Phần 71: Mưa
“Vậy ra mọi người bị kẹt ở Vô Tận Sa Mạc này?” Thiên vừa đi vừa hỏi.
Hồng Trúc đáp: “Phải, nơi này thiết kết rất đặc biệt ngay cả những cường giả tu cực cao luyện không gian hệ cũng chẳng thể vào hay ra được.”
Bốn người đang đi về hướng một dãy núi đá thì trời đã dần tối, dãy núi đá này sẽ là nơi dừng chân để tránh đi cơn mưa chết chóc kia. Minh Trúc từng kể cho Thiên nghe về một lần 3 chị em nàng không kịp tìm nơi trú ẩn nên bị những sinh vật trong cơn mưa tấn công suýt mất mạng.
Chợt Thiên ngửi thấy mùi gì đó, mùi gì đó phát ra từ phía dãy núi đá làm hắn có nét phấn khởi. Hắn mừng rỡ nói: “Phía trước có người, là mùi thức ăn đang nướng chín chúng ta mau tới đó.”
Thiên mừng rỡ định chạy đi thì Hồng Trúc ngăn lại mắng: “Ngươi có điên không? Nếu người đó có ý khác với chúng ta thì sao?”
Thiên vỗ trán lên đầu cái bẹp nói: “Phải nhỉ, ta quên mất.” Ý của Hồng Trúc muốn nói nơi này là Vô Tận Sa Mạc, là nơi đấu tranh sinh tồn khắc nghiệt nên giữa người với người rất dễ xảy ra chém giết. Và vì việc giết người ở đây chẳng ảnh hưởng đến ai nên có vài kẻ khát máu lấy đó làm thú vui cho mình.
Nhưng Thiên ngầm hiểu ý Hồng Trúc là ba chị em nàng trắng trẻo ngọt nước thế kia thì kẻ nào nhìn cũng muốn húp nên sợ, hắn liền lên tiếng: ” Các ngươi cứ yên tâm, ta hứa đưa các ngươi ra ngoài thì sẽ làm bảo kê.” Rồi Thiên lấy trong Giới Chỉ ra 3 tấm áo choàng đen chùm lên người 3 nàng rồi dặn dò: ” Nhớ đừng để lộ nhan sắc nhé, ngoài ta ra thì mọi nam nhân đều muốn xâu xé các ngươi đấy.”
Nói rồi hắn cất bước tiến về phía trước trong khi 3 nàng đi theo sau vừa đi vừa xì xầm to nhỏ, Hồng Trúc nhíu mày nghi vấn câu nói của Thiên: “Ngoài hắn ra? Chẳng lẽ hắn là ba đê!”
Thanh Trúc lắc đầu: “Chắc không phải đâu, muội nghĩ hắn muốn bảo vệ chúng ta, thực sự bảo vệ.”
Minh Trúc nói: “Không đơn giản vậy đâu, với nhan sắc của chúng ta thì hắn cũng như chúng ta, hai bên đều lợi dụng lẫn nhau thôi nên đừng ảo tưởng làm gì. Chúng ta cũng kể cho hắn quá nhiều lấy lòng tin, nhưng khi xong việc thì hắn sẽ dùng mạng của hắn để đổi sự im lặng tuyệt đối về hành tung của chúng ta.”
Thiên không nghe thấy mấy người phía sau nói gì, hắn đi tới gần nơi phát ra mùi thức ăn thì liếm mép thèm thuồng. Nơi khuất trong vách núi, có một chỗ lõm vào như hang đá nhưng khá nông, nơi đó có một người đang ngồi nướng thịt trên bếp lửa thì đột nhiên có tiếng bước chân lại gần, hắn liền đứng dậy và ra xem xét với sự đề cao cảnh giác.
Rồi hai người chạm mặt nhau, Thiên phản xạ cực nhanh liền tung đấm thẳng về phía đối phương khi đối phương cũng tung đấm ngược lại.
Binh…
Hai đấm va chạm, Thiên lui vài bước còn kẻ kia bị đánh gãy cả tay ngã lăn ra đất trượt dài chục mét, xương cách tay lòi cả ra ngoài vô cùng đau đớn.
Thiên không bất ngờ về kết quả này bởi khi tiến lại gần hắn nhận ra kẻ kia yếu hơn hắn, còn thể lực thì thua xa hắn. Kẻ kia ôm cách tay lặt lìa van xin: “Tha cho ta, ta cũng chỉ là người bình thường, thức ăn ở đó cứ lấy hết đi.”
Người kia nhìn Thiên với vẻ sợ hãi vô cùng, trong lớp mũ sắt của chiến binh Long Tộc, Thiên như hung thần làm hắn sợ són đái ra quần. Nhưng Thiên không bận tâm lắm đến tên này chỉ ném cho hắn một viên đan dược rồi nhắc nhở: “Uống vào rồi tự chỉnh lại xương đi, chúng ta chỉ cần chỗ nghỉ chân không cần mạng của ngươi.”
3 chị em Hồng Trúc đi sau lưng Thiên nhìn kẻ kia đang cho đan dược vào miệng uống, các nàng lướt qua rồi ngồi vào vị trí xung quanh bếp lửa với thịt quay thơm ngon. Rồi người kia chỉnh lại xương tay trong đau đớn sau đó bó lại rồi e dè tiến lại ngồi đó khi Thiên gọi vào nói chuyện.
Người này tự giới thiệu hắn tên là Triệu Long, tên này do hắn tự đặt vì nghe ngầu, hắn vào đây để lẩn trốn kẻ thù vì lỡ tay giết người nhà của một gia đình có địa vị. Họ thuê sát thủ tiêu diệt hắn và đúng lúc đường cùng thì thoát được vào đây, Triệu Long thấy Thiên không phải là kẻ giết người máu lạnh nên cũng ít đề phòng, còn ba chị em kia làm hắn lắc cả mắt dù họ đã che kín nhất có thể.
Triệu Long hỏi: “Mấy người vào đây để rèn luyện, tìm báu vật, hay cũng như ta lẩn trốn kẻ thù?”
Hồng Trúc lạnh lùng đáp gọn: “Không phải việc của ngươi.”
Sau khi tất cả dùng bữa xong, Hồng Trúc cảm thấy không ổn trong người nghi ngờ hỏi: “Ngươi lấy thịt này từ con gì?”
Triệu Long thật thà đáp: “Ta có đụng độ phải một sinh vật như thằn lằn hai màu đen đỏ, thấy bó béo nên giết thịt luôn, cũng ngon phết.”
Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc cùng lập tức đứng dậy chạy đi với nét mặt hốt hoảng và còn không cho Thiên đi theo. Thiên quay sang hỏi Triệu Long: “Ngươi biết loài đó rất có hại với Yêu Quái không? Đặc biệt là Yêu Quái biến hình từ rắn.” Thiên chợt giật mình nghĩ lại câu nói vừa rời khỏi miệng, hắn từng tìm hiểu về Yêu Quái và biết được loại thằn lằn hai màu đen đỏ đó là thứ mà Xà Yêu kiêng kị nhất bởi thịt của chúng có chất dịch khiến cho Xà Yêu mất trạng thái con người và trở lại trạng thái bản thể.
Triệu Long lắc đầu: “Ta biết gì về Xà Yêu đâu, nhưng thịt này chẳng ảnh hưởng tới chúng ta, thôi ta ngủ đây.” Hắn xoay người vào góc nhắm mắt.
Thiên thì như phát hiện điều gì đó, hắn vội chạy theo hướng mà ba chị em kia chạy. Tới một góc khuất nơi có những tảng đá lớn che kín thì hắn nghe được những tiếng kêu đau đớn, Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc đang ôm bụng đau quằn quại như trúng độc. Đúng như những gì Thiên suy đoán, cả ba nàng đều là Xà Yêu. Hắn liền chạy tới lo lắng hỏi: “Các ngươi không sao chứ?”
Thấy Thiên chạy đến, Hồng Trúc dùng sức tàn tung chưởng đánh hắn bay ngược lại nói: “Đừng… đừng lại gần bọn ta.”
Thiên lăn lộn trên đất rồi gượng dậy, đòn vừa rồi của Hồng Trúc chỉ có ý đánh lui hắn chứ không muốn lấy mạng hắn. Thanh Trúc cùng Minh Trúc yếu hơn chị gái của mình nên đã ngất lịm và từ từ lột xác người trở thành hai con cự xà to lớn nằm bất động, họ chỉ ngất chứ không chết nhưng rơi vào trạng thái cực kỳ suy yếu.
Thiên thấy vậy thì rất ngạc nhiên, nhưng hắn từng thấy qua cả Nhị Lang Thần rồi nên việc này cũng chỉ thoáng qua rồi hắn chạy tới bất chấp Hồng Trúc ngăn cản. Lúc này Hồng Trúc cũng đã suy yếu và sắp giống như hai em gái, nàng chăn chối nhìn Thiên chạy tới trước khi đôi mắt khép chặt.
Khi tỉnh lại, Hồng Trúc thấy mình trong dạng Xà Yêu nhưng chỉ nhỏ bằng hai ngón tay và đang nằm cuộn tròn khuất sau một tảng đá nhỏ, bên cạnh là Thanh Trúc và Minh Trúc cũng tương tự. Rồi nàng nhìn lên bóng lưng đang hì hục dã thuốc, thấy Hồng Trúc tỉnh lại Thiên vui mừng nói: “Ngươi tỉnh rồi!”
Hồng Trúc thận trọng nhìn dáo dác xung quanh, Thiên thấy vậy lên tiếng cho nàng yên tâm: “Đừng lo, ta đã đánh ngất Triệu Long rồi, ngoài ta ra không ai nhìn thấy hình dáng thật của các ngươi đâu.”
Hồng Trúc trong dạng rắn nhưng vẫn có thể nói chuyện nhờ vào pháp thuật còn sót lại, nàng lên tiếng hỏi: “Ngươi không sợ hãi sao?”
Thiên cười đáp: “Sợ hãi hình dạng thật của các ngươi sao? Ta từng tận mắt chứng kiến thứ kinh khủng hơn nhiều.” Hắn dã thuốc xong liền gõ lên Giới Chỉ và lấy ra một chiếc đỉnh đồng to gần bằng hắn, đây là dược đỉnh hắn mua trước khi vào đây để tiện cho việc luyện đan. Hắn đem tất cả dược liệu cần dùng cho vào dược đỉnh rồi bắt đầu dẫn hỏa vào để luyện dược, Thiên có thể dùng Hóa Hỏa, nhưng nếu dùng nó thì thân phận sẽ bại lộ nên hắn chọn cách luyện đan thông thường.
Hồng Trúc từ lúc gặp Thiên đã ngửi thấy mùi thảo dược trên người hắn, nàng cũng đoán Thiên là Luyện Dược Sư nên không mấy ngạc nhiên. Thiên luyện chế đan dược xong, liền lấy ra 3 viên đan dược màu xanh nhạt ra bỏ vào túi hai viên rồi giữ lại một viên cúi xuống bế Hồng Trúc lên.
Bất ngờ vì hành động của hắn Hồng Trúc liền cố trườn khỏi tay hắn nhưng hắn đã bế được nàng lên sau vài lần tóm hụt, Thiên trấn an nàng: “Đừng trốn, ta chỉ muốn cho ngươi uống thuốc giải độc thôi mà.” Hắn đưa viên đan dược kia ra trước miệng nàng rồi dử dử.
Hồng Trúc nghi ngờ: “Sao ngươi lại tốt với chị em chúng ta thế? Chúng ta vừa mới gặp nhau thôi mà, bọn ta còn có ý định thủ tiêu ngươi.”
Thiên cười cười, tuy hắn đang đội mũ sắt và chỉ để lộ đôi mắt nhưng đôi mắt hắn lại toát lên vẻ yêu chiều như thể hắn đang chăm sóc nữ nhân của mình, hắn nhẹ nhàng nói: “Thì ta cũng đã hứa sẽ đưa các ngươi ra khỏi đây phải không nào, đã hứa rồi thì làm tới nơi tới chốn chứ.”
Hồng Trúc trầm lặng, há miệng ra nuốt viên đan trên tay Thiên rồi cuộn mình lại nghỉ ngơi để tiêu hóa cho thuốc giải lan khắp cơ thể, Thiên cũng nhét hai viên đan kia vào miệng Thanh Trúc và Minh Trúc để họ dần tiêu hóa. Thiên đặt nàng xuống rồi chính hắn cũng buồn ngủ và thiu thiu sau khi thu lại dược đỉnh. Sa mạc ban đêm rất lạnh, có thể xuống tới 0 độ, bản thân là loài máu lạnh nên rắn rất thích những nơi ấm áp. Hồng Trúc từ từ trườn tới rúc vào người Thiên tìm nơi ấp áp, rồi Thanh Trúc và Minh trúc sau khi hồi phục một chút cũng trườn tới rúc vào người hắn và Thiên không hề hay biết.
Đến khi trời gần sáng, Thiên chợt giật mình tỉnh lại khi có một giọt nước rơi từ trên trời xuống. Hắn nhận ra xung quanh cơ thể mình có tay và chân đang gác, bấu víu lên người hắn, chính là Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc đã trở lại dạng tiểu loli và mỗi người một phần ôm lấy cơ thể của hắn với mục đích để sưởi ấm. Hắn quay sang nhìn Hồng Trúc đang sát cạnh mình, hơi thở nàng đều đều hai má ửng đỏ chẳng rõ lý do, hắn hận mình không hôn được lên má nàng một cái vì vướng cái mũ sắt chế tiệt. Sau đó một giọt mưa khác rơi vào má nàng khiến Hồng Trúc nheo mắt giật mình tỉnh lại, rồi nàng bật dậy khi thấy mình đang có hành động đáng xấu hổ của mình sau đó vội lay hai em gái dậy.
Cả ba đều xấu hổ về hành động của mình, Thanh Trúc ấp úng xin lỗi: “Bọn ta… xin lỗi, tại đêm lạnh quá mà cơ thể ngươi lại rất ấm cho nên…”
Thiên ngồi dậy nói: “Không cần xin lỗi, trời mưa rồi.”
Hồng Trúc đưa tay ra hứng lấy giọt mưa vừa rơi xuống, nàng gật đầu nghiêm trọng: “Xem ra chúng thực sự bắt đầu rồi.”
Rồi cả đám đi tới vị trí cao nhất để quan sát, từ trên cao trăm mét phóng tầm mắt xuống bên dưới sa mạc vẫn yên lặng, nhưng trên bầu trời là mây đen ùn ùn không có sấm sét, những giọt mưa bắt đầu rơi xuống mỗi lúc một nhiều và nặng hạt.
Triệu Long cũng bị nước mưa làm cho tỉnh lại, hắn vui mừng hô lên: “Mưa rồi hay quá!”
Hồng Trúc nhìn sang Triệu Long như trẻ trâu chưa trải sự đời, nàng nhếch môi khinh thường sau đó quay lại nói với Thiên: “Chuẩn bị đi, chúng sẽ sẽ có cuộc chiến dài đấy.”
Thiên dù được báo là cơn mưa sẽ nguy hiểm, nhưng hắn thực sự chưa biết nguy hiểm đó là gì. Thanh Trúc liền lý giải cho hắn: “Khi mặt cát ướt, những sinh vật thực sự thống trị Vô Tận Sa Mạc sẽ xuất hiện từ bên dưới.”
Thiên chưa cần nghe nàng nói hết câu, hắn đã nhìn thấy mặt cát phía xa xa dần chuyển động. Thiên là kẻ may mắn bởi hắn gặp được chị em Hồng Trúc chứ nếu không hắn cũng không biết đường mà tránh cơn mưa này, ngoài Thiên ra thì những người khác trong sa mạc lại vô cùng mừng rỡ khi những hạt mưa mát lạnh từ trên trời rơi xuống tưới mát sa mạc nóng cháy.
Vù… vù… vù!
Những tiếng đập cánh giống như loài bọ cánh cứng nhưng lớn hơn rất nhiều, sau đó từ dưới lòng đất sâu trong lớp cát, hàng ngàn sinh vật to lớn lao lên trời tạo thành những mảnh đen dày đặc trên không.