Phần 1
Tô Định đứng ngẩn ngơ hồi lâu, trước mặt hắn là 1 thảo nguyên rộng lớn, trù phú với rất nhiều bò sữa đang chậm rãi gặm cỏ.
Trên mặt đất nở đầy những bông hoa đủ màu sắc, tỏa hương thơm.
Nhưng xung quanh tuyệt nhiên chẳng thấy 1 bóng người.
Hắn vừa mới ở safari cùng đám bạn, thế mà vừa bảo bọn nó đi trước, hắn lấy nước thêm vào bình ở vòi nước uống công cộng, thì chợt nhìn thấy một cục đá ánh lên dưới nắng, hắn tò mò chạm vào, trong phút chốc hắn đã có mặt ở đây.
Hắn dụi mắt liên hồi, chỉ thấy mình đang đứng ở cổng đá của 1 trang trại bò không 1 bóng người.
Hắn đi suốt 2 tiếng đồng hồ, thì vượt qua được thảo nguyên, thấy 1 cái cổng thành to tướng, bên trên đề chữ: “Thành Tây”. Hắn tiến vào thì thấy 2 cô thiếu nữ mặc váy xanh đứng 2 bên cổng thành, bên trong là 1 khung cảnh nhộn nhịp, phồn hoa và thoang thoảng mùi thơm dễ chịu của hoa, của thức ăn với rất nhiều phụ nữ đang buôn bán, nói cười.
Hắn tiến đến hỏi 1 cô gái:
“Làm ơn cho hỏi, đây là đâu?”
Cô nàng giật mình nhìn dáng vẻ kỳ quái của hắn, rồi trả lời:
“Đây là Thành Tây, Tây Lương nữ quốc”
Quả nhiên, xung quanh tuyệt không thấy 1 bóng nam giới.
Hắn đã đói và mệt lả nên lê thân đi mua đồ ăn, nhưng tiền của hắn bị từ chối ở khắp nơi, không ai ở đây từng nhìn thấy tờ tiền và một sinh vật giống như hắn.
Một bà già bán trà nhìn hắn đói mệt nên thương tình cho hắn 1 bát tào phớ, 1 cái bánh bao và 1 cốc trà nóng.
Hắn cảm ơn, ngồi xuống ăn.
Ăn xong, hắn nhìn xung quanh, bỗng mắt chạm phải 1 tờ cáo thị, trên ghi rõ, ai chữa được bệnh mất ngủ cho nữ hoàng, sẽ được trọng thưởng.
Là 1 bác sĩ đông y, hắn rất tự tin có thể chữa khỏi cho nữ hoàng nên hỏi bà già vừa cho hắn tào phớ đường tới hoàng cung.
Trên người hắn ngoài chiếc ba lô đựng 1 bộ kim châm cứu, 1 cái bình nước, 1 gói khăn giấy, 1 chiếc áo khoác, 1 cái ví chứa tiền, thẻ và giấy tờ tùy thân thì chẳng còn gì cả.
Hắn bèn lấy ra chiếc bình thuỷ ra, đưa cho bà lão, hướng dẫn cách dùng rồi đa tạ bà, đi về phía hoàng cung.
Tới cửa hoàng cung hắn nhận mình có thể chữa bệnh cho nữ hoàng, nữ quan coi cổng hoàng cung lập tức đi vào bẩm báo.
Sau đó hắn được đưa tới 1 cung điện được trang trí rất xa hoa, đây là tẩm cung của nữ hoàng.
Trên đường đi, hắn cũng nhận thấy ở đây toàn bộ đều là nữ, không hề có bóng 1 người nam giới nào cả, không biết ở đây, người ta sinh sản kiểu gì, hắn thầm thắc mắc.
Hắn cũng nhận lại ánh mắt hiếu kỳ của toàn bộ cung nữ và nữ quan ở đây bởi dáng hình kỳ lạ.
Hắn muốn được khám cho bệnh nhân, nhưng nữ tể tướng mặc chiếc váy cao cổ màu tím yêu cầu hắn phải đi tắm rửa sạch sẽ, thay trang phục rồi mới được diện kiến nữ hoàng.
Hắn được đưa vào phòng tắm nhỏ bên trái tẩm cung, ở đây đã có 2 cung nữ mặc váy trắng chuẩn bị bồn tắm cho hắn. 2 người giúp hắn cởi quần áo, lâu ngày không được gần nữ giới vì hắn đã chia tay người yêu cách đó 6 tháng, nên gần 2 cô nàng xinh đẹp lại còn cởi đồ giúp, khiến hắn không kiềm chế được mà cẩng cặc lên, cứng đơ. 2 cô cung nữ ngạc nhiên vô cùng, đây là lần đầu nhìn thấy một thứ kỳ lạ như vậy trên cơ thể người, nên hỏi hắn đây là cái gì.
Hắn bật cười nói:
“Đây là củ cặc”
Hắn nói tục mà không hề biến sắc, bởi hắn đoán người ở đây cũng chẳng biết ý nghĩa của nó. 2 cô cung nữ ngây thơ cũng chỉ bình tĩnh đưa hắn vào bồn tắm, tắm rửa cho hắn thật sạch như yêu cầu, mặc cho hắn một bộ váy, nhưng hắn phản đối, chọn từ trong đám đồ để ở đó 1 cái quần màu xanh và 1 chiếc áo màu trắng. Chất vải lụa và đám quần áo rộng kiểu nữ khiến hắn khá khó chịu, nhưng hắn liền nghĩ ra, lấy dải lụa trắng buộc vào ống chân quần rồi quấn lên theo kiểu chiến binh, soi vào tấm gương đồng thấy đã khá tươm tất, nhưng con cặc vẫn cẩng lên không khá gợi đòn. Hắn mặc kệ, ung dung tiến ra yết kiến nữ hoàng.
Tưởng nữ hoàng là 1 bà già ít nhất phải trung niên, nhưng không ngờ, cô ta chỉ như tầm 18 – 20 tuổi. Nữ hoàng mặc một chiếc váy lệch tà màu hồng nhạt, tôn lên nước da trắng, tấm thân ngọc ngà, đôi môi mọng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp nhưng mệt mỏi vì thiếu ngủ. Hắn tiến tới bắt mạch cho nàng, rồi hỏi han triệu chứng. Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, có lẽ chỉ do căng thẳng vì nhiều công việc và cơ thể không được thư giãn mà thôi. Hắn liền nảy ra 1 ý nghĩ xấu xa. Hắn ra vẻ mặt nghiêm trọng nói:
– Bệnh của nữ hoàng nặng đấy. Nữ hoàng bị nhiễm 1 loại độc.
Tể tướng mặc váy tím hốt hoảng hỏi:
– Vậy lang trung có thể chữa được không?
Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
– Chữa thì chữa được, nhưng ta có 1 điều kiện, tất cả quá trình chữa bệnh đều phải nghe theo ta, không được thắc mắc.
Nữ tể tướng lập tức không đồng ý:
– Dựa vào cái gì mà ta phải nghe lời ngươi?
Tô Định trả lời:
– Vậy giờ ta thử chữa 1 ngày hôm nay, nếu nữ hoàng không ngủ được, ta sẽ nhận tội chém đầu.
Nữ hoàng rậm rãi lên tiếng:
– Ở đây không ai bị chém đầu cả, nhưng nếu ngươi không làm được, sẽ vứt ngươi lên thảo nguyên mặc cho ngươi tự sinh tự diệt.
Tô Định bình tĩnh trả lời:
– Vâng mệnh.
Nữ tể tướng lập tức lui lại theo lệnh nữ hoàng. Tô Định yêu cầu nữ hoàng cởi toàn bộ váy ra, nằm xuống chiếc sofa êm ái phủ lụa. Ở vương quốc này trước nay không có ai phải che đậy bản thân vì tất cả đều là nữ, nên nữ vương thoải mái gật đầu. 2 cung nữ tiến tới cởi váy, bên dưới lớp váy hiện ra 1 cơ thể nõn nà, vú đẫy đà, đầu vú hồng hào, chiếc eo thon, mông cong, chiếc lồn thì màu hồng nhạt, tuyệt không 1 cọng lông. Hắn nuốt nước bọt, củ cặc của hắn giật giật dữ dội, hắn tóm chặt lấy để cố kiềm chế.
Tô Định đợi nữ hoàng nằm xuống, tiến tới ngồi bên cạnh rồi nói:
– Giờ thần sẽ bắt đầu chữa trị cho nữ hoàng, có thể sẽ có khó chịu, nếu nữ hoàng rên la, là chuyện bình thường.
Nữ quan và cung nữ yên lặng nhìn. Môi Tô Định khô lại vì thèm muốn, nhưng hắn biết, hắn phải chinh phục được nữ hoàng này, hắn mới có thể có được đời yên ổn tại đây. Hắn lấy cốc nước trà bên cạnh, uống cho đỡ khô họng, thử hà hơi xem hơi thở, yên tâm không có mùi, hắn mới cúi xuống đôi môi mọng đỏ, bắt đầu hôn xuống.