Phần 197: Mùi hương quen thuộc
Tại một cánh rừng âm u rậm rạp ẩm ướt, một cô bé hơn 2 tuổi đang lon ton từng bước chân không vững trên nền rừng đầy lá cây thối rữa.
Bộ váy của cô bé lấm lem đầy bùn đất, ngay cả gương mặt xinh xắn ngây ngô cũng chỉ còn chừa lại đôi mắt là sạch sẽ.
Cô bé ôm cái bụng nhỏ đang réo gọi của mình một cách đáng thương nói bi bô: “Mình đói quá!”
Tại sao một cô bé nhỏ xíu như vậy lại xuất hiện ở trong rừng một mình? Cách đây không lâu cô bé sau khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một hốc cây đổ, cô bé ngơ ngác, trong ký ức non nớt của cô bé xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc bạch kim mà cô bé vẫn hay bi bô gọi mẹ.
“Mẹ… mẹ!” Cô bé cất tiếng gọi khi không thấy bóng hình mẹ ở bên.
Nhưng không có hồi đáp, cô bé cảm thấy sợ hãi rồi bật khóc oa oa. Cứ tưởng tiếng khóc sẽ đem mẹ của cô bé trở về nhưng không, là một con gấu đen to lớn.
Con gấu đen nghe tiếng khóc trẻ con liền tìm tới với mục đích ăn thịt cô bé bởi thịt trẻ con rất bổ.
Con gấu như hung thần tiến đến, nhìn thấy cô bé thì lập tức tăng tốc xông tới định một phát nuốt gọn nhưng xui cho con gấu hôm nay đi săn quên không xem ngày.
Cô bé phát hiện ra có nguy hiểm đang tới gần, phản xạ cực nhanh liền bật nhảy lên cao né đi cú vồ của con gấu khiến con gấu trượt mục tiêu đâm đầu vào hốc cây rồi bị mắc kẹt.
Con gấu vùng vẫy rồi rút được đầu ra khỏi gốc cây, nó quay lại để tiếp tục quá trình bắt mồi của mình thì không thấy cô bé đâu nữa.
Rồi một cảm giác rợn người khiến con gấu rùng mình, cô bé đã đứng ngay trên hốc cây và lao thẳng vào đầu con gấu với một cú đấm trời giáng.
Binh!
Con gấu bất tỉnh nhân sự còn cô bé lại tiếp tục òa khóc.
Khóc mãi thì cũng mệt, cô bé liền bò tới nằm bên bụng con gấu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi cô bé tỉnh lại, con gấu đen kia vẫn còn đang bất tỉnh. Cô bé liền vỗ vỗ lên đầu hòng gọi nó tỉnh dậy.
Quả nhiên một lát sau con gấu tỉnh lại, nhưng không tỏ ra hung hăng mà ngược lại giống như con thú bị thuần hóa nằm im cho cô bé nhún nhảy trên bụng mình.
Sau khi chơi chán, cô bé bắt đầu cảm thấy đói. Cô bé xoa xoa bụng rồi há miệng ra cùng với động tác chỉ tay vào miệng.
Con gấu như hiểu ý, liền cõng theo cô bé tới một cây lớn, trên cây có một vật hình bầu dục to hơn cả con gấu với những con côn trùng bay vo ve xung quanh.
Là một tổ ong rừng, con gấu nhìn tổ ong rồi chảy nước dãi. Cô bé thấy vậy thì liền ngây ngô vỗ đầu con gấu rồi bi bô nói: “Ngươi đói… ta đói… đồ ăn!”
Rồi cô bé nhảy xuống khỏi lưng gấu rồi chạy tới gốc cây rồi bắt đầu trèo lên, nhìn cô bé nhỏ xíu ôm lấy thân cây to tướng từng chút một leo lên con gấu không khỏi thán phục.
Chỉ một loáng cô bé đã gần tới vị trí của tổ ong, bầy ong cảm thấy có mối nguy lập tức huy động lực lượng lao ra tấn công. Những con ong rừng con nào cũng to bằng cả nắm tay với những ngòi đốt chết người bay vù vù xong quanh cô bé.
Cô bé bị đám ong bu lấy thì sợ hãi đồng thời há miệng phun lửa, một ngọn lửa thiêu cháy rất nhiều ong.
Cô bé cười toe toét sau đó thì vừa leo tới tổ ong vừa phun lửa khiến đám ong tới bao nhiêu chết cháy bấy nhiêu. Cuối cùng khi chạm tay vào được tổ ong thì cô bé trượt chân khỏi cành cây, bàn tay nhỏ túm lấy tổ ong rồi làm vỡ một mảng lớn.
Bên trong lớp vỏ ấy là vô vàn mật ong theo đó chảy ra. Con gấu đen bên dưới thấy vậy lập tức chạy tới ngay vị trí mật ong rơi xuống mà há miệng đớp lấy.
Cô bé bị treo lủng lẳng nhưng chẳng tỏ ra sợ hãi, cô bé dùng tay còn lại quyệt chút mật ong rồi đưa lên miệng mút, vị ngọt của mật ong làm cô bé thích thú.
Để tiện cho việc ăn, cô bé rung lên cho tổ ong rơi khỏi cây. Và thế là một bữa ăn no nê của cô bé và gấu đen bắt đầu.
Tổ ong cực lớn với hàng tấn mật bị hai kẻ háu đói ăn sạch. Ăn xong cả hai bụng tròn như cái trống rồi đi tìm chỗ ngủ.
Cứ như vậy, cô bé và gấu đen đã trở thành bạn thân. Cả hai như hình với bóng đi đâu cũng có nhau.
Gấu đen dẫn cô bé ra suối bắt cá, cô bé nhìn thấy nước thì vô cùng thích thú liền nhảy ào xuống nhưng không biết bơi kết quả uống no nước may được gấu đen vớt lên.
Mặc dù ở cạnh gấu đen rất vui nhưng bỗng một ngày cô bé tìm một chỗ vắng vẻ ngồi khóc.
Cô bé nhớ mẹ, muốn được mẹ ôm ấp vỗ về. Nhưng cô bé không biết tìm mẹ ở đâu.
Tiếng khóc của cô bé làm gấu đen chú ý, nó đi tới ngồi cạnh cô bé rồi kêu lên như để an ủi. Cô bé ôm chầm lấy cái bụng béo của gấu đen mà òa khóc.
Một buổi sáng, khi cô bé thức dậy thì nghe có tiếng người nói chuyện. Cô bé mừng lắm, mừng vì có thể đó là mẹ hoặc là bạn của mẹ.
Cô bé liền đi tìm nơi phát ra tiếng nói, quả nhiên đúng là con người nhưng là một đám thổ phỉ, chúng đang cắm trại và xẻ thịt một con nai để ăn.
Bản năng mách bảo cô bé rằng đám người này không tốt nên cô bé chỉ ngồi ở vị trí xa quan sát. Nhưng mùi thịt nai nướng thơm phức khiến cô bé không thể cưỡng lại.
Đợi khi đám thổ phỉ nghỉ ngơi, cô bé lẻm lại gần rồi lấy một miếng thịt nai nướng bỏ vào miệng. Mùi vị không tệ, cô bé lại ăn thêm một miếng, hai miếng.
Sau đó cô bé bị phát hiện, đám thổ phỉ nhìn thấy cô bé xinh xắn với mái tóc bạch kim, tuy hơi bẩn nhưng nếu đem về tắm rửa sạch sẽ thì rất tốt.
Không nghĩ ngợi cả đám lao vào hòng bắt được cô bé, nhưng đám thổ phỉ ngu ngốc bị cho ăn đòn nhừ tử, không ai có thể đụng vào cô bé thậm trí còn bị cô bé đánh cho bầm dập.
Sau khi giải quyết đám thổ phỉ, cô bé lấy hết thịt nai đem về cho gấu đen.
Vụ một bé gái tóc bạch kim sống trong rừng đã được những tên thổ phỉ về kể lại, rất nhanh đã có hàng trăm người tiến vào rừng với mục đích bắt được cô bé.
Sau bao nhiêu sự tìm kiếm truy bắt nhưng đều công cốc, vì cô bé và gấu đen đã tới nơi khác, một nơi gần với nơi sinh sống của con người.
Cô bé cứ nghĩ tìm đến nơi này là tốt nhưng không, cô bé đã dính bẫy. Một tên thổ phỉ đã lừa cô bé rằng hắn là người tốt và cho cô bé đồ ăn.
Cô bé thấy người đàn ông này không đánh mình, không đuổi mình, còn cho mình ăn thì mặc định là người có thể tin tưởng. Cô bé không hề biết trong đồ ăn có thuốc mê.
Gấu đen cũng không thể thoát, bị đám đàn em của tên kia vây bắt và giết hại, thịt để ăn còn bộ da để làm quần áo ấm.
“Đậu Nam đại ca, con bé này tính sao đây?” Một tên đàn em hỏi sau khi thấy cô bé lăn ra bất tỉnh.
Đậu Nam là tên của tên thổ phỉ đã lừa cô bé ăn đồ ăn chứa thuốc mê, hắn đưa tay sờ lên gò má phúng phính của cô bé thì cười gian xảo nói: “Con bé này tương lai sẽ trở thành mỹ nhân, đem nó nuôi dưỡng nhất định có giá trị lợi dụng haha.”
Chẳng biết thời gian trôi qua đã mấy canh giờ, cô bé tỉnh lại và phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường ấm áp trong căn phòng nhỏ ngăn nắp, cơ thể sạch sẽ, y phục được thay mới.
Trong suy nghĩ non nớt của cô bé, chỉ thấy cảm giác thoải mái mà cô bé hằng ao ước, nếu bây giờ có thêm mẹ cô bé ở đây thì thật tuyệt.
Rồi cô bé chợt nhớ tới người bạn mập mạp nhiều lông của mình, cô bé lập tức rời khỏi giường định đi tìm kiếm gấu đen nhưng đúng lúc này Đậu Nam tiến vào với một nụ cười thân thiện: “Cô bé tỉnh rồi à?”
Cô bé gật gật đầu, cô bé vẫn nhớ người đàn ông này chính là người đã cho cô bé thức ăn, lại còn đối với cô bé rất tốt nên không hề có ý đề phòng.
“Đại Hắc… thúc thúc, Đại Hắc của ta đâu?” Cô bé chu môi gấp gáp hỏi.
Giọng nói non nớt cùng bộ dáng cực đáng yêu sau khi được tắm rửa của cô bé khiến cho Đậu Nam không thể rời mắt, mới có mấy tuổi đã tạo ra mị lực cỡ này, lớn lên không biết còn thế nào nữa.
Đậu Nam biết cô bé hỏi về con gấu đen đi cùng, hắn không điên mà nói nó đã bị giết thịt chỉ bèn bịa ra một lý do, hắn ngồi thấp xuống đưa tay đặt lên đầu cô bé, cô bé hơi có ý tránh né nhưng rồi vẫn để bàn tay của gã đàn ông đặt lên đầu mình, cảm giác có chút lạ mà cũng có chút quen, Đậu Nam thấy cô bé không giữ khoảng cách với mình thì mừng thầm trong lòng rồi buồn bã nói: “Xin lỗi cô bé, lúc bé đang ngủ thì gấu đen đã đi mất.”
Cô bé nghe vậy buồn thiu, mặt cụ xuống rồi chớp chớp đôi mắt long lanh nói: “Thúc thúc, ta muốn gặp Đại Hắc!”
“Ta nghĩ là không được, bé là con người, Đại Hắc là yêu thú, cơ bản không thể sống cùng nhau.” Đậu Nam ôn tồn giải thích.
Cô bé lắc đầu: “Không chịu đâu, ta muốn Đại Hắc.”
Đậu Nam cảm thấy bực mình, định quát cô bé một trận nhưng bộ dạng đáng yêu cùng gương mặt sắp khóc mong manh như pha lê của cô bé khiến hắn ngủi lòng, hắn liền giải thích cho cô bé hiểu: “Ta biết bé là Đại Hắc quan hệ rất tốt, nhưng Đại Hắc là yêu thú không thể sống cùng con người, khi bé ngủ thì chúng ta đã trở về nơi ở của con người rồi.”
Vừa nói, Đậu Nam vừa bế cô bé lên rồi cả hai ra khỏi căn phòng. Trước mắt cô bé lúc này là một hành lang ngắn, sau đó là tới một ban công rộng rãi, từ ban công phóng tầm mắt xuống bên dưới có thể nhìn thấy đây là một tòa thành với rất nhiều ngôi nhà san sát nhau, người qua kẻ lại tấp nập.
Đậu Nam tiếp tục nói: “Nếu như Đại Hắc của bé xuất hiện ở đây nhất định sẽ bị lính canh tấn công, có thể là mất mạng, bé muốn điều đó ư?”
Cô bé nghe đến tính mạng Đại Hắc có thể gặp nguy thì liền lập tức lắc đầu: “Không muốn!”
“Bé thấy ta thế nào?” Đậu Nam hỏi.
Cô bé nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh, sau đó đáp: “Rất tốt ạ!”
Đậu Nam cười, cô bé này cũng không quá ương bướng, có thể tẩy não từ bây giờ. Hắn nói: “Bây giờ Đại Hắc rất an toàn, chỉ là bé chưa thể gặp lại nó, đợi bé lớn thêm một chút ta đảm bảo sẽ dẫn bé đi gặp lại nó.”
Cô bé trầm ngâm một lát, sau đó khẽ gật đầu.
“Bé đói chưa?”
“Dạ có!”
“Vậy thì chúng ta đi ăn.”
Đậu Nam đưa cô bé xuống phòng ăn, nơi đây đã bầy biện rất nhiều món ngon nào là gà quay, lợn nướng… Mùi thơm bốc lên khiến cô bé phấn khởi vô cùng.
Đậu Nam đặt cô bé ngồi xuống ghế, sau đó hắn nói: “Bé ăn bao nhiêu tùy thích.”
Cô bé không còn chờ đợi gì nữa, lập tức vươn tay nắm lấy con gà quay rồi cắn xé nhiệt tình. Đậu Nam ngạc nhiên trước cách ăn uống của cô bé, hắn ngồi đó ngắm nhìn cô bé ăn uống mà không rời mắt.
“Long lanh như bông tuyết, lung linh như pha lê, đúng thật là một vẻ đẹp trời ban. Người sinh ra cô bé nhất định là tuyệt đại mỹ nhân, ta phải tìm được nàng ấy, để cả hai là của ta.” Đậu Nam vừa ngắm nhìn cô bé vừa thầm cảm thán.
“Thúc thúc, người cũng ăn đi!” Cô bé đang đánh chén nhiệt tình thì chú ý đến Đậu Nam, không thấy ăn ăn cô bé liền đưa cho hắn một miếng.
Đậu Nam cười rồi đáp: “Ta không đói, bé ăn đi.”
“Dạ.” Cô bé tiếp tục ăn.
Đậu Nam nghĩ phải đặt cho cô bé một cái tên, một tiểu thiên thần như vậy không thể không có tên được, hắn liền vắt óc suy nghĩ xem cái tên nào phù hợp với cô bé.
“Tóc trắng như tuyết, đôi mắt long lanh như pha lê, là da trắng trẻo không tì vết… đặt tên là Tiểu Bạch đi.” Đậu Nam nghĩ ra cái tên, hắn liền ưng ngay sau đó nói với cô bé: ” Từ giờ trở đi ta sẽ gọi bé là Tiểu Bạch, bé thấy sao?”
Cô bé đang ăn thì dừng lại, nhai vội vã rồi rồi lắc đầu: “Ta có tên, mẹ gọi la là Tuyết Linh.”
“Tuyết Linh? Mẹ?” Đậu Nam nhắc lại, xem ra chuyến này hắn lời to rồi.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/truyen-sex-tay-du.html
Ở Hoàng Cung của Hoàng Văn Quốc, Thiên đang nằm dài trên chiếc giường sang trọng trong căn phòng lớn được xếp riêng giành cho bọn hắn.
Lúc này Ái Vân, Minh Trúc cùng mấy nữ đệ tử đang tắm chung. Hắn xin tắm chung nhưng bị Minh Trúc đuổi ra ngoài.
Bất lực hắn bèn nằm dài trên giường đợi họ, bỗng nhiên hắn bị thu hút bởi mùi hương quen thuộc. Mùi hương của Ngân Nguyệt.
“Kỳ lạ, mình đã ngửi rất kỹ không thể nhầm lẫn, đây đích thị là mùi của Ngân Nguyệt.” Thiên thầm khẳng định, hắn có thể quên vay tiền ai đó, có thể quên mình đã gây thù với ai đó nhưng không bao giờ hắn quên mùi nữ nhân của hắn, chỉ cần ngửi một lần hắn có thể nhớ suốt đời.
Cũng đã hơn 2 năm kể từ khi hắn rời khỏi Thiên Địa Hồng Hoang, hắn đã tính đến khi bản thân đủ mạnh sẽ quay lại đó đưa nàng và con gái về bên mình. Nhưng việc mùi của Ngân Nguyệt xuất hiện ở đây khiến hắn nghi ngờ, vì trước đó Giai Kỳ từng nói Thiên Địa Hồng Hoang sắp gặp nạn, cũng không thể loại bỏ trường hợp kiếp nạn đó đã xảy ra.
“Mình phải đi xem thử!” Thiên bật dậy khỏi giường rồi rời khỏi phòng.
Hắn theo mùi hương tỏa ra mà đi tới cuối hành lang, lúc này lính canh thấy hắn đi tới liền chặn lại: “Cô bé, nơi này không thể tùy tiện đi vào.”
Thiên ra sức hít ngửi, mùi hương ở hướng này nồng đậm hơn, nếu đi tiếp có thể xác định chính xác vị trí. Vậy nên hắn liền sử dụng độ dễ thương của bản thân để mê hoặc lính canh: “Bên kia hoa rất đẹp, ta chỉ muốn ngắm một chút.”
Lính canh suýt thì bị Thiên mê hoặc, nhưng đáp lại vẫn là không. Thiên không muốn gây ra xung đột nên chỉ còn biết quay về, tuy nhiên đúng lúc này Lạc Văn Minh đi tới.
Cả hai nhìn nhau, Lạc Văn Minh liền mỉm cười hỏi: “Tiểu Thiên, đi đâu vậy?”
Thiên bèn nảy ra một ý, muốn nhờ Lạc Văn Minh dẫn mình qua khỏi lính canh nên bèn chạy tới dùng tiểu mỹ nhân kế.
“Lạc Hoàng Tử, bên đó hoa đẹp có thể cho ta ngắm một chút?” Thiên chu môi rồi chớp chớp đôi mắt long lanh.
Đây là cơ hội tốt để tạo ấn tượng, Lạc Văn Minh nào có thể bỏ qua, hắn liền phất tay ra hiệu cho lính canh lui ra.
“Muốn ngắm hoa, ta dẫn nàng đi.” Lạc Văn Minh cười thân thiện.
Thiên lập tức theo bước Lạc Văn Minh. Bên này quả thật có vườn hoa rất đẹp, cũng gần với tòa cung điện biệt lập nơi mỹ nhân của Lạc Hoàng Đế sinh sống.
Lạc Văn Minh được đi riêng cùng với Thiên thì mừng lắm, hắn đang nghĩ xem phải gây ấn tượng với tiểu cô nương này thế nào.
“Hoa ở đây là do một tay mẫu thân ta trồng đó, nàng thấy thế nào?”
Lạc Văn Minh thân thiết hỏi, Thiên chỉ hơi gật đầu rồi nói rất đẹp nhưng ánh mắt hắn luôn hướng về một hướng.
Hắn thấy Tiểu Thiên cứ nhìn chằm chằm về hướng tòa cung điện xa xa thì liền nhắc nhở: “Nơi đó là chỗ riêng tư của phụ hoàng ta, đến cả ta nếu không có sự cho phép của người cũng không dám tự ý tiến vào.”
Thiên có cảm giác, ở phía tòa cung điện biệt lập đó hắn sẽ có thể giải đáp được thắc mắc của bản thân.
Đúng lúc này một cung nữ xuất hiện rồi nói: “Thưa Hoàng Tử, buổi yến tiệc đã sẵn sàng.”
Sự xuất hiện của cung nữ kia khiến cho mục đích tiếp cận tòa cung điện của Thiên phải hoãn lại. Nếu bây giờ nằng nặc tới đó rất có thể sẽ gây ra sự chú ý với Lạc Hoàng Đế.
“Đi thôi, chúng ta tới buổi tiệc!” Lạc Văn Minh khẽ phất tay ra hiệu cho cung nữ rời đi, sau đó quay sang nói với Tiểu Thiên giọng nhẹ nhàng.
Thiên miễn cưỡng gật đầu.
Khi ra khỏi đoạn hành lang đó, Thiên cùng Lạc Văn Minh bắt gặp nhóm người của Hoa kỳ Anh và Hoa kỳ Tiên.
Hai hai người đi cùng nhau, Hoa kỳ Tiên nhíu mày khó chịu rồi đảo mắt suy tư: “Con nhỏ này chưa gì đã tiếp cận Lạc Văn Minh, chẳng lẽ là do ca ca của nó sai khiến? Tên tông chủ Vạn Hợp Tông này muốn dùng mỹ nhân kế để kết thân với Hoàng Văn Quốc ư.”