Phần 54: Trước ngày trọng đại (tiếp theo)
Quay trở lại Hà Nội, mình và mọi người lại tất bật chuẩn bị cho đám cưới của hai đứa. Còn hơn nửa tháng nữa là đến ngày trọng đại, vậy mà việc thì vẫn cứ rối tung rối mù.
Trong khoảng thời gian đó, Hường nhắn tin khích lệ tinh thần mình khá nhiều. Có vẻ như em nó muốn cố gắng bù đắp phần nào cho sự giúp đỡ mà mình dành cho em. Vì hai đứa cũng chẳng giấu nhau điều gì, nên mình có kể chuyện cũ của Linh và ông cụ cho Hường nghe, trong đó bao gồm cả sự phân vân của mình khi sợ rằng bản thân không thể bù đắp lại được “khoảng trống” mà con cu gân guốc dài 17cm của ông cụ để lại bên trong Linh. Biết được suy nghĩ của mình, Hường hỏi:
– Hay là anh dùng thử BCS giúp tăng chiều dài đi. Cái này tuy sẽ khiến anh mất cảm giác nhưng bù lại thì chị sẽ cảm thấy sướng hơn. Biết đâu con sướng hơn cả khi chị ấy “làm” với ông cụ ngày trước thì sao?
– Có phải kiểu BCS có gân, có gai mà người ta quảng cáo ý hả?
– Không, không. Dùng cái đó có mà chết à. Loại em đang nói là loại chỉ làm to kích thước cái “ấy” thôi. Nó có hình dạng giống cái “ấy” bình thường, giống như anh chụp một cái “ấy” giả to hơn lên cái thật của anh thôi. Nó cũng có loại có gân, có loại có gai nhưng mà nó làm vừa phải thôi, không có khủng khiếp như cái anh nói đâu.
– Sao em biết mấy món đó vậy?
– Hì, em bán cả thuốc trị yếu sinh lý mà. Cái đứa tuồn hàng cho em nó cũng buôn cả món đó. À mà trong cái BCS đó nó có cả máy rung ở phần đầu đó. Cho vào nó rung rung sướng phết. Hi hi…
– Ái chà… Em dùng thử rồi hay sao mà biết thế?
– Thì… thằng ck em hơn tháng nay nó chẳng thèm đụng vào em. Nên em cũng kiếm một cái để nếu có khi nào “muốn” thì em tự giải quyết cho nhanh. Không cần thằng đó nữa. Nhu cầu tự nhiên ý mà. Hì…
Xong Hường gửi ảnh chụp một số cái cho mình xem qua. Thấy cũng hay, mình nhờ em ý tìm hộ xem có loại nào gân guốc, dài 17cm giống với con cu hùng dũng của ông cụ không. Em hỏi lại:
– Nếu mà anh có ảnh chụp để so sánh thì tốt quá, chứ miêu tả vậy thì em cũng chưa biết cái nào mới đúng ý anh nữa.
– À… anh có ảnh chụp ông cụ. Để anh gửi cho em nhé.
Sau cái hôm Linh cho mình xem ảnh chụp nàng làm tình cùng ông cụ, nàng đã giấu khá kỹ ở trong máy nhưng với một gã hay lần mò như mình thì việc tìm ra đống ảnh đó không phải việc khó. Chuyển bức ảnh ông cụ với con cu đang dựng đứng cho mình, em trả lời với vẻ ngạc nhiên:
4– Òa, nhìn ông cụ già vậy mà hàng họ có vẻ “ngon” ghê ha. Còn khủng hơn cả của thằng ck em. Chị nhà anh cao 1m63 nhỉ, hơn em 3 phân. Dài thế kia thì chắc là đâm chạm đến cổ tử cung rồi. Bảo sao chị ấy không quên nổi ông cụ.
– Ukm, ông cụ già mà “gân” lắm. Đến tầm tuổi đấy chắc anh đi còn không vững ấy chứ vậy mà ông cụ vẫn còn “làm” được chị Linh ngất lên ngất xuống cũng khiếp. Cơ mà khủng hơn cả thằng chồng em à? Anh nghe nó chém với mấy thằng lái xe trên FB là của nó những 20cm cơ mà.
– Hi, anh nghe cái lũ lái xe đó chém thì chỉ có bán thóc giống đi mà ăn. Em hồi trước khi cưới cũng bị nó lừa thu nhập mỗi tháng chục triệu, từng đó sống ở quê là thoải mái. Cơ mà cưới về rồi mới biết nó kiếm cũng chỉ ngang em đi làm công nhân cho Samsung. Giờ nợ tiền mua xe hơn 400 triệu, cứ đà này khéo phải đi làm gái mà trả nợ cho nó mất. Mà của nó chỉ tầm 15 – 16 phân thôi, lấy đâu ra 20 phân. Cơ mà của nó thẳng tưng chứ không có được gân guốc với cái phần đầu phình ra như nấm giống của ông cụ kia đâu.
– Xem ra là bị nó lừa một vố đau ha. Thế theo em thì so sánh những người mà em biết, của ai khủng nhất?
– Nhưng người mà em biết? Tức là… những người đã “ấy” với em ý hả?
– Ukm, anh hỏi để biết thôi.
– Hi, nói mấy cái này ngại thế. Nếu mà so thì… khủng nhất là của lão Phúc, gần 20 phân, mà của lão ý còn to bề ngang nữa, còn gắn bi chi chít với một cái lông ngựa cột ở đầu, đến giờ em vẫn còn ám ảnh với lão. Thứ hai là cái gã Chính (tên gã hiếp dâm em mấy tháng trước), tầm 17 phân, cũng gắn bi nhưng không nhiều như lão Phúc, so ra thì cũng khủng ngang với của ông cụ kia. Thứ 3 là thằng ck em, được hơn 15 phân, cơ mà của nó thẳng tưng từ đầu đến gốc, cảm giác giống quả dưa chuột vỏ trơn nhẵn, nhưng mà nó toàn làm theo kiểu cục súc ý, đút vào cái là dập luôn lúc em chưa ra nước, chỉ thấy rát chứ chẳng sướng tý nào. Bé nhất chắc là của anh, 12 phân. Hì, cơ mà anh là người nhẹ nhàng nhất, cũng là người đầu tiên của em. Nếu lần đầu của em mà gặp ngay phải mấy cỡ như lão Phúc hay lão Chính chắc em chảy máu đến chết luôn.
– Oai, xem chừng ngoài anh ra thì em toàn phải gặp mấy gã hàng khủng nhỉ. Cơ mà vẫn không khủng bằng cái ông hàng xóm đối diện nhà anh ngày xưa, của ông này dài đến 25cm. Vậy mà hồi đấy ông ấy cặp với bà chị họ anh cao có 1m55 mà chị ấy vẫn chịu nổi lúc ông ấy đâm vào hết mới tài.
– Eo, gì mà dài đến 25 phân cơ. Mà dài thế thì sao mà đâm vào hết được. Chị ấy cao có 1m55 thì bên trong chỉ sâu khoảng 15 phân là cùng. Đâm sâu nữa là xuyên qua cả cổ tử cung rồi. Không đâm vào hết được đâu, cùng lắm là được 2/3 thôi.
– Anh cũng không nhớ rõ. Hồi ấy anh mới có 8 tuổi.
– Hì, chắc anh nhìn không rõ rồi. Lần em bị lão Phúc hiếp ở trong cái nhà kho, lão cũng chỉ cho được vào 2/3 là thấy chật ních, không đâm sâu thêm được nữa rồi. Tại trước đó em chỉ “làm” với anh, nên bên trong nó mới chỉ giãn ra theo đúng kích thước của anh thôi. Đùng phát bị lão Phúc hiếp, thành ra bên trong em không kịp thích ứng được với cái của lão.
– Chắc lúc ấy em đau lắm nhỉ?
– Cũng đau, như bị xé đôi ra ý. Cơ mà chưa là gì so với đau đẻ. Hì, hôm sau em qua chỗ lão bị lão cho hút cái thuốc gì ấy, tự nhiên cứ thấy hứng lên chỉ muốn “làm” ngay lập tức. Hút cái thuốc ấy vào nó làm cho mất cảm giác đau thì phải. Lúc “làm” lão ấy xiên một phát vào luôn mà em chỉ thấy hơi thốn bên trong chứ không thấy đau. Mỗi tội “của” lão dài gần 20 phân thành ra đâm chạm cổ tử cung rồi mà nó vẫn còn 2 – 3 phân chưa vào hết, thế mà lão cứ thế thúc một lúc cũng đút được vào hết. Lúc ấy em thấy bụng dưới căng như muốn đẩy cả cổ tử cung lên ấy. Cơ mà lúc ấy không biết đau là gì cả. Đến lúc lão “làm” phát thứ 4 em mới bắt đầu thấy đau.
– Phát thứ 4? Anh tưởng hôm đấy lão với em làm 3 phát thôi chứ?
– Không. 4 phát. Hai phát đầu lúc em đang say thuốc. Xong lúc em tỉnh lại thì lão làm thêm một phát nữa. Em lần đầu bị “ấy” mấy phát liên tục thế thì mệt quá, ngủ luôn mấy tiếng. Đến chiều mới dậy, bị lão bắt làm thêm một phát nữa. Lúc bấy giờ tan thuốc rồi, lúc đấy mới biết đau. Cơ mà mấy phát trước bị lão ấy nong rộng ra rồi nên xiên phát vào luôn. Lúc lão làm xong phải đi bộ về công ty mới hãi, lúc ấy nó bắt đầu đau cho không khép chân lại được luôn. Vậy nên sau hôm đó em mới sợ chuyện ấy đến tận 1 tháng sau mới dám “làm” tiếp với anh đó. Mà anh bảo tưởng làm 3 phát là sao?
– Thì… hôm em bị lão Phúc ép quan hệ ở cửa hàng của lão, lão có đặt máy quay trộm. Cái đợt lão bị bắt thì thằng bạn anh nó đưa lại cho anh thẻ nhớ. Anh có xem qua cái video lão quay. Lão quay đến lúc lão làm xong phát thứ 3 thì tắt máy nên anh cứ nghĩ là hôm đó em với lão làm 3 phát.
– Hix, anh xem hết rồi à? Thế bây giờ cái thẻ nhớ đó anh vẫn giữ à?
– Không, tối đó xem xong anh ném nó xuống ao rồi mà. Giờ chắc nó đang nằm dưới cả mét bùn rồi.
– Oai, chắc lúc đấy em “đĩ” lắm nhỉ? Đang say thuốc mà, chẳng biết lão ấy cho hút gì mà cứ thấy hứng lắm ý, chẳng điều khiển nổi bản thân.
– Thế anh hỏi thật nhé, lúc bị cưỡng ép vậy, em có thấy cảm giác gì không?
– Thì cũng có chút cảm giác. Nói chung là nếu bảo là không thấy sướng thì chắc chắn là không đúng. Dù là bị hiếp nhưng mà bên trong em nó vẫn ra nước, lúc làm tuy có đau, nhưng mà kiểu đau nhưng vẫn có sướng, tay chân cứ bủn rủn ra ý. Khó tả lắm. Đến lúc làm xong rồi mới thấy hụt hẫng, tự nhiên cảm thấy tủi thân khủng khiếp, lúc ấy mới bắt đầu khóc. Bị ép phải “làm” với kẻ mình ghét mà vẫn thấy sướng. Cảm giác nó uất ức lắm, vừa hận hắn, vừa hận bản thân.
– Haizz, cơ mà mọi thứ cuối cùng cũng giải quyết xong hết rồi. À, con cái gã hiếp dâm em đợt rồi. Bây giờ hắn có còn làm phiền em nữa không?
– Vẫn gạ chịch em suốt ấy. Cơ mà em cứ bơ hắn đi rồi. Em đi bán thuốc trị yếu sinh lý cũng bị gạ suốt ấy mà. Quen rồi.
– Tưởng em chặn liên lạc rồi.
– Hắn đến tận nhà để gạ ấy. Thỉnh thoảng hắn lại dẫn con gái hắn qua nhà em chơi, rồi tranh thủ ngồi xán lại em “táy máy”. Nói với em là hắn thèm em, nhớ em các kiểu. Em bảo hắn là hắn hiếp em đến có bầu, giờ chưa phải ngồi tù là may rồi, nhớ nhung cái gì. Thế là hắn lại im. Hì. Giờ em chẳng cần đến đàn ông nữa rồi, lúc nào muốn thì em tự “làm” một mình.
– À, với cái ấy giả mà em bảo lúc nãy ý gì. Cơ mà cho anh xem thử được không?
– Hi, anh xem làm gì? Bây giờ em là mẹ xề 2 con rồi. Nên của em nó rộng ra lắm, phải dùng loại to mới có cảm giác. Anh thấy xong lại nghĩ linh tinh thôi.
– Bây giờ mỗi đứa một nơi rồi thì còn nghĩ ngợi gì nữa. Chỉ là tò mò thôi. Muốn biết cây “hàng” yêu thích của em tiêu chuẩn như thế nào?
– Hi hi, xem xong không được nghĩ linh tinh đâu nhé.
Nhắn xong, Hường gửi cho mình ảnh chụp mẫu cái con cu giả mà em đang dùng để tự sướng hàng đêm. Nhìn vào nó, không khó để nhận ra rằng nó có nhiều điểm tương đồng với con cu của lão Phúc đến kỳ lạ. Dường như sau khi bị lão cưỡng hiếp, ấn tượng về con cu đó đã in sâu vào tâm trí em, ám ảnh em như những gì em nói. Thực sự, sau hàng loạt những biến cố, người con gái thôn quê chân chất ngày nào đã đổi thay rất nhiều. Tâm hồn em đã phải trở nên méo mó để thích nghi với cái cuộc đời méo mó mà em đang phải sống vậy.
– Sao vậy? Đứng hình rồi à? Hì – Hường nhắn tin hỏi…
– Cũng hơi choáng. Có cái này chắc là thằng ck em ra rìa rồi nhỉ.
– Hi, cái hôm em mang cái này ra cho nó xem, nó bảo kệ em. Thích thì kiếm luôn thằng bồ nào về mà chịch dạo đi cũng được, nó ra đầu ngõ chơi gái đây. ĐM thằng ck em. Em cay với nó lắm rồi.
– Chắc em đang phải chịu đựng nhiều khó khăn nhỉ.
– Đành chịu thôi. Số em nó khổ sẵn rồi mà. Giờ em chỉ coi 2 đứa con em là tất cả, em sống cũng vì tụi nó. Mà em đi ngủ đây. Lúc nào tìm được cái nào giống của ông cụ em sẽ gửi ảnh cho anh xem. Đảm bảo trước hôm anh với chị nhà tân hôn sẽ có hàng. Hì…
Kết thúc tin nhắn với Hường, mình vẫn không khỏi chút cảm giác áy náy. Em đang phải cố tỏ ra mạnh mẽ để che lấp đi những tổn thương trong cuộc sống của em.
… Bạn đang đọc truyện Tấn trò đời tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-tan-tro-doi.html
Quay trở lại với công việc chuẩn bị đám cưới tất bật. Còn 1 tuần nữa là đến ngày tổ chức, mình nhận được tin nhắn của em Hằng chúc mừng chuyện sắp cưới vợ. Em ấy nói hôm sau có việc phải qua thăm bà bác em, nên muốn rủ mình đi uống nước, mình đồng ý liền. Chiều hôm sau, hai đứa gặp nhau ở quán nước cạnh chiếc ao phía sau khu tập thể nơi mình và em vẫn hẹn gặp nhau mỗi khi có dịp gặp. Em có mặt ở đó trước mình, ngồi sẵn ở chiếc bàn quen thuộc có thể nhìn được ra phía ao. Thấy mình, em nở nụ cười, gương mặt có vẻ hơi xanh xao như thiếu ngủ.
– Em tưởng anh ra với chị Linh chứ? Hay là trốn chị đi gặp crush cũ một mình đấy. He he…
– Ha ha, anh làm gì có gan đó. Chị Linh lại lôi anh ra cắt tiết ấy chứ. Linh nhìn kiều diễm thế thôi chứ đáo để lắm đó, vớ vẩn là chị cho mất khả năng sinh sản như chơi. Hôm nay chị ấy vẫn đi làm cả thứ 7, chỉ được nghỉ Chủ Nhật thôi.
– Á à, dám nói xấu chị Linh nhé. Em sẽ nhắn tin báo cho chị ấy biết. Hi hi, mà anh chị định tổ chức đám cưới xong đi trăng mật luôn à?
– Ừm, lên đường luôn trong đêm. Bay lúc 6h sáng nên 2h sáng phải dậy chuẩn bị, 3h sáng là lên xe, 4h30 phải có mặt ở sân bay làm thủ tục rồi.
– Vậy thì đêm tân hôn không kịp “làm ăn” gì à? Hi – Hằng nháy mắt cười.
– Làm ăn gì. Còn chẳng có thời gian mà kiểm phong bì ấy chứ. Cứ tranh thủ ngủ được tí nào hay tí đó, đến lúc vào Đà Nẵng tân hôn sau.
– Hi. Mà hôm anh cưới em lại có việc không đi dự được, nên hôm nay em hẹn gặp anh trước để gửi phong bì, mừng anh chị trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy nhà. Hi hi…
– Anh cảm ơn em nha. Thế dạo này công việc, chồng con vẫn tốt chứ em?
– Công việc thì vẫn thế. Chồng em thì dạo này đi công tác trong miền Nam suốt, công ty anh ấy nhận thầu công trình trong đó, anh ấy là kỹ sư chính nên suốt ngày đi đi về về. Cả nhà chỉ có mỗi hai mẹ con ở nhà lủi thủi.
– Thế cũng buồn nhỉ. Anh với chị Linh cưới xong thì vẫn ở chung nhà với bố mẹ anh. Bên nhà vợ thì chỉ cách một cái ngõ. Thành ra nếu mà có gì phải gọi thì hai ông bà thông gia có khi có mặt trước cổng nhà trước cả khi cúp máy.
– Hi hi, sướng nhất anh rồi còn gì. Em đã thấy trước anh với chị Linh sẽ là một cặp trời sinh từ cái ngày em còn trọ ở đây rồi. Nhìn hai người, em biết thể nào anh với chị cũng sẽ đến với nhau mà. Nó giống kiểu số mệnh an bài ý. Linh cảm của em cũng tốt phết chứ nhỉ. He…
– Xem ra cũng thiêng phết đấy nhỉ. Cơ mà hồi xưa chị Linh thì lại cứ tính vun anh vào với em. Bảo là em Hằng vừa xinh lại ngoan hiền thế mau mau tán đi, kẻo thằng khác nó hốt mất lúc bấy giờ hối cũng không kịp. Ha ha…
– Hi hi, hồi đó em đắt giá thế cơ à. Hay anh lại chém đấy.
– Anh nói thật luôn. Hồi đó trong khu tập thể từ đám thanh niên cho đến mấy ông già có vợ, ai mà chả nhìn theo em đến rơi cả mắt mỗi khi em đi qua. Vừa xinh xắn, vừa dễ thương, lại còn cả…
Mình liếc xuồng nhìn bộ ngực khủng của em đang căng phồng ra bên dưới chiếc áo công sở. Biết mình đang nhìn gì, em đưa tay nâng cằm mình ngẩn lên rồi trêu:
– Này này, đang nhìn cái gì đấy. Sắp lấy vợ rồi đấy nhé, đừng có mà mất tập trung đấy. Hi hi, cơ mà sao ai cũng nhìn hau háu vào ngực của em thế nhỉ? Nhiều lúc em ngượng muốn chết đi được ấy. Em có làm gì đâu mà nó cứ to bự ra như thế chứ. Từ hồi em học lớp 6 là nó đã bắt đầu phát triển rồi. Hồi em lớp 7 cô giáo phải cho em lên ngồi bàn đầu vì bọn con trai cứ quay xuống nhìn trộm ngực của em mà không tập trung học. Mấy bà phụ huynh cứ xì xào là cái bộ ngực em sau này kiểu gì cũng khiến cho vài thằng phải chết sớm…
Bỗng Hằng ngưng lại, mắt em mở to hướng về phía khu đất phía sau khu tập thể nơi trước đây là cái nhà vệ sinh bỏ hoang. Gương mặt hiện rõ vẻ sợ hãi. Thấy vậy, mình cũng quay lại nhìn về phía đó. Chẳng có gì bất thường hết cả.
– Mà đúng là em đã hại người ta chết thật…
– Sao vậy em?
Ngập ngừng một lúc, Hằng nhìn mình hỏi một cách nghiêm túc…
– Anh có tin vào mấy chuyện ma quỷ không?
– Cũng bán tín bán nghi thôi. Nhưng có chuyện gì hả em?
– Hai tháng nay em đang mất ăn mất ngủ. Hình như em đang bị vong hồn bác Đạt ám theo ý. Chắc là bác ấy vẫn còn quyến luyến em hay sao ý. Giống như là, bác ấy không còn muốn làm “chuyện ấy” với em trong tâm tưởng của em nữa, mà muốn thực sự tìm đến em để…
– Chuyện xảy ra thế nào vậy em?
– Cũng là cách đây hơn 2 tháng, em có cho thằng cu nhà em đến nhà bác chơi. Đấy là lần đầu em đưa nó về đây. Lúc nó chơi ở sân nhà bác, em cứ thấy nó loanh quanh định chạy ra chỗ cuối dãy nhà trọ, là phòng cũ của bác Đạt. Lúc ấy em chỉ nghĩ là nó trẻ con hiếu động nên cứ hễ nó định chạy ra đó là em lại bế nó quay lại. Lúc bác em có điện thoại phải vào nhà nghe máy, em bế thằng bé đứng một mình ở sân nhà trọ. Tự nhiên thằng bé nó cố nhoài người với tay về phía phòng bác Đạt rồi nói “bố… bố…” xong cười khanh khách. Em chưa thấy nó cười như thế bao giờ. Lúc ấy sân dãy trọ vắng tanh, chỉ có em với nó đứng đấy. Em tự nhiên thấy cơ thể nổi hết da gà lên. Lúc bác em quay lại, em đưa thằng bé cho bác em chơi với nó rồi một mình đi ra phía phòng của bác Đạt. Lúc đấy em dại quá đi mất, nếu mà cho em làm lại chắc em không bao giờ đi lại chỗ cái phòng đó nữa.
– Lúc đấy em đã làm gì vậy?
– Lúc em đến gần cửa phòng bác Đạt, tự nhiên em thấy khó thở kinh khủng, người cứ nặng trịch ra vậy, càng lại gần cửa phòng, em lại cảm thấy người em bị kích thích đến bứt rứt mà em không hiểu được. Em thấy có một cái bùa dán ở trước cửa, nhìn cũng cũ rồi. Em không biết người ta dán nó ở đấy từ bao giờ nữa. Em mới ngó qua kẽ cửa để nhìn vào trong. Thực sự lúc ấy em như muốn ngất đi mà không được vậy.
– Em nhìn thấy gì? – Trong đầu mình nhớ lại ảo ảnh ông Đạt “quỷ” và Hằng đang trần truồng làm tình trong căn phòng đó mà mình đã từng nhìn thấy 5 tháng trước.
– Em thấy gương mặt bác Đạt sát ngay kẽ cửa đang nhìn lại em. Bác ấy cười với em. Em muốn quay đi bỏ chạy mà không được. Cơ thể em cứ run lên như bị hút vào trong căn phòng đó ý. Em thấy một tay bác Đạt thò ra xuyên qua cánh cửa rồi luồn vào trong áo lần mò ngực em, một tay của bác ấy luồn vào trong váy của em. Mặt bác ấy tiến sát lại mặt em rồi bác ấy nói “Hằng Nga ơi, cuối cùng em cũng lại về với anh. Anh lại được “yêu” em tiếp rồi”. Xong rồi bác ấy lùi lại và kéo em vào trong phòng. Chỉ thoáng một cái là em đã thấy mình đứng giữa căn phòng, xung quanh tối đen, chỉ có em, bác ấy và cái giường cạnh cửa sổ là phát sáng. Bác ấy ôm ghì lấy em rồi hôn em. Lúc bấy giờ em cảm tưởng như toàn thân em tê liệt vậy, chẳng thể làm gì hết cả. Lúc bác ấy hôn em xong, em cúi xuống thì thấy em với bác ấy chẳng còn mặc gì trên người. Bác ấy cười đỡ em nằm xuống giường và nói “Tối nay mình làm hết đêm nhé em” rồi kéo hai chân em dang ra. Em đang cố thở nấc lên thì bỗng giật thót hết cả người vì bị bác em vỗ vai gọi. Tỉnh lại thì em thấy mình vẫn đang đứng ở ngoài cửa phòng, tấm bùa đã bị xé ra và đang ở trên tay em từ lúc nào. Bác em thấy em cầm tấm bùa trên tay thì mặt trắng bệch, hỏi sao em lại xe nó ra rồi vội dán nó lại cửa phòng xong chắp tay khấn bác Đạt yên nghỉ đi, đừng có hiện về quấy phá đám con gái thuê trọ nữa.
– Vụ đó sao anh không biết nhỉ?
– Mấy chuyện ma quỷ đấy thì ai dám rêu rao. Em hỏi mấy con bé sinh viên thuê trọ thì tụi nó kể nghe nói mấy năm trước có một cái bóng người bị thọt, cơ thể dị hợm cử ẩn hiện lang thang rồi biến mất vào trong căn phòng đó. Một thời gian sau cái bóng đen đó bắt đầu mò vào phòng của đám con gái lúc tụi nó ngủ, cứ hễ có đứa nào xinh xắn là cái bóng đó sẽ chui vào nằm cạnh rồi hỏi “Hằng Nga ơi, có phải em đó không?” Xong rồi kiểu dạng như là làm “chuyện ấy” với con bé đó ý. Mấy đứa cùng phòng sợ không dám nhúc nhích mà chỉ biết nằm im nhìn cái bóng kia nhấp nhô trên người con bé bị nó chọn với nghe con bé đó rên ú ớ như đang bị hiếp ý. Sáng ra hỏi con bé kia thì nó bảo nửa đêm nằm mơ thấy có một ông người ngợm xù xì xấu như quỷ đến nằm cạnh rồi gọi nó là Hằng Nga xong đòi làm tình, nó cứ lơ ngơ như bị thôi miên vậy ông ta bảo làm gì là làm theo, đến lúc tỉnh dậy rồi vừa thấy sợ, vừa thấy tởm, vừa thấy sướng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau khi bị hồn ma bác Đạt ghé thăm cho một lượt thì đám con gái cứ đến ở được một thời gian là lũ lượt chuyển nhà trọ. Bác em sợ quá nên mới mời một ông thầy cúng về để làm lễ, ông thầy bảo “cái vong này đang đi tìm một người mà nó còn lưu luyến, giờ phải làm một cái hình nhân giả làm người đó để dụ nó vào trong phòng này rồi yểm bùa nhốt nó lại trong đó”. Thế là bác em thuê thợ làm một con búp bê vải nhỏ rồi dán ảnh mặt của một người lên con búp bê đó. Con bé duy nhất còn thuê trọ từ hồi đó bảo nó nhìn thấy ảnh mặt người bị dán lên con búp bê rất giống mặt em. Em đoán là bác em biết vong hồn bác Đạt đang tìm em nên mới làm thế. Nhưng bác không nói cho em vì không muốn làm em sợ hãi. Xong bác em với ông thầy cúng làm lễ gì đó, để con búp bê kia nằm trên giường xong rồi treo một cái chuông ở cửa ra vào. Khi mà cái chuông ở cửa ra vào kêu lên thì ông thầy liền vội đóng chặt cửa lại rồi dán tấm bùa lên cửa phòng với cửa sổ. Bảo là đã bẫy được cái vong ở trong phòng rồi. Từ giờ vong hồn bác Đạt sẽ ở trong đó, ngày ngày ăn nằm với cái hình nhân kia mà tưởng là đang ăn nằm với người bác ấy đang tìm tức là em. Cuối cùng bác em khóa chặt cửa phòng lại và không mở nó ra từ bấy đến giờ nữa. Bác ấy còn đang định rào luôn cả chỗ hành lang đó lại cơ mà chưa có dịp.
Kể từ sau hôm đó thì không còn ai thấy cái bóng của bác Đạt xuất hiện nữa. Nhưng thỉnh thoảng nửa đêm vẫn nghe thấy tiếng lục cục với tiếng như tiếng con gái rên trong phòng bác Đạt. Có mấy thằng sinh viên bạo gan tò mò rủ nhau lúc mấy âm thanh kia xuất hiện thì ngó vào nhìn trong đó xong la hét ầm ỹ, chạy toán loạn cả khu nhà trọ. Có đứa lăn đùng ra ốm, có đứa hễ hỏi tối đó nhìn thấy gì là mặt trắng bệch ra không nói năng gì cả. Sau vụ đó căn phòng bị cấm tiệt không ai dám bén mảng lại gần, cho đến khi em đi đâm đầu vào đó…
Hằng uống một ngụm nước để lấy hơi sau khi kể một mạch. Đôi mắt nhìn về phía khu đất phía sau khu tập thể.
– Vừa nãy em lại nhìn thấy hình bóng bác Đạt đứng ở khu đất kia vẫy tay như muốn gọi em quay trở lại khu nhà vệ sinh bỏ hoang năm ấy. Thoắt cái, cái bóng đó đã biến mất sau gốc cây kia trước khi anh nhìn về phía đó. Em không biết có phải là do em tưởng tượng ra không nữa.
– Anh chắc là do em quá ám ảnh với quá khứ nên mới nghĩ ra như vậy thôi.
– Giá mà mọi thứ đơn giản như thế. Tối cái hôm đấy về nhà, chồng em đi tiếp khách nên tối muộn mới về, hai mẹ con em đi ngủ trước. Nửa đêm em đang mơ màng thì nghe có tiếng lạch cạch ngoài phòng khách. Em cứ nghĩ là chồng em về nên cứ thế mơ màng ngủ tiếp. Trong lúc mê man em cảm giác như có một bóng đen thậm thọt tập tễnh đi từ phòng khách vào phòng ngủ, tiến về phía em đang nằm rồi leo lên giường và cởi quần áo của em, hôn hít, sờ soạng em. Nghĩ là chồng em đi tiếp khách về, có tí rượu vào nên lại hứng lên muốn quan hệ nên em nói “từ từ đi tắm đi đã anh”.
Cơ mà cái bóng đó chẳng nói gì hết cả, cứ đè em xuống mà làm chuyện ấy. Lúc cái bóng đó đè lên người em, em thấy lạ là ngoài cái mùi rượu em ngửi thấy nó hăng hằng như mùi rượu thuốc của cái ông bảo vệ hay cho bác Đạt, em còn ngửi thấy cả mùi hôi hôi như mùi cống rãnh. Cố vươn tay lên ôm cái bóng đó, em cảm nhận được cái lưng trần xù xì nổi lên từng khối như vết bỏng. Cái bóng đó sần sùi đó thực sự quá quen thuộc với em, em muốn ngẩng đầu dậy mà chẳng thể nhúc nhích được, cơ thể nặng trịch như bị bóng đè vậy. Em biết cái bóng đó chính là bác Đạt, dường như chiều hôm đó em đã vô tình giải thoát cho vong hồn bác ấy, để bác ấy tìm được em và theo em về tận nhà. Em có thể nhận ra sự quen thuộc đó từ cái cách cái bóng đó hôn em. Em nghe như có tiếng nói vào tai “Hằng Nga ơi, anh tìm được em rồi. Tối nay em là của anh”. Em cảm nhận được thứ “ấy” của cái bóng đó đâm vào trong em, nó xù xì, lở loét, nổi liên từng cục u như da cóc. Đó là bác Đạt. Em không thể nhầm lẫn vào đâu được vì cái vật “đàn ông” của bác ấy đã quá quen thuộc với em. Em không thể nào quên được nó, tuy nó xấu xí, nó bẩn thỉu, nhưng những cảm giác mà nó mang đến cho em khiến em lúc nào cũng phải nghĩ về nó.
Không giống như những lần em cảm tưởng như đang làm tình với bác Đạt lúc quan hệ với chồng. Tối hôm đó, thực sự em đã lại làm tình cùng bác Đạt. Suốt đêm hôm đó, cái bóng ấy vần vò em không biết bao nhiêu lần. Em chỉ biết đến lúc gần sáng, em giật mình bởi tiếng con em đang cười như chơi đùa với ai đó ở trong chiếc nôi cạnh giường. Cố gắng lắm em mới ngồi dậy được, toàn thân đau nhức, trên người em chẳng còn một mảnh vải nào hết, cơ thể chỗ nào cũng có vết thâm như bị hôn hít, nắn bóp. Em nhìn về phía thằng bé thì thấy nó đang nhìn ra ngoài cửa sổ mà cười, bên ngoài cửa kính có mấy vết hơi nước như có ai vừa áp mặt vào đó mà thở vậy, mà căn hộ của em tít trên tầng cao, làm gì có ai leo lên được. Em đứng dậy mặc lại quần áo xong bế thằng bé lên ru nó ngủ. Thả nó xuống nôi, em vào nhà tắm kiểm tra thì thấy bên trong em đang chảy ra chất dịch màu vàng đục, có mùi tanh và khắm. Giống như… tinh dịch của bác Đạt vậy. Đến sáng thì chồng em mới về, bảo tối qua đi tiếp khách xong say quá ngủ luôn ở cơ quan. Rồi báo em là công ty anh ấy nhận được thầu công trình trong Nam, anh ấy chuẩn bị phải đi công tác liên tục mất mấy năm.
Hôm sau em đi kiểm tra bác sĩ xem chất dịch chảy ra bên trong em là gì, có phải em bị viêm nhiễm gì không thì bác sĩ nói em không vấn đề gì cả, chẳng có chất dịch nào ở trong em hết. Kể từ tối hôm đó hôm nào vong hồn bác ấy cũng lại tìm đến để làm tình với em. Tối nào bác ấy cũng phải quần em cả đêm, đến khi nào cảm thấy thỏa mãn mới buông tha cho em. Sáng nào em cũng tỉnh dậy trong tình cảnh trần truồng như nhộng, cơ thể đầy dấu vết làm tình, mệt mỏi như thể bị hút hết sinh khí vậy. Kể cả khi chỉ còn là vong hồn, bác Đạt vẫn chẳng thay đổi gì cả. Cái sức mạnh đó, cái bản lĩnh đó, cái ham muốn ấy, nó vừa khiến em sợ hãi, vừa khiến em thỏa mãn. Thằng bé con nhà em thì càng ngày càng tỏ ra giống bác ấy, từ gương mặt đến biểu cảm. Cứ như nó là con của bác Đạt chứ không phải của chồng em vậy. Hai tháng nay em chẳng ngủ ngon được tối nào hết, em cũng chẳng biết phải kể chuyện này với ai. Chẳng nhẽ lại nói với mọi người là tối nào em cũng làm tình với một hồn ma? Có lẽ, chỉ có anh là người duy nhất em dám kể mấy chuyện này.
Nói xong, gương mặt xanh xao của Hằng hiện lên một vẻ mệt mỏi thấy rõ. Sợ em bị mệt, mình khuyên:
– Hôm nào em thử đi khám lại xem sao. Biết đâu cơ thể em đang bị suy nhược hay thay đổi gì đó nên mới gặp phải những chuyện đó. Chồng em vẫn đang ở trong Nam à?
– Vâng, anh ấy mỗi tháng chỉ về được có 1 – 2 ngày. Xong lại vào trong đó luôn. Em đang tính cho con em gái em lên ở cùng. Nó học đại học năm cuối rồi. Có nó đến ở cùng em cũng đỡ sợ hơn, mà cũng đỡ tốn kém cho nó.
– Anh thấy vậy là tốt nhất đó. Có người ở cùng sẽ giúp em cảm thấy an tâm hơn, có vấn đề gì thì hai chị em cũng trông nom nhau tốt hơn.
– Vâng. Mà sắp đến ngày vui của anh lại bắt anh phải nghe mấy chuyện của em, thật là ngại quá…
– Không sao đâu, mình cũng đã biết nhau nhiều năm rồi mà. Có gì khó khăn em cứ nói với anh, giúp được gì thì anh sẽ giúp.
– Hi, chị Linh thật may mắn khi có anh ở bên. Mà sắp hết chiều rồi, em phải về nhà với con em đây. Đang để con ở nhà cho con em gái trông. Chắc nó sắp điện giục cho mà xem. Chúc anh hạnh phúc và sớm có cháu để còn cho bố mẹ anh có đứa bồng đứa bé nha. Em về trước nhé. Bye…
– Ừm, đi đường cẩn thận nha em. Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.
Tạm biệt mình, Hằng ngồi lên xe máy và phóng đi xa dần, hòa vào dòng người đông đúc đang hối hả về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Đứng lặng im nhìn vào từng con sóng lăn tăn trên mặt ao, điện thoại mình bông reo lên, là Linh gọi:
– A lô, anh đang làm gì đấy? Em giờ mới tan viêc, đang trên đường về. Tối nay em có mua đồ để qua nhà anh nấu cơm cho mọi người đó. Tối nay anh có phải trực cơ quan không?
– Hi, anh không phải trực. Tối nay nhất định phải ở nhà để ăn cơm em nấu rồi. Anh vừa gặp lại em Hằng ngày xưa trọ ở khu mình đó, em ấy vừa gửi phong bì mừng hai đứa. Hôm tụi mình cưới em nó có việc bận không qua được.
– Ái chà chà, đi gặp tình yêu cũ hả. Hai người nói mấy chuyện gì đó? Chắc là ôn lại chuyện xưa đây ha.
– Ha ha, chuyện gì chốc về anh sẽ kể với em. Cơ mà báo trước là tối nay mất ngủ đừng bảo tại anh đấy nhá.
– À ha. Tò mò ghê ta. Vậy em về đã nhé. Tối nhớ kể cho em nghe đó nha. Hi…
Tắt máy, mình lắc đầu mỉm cười bước lững thững từng bước về nhà. Ánh đèn đường vừa được bật lên thay thế cho ánh nắng đang yếu ớt dần của hoàng hôn. Trên từng con phố, những dòng người vẫn đang tấp nập lướt đi đan xen, hòa trộn vào nhau. Mỗi người trong đó đều có một số phận, một cuộc đời, một câu chuyện. Ai cũng mải mê với câu chuyện của mình và chẳng hề nhận ra bản thân họ đôi khi cũng lại là một đoạn nhỏ của một câu chuyện khác, của một con người khác. Đi loanh quanh ngắm phố phường chán chê mới chịu quay về nhà. Linh đã về đến nhà trước mình và đang loay hoay với đống đồ ăn trong bếp. Thấy mình, nàng hỏi:
– Anh đi tận đâu mà giờ mới về đến nhà vậy?
– Không, anh có đi đâu đâu. Anh đợi em đó chứ…