Phần 76
Suốt hai tuần lễ liền kể từ ngày vợ tôi bỏ đi, sáng mở mắt là tôi lại chạy lang thang khắp đường phố Hà Nội, sục sạo khắp hang cùng ngõ hẹp, ước chừng như tôi có thể lật từng ô gạch trên vỉa hè, mở từng cái nắp thùng rác… để có thể tìm ra được vợ tôi đang ở nơi nào. Và trở về nhà vào lúc quá đêm với một trạng thái lôi thôi lếch thếch vì tu quá nhiều bia rượu. Thần trí lúc tỉnh lúc mê. Từng đêm trong giấc mơ vẫn giật mình khi nhìn thấy bóng dáng em bên cạnh cười đùa. Mở mắt ra lại hoang mang, nước tuân ra từ khóe mắt khiến sống mũi tôi cay nồng. Tôi rơi hoàn toàn vào trạng thái bế tắc, không biết nên làm thế nào là tốt nhất nữa. Nàng không về nhà ngoại, điều đó lại càng khiến tôi lo lắng gấp bội phần.
Và tất nhiên nàng cũng không hề đến trường. Không có một nơi nào lưu lại dấu chân của nàng, không một ai biết nàng đã đi đâu? Đang ở đâu? Tất cả có ổn không? Không một thứ gì, nàng bước đi về phía khác, nơi mà nàng nói rằng khoảng trời bình yên với hai bàn tay không, với cái bụng bầu sắp tới ngày sinh đẻ, không tiền bạc, không đồ đạc, không người thân thích… Còn tôi thì ngồi một mình ở đây bất lực hoàn toàn. Lần này nàng trốn tôi kỹ quá, tôi không thể tìm ra được. Nếu như thằng nhóc conan là có thật chứ không phải chỉ là một nhân vật truyện tranh, tôi sẵn sàng bay ngay lập tức sang Nhật Bản và rước nó về đây để nó có thể tìm cho ra vợ tôi bây giờ đang ở chốn nào? Ai nói rằng thế giới này nhỏ bé chứ? Nó quá bao la, quá rộng lớn.
Một hạt cát bình thường thì dù ở vị trí nào nó cũng chỉ là một hạt cát, không thể biến thành một viên kim cương được.
Cả gia đình tôi cũng đang nhốn nhào, lo lắng để tìm nàng, duy chỉ có cô ta ngày ngày vẫn bình thản trong ngôi nhà của chúng tôi, sự căm ghét cô ta càng tăng lên từng ngày thì sự tuyệt vọng của tôi cũng đang lớn dần lên theo từng giây phút. Tôi vẫn chẳng có một chút tin tức gì.
Có quá nhiều người khuyên nhủ tôi, dùng tất cả những lý lẽ đẹp nhất có thể để xoa dịu nỗi lòng của tôi, dù cho tôi là người sai hoàn toàn trong câu chuyện này. Nhưng không thể buộc tội tôi lúc này, họ quá xót xa cho cái thân xác tàn tạ này. Tôi mặc sức bỏ ngoài tai mọi lời can ngăn và an ủi, mặc sức cứ đi tìm em trong tuyệt vọng. Cái tuyệt vọng giữa mùa đông lạnh giá khiến cho tâm hồn tôi luôn nhức nhối như đang hiến dâng linh hồn cho quỷ dữ.
Cho đến một buổi sáng lạnh lẽo giữa cái tiết trời mùa đông khó chịu, có tiếng gõ cửa phòng tôi từ lúc sáng sớm. Tôi giật mình và tỉnh giấc rất nhanh, vì tâm trạng tôi luôn ở một trạng thái căng thẳng nên một tiếng động nhẹ cũng khiến tôi tỉnh giấc mau mắn. Một chút hồi hộp chờ đợi, từ ngày em đi, sau một trận cãi vã um sùm với bố mẹ tôi thì tôi đã chẳng còn hứng thú muốn nói chuyện và cất lời với ai, tôi giống như một bóng ma lầm lũi, vô hình trong căn nhà trống trải, lạnh giá này.
Tôi mở bật cửa, mẹ tôi đứng đó nhìn tôi, tôi thất vọng quay trở vào, nếu như có ý định khuyên nhủ gì tôi thì đó không phải là một cách hay vào lúc này. Tôi không muốn nghe ai nói. Nỗi đau này, cứ để một mình tôi chịu đựng là được rồi. Mẹ tôi bước theo vào, bà nhìn tôi im lặng một lúc lâu, còn tôi, chẳng có gì đáng để nói nữa.
– Nhìn con thật tàn tạ… – bà khẽ thở dài.
Điều đó đâu còn gì quan trọng?
– Con sẽ sống như thế này đến bao giờ?
Tất nhiên là cho tới lúc vợ tôi trở về, hay ít nhất thì tôi biết rằng nàng đang thực sự bình yên, an toàn ở một cái xó xỉnh nào đó.
– Có… thư của cái Vy – mẹ tôi nói nhẹ bẫng.
Tôi cảm giác như có luồng điện xẹt ngang tai, tất cả các dây thần kinh tôi căng lên như sắp đứt ra tới nơi.
– Đâu? – tôi hỏi mẹ, ánh mắt tôi sáng lên.
Mẹ tôi trao cho tôi một chiếc phong bì còn nguyên vẹn, chỉ có tên người nhận, không có tên người gửi, không có địa chỉ bưu điện. Điều này có nghĩa là sao? Nàng đang ở đây, một nơi rất gần tôi, nàng đã đến đây, nhưng tôi lại không thể gặp, không thể biết. Từ bao giờ? Tại sao tôi lại không biết? Đôi bàn tay tôi run run, cho tới lúc nhìn thấy nét chữ mềm mại, tròn trịa của em, nước mắt tôi lại rơi lả chả. Giống như nàng đang đứng trước mặt tôi, tim tôi nghẹn đắng. Mẹ tôi lắc đầu bước ra ngoài, còn lại mình tôi.
Anh thân yêu…
Đây là bức thư hai em viết cho anh có phải không? Đều viết từ một người, cùng một người nhận nhưng tâm trạng mỗi lần em viết lại khác biệt nhau nhiều quá. Đây thực sự không phải là cách hay nhất em có thể làm, giá như có thể ngồi lại, nói chuyện với anh được thì tốt biết bao, nhưng anh biết đấy, đó là điều em không thể. Em sợ cảm giác phải đối diện với ánh mắt của anh, em không muốn nhìn thẳng vào nó. Em sợ em yếu đuối, lại sà vào vòng tay anh… em vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối thôi.
Em biết khi em đi một cách đường đột như vậy, anh sẽ lo lắng, anh sẽ cố gắng đi tìm em. Dù đã cố gắng nói với anh rồi nhưng điều đó là không thể tránh khỏi. Em ổn anh ạ… em đang ở một nơi, nơi em cho là nó bình yên với tâm hồn bây giờ của em, em vẫn khỏe, con vẫn khỏe. Anh an lòng rồi chứ? Ngày đấy, cái ngày mình còn hạnh phúc bên nhau, em đã mơ rằng những lúc như thế này sẽ có anh ở đây. Cảm nhận niềm vui khi đứa con yêu bé bỏng của mình đạp vào bụng mẹ ngày một nhiều hơn, em sẽ để anh áp má vào đấy, anh sẽ cảm nhận thấy con đang lớn lên từng ngày. Và nó sẽ cảm nhận được nhiều hơn tình yêu thương mà bố mẹ dành cho nó. Sự mong chờ một thế giới đầy màu sắc chuẩn bị đón chào nó. Nhưng bây giờ… vậy, em sẽ yêu con nhiều gấp ngàn lần, để có thể bù lại tình yêu của anh dành cho con những ngày tháng sau cùng này, anh nhé! Nó sẽ không trách anh đâu. Em thực sự đâu có muốn nói ra những lời này, em sẽ cảm thấy đau khổ biết bao nhiêu, cảm giác như có nhà nhưng lại không thể về, thì đâu có ai ngăn cấm gì em đâu, nhưng em đâu có thể chịu đựng được điều đó… anh hiểu không? Lúc nào em cũng cứ hỏi anh có hiểu em không. Em luôn luôn mong muốn anh sẽ hiểu được lời em muốn nói, ngay cả khi em không nói anh cũng có thể cảm nhận được, bằng tình yêu của anh đấy, điều gì là tốt nhất bây giờ cho chúng ta?
Những ngày xa anh, chợt nhận ra, nhớ anh nhiều hơn một chút, nhưng tập cho mình thói quen không có anh bên cạnh, em sống một cách vững vàng và tin tưởng. Bây giờ em chưa thể tìm anh được… yêu thương có thừa nhưng nỗi đau cũng quá lớn. Em còn chưa học xong cách chấp nhận anh ạ, tha lỗi cho em anh nhé. Em không tốt, không thể là một người vị tha cao cả, thế giới đầy rẫy những trường hợp như thế nhưng tại sao em lại cảm thấy mình là người đau khổ nhất. Em quá ích kỷ phải không anh? Nhưng giữ anh lại cho riêng minh đâu phải là một đòi hỏi gì quá đáng? Em lại đang trách cứ anh rồi.
Anh sẽ chẳng tự chăm sóc bản thân mình tốt được. Em biết anh sẽ tự dày vò mình… anh vẫn còn yêu em chứ? Vậy anh hãy yêu chính bản thân mình trước đã, nếu như không thể yêu quý bản thân mình thì làm sao mà có thể yêu trọn vẹn được ai? Anh cứ cảm thấy có lỗi như thế thì làm sao em có thể yên lòng được. Bây giờ em cũng không muốn nói gì với anh cả, có gì để nói nữa? Những lỗi lầm anh đã gây ra là lý do cho tất cả những chuyện xảy ra. Nếu em tha thứ, em sẽ im lặng và trở về bên cạnh anh, tất cả những chuyện không vui, em sẽ cho nó xếp vào quá khứ, lãng quên như một vết xước nhỏ trong cuộc sống, cho vào một góc khuất không ai có thể nhìn thấy. Em chỉ muốn được thấy anh sống vững vàng hơn, biết đâu một ngày nào đấy khi quay trở về bên cạnh anh, anh đã là một người bố, một người chồng bản lĩnh tuyệt vời.
Hãy cho em thời gian anh nhé! Nhưng thực sự không cần chờ đợi và hi vọng điều gì quá nhiều nơi em…
Yêu anh!
Tôi đã đọc nó không ít hơn 2 lần, cảm giác vẫn chẳng thay đổi được bao nhiêu từ khi cầm nó trong tay, cho đến lúc đã có thể thuộc lòng nội dung của nó. Hiểu, nhưng cố chấp không muốn hiểu. Tôi nhìn lại mình trong gương, tàn tạ, ma dại, hàng ria mép lởm chởm không được cạo sạch sẽ, đôi mắt thầm cuồng, ánh mắt hoang vắng như thiếu mất linh hồn. Nằm xuống giường, tôi đặt lá thư bên cạnh. Đó là lần đầu tiên từ lúc vợ tôi bỏ đi, tôi đã không suy nghĩ một điều gì, không mong muốn một điều gì, khép hờ đôi mắt, tôi cảm nhận rõ trái tim thổn thức lâu ngày nay đang dần lấy lại nhịp đập bình thường. Ừ, nàng vẫn ổn. Với tôi vậy là được rồi, không cần gì hơn nữa. Em nói đúng, nếu điều đó là em hạnh phúc, làm em thoải mái, làm em thấy vui hơn,tại sao lại bắt ép em trở về? Tôi yêu nàng mà, vì thế cần làm những gì tốt nhất cho em… nếu điều đó… ừ… em đang ổn. Chỉ cần vậy là được rồi. Vậy là được rồi. Tôi dần chìm sâu hơn vào giấc ngủ.
Tôi tỉnh dậy vào buổi chiều muộn. Lâu lắm rồi mới có được một giấc ngủ ngon như thế. Không bị giật mình, không bị mộng mị. Khí trời vẫn lạnh, tôi mở cửa sổ hít căng đầy phổi cái không khí lạnh lẽo đó, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tôi cần đi tắm và làm một số thứ. Xong rồi bước xuống dưới nhà.
Cô ta đang ngồi ở ghế sô pha, gặm chiếc bánh nhỏ và xem ti vi. Thấy tôi, Hoa Hồng tròn mắt nhìn, đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ cô ta, từ khi Hoa Hồng bước vào ngôi nhà này.
Chiếc váy bầu cô ta đang mặc khiến cho cái bụng to hơn một chút. Khuôn mặt vẫn sắc sảo ngay cả khi lột bỏ lớp son phấn hằng ngày. Bố mẹ tôi chắc đi làm chưa về, chỉ có mình cô ta ở đây. Và bây giờ thì có tồn tại thêm tôi nữa. Tôi bước lại ngồi đối diện, cô ta vẫn im lặng không nói gì, chỉ hướng ánh mắt theo mỗi bước chân tôi đi.
– Làm việc của mình đi, tôi không có ý định xấu xa gì đâu mà phải theo dõi tôi kỹ thế – tôi nói và cầm lấy chiếc điều khiển chuyển kênh.
– Hôm nay, anh hơi khác mọi ngày – Hoa Hồng vẫn nhìn tôi nhận xét.
– Vậy sao – tôi đáp hờ hững, chuyển kênh liên tục.
– Không thể nói chuyện được sao? – cô ta nhìn tôi dò xét.
– Mẹ kiếp – tôi văng tục, ném mạnh chiếc điều khiển xuống sàn nhà – Khỉ gió, đếch có cái gì xem được.
Nói rồi tôi đứng dậy, cảm giác khó chịu cứ tăng lên ngùn ngụt như cháy nhà mà đổ thêm xăng mỗi khi nhìn thấy cô ả dù thực sự cố gắng giữ bình tĩnh đến mức tối đa. Cô ta cười khẩy trước thái độ của tôi. Hợm hĩnh. Chán ghét thật. Tôi lại bước lên phòng đợi cho đến lúc bố mẹ tôi về.
Cơm tối dọn ra, tôi ngồi vào bàn đầu tiên. Bố mẹ tôi ngạc nhiên nhìn nhau. Tôi cần có sức khỏe, khi có sức khỏe, mọi điều ta mơ ước sẽ dễ dàng thực hiện hơn. Cần phải yêu quý bản thân mình chứ. Ngay cả chính mình còn không yêu mình, thì ai sẽ yêu quý lấy mình và mình có thể yêu trọn vẹn được ai? Vợ tôi đã dặn tôi mà. Nhưng tôi cũng không nói năng gì, cắm cúi ngồi ăn cơm. Bố mẹ tôi cũng không hỏi. Chốc chốc bà lại gặp một vài thứ ngon lành bỏ vào bát của tôi, và cả cô ta. Tiếng bà nói khẽ.
– Tốt cho đứa bé.
Thật là tang tóc. Tôi chịu khó nuốt trôi miếng cơm cuối cùng đang ứ nghẹn ở cổ họng, rồi đặt bát xuống bàn, nhìn vào mắt bố, tôi nói.
– Thưa bố.
Cả nhà nhìn tôi.
– Con muốn làm một thằng đàn ông bản lĩnh, có trách nhiệm, có chí hướng. Bố giúp con chứ.
Họ lại tiếp tục im lặng. Không có thứ cảm xúc nào được thể hiện trên nét mặt.
– Vậy thì chúng ta nói chuyện khi bố có một sự sắp xếp nào đấy dành cho con. Và bố hãy hiểu rằng con đang thực sự nghiêm túc.
Tôi đứng dậy và bỏ lên nhà. Bỏ lại đằng sau ánh mắt khó hiểu của bố, tiếng thở dài của mẹ. Có lẽ, tôi chưa bao giờ lớn lên sau ngần đấy nổi đau cuộc đời mang lại.
Tôi đi tìm tôi giữa đời tôi… thấm lắm!
Tôi cũng không biết tôi đang thực sự muốn điều gì cho lắm, khát khao duy nhất mà tôi mong muốn chỉ đơn giản là có thể kéo em trở lại với tôi, với cái gia đình này vào một ngày không xa. Tôi cần em. Rất cần, không thể thiếu được. Và giống như em nói, một thằng đàn ông bản lĩnh, có thể bảo vệ, có thể che chở, có thể làm em hạnh phúc… tôi đang muốn làm một người như thế đấy.
Hai ngày sau, trong một bữa cơm tối, chính bố tôi là người khơi ra vấn đề này khi không khí tang tóc đó đang tiếp tục bao trùm toàn bộ ngôi nhà.
– Khánh.
– Vâng? – tôi ngước mắt lên nhìn bố.
– Chuyện hôm trước con nói. Con vẫn còn giữ vững lập trường và quyết tâm đó chứ?
– Chắc chắn rồi – tôi nhìn bố chắc nịch.
– Vậy hãy bắt đầu lại từ đầu đi, từ một xuất phát điểm mới hoàn toàn.
– Ý bố là sao?
– Là con hãy từ bỏ sự nghiệp trong quá khứ, hãy đi theo một con đường mới. Đôi khi đam mê thôi chưa đủ, cần phải biết hài hòa giữa thiên thời, địa lợi. Bố đã xây dựng cho con một nền móng vững chắc rồi, trải thảm đỏ sẵn sàng, chỉ chờ con bước đi nữa thôi.
– Con hiểu. Bây giờ bố muốn con làm gì?
– Một khóa học đào tạo chuyên sâu về nghành quản trị kinh doanh ở Mỹ vẫn đang chờ đợi con, đến lúc con phải lên đường rồi.
Tôi thở hắt ra. Có còn sự lựa chọn nào khác nữa? Đó là điều bố mong muốn từ trước tới giờ, tôi hiểu, và ông sẽ không từ bỏ nó cho đến khi một là có thể khiến tôi tự nguyện nghe theo, hai là ép buộc bằng một vài biện pháp mạnh nào đấy. Giờ thì chẳng còn gì để mất nữa… mà cũng tốt thôi, đâu có gì xấu đâu. Tôi là con một, thằng con trai độc nhất, không phải tôi thì là ai bây giờ? Sự nghiệp cả cuộc đời của bố, tôi còn chưa báo hiếu được cho bố mẹ tôi điều gì cả. Tôi đã yêu nàng hơn cả cuộc đời tôi, hơn cả bố mẹ tôi. Đó là một sự bất hiếu. Và tôi sẽ đồng ý với bố.
– Vâng. Bao giờ?
– 2 tháng nữa.
– Bao nhiêu lâu?
– 4 năm.
– Con sẽ phải làm gì?
– Chuẩn bị những gì tốt nhất cho con. Những thứ con cần.
– Có gấp gáp quá không? – mẹ tôi lên tiếng – Dù sao thì…
– Không sao đâu mẹ… càng sớm càng tốt – tôi lại cắm đầu ăn, có một chút chạnh lòng.
4 năm. Liệu có quá dài cho sự chờ đợi? Có quá ngắn ngủi để tôi có thở trở thành một thằng đàn ông vững vàng? Người ta nói, cuộc sống con người chỉ có được 30 năm để học hỏi tất cả mọi thứ cần thiết. 30 tuổi trở đi thì lúc đấy không cần phải học nữa, chỉ là vấp ở đâu thì đứng dậy ở đó, thế thôi. Tôi đã phí phạm quá nhiều thời gian rồi, vậy còn 5 năm nữa, có thể học hết được tất cả những gì mình muốn hay không? Như thế này có phải là đang trốn chạy hay không? Không phải? Chỉ là đang đối đầu với cuộc sống, đang cố gắng biến cái địa ngục khắc nghiệt này thành một thiên đường đấy chứ. Một hồi ức đẹp trong cuộc sống, nơi đây sẽ có người chờ đợi ta trở về chứ? Còn hơn 2 tháng nữa là bé con yêu dấu của mình chào đời, nó sẽ không trách ông bố này không thể ở bên cạnh, chăm lo từng chút cho hai mẹ con đúng không? Nhưng nhất định, khi trở về, bố hứa, bố sẽ làm tất cả để bù đắp, lúc đấy, con có thể tự hào gọi bố và nói rằng, bố thật là một ông bố tuyệt vời.