Phần 13: Hồi Ức
Bá Khanh như một con ong đang bị đốt tổ, nó lao tới đánh loạn xạ mà không trúng ai còn ba tên vây Phúc Dương nãy giờ lại ở một đẳng cấp khác, dân gian có câu “ba đánh một không chột cũng què” nhưng Phúc Dương nó cầm cự được nãy giờ cũng nhờ “thân pháp” cao cường không biết từ đâu nó có.
Tuy nó không thể phản kháng được ba tên đó nhưng cũng không bị dính đòn nào đáng kể vì chỉ đánh tay không mà có vẻ bọn họ cũng không muốn đánh hết sức, từ khi Bá Khanh cầm “đồ chơi” ra thì thế cục thay đổi hoàn toàn, một trong ba tên đó có một tên rút ra một cây dao dài khoảng năm tấc màu đen định chém xuống hướng ngay lưng Bá Khanh.
Nhanh như cóc nhảy Phúc Dương nhảy tới đạp vào bụng Bá Khanh làm nó ngả ra sau chặn lại tên côn đồ đó nhưng cú đá làm Bá Khanh té úp mặt xuống đất, theo quán tính chém xuống mất trụ lưỡi dao tên đó chém ngay vào người Phúc Dương, lúc này Phúc Dương nó khuỵu xuống một chân còn ba tên đó khi nhìn thấy máu của Phúc Dương cùng với tiếng truy hô của chị Thùy Trang thì bọn chúng bỏ chạy.
– Lê Thị Thuỳ Trang: Giết người, bới người ta giết người!!!
Máu đã đổ!
Từng giọt huyết đỏ chảy theo các khe ngón tay của Phúc Dương đang ôm che lại ngay phần bụng, Bá Khanh như một con trâu điên khi thấy người anh em của mình bị chém, nó nhặt ngay cây dao mà bọn kia để lại đuổi theo quyết sống còn với ba tên đó mặc kệ tiếng kêu của chị nó bảo “Dừng lại”.
“Một ngày là anh em suốt đời là anh em” Câu khẩu hiệu của nó từ khi xem các “cờ nhíp” của các “anh chị yangho” trên mạng đã thấm nhuần tư tưởng “thể dục thể thao” của nó. Bá Khanh quyết truy đuổi đến cùng, nó cầm cây dao dính máu của Phúc Dương đuổi theo được một đoạn thì đến ngay bệnh viện đa khoa cũ thì mất dấu, mỗi lần bọn kia ngừng lại định phản kháng thì thấy nó dơ dao lên chạy tới thì lại quay lưng bỏ chạy, đứng lại nghỉ mệt nó mới quan sát bệnh viện cũ thì bao ký ức ùa về.
Bệnh viện đa khoa cũ này đã đóng cửa được mười năm từ khi xảy ra nhiều vụ tự sát hàng loạt, năm năm trước cũng đã có bệnh viện đa khoa mới sát bên với cái cũ với những người bản địa ở đây mới biết đến sự kiện đáng thương đó.
Bệnh viện đa khoa cũ cao khoảng bốn tầng lầu, thế nhưng những người nhảy lầu chết đa số là phụ nữ mà trên mình lại còn có nhiều vết chém, đặc biệt các nạn nhân mặc đồ y tá. Những người nhảy lầu tự tử thì đa số cũng là nữ nhưng họ luôn chết trong tình trạng không y phục, bệnh viện phải huy động thêm nhiều bảo vệ nhưng vẫn bị tình trạng như cũ.
Năm đó Bá Khanh nó chỉ mới học lớp hai, mẹ nó bị đau dạ dày phải nằm viện điều trị cũng cả tuần mới được xuất viện, vào cái ngày mẹ xuất viện nó đang mua kẹo bông gòn còn mẹ nó làm hồ sơ ra viện thì nghe sau lưng một tiếng “Phịch” rồi người ta chạy tán loạn, mất gần một tiếng hai mẹ con mới tìm được nhau nhưng nó nhớ rõ lúc đó mẹ nó trông rất kỳ lạ hơn một tiếng trước.
Đôi mắt mẹ nó như vô hồn đến ngờ nghệch, tóc bà thì rối tung hai chân thì đi muốn không vững, quần mẹ nó thì ướt nhẹp nhưng do có người chết chẳng ai thèm để ý đến những điều đó. Nó luôn nhớ rất rõ ngày đó vì những sự kiện xảy ra vì cũng chính từ ngày đó nó thấy mẹ nó khác thường hơn trước, hay chửi cha nó là “yếu sinh lý” rồi bà hay bỏ nhà đi đến mấy hôm mới về.
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn đến gần năm năm trước trong thành phố lại xuất hiện một vụ án mạng hàng loạt tại bệnh viện cũ do một tên sát nhân máu lạnh gây nên, định mệnh lại chọn nó. Hôm ấy, chị Thùy Trang học hành quá độ vì muốn đỗ đại học nên bị quá tải dẫn đến căng thẳng nên bị sốt đến ngất xỉu, kêu thế nào cũng không tỉnh nên phải đưa đi bệnh viện, vậy là nó lại được đến bệnh viện mới. Chị hai được nó và mẹ đưa đi cấp cứu, chị phải ở lại nằm viện một tuần trễ luôn cả kỳ thi, quyết tâm học đại học nên chị Trang quyết định sẽ ôn thi lại cho năm sau và cuối cùng chị cũng đạt được mục tiêu của mình.
Thời gian này vì thành phố xuất hiện dịch bệnh nên dẫn đến quá tải, bệnh viện đã mở một cửa thông sang bệnh viện cũ, tận dụng phòng cấp cứu để lưu trú những bệnh nhân nhẹ và sắp xuất viện.
Một ngày trước khi chị xuất viện, đêm đó mẹ nó chăm sóc còn nó thì phải về nhà nhưng trong lúc đi về mới ra đến cửa cấp cứu thì nghe tiếng người ta hốt hoảng, chạy tán loạn vì có tên tâm thần gặp ai cũng chém mà hắn lại không mặc quần áo, tay cầm cây dao dài khoảng năm tấc. Hắn xông thẳng vào phòng cấp cứu nhưng may mắn cho gia đình nó là có một cô y tá chạy đến khóa cửa lại còn nó nhanh chân chạy đến bên cạnh mẹ và chị hai, tên đó dùng cây dao chém liên tục vào cửa, nó vẫn nhớ kỹ ánh mắt của hắn cứ nhìn vào chỗ của mẹ và chị hai. Ai cũng lo sợ chỉ riêng mẹ nó là không, ánh mắt của bà như nhìn thấy được cố nhân, bà chăm chú quan sát hắn từng cử động cho đến khi hắn rời đi.
Sau khi rởi khỏi khu vực cấp cứu thì tên đó cũng biến mất một cách bí ẩn, cảnh sát đến lập biên bản tường trình sự việc từng người, đặc biệt những người đang nằm ở phòng cấp cứu. Bá Khanh chú ý đến cô y tá đã khóa cửa trước đó, nếu cô ta không xử lý tình huống nhanh như vậy có thể gia đình nó đã không ai còn sống nhưng cái lọt vào mắt nó là thân hình đầy đặn và cô ấy thật xinh đẹp.
Thế là đêm đó ba mẹ con ở lại với nhau trong bệnh viện, nó ngủ chung với chị hai trên giường bệnh, còn mẹ nó thì ngồi đó canh chừng cho hai đứa, ấy vậy mà đó lại là đêm cuối cùng cả ba người được bên nhau. Ba nó sáng chạy vô rước ba mẹ con thì chẳng thấy vợ mình đâu chỉ thấy hai đứa ngồi một góc, hỏi ra mới biết bà lại bỏ đi vì không phải lần đầu nên nhà cũng không ai đi tìm vì hai ba ngày mẹ nó lại về nhưng lần này là lần cuối cùng bà bỏ nhà ra đi vì bà không còn về nữa.
Cha nó vì đau buồn quá độ nên bê tha rượu chè bỏ luôn việc làm thợ rèn nhưng cuối cùng không hiểu vì sao ông được lọt vào mắt xanh của một bà chủ cửa hàng ở thành phố kế bên rồi ông cũng bỏ nhà theo bà ta để lại hai chị em nó cưu mang nhau.
Đứng nhìn bệnh viện cũ mà bao ký ức đau thương chợt ùa về, tay Bá Khanh nắm chặt cây dao dính máu của Phúc Dương trong tay thầm nhủ…
“Lần thứ ba mình quay lại đây, mong đừng có ai chết nữa”
Bỗng phía trong hàng rào có một cô gái mặc đồ y tá, trên hai vai còn có cầu vai chứng tỏ là đang thực tập đứng quay lưng lại với nó, dưới ánh đèn đường mờ mờ từ ngoài đường lớn dội vào lại cách nhau một khoảng nên nó không quan sát được kỹ cô gái này nhưng linh cảm mách bảo nó có cái gì đó không đúng.
Cảm giác hơi bất an nên nó định quay lưng chạy về thì cô gái lên tiếng…
– Cô gái: Anh đang tìm ba tên kia hả?
– Bá Khanh: À, ừ, đúng rồi sao chị biết?
– Cô gái: Sao kêu em bằng chị già thế, em chỉ mới hai mươi ba tuổi à!
– Bá Khanh: À, em mới có mười tám tuổi à nên nhỏ hơn kêu chị là đúng rồi!
– Cô gái: Thì tại nhìn em khí phách quá, em có thể trèo vào đây nói chuyện một chút được không?
– Bá Khanh: À, ừ cũng được mà em đang có việc gấp.
– Cô gái: Ba tên kia lên xe đi mất rồi em không đuổi được đâu.
– Bá Khanh: Hèn gì em chạy lại đây thì mất dấu, chị đợi em cái nhé!
Nhìn qua nhìn lại thì cái hàng rào này không làm khó được nó, tường trường nó còn cao hơn như thế này lại có kẽm gai mà nó và Phúc Dương cũng leo trốn học với đi trễ suốt. Nó nhảy lên ba lần nhưng như có người kéo chân nó xuống cùng với mí mắt nó giật lia lịa làm nó càng cảm thấy bất an hơn, nó định bỏ cuộc thì cô gái ấy lên tiếng…
– Cô gái: Nhìn em trai cũng được mà yếu thế này thì sao có người yêu hả!
– Bá Khanh: Hừ, tại em đánh nhau nãy giờ với đuổi mấy tên kia có hơi đuối sức, để em cho chị xem em yếu thế nào nhé!
Nói xong nó đi lại sát rào không còn bật nhảy để đu lên nữa, lần này nó sẽ leo vô từ từ, tay nó chạm vào thanh sắt cảm giác đầu tiên là nó cảm thấy như đang sờ vào cục đá trong tủ lạnh mà cái lạnh này đến thấu xương tủy của nó. Bá Khanh định giật tay lại thì tay cô gái áp nhẹ vào mu bàn tay nó khiến nó không còn cảm thấy lạnh nữa mà lại ấm áp vô cùng.
– Cô gái: Nè leo vào đi, không sao nữa rồi!
Ánh mắt của cô gái nhìn vào khoảng không phía sau lưng của Bá Khanh như một sự thách thức nào đó cho đối thủ, nó thì đang leo lên từ từ bị khuất tầm nhìn chỉ nhìn được nữa gương mặt phía dưới của cô ta, mũi cao miệng có răng khểnh mà da trắng nữa, cái tật mê gái vốn đã thấm vào máu rồi nên nó thường bị bạn bè ghẹo là “dại gái”, vì ở nhà nghe lời chị nó thành ra quen ai mà con gái kêu nó làm gì nó cũng làm giúp nếu trong khả năng của nó.
Bịch!!!
Cuối cùng nó cũng leo vào được nhưng trước mắt nó lại không thấy cô gái đâu, nó xoay lưng định leo ra thì cô gái đứng ngay sát nó, giật mình nó lui lại ba bước cầm cây dao dơ lên định chém.
– Cô gái: Á, đừng có mà chém con gái người ta chứ!
– Bá Khanh: Chị làm em hết hồn à, chị ở sau lưng em bao giờ thế?
– Cô gái: Em mãi lo leo trèo nào để ý nhảy xuống trúng người ta, chị không né ra là em đè chị rồi.
Bá Khanh gãi gãi đầu vì rõ ràng nãy nó nhảy xuống thì đâu phải chỗ cô ta đứng đâu mà lại dỗi như thế, nhưng không muốn hơn thua với cô ta nên nó đành xin lỗi cho qua.
– Bá Khanh: Thế cho em xin lỗi nhé! Mà tối rồi chị ở đây có mình à?
– Cô gái: À nhóm tụi chị tới bảy người lận mà đang chơi trốn tìm, chị bị bắt nên đang đếm cột nè.
– Bá Khanh: Trời, mấy chị gan thiệt chứ, ở đâu không chơi lại vào đây chơi trốn tìm, thiệt hết chỗ nói!
– Cô gái: Chị thấy em mới gan đó chứ!
– Bá Khanh: Ý chị là sao?
– Cô gái: Thì chỉ một mình mà dám đánh với ba người, nhìn mấy tên đó biết quân ác ôn rồi.
– Bá Khanh: Ha Ha, bình thường thôi mà chị, mười tên em cũng dám chơi luôn.
– Cô gái: Thế em tên gì?
– Bá Khanh: Chị giới thiệu trước đi!
– Cô gái: Chị là Chu Hân Nhi!
– Bá Khanh: Tên chị đẹp nhỉ, em là Lê Bá Khanh mười tám tuổi quê quán tại đây, bí danh các bạn thường gọi “Gấu Lê” vì em rất là gấu chó!
Hân Nhi bước đến gần Bá Khanh ngước gương mặt xinh đẹp lên nhìn nó, còn nó thì một tay chống nạnh ngang hông, một tay cầm dao vẫy vẫy dưng dưng tự đắc.
– Chu Hân Nhi: Thế em đã quan hệ với ai chưa?
– Bá Khanh: Ặc, sao mới gặp nhau mà chị bạo thế, em còn trai tân nha!
– Chu Hân Nhi: Thế em tưởng thật à, chị đang nghiên cứu đề tài về đàn ông khi xuất tinh mà xung quanh chị không có ai để học hỏi kinh nghiệm.
– Bá Khanh: Chị đẹp vậy mà không có bạn trai hả, có lừa em không đó?
– Chu Hân Nhi: Chuyện cũ chị không muốn nhắc đến, thế giờ có cho tui xem thằng nhỏ của đại ca Gấu Lê không nào?
Tuy có hơi bất ngờ trước yêu cầu của Hân Nhi nhưng vì nàng xinh đẹp lại dễ chịu như vậy huống chi nó mới luyện phim heo ở nhà, nghe nói đi chơi “gái bán hoa” dễ bị bệnh nên nó nào dám mấy chuyện đó, giờ có gái đẹp gạ xem hàng thì có thể tiến xa thêm bước nữa nên nó dại gì bỏ qua cơ hội này.
Bá Khanh kéo cái quần short đá banh của mình xuống đến gối rồi móc con cặc đang cứng ra chĩa thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Hân Nhi, nàng đã ngồi xuống đợi chờ được xem thằng nhỏ của nó, con cặc nó tuy không bự nhưng dài cũng gần hai tấc, cái đầu khấc còn chưa được mở mắt ấy vậy mà nó rất tự hào vì trong trường nó so cu thì không ai hơn nó, Phúc Dương chỉ có một tấc rưỡi mà còn có hai trứng dái nhỏ xíu, thường hay bị nó ghẹo là “Dương vật mà không có vật”.
Có lần hai đứa nó xem phim heo so cu với nhau thì Phúc Dương chỉ đáng xách dép cho nó nhưng được cái tốt mã nên nhiều cô theo đuổi mà nó để ý toàn mấy nhỏ thấy gớm nên phó bang chủ nó không chịu cũng phải. Nhiều lần nó cũng bày trò cho Phúc Dương lựa đại một đứa rồi tập địt cho biết mùi nhưng hắn ta quyết không chịu, sau này chơi game nó còn đặt một nhân vật tên là “Dương Không Dương” để ghẹo Phúc Dương vì tội không dám địt gái còn nó thì ghẹo ai cũng không chịu vì tính tình thô lỗ lại thích thể hiện của mình. Hân Nhi lấy tay nâng con cặc nhẹ nhàng lên ngắm nghía…
– Chu Hân Nhi: Trời, của em chưa mở mắt nữa nè, để chị giúp cho!
Vừa dứt tiếng thì nàng đã ngậm ngay con cặc nó vào miệng làm nó không kịp trả lời, cảm giác đầu đời được gái đẹp bú cặc nó mới đã làm sao. Nó lim dim mắt tận hưởng rồi Hân Nhi cắn một cái ngay đầu khấc của nó làm nó hơi thốn khiến nó giật người. Hân Nhi ngước mặt lên nhìn nó thì trên mặt nàng gần đôi môi dính một vệt máu, nàng lè lưỡi ra liếm sạch máu rồi cười quỷ dị. Bá Khanh lúc này như người mất hồn nó cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nó lại không biết tại sao, dường như Hân Nhi không cho nó có thời gian suy nghĩ, nàng tiếp tục ngậm con cặc và bú nhanh hơn, cảm giác cơn sướng đầu đời được bú cặc sắp ập đến thì có ánh đèn rọi ngay chỗ nó đang đứng.
– Nè ai đó, sao cậu vào được đây?
Cơn sướng chưa đến đã bị chen ngang làm nó rất bực bội nhưng nó cũng không quên đứng yên giấu con dao vào trong áo, bác bảo vệ đi lại gần nhưng đứng cách xa khoảng năm mét.
– Bác bảo vệ: Cậu trai vào đây làm gì sao cởi quần như thế kia?
Nó chưa kịp trả lời thì bác ấy tiếp tục…
– Bác bảo vệ: Thanh niên các cậu lại đi vô đây làm cái gì “vê lóc” gì đó hả? Làm gì thì cũng nhớ cẩn thận nha ta đi vòng này nữa là thay ca rồi, ở trong này lâu không có được đâu.
Nó muốn trả lời lại nhưng không hé được lời nào, bác bảo vệ xoay lưng vừa đi vừa nói…
– Bác bảo vệ: Cậu đúng gan dạ dám vào nơi đây một mình đúng là không sợ chết mà, đúng là tuổi trẻ!
Dường như nó đã nhận ra điều gì đó không đúng, nó cố gồng hết sức bú mẹ của mình để xoay lưng chạy, trán nó đổ đầy mồ hôi, hai hàm răng thì nghiến chặt không hé được lời nào. Biết mình đã gặp ma, Bá Khanh nó từ từ nhìn xuống thì Hân Nhi vẫn đang bú con cặc nó say mê nhưng vì sợ con cặc nó từ từ mềm nhũn rồi tự rớt ra khỏi miệng nàng.
Như thoát khỏi sợi dây trói buộc nó xoay được người lại chạy thật nhanh theo ánh đèn của bác bảo vệ, chỉ trong phút chốc nhưng bác bảo vệ có vẻ đi rất nhanh, nó dùng hết sức có thể để đuổi theo ông hòng tránh thoát khỏi con ma nữ Chu Hân Nhi.
Trời đã đổ mưa…
Phúc Dương sau khi bị chém một nhát tuy vết chém không sâu nhưng đủ làm máu thấm ra bên ngoài áo phía trước, tuy truy hô nhưng không ai xuất hiện vì khu này người ta thấy chém nhau là đóng cửa tắt đèn hết, họ sợ trong lúc ẩu đả thì chạy vào nhà mình rồi có nhiều chuyện không may xảy ra.
Thuỳ Trang đang thay đồ thì nghe tiếng chửi thề của Bá Khanh biết có chuyện chẳng lành nhưng không ra tay ngăn cản kịp, khi nàng chạy ra thì thấy Phúc Dương bị chém nên đã cố truy hô cầu cứu, cũng may là bọn nó bỏ chạy nhưng thằng em mình lại dại dột chạy theo.
Không ai giúp đỡ nên nàng tự thân dìu Phúc Dương vào nhà, một tay nó ôm bụng, một tay ôm ngang lưng vòng qua bên kia vú của nàng. Vết thương chỉ thuộc dạng bình thường với nó nhưng được người đẹp dìu như thế thì sao mà từ chối cho được, từ chỗ nó khuỵu xuống đi đến nhà Bá Khanh tầm hai chục mét nhưng nó cố tình té lên té xuống chừng hai chục lần, mỗi lần như thế nó lại bóp chặt cái vú rồi sẵn tiện lấy hai ngón tay sờ vào đầu ti của nàng.
Trời mưa làm cái áo thun hai dây bó sát cơ thể của nàng càng ôm sát da thịt hơn, Phúc Dương nhớ tới cảnh mà nàng tắm mới đây làm nó hứng tình lên nhưng con cặc thì như bất tuân mệnh lệnh, nó chỉ nhúc nhích chút xíu rồi xìu xuống, biết mình cần thức ăn nên nó cũng phải đành chịu.
Bỗng nhiên trong đầu nó nhớ đến ý tưởng khi nhìn thấy Thuỳ Trang tắm mới đây, nó thầm đọc chú thần Nak trong suy nghĩ rồi ước muốn địt người con gái này đây thì con cặc nó tự dưng giật mạnh lên ba cái rồi cương lên độn cái quần ra một cục.
Cuối cùng cũng vào đến nhà, phòng của Bá Khanh thì nó khóa suốt nên không vào được nên Thuỳ Trang dìu nó vào phòng mình vì Phúc Dương cũng không phải là ai xa lạ với nàng, nàng còn nhiều lần hối lộ giờ để Phúc Dương nói lời tốt cho mình với ông nội của nó để nàng sau khi tốt nghiệp có công việc làm ổn định ở khách sạn của ông Phát nơi nàng từng xin thực tập trước đây.
Tuy là bạn hữu chí cốt nhưng Phúc Dương rất rõ ràng trong tiền bạc chơi game, tài khoản nó hết tiền là nó nạp vào chứ không chơi “chùa” nhưng mỗi khi chị Trang ngồi máy là luôn nạp cho nó mấy giờ chơi, ngoài ra chị còn hay thông đồng với nó trộm đồ “hịn” săn boss của Bá Khanh.
Vào phòng con gái không còn lạ lẫm gì với nó vì nó sống cũng với hai người con gái là mẹ Thục Trinh và út Kiều Diễm nhưng phòng của Thuỳ Trang rất ngăn nắp và có mùi hương rất dễ chịu làm nó nhớ đến hương thơm của Tiểu Vi dù hai mùi khác nhau nhưng khiến cho nó rất thoải mái.
Phúc Dương chợt nhớ lại hai người đang ôm nhau thì ở đâu xuất hiện ba tên kia đòi dẫn nàng đi, rồi nàng ấy bỏ chạy, chẳng biết tốt xấu thế nào nhưng Phúc Dương quyết cản đường bọn họ vì nhìn chung đánh giá thì ba tên đó trông như bọn ác ôn còn Tiểu Vi lại xinh đẹp dễ chịu như thế không thể để bọn chúng bắt được. Phúc Dương nghĩ có thể Tiểu Vi bị bọn chúng bắt bán cho mấy cơ sở tẩm quất nào đó nên nàng mới bỏ chạy, nghĩ đến đây nó lại thấy thương cảm cho nàng “Hồng nhan bạc phận”.
Quần áo ướt lại dính máu nên Phúc Dương ngại ở lại trong phòng, vết thương bị chém này không quá lạ với nó nhưng khi bị cây dao kia chém trúng cảm giác các dây thần kinh nó như bị tê liệt, cảm giác này lần đầu tiên nó mới bị.
Hôm nay xảy ra nhiều việc thật sự nó muốn gặp ông nội nó hỏi cho rõ, linh tính mách bảo cây dao kia chắc chắn có vấn đề, xoay người đi ra khỏi phòng chị Trang nó mới phát hiện trên cửa phòng phía trong có treo một cây rìu khoảng năm tấc, theo nó biết thì thường người ta dán ông Hổ hay bùa chú gì đó, cây rìu lần đầu tiên nó thấy.
Phúc Dương nhớ đến lời ông Ngọc Tam nói họa khó tránh khỏi có thể là chuyện này, nó nghĩ quay trở về nhà thì an toàn hơn nên nó định đi ra sau về bằng đường của “cánh cửa thần kỳ” vì biết đâu bọn kia quay lại đợi nó phía trước.
Con cặc của nó vẫn còn đang cương cứng nhưng chỉ ở mức bình thường khi nó chưa có được “Hồn dương”, cơn đói khiến nó di chuyển thật chậm chạp, nó lết từng bước ra sau. Âm thanh nước chảy cộng hưởng cùng tiếng mưa dường như đã giấu đi tiếng rên “khe khẽ” của nàng nhưng không giấu được ánh mắt thèm thuồng của con thú khát tình phía sau nàng.
Thuỳ Trang không hiểu tại sao một người con gái giữ vững quy tắc như mình lại bị khuất phục trước Phúc Dương, hai mươi hai tuổi đầu đời chưa một mối tình vắt vai vì nàng muốn giữ trinh tiết của mình đến khi lấy chồng, cặp ngực mướp của nàng chưa được ai sờ đến vậy mà nay bị Phúc Dương lợi dụng bóp mấy chục cái, nàng tự thấy thật hổ thẹn.
Nàng không hiểu tại sao khi Phúc Dương sờ vào ngực mình mà nàng lại để yên như thế, khi ấy âm hộ nàng thật sự rất ướt nhưng nhờ trời mưa và trời tối nữa nên không bị mất mặt trước người bạn của em mình. Nàng đứng trần truồng tận hưởng từng tia nước từ vòi sen bắn vô cặp vú mướp của mình, trong cơ thể nàng nó như dâng lên một cơn lửa dục vọng nhưng không có đường thoát, một tay nàng mân mê cặp vú tay kia thì chà xát cái mu lồn đầy lông của mình, dâm thuỷ hòa cùng dòng nước chảy xuống cống.
Cửa nhà tắm không đóng không biết vì nàng quên hay cố tình nhưng cơn nứng cặc của nó là hiện hữu, từ ngày bị Cóc tinh thả nguyền rủa nó mới thấm câu “Có thực mới vực được đạo” mà nó thì chỉ cần vực dậy con cặc hùng dũng kia cùng hai cái “trứng cút”. Nó di chuyển chậm chạp sang gian bếp thì trước mắt nó là cả một khay trứng gà tầm hai chục trứng, đây là trứng gà để cho các con nghiện như nó hay ăn món huyền thoại ở tiệm Net “mì trứng”. Không còn những bước đi rệu rã nữa, nó chạy đến thật nhanh đập từng hột vào tô với tốc độ tốt nhất có thể rồi đưa tô lên miệng húp một cái “rột”.
Nó quay lại nhà tắm, quan sát từng động tác mơn trớn của nàng rồi bỗng dưng nàng quay lưng lại phát hiện có người đang đứng nhìn mình lõa thể, theo bản năng nàng chụp ngay cái khăn tắm che lại phần ngực.
Phúc Dương đã cởi bỏ y phục ra sau khi húp xong khay trứng, trước mặt nàng bây giờ là một người đàn ông lõa thể như mình nhưng hắn có con cặc thật kích thích ánh nhìn, con cặc của nó cương lên mạnh mẽ dài hơn gần hai tấc như cái chày đâm tiêu còn chảy dịch ra liên tục rơi xuống đất thành một bãi.
Trước ánh mắt thèm muốn cơ thể của mình nhưng Thùy Trang không hề có một động tác phản kháng hay la lên cầu cứu, nàng dần dần bỏ chiếc khăn xuống đất sau khi con cặc cua nó lóe lên một tia sáng màu đỏ.
Thùy Trang như bị con cặc kia mê hoặc, nàng bước gần đến Phúc Dương rồi quỳ xuống há miệng ra hứng những giọt tinh dịch đang chảy ra, Phúc Dương ngừng đọc chú Thần Nak rồi hắn ấn con cặc bự của mình vào miệng Thùy Trang.
Hắn ấn con cặc vào sâu tận cổ họng nàng rồi xả bớt đi một phần tinh dịch đang ở bọng đái, vì nghẹt thở nên nàng “ú ớ” cố đẩy nó ra. Nó thả lỏng tay làm nàng té xuống đất rồi nó bế nàng lên đi vào phòng ngủ nơi mà Thùy Trang sắp được tận hưởng hương vị của dục lạc.
Tại nhà nội Phúc Dương…
Gia Hân sau khi đọc những tin kinh dị kia đặc biệt là tên biến thái năm đó nàng cảm thấy bất an vô cùng, trong ký ức nàng vẫn còn nhớ như in gương mặt của tên đó đôi khi nàng còn ngủ mơ thấy cảnh tượng năm ấy. Hắn đã hiếp dâm ba điều dưỡng, một bác sĩ và một sinh viên thực tập, tất cả bọn họ đều bị hắn chém tới chết trong khi làm tình, chưa thỏa mãn nên hắn quyết tìm bằng được một người cuối cùng đó là Lý Gia Hân.
Hơn ai hết cô biết rõ tại sao hắn lại tìm mình, một tuần trước khi sự việc xảy ra, hôm ấy là ngày đầu tiên nàng đi làm vì chưa hiểu những công việc mình sắp được bố trí nên khoa giao cho nàng ở phòng cấp cứu để tiếp nhận bệnh nhân. Chiều hôm ấy, khoa tiếp nhận một bệnh nhân nữ cấp cứu vì bị rách âm đạo mức độ nặng, qua tìm hiểu mới biết nữ bệnh nhân ấy bị chồng quan hệ tình dục quá độ mà xảy ra đa chấn thương vùng hạ bộ dẫn đến rách nát. Bệnh viện quá tải nên mọi người mới làm đều phải tham gia trực, ca trực đầu tiên của nàng lại ở phòng cấp cứu bệnh viện cũ gồm có năm người và bảy sinh viên thực tập. Một bác sĩ, bốn điều dưỡng cùng bảy sinh viên hỗ trợ cho ca trực đó, sau khi tiếp nhận một bệnh nhân nữ trẻ tuổi cấp cứu vì sốt dẫn đến ngất xỉu do mất sức thì đến nữ bệnh nhân xấu số kia, bệnh nhân đó đã không qua khỏi sau một ngày nằm viện.
Cái chết của bệnh nhân đó cũng là đề tài khó giải thích cho các bác sĩ đến khi có nhiều trường hợp trong thành phố tử vong như thế thì các bác sĩ đưa ra nguyên nhân là do dịch bệnh gây quá trình thối rữa diễn ra nhanh hơn.
Đêm đó, sáu người trong kíp trực bàn tán về trường hợp của bệnh nhân nữ bị rách âm đạo kia có thể do dương vật của người chồng quá lớn hoặc quan hệ nhiều người rồi nói bị chồng bạo dâm mới gây ra như thế. Rồi cuối cùng người chồng cũng xuất hiện, hắn ta vào chăm sóc cho vợ mình rồi có kể cho mọi người nghe chuyện tại sao vợ hắn bị như thế.
Theo lời hắn kể, hắn tên là Nguyễn Nam nhà năm đời theo nghề rèn binh khí, năm năm trước hắn qua bạn bè biết được một loại thạch có tính kim loại rất quý hiếm được tìm thấy ở vùng hang sâu Tây Bắc. Những người này nhờ hắn rèn loại thạch này làm vũ khí như dao, búa, kiếm để trưng bày, ban đầu hắn không chấp nhận nhưng với số tiền hậu hĩnh bên kia yêu cầu thì hắn bắt tay làm việc.
Tuy là đá nhưng loại thạch này có tính chất như các quặng kim loại hắn hay rèn nên chỉ mất khoảng hai tuần là thành phẩm, một thời gian sau khi hoàn tất các sản phẩm thì hắn được tặng một khối thạch cũng khá to để trưng trong nhà cùng một số tiền công.
Lò rèn tuy lâu đời nhưng chỉ có hắn và một người thợ phụ là Lê Bá Khương, hắn vụng trộm với vợ của người thợ này cũng khá lâu mà không bị phát hiện. Đến một ngày hắn liên tục nằm mơ thấy nhà có một con cóc nhảy vào người hắn thì hai trứng dái hắn luôn đau nhức và sưng to lê nhưng khả năng giường chiếu không hề mất đi mà còn rất sung nữa.
Hắn vụng trộm một thời gian thì bị phát hiện, người thợ kia cũng thôi việc còn hắn thì mất hết một cái lồn để đụ nên chỉ còn mỗi vợ mình, vì bị phát hiện ngoại tình còn kinh tế chính lại phụ thuộc vào nhà vợ nên hắn không dám vụng trộm nữa, mỗi khi nứng cặc lên thì hắn lại đè cô ra đụ. Ban đầu thì mọi chuyện bình thường cho đến gần đây trứng dái hắn càng sưng lên không ngừng nên hắn phải tích cực đụ hơn nữa, sức người có hạn nên vợ hắn không chịu nổi nhưng vì yêu hắn nên cố sức chịu đựng cho đến hôm nay.
Ai nghe hắn kể cũng ngồi tưởng tượng ra cảnh ấy, Gia Hân nhớ rõ cô còn không tin đòi xem dương vật của hắn ta bự đến cỡ nào, cô nghĩ hắn không dám cho mọi người xem cho đến khi hắn tự cởi quần mình ra, bất ngờ trước điều đó cô đã bỏ đi ra ngoài vì giây phút vạ miệng của mình.
Sau khi quay lại phòng cấp cứu thì cô thấy mọi người cười nói vui vẻ, ai cũng tỏ ra thích thú như mới xem một bộ phim hài, hỏi ra mới biết hắn có cái dương vật chút xíu mà còn bị sưng mủ, hắn thủ dâm cả buổi cũng không thể cương cứng nữa lấy gì mà sinh hoạt tình dục nhiều lần với vợ hắn. Mọi người bàn tán xôn xao rồi đưa đến kết luận là có thể vợ hắn cắm sừng hắn chứ làm sao hắn lại cắm sừng vợ mình được với con cu bị bệnh kia.
Hắn đã đi đâu mất không còn ở đây nữa, Gia Hân không ngờ rằng ngày hắn trở lại đúng vào ngày kíp trực của cô, năm người hắn đã giết hết bốn chỉ còn lại mỗi cô. Cô chợt nghĩ nếu không phải cô nhờ cô bé sinh viên xấu số kia lên phòng báo cô bận nhận bệnh chưa lên họp được thì có phải cô cũng nằm trong năm người đó.
Cảm giác bất an bao vây nên cô muốn được nhanh trở về nhà, Gia Hân lấy điện thoại gọi lại cho chồng mình để đến đón nhanh thì được một người phụ nữ bắt máy nói là vợ anh ta, tuy rất tức giận nhưng cô vẫn cố giả vờ là chị họ của chồng mình ở nước ngoài mới về để tìm hiểu thêm thông tin thì cô mới phát hiện ra là người phụ nữ này là vợ bé của chồng mình. Hai người đã chung sống được gần năm năm, cô dường như không thể chịu được sự phản bội này, cô muốn hỏi thêm nhưng dường như bên kia đã tắt máy.
Gia Hân muốn gọi lại hỏi thêm nhưng điện thoại cô đã hết pin, tìm xung quanh phòng khách chỉ thấy được cục sạc nhưng không có dây, cô muốn đi ra ngoài bắt xe về nhưng trời lại đổ mưa. Tìm không được cục sạc nhưng cô tìm được một cái laptop, cô bật laptop lên thì thấy bốn màn hình camera quan sát từ đầu lối vào vô tới cửa nhà.
Ở cái camera thứ hai từ ngoài vào, cô nhìn thấy một người công nhân vệ sinh đang đi từ từ vào đây bỗng dưng hắn dừng lại đứng nhìn lên camera cười một nụ cười quái dị.
Gương mặt này cô không thể nào quên được, một gương mặt mà mỗi khi cô ngủ cơn ác mộng đó lại tìm đến, chính hắn tên biến thái năm ấy đang đến tìm cô.