Phần 12
Đã đến cái ngày cuối cùng của 2 tuần.
Không phải là đang nghĩ tới cái hẹn với thằng bạn vàng, mà đơn giản chỉ là còn nốt kế hoạch vạch sẵn, thực hiện nốt.
Dù sao thái độ hôm qua của em khiến tôi cũng tự tin hẳn lên. Nếu như mà em không có tình cảm với tôi thì hà tất gì em phải nói dối bố em cho tôi chứ? Nếu không, nói đúng ra vì tôi mà em bị nguy hiểm. Nếu như tôi không có võ, nếu như 4 thằng kia cũng võ nghệ cao siêu thì tẩn cho tôi một trận xong, tụi nó biết sẽ làm gì em? Nhưng vì em đã cứu tôi một màn thua trông thấy trước bậc phụ huynh, thế nên quyết định tối nay nốt trận.
Thằng bạn vàng gọi:
– Êu mày, nhớ vụ hôm trước nữa không? Sao rồi?
– Còn nốt ngày hôm nay, mày không phải xoắn, có gì mai gặp. Tao không phải là thằng nuốt lời đâu.
– Tao có bảo gì đâu. Nốt hôm nay coi chừng có làm ăn gì được không đấy?
– Mày coi thường bạn mày quá, em nghiêng rồi, thêm chút mắm muối nữa là ngọt thôi.
– Chờ xem mày làm trò gì. Nhưng mà đừng hi vọng quá rồi lại thất vọng đấy – nó cười lăn lộn, tiên sư cái thằng, mới sáng sớm chưa gì đã trù nhau đi tu rồi.
– Mẹ mày, kệ bố tao.
– Vậy thì kệ bố mày, cảnh cáo trước mày nha, trèo cao ngã đau đấy.
– Để bố tự ngã, đừng xô bố ngã, biến đi mày, đợi tin buồn nhé.
– Ok, tao cũng mong là tin buồn hê hê.
Không còn nhiều thời gian nữa. Lòng vòng mãi mới chọn được một địa điểm thích hợp.
Cả ngày không nhắn tin, không gọi điện cho em. Đến hơn 8h mới chạy xe qua nhà nàng. Không dám gọi trước, bởi vì nếu gọi trước thì biết chắc chắn không bao giờ nàng chịu đi chơi với tôi.
Cả ngày cùng lũ bạn soạn sửa tất bật, cộng thêm cái cổ hôm qua bị dính đòn giờ như muốn gãy. Chưa bao giờ làm hết mức, huy động hết công suất như lần này. Trong lòng hồi hộp vô cùng, ước gì tất cả sẽ thuận lợi như ý tôi mong ước.
Lúc trước, con gái đối với tôi, có cũng được, không có cũng không sao. Vì tôi có quyền chọn lựa, có nhiều cơ hội… lần này, cảm thấy căng thẳng lắm. Liệu như em không đồng ý? Em từ chối, em từ bỏ… tôi có tiếp tục làm được điều gì nữa không? Cảm giác lúc đó là như thế nào nhỉ? Không muốn nghĩ tới, lắc lắc cái đầu tống khứ hết một tương lai tăm tối, vừa đi vừa huýt sao… đời vui lạ…
Tôi gọi nàng khi vừa tới nơi:
– Em đi đây với anh một chút được không? Anh đang ở trước nhà em rồi.
– Đi đâu anh? Muộn rồi, sao anh không bảo sớm?
– Bảo sớm thì em đi với anh à?
– Nhưng em sợ bố mẹ em không cho em đi.
– Em không đi với anh tối nay thì anh cứ đứng cả tối ngoài này đấy.
– Anh lúc nào cũng thích bất ngờ vậy đó. Có hôm em đứng tim em chết mất thôi.
– Em ráng xin bố mẹ đi, anh đợi nha.
– Đợi em chút.
Không biết nàng nói với phụ huynh kiểu gì nhưng thấy tầm 15 phút sau nàng đi ra. Ngóng dài cả cổ. Từ lúc quen em tới giờ tự nhiên lại biết đến sự chờ đợi. Điều mà tôi ghét nhất phải làm…
– Đi đâu vậy anh? – nàng hỏi khi vừa bước chân lên xe.
– Bí mật, tới nơi rồi em biết…
– Em chỉ được đi một tí thôi, không được về khuya quá nha?
– Được rồi bổn cô nương…
Tôi lái xe đưa em lên cầu – cái địa điểm đêm nay tôi sử dụng để tỏ tình với em.
Xe đỗ xịch xuống. Em bước lại phía thành cầu tựa hẳn nửa người vào đó. Gió tung tóc em lên, nhìn em dưới ánh đèn thánh thiện và đẹp dịu dàng lắm. Tôi ngớ người ra bởi hình ảnh của em trước mắt. Em mỉm cười hỏi:
– Sao hôm nay anh lại muốn đi hóng gió thế?
– Em không thích à? Ở nhà bức bí quá, anh muốn lên đây chút cho thoải mái.
– Em thích chứ. Em thích ở trên cao, nhìn xuống, anh biết làm gì không?
– Anh chịu, cái gì em cũng có lý hết.
– Vì khi đó em cảm thấy mình thật to lớn, còn mọi người nhỏ bé lắm…
– Em thích làm người to lớn vậy hả?
– Híc híc… anh ngốc quá, ý em là lúc đó mình không cảm thấy mình vô dụng, trong thế giới này còn có sự tồn tại cho mình… mình còn có một vị trí xác định giữa hàng triệu hàng triệu người…
– Anh chẳng bao giờ suy nghĩ sâu sắc thế cả…
– Vì cuộc sống của mỗi người khác nhau mà – em mơ màng – Có một ngày nào đó anh sẽ phải nhìn lại cuộc đời của mình, và tự hỏi rằng, những năm tháng qua, anh đã sống vì điều gì? Sống có ích không? Hay đơn giản chỉ là sự tồn tại mà thôi? Anh có ước mơ không?
– Ước mơ à? Có chứ.
– Anh mơ điều gì?
– Cái này hả?
Ừ nhỉ, mình ước mơ cái gì nhỉ? Thực sự là tôi chẳng bao giờ hi vọng điều gì cả, quan điểm của tôi chỉ là sống ngày nào biết ngày đó, cứ cái gì đến thì đối mặt với nó, cái gì chưa đến thì từ từ, có lẽ là do tôi được người khác lo lắng thay cho từ bé nên dường như cuộc sống này ngoài việc vui chơi thì không có niềm vui nào có thể thay thế. Tôi cũng không có ý định gì về tương lai. Một cái bằng tốt nghiệp đại học, ông già có thể xin việc mà tôi không cần bươn chải nhiều, hết tiền thì ngửa tay xin là có… vậy thì tôi ước mơ gì?
– Là một ước mơ mà anh cố gắng để thực hiện nó đấy?
– Thế ước mơ của em là gì?
– Em hả? Đơn giản lắm… em muốn được làm một cô giáo dạy thật giỏi…
– Em thích làm cô giáo lắm hả?
– Vâng, thích lắm. Em sẽ là người ươm mầm mơ ước, là người trực tiếp dạy dỗ lũ trẻ nên người… em sẽ gieo mầm ước mơ, và giúp cho những ước mơ ấy có thể bay cao bay xa. Còn anh?
– Anh ước gì lấy được một người như em.
– Anh này, đang hỏi thật lại nói giỡn rồi.
– Anh đâu có giỡn… em ngoan lắm… lại thông minh, giỏi giang… xinh đẹp nữa… hì hì…
Đang nói chuyện hay thì thằng bạn nó gọi ầm lên:
– Được chưa mày? Muỗi đốt tao gần chết rồi, lẹ đi.
– Rồi, vậy bắt đầu đi.
Mới cúp máy xuống thì bùm một phát, pháo nổ vang… em quay lại xem, thẩn thờ… từng chùm xanh đỏ tím vàng lấp lánh trong mắt em:
– Đẹp quá – em thốt lên.
Mãi lúc em không chú ý, tôi túm lấy chùm bóng bay khí hiđrô thằng bạn vừa thả từ dưới lên, sém chút thì trượt bay thẳng lên trời thì công cốc. Em ngơ ngác toàn tập, chỉ biết trố mắt nhìn tôi. Tôi đưa chùm bóng có cột nguyên cả bó hoa hồng cho em. Pháo vẫn nổ đì đoàng ở bên kia mép sông, mỉm cười bằng nụ cười duyên nhất có thể, tôi thỏ thẻ:
– Này em, làm người yêu của anh nhé?
Em bối rối… đôi bàn tay bỗng trở nên thừa thãi không biết để vào đâu, em cứ nhìn sững vào tôi như thế. Nào nào, nhận lấy và gật đầu đi chứ. Ở dưới cầu, đám thanh niên ngồi trà đá rú ầm lên, khiến em càng ngượng ngùng.
Phải đến gần một phút em mới định hình được điều gì đang xảy ra, tôi tiếp lời:
– Em làm người yêu anh được không? Anh hứa sẽ luôn làm em hạnh phúc, đồng ý nhé?
Em nhẹ nhàng chìa tay ra đón lấy chùm bóng và bó hoa từ tay tôi, nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói, em nói nhẹ bẫng, thế mà… chẳng khác gì sét đang xẹt xẹt vào tai tôi:
– Anh hi vọng điều gì sau việc này? Em chạy lại ôm chầm lấy anh và bảo rằng em đồng ý à? Từ đầu em đã nói với anh trước rồi mà, chuyện tình cảm, bây giờ em không còn quan trọng nó nữa… mình chỉ có thể làm bạn mà thôi, nếu anh không thích làm bạn, mà chỉ thích yêu đương thì em xin lỗi. Bây giờ… – nàng thả chùm bóng ra, tất cả từ từ rời khỏi tay nàng và bay lên… cùng gió, và đến một nơi nào đấy không ai biết cả.
– Anh sẽ đèo em về hay để em tự về đây?
Nàng để tôi nhìn thêm 2s…rồi bước đi. Phía dưới cầu ồ lên… còn tôi lặng thinh. Trong lòng dâng lên một cảm giác buồn đến khó tả. Buồn như ai cứa vào tim gan. Hụt hẫng và đau khổ. Tiếng pháo vẫn cứ nổ đì đoàng… tôi gọi thằng bạn bảo nó:
– Dừng đi mày, còn bao nhiêu mang về mà bắn cho người yêu mày xem chơi, xịt rồi, tao về trước.
Tôi vẫn lái xe chở em về. Em im lặng, tôi cũng không buồn nói gì cả. Không phải là cảm giác phản bội, nhưng làm vậy thì quá phũ phàng. Tôi giận em. Giận nhiều lắm. Em không xứng đáng với những gì tôi đã dành cho, thâm tâm em quá hiểu rõ về con người của Pháp, nhưng em vẫn dành tình cảm cho hắn. Tôi biết chắc chắn điều đó. Nhưng cũng không nên đối xử với tôi như vậy. Còn có nhiều điều khác tốt đẹp đang mong chờ em, tôi muốn là người mang lại bình yên, mang lại hạnh phúc và làm tất cả cho em… thế nhưng, em lại có thể hành động như trái tim tôi là sắt thép không biết đến sự tổn thương là gì. Em cắm con dao gim vào tim tôi rồi đó. Có hạnh phúc không em?
Thả em xuống trước nhà, em định nói với tôi điều gì đấy, tôi ngắt lời và lạnh lùng:
– Nếu làm đau anh khiến em hạnh phúc, hãy cứ làm điều đấy, anh có thể chịu đựng điều đó để thấy em cười.
Rồi tôi phóng xe đi. Rất nhanh. Gió thổi mạnh… tôi thấy mắt mình đang nhòe đi… mày đang khóc sao Khánh?
Người ta nói, con trai rất ít khi khóc, nhưng một khi đã khóc thì lúc đó họ đang phải chịu đau đớn và tổn thương rất nhiều.
Ngay lúc này đây, tôi quyết định sẽ từ bỏ. Không phải vì tôi không đủ dũng cảm để tiếp tục, nhưng tôi đã quá vì em nhiều lần rồi. Không thể cứ mãi chạy theo một cái gì đó mơ hồ như thế được. Qua đêm nay thôi, ngày mai sẽ kết thúc tất cả, những đau buồn, nổi nhớ, và thứ tình cảm mơ hồ dành cho em nữa. Em, tôi – mỗi người một thế giới khác nhau. Em thuộc về thế giới khác, nếu tôi cứ cố gắng bước vào thì sẽ làm cho bản thân mình chịu đựng sự tổn thương nghiêm trọng. Từ đầu tôi đã quá ngạo mạn về bản thân, bởi vì tôi chưa nhận ra, em mạnh mẽ và sâu sắc… không phải như tôi, quá hời hợt và tự kiêu.