Phần 158: Tỏa Linh Trận
Thiên đang bị dí theo bởi Hỗn Thiên Lăng, không gian xung quanh thì đang bị hút đi sức sống do Hấp Linh Trận.
Cuối cùng, Thiên cũng bị Hỗn Thiên Lăng tóm được, nó ngay lập tức trói chặt tay chân Thiên lại.
“Hỏng rồi! Con mẹ nó.”
Hỗn Thiên Lăng như con rắn siết chặt lấy con mồi, nó quấn nhiều vòng quanh tay và chân của Thiên rồi trói cả hai lại một chỗ khiến Thiên dù đang cầm kiếm nhưng không thể vung. Khi Hỗn Thiên Lăng đang tăng cường lực siết thì nó phát sáng, thứ ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt lung linh.
Khi Thiên đang cố sức vùng vẫy và chửi thề, đột nhiên Hỗn Thiên Lăng nới lỏng ra để Thiên có thể thoát.
Thiên khó hiểu, nhưng hắn chớp lấy thời cơ mà thoát ra khỏi sự trói buộc của Hỗn Thiên Lăng rồi bay lên cao.
Lúc này Hấp Linh Trận đã lan ra gần hết Hoang Giới, nếu nơi này bị hủy diệt thì không ai trong đây có thể sống sót. Thiên chắc chắn là như thế, tuy nhiên Thiên cũng hiểu rằng Vô Thiên chẳng tự dưng lại kết Hấp Linh Trận để đồng quy vô tận cả, chắc chắn Vô Thiên có con át chủ bài để thoát khỏi đây sau khi Hoang Giới bị hủy.
Một khi hắn ra ngoài được cùng với Thông Túy Viên Hầu, Thiên Địa Hồng Hoang sẽ có họa.
Vì không thể để Vô Thiên thoát, Thiên bèn phải dùng một cách nguy hiểm.
Biết được ý định điên rồ của Thiên, Giai Kỳ hiện lên trên vai hắn và ngăn cản: “Ngươi tuyệt đối không được làm thế, nó quá nguy hiểm.”
“Nếu ta không làm thế, tất cả sẽ là quá muộn.”
Giai Kỳ kịch liệt ngăn cản: “Ta biết cách rời khỏi đây, rời khỏi Thiên Địa Hồng Hoang này, nếu bây giờ ngươi dừng lại ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây ngay.”
Thiên khựng lại một giây, sau đó hắn hỏi: “Bao nhiêu ngươi?”
Giai Kỳ đáp: “Duy nhất mình ngươi!”
Nghe vậy, Thiên liền lắc đầu từ chối thẳng thừng: “Vậy thì ta không đi!”
Giai Kỳ tiếp tục khuyên: “Suy nghĩ đi, nơi này chỉ là nơi rèn luyện mà thôi, mạng sống của ngươi mới là quan trọng. Khi ngươi chết đi, mọi cố gắng đều vô ích.”
Nhận ra trong lời nói của mình có phần hơi quá, Giai Kỳ lập tức im lặng. Nhưng Thiên đã nhận ra sự hơi quá đó, hắn hỏi: “Cố gắng của ai? Của ta… hay của Bạch San San?”
“Đừng hiểu lầm… ta làm mọi thứ vì ngươi.” Giai Kỳ tiếp tục khuyên bảo Thiên.
Thiên lắc đầu: “Khi ta mạnh lên, ta hiểu ra một điều. Không ai cho không ai thứ gì mà không nhận lại, ngay cả ta cũng vậy. Bạch San San đưa ngươi cho ta, ngươi giúp ta mạnh lên, không muốn ta chết… chỉ vì muốn hoàn thành kết hoạch của Bạch San San.”
Rồi Thiên bắt đầu đan hai tay vào nhau, xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện một vòng tròn màu xanh lục.
Giai Kỳ từ dạng linh miêu, hóa thành dạng người, đôi mắt đẹp long lanh đã ướt lệ, nàng bay trước mặt Thiên rồi thú nhận: “Hóa ra ngươi đã biết, nhưng… ngươi không hiểu.”
Trước Giai Kỳ xinh đẹp đang tỏ ra bộ dạng yếu đuối, Thiên đáp: “Ta không hiểu thật… nhưng ngươi cũng chưa từng hiểu cho ta.”
“Ngươi biết rõ ta không thể bỏ lại những người khác, nhưng ngươi vẫn cố khuyên ta rời đi. Ta không phải anh hùng, ta sẽ không liều mạng vì những kẻ xa lạ không máu mủ ngoài kia, nhưng có một vài thứ ta có thể đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ.”
Vòng tròn xanh lục bao quanh Thiên bắt đầu lớn dần. Từ vòng tròn tỏa ra một nguồn sinh lực dồi dào, như dòng nước trong mát chảy vào sa mạc khô cạn.
Giai Kỳ lấy tay gạt giọt nước mắt trên gò má, nàng lắc đầu nguầy nguậy nói: “Đúng là theo mệnh lệnh của chủ nhân, ta phải đảm bảo mạng sống của ngươi. Nhưng trong thâm tâm ta, ta muốn ngươi an toàn bởi vì lý do riêng của ta… ngươi không hiểu được.”
Hai tay đã dùng để kết trận, nên Thiên không thể đưa tay lau nước mắt cho Giai Kỳ, hắn chỉ có thể dùng lời nói: “Cho là ta không hiểu đi, bây giờ ngươi tính sao? Giúp ta hoàn thành mục tiêu của ta, hay nhìn ta chết và mọi mục tiêu theo đó mà biến mất?”
Giai Kỳ chợt nhận ra, nàng nhanh tay gạt hết nước mắt trên gương mặt xinh đẹp, nàng khó chịu nhìn Thiên sau đó không nói gì mà biến lại dạng linh miêu.
Cảnh sướt mướt bên trên miêu tả thì hết mẹ nửa phần truyện nhưng diễn ra rất ngắn ngủi.
Vô Thiên, Thông Túy Viên Hầu và Lãnh Huyết lúc này đang trợn mắt há mồm vì sự xuất hiện của vòng tròn màu xanh giữa không trung.
Thông Túy Viên Hầu khó tin: “Tỏa Linh Trận, trận pháp bị thất truyền từ 80 vạn năm trước, từ cổ chí kim chỉ có 2 người sử dụng được. Thằng nhóc kia nó là thứ kinh khủng gì vậy?”
Đối nghịch với Hấp Linh Trận hút cạn sự sống của mọi thứ, Tỏa Linh Trận lại tỏa ra sự sống để cứu lấy những thứ đã mất đi sự sống.
Hai trận pháp thuộc hàng khủng khiếp nhất Tam Giới đang cùng được thi triển tại một nơi, vì sự đối nghịch lẫn nhau nên cả hai ghê ra một cơn chấn động.
Lúc này không chỉ mặt đất, cả bầu trời cũng đang rung chuyển từ luồng sức mạnh tỏa ra từ hai trận pháp.
Lãnh Huyết bất lực thu lại Thức Thần, chỉ biết nhìn lên bầu trời và mong rằng mình không chết hôm nay.
Thông Túy Viên Hầu thì khác, hắn lao về phía Thiên rồi tung chưởng, hắn đã bị giam cầm quá lâu rồi, không thể để bị giam cầm thêm nữa.
Cú đấm của Thông Túy Viên Hầu mang theo cả Yêu Lực. Nhắm thẳng vào đầu của Thiên, Thiên đang tụ trận nên không thể xao nhãng, cũng không thể phòng thủ.
Đúng lúc này từ cơ thể Thiên, tỏa ra một nguồn pháp lực mạnh đến điên cuồng, rồi sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh của một mỹ nhân xinh đẹp.
Đó là Giai Kỳ, nàng đã nhập vào cơ thể Thiên, kích hoạt Thức Thần trong hắn.
Giai Kỳ đưa tay cản cú đấm của Thông Túy Viên Hầu.
Rầm!
Chưa cần hai trận pháp, chỉ riêng hai cú đấm mang sức mạnh hủy diệt va chạm nhau đã trực tiếp xé toạc một nửa Hoang Giới, bầu trời sụp đổ, mặt đất nứt vỡ.
Vô Thiên đứng dưới đất, xung quanh hắn là Hấp Linh Trận tỏa ra màu đen u ám và chết chóc. Thiên bay trên trời, xung quanh hắn là Tỏa Linh Trận ngập tràn sự sống với những tia sáng màu xanh lục bắn ra khắp nơi.
Hoang Giới chia đôi, một bên có Tỏa Linh Trận mang màu xanh của vạn vật sinh sôi, một bên có Hấp Linh Trận mang màu đen u ám cùng sự chết chóc đáng sợ.
Cả hai bành chướng cực đại, phủ khắp hoang giới. Thiên bay giữa trận pháp, gió làm tóc và y phục hắn bay ngược ra phía sau, đôi mắt hắn chuyển sang màu xanh lục, tràn đầy sự sống nhưng có gì đó tan thương.
“Đỡ cái này đi!” Thiên gầm lên.
Vô Thiên dậm chân xuống làm mặt đất nứt vỡ, đôi mắt hắn hóa màu đen u ám gian tàn, cả cơ thể cũng tỏa ra những làn khói đen đáng sợ.
Mọi việc đã nằm ngoài dự tính của Vô Thiên. Hắn không ngờ rằng Thiên có thể thi triển Tỏa Linh Trận. Nếu không có Tỏa Linh Trận thì Vô Thiên không phải đi đến bước này.
“Một chiêu định đoạt tất cả!” Vô Thiên cười độc ác, cơn tức giận của hắn, sự ghen ghét đố kị của hắn dành cho Thiên dồn hết vào đòn này.
Và cũng ngay khoảnh khắc ấy, một cách cổng không gian xuất hiện. Từ trong đó bước ra vài người mặc giáp sáng bóng.
“Thiên Giới có lệnh, bắt tất cả những kẻ trong Hoang Giới.”
Sự xuất hiện hết sức đột ngột của những người mặc giáp vàng, Thông Túy Viên Hầu vừa lùi lại vì va chạm nắm đấm với Giai Kỳ, vội ngước mặt lên đầy lo âu: “Hỏng rồi! Thiên Binh tới.”
Lãnh Huyết thì dắt đao lên lưng, quay đầu bỏ chạy chối chết.
Người chỉ huy nhóm Thiên Binh chỉ tay về phía Thông Túy Viên Hầu rồi ra lệnh: “Không để kẻ nào trốn thoát!”
“ĐỪNG HÒNG!” Vô Thiên gầm lên, trùng hợp là Thiên cũng nói câu tương tự trong cùng một thời điểm.
Cả hai trận pháp đã hoàn thành, uy áp tỏa ra khiến trời đất rung chuyển, giông tố nổi lên ầm ầm, trời đất xám xịt mịt mù như sắp tận thế. Cả Thiên và Vô Thiên cùng kết thúc quá trình kết trận và vì xung khắc nhau nên đã xảy ra một vụ nổ lớn vô cùng.
Rầm!
Vụ nổ mạnh tới mức, quét sạch tất cả những thứ có trong Hoang Giới, chưa hết, phần còn lại của vụ nổ xé rách không gian xông thẳng ra bên ngoài và tiễn một nửa cư dân cùng kiến trúc của Hỏa Thần Điện xuống hoàng tuyền.
Dư âm vụ nổ vang khắp Thiên Địa Hồng Hoang, tới tận đáy Hồng Hoang Hải cũng nghe rõ như ở sát bên tai.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/01/truyen-sex-tay-du.html
Thiên Giới có một nơi giam giữ những kẻ phản nghịch, đảo chính, gian thần, hấp diêm… Những kẻ nguy hiểm nhất. Nơi này gọi là Thiên Lao.
Có một cô gái xinh đẹp nhưng dáng người thấp bé nấm lùn mặc bộ y phục của tiên nữ tay cầm một giỏ đồ bay tới cổng Thiên Lao.
Hai tên lính canh cổng Thiên Lao thấy vậy liền chặn lại rồi hỏi: “Đi đâu?”
Cô gái đáp: “Ta đến đưa cơm!”
Hai tên lính nhìn nhau, sau đó hiểu ý nhau. Một tên lên tiếng với cô gái: “Đây là lần đầu ngươi tới đúng không?”
“Dạ đúng!” Cô gái thật thà gật đầu.
“Ồ, thế thì ngươi không biết luật ở đây rồi. Muốn vào đưa cơm thì phải có…” Cùng với động tác đưa hai ngón tay cái và ngón trỏ của tên lính.
Cô gái hiểu, ở đâu cũng thế thôi, việc hối lộ đút lót luôn tồn tại.
Nhưng cô gái chưa kịp lấy tiền ra thì tên lính còn lại nãy giờ vẫn chú ý đến nhan sắc của cô gái, liền tiến tới ve vãn: “Nếu không có tiền, có thể trả bằng thứ khác.”
Vừa nói, bàn tay thô ráp của tên lính đặt lên bờ vai bé nhỏ của cô gái làm cô gái giật mình sợ hãi.
Đúng lúc này, một người xuất hiện khiến hai tên lính lập tức quỳ xuống chào: “Nhị Lang Chân Quân!”
Cô gái cũng quay lại rồi cúi đầu chào: “Nhị Lang Chân Quân!”
Người vừa xuất hiện, thân mặc hoàng kim giáp, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, khí chất cao quý tỏa ra khắp người, trên trán có một con mắt nằm dọc.
“Tiếp tục nhiệm vụ đi!” Nhị Lang Chân Quân nói, sau đó bay đi.
Cô gái cũng nhanh chân bước qua cổng Thiên Lao, hai tên lính cũng không muốn làm khó dễ cô gái. Việc xuất hiện bất ngờ của Nhị Lang Chân Quân cũng là để cảnh báo hai tên lính đừng có động đến cô gái.
Vì là lần đầu tới đây nên cô gái cần một tên lính khác dẫn đường.
Thiên Lao luôn cung cấp ngày 2 bữa cơm cho tù nhân, tuy nhiên vẫn có thể được đưa cơm từ ngoài vào nếu bên ngoài có người yêu cầu.
Cô gái nhỏ bé đứng trước một tên lính cao lớn, gương mặt nàng toát lên sự e ngại, rồi nàng cất tiếng: “Ta tới đưa cơm cho 6996!”
Tên lính dùng pháp lực kiểm tra cô gái, khi không có bất thường thì sai một tên lính khác dẫn cô gái tới phòng giam của 6996.
Thiên Lao không chỉ kiên cố, canh phòng cẩn mật mà tù nhân còn phải đeo một thứ, thứ này khiến cho bất kỳ tù nhân nào cũng không thể trốn thoát.
Sau khi được dẫn tới phòng giam 6996, trước mặt cô gái là căn phòng tối tăm, cô gái chỉ mang cơm tới theo lệnh của cấp trên nên cũng chưa từng gặp tù nhân 6996.
Cô gái tỏ ra hết sức lo lắng, nàng nuốt nước bọt lấy hết can đảm lên tiếng: “6996… ra ăn cơm đi.”
Không thấy có động tĩnh gì, cô gái tò mò tiến lại gần chạm tay vào song sắt.
Từ trong bóng tối, một bàn tay bẩn thỉu hôi hám bất ngờ nắm chặt lấy tay cô gái khiến cô gái giật mình hét toáng lên.
Lính canh thấy vậy liền lao tới, rút ra một cây roi da rồi quất vào cánh tay bẩn thỉu kia, roi da của lính canh là một pháp bảo hệ lôi, chuyên dùng để tra tấn tù nhân và chỉ có tác dụng với tù nhân vì tù nhân đeo chiếc vòng đặc biệt.
Khi roi da quất trúng tay, bàn tay bẩn thỉu kia rụt lại rồi như có một luồng sét màu vàng chạy từ tay lên cổ và lóe sáng kèm theo tiếng hét của tù nhân 6996 khi bị lôi điện giật.
Chứng kiến cảnh tượng đó cô gái sợ không dám nhìn vội đứng dậy lùi ra phía sau người lính canh.
Linh canh sau khi chỉnh đốn tù nhân, bỏ mũ xuống vuốt lại mái tóc cho đẹp trai rồi ân cần hỏi cô gái đang sợ hãi: “Nàng không bị thương chứ?”
“Ta… không sao!” Cô gái ngập ngừng đáp, sau đó nhìn về phía căn phòng giam tối tăm hỏi: ” Tù nhân nào cũng sẽ bị như vậy sao? Bị tra tấn bằng cái roi này!”
Lính canh đáp: “Đúng vậy! Nhưng nàng đừng tiếc thương cho chúng, chúng đáng bị như vậy.”
Bỗng cô gái mặt mày tối sầm lại, sau đó không nói gì mà quay lưng rời đi khiến tên lính khó hiểu. Khi cô gái đi khỏi, lính canh đá giỏ cơm qua song sắt rồi khinh bỉ nói: “Đớp đi! Nếu không phải có người cân nhắc mày thì mày sớm chết dưới roi của tao rồi… đồ súc sinh ghê tởm!”
Nói xong tên lính cười hả hê rồi rời đi, trong phòng giam tối thui không có ánh sáng. Một cặp mắt đỏ ngầu mở ra, hắn đưa bàn tay tới giỏ cơm rồi mở ra ăn lấy ăn để.
Sau khi ăn xong hắn còn phát hiện trong giỏ có một lá thư, lá thư này không thể phát hiện theo cách bình thường, chỉ có những người am hiểu về nó mới biết cách đọc được nó.
Sau khi đọc xong bức thư trong căn phòng không ánh sáng, tù nhân 6996 bật cười chua chát, nụ cười của kẻ tâm thần. Sau đó hắn đá văng giỏ cơm rồi ngồi gục đầu xuống gối.
Sáng hôm sau, tù nhân 6996 bị đánh thức bởi lính canh.
“Dậy nhanh, có người muốn gặp ngươi.” Lính canh gõ kiếm lên song sắt tạo ra âm thanh chói tai.
Nhưng gõ một lúc cũng không thấy tù nhân 6996 có phản ứng liền nghi ngờ, sau khi gọi thêm vài tên lính canh nữa thì mới dám xông vào. Hóa ra là do tù nhân ngủ say quá không biết có người gọi.
Đám lính canh không nói lý lẽ, lao vào tẩn cho 6996 một trận ra trò rồi lôi hắn ra ngoài.
Đã bị nhốt ở đây một thời gian và cũng từng ấy thời gian hắn chưa được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Phải mất một lúc thì hắn mới làm quen được, cũng chừng đó thời gian hắn không được tắm rửa cạo râu.
Lính canh vừa giải hắn đi mà vừa phải bịt mũi: “Mẹ kiếp, mày bốc mùi như con chuột chết vậy.”
Ngoài những phòng giam thì ở đây có vài phòng lớn khác giành cho việc thăm hỏi hoặc tra khảo.
Một người đội mũ chùm đầu có vẻ rất bí hiểm đang được lính canh dẫn vào phòng thăm hỏi.
Sau khi vào trong, lính canh cung kính nói: “Dạ mời người ngồi chờ một lát, lính canh sẽ áp giải tù nhân 6996 tới ngay.”
“Ừ! Lui ra đi.” Người kia khẽ phất tay nói, giọng nói của một thiếu nữ trẻ trong veo lảnh lót.