Phần 14: Án Mạng
Trời vẫn mưa chưa ngừng hạt, Phúc Dương sau khi bế Thuỳ Trang vào phòng thì bỗng nhiên cúp điện, có thể vì mưa giông nên hệ thống điện khu này bị ngắt. Cơn nứng của nó đã sắp không còn kiềm chế nổi, nó nằm úp lên mình của nàng rồi bắt đầu hai tay nắn bóp cặp vú mướp của nàng, con cặc thì rà rà ở hai mép lồn đầy lông của nàng.
Chùm lông mu đen nhánh của nàng đã bị dịch nhầy của nó làm cho ướt nhẹp, con cặc của nó cứ giật giật thì trào ra một dòng tinh khí nó đã giữ ở bọng đái. Nó bắt đầu hôn môi của nàng, cái lưỡi tham lam bắt đầu xoắn lấy lưỡi của Thuỳ Trang, nàng cũng phối hợp nhịp nhàng với nó bằng những xúc chạm của đôi bàn tay của mình bằng cách nắn bóp cặp mông của Phúc Dương.
Phúc Dương bắt đầu bú xuống cặp vú mướp to bự kia, nó nút nghe “chùn chụt” làm nàng phải oằn mình chịu đựng từng cơn điện giật từ cái lưỡi nhám nhám của nó. Không thể chờ đợi được lâu nữa, nó bắt đầu cầm con cặc gân guốc đã cương hơn hai tấc của mình bắt đầu ấn nhẹ nhẹ vào cái lỗ lồn đầy dịch nhầy kia.
Phập!
Một cú nhấp đầu đời lút cán của nó xóa tan bao muộn phiền mấy ngày nay, nó không cần quan tâm nàng còn trinh trắng hay không bây giờ nó chỉ muốn tận hưởng cảm giác “đụ” con gái nó sướng như nào.
Từng cú nhấp mạnh mẽ kêu “ọt ọt” hòa cùng tiếng rên “ư ư” của nàng như xóa tan đi tiếng mưa như trút nước ngoài kia, nó cứ nhấp hông lên xuống, vận dụng tuyệt học chị “gu gồ” dạy cho nó mà ra sức nhấp.
Với Thuỳ Trang thì đây là lần đầu tiên nàng được đụ nó mang cho nàng cảm thấy cực kỳ thích thú mà lại không có một cơn đau âm ĩ trong lồn như mấy bạn nàng miêu tả, nàng cảm thấy như mình đã quen với con cặc to bự kia từ lâu, rồi nàng chợt nghĩ đến Bá Khanh.
Em trai nàng cũng có con cặc cũng tương đương như thế này, nàng chỉ thấy mỗi sáng sang phòng em kêu nó đi học thì một con cặc cũng độn to ra ngoài như thế nhưng không biết lúc lâm trận sẽ thế nào.
Mới được năm phút nhưng thời gian như đóng băng trong tâm trí Phúc Dương, nó cảm thấy cực thích thú cảm giác này, nó ấm áp và tạo cảm giác cực thích thú như có một cái ống siết chặt lấy con cặc nó và bây giờ nó đã biết cái cảm giác lân lân khó tả mà tụi con trai trong lớp hay bàn tán mà nó từng không quan tâm.
Nó cảm giác mình không trụ được nữa nên định dùng “Hấp tinh đại pháp” để rút tinh dịch lên bọng đái nhưng trong tâm trí nó vang vọng một giọng nói lạ lẫm mà lại quen thuộc “Không được, hãy bắn hết ra”.
Hai tay nó bắt đầu ôm chặt lấy hông của Thuỳ Trang ra sức kéo người nàng thật khít về phía nó rồi ghì chặt nàng lại, từng dòng tinh khí nóng hổi được bơm thẳng vào sâu tận tử cung nàng làm nàng sướng tê dại mà hét lên.
– Lê Thị Thùy Trang: Á… á… á…
Rầm!!!
Một âm thanh ngã đồ đạc gì phía sau bếp làm Phúc Dương bừng tỉnh, nó nhận ra sau khi nó xuất tinh đạt cực khoái thì đôi mắt của nó có thể nhìn được trong tối tuy không rõ ràng nhưng có thể nhìn tốt hơn bình thường rất nhiều. Con cặc nó đã xìu đi và mềm nhũn còn Thuỳ Trang thì sau khi hét lên vì cơn sướng cực khoái đầu đời cũng đã bất tỉnh nên nàng không nghe thấy tiếng động kia.
Nó đi xuống bếp để tìm hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy có một cơ thể phụ nữ mặc đầm ngủ nằm tênh hênh ở đó để lộ ra nhúm lông lồn đen xì ngay hạ bộ, con cặc của nó bắt đầu cựa quậy. Quan sát xung quanh nó nhận ra người phụ nữ này vì đạp phải dịch nhầy của nó mà té vào tủ chén đập đầu vô cạnh tủ mà bất tỉnh, một phần tóc của cô che đi khuôn mặt, chiều cao của cô gái này chỉ tầm khoảng mét rưỡi nhưng nhìn rất cân đối.
Phúc Dương bước lại gần định gọi cô ta tỉnh lại nhưng nó chợt nhớ mình đang lõa thể, nắm bắt thời cơ một tay nó sục sục con cặc cho trào dịch ra còn mặt nó hạ thấp hửi mùi lồn của cô ta, lồn của cô ta có mùi tanh tanh nhưng cơn nứng làm nó không thèm để ý đến mùi tanh đó nữa.
Nó vén cao cái đầm lên để nhìn cặp vú, cặp vú cô ta chỉ bằng hai cái bát nhỏ không thể nào so bì với cặp vú khủng của Thuỳ Trang được nhưng nó vẫn đưa miệng lên nút nhẹ một cái, tay thì sục con cặc chảy dịch nhầy lên mu lồn của cô ta.
Miệng thì ngậm núm vú, tay kia sục cặc rồi chà sát mu lồn, cứ thế mà nó đã bôi trơn cửa mình của cô gái ấy, nó không thọc tay vào sâu vì nó sợ cô này còn trinh nếu vậy thì nó sẽ không được phá trinh nữa rồi. Tay kia nó vén nhẹ tóc cô ta sang một bên thì nó mới nhận ra đây chính là cô Tâm dạy Anh Văn, cô ấy là bạn của mẹ Trinh cũng là chủ nhiệm lớp 10 của nó trước đây.
Nhìn thấy cô Tâm thì ký ức nó lại ùa về, nó còn nhớ trước đây hay bị mấy thằng con trai trong lớp ghẹo nó là một cặp với cô vì nó có mẹ là giáo viên Anh Văn rất giỏi nên nó cũng được mẹ Trinh siết môn Anh Văn rất gắt gao vì thế trong lớp chỉ có nó và cô Tâm hay giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh. Thường thì cô chỉ hỏi thăm kiểu kiểm tra miệng vấn đáp với nó, Phúc Dương thì cao còn cô lại nhỏ bé, có một lần vô tình trong khi khảo bài cô bị chóng mặt té vào lòng Phúc Dương thế là từ đó mọi chuyện đồn thổi xuất hiện.
Cũng vì chuyện này mà cô bị trường kỷ luật không cho đứng lớp của nó nữa nên nó thấy rất hối tiếc vì trong trường nó chỉ thích có hai giáo viên đó là cô Tâm và mẹ nó Thục Trinh. Chuyện chẳng có gì nhưng từ đó về sau cô luôn tránh mặt nó luôn, cô không còn đến nhà mẹ chơi như xưa, trong trường cô luôn tránh né nó đến nỗi nó quên luôn nó từng có một cô chủ nhiệm tên Tâm.
Ký ức hiện lên như một bộ phim được phát lại, từng cảm giác thân thuộc khi ấy lại trở về, nó ước gì mình mạnh mẽ hơn khi đó tìm gặp cô thì có lẽ năm sau cô đã không xin thôi việc để rồi nó thật sự mất đi một người bạn vấn đáp tiếng Anh với nó nữa, tiếng Anh là môn nổi trội nhất của nó để thể hiện cho chúng bạn bè kính nể vì các môn khác nó chỉ ở mức trung bình.
Riêng đối với môn thể dục thì nó luôn xếp thứ hai vì người đứng nhất luôn là Bá Khanh, người có thể chất tốt nhất trường nhưng lại học lực ở mức yếu ấy vậy mà nó đậu được đại học còn Phúc Dương thì khiến cho nội nó thất vọng vì rớt đại học.
Nhìn thấy cô Tâm cứ như gặp được người yêu cũ, nó bắt đầu hôn lên môi của cô rồi một tay thì se cái núm vú, vú cô nhỏ nhưng cái đầu ti thì bự hơn của Thuỳ Trang chút ít có lẽ vì cô đã từng cho con bú. Phúc Dương kéo hai chân cô cao lên trên vai rồi bắt đầu ấn con cặc đã cương lên lại lần nữa, con cặc gân guốc dài hơn hai tấc như một cái chày đâm tiêu bắt đầu hành trình khám phá vùng đất mới.
Phập!
Một cú đâm chỉ vào được nửa con cặc, nó cố đẩy hông mình mạnh lên cùng với kéo người cô sát vào nhưng vẫn không hết được con cặc của nó, gương mặt mộc xinh xắn không cần trang điểm là một điểm gây nứng cho Phúc Dương.
Nó bắt đầu đặt hông cô sát xuống nền gạch, dạng hai chân cô hết cỡ rồi cố nhấp con cặc bự mình vào thật sâu, ì ạch cũng được gần năm phút nó bắt đầu lại cảm thấy cơn sướng sắp đến.
Chưa tận hưởng được hết độ bót âm đạo của cô Tâm thì nó lại sắp ra, không muốn buông vũ khí quá sớm nên nó định rút con cặc bự ra xả hơi vì âm đạo của cô vừa ấm lại bót nữa khiến nó không thể chịu nổi. Lại có một giọng nói kia vang vọng trong đầu nó “không được, phải xuất tinh nếu không sẽ chết”, nó không biết tại sao lại xuất hiện giọng nói đó lần nữa. Lần này nó quyết định sẽ không xuất tinh ra mà sẽ dùng “Hấp tinh đại pháp” hút ngược lên bọng đái nhưng mọi chuyện không đợi nó vận công, âm đạo của cô Tâm bắt đầu siết chặt hơn và đầu cô ta bắt đầu lắc qua lắc lại vì có thể cô Tâm chuẩn bị đạt cực khoái, cơn cực khoái mà chỉ có mỗi Phúc Dương mới làm được.
– Cô Tâm: Á… á… á!!!
Âm đạo của cô siết chặt không muốn rời con cặc bự kia còn nó thì chưa kịp vận công đã bị một dòng khí lạnh ngắt lan tỏa đầu khấc cùng lúc với nó cũng xuất tinh nóng hổi ào ạt đáp trả. Tay chân nó mệt đến rã rời, nó muốn đứng dậy nhưng con cặc vẫn còn bị cái lồn cô Tâm siết lấy, loay hoay tới lui nhằm rút ra nhưng không được thì nó nhận thấy trong bóng tối ánh mắt của cô Tâm đang nhìn nó cùng với nhịp thở như hấp hối.
Ánh mắt của cô Tâm khiến nó giật mình, Phúc Dương nhìn thấy gương mặt cô ta bắt đầu trắng bệch, hai khóe mắt chảy ra hai hàng lệ màu đen và đôi môi mà nó vừa hôn hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Hai tay cô Tâm bắt đầu chụp thẳng lên cổ nó rồi bóp chặt, nó cố gắng đứng dậy rồi kéo tay cô ta ra để tìm ít khí thở, con cặc thì vẫn đang còn bị siết chặt trong lồn cô ấy. Xoay qua xoay lại cố thoát khỏi đôi tay muốn cướp đi sinh mạng của mình, ý chí cầu sinh khiến nó nghĩ đến chỉ có mỗi Thuỳ Trang có thể giúp mình, Phúc Dương vùng vẫy cố đến gần cửa phòng của nàng nhưng dường như ý đồ đó đã bị cô Tâm biết được.
– Cô Tâm: Hahaha! Định tìm người giúp ngươi hả, đừng có mơ!
Mặc dù cô Tâm siết chặt cổ họng của nó khiến con người ta khó thở nhưng nó vẫn cố nhích đi từng bước một mặc dù rất nặng nhọc như nó đang mang vác thêm gần trăm ký trên người. Đối với một người bình thường có thể đã chết từ giây phút cô ta chụp được cần cổ vì cô Tâm đã chết và cô ta là “quỷ đói hơi thở” vì khi chết cô ta đã bị ngạt thở đến chết nên người bị cô ta chụp được sẽ phải chịu những gì như cô ta chịu đựng trước khi chết.
Thế nhưng Phúc Dương hoàn toàn khác, điểm mạnh ngoài môn tiếng Anh ra nó còn được nội rèn luyện cho môn khí công, nếu ở trạng thái bình thường nó có thể nhịn thở được trên bảy phút còn với những lúc bất ngờ thì tối đa có thể được bốn phút.
Tuy nắm thế thượng phong nhưng dường như cô Tâm biết được nó khó đối phó nên cô cố kéo dài thời gian bằng cách nói chuyện.
– Cô Tâm: Có thể mày là Cóc tinh nên nhịn thở được lâu như thế nhưng cũng phải chết dưới tay ta thôi, ha ha ha!
Bỏ hết những lời nói đó, Phúc Dương cố những bước đi rệu rã đến bên cửa phòng.
– Cô Tâm: Mày chạy vào đó tao cũng không sợ đâu!
Hiểu được ý câu nói của cô ta, Phúc Dương nhớ đến cây rìu trên cánh cửa rồi nó gồng hết sức mình mà bay vào phòng Thuỳ Trang.
Bịch!!!
Phúc Dương ngã lăn ra sàn hai tay sờ lên cổ thì thấy thật đau còn trước mắt nó là cô Tâm đang đứng ngay cửa phòng nhìn nó bằng ánh mắt giận dữ.
– Cô Tâm: Nếu tao biết mày là Cóc tinh tao đã không cho mày đụ tao đâu!
– Đường Phúc Dương: Hừ, sao cô lại muốn giết con chứ?
– Cô Tâm: Haha, muốn biết thì đi ra đây!
Phúc Dương gào lên giận dữ…
– Đường Phúc Dương: Cút con mẹ mày đi!
Tay không tấc sắt nhưng linh tính Phúc Dương hiểu được nhất định con ma này sợ cây rìu kia, nó nhảy lên chụp lấy cây rìu rồi vung chém xuống đầu cô Tâm, biết nó nhận ra yếu điểm của mình nên hồn ma cô Tâm vụt cái đã biến mất.
Ánh đèn lại sáng lên!
Nhìn cơ thể trần truồng trên giường của Thuỳ Trang thì nó lại nổi cơn nứng nhưng nó cần phải báo cho nội biết tình hình nó hiện tại mặc dù chưa chắc đã liên lạc được ông nhưng có một hồn ma báo oán thế này thì chết lúc nào không biết. Chạy ra ngoài bếp nhưng không quên cầm theo cây rìu kia, móc trong túi quần ra thì điện thoại của nó vì ướt nước mưa lại thêm va đập trong lúc đánh nhau nên có vài chục đường nứt chi chít trên màn hình cùng cái màn hình đen thui.
Nó nhấn thử nút nguồn nhưng chưa được ba giây thì màn hình đã sáng đèn hiện lên dòng chữ “Hello Donkey”, nó lập tức đặt điện thoại xuống bàn rồi dùng cây rìu đập nát chính cái điện thoại gắn bó bao lâu nay với mình.
“Donkey” chính là tên tiếng Anh của nó khi xưa dùng để xưng hô với cô Tâm, từ ngày không còn cô đứng lớp nữa nó cũng đổi tên thành “Dudu”, mấy bạn gái trong lớp thì gọi là “đu đủ” còn mấy thằng con trai kêu nó là “đụ đụ” nhiều đứa bị trừ điểm vì nói tục khi trêu tên nó.
Mặc quần áo vào nó mới nhớ mình con có pháp khí của nội cho “Huyết mệnh khoái tử”, chạy vào phòng Thuỳ Trang thì thấy nàng vẫn còn đang ngủ say mê, hiểu được phần nào hồn ma kia chỉ muốn tổn hại đến nó nhưng nó lại lo cho nàng nên đặt cây rìu lên trên mình nàng ở giữa khe hai cặp vú đồ sộ kia rồi lấy tay nàng đặt lên.
Trong tay đã có “Huyết mệnh khoái tử” nên giờ nó có thể nói không sợ bố con thằng nào nữa vì nghe theo lời của nội và lão Tam thì cây đũa bếp này cũng phải gọi có gì đó chấn tà được vì tình ra tuổi thọ nó phải gấp mấy trăm lần con ma nữ đó.
Vừa quay lưng đi thì Thuỳ Trang nằm chặt cổ tay nó…
– Lê Thị Thùy Trang: Dương đi đâu đó?
– Đường Phúc Dương: Tạnh mưa rồi, em đi về!
– Lê Thị Thùy Trang: Mần người ta đã gọi bỏ đi vậy á hả?
– Đường Phúc Dương: Ờ thì tại em có chuyện gấp!
– Lê Thị Thùy Trang: Thế đời con gái của người ta thì sao?
Phúc Dương nghiêm mặt lại suy nghĩ…
– Đường Phúc Dương: Ờ thì…
– Lê Thị Thùy Trang: Khùng quá, giờ không chị em gì hết!
– Đường Phúc Dương: Là sao chị Trang?
– Lê Thị Thùy Trang: Từ giờ cứ kêu chị là Trang thôi, anh yêu!
Phúc Dương không bất ngờ trước cách gọi này, nó cười đắc thắng vì nó đã chiếm được trái tim của nàng hay có thể gọi là chiếm được thân xác này vì nàng đã bị nó đụ nên sẽ là đàn bà của nó từ hôm nay.
– Đường Phúc Dương: Em yêu, em giữ cây rìu này bên mình nha, chuyện gì thì anh nói sao!
– Lê Thị Thùy Trang: Cây rìu này của ba em làm mà, ba nói để trấn tà, không lẽ?
– Đường Phúc Dương: Đúng rồi đó, nhà em có con ma nữ, nó mới mém giết anh đây!
Thuỳ Trang kéo mạnh Phúc Dương xuống giường rồi ôm chặt…
– Lê Thị Thùy Trang: Đừng bỏ em, con ma đó hay quấy rầy lúc em ngủ lắm!
– Đường Phúc Dương: Thật có chuyện như vậy?
– Lê Thị Thùy Trang: Đúng rồi anh, bình thường tối em mặc đồ ngủ, sáng thức dậy là bị cời ra hết, cứ một tuần hay hai tuần là bị à mà ở âm đạo em hay đau nữa chứ không có được anh làm như hôm nay.
– Đường Phúc Dương: Con ma này bị biến thái nữa à, kinh thật!
Vừa dứt câu thì đèn trong phòng chớp tắt ba cái rồi bình thường trở lại…
– Lê Thị Thùy Trang: Á…
– Đường Phúc Dương: Em đừng sợ, có anh đây!
– Lê Thị Thùy Trang: Thằng Khanh chưa về nữa, em không dám ngủ đâu!
– Đường Phúc Dương: Thôi vậy em theo anh tối nay đi nhưng nhớ nghe lời anh đó!
– Lê Thị Thùy Trang: Vâng ạ chồng yêu, thế có đụ em nữa không đó?
– Đường Phúc Dương: Anh đâu phải cái máy đụ đâu à!
Hai tiếng “chồng yêu” làm Phúc Dương thổn thức khi nhớ đến Kiều Diễm và mẹ Thục Trinh vốn nó muốn đụ hai người đầu tiên nhưng giờ lại là bà chị này đây mà không biết nàng còn trinh không nữa rồi nó thở dài.
– Đường Phúc Dương: Đời không như là mơ há!
– Lê Thị Thùy Trang: Mơ gì dạ chồng yêu?
– Đường Phúc Dương: Không, chỉ suy nghĩ vu vơ thôi mà, đi thôi!
Trời cũng đã tạnh mưa, hai người quyết định đến “Tinh Hà Khách Quán” tìm ông nội vì Phúc Dương nhớ ông từng nói nơi đó là nhà tổ mà ông có đi đâu thì luôn ghé qua khách sạn trước rồi mới về nhà.
Tại một ngôi biệt thự rộng nhất nhì thành phố nhưng cực kỳ cổ kính và cũ kỹ, trong một căn phòng sang trọng có một nhóm người đang bàn tán xôn xao và hồi hộp chờ đợi một điều gì đó.
Kéttttt!
Cánh cổng được mở rộng một chiếc xe sang trọng màu đen chạy thẳng đến cửa chính căn biệt thự, ba người mặc đồng phục vest đen nhanh chân chạy đến, một người mở cửa hai người kia đứng sang một bên nghiêm trang đợi lệnh.
Từ trong xe bước ra là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao ráo, oai phong lịch lãm, bước ra theo phía sau ông là một người phụ nữ mặc đồ đen đội mũ rộng vành có mảnh rèm lưới che đi khuôn mặt bên trong.
Hai người mặc đồng phục kia vội ngồi xuống túm lấy đuôi váy của người phụ nữ kia rồi cùng nhau vào trong.
– Ông chủ đã về!
Căn phòng bỗng trở nên im lặng, người đàn ông được gọi là ông chủ kia đi lên chỗ cầu thang cao nhất của căn phòng có một người đàn ông mặc đồ đạo sĩ đứng đợi ở đó, người đàn ông mặc đồ đạo sĩ nhìn mọi người rồi nói:
– Các vị cũng đã đông đủ, chúng ta bắt đầu được rồi chứ hả Hội chủ?
Ông chủ đảo mắt một vòng xung quanh những người phía dưới rồi nói…
– Hôm nay không thấy Trương tiên sinh đâu nhỉ?
Người đàn ông mặc đồ đạo sĩ liền trả lời…
– Trương Mạn Sinh không có liên hệ được ạ!
– Hừ, hắn lại thích thể hiện mình đặc biệt chứ gì!
Ông chủ vừa dứt lời thì ngoài cửa một người đàn ông tướng tá hơi lùn chạy vội vào trong, trên tay hắn còn cầm theo một vật gì đó trên tay dài khoảng năm tấc được bọc kín lại bằng vải đen.
– Trương Mạn Sinh: Xin lỗi, xin lỗi vì một số chuyện cá nhân mà tôi đến hơi trễ!
Một người đàn bà gần năm mươi tuổi mặc bộ bà ba trắng mới lên tiếng…
– Tên “gian thương” như ngươi có bao giờ mà đúng giờ mà ở đây xin lỗi?
– Trương Mạn Sinh: Ấy, Trịnh Cô Giang có yêu ta cũng không nên nói ra chứ!
Cả phòng cười ầm lên còn riêng Cô Giang mặt đỏ như vang lườm hết những người đang cười rồi quay lại ghế mình ngồi vì cà khịa Trương Mạn Sinh thất bại. Ông chủ mặt không đổi sắc vẫn hướng tập trung vào vật mà Mạn Sinh mang theo bên mình.
– Ông chủ: Ngươi mang gì đến hôm nay đấy?
– Trương Mạn Sinh: Thưa Hội chủ, đây chính là một dương vật còn sống!
Cả phòng lại nhốn nháo…
– Trịnh Cô Giang: Sống, ngươi định bày trò gì nữa đây?
– Trương Mạn Sinh: Thế Giang tỷ lại muốn kiểm hàng này hay sao?
– Trịnh Cô Giang: Ngươi…
Cả phòng lại phì cười vì màn trêu ghẹo của Mạn Sinh, cùng lúc này Mạn Sinh mới đặt cái vật kia xuống đất rồi mở vải ra cho mọi người chiêm ngưỡng, cả phòng “oà” lên kinh ngạc, người phụ nữ mặc đồ đen muốn hành động gì đó liền được ông chủ đưa tay ngăn lại nhưng không qua khỏi được ánh mắt soi mói của người đàn ông mặc đồ đạo sĩ kia.
Ngươi đàn ông mặc đồ đạo sĩ này tên là Nam Cung Huyền có gương mặt cực kỳ dâm tiện, từ lúc nhập hội tới giờ luôn là cánh tay đắc lực của ông Chủ nhưng hắn không phải là người thân tín mà ông chủ có thể giao phó nhiều việc. Ông chủ vốn lợi dụng tài năng trừ yêu diệt quỷ cùng bạn hữu trong giới pháp thuật không ít của hắn nên cho hắn được làm phó Hội, với kinh nghiệm và nhiều bạn hữu rất giúp ích cho sự phát triển của Phúc Sinh Hội.
Phúc Sinh Hội đứng đầu là Hội chủ Hà Bá Kiên, ngoại trừ là hội chủ ông còn là chủ tịch thành phố đang cư ngụ, quyền cao chức trọng, danh tiếng của ông không chỉ ảnh hưởng trong thành phố mà còn ảnh hưởng đến các tỉnh lân cận.
Dưới Hội chủ có đến bảy Hội phó, Nam Cung Huyền chỉ là một hội Phó mới được thêm vào hai năm nay, mười năm trước có một phó Hội cũng là đạo sĩ nhưng không biết vì lý do gì mà đã xin rút khỏi hội rồi biệt vô âm tính.
Bảy hội phó được giao mỗi trách nhiệm khác nhau, thân cận Hội chủ có bốn vệ sĩ thân tín chỉ ra mặt khi ông cho phép, bốn người này được mệnh danh là “Phúc Sinh Tứ Vệ” lai lịch không rõ nhưng rất lợi hại.
Vốn rất ít được gặp Hội chủ, thường chỉ liên lạc qua tin nhắn hoặc các vệ sĩ thân tín của ông, hôm nay gặp mặt lại dẫn theo một người phụ nữ bí ẩn nhưng Nam Cung Huyền nhận ra được trên người phụ nữ này phát ra mùi yêu khí nồng đậm. Với kinh nghiệm của mình thì không phải đối thủ của người phụ nữ kia nhưng hắn rất muốn biết rốt cuộc người phụ nữ này là yêu tinh gì mà có yêu khí nồng đậm như thế, những nơi phát ra yêu khí nồng đậm hắn còn chưa dám đến gần nói chi là đối đầu cùng bọn chúng.
Mảnh vải đã được mở ra, một khúc dương vật dài năm tấc nằm ngoe nguẩy dưới đất, một người đàn ông trung niên mặc đồ quân phục ngồi xuống lấy cái cây đũa chọt chọt vào khúc dương vật kia thì nó bắt đầu xịt xịt ra thứ nước dịch màu vàng trong có mùi rất khó ngửi.
– Hà Bá Kiên: Đây là thứ gì?
– Trương Mạn Sinh: Dục dương trùng!
– Trịnh Cô Giang: Là thứ gì ngươi cứ nói luôn đi cứ úp úp mở mở!
– Trương Mạn Sin: Giang tỷ chớ nóng vội!
Trương Mạn Sinh lấy trong túi ra một ít bột màu trắng rắc lên Dương trùng lập tức nó như bị đóng băng chuyển động.
– Nam Cung Huyền: Có phải ngươi rắc vôi sống không?
– Trương Mạn Sinh: Không, là bột đậu.
Trịnh Cô Giang bước đến ngồi gần “dương trùng” thổi thổi…
– Trịnh Cô Giang: Ngươi lại bốc phét, đậu sao lại có mùi này?
– Trương Mạn Sinh: Giang tỷ, tại vì ta có tẩm chút hương thảo dược đó mà.
Lúc này dương trùng lại cựa quậy phun ra một bãi dịch lên mặt của Cô Giang…
– Trịnh Cô Giang: Hả, nghiệt súc dám vô lễ với ta?
Trịnh Cô Giang rút hai bên hông mình ra hai cây dao nhỏ khoảng hai tấc chém xuống “dương trùng”
Xẹt… xẹt!
Dương trùng bị đứt ra làm ba khúc, người phụ nữ mặc đồ đen quay mặt đi chỗ khác rồi bỏ đi lên lầu. Trịnh Cô Giang nén cơn tức giận bỏ đi vào nhà vệ sinh còn nhưng người ở đây ai cũng che miệng không dám cười ra tiếng.
– Nam Cung Huyền: Thế nó là thứ gì mà lại sợ bột đậu?
– Trương Mạn Sinh: Dục Dương Trùng chỉ có ở Dục Lạc Thiên, ta không biết sao nó lại xuất hiện ở đây chỉ vì ta được một người bạn tìm được nó mà hắn không biết là thứ gì nên đến giao cho ta. Nó vốn là loại trùng đặc biệt ở dục giới nhưng thứ nó sợ nhất là những gì liên quan đến đậu, bột đậu khiến nó bị tê liệt cho đến khi được tẩy sạch.
– Nam Cung Huyền: Dục Lạc Thiên, tên này ta có nghe ở đâu đó rồi thì phải?
– Hà Bá Kiên: Hừm, chính là “Dục lạc thế giới” nơi mà bọn Cóc tinh thành hình rồi muốn hóa cảnh ở nơi đó.
– Trương Mạn Sinh: Đúng vậy, thế giới đó tràn đầy dục tính, một thế giới của Thần Nak’karma tạo nên và bảo hộ.
– Nam Cung Huyền: Hừ, thật sự có thế giới như ngươi nói?
– Trương Mạn Sinh: Ta chưa từng đến nên không biết nhưng bọn Cóc tinh thì luôn miệng nói như thế!
Cửa căn phòng được mở ra, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi mặc vest đen cúi đầu đi thẳng đến bên cạnh ông chủ nói điều gì đó, mặt ông bắt đầu suy tư một điều gì đó.
– Hà Bá Kiên: Mạn Sinh ngươi biết con gái ta đi đâu không, nó lại mất tích rồi!
– Trương Mạn Sinh: Tiểu Vi lại đi đâu đó giải trí chứ gì, Hội chủ đừng lo.
– Hà Bá Kiên: Nếu là con của ngươi thì ngươi có ngồi yên không?
– Trương Mạn Sinh: Hội chủ yên tâm, Tiểu Vi thông minh hơn người chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.
– Hà Bá Kiên: Những lần trước ta sai người đi tìm dẫn nó về nó đều về nhưng lần này nó lại bỏ trốn mất, ngươi liệu mà tìm nó về cho ta!
– Trương Mạn Sinh: Vậy tại hạ xin phép lui trước để tìm tiểu thư cho Hội chủ.
Vừa lái xe ra khỏi căn biệt thự, Mạn Sinh chạy ngay đến nhà của nội Phúc Dương, vẫn như mọi khi xe của hắn đậu ngoài đầu đường rồi đi bộ vào trong, đi gần đến nhà thì nhìn thấy nhà tối thui, bên ngoài lại không bị cúp điện mà Mạn Sinh luôn biết nhà sư phụ luôn mở điện vì để hoạt động căn nhà kho. Biết có điều bất thường nên Mạn Sinh dùng thân pháp lộn vài dòng đến gần cửa sổ ngôi nhà nghe ngóng tình hình bên trong.
– Đình Thế: Thế nào đại ca?
– Nguyễn Trọng: Chết, ta thấy tên đó đã đi rồi không ngờ bên trong nhà lại còn người.
– Đình Thế: Ta gọi cho thằng Cường thử xem nó giải quyết được chuyện này không?
– Nguyễn Trọng: Chết người đó, sao nó giải quyết được.
– Đình Thế: Cũng tại nó, nó kêu chúng ta quay lại đây.
– Nguyễn Trọng: Ta sợ nó ném hết trách nhiệm cho hai đứa mình.
– Đình Thế: Vậy giờ sao đại ca?
– Nguyễn Trọng: Chết cũng đã chết rồi, chặt xác nó ra!