Phần 35: Đan Chi Xúc Động
Một tuần sau, Đan Lão trở về thấy tiệm thuốc của mình đông khách hẳn lên. Thấy ông về Đan Chi chạy ra tiếp đón: “Mừng ông trở về.”
Hiếm khi thấy cháu gái vui vẻ như vậy, Đan Lão tò mò hỏi: “Cháu và Bất Thiên đã… làm gì tiệm khi ta vắng nhà thế?”
Nàng cười không nói, dắt lão vào bên trong thì thôi rồi. Nội thất đã bị thay đổi chẳng khác nào quán bar, cùng với ánh đèn lung linh huyền ảo. Thiên đang bán thuốc cho khác thì thấy Đan Lão về liền lớn tiếng nói: “Kìa! Chủ quán đã về.”
Nghe vậy, mọi người vội quay sang nhiệt tình chào hỏi với Đan Lão như kiểu người thân lâu ngày không gặp. Đan lão nhìn Thiên với ánh mắt khó tin: “Tên này làm thế quái nào…”
Đan Chi níu tay ông nội nói: “Ông ơi mình uống cái này vào, thích cực.”
Vừa nói nàng vừa đưa cho Đan Lão một chén nhỏ bên trong là chất lỏng màu đỏ trong như pha lê. Đan Lão ngửi ngửi ngồi nhấp thử một ngụm vì là cháu gái cưng đưa cho nên không hề đề phòng. Rồi lão uống hết và khen ngon hỏi: “Thứ gì đây sao mà ngon quá vậy?”
Thiên đứng phía xa, hắn nói lớn: “Đồ đấy! Phê không ông.”
Đan Chi ra ngoài đóng cửa lại, rồi Thiên lôi ra một cây đàn guitar tự làm và bắt đầu đánh từng giai điệu du dương, kiếp trước hắn từng học đàn.
‘Đến phút cuối em bước ra đi làm sao để giữ được em…
Tìm hoài hình bóng lúc ấy tìm hoài cảm giác bối rối…
Lòng này anh đã cố nói đừng đi…’
Thiên có một giọng hát tuyệt vời, ấm áp và sâu lắng. Hắn ngân lên khúc hát về nỗi buồn của một chàng trai nghĩ về người con gái anh ta yêu nhưng cô gái lại bỏ theo hạnh phúc mới.
Tất cả như đám chìm theo giọng hát của Thiên, có người rơi nước mắt, Đan Chi chống tay lên cằm, đôi mắt mơ màng nhìn ngắm Thiên và nở một nụ cười như hoa. Nàng thấy hắn thật lắm tài lẻ, thiên phú luyện dược không tồi, nói chuyện dễ nghe dí dỏm, hơn hết hắn rất tuấn tú và có nụ cười tỏa nắng. Đó là những gì trong một tuần nàng tiếp xúc với hắn và cảm nhận được, nhưng nàng đâu ngờ rằng hắn có một tài khác mà bất cứ nữ nhân nào cũng muốn đó là hóa thú trên giường.
Nhưng suy nghĩ của nàng một phần do bị Cần Sa tác động vào, cái thứ chất lỏng màu đỏ được pha với rượu kia chính là Cần Sa mà do Thiên luyện ra trong lúc rảnh. Thực ra nó không phải cần sa như ở thế giới cũ của hắn mà đó chỉ là một chất kích thích lượng vừa đủ, nhẹ hơn đá và ma túy đủ khiến con người ta lâng lâng mơ màng mà thôi. Bất quá hắn không biết đặt tên sao cho hợp lý và cái tên Cần Sa hiện lên trong đầu.
Tiếc là nơi này không có một thiết bị phát nhạc, nếu không hắn đã mở NONSTOP DJ MIE NHẠC KE HUYỀN THOẠI cho cả bọn bay lắc thâu đêm.
Thiên biết buôn hàng cấm là có thể bị bế đi bóc lịch nhưng hắn kệ bởi cái tên bố đời của hắn nói nên phần nào thái độ kệ mẹ đời của hắn.
Đan Lão rít một hơi không sao, rít nhiều thành nghiện và thỉnh thoảng lại hớp một ngụm Cần Sa pha rượu để mơ màng bay bổng. Tối hôm sau và tối hôm sau nữa, số lượng người tới quán ngày càng đông chủ yếu là để hít cần với 2 đồng vàng một liều, kinh doanh là đây chứ đâu.
Số tiền kiếm được, Thiên cùng với Đan Chi và Đan lão tích góp lại rồi sửa sang lại tiệm thuốc và mở rộng diện tích lớn gấp đôi ban đầu, ngoài ra còn có một tầng hầm sâu dưới quán để tiệc tùng và đàn hát thâu đêm tránh làm ồn bên ngoài.
Một hôm, Thiên cùng Đan Chi đi chợ mua đồ về nấu bữa cơm thân mật ra mắt gia đình của Đan lão thì đột nhiên hắn ngửi thấy mùi quen thuộc, mùi của hoa cúc.
“Tiểu Cúc!”
Thiên lập tức đi theo mùi hương đó, nhưng hắn phải thất vọng vì nơi phát ra mùi hương là một quầy hàng bán hoa cúc mới mở, hoa cúc cũng là một loại dược liệu dùng để luyện dược. Ngay khi hắn quay đi, một thiếu nữ nhan sắc bình thường lướt qua hắn và đi thẳng. Nhưng đột nhiên nàng dừng lại và quay lại nhìn theo bóng lưng thiếu niên ấy trong lòng thầm tự hỏi: “Khí tức người này quen thế nhỉ?”
Nàng là Tiểu Cúc trong lớp cải trang vì ở Đấu Dược Giới không thể dùng phép Biến Thân, lý do nàng không nhận ra Thiên bởi hai người lướt qua nhau quá nhanh và hắn cũng cải trang với bộ ria mép cùng râu quai nón mới sắm. Hắn mua và đeo râu để cho thỏa miền mơ ước từ bé là nuôi râu quai nón.
Sau khi mua đồ Thiên được Đan Chi dẫn về nhà của nàng và Đan lão, nhà hai người không lớn nhưng khá đông tới hơn 20 thành viên. Hỏi ra mới biết họ thuộc một nhánh của Đan Gia, một gia tộc hùng mạnh về dược thuật. Nhưng do quá khứ gây thù kết oán khắp nơi nên bị tàn sát và chỉ còn nhiêu đây người sống sót.
Trước khi Thiên tới họ sống cơm ăn không no, những đứa trẻ thường hay ốm vặt và không có điều kiện tu luyện. Chỉ có một vài người cố gắng cùng nghị lực hơn người bước chân vào Kết Đan cảnh. Đan Chi là người tài giỏi nhất và được xem là hy vọng của toàn gia tộc lúc này, từ khi cái trò buôn chất cấm trá hình của Thiên bày ra khiến thu nhập từ tiệm thuốc tăng lên đáng kể và từ đó cuộc sống Đan Gia được cải thiện.
Mọi người biết Thiên là khách quý nên tiếp đón rất nhiệt tình, cả tối hôm đó đều là tiếng cười.
Một tháng nữa trôi qua, tổng cộng hơn 4 tháng kể từ khia Thiên tiến vào Đấu Dược giới. Thực lực cũng đã đột phá Kết Đan Sơ kỳ, dược thuật cũng tạm được có thể dễ dàng điều chế ra Nhất Cấp Đan dược.
“Đấu Dược hội? Ở đâu?” Thiên ngồi rung đùi chợt tròn mắt hỏi khi nghe Đan Chi nhắc về Đấu Dược Hội.
Đan Chi trả lời: “Là nơi thường xuyên tổ chức ra các cuộc thi luyện dược, rất nhiều người muốn tham gia.”
Thiên muốn tham gia, hắn muốn thử xem thực lực của mình đến đâu liền dò hỏi: “Đấu Dược Hội ở đâu?”
Đan Chi lắc đầu: “Chúng ta làm sao tới được đó!”
Thiên nhíu mày: “Chỗ đó kinh thường người nghèo sao!”
“Không, người Đan gia chúng ta không được chào đón ở Đấu Dược Hội.” Vừa nói, biểu cảm cùng giọng nói của Đan Chi buồn thiu làm lòng Thiên có chút chua xót. Ắt hẳn trong quá khứ Đan Gia đã mắc nhiều sai lầm và đắc tội nhiều người nên khi lụi tàn thì liền bị trở mặt và hắt hủi.
“Vậy thì ta sẽ đi! Ta sẽ lấy danh Đan Gia đi thi để khôi phục sự hoàng kim của Đan Gia ngươi!” Thiên chợt siết nắm tay, hắn là người có quyết tâm và chí lớn, nhưng hiện tại hắn muốn giúp Đan Gia, không phải vì muốn họ cảm ơn và mắc nợ hắn mà vì họ cho hắn một cảm giác như sống trong tình thương của một gia đình thực sự.
“Ngươi…” Đan Chi ngạc nhiên rồi không nói lên lời, mắt nàng khẽ ướt, trên môi nở nụ cười tràn đầy hy vọng.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-tay-du.html
Trong một tòa kiến trúc như một tòa tháp cao tầng bằng đá tại một nơi hoang vu giữa rừng thiêng nước độc, Một khối pha lê màu tím tỏa ra yêu khí nồng nặc ma mị đang rung lên giữa gian phòng. Rồi bất ngờ cánh cửa dưới tầng thấp nhất của tháp bị đánh bật ra và một bóng người bước vào. Là một thiếu niên khoảng 16 tuổi với toàn thân mặc bộ đồ đen bụi bặm giang hồ với gương mặt khá điển trai nhưng nồng nặc mùi sát khí, tên này vác theo một thanh đao lớn trên vai rồi chém vào tay mình cho chảy máy rồi trèo lên tầng cao nhất của tòa tháp nơi đặt khối pha lê màu tím.
Khối pha lê màu tím như cảm ứng được gì đó, càng lúc càng rung lên dữ dội khi thiếu niên kia tới gần. Hắn nắm chặt tay ép máu chảy ra rồi hứng lên khối pha lê. Máu nhỏ xuống và nhanh chóng thấm vào trong và khối pha lê bắt đầu rạn nứt và phát nổ, thiếu niên kia bị dư trấn đánh bay hàng chục mét đập lưng vào từng ọc máu sau đó đứng dậy nhìn người đang bước ra từ trong làn khói tím mờ ảo.
Trong làn khói tím, một bóng hình tuyệt mỹ xuất hiện, làn da ngọc ngà trắng như tuyết, mái tóc dài buông xuống ôm lấy bộ ngực trần không mảnh vải, tay ngọc khẽ che đi những phần nhạy cảm trên cơ thể rồi nàng lẩm bẩm trong miệng hai từ, sau đó làn khói tím hóa thành bộ y phục màu tím quyến rũ ma mị ôm lấy cơ thể chỗ lồi cần lồi chỗ lõm cần lõm của nàng trước khi ai đó kịp nhìn thấy. Rồi nàng phất tay lên mặt tạo ra một tấm vải mỏng che đi nhan sắc tuyệt trần như một nữ thần rồi cất giọng ma mị: “Người kia! Ngươi đã giúp ta phá giải phong ấn.”
Thiếu niên kia gật đầu tiến đến, hắn lắc đầu xua đi hình bóng mỹ miều đang xâm chiếm tâm trí hắn rồi lên tiếng: “Phải! Ta là người có huyết mạch phù hợp để giúp ngươi phá vỡ phong ấn mấy chục năm.”
Mỹ nhân áo tím khẽ cười, môi hồng dưới lớp vải mấp máy: “Rất tốt, lúc nếm được máu của ngươi ta có thể cảm nhận được phần nào tính cách của ngươi, ngang tàn và nhẫn tâm… Rất hợp với tính ta.”
Người thiếu niên kia cúi đầu chắp tay: “Quá khen!”
Mỹ nhân áo tím đưa ánh mắt ma mị nhìn xung quanh rồi phất tay nói: “Cái nơi chết tiệt này nên phế đi.” Một tia sáng tím bắn ra từ ngón tay nàng, thiếu niên kia nhận ra nguy hiểm liền chạy thật nhanh về phía ô cửa sổ rồi lao thẳng ra bên ngoài trước khi cả tòa tháp sập xuống.
Rầm!
Tòa tháp xụp đổ, tiếng nổ lớn làm những loài thú gần đó sợ hãi chạy toán loạn.
Thiếu niên kia trượt dài trên mặt đất, hắn đứng dậy hướng mắt về mỹ nhân áo tím và chờ đợi.
Thấy thiếu niên này khí chất hơn người, nhỏ tuổi và dám một mình xông phá kết giới bảo vệ nơi này, mỹ nhân áo tím dò hỏi: “Là ai chỉ điểm cho ngươi tới đây?”
Thiếu niên đáp: “Không ai chỉ mà ta nghe lén rồi tự đến, tự phá kết giới.”
Mỹ nhân áo tím bắt đầu tò mò về tên này, nàng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Thiếu niên đáp: “Ta tên Lãnh Huyết, Thượng Cổ Hung Thú Thao Thiết.”