Phần 10: Đấu Rượu
Điểm màu vàng kia đang tiến lại rất gần Thiên, hắn chỉ kịp quay đầu rồi ngã ra né tránh khi mà một con thú mang bộ lông trắng muốt vồ hụt đầu hắn.
Thiên trợn mắt quát: “Má con cáo chết tiệt!”
Theo hướng mắt của Thiên, sinh vật lông trắng kia là một con cáo tuyệt đẹp với cặp mắt xanh màu trời hút hồn và yêu mị. Thường thì cáo hay hồ ly là hiện thân của mỹ nhân, Thiên cũng tưởng là vậy nên liền tỏ ra là người tốt giọng nhẹ nhàng: “Phù nguy hiểm quá! Cáo con không sao chứ?” Vừa nói hắn vừa tiến lại phía nó với nét mặt thân thiện.
Cứ tưởng con cáo sẽ biến thành mỹ nhân rồi cảm tạ sự quan tâm của hắn, ai ngờ nó dựng lông gáy lên rồi nhào vào cào xé tới tấp mặt Thiên, cũng may hắn đủ sức để chống lại nó và hất văng nó ra xa.
Cáo trắng không hề có ý chùn bước, nó nhảy tới tấn công lần nữa, Thiên cũng không phải dạng vừa nên ngay lập tức tạo ra một luồng khí quanh cánh tay đánh thẳng về phía cáo trắng. Sau khi đột phá lên Luyện Khí tầng 3, Thiên có thêm một khả năng mượn không khí quanh bản thân làm gia tăng phòng ngự, lớp phòng ngự này sẽ mạnh và cứng dần theo cấp độ của hắn cho tới khi đạt Luyện Khí tầng 10.
Binh!
Cáo trắng yếu hơn Thiên nên bị một đòn này liền vang ra xa đập đầu vào đá chảy máu, Thiên thu tay lại phân tán luồng khí ra như ban đầu rồi tiến tới chỗ cáo trắng, hắn vẫn hy vọng nó sẽ hóa thành một mỹ nhân nhưng rốt cuộc hắn đã lầm, nó thực sự chỉ là một con cáo bình thường hơi có chút linh tính. Nhưng Thiên lại có cảm giác rất quen với con cáo này mặc dù hắn lần đầu gặp, hắn lấy ra một mảnh vải trắng thận trọng băng bó vết thương cho cáo trắng và luôn miệng nói: “Đừng cắn ta, ta giúp ngươi băng bó vết thương.”
Xong xuôi, cáo trắng dần hồi sức và đi lại bình thường còn Thiên thì tiếp tục theo tấm bản đồ đến vị trí chấm đỏ.
Hắn đi được một đoạn mà không hề nhận ra điểm vàng trên bản đồ đã biến mất và cáo trắng âm thầm bám theo hắn.
Tấm bản đồ này rất vi diệu, nó giống như một máy chiếu mô phỏng địa hình thực vậy, đi tới đâu là nó vẽ lại y hệt không sai lấy một chỗ thậm chí cả bụi cỏ. Càng đi sâu vào trong rừng thì không khí càng ảm đạm, tử khí dày đặc tới mức làn sương cũng chuyển sang màu tím.
Nhìn đáng sợ như vậy, tuy nhiên Thiên lại không gặp nhiều trở ngại khi đi sâu vào trong, hắn sắp tiếp cận điểm màu đỏ trên bản đồ thì nhận ra rằng mình đang đứng trước một nghĩa địa, một nghĩa địa bỏ hoang rất lâu rồi. Hắn nuốt ngụm nước bọt lấy lại bình tĩnh, tay hơi run run nhưng ngay lập tức siết chặt lại bởi quyết tâm dâng cao trong hắn. Vị trí điểm màu đỏ ở đâu đó trong nghĩa địa này, Thiên lập tức cất bước tiến vào.
Trên những cành cây cao, một vài con quạ đen đang đậu, chúng dường như đang chờ đợi điều gì đó. Thiên phát hiện ra một cuốn tre, giống với những quyển sách thời đại nhà Tần bên tàu, thời đó vẫn chưa có giấy. Chính vì vậy có thể cuốn tre này là một cổ vật, Thiên thu lấy nó thì điểm đỏ trên bản đồ lập tức biến mất báo hiệu nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, trên bản đồ lúc này hiện lên một dòng chữ: Mở cuốn trục ra và học theo.
Thiên lấy làm kỳ lạ, tấm bản đồ này hiện tại bắt đầu thể hiện ra những mặt kỳ lạ của nó, thậm chí giống với một hệ thống nhưng lại chưa rõ ràng. Hắn làm theo, ngồi ngay trên mộ rồi từ từ mở cuốn trục ra xem, chữ bên trong là chữ cổ không đọc được nhưng ngay khi hắn vừa có ý nghĩ rằng chẳng hiểu con mẹ gì thì đột nhiên tấm bản đồ hiện chữ: Đọc dòng chữ này.
“Đọc dòng chữ này?” Thiên khó hiểu, nhưng ngay lập tức hiểu ra khi hắn nhìn lại vào cuốn trục trên tay, những chữ cổ kia đã biến thành chữ hắn có thể đọc được. Không phải hắn hiểu chữ đó viết gì, mà là chữ đó muốn hắn đọc, tình trạng này có được sau khi Thiên đọc dòng chữ trên bản đồ. Nếu người khác nhìn vào cuốn trục tre vẫn sẽ thấy chữ cổ và không hiểu, còn Thiên nhìn vào lại ra chữ bình thường hắn có thể đọc, đây là một khả năng mới mà tấm bản đồ ban cho hắn.
Nhờ đọc được, Thiên biết bên trong ghi chép những gì: Luyện thể siêu cấp – Bạn muốn có một cơ thể khỏe mạnh thì phải chăm tập luyện thể thao, ở đây có một cách luyện thể mà ít người biết đến. Cách luyện thể này tưởng chừng như bình thường nhưng lại mang tới một hiệu quả không thể xem thường.
1000 cái hít đất…
1000 cái gập bụng…
1000 cái lên xà…
1000 cái bật nhảy…
10.000 m chạy bộ…
Boong! Thiên chợt thấy ong ong trong đầu, hắn sực nhớ ra có ai đó đã từng tu luyện kiểu này ở thế giới cũ của hắn, nhưng không nhớ rõ là ai, nhưng hắn nhớ rằng kẻ đó sau khi luyện tập thì cực kỳ mạnh.
“Còn chờ gì nữa mà không bắt tay vào việc!” Thiên hứng khởi nói, hắn đứng dậy đem theo cuốn trục ra khỏi khu rừng tiến về lầu Tiểu Cô Nương.
1 tuần sau…
Bạch San San ngồi bên hiên cửa sổ, tay ngọc nâng niu một tách trà ngon đưa lên miệng uống một chút, mắt đẹp nhìn xuống từ lầu cao quan sát một thân ảnh đang chạy qua chạy lại mà không khỏi mỉm cười xinh đẹp. Chợt có tiếng mở cửa làm nàng thu lại nụ cười và hiện ra nét mặt lạnh lùng, một hầu gái tiến đến chắp tay hành lễ sau đó hỏi: “Thưa bà chủ! Tên đó cả tuần nay cứ chạy như điên ngoài sân như vậy, liệu hắn có được bình thường không ạ?”
San San nói: “Kệ hắn đi! Dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta.”
“Nhưng mà… hắn bám ở đây cả tuần nay rồi ạ, tiền phòng rồi tiền ăn nhậu vẫn còn ghi sổ thưa bà chủ.” Cô hầu gái có vẻ rất bất mãn về điều này nói.
San San nhíu mày: ” Vậy sao? ” Nàng thầm nghĩ cho tên này chịu cực nhiều hơn theo lời của Tiểu Hồng giao phó sẽ càng hay, liền lạnh lùng đáp: ” Việc này để ta giải quyết được rồi, lui xuống đi.”
Thiên sau khi tập luyện xong, hắn nhễ nhại mồ hôi trở về phòng mình, thực ra phòng hắn ở chả cao sang gì nhưng cũng gọi là tạm ổn, trải qua 1 tuần kiên trì tập luyện theo cách luyện thể mới này, cơ thể gầy còm của hắn có chút chuyển biến nhưng vẫn chưa nhằm nhò gì. Theo đà này thì ít nhất phải vài tháng nữa mới gọi là tạm ổn. Khi hắn đang nghỉ ngơi thì cửa phòng mở tung, San San bước vào với khí chất băng lãnh cùng đôi mắt vô hồn nhìn hắn nói: “Từ mai trở đi, việc của người làm ngươi cũng sẽ phải làm để bù vào khoản nợ này.”
Một đống giấy nợ văng vào mặt Thiên, hắn cười khổ nhìn tờ giấy nợ sau đó cười hề hề: “Có gì từ từ nói bà chủ! Mà việc của người làm là việc gì?”
Bạch San San đáp: “Đốn củi, gánh nước, đánh răng cho trâu… tất tần tật ngươi đều phải làm. Nếu không thì đừng hòng ra khỏi đây mà đi cứu người.”
“Rồi rồi ta làm ta sẽ làm.” Thiên thở dài nói, hắn hiện tại là Luyện Khí tầng 3 nên mấy việc này không có khó gì mà ngược lại còn giúp hắn rèn luyện thêm thân thể. Bạch San San quay lưng rời đi sau khi để lại câu nói: ” Tiểu Hồng còn dặn thêm! Ngươi mà không nghe lời thì ta có thể toàn quyền đánh đập hành hạ ngươi.”
Thiên nhíu mày: “Ặc! Sư phụ lại tàn nhẫn như vậy sao?”
Tiểu Hồng đã rời đi trước khi hắn từ rừng trở về, không biết là đi đâu, nhưng nàng ấy có để lại cho hắn tấm gương mà hắn vẫn hay mượn của nàng để soi. Nhưng hiện tại người giữ tấm gương là Bạch San San chứ không phải Thiên, khi hắn mạnh hơn thì nàng sẽ giao nó lại cho hắn.
Những ngày tiếp theo, Thiên vừa đan xen giữa luyện tập và làm việc để trả nợ, hắn bắt đầu nhận được sự chú ý của một vài kỹ nữ ở đây. Kỹ nữ không hẳn là một nghề, có người làm vì đam mê có người bị hoàn cảnh đưa đẩy, có người lại bị bán vào lầu xanh với giá rẻ mạt. Có người muốn dùng sắc đẹp của mình mê hoặc mọi đàn ông trên thế gian, càng nhiều đàn ông để ý thì nàng ta lại cảm thấy hả hê vui sướng, nhưng cũng có người lại chỉ làm vì nghĩa vụ, trong thâm tâm vẫn mơ về một ngôi nhà nhỏ, một người chồng đúng nghĩa và một bầy con thơ.
Lầu Tiểu Cô Nương rất được nhiều tên tay to mặt lớn lui đến, hôm nay cũng vậy, trong một phòng thượng hạng đang diễn ra một buổi ca múa bắt mắt. Vài kỹ nữ đang biểu diễn một bài múa quạt đẹp đẽ cho khách thưởng thức, vị khách này là một người trẻ tuổi nhưng háo sắc thuộc hàng có tiếng, công tử nhà giàu nhưng chơi gái rất hay quỵt tiền bởi cậy quyền thế của cha và nghĩ cóc có ma nào dám đòi tiền mình.
Bên cạnh hắn đang ôm hai kỹ nữ khác, họ uốn éo cạnh hắn và rót rượu hầu thức ăn tận miệng: “Hậu công tử, mau uống cạn ly này đi.”
Thiên vác xác lên lầu 4, tay hắn cầm giỏ trầm hương đi tới từng phòng thay trầm, trầm hương có tác dụng làm đầu óc thư thái cùng dễ chịu nên hầu như phòng nào cũng đốt trầm hương. Hiện tại hắn đang làm trả nợ nên việc gì hắn cũng phải làm trừ việc mà hắn mong muốn mà không được làm đó là tắm cho Bạch San San.
Cái tên Hậu công tử này đang mê đắm ngắm mỹ nhân múa thì đột nhiên có một tên ất ơ ăn mặc bần hèn bước vào thay trầm hương làm hắn mất cả hứng quát: “Ai cho thằng ngơ kia vào đây vậy mau đuổi ra ngoài!”
Nghe vậy mấy tên tay sai đi cùng Hậu công tử đang ngồi ôm gái thì hằm hằm đứng dậy xua đuổi Thiên, hắn chỉ đáp: “Ta thay trầm hương một chút thôi mà… đây là công việc của ta.”
Thấy Thiên vẫn ung dung bước tới mở nắp đỉnh ra thay trầm hương, Hậu công tử đánh mắt với một tên tay sai, tên này hiểu ý liền tung cước về phía Thiên khiến hắn ngã nhào ra đất, trầm hương trong giỏ cũng văng ra tung tóe. Đội múa thấy có biến thì liền ngưng lại và tò mò xem xét, nhận ra tên nhóc đang bị gây khó dễ kia chính là Thiên, muốn giúp hắn nhưng lại sợ đắc tội với Hậu công tử nên đành nín nhịn đứng xem.
Hậu công tử phất tay ý bảo hai kỹ nữ bên cạnh lui ra, sau đó vắt chân lên gối làm vẻ mặt ngang ngược nói: “Nhóc con! Bổn công tử ăn chơi thác loạn ở đây mấy năm rồi mà chưa từng gặp qua ngươi, xem ra ngươi là người mới nên không biết uy danh của ta.”
Một kỹ nữ lên tiếng xin cho hắn: ” Xin Hậu công tử đừng để bụng, tên nhóc này mới tới làm việc chưa hiểu chuyện.” Sau đó nàng quay ra nói với Thiên như trách móc nhưng thực ra đang nói đỡ cho hắn: ” Ngươi đó, còn không mau xin lỗi Hậu công tử.”
Thiên vẫn nằm trên đất chưa đứng dậy, hắn mỉm cười nhẹ khi vẫn có người bênh vực hắn, rồi hắn mới đứng dậy phủi quần áo sau đó nhặt lại trầm hương. Thấy thái độ từ tốn của Thiên làm tất cả mọi người có trong phòng thấy lạ, một tên hầu lại có thái độ này khi gặp một dân chơi như Hậu thì quả là gan to tày trời.
Hậu công tử vẫn chưa tỏ rõ thái độ cụ thể, chỉ ra lệnh cho tay sai gô cổ Thiên lại nhưng tên tay sai kia chưa kịp làm gì đã bị một bàn tay vỗ mạnh vào gáy rồi lăn ra bất tỉnh. Mọi người thấy vậy thì kinh ngạc thốt lên: “Có ai thấy chuyện gì vừa xảy ra không? Vì sao hắn bị ngất?”
Không ai trả lời được, chỉ có Hậu công tử vẫn ung dung ngồi vắt chân, hắn quan sát được tốc độ của Thiên bởi hắn cũng là Luyện Khí tầng 3 nhưng cao cấp hơn. Hậu công tử liếc nhìn Thiên vừa thay xong trầm hương, thấy tên tay sai của mình định ra tay thì quát: “Thôi lui đi.”
Nghe vậy cả bọn ngẩn ra, Thiên nhìn Hậu công tử ra vẻ lễ phép nói: ” Cảm tạ công tử không để bụng” Nhưng trong lòng thầm mắng chửi thậm tệ: ” Con mẹ mày! Ban nãy ông chịu một cước oan, mày sẽ trả gấp đôi.”
Thấy thái độ lễ phép của Thiên, Hậu công tử thầm nghĩ: ” Thằng này rõ ràng là đang giấu nghề, không nên dây vào mấy thằng giấu nghề kiểu này Mấy thằng kiểu này thường là Main chính.” Rồi hắn xua tay nói: ” Không biết không có tội, lui xuống được rồi.”
Thiên rời đi, căn phòng lại bắt tiếng nhạc ca múa như cũ.
Hắn đi xuống lầu dưới, thực ra Thiên không muốn chấp nhặt với bọn cậy quyền cậy thế này, hắn vốn chơi một vố đau hơn cho tên Hậu công tử kia để cho hắn bớt cái tính hống hách lại.
Một buổi sáng đẹp trời, khi Thiên đang treo ngược trên cành cây trong sân sau của lầu gập bụng thì chợt có tiếng náo nhiệt nơi trung tâm của tòa lầu. Hắn tò mò mặc áo lại tới xem thử, tại lầu 1 đang diễn ra một buổi đấu rượu căng thẳng và cực kỳ được mọi người cổ vũ, có hai chiếc bàn đặt song song đối diện nhau, mỗi bàn là một người ngồi và bên cạnh là những vò rượu thượng hạng cực lớn. Là Hậu công tử và một công tử nhà giàu khác gọi là Nhị công tử, cả hai đang chơi xem ai là người uống được nhiều rượu hơn, ai thắng sẽ bao cả lầu thác loạn một bữa còn ai thua thì sẽ trả tiền hộ người thắng.
Hậu công tử rót rượu vào bát đưa lên trước vô vàn ánh mắt của mọi người nói: “Mời Nhị công tử một bát!”
Nhị công tử phía đối diện cũng đưa bát lên nói: “Mời!”
Thế rồi cả hai uống cạn, mọi người lúc này mới nhận ra loại rượu mà hai người này dùng là Nữ Nhi Hồng, loại rượu thượng hạng nhất tại đây và giá cực cao, hơn nữa cũng rất nặng đô hiếm có người nào đủ sức uống loại rượu này. Vậy mà hai tên công tử này sau khi uống cạn vẫn có vẻ mặt bình thường khiến nhiều người kinh ngạc.
“Mặt không cảm xúc luôn ghê thật!”
“Oppa Hậu của em cố lên nào!”
Trong lúc đang chuẩn bị rót thêm, Hậu công tử đảo mắt nhìn quanh rồi bắt một kỹ nữ vào lòng hỏi: “Nàng có muốn chơi không?”
Kỹ nữ kia được Hậu công tử ôm hôn thì đỏ cả mặt trước vô vàn ánh mắt, nàng gật đầu: “Muốn!”
Hậu công tử phá lên cười: ” Tốt lắm tốt lắm! Mau uống đi” Hắn rót một bát rượu rồi cho nàng uống sạch, tửu lượng của kỹ nữ này khá kém nên sau một bát đã ngà ngà say, mặt đỏ như gấc cười đầy mê hoặc. Lúc này Hậu công tử nói với Nhị công tử: ” Ngươi có muốn chơi phi dao không? Ta biết ngươi khoái trò đó lắm.”
Hiểu được Hậu công tử đang nói gì, Nhị công tử gật gù: ” Uống bình thường như vậy cũng chán, chi bằng theo ý ngươi đi” sau đó nhị công tử vỗ tay nói: ” Người đâu!”
Ngay lập tức 4 tên thuộc hạ của Nhị công tử lao ra bắt lấy kỹ nữ đang say mà Hậu công tử vừa đẩy ra rồi khiêng lên đặt trên một chiếc bàn tròn và trói lại. Trước sự tình đó nhiều người biết điều liền lời qua tiếng lại: “Thôi xong! Kiểu này lại có án mạng rồi.”