Phần 28: Ngoại truyện 1
NGOẠI TRUYỆN 1: Người đẹp và con quỷ
Hẳn mọi người ai cũng biết câu chuyện cổ tích “Người đẹp và con thú” hay “Người đẹp và quái thú” (Beauty and the Beast). Một câu chuyện cổ tích với kết thúc lãng mạn mà mấy bé gái mới lớn vẫn thường hay mơ tưởng về một cái kết đẹp giữa một nàng tuyệt sắc giai nhân và hoàng tử bị biến thành quái thú. Nhưng đó là với chàng hoàng tử bị biến thành quái thú, còn với một con “quỷ” cả về thể xác lẫn tâm hồn thì kết cục thực sự chẳng bao giờ là tốt đẹp cả. Ông Đạt “quỷ” chính là dạng như thế. Thực sự thì mình không khinh miệt ông này vì bộ dạng xấu xí, méo mó, bong tróc, lúc nào cũng nhớp nháp mủ, loang lổ những vết bỏng phủ lên những hình xăm biến dạng của lão mà là từ những hành động của lão. Cả khi còn là một tay giang hồ sát gái cho đến khi phải trả giá, trở thành gã lao công dọn rác què xấu xí suốt ngày chỉ trực sàm sỡ hay nhìn trộm con gái nhà người ta.
Thực ra thì trước khi em Hằng đến, gần như toàn bộ đàn bà con gái trong khu đều biết đến cái tiếng xấu của ông Đạt rồi nên cứ hễ thấy ông này thậm thọt đến gần là các cô đều chủ động phòng bị từ trước. Chỉ trừ mấy chị sinh viên ở trong khu trọ cuối xóm thì tuy khiếp cái bộ dạng của ông Đạt nhưng lại mê tít cái cách nói chuyện chọc cười của ông ta. Nếu như có cô nào đó bất cẩn không để ý bị ông này tranh thủ bẹo má, bóp mông thì coi như cô đấy đen, những cô còn lại sẽ chỉ phá lên cười trong khi cô nàng nạn nhân cùng lắm là chỉ vỗ vào tay ông Đạt. Họ nghĩ rằng ông Đạt đã tàn phế rồi, giỏi lắm cũng chỉ làm được đến thế nên không thèm chấp ông ta. Ông này cũng khôn, chỉ nhắm vào dê xồm với mấy chị sinh viên hay mấy em nữ sinh cấp 3 từ quê lên Hà Nội thuê trọ chứ không dám nhắm vào vợ hay con gái của cán bộ cơ quan sống trong khu tập thể, và cũng chỉ dừng ở mức sờ soạng, bẹo má, bóp mông, cùng lắm là nhòm trộm mấy chị này tắm chứ cũng chưa dám làm quá lần nào. Một lần phải trả giá đã khiến ông Đạt biết chọn mục tiêu phù hợp, ông này không dại gì mà đạp đổ đi nơi duy nhất mà ông ta còn có thể bấu víu để sống nốt phần đời còn lại.
Mà mấy em cấp 3 còn đỡ chứ mấy chị sinh viên đang tuổi tí tởn cũng thích lả lơi nữa, cứ đong đưa tạo cơ hội cho ông này nổi cái máu dê lên. Trước khi em Hằng đến ở tại khu nhà trọ thì ông Đạt rất hay xán lại một chị sinh viên rất xinh tên là Nhung, quê ở Thanh Hóa. Chị này rất khôn ngoan và khéo ăn nói, cao cũng tầm 1m60 dáng rất đẹp, gương mặt thanh thoát nhìn thì có vẻ thôn nữ hiền dịu. Nhưng mà theo như mấy anh cùng khu tập thể kể lại thì cũng dâm lắm, chỉ toàn đóng giả ngây thơ để hút trai thôi. Ông Đạt chắc cũng đánh hơi được cái này nên lúc nào cũng ti toe gần chị này để bốc phét. Tranh thủ hở ra cái là sờ mông, sờ đùi. Chị này thì cứ cố tình tạo điều kiện để cho lão sờ mó hay nhìn trộm lúc chị tắm nên cũng khiến cho mấy anh trong khu nhức mắt lắm. Nếu không phải là do cảm thấy thương hại hoặc cũng có thể là quá ghê tởm cái thân hình quỷ quái, lúc nào cũng bốc mùi rác và cống rãnh hôi thối của lão thì có lẽ lão đã bị đám thanh niên trong khu nện cho một trận ra trò rồi. Được một thời gian thì chị kia tốt nghiệp ra trường, chuyển đi nơi khác thì đến lượt em Hằng chuyển đến và ở lại trong chính căn phòng mà chị kia từng ở trọ. Và có vẻ như căn phòng đó luôn là nơi ở của những con mồi lý tưởng nhất cho ông Đạt.
Thường ngày, ông Đạt chủ yếu là nạn nhân cho đám trẻ con trong khu tập thể giở trò chọc phá mỗi khi đi thu dọn rác hay móc cống. Nhiều đứa nghịch rất ác. Lắm lúc thấy ông ta bị bọn nhóc trêu chọc cũng thấy tội. Nhưng mà ông ta càng tỏ ra trông tội nghiệp bao nhiêu thì lại càng lấy được sự thương cảm của Hằng bấy nhiêu. Cũng giống như chị sinh viên tên Nhung trước kia, với vẻ xinh đẹp nổi bật cùng tính cách thân thiện, em Hằng nhanh chóng trở thành mục tiêu suốt ngày bị ông Đạt le ve xung quanh. Nhưng khác với chị kia, một người đã có đủ khôn ngoan để có thể đùa giỡn với ông Đạt mà không phải mang một hậu quả gì, Hằng chỉ là một cô bé 14 tuổi vẫn còn quá ngây thơ và thánh thiện, nhìn cuộc đời chỉ với toàn một màu hồng, không đủ hiểu biết để phân biệt giữa chàng hoàng tử đội lốt quái thú với một con quỷ đang tỏ ra đáng thương hại để rồi cứ từ từ rơi dần vào vòng tay xấu xí của ông ta, tự biến thân mình thành món đồ chơi để ông ta giày vò mà vẫn tưởng mình là nàng tiên đang mang lại sự cứu rỗi cho ông Đạt. Và có lẽ, một phần lý do khiến em trở nên như vậy cũng có lỗi do mình. Mình đã làm tổn thương em để rồi càng đẩy Hằng vùi sâu vào trong cái tội lỗi nhơ nhớp đó.
Sau cái đêm phải chứng kiến cảnh chịch điên cuồng của Hằng và ông Đạt trong căn phòng trọ của ông ta. Mình cũng ít khi gặp em hơn hẳn. Hồi đó mình vừa mới bước qua tuổi 16, vẫn còn quá ngây ngô, quá nhu nhược để rồi phải tận mắt nhìn cảnh cơ thể xinh đẹp của Hằng bị vùi hoa dập liễu đến tơi tả dưới tấm thân xù xì, xấu xí của ông Đạt mà chẳng thể làm gì hết cả. Nhiều ngày sau đó, dù đã cố gắng quên đi những gì đã chứng kiến tối hôm đó nhưng chẳng hiểu sao mọi hình ảnh mình thấy, mọi lời nói mình nghe được, từng âm thanh rên rỉ của Hằng, tiếng phì phò thở dốc của ông Đạt, và cả cái mùi hôi thối của căn phòng bẩn thỉu, mùi hơi rượu, mùi mồ hôi, mùi nước dịch của ông Đạt và mùi sữa tắm nước hoa của em Hằng pha lẫn vào nhau xộc qua kẽ cửa sổ, hơn tất cả là những tiếng rên dài “Em sướng…” một cách đầy miễn cưỡng và đau khổ của Hằng cứ xoáy vào trong tâm trí mình, lúc nào cũng văng vẳng như thể mình đang phải nghe em ấy rên lên từng lời ngay bên cạnh vậy. Điều khó khăn nhất là mình không thể kể chuyện đó với ai, kể cả với cô bạn thân Linh, cho dù cô nàng là người đã tỏ ra quan tâm và động viên mình nhiều nhất khi thấy tâm trạng thất thiểu của mình những ngày ấy. Cô nàng chỉ nghĩ rằng mình buồn vì lại thêm một lần thất tình chứ không hề biết đến bí mật mà mình đang giấu kín bên trong về câu chuyện khủng khiếp của Hằng và ông Đạt “quỷ”.
Những ngày sau đó, mình phải cố giữ thái độ mỗi khi nhìn thấy Hằng hay ông Đạt như không biết chuyện gì đang xảy ra. Vì Hằng chủ động tránh mình nên mình thường xuyên gặp ông Đạt nhiều hơn. Ông ta không hề biết rằng mình đã biết chuyện của ông ta và Hằng nên vẫn vô tư thậm thọt đi qua mình mà chẳng hề để ý đến ánh mắt căm thù mà mình đang dành cho lão. Không những thế, ông Đạt còn không dấu được vẻ hí hửng yêu đời hơn, thỉnh thoảng gặp ai đó đi đối diện ông ta còn chủ động chào như thể là thân quen lắm. Riêng những lúc gặp tụi thanh niên, thì ông Đạt càng thích thể hiện hơn, một phần vì mấy anh sinh viên căm ông Đạt hay sàm sỡ con gái nên thường xỏ xiên ông là “dê gái mà không được cho chịch thì tối đến chắc phải ra bờ ao khoét lỗ lên thân cây chuối rồi đút cu vào cho đỡ tủi, mà có khi “hàng họ” ngày xưa bị lửa thiêu trụi rồi, làm gì còn gì mà đòi dọa con gái nhà người ta”. Nếu là ngày xưa bị nói vậy, chắc là ông Đạt chỉ biết im lặng lúi húi tiếp tục móc cống hoặc cung cúc đi qua cho thật nhanh. Nhưng kể từ cái ngày làm thịt được em Hằng, cứ hễ để ý thấy có đám thanh niên nào ở gần đang nhìn mình, ông ta lại đứng thẳng dậy giả vờ vươn vai rồi gãi gãi lên con cu đang lủng lẳng ở trong cái đũng quần vải như để khoe cho lũ thanh niên thấy “hàng” của lão đây, to, khỏe và đang được chịch một trong số những cái bím non tơ nhất khu tập thể này, cái bím của một cô bé 14 tuổi mà đám thanh niên chúng mày thèm nhỏ dãi ra cũng không có cửa được nhìn thấy chứ đừng nói là sờ vào. Vậy mà cái “của nợ” lở loét này lại cứ dăm bữa ba ngày được lôi ra thụt lia lịa vào trong cái bím đỏ hồng đó đấy, mấy con cu chưa mở mắt của tụi mày không có cửa mà so sánh với nó đâu”.
Về phần Hằng, kể từ ngày được nếm mùi trái cấm, trải qua cái cảm giác nhục dục của thể xác, cơ thể em thay đổi theo từng ngày mà mình bắt gặp em trên đường. Có hơi đàn ông vào, ngực em trở nên đầy đặn hơn, tuy không to ra nhiều lắm vì vốn dĩ bộ ngực em đã lớn sẵn nhưng có nét hẳn lên, tròn lẳn, hai bầu vú căng phồng lên bên trong chiếc áo trắng học sinh bó chặt. Cơ thể em eo ót hơn, hông nở rộng hơn và cặp mông cũng ngày một căng đét. Nhìn dáng em, nếu không để ý gương mặt non choẹt của một cô bé thì nhiều người sẽ nhầm tưởng rằng đó là một cô gái trưởng thành đã hơn 20 tuổi chứ không phải của một cô bé mới 14. Cái cơ thể không chỉ làm đám thanh niên trong xóm mà ngay cả mấy ông bác đứng tuổi cũng phải xao xuyến, vội đưa tay xuống đè lên con cu đang ngỏng dậy bên trong quần mỗi khi nhìn hai bầu vú rung rinh theo từng nhịp bước mỗi khi em bước qua họ.
Mặc dù vậy, nhìn em lúc nào cũng mệt mỏi, đôi mắt lờ đờ như người thiếu ngủ của em như mách bảo cho mình biết những gì mà em đang phải chịu đựng hàng đêm. Mỗi lần nhìn em, tưởng tượng người con gái trong sáng đó đêm đêm bị lột trần truồng, quằn quại, rên rỉ dưới thân hình cổ quái của ông Đạt, chịu từng cú thúc lút cán đến thấu cả vào tử cung từ con cu sù sì, với cái đầu khấc đỏ lòm nhỏ đầy dịch mủ vàng nhợ của ông Đạt vào cái bím non tơ đó, lòng mình lại như đau quặn lại, không biết phải làm gì. Nhiều lúc mình đã nghĩ đến việc lân la làm quen với mấy tay đầu gấu để nhờ tụi nó xử lý lão. Nhưng sự nhút nhát của một thằng nhóc lại khiến mình lo sợ.
– “Nhỡ Hằng biết được mình là thủ phạm thì sao, em ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình? Hay nhỡ mấy tay đó đánh quá tay làm lão chết thì sao? Công an sẽ điều tra và tìm ra mình là thủ phạm thì mình biết phải làm thế nào???”
Những suy nghĩ đó khiến mình không thể làm được, chỉ biết đứng thẫn thờ nhìn em đi qua trong anh mắt tuyệt vọng.
Khoảng hơn một tuần sau cái đêm tội lỗi ấy, chiều hôm đó mình đang cùng thằng bạn thân và mấy đứa nhỏ tuổi hơn trong khu tập thể xuống nhà thằng em kết nghĩa ở cuối khu chơi. Mấy thằng vừa đến thì thấy ông Đạt đang ngồi trên ghế đá tán phét chọc cười mấy chị sinh viên bằng mấy câu chuyện cười tục tĩu. Có cả em Hằng cũng đang ở đó, trong khi mấy chi kia đều ngồi trên một cái ghế đá khác hoặc đứng thì chỉ có duy nhất Hằng là ngồi cùng ghế đá cạnh ông Đạt. Tất cả đều đang cười và chăm chú nghe ông Đạt kể chuyện. Ông Đạt có vẻ hăng say lắm, nói để chảy cả bọt mép, thỉnh thoảng tất cả lại cười phá lên. Mỗi khi như thế, ông Đạt lại tranh thủ vòng tay khoác vai Hằng hay đưa tay xuống vuốt ve trên đùi em. Có lẽ đã quá quen thuộc với chuyện đó nên Hằng cũng chẳng thèm để tâm, ngay cả mấy chị sinh viên kia cũng tỏ ra thờ ơ như thể nó không phải việc gì lạ vậy. Lúc đó, Hăng có ngoảnh lại nhìn thấy mình, gương mặt em thoáng hiện lên vẻ bất ngờ và giật mình như thể định đứng dậy, nhưng chỉ trong giây lát em đã lấy lại được vẻ bình tĩnh và quay lại tươi cười với ông Đạt, kêu ông ta kể tiếp câu chuyện dang dở trong khi tay ông này vẫn đang vô tư thám hiểm trên cặp đùi thon thả của em. Bên dưới, con cu ông này có vẻ hơi độn cái quần lên không rõ là do hưng phấn khi kể mấy câu chuyện cười bậy bạ đó hay là do đang được vuốt ve cặp đùi của Hằng.
Thấy cảnh đó, mình chỉ im lặng quay đi nhưng thằng bạn mình thì có vẻ ngứa mắt lắm. Nói chuyện được một lúc, thằng bạn mình bỗng nảy ra một ý tưởng. Nó kêu đám nhóc trong đó có thằng nhóc nghịch nhất khu tập thể lại gần, thằng nhóc này lì mà nghịch ngu thì cũng vô đối. Nó nói với thằng này là nếu nó dám ra đằng kia và lừa tụt quần ông Đạt xuống giữa đám con gái thì nó sẽ cho thằng này 20 ngàn chơi điện tử. Mình nghe vậy thì nghĩ: “Chịu tay này, lại tính chơi trò xúi trẻ con ăn cứt gà à?” Cơ mà thằng nhóc làm thật. Mình thấy nó đá quả bóng vào gầm chiếc ghế đá ông Đạt và em Hằng đang ngồi rồi cùng mấy đứa khác chạy đến xin lấy. Khi ông Đạt vừa đứng dậy để một đứa nhóc cúi xuống nhặt quả bóng, hai tay giang ra vươn vai đầy chủ quan như cố tình khoe với mấy chị sinh viên con cu có vẻ đang cương lên độn một cục ở đũng quần thì thằng nhóc này nhanh tay túm lấy cạp quần ông Đạt tụt một phát xuống tận cổ chân. Con cu của ông Đạt được “giải phóng” thì liền bật tưng lên, cứng ngắc, lông lá xù xì lởn chởm, đầu khấc đỏ ké và bóng loáng khiến mấy chị sinh viên nhìn thấy đều la hét inh ỏi. Một số chị vội đưa tay lên che mặt nhưng lại xòe các ngón tay ra như để tiếp tục nhìn cho rõ. Hằng cũng giật mình. Vì em ngồi cạnh ông Đạt nên con cu của ông ta cứ đong đưa ngay trước mặt em. Ông Đạt thì lại không có vẻ gì là cảm thấy xấu hổ khi bỗng nhiên bị “show hàng” ra trước mặt cả một bầy gái như thế này lắm. Sau giây lát sững người vì giật mình, ông Đạt liền cúi xuống để kéo quần lên, nhưng khi kéo quần lên thì ông lại ra vẻ quềnh quàng vướng víu, cố kéo cái quần lên chậm nhất có thể. Nhìn con cu của ông Đạt vung vẩy trước mặt có lẽ làm Hằng cảm thấy sốt ruột. Trong vô thức, em đưa một tay lên nắm lấy con cu ông Đạt đang cương cứng không cho nó đong đưa nữa trong khi một tay còn lại túm lấy cạp quần ông Đạt và nhanh chóng kéo nó lên che lại con cu gớm ghiếc của ông ta. Sau khi kéo được quần lên xong ông Đạt liền quay người bước đi thậm thọt đuổi theo quát đám nhóc đang chạy như bay ra đầu khu tập thể trong khi Hằng và mấy chị sinh viên chỉ biết nhìn theo cái dáng đi ì ạch của ông ta cho đến lúc khuất hẳn.
Sau vài giây trấn tĩnh, Hằng quay lại và bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của mấy chị sinh viên. Một tích tắc im lặng như để xác nhận mọi thứ vừa diễn ra là sự thật chấm dứt khi mấy chị sinh viên lại một lần nữa phá lên vừa cười vừa la hét. Một số anh chị đang ở trong phòng trọ nghe tiếng ồn ào ngơ ngác đi ra không hiểu chuyện gì.
– Con Hằng nó vừa sờ trym lão Đạt chúng mày ơi!!! – Một chí hét lên cho mấy người đang ngơ ngác vừa từ trong phòng đi ra nghe.
– Thật á? Hằng baby ngây thơ mà gan thế á? Có đùa không đấy mày? – Một anh sinh viên không tin vào tai mình hỏi lại.
– Thật luôn!!! Không phải sờ bên ngoài đâu, mà chạm hẳn vào luôn, em Hằng nhà mình coi vậy mà ghê lắm đấy, không ngây thơ đâu nhá. – Một chị khác bổ sung.
Hằng nghe mấy bà chị nói vậy thì đỏ hết mặt, vội tìm cách thanh minh:
– Đâu có, em thấy quần bác ấy bị tụt xuống thì em chỉ giúp bác ấy kéo lên thôi. Là phản ứng… tự nhiên…
Mấy anh chị sinh viên nghe xong lại càng cười lớn hơn nữa, có chị ngồi hẳn xuống mà cười. Hằng xấu hổ quá liền lấy tay che mặt rồi chạy biến lên phòng. Một anh sinh viên còn nói với theo:
– Ấy Hằng ơi! Tay vừa sờ trym ông Đạt xong thì đừng có đưa lên che mặt, kẻo ngửi phải cái mùi “ấy” quen rồi lại nghiện đấy! Mà nghiện mùi ai không nghiện, lại đi nghiện mùi trym lão Đạt là chết đó em ơi!
Cùng với câu nói đó của anh sinh viên kia là cả dãy nhà trọ đều cười nghiêng ngả. Sau khi em Hằng đóng sầm cửa phòng lại, mấy bà chị sinh viên mới quay sang bình phẩm con cu của lão Đạt.
– Ôi mẹ ơi! Nhìn gớm chết đi được mày ạ. Chắc tối nay tao không ăn được cơm mất. – Một chị bắt đầu nói trước.
– Cái thứ gì vừa to mà lại vừa xấu vừa bẩn, xù xì nhìn khiếp không chịu được. – Chị khác nhăn mặt lắc đầu.
– Thôi chúng mày ơi đừng nói đến nó nữa, tao sắp nôn ra rồi đây này. – Một chị đang ngồi xổm dưới đất vừa nôn khan nhưng vẫn phải cố bụm miệng cười.
– Thôi đi mấy cô. Rồi mai mốt lấy chồng lại quen hết ấy chứ nôn cái gì? – Chị lớn tuổi nhất, có vẻ đã từng trải lên tiếng.
– Chị làm như tụi em không biết gì ý. Làm gì có của thằng nào nhìn tởm lợm như thế? Xù xì, lở loét, nhìn phát kinh lên được. Đúng là người nào của nấy. Thế mà con Hằng nó cũng dám cầm tay vào. Em mà ngồi chỗ nó lúc ấy chắc em ngất luôn. – Một chị nhìn xinh nhất nhì nhóm cãi lại.
– Ấy chết em ơi. Sao lại ngất. Nhỡ lúc em ngất lão Đạt lão ấy lại tranh thủ đâm cái cây gậy thịt đấy vào cái chỗ “ngã ba sung sướng” của em thì sao? Người ta bảo “Kim đâm vào thịt thì đau, thịt đâm vào thịt nhớ nhau suốt đời” đó. – Anh chàng vừa nãy trêu chọc Hằng cũng xà vào hóng hớt.
– Cái anh này, đi chỗ khác chơi. Em thà tự tử chứ còn hơn để cái thứ tởm lợm ấy đâm vào… Á à cái anh này, tính gài cho em nói mấy câu bậy bạ ra đấy à? “Ngã ba sung sướng” là cái gì hả? Chết này – Nói xong chị này liền rút dép đuổi theo anh chàng kia.
– Mà Hằng dạo này nhìn khác phết mày ạ. Hay là dạo này nó có người yêu rồi? Dễ thế lắm, có hơi zai vào, đứa nào nhìn cũng khác ngay. – Chị lớn tuổi nhất nhóm lẩm bẩm vừa đủ nghe. Nghe vậy, một chị nhìn có vẻ điệu đà hí hửng:
– Nếu vậy thì chắc phải là một cậu Hotboy nào rồi? Không biết học cùng khóa hay học cấp 3 nhỉ? Hay là sinh viên? Cơ mà em Hằng nhà mình vừa xinh lại vừa ngoan lại vừa học giỏi thế, chắc phải đẹp trai cỡ diễn viên Hàn Quốc mới xứng với em ý được. Tò mò ghê.
– Nhìn em Hằng thế khéo lại biết hết rồi ấy chứ. Khối chị xách dép cho em nó nhé. Chả thế mà vừa nãy em nó thấy lão Đạt tụt quần xuống đất lại… “phản ứng tự nhiên”. – Chị xinh nhất nhì nhóm vừa quay lại liền chốt hạ.
Nói xong, mấy chị quay sang cười khúc khích với nhau, đoán già đoán non xem chàng hoàng tử bạch mã nào lại có cái vinh dự được lọt vào mắt xanh của em Hằng, họ đâu biết rằng chẳng có bạch mã hoàng tử nào hết, mà chỉ có một con “quỷ” xấu xí, và con “quỷ” đó không ai khác chính là ông Đạt “quỷ”, kẻ mà mới vài phút trước các chị còn đang thi nhau ghê tởm cái con cu cổ quái của ông ta. Dãy nhà trọ nhốn nháo thêm một lúc rồi im lặng trở lại khi ông Đạt tập tễnh quay về. Mọi người đều giải tán về phòng như chưa có chuyện gì xảy ra. Trên tầng hai dãy nhà trọ, phòng em Hăng vẫn đóng cửa im ỉm. Mình định lên hỏi thăm em nhưng nghĩ lại thì giờ hai đứa chẳng còn là gì của nhau, mình cũng chẳng biết nói gì với em ấy vào lúc này.
Ông Đạt đuổi theo lũ nhóc xong có vẻ nhọc. Ông ta lết từng bước về phòng xong thì liền leo lên giường nằm xoa bóp cái chân què của mình. Đoán hôm nay cũng chẳng còn gì để xem thêm nên mình cùng thằng bạn và mấy đứa em giải tán nhà ai người đó về. Trong lòng cảm thấy có một cái gì đó hẫng hụt và bâng khuâng.