Phần 28: Tinh Huyết Phượng Hoàng
Với đôi mắt đỏ ngầu giận dữ, sinh vật kia vung cánh đánh bay Thiên sang một góc rồi xông ra tàn sát đám lính canh. Khi sinh vật này ra khỏi bóng tối thì Thiên mới trợn mắt há mồm vì đó không phải là người mà là một con chim, một con chim lớn với một bộ lông sặc sỡ nhưng cũng rất bẩn.
Tự dưng có kẻ mở đường cho mình, Thiên lao ra ngoài tìm tới căn phòng nơi hiển thị chấm đỏ trên bản đồ. Hắn dùng kiếm chém đứt khóa rồi đạp cửa xông vào, bên trong là một người đang bị trói chặt tứ chi bằng những sợi xích lớn. Người này mặc bộ váy tàn tạ nhưng da thịt lại trắng nõn, có rất nhiều vết roi trên da của nàng. Thiên tiến tới định vung kiếm chém đứt xích thì nàng ta lên tiếng ngăn lại: “Đừng làm thế?”
Thiên nhíu mày: “Ta không biết tại sao nhưng ta rất muốn cứu người!”
Người kia đáp: “Nếu đụng đến sợi xích thì Nữ Hoàng sẽ phát hiện, ngươi mau đi giải cứu toàn bộ tù nhân ở đây đi.”
Thiên thu kiếm lại, nếu quả thực đánh động tới Nữ Hoàng thì hắn không dám nữa, liền hỏi: “Vậy còn người thì sao?”
Người kia đáp, khuôn mặt bị tóc che phủ vẫn cúi gằm xuống: “Không cần lo cho ta!”
Thiên cũng không hỏi thêm, hắn chạy ra ngoài rồi khựng lại khi nghe người bên trong nói nốt câu: “Người mang huyết thống của Long Hoàng, hãy cứu con gái ta.”
Thiên như tỉnh ngộ, hắn nghi ngờ: “Con gái… không lẽ người mới là…”
“Đi Đi!”
Thiên vội chạy ra ngoài, lúc này hành lang toàn là xác lính canh và con chim lớn kia đang đuổi đánh nốt đám lính canh còn lại. Nhưng ngay sau đó lại có một nhóm lính khác vào, bọn này thực lực ai cũng đều mạnh ngang Kết Đan Trung kỳ. Thiên vội vã đi giải thoát cho những tử tù trong buồng giam nhiều nhất có thể. Khi những ổ khóa rơi xuống thì những ánh mắt đỏ ngầu đồng loạt mở ra cùng với tiếng gầm gừ đáng sợ. Hành loạt những sinh vật hung dữ lao ra khỏi buồng giam xâu xé đám lính canh. Lính canh cũng đánh trả quyết liệt, hai bên đều thương vong.
Sau khi Thiên làm thế, hắn định quay lại buồng giam kia nhưng không thể bởi bị con chim lớn ban nãy tóm đi.
Ra khỏi nhà ngục, nhóm sinh vật này lập tức hóa thành hình người rồi tìm cách trốn khỏi hoàng cung. Sau khi Thiên bị đem lên khỏi ngục thì con chim lớn kia hóa thành một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi với gương mặt lấm lem nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta, ơn này khó báo.”
Hóa ra đều là Yêu Quái, thực lực lại không hề thấp nhưng lại bị giam trong ngục không cách nào thoát ra. Khi nhóm Yêu Quái kia trốn hết thì Quân lính tinh nhuệ của hoàng cung cũng ập tới bao vây Thiên và thanh niên kia.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thanh niên kia quay lại nói với Thiên: “Cậu nhóc! Cậu cứu ta một mạng… ta cứu cậu một mạng.” Nói rồi Thanh niên kia lắc mình một cái biến thành con chim lớn với bộ lông sặc sỡ, phần đuôi xòe rộng với vô vàn hoa văn hình con mắt.
Nhìn thấy cảnh biến hình của hắn, đám binh lính tự động lùi xa rồi đồng loạt hô lên trong sợ hãi: “Khổng… Khổng Tước!”
Với hai đôi cánh dang rộng cả chục mét, Khổng Tước quắp lấy Thiên rồi vỗ cánh bay đi trước hàng trăm ánh mắt khó tin của binh lính bên dưới, có nhiều người kinh hô thắc mắc: “Tại sao lại có Khổng Tước trong nhà ngục? Ai bắt nó vào?”
Một người khác tiếp lời: “Không những vậy! Khi nãy cũng có rất nhiều Yêu Quái xông ra khỏi ngục và đào thoát.”
“Nhà ngục của hoàng cung từ khi nào lại thành cái sở thú vậy?”
“Còn đứng đó bàn tán, không mau đi bắt tất cả chúng lại? Nữ Hoàng mà biết thì sống không bằng chết.”
Thiên lúc này đang được Khổng Tước mang đi, hắn nói: “Tước huynh! Hướng hoàng cung phía kia cơ mà.”
Khổng Tước hót lên đáp: “Chúng ta đang chạy trốn mà! Phải ra khỏi đây chứ sao lại tới đó.”
Thiên cầu khẩn: “Công chúa bị Nữ Hoàng bắt rồi! Nàng nhất định sẽ chết.”
Nghe vậy, Khổng Tước cũng hoảng loạn: “Cái gì? Công chúa về Kinh Đô từ lúc nào? Thằng ngu nào dẫn công chúa về?”
Thiên tái mặt, dựa vào thái độ của Khổng Tước thì chắc chắn tên này quen với Hoàng Loan, nếu hắn nói là chính hắn đem công chúa về không biết sẽ bị ra sao nên đành bốc phét: “Công chúa bị bắt về! Ta đang tìm cách cứu công chúa, Tước huynh mau đưa ta tới đó.”
Nghe vậy, Khổng Tước nghiêng mình đổi hướng bay thẳng về hoàng cung, vừa bay vừa nghi hoặc: “Dựa vào mình ngươi mà muốn cứu công chúa sao? Ta cũng đi cùng.”
Thiên vui mừng: “Tước huynh cũng quen công chúa sao? Hay rồi.”
“Không chỉ quen! Ta từng là thầy của con bé.”
“Á đù”
Trong lúc bị quắp đi, Thiên mở bản đồ ra xem: Công chúa đang ở trong khuê phòng của mình, cùng với Nữ Hoàng.
Nắm bắt được tình hình, Thiên đoán chắc rằng bà Nữ Hoàng kia là giả và người trong ngục mới là Nữ Hoàng. Điều hắn khó hiểu là tại sao cả hoàng cung không thể nhận ra đâu là thật và đâu là giả? Phải chăng những kẻ có quyền lực trong cung đều bị Nữ Hoàng giả mua chuộc?
Khổng Tước bay tới cung điện của Nữ Hoàng rồi đáp trên đỉnh cao nhất, sau khi giải quyết mấy tên lính canh thì cả hai tức tốc chạy về hướng khuê phòng của Hoàng Loan. Lúc này Hoàng Loan đang lơ lửng giữa không trung trong phòng mình, váy áo phấp phới tung bay với một bàn tay vô hình tạo bởi pháp lực đang bóp chặt trên cổ, nàng khó khăn nói: “Mẹ! Sao người lại làm vậy với con?”
Nữ Hoàng cười chua chát: “Vì sao ư? Vì cha của ngươi.”
“Cha con?” Hoàng Loan khó hiểu.
“Phải! Cha ngươi không hề yêu ta, ông ta yêu một con đàn bà khác rồi bỏ qua ta. Mặc dù ta rất yêu ông ấy.” Nữ Hoàng cay nghiệt nói, đôi mắt nàng nhỏ lệ.
Hoàng Loan cũng khóc, nàng nức nở: “Nhưng đó là chuyện tình cảm giữa hai người, đâu liên quan tới con.”
“Ngươi thì biết cái gì mà không liên quan, cũng chính vì ngươi mà tình cảm của bọn ta sắp trở lại như cũng thì vĩnh viễn không thể trở lại, ngươi là đồ đáng chết.” Nữ Hoàng vừa khóc vừa cười như điên dại, hoàng bào phất phơ tỏa ra sát khí ngất trời.
Rồi Nữ Hoàng nói tiếp, giọng đau thương: “Ngươi không phải con ta, ta cũng không phải mẹ ngươi… ngươi chỉ là một thứ máu lai bẩn thỉu không xứng đáng làm công chúa của Sinh Huyền Quốc.”
Hoàng Loan hai hàng lệ chảy dài trên gò má tái nhợt, môi khẽ mấp máy: “Nếu thực sự lỗi lầm là do con thì…”
“Thả con bé ra!”
Một giọng nói từ phía cửa, một người ăn mặc rách dưới với mái tóc bù xù đã đứng ở đó từ lúc nào. Nhìn thấy người vừa tiến vào, Nữ Hoàng kinh ngạc, một nửa khuôn mặt tuyệt sắc không bị che bởi mặt nạ hiện nên nét khó tin: “Sao ngươi ra ngoài được?”
Đúng lúc này, một tên lính bị đánh bay từ bên ngoài vào phá vỡ khung cửa sổ rồi nằm dãy dụa trên đất người đầy vết máu. Một bóng chim to lớn bay vào xòe đôi cánh sặc sỡ cùng chiếc đuôi lớn với vô vàn hoa văn hình con mắt lên chắn trước Nữ Hoàng và người vừa xuất hiện. Trên lưng Khổng Tước là Thiên, với vẻ mặt ngầu lòi và thanh kiếm sắc bén trên tay Thiên chỉ về phía Nữ Hoàng nói: “Bà bị lật tẩy rồi!”
Thấy Thiên xuất hiện đầy oai phong, Hoàng Loan nhìn về phía Khổng Tước vui mừng: “Sư phụ!”
“Ặc!”
Nữ Hoàng kéo Hoàng Loan vào trong lòng mình, một tay bóp cổ nàng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thiên và Khổng Tước nói giọng cay nghiệt: “Các ngươi muốn dồn ép ta vào đường cùng.”
“Chính ngươi tự dồn mình vào đường cùng!” Người đứng phía sau Khổng Tước bước lên phía trước, với thân thể chằng chịt vết roi người này vén mái tóc lên để lộ nhan sắc, một gương mặt xinh đẹp nhưng cực kỳ tiều tịu với hốc mắt thâm đen, hai gò má gầy nhô cao chứng minh nàng đã phải chịu khổ thế nào nơi ngục tù. Thiên thì khỏi nói, cứ gái đẹp là ngắm ngay cả Nữ Hoàng đang bóp cổ Hoàng Loan kia một nửa khuôn mặt lộ ra cũng cực kỳ xinh đẹp và có nét giống với người kia, hai người gần như giống nhau.
Nhìn thấy người kia lộ mặt, Hoàng Loan ứa nước mắt khó hiểu: “Mẹ?”
Hai mẹ con dù nhiều năm không gặp nhưng làm sao nàng có thể quên gương mặt của mẹ mình được, nhưng nếu đây la mẹ nàng thì người đang bóp cổ nàng là ai?
Với giọng cười chua chát, Nữ Hoàng nói: “Haha… khá khen cho các ngươi! Nhưng ta không dễ thua như vậy đâu.”
Dứt câu, Nữ Hoàng ném Hoàng Loan sang một bên rồi lao như tên bắn về phía người kia, Thiên thấy nguy liền lao ra đưa kiếm lên chắn cho người kia rồi quát lên: “Tước huynh mau cứu công chúa!”
Khổng Tước vỗ cánh bay tới đỡ lấy Hoàng Loan, Nữ Hoàng tóm được lưỡi kiếm trong tay Thiên rồi ném cả người và kiếm văng đập vào tường, máu tuôn xối xả. Sau khi đập Thiên, Nữ Hoàng tóm cổ người kia nhấc lên: ” Khốn khiếp! Ngươi chỉ là cái bóng ghê tởm của ta mà thôi.” Vừa nói, Nữ Hoàng vừa tháo mặt nạ xuống để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt diễm nhưng có một vết sẹo như mạch máu nổi đầy một bên. Nàng cay nghiệt nói: ” Vì ngươi mà ta bị thành ra như vậy, vì ngươi mà ta mất người ta yêu thương… chết đi.”
Vừa nói bàn tay của Nữ Hoàng vừa mọc ra những miếng vảy vàng óng ánh bao phủ toàn bộ cánh tay và bàn tay, bàn tay giờ đây trở lên khỏe và cứng cáp hơn lại còn vô cùng sắc bén bấu chặt vào cổ người kia, người kia khó thở thều thào: “Vì ta sao? Mọi chuyện là do ngươi hết mà.”
Thiên bị đánh văng vào tường hộc máu, thanh kiếm cũng văng khỏi tay và rơi đến bên cạnh Hoàng Loan. Hoàng Loan định nhặt thanh kiếm lên để đưa cho Thiên thì khi vừa chạm vào nàng đã cảm thấy tay nàng bỏng rát vô cùng và bị đánh bay ra được Khổng Tước đỡ lấy.
“Công chúa, người không sao chứ?”
Hoàng Loan run run khi bị đánh văng bởi thanh kiếm, nàng ủy khuất nhìn về phía Nữ Hoàng rồi thốt lên: “Mẹ!”
Nhưng ngay sau đó nàng nhận ra cả hai đều có gương mặt của mẹ nàng, khác chăng là một người nét đẹp hoàn hảo còn người kia thì tiều tụy thiếu sức sống.
Khổng Tước cũng kinh ngạc: “Có tới hai Nữ Hoàng? Đây không phải phép biến thân mà là mặt thật.”
Nữ Hoàng và người kia đều quay sang nhìn Hoàng Loan rồi cùng cất tiếng: “Con gái!”
Một giọng nói mang đầy yêu thương, một giọng nói mang đầy thù hận, nhưng hai từ con gái thốt ra từ trong tâm của cả hai đều là thật lòng. Hoàng Loan không hiểu, Khổng Tước không hiểu, chỉ có Thiên là hiểu. Hắn bò dậy đưa tay hút lấy thanh kiếm rồi lao lên chĩa thẳng mũi kiếm về phía Nữ Hoàng.
“Đừng!” Hoàng Loan gào lên.
Cứ ngỡ thanh kiếm sẽ đâm xuyên qua lưng Nữ Hoàng nhưng không, than kiếm đâm phải một lớp vảy nhìn như vảy cá màu vàng kim và cực kỳ cứng chắc. Thiên bị một tát của Nữ Hoàng văng ra lần nữa trượt dài trên mặt đất tới chỗ Hoàng Loan và được nàng đỡ lấy.
Đúng lúc này, trần nhà sập xuống và một bóng người xuất hiện dáng bộ ẻo lả như ba đê – là Đại công công.
Thấy người của mình tới tương trợ, Nữ Hoàng ra lệnh: “Tới đúng lúc lắm! Mau giết bọn chúng.”
Nhưng Đại công công không làm vậy, hắn ẻo lả nói: “Nữ Hoàng của ta, nàng quá ngây thơ rồi.”
Dứt câu hắn đưa tay ra hút lấy Hoàng Loan, Khổng Tước lập tức vỗ cánh lao theo ngăn cản nhưng bị một cái đuôi lớn màu đen từ phía sau Đại công công mọc ra đánh lui, Thiên nằm im bất động.
Kéo Hoàng Loan về gần mũi mình, Đại công công phê pha ngửi làn hương da thịt của nàng rồi liếm mép: “Tinh Huyết Phượng Hoàng!”