Phần 17: Tiến Hóa
Uỳnh!!!
Tiếng nổ phát ra từ con cặc của Văn Cường, chỉ một giây nữa thôi là con cặc của hắn đã đâm xuyên tim của Ngọc Tam, rất may cho ông là Tam Nương đã kịp cứu ông một mạng.
Dưới chân Ngọc Tam có năm lá bài như lá bài Tây đang bốc cháy, không xa lạ với những lá bài này, đây là pháp khí của Đường Tam Nương tên là “Kinh Dục Thiên Bài” gồm sáu mươi bốn lá, hình dáng như bài tây thông thường.
Ba mươi sáu lá được xem là “dương cực” màu sắc chủ đạo là đỏ, hai mươi tám là còn lại là “âm cực” màu chủ đạo là “xanh dương”, trên lá bài vẽ đầy đủ sắc thái của các tư thế tình dục hay các bộ phận sinh dục, được biết đây là pháp khí của sư phụ cũng chính là mẫu thân Tam Nương truyền lại cho nàng.
– Nguyễn Văn Cường: Hừ, lại có người trợ giúp cho ngươi à! Ha ha ha!
Tam Nương từ bên kia đường đã tọa ngồi trên nóc chiếc xe mười sáu chỗ từ lúc Ngọc Tam giao chiến, nàng ngồi xếp bằng trên nóc xe, tay bắt ấn “thí nguyện”, tay trái đặt lên đùi thả lỏng lòng bàn tay hướng ra ngoài, các ngón tay hướng xuống đất, tay phải để ngang ngực hướng các ngón tay lên trên, miệng nàng không ngừng niệm chú rất nhỏ, các lá bài không ngừng xoay tròn bay xung quanh nàng.
Ngồi phía dưới nhưng Phúc Dương nghe được tâm chú “Thần Nak’karma” đang được ai đó trì niệm, nghe được tâm chú cứ như tiếp thêm sức mạnh, con cặc Phúc Dương cương lên mạnh mẽ liên tục trào dịch nhầy khiến cái quần tây nó đang mặc từ ướt nước mưa sang nhơ nhuốc khó hình dung.
Trời tối, tuy đường vắng ít người qua lại nhưng để người thường thấy những cảnh tượng linh dị như thế này sẽ khiến lòng dân bất an, chưa kể đến khiến cho chính quyền vào cuộc. Không phải lần đầu giao chiến cùng bọn yêu quái, Tam Nương miệng tiếp tục niệm chú, mắt nàng khép hờ, bỗng nhiên nàng mở mắt hét lớn.
– Đường Tam Nương: Thiên Phong Cấu Hình Trận! Kiến!!!
Lập tức những lá bài bay xung quanh nàng bay lên cao xoay xung quanh phạm vi giao chiến của Ngọc Tam cùng Văn Cường, vòng tròn này xoay quanh trên cao đường kính khoảng năm chục mét. Quang cảnh bây giờ trước mắt của Mạn Sinh và Thuỳ Trang bây giờ là một vòng ngũ sắc bao lấy chiếc xe mười sáu chỗ, một vòng tròn được Tam Nương bày trận tạo nên phủ lấy bên ngoài, một màng không khí màu trắng vàng được bao trùm từ từ xuống, khi màng này chạm đất thì Mạn Sinh cùng Thuỳ Trang không còn thấy ai nữa mà quang cảnh bình thường như không có một ai bên kia đang giao chiến, chiếc xe vẫn nằm im bất động ở đó nhưng từ xa không thấy được gì bên trong xe, Thùy Trang lo lắng cho Phúc Dương vì nàng thấy chàng bị thương, vết cũ chém trước ngực chưa lâu đã bị thêm hai nhát mới nàng cực lo cho nó.
– Lê Thị Thuỳ Trang: Có chuyện gì vậy, họ đâu rồi?
– Trương Mạn Sinh: Sợ người ta nhìn thấy nên có thế họ dùng thuật che mắt rồi!
– Lê Thị Thuỳ Trang: Vậy chúng ta qua cứu Phúc Dương đi!
Nàng vừa đứng dậy định chạy đi đã bị Mạn Sinh kéo áo ngược lại, tay ông ta kéo mạnh khiến cái áo sơ mi được Phúc Dương khoác vào khi nãy đứt nút, mất đà nàng lại bị té ngồi bẹp xuống đất.
Bịch!
Phẹt!
Cặp ngực bự xinh đẹp của nàng đập vào mắt Mạn Sinh nhưng thứ thu hút ánh mắt hắn phải đứng tròng chú ý chính là cái mu lồn đầy lông của Thuỳ Trang. Nàng mặc cái quần đùi bó sát loại con gái hay mặc ngủ lại không có quần lót vì đi gấp cùng Phúc Dương nên nàng chẳng kịp mặc đồ cho tử tế, lông lồn của nàng vừa nhiều lại xoăn dường như nó không chịu được cái quần bó sát này nên những sợi lông thi nhau đâm ra ngoài tua tủa.
Nhưng những sợi lông đó không làm nàng xấu hổ mà chính là tinh dịch của Phúc Dương cứ trào ra ngoài chảy sang hai bên mép lồn màu vàng nhạt, cảnh này khiến Mạn Sinh không thể nào rời mắt khi hắn vốn là một người dâm tiện, nghề chính kiếm tiền của hắn sau khi hết thời gian giảng dạy ở trường là bào chế dầu thơm, dầu gió kích dục hay các thực phẩm có tính kích thích khả năng sinh dục, nguyên liệu dùng để bào chế thì thành phần chính là dịch nhầy của Cóc Tinh từ Phúc Sinh Hội, tuy nơi hắn kinh doanh là “Phúc Sinh Đường” nhưng những thứ hắn bào chế ra đều lấy tên là “Thái Sơn” vì tên Phúc Sinh là tên của Hội hắn không được dùng để kinh doanh, “Phúc Sinh Đường” cũng là hắn mua lại của một người khác nên không bị các thành viên trong Hội làm khó về việc trùng tên.
Những khi không đến lớp, hắn kinh doanh bằng việc bốc thuốc, chẩn mạch, xem phong thuỷ, hắn còn thuê hẳn hai người có kinh nghiệm thay nhau túc trực ở Phúc Sinh đường, cái gì hắn cũng biết một ít nhưng lại thành sở trường cũng như võ công tuy không có nhưng tướng tá mập lùn như hắn lại có thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn vì hắn có học được ít khí công từ sư phụ Chấn Phát.
Danh tiếng của hắn được củng cố hơn khi hắn bái sư Đường Chấn Phát, ông nội Phúc Dương là một thầy thuốc, từng có thời gian ông chuyên đi khám bệnh dạo không lấy tiền nên danh tiếng hốt thuốc trị bệnh của ông ở thành phố này thì rất nổi tiếng.
Học nghề thì ít nhưng chủ yếu “dựa hơi” ông nội Phúc Dương để nâng cao danh tiếng cho hắn, là một người xảo quyệt hay dùng thủ đoạn nhưng hắn luôn tỏ ra vẻ đạo mạo, thích thể hiện mình là người đặc biệt trước mắt nữ nhân.
Từ lúc nhìn thấy cặp ngực của Thuỳ Trang hắn đã thèm chảy cả nước dãi nhưng nhìn thấy Phúc Dương “hổ báo cáo chồn” như thế hắn không dám nhìn thêm một giây nào nữa.
Khi chạy sang đây cầu cứu tìm chỗ nấp nhà Tam Nương, hắn không ngại cố tình va chạm hay nhìn lén cặp vú của Thuỳ Trang trong khi nàng thì vô tư không để ý đến, nhưng cứ gần gũi với Mạn Sinh nàng lại ngửi được mùi gì đó vô cùng dễ chịu mà nó lại khiến nàng có cảm giác buồn ngủ khó tả.
Mạn Sinh nhớ rõ Tam Nương nói trong nhà có cái phòng kho phía sau rất an toàn cùng với có sẵn đồ của nàng đang phơi có thể Thuỳ Trang mặc vừa vì sợ Thuỳ Trang ướt mưa lại hở da thịt như thế, nàng kêu hai người ra đó chờ đợi nàng giúp đỡ sư huynh cũng là chồng của nàng Đoàn Ngọc Tam, hai người chênh lệch tuổi tác khá lớn, nàng mới 32 tuổi cao khoảng hơn một mét sáu nhưng Tam ca đã gần sáu chục mặc dù vẻ ngoài của ông chỉ tầm gần 50 vì ông rất siêng năng luyện võ cùng đạo thuật.
Vì chênh lệch tuổi tác khá lớn, Tam Nương lại xinh đẹp, thân hình đầy đặn ai thấy cũng mê nên ông rất hay ghen, hiểu được chồng mình nên Tam Nương dùng “Dịch dung thuật” vốn là một bí thuật thất truyền để biến hóa mình thành một bà lão sáu mươi tuổi.
“Dịch dung thuật” có thể giữ được rất lâu tùy vào học thuật của người luyện không như các thuật dịch dung đan thông thường khác có thể bị nước hay các ngoại lực tác động làm mất tác dụng. “Dịch dung thuật” chỉ mất tác dụng khi người sử dụng đạt cực khoái hoặc dính phải các loại tinh dịch cực khoái, nên mỗi lần quan hệ với Tam ca xong nàng đều phải luyện lại “Dịch dung thuật”.
Sau khi đứng lên Thuỳ Trang chỉ kịp lấy hai tay kéo hai vạt áo che lại cặp vú, còn tinh dịch cùng dịch nhầy của Phúc Dương ở âm đạo nàng như được khai thông nó cứ chảy xuống hai bên đùi của nàng khiến nàng vô cùng xấu hổ nhưng nhận thấy ánh mắt dâm tiện của Mạn Sinh nàng lại có một cảm giác run sợ, Mạn Sinh đoán được nên hắn nhắm mắt lại xoay lưng chỗ khác nói…
– Trương Mạn Sinh: Phòng kho phía sau có đồ, cháu ra đó thay đi!
– Lê Thị Thuỳ Trang: Dạ, cảm ơn ông!
Trong cảnh an nguy của Phúc Dương nàng đâu dám ngó lơ, tuy chạy sang đây nấp vì sợ bọn kia có thể sơ múi nàng được nhưng nàng sợ người vừa có thể “lấy trinh” mình bị chết và một chút tò mò về Phúc Dương, đó giờ nghe hai đứa bọn nó đi đánh nhau chứ nàng chưa từng chứng kiến nên có gì đó thôi thúc nàng ở lại để xem, nàng cảm thấy một cảm giác hạnh phúc nào đó trong tâm trí mình khi thấy Phúc Dương oai phong như thế.
Áo đứt nút lại ướt nên nàng buộc phải thay vì nàng cảm thấy Mạn Sinh không an toàn cho lắm, nàng quay lưng đi ra phía sau bên hông cái hẻm nhỏ của căn nhà, cái quần đùi ôm sát cặp mông to bự của nàng cộng thêm phần tinh dịch đang chảy xuống làm sao mà kiềm chế được cơn dục vọng của Mạn Sinh.
Hai người bò ra nấp sau chiếc xe hủ tiếu nãy giờ vì sau khi thấy bảy tên bị đánh tơi bời cũng gan dạ hơn nhưng sau khi thấy bên kia lộ có một bóng người chân không chạm đất ra tới cùng với sự dặn dò của Tam Nương là nếu thấy gì không ổn chạy vào nhà kho đóng cửa lại…
Nghĩ đến gì đó nên Mạn Sinh đã nhắc nhỡ Thuỳ Trang đi ra nhà kho.
Khi nàng vừa quay lưng đi thì hắn lấy trong người ra một thứ gì đó màu đỏ, thứ này nhìn bê ngoài bất động như điếu thuốc lá nhưng nó dường như có sự chuyển động “nhè nhẹ”, hắn ném thứ này vào sau lưng của Thuỳ Trang rồi cười đắc chí.
Bên trong chiếc xe mười sáu chỗ…
Phúc Dương mặc kệ bên ngoài sóng gió thế nào, nó bắt đầu đứng lên móc con cặc gân guốc hơn hai tấc của mình ra, con cặc như được giải thoát nó cương lên mạnh mẽ rồi phun từng đợt dịch nhầy lên mặt Yên Bình, nhìn cơ thể kích thích mà hôi hám của nàng thực sự nó không nứng nổi vì nó cảm giác dường như nàng đã bị bảy tên kia đụ giờ nó đụ nữa cũng như ăn đồ ăn người ta vứt đi vậy.
Lý trí là như thế nhưng con cặc nó chỉ đợi được giải tỏa khỏi con nứng với lại Tam gia có nói nàng ấy cần được đụ nếu không sẽ chết, nó thầm nghĩ có thể vì nàng chưa được “cực sướng” nên cần được nó đụ cho sướng vì dù không có kinh nghiệm trận mạc nhưng nó có Hồn Dương muốn “sướng là sướng”. Nghĩ sao làm vậy, Phúc Dương kéo hai chân Yên Bình lên vai, một tay sờ cái vú đã ướt nhẹp nước bọt cùng mồ hôi, vì không có được tư thế thuận lợi nên hắn bế nàng lên đặt nàng lại, đầu nàng hướng ra hướng cửa kéo của chiếc xe, trong lúc đặt nàng xuống vì cơ thể của Yên Bình đã bị tha đầy nước bọt của bọn Cóc Tinh kia cộng với dịch nhầy từ Nọc Trùng khiến Phúc Dương tuột tay làm đầu nàng rớt xuống sàn xe.
Ầm!!!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ui… da…
Nàng bừng tỉnh trong vô thức, ánh mắt nàng tối thui vì choáng váng và mất sức vì bị Nọc Trùng hút đi sinh khí, nàng chỉ thốt lên được như thế rồi nàng cảm thấy có gì đó đang ở âm hộ của mình, cái gì đó đang muốn chui vào trong.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Đừng… đừng…
– Đường Phúc Dương: Em chưa được sướng phải không, để anh giúp em nhé!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Trinh… trinh… đừng… mà…
– Đường Phúc Dương: Ha ha! Đừng nói em còn trinh nha, bị bảy thằng đụ mà còn trinh hả!
Vừa nói xong Phúc Dương cảm thấy như tự vả mặt mình vậy, mẹ Thục Trinh còn nói đẻ nó ra mà vẫn còn trinh. Nghĩ đến đây nó lại cảm thấy nó như đứa con nít ai nói gì cũng tin, căm phẫn cùng cơn nứng cặc chi phối lý trí của nó.
– Đường Phúc Dương: Còn trinh hả, vậy anh cho em biết mùi “cực sướng” của sứ giả của Thần Nak nha, anh sẽ “nắc” em tung lồn luôn!
Phập!!!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Á… á… á… á… á!!!
– Đường Phúc Dương: Lút cán luôn mà còn la hả em, giả trân ghê dạ hé!
Con cặc của nó đã lọt tuốt vào trong cái lồn nhỏ bé của Yên Bình vì lồn nàng đã được bôi trơn bằng nước bọt và cả dâm thủy của nàng lên cơn nứng, tuy cao trên một mét bảy nhưng cái lồn của nàng lại nhỏ bé hơn rất nhiều khi so với Thuỳ Trang, cặp ngực căng mọng của nàng to gần bằng trái cam sành nhưng nó rất săn chắc còn Thuỳ Trang thuộc hàng bưởi mà lại là vú mướp cực mềm mại.
Phúc Dương sau khi đâm lút cán con cặc vào trong thì nó để yên như thế cho cái lồn của nàng có thể cảm nhận được từng sợi gân trên thân cặc của nó, con cặc nó nằm sâu trong lồn nàng liên tục trào dịch nhầy nóng hổi vô tử cung của Yên Bình.
Nhưng nó không cầm cự được lâu nữa, Phúc Dương sắp đạt cực khoái chỉ sau một cú nhấp vào vì độ bót của âm đạo Yên Bình và nó lại chưa có kinh nghiệm giao phối nhiều mà nó đâu biết rằng Yên Bình là một “ngọc thể” thuộc hàng “đỉnh của chóp”.
Nó chỉ biết “ngọc thể” là có hai nốt ruồi song song giống nhau ở hai bên vú khi ba nó còn “phụ thể” trên người nó, bây giờ trời tối, cơ thể Yên Bình lại nhơ nhuốt như thế với lại nó cũng đã được đụ nên cũng chẳng quan tâm làm gì.
Phúc Dương cần kéo con cặc ra nhanh nếu không nó lại xuất tinh xả khí sớm như vậy thì thực là mất mặt, khi nó rút hoàn toàn con cặc ra ngoài thì nghe một tiếng “ọp” từ lồn Yên Bình phát ra. Một ánh sáng vàng chói xẹt ngang qua đầu nó làm đứt nửa phần thân chiếc xe phía trên, đó chính là một đường kiếm khí của Đoàn Ngọc Tam.
Nhờ đường kiếm khí này mà Phúc Dương nhận ra con cặc mình đang dính một vệt máu chảy dài từ đầu cặc đến chùm lông mu của nó. Một ánh mắt tràn đầy sự tuổi nhục đang nhìn vào nó, đó là ánh mắt đẫm lệ của Yên Bình, cái trinh trắng của nàng đã bị lấy đi như thế.
Vì thế khi Yên Bình cầu xin nó đừng nhét cái của nợ đó vào mà nó lại làm thế thì khác gì hiếp dâm đâu, nghĩ đến đây nó thấy cực kỳ ân hận mặc dù con cặc nó vẫn hiên ngang như thế.
Cạnh nó bỗng dưng có một người trong tư thế ngồi xếp bằng hai chân đang hạ thấp xuống, đó là Đường Tam Nương, đường kiếm khí kia khiến nàng phải bay lên cao tránh đỡ vì sức công phá của linh lực hai người kia đánh nhau, nàng khi hạ thân ngồi xoay lưng lại tựa sát vào phía sau lưng của Phúc Dương.
Trước khi vào nhà lấy pháp khí cho Tam ca nàng mặc bộ đồ bà ba bình thường bán hủ tiếu, nhưng giờ đây Tam Nương đang khoác trên mình bộ đồ Tràng phật tử màu vàng nhạt.
Phía sau lớp áo Tràng kia là làn da thịt trắng tuốt đang ướt mồ hôi vì tiêu hao linh lực và linh khí, vì đang trong quá trình vận khí bày trận nàng không thể đổi tư thế cũng như thủ ấn chỉ có thể bay lên hoặc qua lại để giữ vững trận pháp.
Hạ thân lại ngay cạnh chỗ Phúc Dương giao hợp Yên Bình, nàng có thể cảm nhận được hơi nóng phát ra từ phía sau lưng mình mà nàng đâu biết rằng hơi nóng đó phát ra từ lỗ đít của Phúc Dương. Hơi nóng từ đít của Phúc Dương khi hứng tình có một mùi vị rất đặc trưng hơn các loại Cóc tinh khác là có thể khiến cho người ngửi được tăng khả năng phát dục còn với các Cóc tinh thông thường khác hoặc những người bị nguyền rủa thì hoàn toàn không có. Nhận thấy có mùi vị của “Dục khí” khiến mình có thể không trụ vững được trận pháp, chính mùi này đã lấy đi đời con gái của nàng hơn mười năm về trước, Tam Nương kinh sợ nên thôi thúc.
– Đường Tam Nương: Nhanh lên! Làm đi!
Phúc Dương nhắm mắt lại cố chấn tỉnh mình để không bị con cặc chi phối làm điều sai trái nhưng những cố gắng của nó không được đền đáp.
Ọt!!!
Con cặc nó lại lọt vào trong lồn của Yên Bình, không ai khác chính nàng đã kéo cặc nó nhét vào trong. Ánh mắt tuổi nhục của nàng giờ đây đã thay đổi thành ánh mắt cầu khẩn, nàng kéo đầu Phúc Dương xuống gần miệng mình rồi thỏ thẻ.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Xin… anh… hãy… đụ… em!
Phúc Dương thất thần trước lời đề nghị này của Yên Bình, lần đầu tiên trong đời nó được một người con gái van xin được đụ mà quan trọng là người con gái này nó chỉ mới gặp qua được hai lần thôi, bây giờ nó mới nhìn rõ dung mạo của Yên Bình ví như “nhược liễu phù phong” càng khiến nó nứng cặc cực độ.
Dịch nhầy trong đầu cặc nó cứ liên tục chảy vào tử cung Yên Bình, thời tới cản không nổi, Phúc Dương cố gắn chấn tỉnh mình dùng “Hấp tinh đại pháp” bế khí ở bàng quang, mỗi lần nó xuất tinh, tinh dịch sẽ dồn hết lên bàng quang tạo ra một cơn sướng nho nhỏ nhưng không đạt cực khoái. Phúc Dương bắn khí phát đầu tiên khi chi với ba cú nhấp…
Bạch! Bạch! Bạch!
Cực khoái của nó chưa đến nhưng dịch nhầy trào ra khỏi đầu cặc nó bây giờ còn mang theo cả tinh khí của nó vừa xuất ra, nó tiếp tục nhấp đều như thế với tư thế truyền thống của tạo hóa ban tặng.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ahh… ahh… ahh…
– Đường Phúc Dương: Chị… ủa… mà em còn trinh hả?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ahh… ahh… dạ… dạ…
Phúc Dương ôm chặt hông Yên Bình mà “nắc” liên hồi tạo ra những tiếng “bạch… bạch… bạch” của hai cơ thể chạm vào nhau, dịch nhầy cùng tinh khí của Phúc Dương bắn ra tung tóe sau mỗi lần nó rút cặc lên rồi lại đâm vào, dòng tinh dịch hòa cùng dâm thuỷ của Yên Bình từ từ chảy gần đến sát khe đít của Tam Nương đang tọa thiền.
Nỗi sợ “Dục khí” chưa dứt thì giờ đây Tam Nương lại sắp đối mặt với “Dịch nhầy” chứa tinh khí của Phúc Dương, nàng cũng không cần đợi lâu, dịch nhầy cứ như ngửi được “mùi lồn” nó chảy nhanh như có sự thao túng hướng thẳng vào bên trong khe đít của Tam Nương mà sự thao túng này dường như là do nước mưa, dịch nhầy của Phúc Dương như được “chỉ dạy” nó len lỏi rất nhanh vào khe lồn của Tam Nương rồi thi nhau “tụ” lại dưới đít nàng thành một bãi nhầy.
Điều này khiến Tam Nương hiểu được nàng đang bị “bẫy” một cách không thể khá hơn, nếu nàng di chuyển thì trận pháp coi như xong còn ngồi yên nàng sẽ bị “Dục Khí” cùng dịch nhầy làm nàng nứng lồn cực độ nhưng nàng buộc phải ngồi yên vì an nguy của Ngọc Tam.
Càng đụ càng hăng, Phúc Dương như muốn tăng tốc hết sức có thể của nó, nó cắn chặt môi dùng “Hấp tinh đại pháp” bế tinh hết sức có thể còn Yên Bình thì đang oằn oại chịu đựng cái đau cùng cái sướng xâm chiếm âm hộ nhỏ bé của mình, một người con gái vừa có tài vừa có địa vị như nàng lại xinh đẹp đang được đụ ngoài đường mà bất cứ ai đi ngang đều có thể chứng kiến cảnh xấu hổ của mình nhưng nàng mặc kệ tất cả nàng chỉ cần được sướng cái lồn đã nứng đến không thể chịu nổi nữa rồi.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ahh… ahh… anh… có… gì… đó… sắp ra… trong… trong… em muốn… em muốn…
– Đường Phúc Dương: Lồn chị… à… em bót quá… anh cũng ra đây!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Á… á… á… á… á…
Rầm!!!
Đoàn Ngọc Tam bị đánh văng đến trúng vào chiếc xe, té xuống đất hộc máu, ông đang cố gắng gượng dậy để tiếp tục chiến đấu, Văn Cường cùng không khá hơn, tuy là “Cóc Sơn Lão Yêu” nhưng đây chỉ là một phụ thể của hắn trong “Ngũ thể thất linh” nên hắn mới để cho Ngọc Tam dây dưa đến bây giờ còn chưa tính đến Ngọc Tam còn được linh lực từ “Thiên Phong Cấu Hình Trận” trợ giúp.
Yên Bình vì lần đầu được sướng lại là sướng bởi cặc Phúc Dương mà Hồn Dương của nó cực mạnh, thường với con người bình thường khi lần đầu bị đụ bởi người mang Hồn Dương sẽ khiến cho sướng đến hôn mê bất tỉnh. Vì được ông nội trao cho “báu vật” gọi là “Chấn sơn chi bảo” làm mưa làm gió một thời trong quá khứ mà không hướng dẫn sử dụng nên nó đã khiến cho một người nữa bị bất tỉnh vì sướng cực độ chỉ với một lần đã đạt được “cực sướng”.
Do lực va chạm lớn khiến chiếc xe chao đảo, Phúc Dương cũng vừa đạt cực khoái, cặc nó đang bắn tinh dịch xối xả vào lồn Yên Bình thì bị lực đẩy hất nó lộn ngược ra sau trong khi tinh dịch từ bàng quang nó vẫn chưa xả hết. Nó lộn ngược ra sau đè lên lưng Tam Nương lăn ra phía trước mặt nàng, rồi nó cố bật ngồi dậy, Tam Nương vì đang thủ ấn giữ trận vì bị nguyên thân hình nó đè lên làm mất trận pháp mà còn tạo lực ép khiến dịch nhầy chui vào nhiều và sâu hơn, lợi dụng trận pháp bị yếu Văn Cường dùng “sáu phần mười” yêu lực phá trận, hắn dang rộng hai tay phát động một luồng khí màu cam hướng đánh lên đỉnh vòng tròn của các lá bài đang xoay trên cao.
Uỳnh!!!
Các lá bài bốc cháy dữ dội rồi rớt xuống, trận pháp bị phá, Tam Nương ngồi dậy phun một ngụm máu nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, mặt và miệng nàng đang được lấp đầy bằng tinh khí của Phúc Dương khi con cặc nó vẫn còn đang “xịt xối xả” không thể dừng lại.
Tinh dịch bắn lên mặt, tóc và cả vào miệng nàng, bộ đồ Tràng màu vàng nhạt của nàng giờ đây đã ướt nhầy tinh dịch pha lẫn nước mưa, Phúc Dương tự thấy mình vô lễ trước một bà lão mà lại đang mặc đồ Tràng chứng tỏ là một Phật tử.
Cơn sướng của nó thì kéo dài nhưng không thể dùng “Hấp tinh đại pháp” vì khi đạt cực sướng thì nó không thể hút tinh khí ngược lại được, nó bèn dùng tay bóp chặt đầu khấc của mình cũng như ngắt đi nguồn nước, dòng tinh dịch nóng hổi kia cũng biến mất nhưng cái giá phải trả của nó là sự đau đớn thấu tận trời xanh, cơn đau kéo dài từ trứng dái kéo lên tới não.
Trong đầu nó lại xuất hiện một giọng nói…
“Làm gì vậy, mau xả hết khí nếu không ngươi sẽ bị vỡ dái chết ngay tức khắc”
Nó thả lỏng tay ra nhưng tinh khí đã không còn xịt ra nữa mà thay vào đó hai trứng dái nó giờ đây đã “to lên” bằng hai quả trứng ngỗng, chỉ trong một phút chốc, con cặc nó đã dài lên thêm được gần phân nữa ban đầu, cái đầu khấc cũng phình to ra gần được sáu phân. Không biết làm gì để chế ngự được cơn đau nên nó bèn niệm thầm chú Thần Nak trong miệng và cầu xin sẽ tìm người đụ tung lồn miễn cho nó sống sót, cắn răng chịu đựng thì nó phát hiện cây đũa trong túi quần của nó đã nằm ngoài sàn xe từ khi nào mà nó không biết, có thể lúc nó “nắc” Yên Bình hăng quá nên rớt ra hoặc có thể là lúc nó lộn cổ sang bên này nên nó rớt ra.
“Huyết mệnh khoái tử” phát sáng lên một màu đỏ huyết sắc còn không ngừng xoay tròn như một cái chong chóng, nó tập trung chú ý cây đũa đang đẩy một lượng nước dưới sàn xe về hướng Tam Nương đang ngồi, mỗi một đợt sóng nước nhỏ đập vào khe đít của Tam Nương thì khiến nàng giật nhẹ cơ thể.
Tam Nương lấy tay chùi đi tinh dịch trên mặt mình còn tinh dịch trong miệng nàng lại lầm tưởng là máu của mình nên không phun ra còn nuốt vào. Một bà lão sáu mươi tuổi bán hủ tiếu trước mặt Phúc Dương giờ đây như “ve sầu thoát xác” trở thành một người phụ nữ có nét đẹp “Hoa nhan nguyệt mạo” khiến nó lay động tâm hồn cùng con cặc muốn bùng nổ kia.
Cơ thể của Tam Nương giờ đây đã thấm mệt, tay chân nàng quơ quào dịch nhầy trên mặt trong vô thức, cơn dục vọng trong người nàng đang trỗi dậy một cách mãnh liệt. Hơi thở gấp gáp hơn của nàng khiến hai bầu ngực căng phồng bằng hai qua cam sành nhấp nhô với điểm nhấn là hai cái đầu ti chút xíu dưới lớp áo Tràng đã ướt đẫm tinh dịch cùng nước mưa, cái lồn nàng giờ đây đang co thắt dữ dội có thể vì cơn nứng lồn do dịch nhầy ban tặng.
Nàng sau khi lau sạch trên mặt thì nàng lấy một tay bóp nhẹ cái vú của mình tay kia nàng chà nhẹ nhẹ cái khe lồn ướt đẫm, nàng bị “dục vọng” thôi thúc khiến nàng quên đi cách chỉ hai phân trước mặt mình đang có một con cặc dài gân guốc dài gần hai tấc rưỡi với cái đầu khấc đã phình to lên sáu phân đang chảy dịch nhầy xuống hai khe vú của mình. Mùi cặc của Phúc Dương không biết vì sao lại có hương vị cực kích thích, chỉ ngửi thôi cùng với vài động tác mơn trớn khe lồn của nàng đã khiến nàng đạt cực khoái.
– Đường Tam Nương: Ah… Ah… Ah…
– Đoàn Ngọc Tam: Nàng không sao chứ?
– Đường Phúc Dương: Không sao đâu Tam gia, lão bà nói cần thời gian vận khí!
– Đoàn Ngọc Tam: Ngươi đã xong rồi hả, mau mang nàng cùng cô gái của ngươi sang nhà ta!
– Đường Phúc Dương: Ông trụ được không?
– Đoàn Ngọc Tam: Sức ngươi mới có mấy phút đã không trụ được, giờ ngươi có làm thêm chục hiệp nữa ta cũng còn khỏe chán! Ha ha ha!
Thấy Ngọc Tam tự tin như vậy nó mới chú ý thì phát hiện Văn Cường đang bị nhốt vào “Ngũ hành kỳ trận”, Văn Cường lợi dụng trận pháp của Tam Nương yếu đi rồi phá trận mà hắn không ngờ “Ngũ hành kỳ trận” của Đoàn Ngọc Tam ban đầu chỉ là cái bẫy.
Kế sách của ông là xây sẵn một cái chuồng rồi chỉ cần đợi con mồi sơ hở là sập bẫy, linh lực của ông dùng để trấn giữ “Ngũ hành kỳ trận” tiêu tốn hết phân nửa nên chỉ với một phụ thể của Cóc Sơn Lão Yêu đã hành ông muốn ra bã. Khi Văn Cường dùng yêu lực phá trận của Tam Nương thì cũng là lúc cái bẫy của của Ngọc Tam được kích hoạt, trong khi giao chiến Ngọc Tam đã liên tục dùng thủ đoạn yểm “biến trận” lên xung quanh Văn Cường mà hắn không hề hay biết.
– Đoàn Ngọc Tam: Không ngờ phụ thể của ngươi đã mạnh hơn rất nhiều nhưng đã lọt vào “Ngũ hành kỳ trận” của ta thì ngươi đợi siêu độ đi. Ha ha ha!
Vốn là Cóc tinh lâu năm nên tầm nhìn ban đêm của Văn Cường rất tốt, hắn nhìn được những diễn biến trên xe và hơn hết hắn nhận ra được “Dục khí” phát ra trên xe đến từ đâu.
– Nguyễn Văn Cường: Dục Khí Vương Thiên, giết ta có thể làm ngươi vui mà ta cũng vui nữa! Ha ha ha!
– Đoàn Ngọc Tam: Nghiệt súc bệnh hoạn!
– Nguyễn Văn Cường: Ha ha, ngươi không lo đi cứu người vợ xinh đẹp của ngươi đi, ta thấy tên tiểu tử này cũng là Cóc tinh mà còn rất lợi hại đó nha!
– Đoàn Ngọc Tam: Cái gì là cũng là, nó bị nguyền rủa sớm muộn cũng chết, ngươi tự lo thân mình đi!
– Nguyễn Văn Cường: Ha ha! Vậy ta phải nhờ vào tên tiểu tử này xưng bá rồi!
Ngọc Tam lo sợ Văn Cường tự bạo phụ thể của mình rồi tìm cơ thể mới làm lại từ đầu, vốn hắn là Cóc Sơn Lão Yêu nên khi tự bạo chỉ có hai đường, nếu may mắn sống sót thì sẽ tìm cơ thể mới phụ thể, còn cơ thể cũ thịt nát xương tan, nếu chết sẽ gây nên một lực nguyền rủa khủng khiếp lan rộng tối đa phạm vi yêu khí của Cóc Tinh đạt được điều này có thể khiến cho Phúc Dương hoặc chính ông bị nguyền rủa.
Nếu Phúc Dương bị dính nguyền rủa lần nữa thì chắc chắn phải chết, một người không thể chịu hơn hai lần nguyền rủa. Hiểu được tính cấp bách và mang trên mình trọng trách bảo vệ cháu nội của Tuyết Hoa, Ngọc Tam chỉ còn cách giết chết Cóc Sơn Lão Yêu trước khi cho hắn tự bạo phụ thể.
– Đoàn Ngọc Tam: Tam Nương, nàng sao rồi!
– Đường Tam Nương: Em không sao, trận bị phá em cần vận khí!
– Đoàn Ngọc Tam: Tốt, vậy anh yên tâm rồi, nàng hãy trông coi thằng nhóc đó dùm anh!
– Đường Tam Nương: Anh cẩn thận… Ah…
Ở nhà thì hai người xưng hô anh em với nhau bình thường nhưng khi có người ngoài thì lại xưng hô ông bà, đây là chủ ý của Tam Nương vì nàng thấy mình hóa trang thành bà già mà kêu anh em thì nó hơi ngượng miệng mặc dù đã là vợ chồng.
Dứt lời Ngọc Tam nắm chặt thanh kiếm, đạp hai đạp xuống đất, thân ảnh ông thoáng chốc bay nhanh đến Văn Cường, thanh kiếm màu đen của ông đâm xuyên qua lớp màng khí ngũ sắc.
Phập!!!
– Đoàn Ngọc Tam: Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, Sát!
Ông dùng tay kia, hai ngón tay kẹp sẵn lá bùa màu vàng chưởng mạnh chui kiếm, lực công phá của pháp lực đẩy thanh kiếm xuyên người Văn Cường.
– Nguyễn Văn Cường: Ah…
– Đoàn Ngọc Tam: Chết! Ve sầu thoát xác!
Một quả cầu màu cam bằng quả cam từ sau lưng Văn Cường bay ra xa lên cao cất giọng nói…
– Cóc Sơn Lão Yêu: Ha ha! Cảm ơn ngươi giải thoát cho ta khỏi tên vô dụng này!
– Đoàn Ngọc Tam: Hả, làm sao như thế được!
– Cóc Sơn Lão Yêu: Ngươi nghĩ mình thông minh lắm sao, ta nghĩ ngươi cũng sắp có món quà bất ngờ từ người vợ xinh đẹp của mình rồi đó!
Vốn là người hay ghen, nghe Cóc Sơn Lão Yêu nói vợ mình xinh đẹp khiến ông nổi máu ghen, ông nghĩ có lẽ hắn đã nhìn ra được nàng dùng “Dịch dung thuật” dù gì hắn cũng là từ Cóc tinh ngàn năm mà thành. Nén không được cơn tức giận Đoàn Ngọc Tam móc trong túi ra một xấp lá bùa chưởng lên quả cầu đang bay lơ lửng kia.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh…
– Cóc Sơn Lão Yêu: Hừ, có giỏi thì dùng vũ khí lợi hại nhất của ngươi mà giết ta, ngươi phải nhớ ta là Cóc tinh là một loại yêu tinh khác biệt nhất!
– Đoàn Ngọc Tam: Con mẹ nó, còn dám dạy đời ta, xem đây!
Xoengggg!!!
Ngọc Tam lúc này mới rút phía sau lưng quần của ông ra một thanh dao, thanh dao này màu đỏ huyết sắc sáng bóng, dài khoảng ba tấc, có hai lưỡi bén nhọn, phần chui dao được bọc vải nên không thể nhìn thấy được hoa văn và họa tiết nhưng sát khí nó mang đến khiến Cóc Sơn Lão Yêu hơi chấn động.
– Cóc Sơn Lão Yêu: Đây là?
– Đoàn Ngọc Tam: Huyết Hà Sát Điểu!
Dù không thấy mặt của Cóc Sơn Lão Yêu lúc này, nhưng phàm là Cóc tinh lâu năm nghe đến cái tên này thì “Mặt xanh môi tái”. Đây chính là một trong những pháp khí của “Quỷ Cóc Sư” năm xưa một thân đồ sát cả một vương triều Cóc tinh, trên dưới mười vạn người.
Sau sự kiện đó thì các pháp khí của ông phân tán khắp nơi, “Huyết Hà Sát Điểu” được mệnh danh là pháp khí hung ác bậc nhất vì khi thanh dao được rút khỏi vỏ thì nó cần được uống máu nếu không nó sẽ bức tử người sử dụng. Vì lý do này mà trong giới pháp thuật đưa ra nguyên tắc nếu ai sở hữu thanh dao này thì được xem là “Tà đạo” cần phải thanh trừ.
– Cóc Sơn Lão Yêu: Không ngờ tên già hết xí quách như ngươi lại giữ cực phẩm, ta còn tưởng ngươi dùng thứ pháp khí vô hại năm xưa nữa chứ!
– Đoàn Ngọc Tam: Sắp chết đến nơi còn dám nhiều lời!
– Cóc Sơn Lão Yêu: Ngươi bắt kịp ta đã! Ha ha ha!
Quả cầu màu cam bay lên cao thêm rồi bay về hướng nhà nội Phúc Dương, không thể chậm trễ, Ngọc Tam đạp gió đuổi theo.
Đường Tam Nương như một con cún ngoan ngoãn ngậm con cặc của Phúc Dương đến lút cán.
– Đường Tam Nương: Oẹ! Oẹ!