Phần 34: Học Nghệ Mới
Bị tên Lưu Bang này xem thường, Thiên móc ra bột túi tiền rồi tung trên tay vẻ mặt chán nản đắc ý: “Hazzz! Tiền thì đây không thiếu nhưng chí ít phải thành tâm.”
Hai mắt Lưu Bang sáng lên khi thấy tiền, hắn liền thay đổi thái độ như tốc độ trở mặt của người yêu cũ: “Nhìn ngươi là biết đại gia ẩn rồi! Ta dẫn ngươi tới khu dành cho thượng lưu.”
Thiên xua tay: “Đưa ta tới nơi dân thường ở được rồi! Tiền bạc không thành vấn đề.”
Thế là Thiên đi theo Lưu Bang mất nửa tiếng đồng hồ tới một khu khác dành cho thường dân, sau khi xem qua vài căn thì Thiên chọn căn nhà đủ tiện nghi để ở, hắn chắc phải ở đây ít nhất là một năm hoặc có thể hơn. Sau khi giao tiền cho Lưu Bang thì hắn ngủ một giấc trong căn nhà mới. Nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn, một phòng tắm + vệ sinh và một gác xép, Thiên ngủ ngay trên ghế dài phòng khách.
Ngủ được một giấc ngắn thì hắn tỉnh lại vì cái bụng đói meo, lúc sáng đi còn chưa kịp ăn sáng. Hắn ra ngoài mua đồ ăn nhân tiện thăm quan nơi này. Đấu Dược Giới đâu đâu cũng có thể gặp thảo dược, từ mọc ở ven đường cho tới làm cây cảnh, trồng để bán hoặc là trồng vì đam mê. Hàng quán thì chủ yếu cũng là thảo dược, đan dược và dịch dược, Thiên tới một khu chợ lớn xầm uất vào một quán phở bò gọi hai tô lớn bởi hắn rất đói.
Người ở đây đa phần là từ bên ngoài chuyển tới vì ở nơi này ai cũng là thầy thuốc, bị bệnh ở đây thì sẽ không lo gì cả ngoại trừ một số bệnh thế kỷ như HIV, CV19, Óc Chó, Ngu mà lỳ…
Nếu xét về diện tích thì Đấu Dược Giới bằng 2/10 diện tích Sinh Huyền Quốc, bởi thế dân số cũng khá đông. Tuy Nhiên có rất nhiều người chỉ tới tham gia hoặc xem đấu dược giải nên chỉ ở một thời gian rồi đi, lý do mà nhiều người không biết tới nơi này là bởi vì những người vào đây muốn ra đều phải tuân thủ nội quy nghiêm ngặt là không được quảng bá về Đấu Dược Giới nếu không mạng khó dữ.
Sau khi đánh chén hai bát phở, Thiên mua một chút đồ mang về nhà nghỉ ngơi chờ ngày đi xin việc.
Muốn học dược thuật đầu tiên phải học cách khống chế ngọn lửa, mà muốn khống chế ngọn lửa thì khả năng điều khiển Khí phải thành thục. Những người từ cảnh giới Kết Đan trở nên đều phải thành thục khả năng này nên những người tới học dược thuật đều có tu vi thấp nhất là Kết Đan sơ kỳ.
Thiên vẫn đang ở Luyện Khí tầng 10 nên khá khó để khống chế ngọn lửa một cách thành thục, hắn dựa vào Thông Thiên Địa Đồ để tham khảo nhiều cách khác nhau và quả thực có vô vàn cách khống chế ngọn lửa như nuốt dị hỏa, dung hợp thuộc tính linh lực, vân vân… tuy nhiên những cánh đó đều có người sử dụng rồi nếu hắn học theo sẽ bị nói là ăn cắp hoặc đạo nhái ý tưởng vậy nên hắn chọn một cách cũng khá đơn giản nhưng hiệu quả tuyệt đối. Thay vì khống chế ngọn lửa thì hắn sẽ biến thành ngọn lửa.
Sau hai ngày nghiêm cứu, Thiên ngồi xếp bằng bên cạnh một bếp than nguội lạnh trong phòng, hắn vận dụng những gì đã học rồi hít thở thật đều. Sau vài phút chợt cơ thể hắn bốc lửa rồi cháy sạch quần áo và suýt mất mạng, hắn thay y phục mới rồi thử lại. Lần này khá hơn lần trước khi mà hắn đã hóa thành một đốm lửa lập lòe.
Một tuần sau khi luyện thành Hóa Hỏa, hắn tới một tiệm thuốc nhỏ xin việc. Trong tiệm thuốc vắng khách, có một lão già đang chậm rãi bốc thuốc lên cân nhỏ để đo đạc, thấy một thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú bước vào thì lên tiếng giọng già nua: “Xin lỗi quý khách, quán hết dược liệu rồi mời tới hôm khác.”
Thiên gãi đầu: “Cháu tới xin việc!”
“Xin việc?” Lão già ngạc nhiên, từ trước tới giờ có ai đến cái tiệm thuốc rách nát này của lão xin việc đâu.
“Dạ đúng, cháu muốn học dược thuật.” Thiên đáp, hắn chọn tiệm thuốc này một phần vì sợ bản thân không đủ thực lực tới mấy tiệm lớn người ta đuổi về.
Lão già vui mừng bởi sau bao năm ế ẩm thì cuối cùng cũng có một người trẻ tuổi tới học việc, lão vuốt râu: ” Tuy tiệm của ta có rách nát nhưng luật vẫn là luật, người học dược thuật cần ít nhất tu vi Kết Đan Sơ kỳ trở lên và khống hỏa thành thục.” Rồi lão rời khỏi nơi bốc thuốc đi tới chỗ đặt một bếp than và một nồi nước nói tiếp: ” Ngươi đun nó sôi lên rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Người luyện dược khác người thường ở chỗ, họ có thể điều động hỏa diễm từ nhiều điều kiện khác nhau. Ví dụ như dùng đầu của một điếu thuốc đang cháy làm mồi dẫn, tuy nhiên Thiên thì khác hắn chẳng cần mồi dẫn vì Hóa Hỏa của hắn chính là mồi dẫn.
Thiên ngồi xuống, hai tay để song song trước ngực, hai lòng bàn tay hướng vào nhau rồi vận khí và thầm hô: “Hóa Hỏa!”
Bụp!
Lão già đánh rơi mẩu thuốc trên miệng, ngồi run run phấn khích khi thấy Thiên hóa thành ngọn lửa nhàn nhạt bay vào bếp than khiến nó bùng cháy, thầm mừng rên: “Thiên tài… ông trời giúp cả nhà ta rồi.”
Thế là Thiên được tuyển thẳng bởi khả năng khống hỏa bá đạo của bản thân, hắn thầm đắc ý: “Haha… mấy thằng kia tuổi.”
Thời gian thấm thoát trôi được 3 tháng, Thiên tới tiệm thuốc từ sáng tới tối mới về nhà để ngủ. Hiện tại hắn đã học xong mấy công đoạn bốc thuốc căn bản và sắp được học cánh luyện một đan dược hoàn chỉnh.
Đan dược trong Tam Giới này vô cùng có giá trị, tỷ dụ như năm xưa Tề Thiên Đại Thánh từng một mình quẩy tung cả Thiên Đình là nhờ bị nhốt trong lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân và ăn vô số Linh Đan cao cấp. Khi Đánh với người chị dâu xinh đẹp Thiết Phiến công chúa cũng phải nhờ tới Định Phong Đơn thì mới kháng lại lực gió khủng khiếp của Quạt Ba Tiêu.
Đan dược ở Nhân Giới chia làm 5 cấp từ nhất cấp tới ngũ cấp. Trên ngũ cấp là Linh Đan, loại này Nhân Giới hiếm người luyện ra mà chỉ có người trên Thiên Đình và một số nơi khác. Trên Linh Đan là Tiên Đan, loại đan dược này được xếp vào loại quý hiếm, trên Tiên Đan là Thánh Đan. Năm xưa Tôn Ngộ Không pháp lực chưa quá cường đại nhưng sau khi hốc một lượng lớn Linh Đan và 3 viên Thánh Đan chưa thành hình trong lò bát quái thì pháp lực đại tăng, bằng thần tiên tu luyện cả ngàn năm. Và cấp độ cuối cùng, cấp độ đan dược trong truyền thuyết mà ngay cả Thái Thượng Lão Quân người được xem là luyện dược giỏi nhất Tam Giới cũng chưa luyện ra được đó là Thần Đan. Nghe nói nếu luyện ra Thần Đan thì sẽ sinh ra thiên địa dị tượng khủng khiếp rung chuyển Tam Giới, và người luyện ra Thần Đan sẽ được tôn sùng với danh xưng Đế Dược – vua của dược thuật.
Hôm nay Thiên tới tiệm thuốc như bình thường, hắn đang miệt mài sắc thuốc để chuẩn bị cho quá trình luyện đan dược đầu tiên của bản thân thì lão già từ bên ngoài bước vào, thấy lão già Thiên chào hỏi: “Đan lão! Ông đi đâu từ sáng tới giờ vậy?”
Đan lão vuốt chùm râu nói: “Ta đi đón cháu gái, ngươi quên lời lúc sáng ta dặn rồi sao.”
Thiên ngẩn ra, sáng nay hắn hăng say nghĩ tới việc sắp được luyện đan nên quên khuấy đi mất, chợt một làn hương nhẹ nhàng của thiếu nữ lan vào mũi hắn (thằng này mũi thính hơn chó) Theo sau lời giới thiệu của Đan lão thì một thiếu nữ mảnh mai trong bộ y phục đơn giản nhưng có gương mặt khá xinh, ngực nở eo thon mông căng tròn.
Thấy Thiên, cô gái mỉm cười: “Ngươi là Bất Thiên? Ông nội có kể qua về ngươi, nói ngươi đang học việc ở đây.”
Thiên cười thân thiện: “Phải.”
Đan lão gới thiệu: “Đây là cháu gái cưng của ta Đan Chi, năm nay vừa tròn 16 tuổi và cũng là một luyện dược sư trẻ tuổi.”
Đan Chi nhìn sang ông mình nói: “Ông cứ đi có việc đi, mọi chuyện ở đây cháu lo được.”
Đan lão gật đầu, Thiên vội gọi lại: “Ủa ông không dạy cháu cách luyện đan sao, hôm nay là buổi đầu tiên đấy.”
Đan lão vuốt râu cười cười: “Đan Chi sẽ thay ta làm việc đó.” Nói xong lão đi mất dạng để lại Thiên cùng Đan Chi đứng đối diện nhau.
Đan Chi vừa gặp đã ấn tượng bởi gương mặt tuấn tú mang nhiều nét của nữ nhân (Kiểu đẹp trai baby ấy cho chị em dễ hình dung). Còn Thiên thì không ấn tượng lắm với nhan sắc mà chỉ chú ý tới bộ ngực đầy đặn của Đan Chi, 16 tuổi gì đâu mà ngực bự hơn cả Ái Vân lão bà.
Hai người nhanh chóng làm quen, Đan Chi do học dược trước Thiên nên tạm thời làm người hướng dẫn hắn.
Mọi nguyện liệu đã chuẩn bị xong, Thiên cho tất cả vào một cái đỉnh nhỏ cũ kỹ mà Đan Lão giao cho, sau đó hắn Hóa Hỏa thành ngọn lửa nhạt rồi bay vào trong đỉnh bắt đầu thiêu đốt.
Đan Chi đã được ông nàng bật mí từ trước rằng Thiên có khả năng luyện dược kỳ lạ, tuy nhiên phải tận mắt chứng kiến thì nàng mới tin đó là sự thực. Tuy Hóa Hỏa nhưng Thiên vẫn có thể phát ra tiếng nói vọng ra: “Ngươi ở bên ngoài giúp ta quan sát, có gì không ổn từ bên ngoài phải báo cho ta.”
“Được!”
Bên trong đỉnh nhỏ, Thiên trong dạng ngọn lửa đang ôm ấp tất cả các loại nguyên liệu thô sơ và dùng sức nóng vừa đủ làm chúng tan ra thành dược dịch. Quá trình này mất khá nhiều thời gian và sức lực, sau khi dược dịch hòa quyện vào nhau thì hắn dần tăng sức nóng cho nó kết tinh lại thành đan.
3 tiếng ngồi quan sát chờ đợi, Đan Chi bỗng cảm thấy có một khí tức bất thường từ trong đỉnh tỏa ra thì thầm ngạc nhiên: “Đan dược thành hình?”
Póc!
Nắp đỉnh bay nên rơi xuống đất, một làn khói tỏa ra và ngọn lửa nhỏ bay ra ngoài biến thành Thiên với gương mặt nhễ nhại mồ hôi mệt mỏi.
Đan Chi nhìn vào trong đỉnh thấy một cục đen thui, nàng tỏ ra hơi thấy vọng vừa nói vừa cho tay ào lấy ra: “Xui cho ngươi rồi! Lần này đan hỏng.”
Tuy nhiên nàng liền phải rút lại lời nói khi mà những lớp đen bên ngoài viên đan dần bong ra để lộ hình dạng thật, một viên đan màu xanh long lanh to bằng quả bóng bàn đang nằm trên tay Đan Chi.
Thiên cũng ngạc nhiên chẳng kém: “Cứ tưởng hỏng thật, ai ngờ thành đan.”
Tối hôm đó, Thiên ngồi ngắm nghía viên đan do chính tay mình luyện ra và thầm đắc ý: “Sớm thôi! Mình sẽ thành Đế Dược.”
Cái mơ mộng hão huyền kia bị dập tắt khi có tiếng gọi: “Bất Thiên, xuống đây ta nhờ chút.”
Là Đan Chi, Thiên từ trên thang tụt xuống rồi nói: “Chuyện gì thế… Adu.” Thiên trợn mắt khi thấy Đan Chi đang quấn khăn nửa ngực trong nhà tắm tóc nàng vẫn còn ướt, làn da trắng sáng cùng đôi chân dài miên man. Nàng đỏ mặt chỉ tay về phía góc phòng tắm nơi có một con gì đó dài dài ghê tởm.
Thấy Thiên cứ nhìn mình, Đan Chi giận quát: “Bắt nó cho ta… nhìn gì mà nhìn.”
Thiên thò đầu vào trong, một sinh vật nhìn như con rắn với cái đầu tròn như đầu khấc đang uốn éo tìm nơi thích hợp chui vào, nó chú ý tới nơi giữa hai chân Đan Chi.
Xà Khấc, một loại bò sát vô hại và thích chui vào những ngươi chật hẹp ẩm ướt đặc biệt là nơi có nhiệt độ ấm. Con Xà Khấc này chẳng biết sao mà mò vào được đây nhưng chắn chắn nó đang nhắm vào Đan Chi, Thiên vội lao tới tóm cổ nó trong khi Đan Chi vẫn còn vẻ mặt sợ hãi. Câm con Xà Khấc trên tay Thiên trêu ghẹo: “Ngươi sợ con vật vô hại này sao?”
Đan Chi quay mặt không dám nhìn nó, khẩn trương nói: “Ghê quá mau vứt nó đi! Ngươi thử làm nữ nhân đi xem có sợ không.”
Thiên thủ tiêu con rắn, Đan Chi cũng tắm xong và mặc y phục mới rồi cả hai ngồi vào bàn chờ xem có khách tới hay không. Từ lúc Thiên tới đây đến giờ quán rất vắng khách mỗi ngày chỉ có một hai người tới mua thuốc rẻ tiền, chắc là do tiệm thuốc nhìn rách quá nên không ai thèm vào.