Phần 200: Thả Hoa Đăng
Đại quân Yêu Tộc thất bại cũng kéo theo vô số hệ lụy, vì muốn không bị thiệt thòi trong quãng thời gian tiếp theo nên Lạc Văn Minh và cha hắn đã bàn bạc đưa ra một kế sách tối ưu.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoắt cái đã tới buổi tối.
Lễ hội thả đèn hoa đăng là lễ hội lớn, từ khi trời xẩm tối đã có hàng ngàn đôi tình nhân tay trong tay đi dạo quanh những khu trợ tấp nập được dựng lên chỉ phục vụ cho tối nay.
Có cả những khu trợ nổi trên sông, mặt hàng buôn bán đắt nhất là hoa đăng, một loại hoa làm bằng giấy có hình hoa sen nổi được trên mặt nước, ở giữa có đặt một ngọn nến nhỏ.
Trong dòng người tấp nập đó thấp thoáng bóng dáng của hai người một là thanh niên cao cáo tuấn tú đeo mặt nạ thỏ, hai là cậu bé ngoại hình 9 – 10 tuổi xinh xắn như con gái trong bộ váy lộng lẫy. Còn ai khác ngoài Lạc Văn Minh và Thiên.
Lạc Văn Minh đề nghị nắm tay để khỏi lạc nhau nhưng Thiên không chịu, cuối cùng cả hai phải buộc một sợi dây dài nửa mét vào cổ tay để có chút gì đó gọi là liên kết.
Lạc Văn Minh vì có nổi tiếng mà không muốn dùng thuật biến thân nên đã đeo một chiếc mặt nạ thỏ, vừa cute vừa mang vẻ gì đó khá bí ẩn. Tâm trạng hắn tối nay vô cùng tốt vì cô bé đi bên cạnh hắn rất có thể vài năm nữa sẽ trở thành thê tử của hắn.
Đổi lại Thiên mặt mày chán chường, hắn đang mặc bộ váy màu hồng họa tiết hoa sen cực kỳ đẹp vừa vừa vặn, thêm nữa hai chiếc nơ nhỏ trên đầu cùng tóc tay được chăm chút bởi Ái Vân nên lúc này Thiên nhìn giống một cô công chúa nhỏ đi xem hội. Thỉnh thoảng lại có người qua đường chú ý đến hắn rồi bật ra những lời khen ngợi.
“Nhìn kìa cô bé xinh quá!”
“Đáng yêu quá, nhìn chỉ muốn ôm một cái.”
Thiên cố kiềm chế cảm xúc và nụ cười không hề giả trân nở trên môi. Ăn mặc kiểu này là ý kiến của Ái Vân, nàng nói cần gây ấn tượng tốt trong buổi hẹn hò đầu tiên.
Thiên ngớ người, nhưng sau đó hiểu ý Ái Vân là buổi hẹn hò giữa Lạc Văn Minh và Tiểu Thiên chứ không phải hắn. Sau này nhất định hắn sẽ nghiên cứu và chế tạo ra Đấu Khải 002 rồi cải trang nó thành Tiểu Thiên cho Lạc Văn Minh tha hồ mơ tưởng.
Đi sau hai người một khoảng và hai mỹ nhân xinh đẹp đeo mặt nạ, một là Ái Vân hai và Minh Trúc trong hình dạng thiếu nữ mười tám. Cả hai vì không muốn nhan sắc của mình gây náo loạn lễ hội nên quyết định đẹp mặt nạ. Mặt nạ lễ hội bán rất nhiều và gần một nửa trong số người ở đây đều đeo mặt nạ.
Ái Vân tay cầm kẹo bông đưa lên miệng nếm vị ngọt sau đó nói với Minh Trúc: “Ngươi chắc kế hoạch thành công chứ?”
Minh Trúc đáp: “Tỷ hỏi câu này tới mười lần rồi, không tin tưởng muội à!”
Ái Vân lắc đầu: “Chỉ là ta cảm thấy kế hoạch có chút không ổn. Ai mà biết tên Lạc Văn Minh kia có thực sự giúp chúng ta.”
“Muội chắc chắn!”
Minh Trúc ngước mắt lên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao: “Đêm nay có vẻ bình yên đến lạ.”
Cảm nhận được chút ý tứ trong giọng điệu của Minh Trúc, Ái Vân cũng đăm chiêu nhìn lên bầu trời đêm.
Câu chuyện của hai nàng cứ tiếp tục, giống như không khí của lễ hội mỗi lúc một náo nhiệt.
Thời điểm này là thời điểm các cặp đôi đưa nhau đi ăn bánh ngọt, sau đó thì ra lựa một chỗ đẹp bên bờ sông hồi hóng mát tâm sự.
Thiên cũng được Lạc Văn Minh mua cho chiếc bánh ngọt cực ngon, Thiên vừa ăn vừa nghĩ xem đêm nay sẽ lẻn vào phòng của Ngân Nguyệt thế nào.
Ngồi bên cạnh Thiên, Lạc Văn Minh mắt nhìn ngắm mặt hồ phản chiếu ánh nến rực rỡ của chợ nổi, hắn khẽ nói: “Nhìn muội ta lại nhớ tới Lạc Vân lúc nhỏ, khi đó bọn ta không như bây giờ.”
Thiên hỏi: “Hai người xảy ra chuyện gì sao?”
Lạc Văn Minh kể: “Năm ta 4 tuổi, mẹ ta mất vì bệnh nặng. Cha ta lại làm người phụ nữ khác mang thai và đưa về cung, người phụ nữ này là mẹ của Lạc Vân. Nhưng cũng chỉ mấy năm sau bà ấy cũng qua đời vì bệnh giống hệt bệnh của mẹ ta. Hai bọn ta rất yêu thương nhau, cho tới năm ta được 18 tuổi thì biến cố giữa hai chúng ta xảy ra.”
Thiên vẫn chăm chú lắng nghe.
“Muội ấy thích ta… chính xác hơn là yêu ta. Khi đó muội ấy chỉ mới 13 tuổi và ta nghĩ muội ấy chưa ý thức được điều đó nên đã cương quyết từ chối những lần muội ấy dụ dỗ ta. Trong vòng hai năm muội ấy vẫn kiên trì gây chú ý với ta với hy vọng ta sẽ thích muội ấy nhưng ta làm sao có thể yêu muội muội của mình, đó là trái với luân thường đạo lý. Chính vì vậy ta đã mắng chửi muội ấy một trận thậm tệ, có lẽ ta đã làm muội ấy tổn thương, kể từ đó tới nay muội ấy không mở miệng nói với ta nửa lời.”
Lạc Văn Minh quay sang nhìn Tiểu Thiên với đôi mắt đỏ hoe, hắn hỏi như đang tự hỏi chính mình: “Ta sai?”
Thiên không hiểu thằng này kể chuyện em gái hắn muốn loạn luân với hắn cho một cô bé 9 tuổi có mục đích gì nhưng vấn đề của Lạc Văn Minh Thiên cũng từng gặp qua, không phải ở đây mà là ở thế giới cũ của hắn.
“Ta kể chuyện này không phải vì muốn muội đồng cảm, mà vì muốn thử lại cảm giác được chăm sóc muội muội của mình.” Vừa nói, Lạc Văn Minh vừa đưa tay xoa đầu Thiên.
Lần này Thiên không né, hắn để bị xoa đầu. Hắn hiểu cảm giác của Lạc Văn Minh, sẽ có nhiều người chửi Lạc Văn Minh ngu em gái dâng tận miệng chỉ việc chén thôi cũng không làm được, đó là cách nghĩ của mấy thằng biến thái bệnh hoạn.
Về điểm này Lạc Văn Minh và Thiên giống nhau, Thiên tuy háo sắc nhưng nếu hắn có muội muội hoặc tỷ tỷ, hắn sẽ nâng niu chăm sóc còn hơn cả bảo bối, và sẽ không có chuyện loạn luân nào xảy ra ở đây.
Thiên hỏi Lạc Văn Minh: “Vậy sao Lạc Hoàng Tử không trực tiếp gặp gỡ và nói thẳng, ít nhất cũng gỡ được nút thắt trong lòng.”
Lạc Văn Minh trầm ngâm, hắn muốn chứ, nhưng đối diện với sự lạnh nhạt như băng giá của Lạc Vân giành cho mình hắn không đủ dũng khí. Có ai ngờ Lạc Hoàng Tử thiên tài đứng đầu Hoàng Văn Quốc lại không đủ dũng khí nói chuyện với muội muội của mình.
Thiên nói: “Nếu ta là Lạc Vân tỷ ta cũng sẽ rất giận, nhưng nhanh thôi cơn giận sẽ nguôi ngoai, động lòng với nuột người thì dễ nhưng quên đi người ấy mới khó, ta nghĩ chắc giờ tâm trạng của Lạc Vân tỷ cũng không khá hơn ngài là bao.”
Lạc Văn Minh nhìn Tiểu Thiên bằng con mắt khác, không ngờ một cô bé lại có thể nói ra những câu này.
Một đôi nam nữ đi ngang qua hai người họ, trên tay người nam cầm một ngọn đèn hoa đăng đã được thắp nến rồi cả hai tiến tới bờ sông, ở những phía khác cũng đã có nhiều đôi tình nhân cùng nhau thả hoa đăng xuống mặt nước.
“Nếu như ngài không có tình cảm nam nữ với Lạc Vân tỷ thì hãy nói rõ với tỷ ấy, tỷ ấy sẽ đau lòng một vài tháng, còn nếu ngài cứ không nói gì như bây giờ thì nỗi đau của tỷ ấy sẽ không thể nguôi ngoai.” Thiên nhìn theo những ngọn hoa đăng nối đuôi nhau trôi trên mặt sông tạo ra một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ lung linh cả một vùng nước.
Cánh Thiên chỉ ba bước chân có một cô gái đeo mặt nạ đang ngồi thơ thẩn một mình, cuộc trò chuyện của Thiên và Lạc Văn Minh cô gái này nghe hết.
“Cảm ơn lời khuyên của muội, Tông Chủ…”
“Thiên.”
“À ừ Thiên có một muội muội hiểu chuyện như muội thật là có phúc.” Lạc Văn Minh không chỉ xoa đầu mà còn nựng má khiến Thiên khó chịu.
Lúc này cô gái kia đã không thể chịu được bèn đứng dậy rồi tiến đến trước mặt Lạc Văn Minh nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Văn Minh có thể nhận ra đó là Lạc Vân, bất giác miệng hắn câm như hến, ngay cả việc nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân hắn cũng không dám. Hắn nghĩ tới những lời nói quá đáng của mình khi xưa đã làm tổn thương đến Lạc Vân biết nhường nào.
Mà Lạc Vân cũng là như vậy, miệng nàng định nói nhưng không thể.
Thiên đứng dậy vươn vai rồi nói vu vơ: “Đối diện mà như xa cách, cơ hội này không nhiều đâu.”
Lời nói của Thiên tiếp thêm dũng khí cho cả hai, tuy nhiên vẫn chưa ai lên tiếng. Lạc Văn Minh hít một hơi thật sâu sau đó tháo mặt nạ xuống, ánh mắt nhìn thẳng Lạc Vân. Lạc Vân cũng tháo mặt nạ và nhìn thẳng vào mắt vị ca ca mà nàng vẫn thầm thương trộm nhớ.
“Ta có chuyện muốn nói!” Cả hai cùng đồng thanh cất tiếng, sau đó ngại ngùng khi thấy đối phương cũng lên tiếng cùng một thời điểm với mình.
“Muội nói trước đi!”
“Ca nói trước đi!”
Cả hai nhường đối phương nói trước, cuối cùng Lạc Văn Minh vẫn là người nói trước.
Nhưng trước khi nói hắn kéo Lạc Vân vào lòng ôm thật chặt để thỏa cái gọi là tình thân, đã từ rất lâu rồi cả hai không ôm nhau. Lạc Vân cũng ôm chặt ca ca mình, ngả đầu vào vai hắn.
“Xin lỗi vì trước đây đã nặng lời với muội.” Lạc Văn Minh xúc động nói…
“Vì ca ca muốn tốt cho ta, ta hiểu mà.” Lạc Vân xúc động chẳng kém.
“Ta thật ngu ngốc khi không dám lên tiếng, để muội mấy năm nay chịu thiệt thòi rồi.”
“Ta cũng xin lỗi ca ca, ta hứa từ nay sẽ nghe lời ca ca.”
Cả hai ôm nhau xúc động một hồi bên cạnh là dòng sông đầy những ngọn hoa đăng lung linh giống như bầu trời đêm phản biếu.
Thiên đứng một bên mỉm cười thầm vui cho hai người bọn họ.
Sau khi buông nhau ra và lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc, Lạc Vân tiến đến xoa đầu Thiên rồi cảm ơn: “Cảm ơn muội vì đã giúp chúng ta trở lại như xưa.”
Thiên cười: “Không có gì đâu hihi.”
Thiên trước đó đã phát hiện ra giữa Lạc Văn Minh và Lạc Vân có quan hệ không tốt, hắn đã đến gặp trực tiếp Lạc Vân và mời nàng cùng tới lễ hội nhưng là âm thầm đi theo. Hắn hứa sẽ giải quyết chuyện của nàng với Lạc Văn Minh. Lạc Vân lúc đầu không tin nhưng nàng tự hỏi Tiểu Thiên lấy đâu ra tự tin như vậy, cuối cùng nàng cải trang và âm thầm đi theo hai người bọn họ.
Lạc Văn Minh lúc này mới xâu chuỗi lại sự việc, tự dưng Lạc Vân xuất hiện ở đây, rồi việc Tiểu Thiên khuyên hắn nên gặp trực tiếp Lạc Vân, tất cả chỉ là sự sắp xếp. Nhưng sự sắp xếp này không gây hại mà thậm trí còn nối lại tình nghĩa nghĩa hắn và muội muội, tính ra công của Thiên là lớn nhất.
Lạc Văn Minh thì thầm vào tai Lạc Vân gì đó khiến Lạc Vân cười tươi rồi nói: “Đương nhiên muội đồng ý, nếu có thêm Tiểu Thiên ở bên cạnh bầu bạn thì còn gì bằng.”
Thiên không biết gì nhưng có vẻ kèo này không thơm đối với hắn, chính vì thế hắn liền đổi chủ đề sang thả hoa đăng.
Cả ba nhanh chóng kéo nhau đến một cửa hàng bán hoa đăng, người chủ quán gấp cho họ một ngọn hoa đăng lớn hơn hoa đăng bình thường một chút sau đó đưa cho họ một cây bút và ba mẩu giấy nhỏ.
Mẩu giấy là để viết vào những mong muốn cá nhân, hầu như ai cũng viết sau đó gấp gọn rồi đặt vào hoa đăng rồi thả xuống sống.
Cả ba nhanh chóng viết xong rồi gấp vào, không ai biết người còn lại viết gì. Sau đó cả ba cùng đặt tay vào hoa đăng rồi thả xuống sông. Nhìn ngọn hoa đăng dần trôi xa cả ba mỗi người có một cảm xúc khác nhau.
Đóa hoa đăng này không biểu thị cho tình yêu, nó biểu thị cho một mối quan hệ giữa ba người.
Tại một cửa hàng bánh ngọt, Ái Vân đang ăn bánh một cách ngon lành còn Minh Trúc thì đang tính toán xem kế hoạch diễn ra đến đâu.
Ở phía đối diện hai nàng, có một người đàn ông và một cô bé cũng đang ngồi ăn bánh. Người đàn ông kia là Đậu Nam còn cô bé kia là Tuyết Linh. Hôm nay là lễ hội, Đậu Nam muốn đưa Tuyết Linh ra ngoài chơi để cô bé vui vẻ.
Tuyết Linh đương nhiên vui, cô bé đánh chén một lúc hết mười cái bánh loại lớn nhất và có vẻ vẫn chưa muốn dừng lại. Bỗng cô bé chú ý tới những người đang thả hoa đăng ở bên ngoài thì muốn ra xem.
“Cha, Tuyết Linh muốn ra ngoài đó.” Tuyết Linh bàn tay nhỏ nhắn chỉ về phía dòng sông rồi háo hức nói với Đậu Nam.
Vì để tránh gây sự chú ý, Đậu Nam buộc gọn máu tóc trắng của Tuyết Linh lại rồi đội cho cô bé cái mũ hoa văn đầu sói cực kỳ đáng yêu.
Đậu Nam cũng không phật ý cô bé, hắn thanh toán tiền rồi bế cô bé ra ngoài rồi mua cho cô bé một ngọc hoa đăng. Khi người chủ hỏi cô bé muốn gì để lão ghi vào giấy, cô bé suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cháu muốn có cha, có mẹ, cả hai cùng yêu thương cháu.”
Lời nói ngây thơ của cô bé khiến một số người xung quanh chú ý, lão chủ quán nhanh chóng viết những mong muốn của Tuyết Linh vào giấy rồi gấp cẩn thận đặt vào hoa đăng sau đó còn tặng cho cô bé thêm một cây kẹo dài.
Đậu Nam cũng không nghĩ nhiều về mong muốn của Tuyết Linh, điều hắn mong là cô hé mau lớn để trở thành thê tử của hắn.
Hắn đưa cô bé tới bờ sông để thả hoa đăng, cô bé rướn người ra đặt hoa đăng xuống nước rồi còn không quên vẫy tay với ngọn hoa đăng như lời tạm biệt: “Nhớ khiến điều ước của ta thành hiện thực nhé hoa đăng bảo bối.”
Tuyết Linh nhìn theo ánh sáng yếu ớt của ngọn hoa đăng dần xa, hình ảnh người mẹ với bàn tay ấm áp mơ hồ hiện về khiến cô bé muốn òa khóc.
Thiên đang nói chuyện với Lạc Vân trong khi Lạc Văn Minh đi mua thịt xiên.
Bỗng hắn ngửi thấy mùi quen thuộc, cái mùi gần giống với mùi của Ngân Nguyệt, khi hắn đang cố xác định xem mùi đó phát ra từ hướng nào thì đột ngột xiên thịt nước ở đâu lò ra trước mặt, mùi thịt nướng thơm phức lấn át đi thứ mùi kia.
“Nóng hổi vừa thổi vừa ăn!” Lạc Văn Minh phát cho mỗi người mấy xiên thịt rồi cả ba vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ tiếp.
Đậu Nam sau khi cho Tuyết Linh thả hoa đăng xong liền muốn đem cô bé về nhà, hắn liền bế cô bé lên và nói bây giờ muộn rồi nếu không về ngủ sẽ bị ông kẹ bắt.
Tuyết Linh im thim thíp nghe theo, nghĩ tới cảnh ông kẹ tay chân dài ngoằng với cái miệng đầy răng đứng bên cửa sổ khiến cô bé muốn khóc thét lên.
Bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây, Đậu Nam bế Tuyết Linh đi ngang qua chỗ Thiên cùng Lạc Văn Minh và Lạc Vân đang nói chuyện.
Mùi hương kia lại xộc vào mũi Thiên, ở khoảng cách gần như vậy hắn liền xác định được vị trí. Thấy một người đàn ông bế theo một cô bé đội mũ hoa văn đầu sói, trực giác mách bảo Thiên phải chặn kẻ đó lại, còn lý trí thì thôi thúc hắn phân tích mùi hương kia.
Sau ba giây, Thiên vội vã chạy tới chặn trước mặt người đàn ông kia rồi chống nạnh nói: “Thả người!”