Phần 81: Không Gian Yêu Hoa
Sau khi nuốt cùng lúc Sa Hậu và Thiên vào trong, Thôn Phệ Yêu Hoa lập tức tự tạo ra cho mình một lớp phòng ngự dày đặc rồi bay lơ lửng giữa không trung ngay tại vị trí vừa xuất hiện.
Bên ngoài cuộc chiến đang xảy ra quyết liệt, còn bên trong thì…
Thiên và Sa Hậu rơi vào một không gian khá rộng, bên dưới là mặt đất còn bên trên là bầu trời, ngoài ra không còn thứ gì khác. Không gian này Thiên không hề biết đến sự tồn tại của nó bởi đây là lần đầu tiên hắn thấy, hắn luôn ngồi trên đài hoa tu luyện nhưng chưa một lần phát hiện nơi đó là một cánh cổng dẫn đến một không gian riêng.
Sa Hậu nhìn quanh trong giây lát, cảm nhận cơ thể mình chịu một áp lực kỳ lạ, chiếc kén trên tay nàng cũng không thể gọi ra Sa Trùng Thiết Giáp nữa. Thiên phía bên kia cũng cảm nhận được điều kỳ lạ nhưng không phải là áp lực mà là sức mạnh đang ngày một tăng lên thấy rõ, hắn từ Kết Đan Viêm Mãn ngay lập tức đột phá lên Địa Nguyên Sơ kỳ trong tình trạng bị thương ở tim. Cảm nhận được thiên địa linh khí không ngừng truyền vào người mình, Thiên khó khăn ngồi xuống xếp bằng vận công đột phá, hắn có thể chết nếu không làm vậy.
Thôn Phê Yêu Hoa có một không gian bên trong, không gian này được tạo ra bởi chính nó khi hấp thụ đủ thiên địa linh khí. Không gian này gọi là Không Gian Yêu Hoa, ở trong không gian này ngoại trừ người được chọn thì bất kể là ai đều bị áp chế xuống mức ngang hàng với người được chọn. Người được chọn ở đây chính là Thiên, Sa Hậu hiện tại chỉ có sức mạnh ngang ngửa hắn nên không thể sử dụng chiếc kén kia.
Sa Hậu sau một hồi định thần lại và hiểu ra vấn đề liền ném cho Thiên cái nhìn chết chóc nói: “Tên Kia, đừng nghĩ giam ta lại sẽ xong việc, linh hồn ta và các con của ta đã liên kết với nhau, ta vẫn có thể ra lệnh cho bọn chúng từ trong này.”
Đúng như Sa Hậu nói, bên ngoài đã có hàng chục Sa Trùng Thiết Giáp quay lại tập trung vào phá vỡ lớp phòng ngự mà Thôn Phệ Yêu Hoa tạo ra nhưng sẽ là rất lâu bởi lớp phòng ngự này cực kỳ chắc chắn.
Bên trong không gian yêu hoa, Thiên đang ngồi xếp bằng vận công đột phá, quá trình này sẽ mất khoảng một thời gian và Sa Hậu nhất định sẽ không để hắn làm vậy. Nàng lướt đến dùng sức mạnh bị áp chế ngang Kết Đan Viên Mãn đánh vào người Thiên nhưng kết quả bị bật ngược ra trong khi Thiên hoàn toàn không lung lanh một cọng tóc.
“Tại sao lại như vậy?” Sa Hậu khó hiểu, lần nữa dùng những tấm vải dài mỏng quấn lấy Thiên nhưng không thể đả thương hắn mà còn bị hắn hút hết sức mạnh thông qua sợi vải nên vội vã cắt đứt chúng. Sa Hậu mệt mỏi ngồi xuống đất hai mắt cực kỳ hỗn tạp nhìn Thiên trong lòng thầm nghĩ: ” Hắn là thứ quái gì vậy?”
Từ một kẻ hùng mạnh xem Thiên như sâu bọ, giờ đây Sa Hậu lại bất lực trước Thiên. Nàng chỉ biết nắm chặt tay trong lòng tức giận mà không thể làm gì, do lần đầu bị đưa vào không gian này nên nàng không biết làm sao để ra ngoài.
Thiên vẫn đang trong quá trình đột phá, xung quanh hắn là hào quang đỏ rực bắt đầu bốc lên rồi tỏa ra bốc lên cao khiến tóc và áo bay phấp phơ mặc dù không hề có gió thổi qua.
Hắn mơ hồ cảm nhận được một chút gì đó trong khí ức, khí ức bị bỏ quên.
Hắn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, trên đầu có hai chiếc sừng nhỏ nhắn. Nàng ta là người của Long Tộc, trên tay người phụ nữ bế một đứa trẻ vừa mới ra đời, đôi mắt nàng ướt đẫm lệ, bờ vai gầy rung lên theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Nàng khóc bởi đứa con vừa sinh ra của mình đã mang một lời nguyền quái ác. Dù chỉ vừa ra đời có mấy tiếng nhưng mái tóc đã dài và bạc trắng, con ngươi mắt đỏ rực như ác quỷ địa ngục nhưng vẫn có nét của con nít nên không đến nỗi đáng sợ.
Xung quanh nàng lúc này, có một người đàn ông cao to nằm trên sàn nhà máu me be bét do vừa đỡ một đòn chí mạng từ trên cao đánh xuống.
Từ trên cao nhìn xuống thì đây là một pháp trường, pháp trường này chuyên dùng để hành hình những kẻ tội đồ, phản quốc, nối giáo cho giặc, nói tóm lại là tội nặng nhất thì sẽ bị đưa đến đây. Kẻ mang tội là người đàn ông đang nằm trên đất sao? Hay là người phụ nữ xinh đẹp này? Cả hai đều không phải và họ đều là dòng dõi hoàng gia của Long Tộc, kẻ tội đồ chính là đứa bé trên tay người phụ nữ, đứa bé bị nguyền rủa.
Thiên hiện tại như một khán giả nhìn về hướng đó quan sát, chỉ là mơ hồ nên hắn không nghĩ được gì ngoài việc quan sát thật kỹ. Xung quanh pháp trường xuất hiện cực kỳ nhiều người, nam nữ đủ cả, tất cả đều đạp không khí mà đứng. Họ nhìn về phía người có quyền hạn cao nhất ở đây để chờ mệnh lệnh ban xuống.
Một lão già râu tóc bạc phơ, nhìn có vẻ già yếu nhưng thực sự không đơn giản như vậy, lão nói bằng giọng hùng hổ vang vọng xuống bên dưới: “Long Huyền, nếu ngươi nghĩ cho Long Tộc thì hãy ngoan ngoãn để ta giết đứa bé đó.”
Long Huyền xinh đẹp nhưng tàn tạ, cơ thể đầy vết thương váy áo rách tả tơi lắc đầu phản đối, nước mắt chảy dài theo tiếng nấc nghẹn ngào nói: “Hức… Nó là con của ta… ta tuyệt đối không cho các ngươi làm tổn hại đến nó… hức!”
Lão già tiếp tục khuyên bảo: “Chồng ngươi vì đỡ một đòn của ta giành cho đứa trẻ đó mà chết trước mặt ngươi rồi, nếu ngươi còn ngoan cố thì ta không còn cách nào khác ngoài việc giết chả hai mẹ con ngươi.”
Rầm!
Thiên chợt tỉnh khỏi mơ hồ, khung cảnh pháp trường cùng những người kia lập tức biến mất. Hắn cảm nhận linh hồn mình đã đột phá thành công và chính thức bước chân vào cảnh giới Địa Nguyên Sơ kỳ.
Hắn chú ý đến người còn lại cùng hắn ở chung một chỗ tại đây, Sa Hậu cũng đang ở gần đó và khá mệt mỏi lết từng bước chân đi xung quanh tìm lối ra. Thiên thấy nàng yếu ớt lại còn vô cùng gợi cảm quyến rũ, cơn hỏa dục trong người cứ thế thúc đẩy hắn tiến tới giở trò đồi bại.
Thấy Thiên lành lặn vết thương và đang tiến về phía mình như dê cụ, Sa Hậu dùng sức tàn vừa lùi lại vừa cảnh cáo: “Ngươi định giở trò với ta? Đừng hòng, ta sẽ giết ngươi.”
Thiên cười dâm dê, độ dê của hắn đã nâng lên một tầm cao mới chứ không phải giữ được liêm sỉ như trước nữa. Không phải do hắn mà do Không Gian Yêu Hoa tác động lên hắn.
“Người đẹp nóng thế! Chúng ta tính ra cũng không phải kẻ thù gì đâu.”
Thiên hai mắt dán chặt vào bộ ngực đẫy đà, vòng eo con kiến cùng bờ hông gợi cảm của Sa Hậu trong khi tiến tới rất nhanh thu hẹp khoảng cách.
Sa Hậu quay người bỏ chạy, nhưng càng chạy lại càng thấy cơ thể mệt mỏi và vô lực, pháp lực của nàng bị Không Gian Yêu Hoa rút lấy một cách từ từ mà không cách nào kháng cự. Nàng vẫn bỏ chạy cho tới khi bàn tay rắn chắc của con dê cụ kia bắt được eo nàng khống chế.
“Chó má thả ra!” Sa Hậu rùng mình vùng vẫy nhưng bây giờ nàng chẳng khác nào một thiếu nữ yếu ớt trước một gã đàn ông khỏe như trâu, rất nhanh bị kéo lại và đè chặt xuống đất.
Thiên mặt đối mặt với Sa Hậu, hai tay hắn nắm cổ tay nàng đè chặt sang hai bên, mũi hắn hít lấy mùi thơm thoang thoảng trên cổ nàng.
“Kinh tởm quá! Tên chó chết mau thả ta ra, nếu ngươi làm gì ta thì ta thề sẽ giết chết ngươi bằng cách kinh khủng nhất.”
“Mỹ nhân, khi ngươi tức giận nhìn đáng yêu khủng khiếp.” Thiên tán tỉnh rồi liếm lên cổ nàng nếm vị thơm da thịt nữ nhân.
“Á… Tên chết bằm… quân đê tiện… dê xồm… minh béo… Á… đừng đụng vào ta…”
Sa Hậu liên tục mắng, miệng lưỡi quả là chua chát thâm độc. Nhưng Thiên nào có quan tâm, hắn đã giật tung những sợi vải quấn quanh hai cánh tay của Sa Hậu ra làm dây trói cứng hai tay nàng lại rồi để lên đầu. Tay của hắn chụp lấy bộ ngực căng tròn đàn hồi của nàng nắn bóp thỏa thích, Sa Hậu ré lên chửi bới nhưng hoàn toàn bất lực.
Trong không gian yêu hoa, Thiên trở nên toàn năng hơn. Hắn đưa tay phất nhẹ một cái đem thân thể Sa Hậu bay lên rồi đi tới một ngôi nhà nhỏ đan bằng lá cây vừa mọc lên gần đó, hắn đặt nàng trên chiếc giường trong căn nhà nhỏ rồi khép cửa lại để chuẩn bị cho một trận ác chiến.
Lúc này ở bên ngoài, do không có sự điều khiển của Sa Hậu nên đám Sa Trùng Thiết Giáp mặc dù rất hung hãn cũng bị đánh lui và chết dần chết mòn chỉ còn một số ít và Bất Thiên đang chiến đấu với Thần Vũ. Nhận ra điều mấu chốt ở bông hoa sen đã nuốt mất Sa Hậu nhưng Bất Thiên không có thời gian tới can thiệp bởi Thần Vũ đang giáng những cú đấm điên cuồng vào đầu buộc hắn phải dùng toàn lực cản đòn.
Thần Vũ mất vũ khí nhưng hắn cũng là một thiên tài chiến đấu tay không, bản thân là thái tử của Thiên Giới nên những kỹ năng, pháp thuật, kinh nghiệm được mài giũa ở mức đỉnh cao, trong cùng độ tuổi, cùng cấp bậc và cùng hoàn cảnh chiến đấu hắn chưa từng thua một ai.
Bất Thiên có thể chiến đấu ngang ngửa với Thần Vũ là do Hỗn Thiên Lăng hỗ trợ, một khi Hỗn Thiên Lăng bị lấy đi thì hắn sẽ không chịu nổi một đấm phẫn nộ của Thần Vũ.
Tôn Chiến đang cùng với hai Sa Trùng Thiết Giáp tu vi Nguyên Anh kia giằng co, nhưng khi lão Hầu Hóa thì chiếm thế thượng phong đánh lui cả hai. Hầu Hóa là khả năng biến đổi thể chất trở lại với bản thể ban đầu của Hầu Tộc. Khi Hầu Hóa thì Tôn Chiến trở lên cao lớn gấp đôi và mọc đầy lông trên cơ thể nhìn giống như một con khỉ đột lưng bạc nhưng ngầu và hung dữ hơn rất nhiều. Bàn tay to lớn mang sức đấm hủy diệt đấm bay một Sa Trùng Thiết Giáp bay xa hàng trăm mét.
Phe Hầu Tộc thì đã sớm Hầu Hóa từ trước và đánh lui quân địch, Bất Thiên nhìn cảnh tượng thua thảm bại của mình thì không can tâm, hắn vội quay đầu bay về phía bông hoa sen khổng lồ kia tung chưởng, Thần Vũ cũng lao theo.
Rầm!
Đột nhiên những Sa Trùng Thiết Giáp còn lại bỗng quay qua cắn nhau, ăn thịt lẫn nhau tới chết thì thôi. Mọi người đều khó hiểu, nhưng đối với Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc thì không, cả ba nàng đều hiểu điều gì sẽ xảy ra nếu Sa Trùng Thiết Giáp tự động tàn sát nhau.
Ăn thịt đồng loại là bản tính của một số loài dã thú, và thường sẽ chẳng để lại hậu quả gì. Tuy nhiên với Sa Trùng Thiết Giáp lại khác, khi chúng làm vậy có nghĩa là Sa Hậu đang bị tấn công hoặc bị tổn thương nghiêm trọng, chúng tự tàn sát lẫn nhau nhưng vẫn theo một kỷ luật nhất định. Hai con Sa Trùng Thiết Giáp thì sẽ có một con giết chết con còn lại và ăn ngấu nghiến, ăn xong thì nó sẽ tìm con khác để ăn hoặc bị con khác ăn, cứ như vậy mỗi lần ăn một đồng loại thì sức mạnh của nó lại tăng lên.
Hai con Sa Trùng thiết giáp sau khi ăn hết 10 đồng loại cuối cùng đã gặp nhau, cả hai lao vào nhau cắn xé và có một con chiến thắng, con chiến thắng này khắp người cũng đầy vết thương nhưng không ảnh hưởng gì đến nó bởi nó đã đạt đủ ngưỡng sức mạnh cần thiết. Trong cơ thể nó lúc này có máu thịt của khoảng hơn 20 đồng loại và nó bắt đầu lột xác, nó dùng sức tàn để tạo thành một chiếc kén bao bọc chính mình bên trong, xung quanh rải rác cũng có vài chiếc kén như vậy.
Nhìn cảnh tượng hãi hùng đó, Hồng Trúc cảnh báo những người xung quanh: “Mau tránh xa khỏi những chiếc kén đó!”
Những người khác đang lao lên thì cũng do dự khựng lại, Tôn Kiên chẳng xem cảnh báo nguy hiểm vào tai mà trực tiếp tách khỏi lao lên vung đao về phía một trong những chiếc kén.
Đúng lúc đó, một sợi tơ bắn ra khống chế cây đao trên tay Tôn Kiên sau đó kéo hắn vào bên trong. Tôn Cường nhìn thấy hành động ngu ngốc của anh em mình thì gầm lên Hầu Hóa sau đó nhảy thẳng về phía đó để cứu Tôn Kiên, kết quả là bị một sợi tơ khác trói chặt rồi cả hai cùng bị kéo vào bên trong.
Không ai biết họ đã chết hay còn sống nhưng cảm giác những chiếc kén kia còn nguy hiểm hơn cả lũ Sa Trùng Thiết Giáp.
Bên trong không gian yêu hoa, một cuộc chiến hai người khốc liệt đang diễn ra…