Phần 41: Ngoại truyện 2
Sau cái lần mình qua nhà Linh để giúp nàng sửa máy tính đó, mình cũng ít khi qua nhà Linh chơi nên cũng hiếm khi gặp lại ông cụ, trừ cái lần mình qua chơi xong rình ôm nàng từ phía sau bị ông cụ bắt gặp khiến cho tối hôm đó Linh bị ông cụ nổi cơn ghen kéo vào trong phòng mà vùi hoa dập liễu đến hai tiếng đồng hồ gần chết đi sống lại. Cũng từ cái lần bị ông cụ ghen tuông mà bỏ sang nhà ông bảo vệ cơ quan bố mẹ mình nhậu, xong về chịch liền hai phát đó, Linh cũng bắt đầu nghi ngờ chuyện giữa nàng và ông cụ có thể đã bị ông bảo vệ biết được phần nào từ cái cách nói đùa cợt nhả trong buổi nói chuyện giữa hai ông cháu nàng với ông ta chiều hôm sau.
Ông bảo vệ cơ quan của bố mẹ mình thì mình đã từng kể qua trước đó. (Gần đây mình mới nhớ ra tên ông ta là Tâm). Ngoài vụ chuyên đi sưu tầm rượu kích dục ra thì ông này còn như con ma xó của khu tập thể cán bộ. Gần như ở trong khu tập thể và cả ở cơ quan, chuyện gì từ việc vợ chồng nhà ai hục hặc cho đến ông bà nào lén lút có bồ ông này đều biết. Khi hỏi ông ta về chuyện gì đó, người ta không hỏi ông ta có biết hay không mà sẽ hỏi ông ta biết được bao nhiêu? Có điều dường như việc phải biết quá nhiều đã giúp ông ta học được cách giữ mồm giữ miệng kín như bưng vậy. Cũng vì thế mà Linh có căn cứ để nghi rằng ông này đã biết được chuyện của nàng và ông cụ, nhất là khi tuần nào ông cụ cũng mò qua nhà ông bảo vệ nhậu một bữa thì chẳng ai biết được lúc say sưa hai ông đã nói những chuyện gì với nhau. Và cuối cùng, sự nghi ngờ của nàng đã được giải đáp.
Đó là vào giữa tháng 11, đợt ấy bố mẹ nàng có công chuyện phải đi công tác mấy hôm nên ở nhà chỉ có hai ông cháu nàng “chăm sóc” cho nhau. Tối hôm ấy, Linh phải đi tập văn nghệ chuẩn bị mừng 20/11 nên đến gần 8h tối nàng mới về đến nhà. Vừa vào nhà, nàng đã bắt gặp ông cụ và ông bảo vệ đang ngồi nhậu ở trong bếp. Chắc có lẽ tối nay chỉ có một mình ở nhà buồn nên ông cụ mới gọi ông bảo vệ qua để hai ông già có dịp chén chú chén anh cho thoải mái. Chưa biết hai ông già tính nhậu đến mấy giờ cơ mà tối nay kiểm gì nàng cũng lại tơi tả hoa lá với ông cụ cho mà xem. Nghĩ vậy, Linh chỉ biết lắc đầu thở dài vì nàng đã mệt sau buổi tập văn nghê lắm rồi, vậy mà chốc nữa vẫn phải dốc sức ra mà “chiều” ông cụ thì không biết sáng mai dậy đi học kiểu gì nữa.
Cúi đầu chào hai người, Linh bước nhanh lên phòng để thay quần áo. Bên dưới tầng, tiếng hai ông già tán phét vẫn cứ oang oang vọng lên. Mấy hôm rồi nàng phân vân rất nhiều về việc không biết ông Tâm bảo vệ liệu đã biết được điều gì về chuyện dâm loạn giữa nàng và ông cụ chưa nên khi nghe thấy hai ông già nói chuyện, bản tính tò mò của phụ nữ trong nàng trỗi dậy muốn tranh thủ nghe lén xem những lúc say sưa này hai ông già đã ba hoa với nhau những gì.
Mặc vội bộ đồ ở nhà, Linh nhẹ nhàng bước xuống một nửa cầu thang và im lặng ngồi trên bậc cầu thang lắng nghe hai ông cụ tán gẫu trong cơn phấn khích vì men rượu. Giọng ông bảo vệ lè nhè:
– Lâu rồi không để ý con bé, em phải công nhận con Linh nhà bác càng ngày càng xinh đáo để… Mông vú cứ cong tớn lên… trong cái khu này, đừng bảo là đám thanh niên, mà cả mấy tay già sắp về hưu rồi cũng thèm con bé nhỏ dãi…
Linh hơi khó chịu vì kiểu giọng trỡ trẽn của ông bảo vệ. Tiếng ông cụ từ tốn đáp lại:
– Khà khà… chú cứ nói quá… con Linh nhà tôi xinh xắn thì ai cũng thấy rồi. Cơ mà làm gì đến nỗi cả làng cả tổng thèm nhỏ dãi ra thế… – Linh bật miệng cười khúc khích khi được nghe ông cụ khen xinh.
– Ài dà, bác không biết chứ… cái lão trưởng phòng nhà ở ngõ sau nhà bác… hôm nọ nghe bảo con Linh nhà bác mặc hớ hênh thế nào lúc ra ban công phơi quần áo bị lão ý nhìn thấy, rồi lấy máy điện thoại ra chụp trộm… xong tranh thủ buổi đêm vợ ngủ rồi thì mở máy ra ngắm ảnh cháu bác để xóc lọ. Bà vợ nghe động thức dậy thì phát hiện ra liền làm một trận long trời lở đất. Xong cho cái điện thoại đi hóa vàng luôn… Sáng nay lão đi làm vẫn còn bị mấy mụ vịt giời ở cơ quan bêu rếu cho không dám ngẩng đầu lên mà đi cơ mà…
Hai ông cụ cười lớn có vẻ hả hê. Gắp miếng thức ăn lên cho vào miệng, ông cụ vừa nhai nhồm nhoàm vừa lẩm bẩm:
– Cơ mà vụ này không có chú nói chắc tôi cũng không biết. Từ mai phải dặn con Linh nếu có ra ngoài thì phải để ý ăn mặc kín đáo chút vậy. Ở trong nhà thì không nói, ra ngoài còn hàng xóm láng giềng người ta nhìn vào, còn ra thể thống gì nữa…
Nở nụ cười dê xồm, ông bảo vệ nói kháy ông cụ:
– Hè hè hè, kìa bác… bác ở nhà được ngắm, được vuốt, được mần hoa thơm ngất ngây mê mệt rồi… phải cho hàng xóm xung quanh họ không được nếm tí mật, hít tí hương thì ít ra cũng được thưởng tí sắc chứ… Linh nhà bác dạo này màu mỡ cứ gọi là mơn mởn ra thế… chắc hàng ngày cũng được bác dày công tốn sức chăm bón, phát “lộc” cho nhiều lắm chứ đùa…
Linh thót ruột khi nghe ông bảo vệ nói bóng nói gió. Nín thở, nàng lắng nghe ông cụ trả lời:
– Nhiều thì cũng không nhiều, chỉ vừa đủ để cháu nó được hưởng chút cảm giác cực lạc trần gian thôi… Cơ mà cháu nó còn bé, chú cứ khiến anh dạy hư cháu nó…
– Bé con gì nữa bác… biết rên, biết sướng, biết dạng hai chân kẹp bác vào giữa, cũng biết “lên đỉnh” như bao con đàn bà khác thì không có còn là trẻ con nữa rồi… Công bác chăm bón 18 năm, giờ ra hoa ra trái thì bác phải hưởng là đúng rồi… Đúng là nhất bác với cái thằng em gân guốc này này… Con bé đẹp nhất cái khu này, được nó hầu hạ thì đời còn gì bằng nữa…
Cười khà khà khoái trí, ông cụ hớn hở:
– Chú nói mà anh nghe mát hết cả lòng. Đây, mời chú chén này… cũng phải cảm ơn nhờ có rượu của chú mà anh mới có lại được cái sức hừng hực của tuổi thanh niên… cháu nó được sướng, cũng là nhờ có công của chú cả đấy… Chúc chú tối nay về vần con vợ ở nhà đến tưng bừng trời đất…
– Ấy, bác quá khen… em cũng mời bác một ly. Chúc bác tối này khỏe như voi, sung như cọp, chiến với cháu Linh một lèo 3 nháy, mỗi nháy 30 phút…
– Ha ha, anh già rồi, sức đâu ra mà đòi 3 nháy…
– Thôi thì không được 3 nháy 30 phút thì 1 nháy 90 phút vậy. Cho bé Linh nhà bác… Bình thường gọi bác: Ông ơi… Đến khi ngây ngất: Anh à, nữa đi!
Cụng ly rượu “Kanh” một tiếng, hai ông cụ cùng cười lớn nốc cạn chén rượu, không hề biết rằng lúc ấy, trên cầu thang, Linh đang ngồi thừ người ra suy nghĩ. Vậy tức là ông bảo vệ đã biết chuyện giữa nàng và ông cụ. Không biết là do ông ta tìm hiểu ra hay do ông cụ chủ động nói. Dưới bếp, tiếng ông bảo vệ vẫn oang oang:
– Em nói sợ bác bảo em nói nhiều, nhưng mà không có lão nào ở cái vùng này số hưởng bằng bác đâu… Cái Linh nhà bác phải nói là nó đẹp một cách thoát tục… Đẹp một cách thanh khiết đến độ đám con trai quỳ dưới chân nó chắc phải dài hàng cây số. Nó đẹp còn hơn cả mẹ nó ngày xưa… Em vẫn còn nhớ hồi mẹ nó con học ở đây, đám đàn ông con trai trong vùng xếp hàng trước cửa phòng mẹ nó. Thế mà cuối cùng con bé lại đi đâm đầu vào…
Tiếng ông bảo vệ như bị chặn lại. Có lẽ ông cụ ra dấu cho ông ta không nói chuyện đó nữa. Linh không biết rằng, ông bảo vệ đang nói về mẹ đẻ của nàng, người đã bỏ nàng mà đi không bao giờ gặp lại. Vài giây im lặng, giọng ông cụ trầm ngâm:
– Đời nó vậy biết sao được. Hồi vợ chồng thằng con anh bế cái Linh về, anh cũng buồn chẳng biết nói gì. Cơ mà nhìn con bé, anh tự nhiên lại thấy một cảm giác muốn chăm sóc, yêu thương nó. Con bé càng lớn, nó càng xinh, anh lại càng thương nó hơn. Chẳng biết lúc nào, nó lại khiến cho cái gã đàn ông khát tình trong anh sống lại. Hồi xưa anh cũng ăn chơi nức tiếng một vùng. Nhà địa chủ, có quyền thế, lại là độc đinh, hồi trẻ anh đúng là thằng phá gia chi tử. Cũng làm bao cô ở quê chết đi sống lại rồi. Sau năm 54 bị đấu tố là cường hào ác bá, dâm tặc, tí thì nó cho dựa cột. Cơ mà hồi đó lại may mắn quen được bà nhà. Bà ấy hồi đó là cán bộ, bà ấy cứu cả nhà anh. Sau vụ đó anh với bà ấy cưới nhau, kể từ đó, anh cũng cạch không dám chơi bời gì, chỉ lo làm lụng tích cóp lại của cải, đẻ thằng con giai nối dõi.
Chép miệng mấy cái, ông cụ nói tiếp:
– Sau này có bao nhiêu đất người ta tịch thu của nhà anh, anh thu về lại hết. Các cụ bảo rồi, giàu với nghèo nó hơn nhau ở cái đầu. Với người có cái đầu, dù bị cướp hết gia sản vẫn có ngày đòi lại được. Với đám thất học, dù có cướp được hũ vàng thì cuối cùng cũng ăn dần mà hết. Nhờ có bà nhà hỗ trợ, anh lại có của, có quyền, có được một thằng con giai chống gậy. Ai ngờ là thằng con anh nó lại… Thôi thì cuối cùng anh lại được có cái Linh. Giờ bà nó đi rồi, nó như là cái phao để anh bám vào vậy. Nó xinh đẹp, nó ngoan, nó sẵn sàng chiều anh dù nó biết làm thế là không đúng… Tình cảm của anh với nó giờ đã không chỉ còn là tình ông cháu nữa rồi…
Nghe ông cụ nói, Linh vừa cảm thấy thẹn thùng, vừa cảm thấy thương ông cụ. Nàng vui khi biết bản thân nàng giờ là chỗ dựa tinh thần của ông cụ nhưng vẫn tò mò không hiểu chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ nuôi nàng. Lúc ấy, với suy nghĩ của một thiếu nữ mơ mộng, nàng chỉ cho rằng có lẽ hồi trẻ bố mẹ nuôi nàng đã có một cuộc tình sóng gió ngôn tình nào đó chứ không biết rằng thực ra là ông cụ buồn vì bố nuôi nàng bị vô sinh và gia tộc đang đối mặt với việc không còn đích tôn nối dõi.
Cụng ly với ông cụ, ông bảo vệ cũng bỗng nhiên trầm giọng hẳn:
– Thôi bác ạ, cái số trời nó vậy. Nó không cho mình cái này thì nó phải bù lại cho mình cái kia. Giờ chẳng phải bác đã có “người đẹp” ở bên chăm sóc rồi. Coi như cũng là chút an ủi tuổi già. Sau này biết đâu nhờ con bé bác lại kiếm được thêm một thằng cu. – Linh như giật bắn người khi nghe ông bảo vệ nói vậy.
– Số em hồi trẻ cũng lên voi xuống chó vì gái. Hồi trẻ em cũng được cái phong độ, thi đỗ đại học điện lực, cơ mà cũng vì mải mê gái gú mà bị đuổi học. Em hồi đó cặp với con bé đang được một lão sếp to ở đó nhắm làm con dâu, nhưng thực ra là tính rước về làm vợ bé trá hình vì thằng con lão này là bê đê. Mấy lần lão đó dằn mặt em mà hồi thanh niên em có biết sợ là gì đâu, cứ lao vào con bé đó. Sau này mần thịt được con bé đó, rồi nó có bầu với em. Lão kia cay cú quá làm quả báo lên trường làm em bị đuổi học. Con bé kia thì sau này mất tăm luôn. Nhục không dám về quê, em đi lang thang làm sửa chữa đồ điện cho một cửa hàng. Lão chủ cửa hàng là dân Tàu, biết lắm món lắm. Chính lão ấy là người mở mang cho em về ba cái món rượu ngâm này. Lão ấy còn có mấy loại thuốc hương mà chỉ cần đốt lên để cho mấy đứa con gái ngửi mùi thôi là tụi nó như phát cuồng luôn, lúc đó là chỉ có tụi nó đè mình ra chứ không phải mình đè nó.
Đến năm 79 thì lão ấy bị đuổi về nước, em lại lang thang đi xin làm được chân bảo vệ cho một trường cấp 3. Hồi đấy mới hơn 30, không vợ con, lại được cho sống cạnh một bầy gái non mơn mởn, bác biết chuyện gì xảy ra rồi đấy. Mấy năm đầu còn sợ, chứ được 3 năm là cái trường đấy có bao nhiêu đứa xinh xắn em thịt bằng hết. Có mấy món thửa hưởng lại từ lão chủ cũ, em cứ lợi dụng lúc tụi nó có lỗi vi phạm gì là gọi riêng vào phòng bảo vệ, dọa báo giáo viên hay Công an, đốt sẵn thêm tí thuốc hương lên. Đám gái mới lớn này hồi ấy tụi nó dễ dọa lắm. Đứa nào mà lành là sợ tái mặt nhắm mắt đưa thân luôn, đứa nào cứng đầu thì cứ cù cưa một lúc đến lúc hít say hương rồi thì cũng không cần bắt cũng tự cởi. Đến lúc “mần” xong rồi thì cũng chỉ dám nằm khóc thút thít, chứ hồi đó tụi nó đâu có dám đi tố Công an như giờ. Nhiều đứa bị em chén phát đầu xong là lần sau có khi tự nó mò tới cho chén.
Hồi đó nghĩ lại em cũng bạo, mới hơn 30 đang tuổi sung mãn, có thêm mấy món rượu thuốc tăng lực, em cứ thế mà giã con gái nhà người ta đến khi nào tã mới thôi. Rồi một đứa một không trụ nổi với em, em quay ra đòi tụi nó chơi tập thể mới thấy đủ đã. Lần hoành tráng nhất là cái đêm em một mình chiến 6 đứa xinh nhất nhì trường, mỗi đứa một phát. Cái cảm giác sáng hôm sau ngủ dậy thấy 6 đứa con gái mới lớn 16, 17 tuổi, non tơ, xinh xắn, đang trần truồng nằm chen chúc trên cái phản xung quanh mình, có đứa còn đang gối đầu lên háng em. Cảm giác lúc đó không khác gì mình là vua một cõi. Con vợ em hồi ấy cũng nằm trong số đó. Nó thuộc nhóm hoa khôi của trường lúc ấy. Nó cũng là đứa mê em nhất, em bảo gì nó cũng cung cúc làm theo. Em kêu nó đi dụ thêm mấy đứa con gái khóa dưới cho em chén, nó cũng làm.
Cơ mà đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Năm đó là năm 84, mấy ông bà phụ huynh thấy con gái về muộn nhiều sinh nghi. Lại thêm có đứa bỏ học vì chửa. Cuối cùng họ tập hợp một nhóm lại phục. Hôm đấy em đang chiến một trận long trời lở đất với 4 đứa học sinh thì bị một nhóm thanh niên đạp cửa lao vào đánh túi bụi. Bọn con gái sợ quá ôm quần áo chạy tán loạn còn em thì bị tụi nó khiêng lên ủy ban xã. Vì không đứa nào tố bị em hiếp dâm, mà tụi nó cũng đều đủ 16 hết rồi nên em chỉ bị tạm giam mất mấy tháng. Đến lúc về thì mấy món do ông người Tàu để lại cũng mất hết, chỉ còn mấy thang rượu thuốc là em ghi nhớ được trong đầu đến giờ vẫn dùng.
Mất việc ở trường cấp 3, em lại lang thang đi kiếm sống bằng mấy việc tạm bợ. Đến năm 87, em vô tình gặp lại con vợ em bây giờ, lúc đó đang làm cave ở phố cổ. Con bé sau vụ của em thì chẳng thiết học hành gì, cuối cùng suốt ngày chơi bời lêu lổng theo đám du côn rồi trở thành cave. Cơ mà nó vẫn còn mê em lắm. Hai đứa gặp lại nhau là lại dính vào nhau. Khổ nỗi lúc ấy nó lại đang là ghẹ ruột của một thằng đại ca ở khu chợ Đồng Xuân. Cũng bị dằn mặt, rồi thì đánh nhau đủ cả. Sau một vụ em bị đuổi chém tí chết thì thằng kia bị Công an tóm, em được con vợ đưa đi viện chăm cho gần tháng. Sau vụ đấy em với nó chuyển về đây, nhờ có ông bác làm trong cơ quan này xin cho được suất bảo vệ làm công ăn lương, thỉnh thoảng sửa chữa đồ điện vặt cho mấy nhà kiếm thêm thu nhập còn con vợ em thì có tì vốn mở một hàng bán đồ ăn vặt cho bọn trẻ con rồi sống thế đến giờ thoắt cái cũng được hai chục năm rồi.
Từ khi về ở với nhau con vợ em cũng không làm cave nữa, em cũng thề độc với nó là không còn gái gú linh tinh nữa. Buồn là hồi con vợ em nó làm gái, nó bị dính bệnh nên không có con được nữa, hai đứa cứ thế nuôi nhau mà sống đến già thôi. Nói thật với bác, nhiều lúc nhìn các cháu thiếu nữ đi qua đi lại nó mơn mởn em cũng thèm lắm, chỉ muốn đè các cháu nó ra mà cho nó biết mùi sướng. Cơ mà mình đã thề độc rồi, làm thằng đàn ông đâu có phải cứ thề xong bỏ đấy. May được cái con vợ dâm chúa nhà em nó cũng sung, cộng thêm mớ rượu thuốc này nên cũng vẫn chiến được nhiệt tình… Cơ mà thỉnh thoảng có gặp ai tri kỷ như bác, nếu có giúp được cho bác hồi xuân để mà chén các em trẻ là em giúp nhiệt tình… Em không dám phá lệ nên chỉ cần nhìn các bác thịt các bé nó lên đỉnh vu sơn là em cũng thấy khoai khoái rồi… Hà hà…
– Ha ha, cẩn thận kẻo chú cứ kìm hãm thế ức chế lâu ngày nó lại thành tâm bệnh đó.
– Bác yên tâm, con vợ em nó dâm lắm. Em muốn chiến kiểu nào nó chiều được hết. Em thì con khỏe chán. Giờ mà được thả ra, khéo em sẵn sàng một đêm chấp 3 cháu mới lớn luôn ấy chứ… Há há há…
Phát chán khi phải nghe hai ông già chém gió ba hoa về chuyện bản lĩnh đàn ông của mình, Linh đứng dậy hơi ngả người ra sau định vươn vai cho đỡ mỏi thì bỗng chân nàng bị trượt chới với suýt ngã. Nghe tiếng kêu ở cầu thang, ông cụ gọi với lên:
– Sao vậy hả con?
– Dạ không ạ. Con định xuống nhà nhưng bước hụt thôi ạ. – Vừa vuốt ngực để định thần lại, Linh nói vọng xuống trả lời ông cụ.
– Ài… cẩn thận chút chứ con. Xuống đây để ông xem nào.
Linh chưa kịp nói gì thì ông cụ đã đứng ở đầu cầu thang đưa tay ra như muốn đỡ nàng xuống nhà. Miễn cưỡng đi theo ông cụ, Linh giả vờ nhăn nhó bước vào bếp. Ông bảo vệ thấy ông cụ dắt tay nàng xuống thì ngồi cười tít cả mắt. Đưa tay xuống như để kiểm tra xem chân nàng có sao không nhưng thực ra là tranh thủ xoa bóp cặp đùi thon dài của nàng, ông cụ cố làm từng của chỉ một cách chậm rãi và kích thích nhất như để cho ông bảo vệ có dịp được xem một màn mơn trớn trực tiếp của hai ông cháu. Mặc dù biết rằng ông bảo vệ đã biết được chuyện của ông cụ và nàng nhưng Linh vẫn cảm thấy ngượng đến chín cả mặt khi bị ông cụ sờ soạng một cách ngang nhiên như vậy. Dường như sau lần bị nàng cậm vấn ông cụ hứa là thế, cơ mà cái tính phô dâm với cà trớn của ông cụ thì không thay đổi được. Như để chọc thêm nàng, ông bảo vệ cất tiếng:
– Ái chà, Linh mới ngửi thấy hơi rượu đã say rồi hay sao mà mặt mũi đỏ bừng lên thế kia? Bác xem cho cháu nó ngồi xuống đi chứ. Hai chân mỏi run hết lên rồi kìa.
Nghe ông bảo vệ nói vậy, ông cụ cười hề hề hỏi nàng:
– À mà tối con ăn uống gì chưa?
– Dạ, con ăn linh tinh với bạn ở trường rồi ạ.
– Ấy, ăn linh tinh thì sao mà no được. Ngồi xuống đây ăn với ông cho vui.
Ông cụ cầm tay nàng kéo lại bàn. Nàng định ngồi xuống ghế bên cạnh nhưng ông cụ lại kéo nàng ngồi lên lòng. Một tay vòng ôm lấy eo nàng, một tay xoa xoa trên đùi nàng, ông cụ nhìn ông bảo vệ cười:
– Chú xem, lớn rồi nhưng mà tính vẫn còn trẻ con lắm.
– Hè hè… bác cứ chê cháu nó. Đủ tuổi lấy chồng đến nơi rồi ấy chứ. Tầm tuổi này là bọn con gái ngoài kia tụi nó đang cởi truồng ngồi trên bụng các ông mà nhún ầm ầm rồi ấy chứ…
Nghe vậy, Linh bất giác cảm thấy xấu hổ, hơi rúc mặt vào ngực ông cụ để tránh ánh mắt của ông bảo vệ. Thấy nàng vậy, ông bảo vệ vội nói:
– Ấy chết! Bác say quá lại nói linh tinh rồi… À, để bác đi lấy bát đũa cho cháu nhé… – ông bảo vệ định đứng dậy.
– Thôi không cần đâu chú, hai ông cháu tôi ăn chung một bát cũng được.
– Ấy, thế sao được…
– Không sao. Hồi xưa cháu nó còn bé, tôi còn mớm cơm cho cháu nó suốt. Có sao đâu… Linh nhỉ?
Nhìn ông cụ, nàng cười một cách gượng gạo khẽ lí nhí:
– Dạ… sao cũng được ạ.
Cầm đũa gắp một miếng thức ăn, ông cụ đưa lên bảo nàng:
– Nào, để ông gắp cho con ăn nhá… há miệng ra nào…
Linh định đưa tay đỡ lấy đôi đũa nhưng ông cụ đã rụt tay lại đòi tự mình đút cho nàng. Nàng quay sang nhìn ông bảo vệ, ông ta hất mắt ra hiệu với nàng cứ tự nhiên đi. Miễn cưỡng, Linh đành đưa một tay hứng bên dưới đề phòng thức ăn rơi và há miệng để ông cụ đút thức ăn cho. Nàng vừa cắn lấy miếng thức ăn, hai ông già đã cười reo lên:
– Có thế chứ! Ha Ha Ha… Hai ông cháu bác thân thiết nhau quá… Thế này mà người ngoài nhìn thấy, ai dám bảo là hai ông cháu chứ.
– Không bảo là hai ông cháu thì bảo là gì chứ? – Ông cụ hỏi lại…
– Nhìn giống như đôi uyên ương đang ríu rít trước khi động phòng… He he…
– Ài, chú say rồi lại nói linh tinh. Chú nói thế mấy hôm nữa sao cháu nó kiếm được người yêu chứ. Mà còn đúng một tháng nữa là con sinh nhật 18 rồi Linh nhỉ? Khéo hôm đấy đám thanh niên lại đứng la liệt ở cổng nhà đòi tỏ tình ấy chứ.
Nuốt vội miếng thức ăn, Linh lắc đầu:
– Con chưa muốn có người yêu đâu… con chỉ muốn ở vậy chăm ông thôi…
– Hà hà, phải thế chứ… vậy mới là cháu gái ngoan. Giờ ông còn có mỗi một mình, Linh phải chăm ông cho kỹ vào đấy. Chăm như vợ chăm chồng. Nhỡ ông có đau ốm thì còn phải… tắm cùng ông, ngủ cùng ông ấy chứ… Ha ha…
– Thôi… chú cứ nói linh tinh. Mấy cái chuyện đó… ai lại nói khơi khơi ra thế… – ông cụ khẽ gắt nhưng mặt thì cười một cách thích thú.
– Ấy, em lại say quá rồi… thôi để bác mời cháu một chén tạ lỗi.
Rót hai chén rượu nhỏ, ông bảo vệ đưa Linh một chén rồi cụng chén mời nàng uống. Bật cười nhăn nhó, nàng thở dài một tiếng nói:
– Cháu uống với bác một chén này thôi nhé. Từ sáng đến giờ cháu tập văn nghệ suốt mệt lắm rồi.
– Không sao. Bác chỉ cần cháu uống nửa chén là được. Rượu của bác uống vào là chỉ có khỏe ra chứ không có mệt đâu. Hà hà…
Đưa chén rượu lên uống một ngụm nửa chén, Linh như giật mình vì độ nồng của rượu. So về khoản uống rượu, nàng không phải là đứa uống rượu kém, có khi còn uống khá hơn cả mình. Nhưng khi vừa mới nhấp một ngụm rượu thuốc của ông bảo vệ, Linh có thể cảm thấy một hơi nóng cùng với vị nồng của rượu sốc từ trong miệng lên khoang mũi. Hơi nóng bỏng rát đó cùng dòng rượu trôi dần xuống cuống họng, chảy đến đâu là biết đến đó và ngưng tụ lại ở ngực. Bất giác, nàng thấy cơ thể mình nóng ran, tim đập mạnh, hơi thở trở nên gấp gáp. Bến dưới, bím nàng cảm thấy kích thích một cách khó chịu khiến nàng chỉ muốn cởi tung quần áo ra mà vồ lấy ông cụ.
Ông cụ đưa tay lên đỡ lấy tay nàng định bảo nàng uống nốt nửa chén còn lại thì ông bảo vệ đã ngăn ông cụ lại rồi nháy mắt:
– Thôi bác, cháu nó còn ít tuổi, cho cháu nó uống thế là đủ rồi… nửa chén còn lại em phần bác…
Cười khà khà, ông cụ cầm lấy chén rượu từ tay nàng rồi tợp một hơi hết sạch nửa còn lại. Mặt tỉnh bơ như chẳng thấm tháp gì. Sau chén rượu đó, suốt bữa nhậu Linh cứ ngồi như người thất thần trên lòng ông cụ đấu tranh với cái cảm giác bứt rứt, nóng ran chạy khắp cơ thể. Đôi mắt nàng dường như mờ đi, hai chân cố khép lại cọ vào nhau, hai tay ôm lấy cánh tay ông cụ đang ôm trên bụng nàng. Mọi xúc giác trên cơ thể nàng dường như nhạy cảm hơn, cảm giác như từng luồng điện chạy xẹt qua từ mỗi cái đụng chạm của ông cụ. Bên dưới, nàng có thể cảm nhận được con cu ông cụ đang dần độn lên cứng ngắc, chọc vào mông nàng như muốn chọc thủng mấy lớp vải quần vậy. Cảm thấy đầu óc quay cuồng, Linh uốn éo trên lòng ông cụ như món đồ chơi nhỏ bị đem ra là trò vui cho hai ông già biến thái.
Ngồi được khoảng nửa tiếng, ông bảo vệ xin vào phòng vệ sinh một lúc. Khi cánh của phòng vệ sinh vừa đóng lại, ông cụ liền xoay Linh ngồi quay lại phía sau, hai chân kẹp lấy người ông cụ, ép cho bím nàng tì lên con cu đang độn lên một cục và hôn lên môi nàng cuống cuồng. Giật mình bởi nụ hôn bất ngờ của ông cụ, nàng có nói trong hơi thở hổn hển:
– Kìa ông… bác Tâm còn ở đây… uh… mà… nhỡ… chụt… bác ấy ra bây giờ… uhm…
– Không sao… chốc nữa bác ấy… ra kiểu gì chả có tiếng… xả nước trước. – Ông cụ vừa hôn vừa trấn an nàng.
Ôm ghì lấy cổ ông cụ, Linh dường như cảm thấy yên tâm hơn trước những lời trấn an. Thả người cuốn theo nụ hôn ngây ngất của dục vọng, nàng nhắc đi nhắc lại trong đầu “trước khi bác Tâm ra sẽ có tiếng xả nước, chỉ cần nghe thấy tiếng xả nước là phải xoay người lại ngay, chỉ cần nghe thấy tiếng xả nước…”
Khi nàng và ông cụ còn đang chìm đắm trong nụ hôn mê mệt, bỗng cánh cửa bật mở và tiếng ông bảo vệ lè nhè:
– Òa, giải quyết xong cái thoải mái cả người…
Giật mình, nàng và ông cụ chỉ kịp rời môi khỏi nhau nhưng tư thế ngồi thì không kịp thay đổi. Cảnh nàng đang ngồi đối diện, tì sát ngực và mu bím lên người ông cụ trong khi ông cụ đang vòng tay ôm lấy mông nàng đập thẳng vào mắt ông bảo vệ. Nở nụ cười ranh mãnh, ông bảo vệ hỏi bằng giọng điệu đùa cợt:
– Kìa bác, em mới tranh thủ đi “giải quyết” có tí mà hai ông cháu đã kịp… “tình cảm” đến thế rồi kia à?
– À, lúc nãy chú trong nhà vệ sinh Linh… Linh nó bảo đầu tôi nhiều tóc bạc quá… cháu nó muốn nhổ giúp ý mà… – Ông cụ trả lời, miệng cười khà khà.
– Ầy, đầu bác bạc gần hết thế kia, nhổ thì có mà nhổ sạch cả tóc à… Hà hà… Hay là cháu Linh lại đang “làm nũng” gì ông nội đó? Thôi, chốc em về hai ông cháu cứ thoải mái mà “tình cảm”… Hé hé hé – Ông bảo vệ cười một cách dê cụ.
– Cháu chỉ định nhổ mấy sợi tóc bị sâu quá ý mà… mà bác quên không xả nước ạ? – Linh buột miệng.
– Ồ, bác xả nước rồi mà. Chắc là hai người mải “tình cảm” quá không nghe thấy ấy chứ. Cơ mà không sao. Nói gì thì nói chứ không nên “kìm hoãn cái sự “sung sướng” đó lại”, nhỉ! Ha ha…
Cười gượng trước lời đùa trơ trẽn của ông bảo vệ, Linh gỡ hai tay ông cụ vẫn đang ôm trọn lấy cặp mông nàng ra để đứng dậy rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông cụ. Cợt nhả thêm mấy câu, hai ông già lại tiếp tục cuộc nhậu như không hề để ý đến cô cháu gái xinh xắn đang vật vã trong cơn hứng tình vừa mới được khơi gợi đã bị ngắt quãng.
Đến gần 10h, bữa nhậu mới kết thúc. Liêu xiêu đứng dậy dọn bàn trong khi ông cụ tiễn ông bảo vệ ra cổng. Hai chân nàng cảm thấy bủn rủn, mồ hôi rịn ra từ trán cay xè mắt. Ngoài cổng, tiếng ông cụ và ông bảo vệ thì thào gì đó:
– Anh đưa cho chú trước từng này… chú chịu khó kiếm giúp anh… nếu không đủ mua thì chú cứ bảo anh, anh đưa tiếp cho… chỉ cần công hiệu tốt thì bao nhiêu không thành vấn đề…
– Ấy, bác cứ yên tâm… mấy cái này là nghề của em rồi mà… em đảm bảo với bác là một tháng nữa bác sẽ có… há há há…
Khóa cổng lại, ông cụ bước vào nhà, miệng vẫn nở nụ cười đầy ẩn ý. Nhẹ nhàng lại gần và ôm lấy Linh từ đằng sau. Bị ông cụ ôm bất ngờ, nàng giật bắn người cảm giác như bị điện giật. Từ trong bím nàng, nước đã ứa ra ướt sũng chiếc quần lót bên trong. Không còn ông bảo vệ ở đây nữa, sự ham muốn trong cơ thể nàng không còn phải kìm hãm. Xoay người lại vòng hai tay đang dính đầy bọt nước rửa bát ôm lấy cổ ông cụ, Linh và ông cụ vồ vập lấy nhau trong nụ hôn cuồng loạn gấp gáp.
Đưa tay xuống chà xát bên ngoài chiếc quần vải bó sát, ông cụ như khiến cho nàng cong hết người lại vì kích thích. Mặc cho mùi rượu nồng nặc từ miệng ông cụ, Linh lúc ấy chỉ muốn được xổ tung hết tất cả ham muốn kìm nén vào nụ hôn ngày càng điên dại, nhớp nháp. Dư vị của thứ rượu nồng nặc kia trong miệng ông cụ thậm chí còn khiến cho nàng cảm thấy hoang dại hơn, hai chiếc lưỡi như quấn vào nhau vờn bắt. Giữa không gian đêm tối tĩnh mịch, trong căn phòng bếp lúc này tràn ngập những âm thanh “chụt”, “choẹt” và tiếng thở hít hà của hai cơ thể động dục. Con thú trong cơ thể nàng lúc này không chỉ được thả ra, nó đã hoàn toàn mất kiểm soát trong dục vọng. Không để ông cụ độc tôn quyền chủ động, Linh cũng đưa tay lên xoa trên lồng ngực vạm vỡ của ông cụ và trượt xuống dần dần, ôm bàn tay nhỏ nhắn lấy khối u đang độn lên trong đũng quần ông cụ. Kéo cạp quần ông cụ tụt xuống giải phóng cho cái vật gân guốc cương cứng đó, nàng thích thú dùng bàn tay vẫn còn trơn ướt nước rửa bát xóc cho con cu ông cụ bóng loáng lên dưới ánh đèn rồi cầm nó miết dọc lên phần mu bím đang nóng rực của nàng.
Dường như không thể chờ đợi được cho đến lúc vào trong phòng, nàng và ông cụ bắt đầu lột từng thớ vải trên cơ thể của nhau ra và quăng tứ tung từ gian bếp cho đến chiếc giường trong phòng ông cụ. Linh thả người nằm ngửa trên chiếc giường đã quá quen thuộc với nàng suốt mấy tháng qua. Lúc này, trên người nàng chỉ còn duy nhất chiếc quần lót ướt sũng mỏng manh. Mặc dù cuộc vui còn chưa bắt đầu, vậy mà người nàng đã nhễ nhại mồ hôi bất chấp trời tháng 11 đã bắt đầu chuyển lạnh. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy lý trí bị dục vọng thiêu đốt. Với hai tay lên mời gọi ông cụ, Linh lảm nhảm trong vô thức:
– Yêu con đi ông…