Phần 128: THÀNH CHỦ
Thiên cưỡi sói tiến về phía trước, chỉ thấy hắn ném một vật gì đó về phía tường thành.
Vật kia rơi trên tường thành, là một cái thủ cốc Hắc Ma Thiên Lang.
Thành chủ Như Thế nhìn thấy vậy trong đầu cũng ngầm hiểu rằng Thiên không hề có ác ý liền dùng pháp lực truyền giọng nói: “Xin hỏi bọn ta có thể giúp gì!”
Thiên mỉm cười, gặp phải kẻ có đầu óc bao giờ cũng nhanh gọn, hắn nói: “Bọn ta từ phương xa tới… xin ở nhờ vài ngày!”
Nhìn cả đàn sói hung tợn thế kia ai dám cho vào, Như Thế đáp: “Một mình ngươi thì được!”
Thiên nói: “Yên tâm đi đàn của ta không hứng thú với thịt người… ngươi cũng biết bên ngoài có bầy Hắc Ma Thiên Lang rất mạnh, bọn ta không thể ở ngoài này.”
“Xin lỗi ta không thể cho ngươi vào khi chưa biết ngươi thực sự có ý đồ gì!” Như Thế lắc đầu nói, vì an nguy của cả thành hắn tuyệt đối không để xảy ra sai sót.
Thiên vẫn đang thuyết phục: “Nương tử của ta đang bị bệnh nghỉ ngơi bên ngoài không tiện, nếu ngươi có thể mở cổng thành thì ta nợ ngươi một ân huệ.”
Tô Mị quan sát nãy giờ, người ngồi trên lưng sói có gương mặt tuấn tú phi phàm, chỉ nhìn thôi mà nàng cũng mê mẩn.
Nàng quay sang nói với Như Thế: “Chàng cho bọn chúng vào đi!”
“Sao nàng lại có ý này?” Như Thế nhíu mày hỏi.
“Chàng nghĩ xem, hắn thống lĩnh cả đàn sói đông như vậy lại trong đêm dễ dàng công phá thành chúng ta nhưng hắn không làm vậy, hắn nói chuyện rất tử tế và không hề có địch ý xem ra cũng có hiểu biết và ngay thẳng… Hơn nữa nếu ngày mai đám Hắc Lang kia tấn công thì…”
Tô Mị nói đến đây Như Thế liền hiểu ra ý nàng, hắn cười cười nói: “Ý nàng muốn mượn chúng để đẩy lui đám Hắc Lang kia… vừa khiến hắn mang ân huệ… diệu kế đúng là diệu kế.”
Sau khi bàn bạc xong, Như Thế nói: “Người bên ngoài kia, ta đồng ý cho các ngươi vào nhưng với một điều kiện.”
“Cứ nói!”
“Đám Hắc Lang kia rất có thể mai sẽ quay trở lại, mà lương thực và sức người trong thành có hạn nên ta muốn các ngươi trợ chiến.”
Thiên nghe vậy cười phá lên: “Chưa gì đã đặt điều! Nhưng vì điều này cũng có lợi với bọn ta nên ta chấp nhận.”
Thỏa thuận thành công, cổng thành được mở, Thiên dẫn đàn vào trong thành. Người dân trong thành toát mồ hôi lạnh khi chứng kiến cả ngàn con sói con nào con đấy to gần bằng con ngựa tiến vào thành, có kẻ trực tiếp ngất xỉu.
Đàn sói nguy hiểm là vậy nhưng kẻ cầm đầu bọn chúng lại khác hoàn toàn. Có mấy nữ nhân đang tụ tập gần đó phình phẩm về kẻ cưỡi sói kia: “Trời ơi nhìn kìa! Ta chưa từng thấy nam nhân nào tuấn tú như vậy.”
“Hắn đẹp như tiên trên trời vậy… ta rơi mất quả trứng rồi.”
Như Thế từ tường thành lao xuống, hắn đứng đối diện Thiên mà không một chút kiêng kị, thể hiện rõ bản lĩnh của thành chủ.
Sói mặt sẹo nhe nanh gầm gừ nhưng bị Thiên ngăn lại, hắn xuống khỏi lưng sói, hóa ra từ đầu đến giờ trong lớp áo choàng trước ngực hắn đang bế một người.
Ngân Nguyệt đang ngủ ngon lành trong vòng tay Thiên, gương mặt xinh đẹp của nàng ẩn hiện trong lớp áo choàng khiến cho Như Thế phải thốt lên trong lòng: “Đụ má xinh vãi nồi!”
Thiên giọng lịch sự nói: “Cảm ơn! Giờ ta cần một nơi để nương tử của ta nghỉ ngơi.”
Như Thế chợt thay đổi nét mặt, tỏ ra thân thiện sai người thu xếp phòng cho Thiên và vợ của hắn. Cả đàn sói cũng được đưa đến một khu đất trống để nghỉ ngơi.
Sau khi có phòng, Thiên đặt Ngân Nguyệt đang say giấc lên giường rồi ra thổi tắt đèn.
Thấy phòng Thiên đã tối đèn, Như Thế mới quay về phủ của mình.
Hắn nằm trên giường mà không ngủ được, trong đầu luôn có hình bóng của mỹ nhân xinh đẹp nằm trong vòng tay của Thiên.
Nằm bên cạnh hắn, Tô Mị cũng đang thổn thức vì từ khi nhìn thấy Thiên thì nàng như người mất hồn. Gương mặt đó làm nàng không thể chợp mắt, cơn hứng tình của nàng lại dâng lên.
Nhưng thay vì đòi hỏi phu quân thì nàng lại cho tay xuống day hột le của mình rồi khẽ rên rỉ vì tưởng Như Thế ngủ rồi.
Bên kia Như Thế cũng đang tự xử nhưng trong đầu liên tưởng đến mỹ nhân kia.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa kịp chiếu xuống thì Như Thế đã rời khỏi phòng tới Linh Châu Động để tu luyện đề thăng thực lực.
Còn Thiên thì cũng dậy từ rất sớm nhưng đã lẻn vào phòng của Như Thế nơi Vợ gã là Tô Mị đang ngủ. Nhìn nữ nhân này cũng ổn, Thiên liền dùng nàng làm vật thí nghiệm thử chiêu mới hắn vừa tu luyện.
Thiên cẩn thận leo lên giường nằm vào vị trí của Như Thế sau đó quay sang ôm lấy làn eo tinh tế của Tô Mị rồi sờ soạng nàng.
Tô Mị tỉnh giấc, tưởng chồng nghịch ngợm thì khẽ nhõng nhẽo: “Đừng mà tướng công… ta còn muốn ngủ.”
Thiên nhe răng cười ranh ma, hắn đưa tay lên bóp vú Tô Mị, ngực nàng khá là khủng và mềm mại khiến Thiên thích mê.
Tô Mị khẽ cong người, nàng giữ lấy bàn tay đang bóp ngực mình rồi quay đầu lại định tìm kiếm nụ hôn ướt át nhưng không, Tô Mị giật mình vì người đang sờ soạng nàng không phải thành chủ Như Thế mà là kẻ tá túc đêm qua.
“Ngươi…” Tô Mị chưa kịp phản ứng thì Thiên đã nhanh tay vẽ một ký tự khó hiểu hình trái tim, sau đó ký tự nhập vào đầu Tô Mị khiến nàng đau đớn, vài giây sau đôi mắt Tô Mị trở nên mơ hồ rồi như người mất hồn.
Thiên không biết đã thành công hay chưa vì đây là lần đầu tiên hắn dùng dấu ấn này lên cơ thể con người.
Sau khi bị dính ấn, Tô Mị không hề chống cự với Thiên mà còn nói: “Xin chủ nhân hãy trừng phạt ta!”
“Đù!”
Vài ngày trước Thiên lấy từ Giai Kỳ một bí kíp, loại bí kíp này rất kỳ lạ. Thay vì tu luyện lực công kích hay lực phòng ngự, nó lại chỉ dạy cách tu một phép thuật gọi là Nguyền Ấn.
Nguyền Ấn có nhiều loại và nhiều cấp bậc khác nhau, cách thi triển là dùng pháp lực vẽ một Nguyền Ấn trong khoảng thời gian nhất định rồi sau đó yểm lên cơ thể của kẻ mà mình muốn, tùy theo từng loại và từng cấp bậc nên tác dụng gây ra cũng khác nhau.
Thiên chơi mất dạy, học ngay loại ấn có tên là Nô Lệ Nguyền Ấn. Tác dụng với những kẻ có tu vi yếu hơn hắn, tác dụng của Nguyền Ấn này khiến cho kẻ dính ấn phải phục tùng mệnh lệnh và thích bị trừng phạt.
Do Thiên mới tu luyện nên tác dụng của Nguyền Ấn chỉ kéo dài vài phút. Giai kỳ có nói nếu Nô Lê Nguyền Ấn tu đến cực hạn, có thể kiến một người dính ấn cả đời thậm trí di chứng đến cả kiếp sau.
Đặc điểm của Nô Lệ Nguyền Ấn chính là vẫn giữ cho người bị dính ấn tỉnh táo nhưng lại bị sự khai khiến của người đặt ấn thao túng.
Thiên muốn test thử độ nhạy liền bật ra khỏi giường sau đó ra lệnh: “Đi tới trước mặt ta rồi chổng mông ra.”
“Cái gì? Tên khốn.”
Tô Mị không nghe theo nhưng cơ thể nàng không thể kháng cự, một mạch đi tới trước mặt Thiên rồi chổng mông ra mời gọi.
“Đù phê!” Thiên khoái trí vỗ mông Tô Mị cái tét rồi suy nghĩ xem nên ra lệnh gì tiếp theo.
Tô Mị lúc này dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo, nàng bị Thiên sai trồng cây chuối, nhảy lò cò…
Thời gian dính ấn sắp kết thúc, Thiên tiếc nuốt vỗ mông nàng cái nữa sau đó liền ra lệnh: “Thôi nằm lên giường ngủ đi, mai gặp nhé.”
Tô Mị lập tức leo lên giường đắp chăn nhắm mắt, Thiên cũng rời khỏi phòng nàng rồi hóa thành con ong bay vo ve tìm Linh Châu Động.
Trong Linh Châu Động lúc này…
Như Thế đang hấp thụ một viên Linh Châu 10 năm. Để phân biệt được Linh Châu lâu năm hay không thì chỉ có thể nhờ màu sắc bởi Linh Châu hầu như chỉ có một kích thước.
Linh Châu dưới 10 năm thì có màu trắng, trên 10 năm đến 100 năm có màu xanh lục, trên 100 đến 500 năm có màu vàng, trên 500 năm đến 1000 năm có màu xanh lam, trên 1000 năm đến 5000 năm có màu đỏ, trên 5000 năm thì còn tùy. Màu sắc càng đậm và sáng thì số năm càng cao, ví dụ 1 viên Linh Châu 200 năm sẽ có màu vàng nhưng khá nhạt còn viên Linh Châu 400 năm cũng là màu vàng nhưng đậm và sáng hơn.
Không phải hấp thụ Linh Châu ngàn năm là có tu vi ngàn năm, Linh Châu hình thành nhờ hấp thụ linh khí trời đất, nơi nhiều linh khí hay nơi ít linh khí vẫn chỉ cho ra Linh Châu cùng thời gian và số năm. Sinh vật tu luyện mà không trải qua Độ Kiếp thì tuyệt đối không thể tăng tu vi, 1 thằng ất ơ Luyện Khí tầng 1 dù có dành cả đời để hấp thụ viên Linh Châu ngàn năm cũng chưa chắc lên nổi Luyện Khí tầng 10 nếu không có thiên phú, không có kỳ ngộ.
Qua đó có thể thấy, Linh Châu tuy giá trị như vậy nhưng phải rơi vào tay đúng người, còn không thì chỉ dùng làm bi cho bọn trẻ con thôi.
Sau khi tới được cửa Linh Châu Động, Thiên liền cảm thấy từ bên trong phát ra nguồn linh khí dồi dào.
Hắn trong hình dạng con ong mật liền lách qua khe đá để chui vào bên trong.
Bên trong là thành chủ Như Thế đang ngồi hấp thụ Linh Châu, vừa hấp thụ vừa liên tục cằn nhằn: “Con mẹ nó chứ! Ở đâu ra mỹ nhân xinh đẹp như vậy… Tiếc là lại rơi vào tay của tên người rừng kia.”
Hắn liếm mép: “Nhìn nàng thoáng qua thôi mà ta đã cứng hết cả rồi!”
Trong đầu hắn có ý nghĩ xấu xa: “Nữ nhân này ta nhất định phải có được… còn tên người rừng kia.”
Vừa nói Như Thế vừa nhìn giếng nước đầy Linh Châu rồi nghiến răng: “Đánh nhau sẽ gây láo loạn, chi bằng một liều thuốc độc cho vào rượu là xong haha.”
Thiên bậu trên vách đá nghe thấy hết, hắn không ngờ tên thành chủ này lại có ý đồ hạ độc mình rồi còn mơ tưởng đến Ngân Nguyệt.
“Thằng già chó chết! Tao cho mày đi đời.” Thiên thầm chửi rủa, hắn bay tới một chiếc bàn đá, đây là nơi nghỉ ngơi của Như Thế sau mỗi lần bế quan như thế này.
Trên bàn lúc này có một vò rượu và một chiếc bát, Thiên liền bay ra khỏi hang hóa thành hình người. Hắn lấy trong giới chỉ ra một lọ thuốc độc, lọ thuốc này là hắn vô tình điều chế ra.
Đổ thuốc lên tay rồi lại hóa thành con ong bay vào trong động, Thiên cho chân xuống hũ rượu để thuốc độc từ tay hòa tan trong rượu.
Thứ thuốc này không màu, không mùi không vị nên rất khó phát hiện ra.
Sau khi hạ độc, Thiên lầm bầm: “Ngươi đã có ý định giết ta rồi đoạt thê, tại sao ta không thể làm vậy? Tự trách bản thân đi.”
Sau khi hấp thụ hết viên Linh Châu, Như Thế tỏ ra vô cùng sảng khoái nói: “Haha thực lực đã đến giới hạn của Địa Nguyên Viên Mãn rồi, thời gian tới lựa chọn một chỗ thích hợp để độ kiếp nữa là xong, khi đó sợ gì bầy lang sói ngoài kia.”
Vừa đắc ý Như Thế vừa tiến đến bàn vơ lấy vò rượu tu ừng ực.
“Haha sảng khoái quá!”
Sau đó hắn định rời khỏi đây thì bất ngờ một cơn khó chịu từ bụng lan ra toàn thân khiến hắn choáng váng.
“Đây là… đau quá!” Như Thế khó thở nói, hắn liền đưa tu vi ra để kháng cự lại cơn đau nhưng càng làm thế chỉ khiến hắn trúng độc nhanh hơn mà thôi.
Chất độc bắt đầu lan ra toàn thân, da của Như Thế bắt đầu xuất hiện những vết loang lỗ đen xì, cơn đau đó khiến hắn thống khổ mà không thể hét lên bởi cổ họng đã bị phồng rộp…
“A… A… A…”
Như Thế giẫy giụa như chó phải bả, hai mắt trắng giã trợn ngược lên miệng không ngừng sùi bọt mép, sau đó thì tắt thở chết một cách tức tưởi. Đây là cái giá của kẻ có mưu đồ hãm hại Thiên mà để hắn phát hiện.
Thiên lúc này bậu ở trên vách đá mới bay ra hóa thành hình người, hắn xem xem Như Thế chết hẳn hay chưa. Sau khi xác nhận nạn nhân đã chết hẳn thì Thiên mới thở phào: “Hazzz!”
Việc Như Thế chết nếu để lộ ra ngoài sẽ làm dân chúng hoang mang ít nhất là cho đến khi có thành chủ mới lên nắm quyền.
Đây cũng là nằm trong tính toán của Thiên, hắn thầm nghĩ: “Nếu đã như vậy thì ta sẽ thay ngươi làm thành chủ… haha.”
Cười như phản diện xong, Thiên tiến đến giếng nước trong veo nơi có hàng trăm viên Linh Châu lấp lánh. Hắn cười đắc ý: “Từ giờ các em là của anh… haha.”
Để xử lý cái xác, Thiên đem giấu nó vào giới chỉ sau đó lấy Thôn Phệ Yêu Hoa ra đặt bên cạnh giếng nước. Để như vậy cho Yêu Hoa hấp thụ linh khí của nơi này bù đắp lại lượng linh khí tiêu hoa bên trong Không Gian Yêu Hoa.
Thiên lại biến thành bộ dạng giống như thành chủ Như Thế rồi ngồi đem Linh Châu ra hấp thụ.
Ngồi được nửa ngày trời, Thiên đứng dậy đi ra ngoài trong hình dạng thành chủ Như Thế.
Hắn đi tới đâu cũng được người khác cúi đầu chào, làm thành chủ cũng oai ra phết.
Khi đi tới một phòng khách rộng lớn là nơi họp bàn chỗ những lãnh đạo cao cấp của Hoang Thành tụ hội. Lúc này có vài lão già nhìn có vẻ như là trưởng lão ở đây đang ngồi chờ sẵn chỉ chờ thành chủ tới.
Mấy lão này tu vi yếu hơn Thiên nên không thể nhìn ra phép biến thân của hắn mà cứ nghĩ hắn chính là thành chủ Như Thế nên vội đứng lên cúi đầu: “Chào thành chủ!”
Thiên hiên ngang tiến tới ngồi vào chiếc ghế dành cho thành chủ và diễn như thật: “Ừ, ngồi đi!”
Sau khi được cho phép mấy lão già liền ngồi xuống, sau đó đưa ra một mớ vấn đề cần khắc phục trong mấy ngày bị lũ Hắc Ma Thiên Lang tấn công.
Do khá thông minh nên Thiên đã đưa ra cách giải quyết hợp lý nhất, sau đó còn đề xuất một số vấn đề.
“E hèm! Ta thấy thanh niên chỉ huy đàn Ngân Lang cũng được đấy, chi bằng giữ hắn ở lại lâu dài để chúng ta tăng cường sức mạnh. Còn đàn sói, chúng ta sẽ xây một khu chuồng trại rộng để cho chúng ở.” Thiên xoa cằm nói.
Nghe vậy mấy lão già kia kịch liệt phản đối: “Mong thành chủ xem lại, tên đó lai lịch không rõ ràng. Chỉ lên giữ lại cho đến khi dẹp được bọn Hắc Ma Thiên Lang rồi đuổi đi thôi.”
“Phải, hơn nữa người dân cũng đang rất hoang mang khi trong thành có cả đàn sói, chúng mà nổi điên lên thì biết bao người dân sẽ phải chết, cho chúng vào thành là một sai lầm.”
Thiên đảo mắt rồi nhún vai: “Vậy các ngươi có cao kiến gì?”
Một lão già chỉ chờ có thế liền đề nghị: “Chúng ta mời hắn đến đãi một bữa thịnh soạn, rồi yêu cầu hắn phải đảm bảo an toàn cho người dân bằng cách phong ấn sức mạnh của lũ sói lại chỉ giải trừ phong ấn khi ngoài thành có biến, như thế thì chúng ta dễ bề thao túng bọn chúng hơn.”
Thiên nở nụ cười âm hiểm: “Rồi sau đó chúng ta sẽ trừ khử tên đó, đàn sói sau khi được thuần hóa sẽ thuộc về chúng ta!”
“Thành chủ anh minh!”
Một lão già khác nói thêm: “Chưa hết vợ hắn còn là tuyệt đại mỹ nhân, sau khi trừ khử hắn rồi thì vợ hắn chúng ta… hehe!”
Thiên nhìn lão già đó, hắn ghi nhớ mặt thằng già này thật kỹ sau đó nở nụ cười hỏi: “Ngươi cũng có hứng thú với mỹ nhân đó sao?”
Lão già như hiểu ngầm ý của thành chủ liền cúi đầu: “Hê hê đó là nếu thành chủ không quan tâm đến mỹ nhân đó, còn nếu ngài quan tâm thì bọn ta sẽ dâng lên cho ngài, không dám húp trước.”
Thiên vẫn diễn rất nhập tâm, hắn đề nghị: “Haha mỹ nhân ai chẳng mê, sau khi giết được tên đó ta sẽ chơi vợ hắn, sau đó thì thưởng cho các ngươi thi sâm nhé.” Vừa nói mà Thiên cũng nổi cả da gà.
“Ôi thành chủ đại ân đại đức, đa tạ thành chủ!”
Rồi Thiên nheo mắt: “Ta có kế hoạch của riêng mình rồi, không cần phải mời hắn đến dự tiệc làm gì cho tốn tiền rượu thịt. Ngay đêm nay chúng ta sẽ trừ khử hắn luôn.”
“Tuân lệnh thành chủ!”