Phần 34
Trinh mặc chiếc váy mà tôi tặng quà sinh nhật, khuôn mặt trang điểm một cách cầu kỳ và tỉ mỉ. Đôi mắt sắc sảo liếc qua tôi và lại vờ tự nhiên như không biết đến sự hiển diện mới mẻ của chúng tôi. Trinh là một cô gái có tài diễn xuất và trình độ trở mặt thì tráo trở vô cùng, rất khó có thể nắm bắt được tâm lý, trạng thái của cô ta.
Tôi dắt em tới bàn tiệc. Lòng rối bời tâm trạng. Em ở bên cạnh vẫn mỉm cười tươi tắn, liệu cô ta sẽ làm gì được?
– Đến muộn vậy thằng… à Khánh? – thằng vẹm lên tiếng trước tiên khi phát hiện ra hai chúng tôi – Xin chào cô em xinh đẹp, rất hân hạnh được gặp em.
– Chào anh – em mỉm cười đáp lễ.
Tôi dắt em lại chỗ ngồi để cho em tự nhiên với hội kia, rồi kéo thằng Đức ra chỗ khác hỏi chuyện:
– Cái gì thế mày?
– Câu đó tao phải hỏi mày đấy, sao con Trinh nó lại ở đây? – tôi bồn chồn.
– À, tự nhiên nó xin vào hội chơi cùng… trước nó cũng chơi với anh em mình, bây giờ nó chỉ là quay lại thôi mà, sao? Mày có chuyện gì không ổn với nó à?
– À không, tao chỉ sợ Phương Vy không tự nhiên thôi, dù sao thì tao với Trinh trước đó cũng khá phức tạp rồi, tao chả muốn quá khứ dính líu gì tới hiện tại cả.
– Sợ quá khứ thì đừng có làm, nó thì làm quái gì được mày, mày lo xa thế?
– Mày không tiếp xúc với nó nhiều, không hiểu được đâu, nó cáo già hơn mày tưởng nhiều đấy.
– Cáo già thì cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà.
– Tao chỉ sợ nó làm gì tổn thương tới Phương Vy thôi.
– Có làm sao đâu, mày nghĩ nhiều quá, thôi vào đi kẻo tụi nó chờ. Đang vui, đừng làm anh em cụt hứng.
Đức vẹm khoác vai tôi bước vào. Em ngồi nói chuyện rất vui vẻ và thoải mái với những người bạn của tôi. Tôi đến bên cạnh, quên không nhìn qua Trinh, cô nàng đang nói chuyện với Tuấn, hi vọng là do tôi quá nhạy cảm với mọi chuyện đang xảy ra.
– Lâu lắm rồi mới đông đủ được như thế này, anh em nâng ly làm một chén nào.
– Từ từ, gì cũng phải từ từ, để cho thằng Khánh nó tuyên bố lý do hôm nay đã chứ.
– Đúng rồi đấy, nói đê…
– E hèm – tôi đứng lên – Lâu rồi không vào sinh ra tử với tụi mày được, nên hôm nay làm buổi tiệc nho nhỏ gọi là cáo lỗi, đồng thời… mừng cho thằng này thoát kiếp FA… mời tụi mày một ly.
Tất cả cùng hò hét ầm ĩ cả cửa hàng. Một đứa một câu, loạn hết cả lên. Em cứ ngồi một bên cười cười, có lẽ là em đang vui, cứ như bông hoa mới nở vậy.
Mấy thằng cà chớn chuốc rượu hết ly này tới ly khác khiến tôi cứ phải tu ừng ực. Em đá một phát vào chân tôi thì thầm:
– Anh, uống vừa phải thôi… uống nhiều hại sức khỏe lắm!
– Anh biết mà, nhưng có em, tụi này gato anh quá – tôi nhăn răng cười trừ.
Bỗng nhiên Trinh tới bên chỗ bọn tôi đang ngồi. Cười rất hiền lành và tử tế. Nãy giờ vui quá tôi không chú ý tới hành động của Trinh. Tôi nhíu mày khó chịu. Bắt đầu giở cái trò mèo gì rồi đấy, tôi ngồi im chịu khó theo dõi hành động của cô ả.
– Chào em – Trinh ngồi xuống bên cạnh em.
– Chào chị – em lịch sự và thân thiện chào hỏi.
– Chị tên là Trinh, em tên là Phương Vy đúng không?
– Dạ vâng.
– Chị thấy anh Khánh nhắc tới em nhiều, chị với anh Khánh là bạn bè tốt, rất vui được gặp em – đang có ý gì vậy chứ?
– Vâng, em cũng rất vui được biết chị.
– Nâng ly chúc cho tình yêu của hai người đến bến bờ hạnh phúc chứ? – Trinh đưa ly rượu nặng độ trước mặt em, nhìn cái mặt thật thà không thể nai tơ hơn được nữa.
– Xin lỗi chị, em mời chị bằng nước ngọt được không , em không uống được rượu – em nhẹ nhàng từ chối.
– Ở đây quý nhau thì giao lưu bằng rượu thôi… em làm vậy là đang từ chối tình cảm của mọi người đấy.
Trinh biến đổi lớp mặt nạ một cách chóng váng, từ vui vẻ chuyển thành nuối tiếc khiến đối phương không thể không cảm thấy ăn năn. Tôi quá quen thuộc với những gương mặt quá biểu cảm kiểu này rồi. Giật lấy ly rượu từ trên tay Trinh tôi lạnh lùng:
– Trinh đừng ép người nữa, để Khánh mời Trinh một ly thay cho em nó nhé? Khánh với Phương Vy là một rồi mà.
– Khánh bảo vệ người yêu ghê quá, chị em quý nhau mời nhau một chén rượu thôi mà, sao Khánh phải khó chịu ra mặt như thế nhỉ?
– Cảm ơn tình cảm của Trinh, em nó gái nhà lành không uống được rượu.
– Thế là Khánh đang nói Trinh không phải con nhà lành chứ gì?
– Khánh không dám có ý đó.
Có lẽ cảm thấy được sự căng thẳng giữa tôi và cô “bạn”, em quay qua nhằn tôi:
– Thôi anh…
Em cầm lại ly rượu từ tay tôi, quay sang Trinh cười làm hòa:
– Xin lỗi chị, vậy em cố gắng uống với chị một ly này vậy nhé?
– Em? – tôi nhăn mặt nhìn em lo lắng.
– Em không sao đâu.
Nói đoạn em cầm ly rượu uống liền một hơi. Đặt ly rượu xuống em ho sặc sụa. Tôi lo lắng cuồng cuồng không biết nên làm gì, một ly rượu nặng độ, đối với bọn con trai tụi tôi cũng đã cháy hết cả họng, huống gì một đứa con gái như em. Đạt được mục đích, Trinh nhếch mép cười đểu bỏ đi. Nói thật, nếu mà là thằng con trai, tôi đã đấm nát bét cái mặt ra rồi. Ức không làm gì được.
– Em vào nhà vệ sinh chút – em thì thầm, mặt đỏ như quả gấc chín.
– Để anh đưa em đi – tôi đề nghị.
– Thôi anh, ai làm thế. Em còn đi được, em đi rửa mặt chút, nóng chết đi được.
Em nói rồi đứng lên đi thẳng, tôi lo lắng đứng nhìn theo mặt đần thối. Thằng Tùng đập vai tôi cười:
– Làm gì giữ như giữ vàng vậy, cho em nó tự do chút, ai lấy đi đâu mất mà sợ. Uống đi.
Tôi rời mắt khỏi em khi em đi khuất. Quay sang chơi với mấy thằng còn lại. Chợt thảng thốt nhận ra Trinh không còn ngồi ở vị trí của cô ta nữa. Tôi đưa mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy đâu. Quay qua hỏi nhỏ người yêu thằng Đức thì biết là cô ta cũng… vào nhà vệ sinh.
Lại cái gì nữa đây? Tôi rời bàn chạy đi.
Đứng thậm thò thậm thụt ngoài wc nữ, nếu không được cái mã đẹp trai và style cũng phong cách thì chắc ai cũng nghĩ rằng tôi chẳng khác gì một thằng bệnh hoạn đang đứng nhìn trộm tụi con gái làm gì đấy…
Chờ đợi từng giây đồng hồ trôi qua một cách khó khăn. Giống như ai đang dè nguyên tảng đá vào ngực vậy, không thở được. Hi vọng là không có chuyện gì xảy ra… cầu trời cầu phật, chúa ban phước lành, sau đợt này con hứa không ăn thịt chó nữa.
Tầm 2 phút sau thì em đi ra. Mặt mày nhợt nhạt. Thấy tôi đang đứng chờ… em… cười. Trinh ra ngay sau em một chút. Thấy tôi, cũng cười, nhưng mà là nhếch mép cười ợ. Cái con mẹ nó!
Tôi chạy lại đỡ em dìu đi vào. Chắc là không có chuyện gì xảy ra rồi… vì thái độ của em đối với tôi vẫn thế, không có gì khác thường ngoài việc… Hình như em nó… say hay sao ấy. Chân bước loạng choạng, đứng không vững, cứ ngã dúi vào ngực tôi.
– Em mệt lắm hả?
– Phù… rượu gì mà uống vào ngất ngây con gà tây luôn.
– Để anh đưa em về nhà.
Em gục hẳn vào người tôi. Ợ… tửu lượng kém thế, có một ly rượu mà gục nhanh, chóng váng. Tôi lay mãi không tỉnh dậy được. Hay là có bỏ cái gì vào rượu không biết nữa.
– Ê bọn mày chơi tiếp đi, tao chắc đưa em nó về, xỉn rồi – tôi gào lên với đám bạn đang thi nhau rú ầm ầm.
– Chơi đã, chưa gì đã vội vàng thế mày? Đêm còn dài mà – tụi nó cười như điên.
– Mấy thằng bệnh.
– Em nó say, để em nó nghỉ ngơi, đừng có manh động nha.
– Ơ đệch.
Tự nhiên tôi cảm thấy nóng mặt quá, là đang ngại à? Nhưng tôi đâu có ý nghĩ gì đen tối với em đâu. Cả thân hình em đang dựa hẳn vào người tôi, mắt nhắm nghiền, lay không tỉnh được.
– Thôi tao về trước, thông cảm cho tao, em nó say quá.
– Về cẩn thận nha.
– Ok.
Nói rồi tôi dìu em ra xe.
Lòng phân vân quá.
Em đang say, không thể ngồi xe máy được, cái này thì không sao, có thể nhờ mấy thằng kia đưa xe về hoặc gửi qua đêm ở đây.
Nhưng trong tình trạng này, tôi đưa em về nhà, bố mẹ em không giết em thì tôi cũng đừng hi vọng có thể đường đường chính chính gặp em đàng hoàng được nữa. Rõ ràng là gái ngoan, con nhà lành, ra đi thì bảo đi sinh nhật nhỏ bạn thân, giờ đi về với zai trong tình trạng say khướt không biết trời ơi đất hỡi là ở đâu nữa. Có nên không? Không nên!
Vậy thì phải làm thế nào bây giờ?
Tự nhiên tim tôi đập ầm ầm lên. Nhảy tưng tưng trong lồng ngực… thề có trời cao đất dày, tôi không có ý nghĩ gì đen tối với em hết.
Đưa gái vào nhà nghỉ là chuyện quá bình thường với tôi, nhưng sao tự nhiên giờ lại có cảm giác như mình là trai tân, không bao giờ biết cái chốn ăn chơi phù du đấy.
Tôi đắn đo mãi… về hay đi? Tôi sẽ không làm gì cả, không làm gì hết… trời ơi, có thấu cho tấm lòng trong trắng của con không?
Cuối cùng quyết định gọi cho Thúy, nhờ nhỏ xin bố mẹ em, nói dối cho em ở lại phòng trọ nhỏ ấy một đêm vì sinh nhật say quá. May mà tôi thông minh, biết lựa lời trình bày với Thúy không thì… Bố mẹ em cũng đồng ý sau một chút tra hỏi kỹ lưỡng.
Tôi bắt taxi đưa em đi tới nhà nghỉ gần nhất. Cả một quãng đường đi, còn không dám thở mạnh. Cha mẹ ơi, tôi không tưởng tượng ra phản ứng ngày mai của em sau khi tỉnh rượu là như nào nữa? Thật sự là không dám nghĩ tới. Nhẹ thì chắc cũng bị ăn vài cái tát… nặng thì… nhưng mà lỗi đâu phải tại tôi. Cũng không biết nãy trong nhà vệ sinh Trinh nó nói cái gì với em nữa kìa. Thật là đau hết cả não mất thôi.
Thanh toán tiền taxi, tôi phải bế em đi vào. Em hoàn toàn ngấm men rượu, chân bước không nổi nữa. Đứa con gái tiếp tân ở quầy nhìn tôi cười tủm tỉm. Chắc nó đang nghĩ tới chuyện tôi chuốc say con cái nhà người ta rồi mang tới nhà nghỉ làm chuyện bậy bạ không chừng. Ý nghĩ đó khiến tôi tức muốn ói ra cơm luôn.
Tôi đặt phòng đôi (rõ ràng là có ý định tốt đẹp ngay từ đầu cơ mà) nhưng hết mất, chỉ còn 2 phòng đơn nữa. Thôi thì đêm nay nằm sàn nhà vậy.
Thả được em lên giường, tôi mệt muốn xì khói ra lỗ tai luôn. Em nó không có nặng nhưng mà bế đường dài, lại trèo cầu thang, có vài ký lô cũng thấy ngán rồi huống gì mấy yến thịt. Nhưng mà vui là chính.
Nhìn em ngủ ngon lành, tôi mỉm cười, đi tắm chút, người tôi cũng sực nức mùi rượu rồi.