Phần 8: Kim Bình Mai
Phập! Phập! Phập!
Máu văng tung tóe sau những nhát đâm liên tục của Đường Phúc Dương vào mệnh môn của lão già phát ra tiếng “xì… xì”, tay kia thì nó kẹp cổ lão già lôi xồng xộc ra phía sau nhằm hòng tránh né con cặc của lão cắm vào cái lồn trinh nguyên đang nhơ nhuốc của út Diễm. Nó xông vào đúng lúc lão già đang ép út Diễm uống ly nước cam nhưng nó không ra tay ngay vì nó đợi xem lão già này có làm gì với út Diễm không, khi nhìn lão ta xé đồ của út bỗng nhiên nó cảm thấy hưng phấn tột độ, hai trứng dái hồi nãy đã bị cái thần hồn kia hút cạn tinh khí mà giờ nó lại tràn trề tinh lực phì ra như hai quả trứng vịt nên nó đứng yên một chỗ quan sát cho đến khi nhìn thấy lão già định thọc con cặc bự vào lồn của út Diễm thì sát khí trong người nó lại trỗi dậy.
Ném lão già sang một bên chỉ kịp “ú… ớ…” hai ba tiếng thì lão ta ngất lịm, Phúc Dương bước đến ngồi xổm xuống cạnh Kiều Diễm nhìn từ trên xuống dưới những đường nét tuyệt mỹ của cơ thể nàng trong khi mắt nàng đang nhắm nghiền miệng thì lẩm bẩm gì đó, rồi nó đứng dậy kéo khóa quần tây mình xuống móc con cặc bự dài muốn gấp đôi của lão già của mình ra miệng nó hiện lên một nụ cười tà ác:
– Đường Phúc Dương: Con cặc của ngươi mà cũng muốn tranh “ngọc thể” với ta ư? Ha ha ha! Không ngờ xung quanh ta lại có hai “ngọc thể” ngon như thế! Nếu không mau hưởng thụ thì thật đáng tiếc nha!
Vừa nói tay hắn thì liên tục sục con cặc lên xuống dịch nhầy trào ra từ niệu đạo rồi bất ngờ nó rùng mình lên một cái rồi một tay nó nắm chặt đầu của Kiều Diễm ấn con cặc bự mình vô, tay còn lại thì nó bịt chặt đôi mắt “hút hồn” của nàng lại. Hắn bắn tất cả tinh dịch mà mình có thể xuất ra được vào tận trong cổ họng nàng, Kiều Diễm vì phải hứng trọn một luồng tinh dịch nóng hổi mà lại còn nhiều như thế nó lấp đầy cả cổ họng nàng rồi còn ọc cả ra mũi. Phúc Dương giữ chặt con cặc đang bắn xối xả vào cổ họng Kiều Diễm làm nàng ngạt thở hai tay quơ quào con đôi chân thì giãy giụa quyết liệt, được khoảng một phút thì nàng ngất lịm đi, nó mới lôi con cặc ra thì gương mặt xinh đẹp của nàng giờ đỏ như gấc, lỗ mũi với miệng thì trào ra từng dòng tinh dịch của nó chảy lan ra làm ướt hết cả tóc.
Phúc Dương nhặt những mảnh vải xung quanh nàng bị xé trước đó rồi nó lau sạch tinh dịch trên mặt nàng rồi dài xuống ngực tiếp đến là vùng hạ bộ, nó cũng chẳng quên sơ múi khi dùng cả bàn tay chà sát cái nhúm lông lồn nhỏ bé nhầy nhụa kia rồi dùng ngón tay sờ nhẹ thử âm vật của nàng làm cho nó cực kỳ phấn khích. Bỗng nhiên nó nghe phía sau có tiếng động vừa xoay người lại thì “Bốp”, ai đó đánh từ phía sau làm Phúc Dương ngã lăn ra bất tỉnh.
Trời hôm nay nắng cực gắt, từ lúc Phúc Dương chạy đi khỏi nhà thì bên cảnh sát cùng bên bảo hiểm tai nạn cũng đến hiện trường đâm xe xuống ao hồi sáng để giải quyết, tất cả có bốn người hai đồng chí cảnh sát một nam một nữ, hai người còn lại là cô gái “xấu số” kia và một cô trông tướng mạo sang chảnh mặc đồ công sở. Vì trời nắng nên chỉ có mỗi anh cảnh sát chịu trận đứng chụp hình hiện trường còn ba cô gái thì nhanh chân chạy vào nhà tránh nắng và làm thủ tục phần hồ sơ còn lại cùng với lấy lời khai nhân chứng là ông nội Phúc Dương. Đứng gõ cửa khá lâu thì mới có tiếng động trong nhà:
Két!!!
– Bà Chín: Các người tìm ai?
– Cô gái: Dạ, là con đây ạ! Con xin gặp ông để lấy lời khai làm bảo hiểm cho con mà giờ có bà thì cũng được rồi ạ!
– Bà Chín: À là cô hả mà tui không biết gì đâu, mấy người đợi ổng về rồi tính đi há!
– Cô gái: Vậy cũng được ạ, nhưng bà cho tụi con vào nhà được không ạ!
– Bà Chín: Thôi vào nhà đi nhưng đừng có đi lung tung nha, có hậu quả gì thì tôi không biết đâu à!
Thế là ba người cùng bước vào nhà nhưng không biết bên trong ngôi nhà này đón chờ họ thế nào riêng chỉ có cô gái là hơi dè chừng khi bước vào nhà vì cô nhớ hồi hôm đã trải qua những gì nên cô còn vẫn hơi ám ảnh. Ba cô gái thay nhau giới thiệu cho bà Chín về mình, cô gái xấu số kia tên là Huỳnh Phúc Mỹ Kim vừa mừng sinh nhật lần thứ hai mươi lăm ngày hôm qua là một nhân viên kinh doanh bất động sản, cô gái mặc đồ công sở là Trần Lâm Phương Mai đang là nhân viên của ngân hàng Pgjbank chuyên về bảo hiểm và người còn lại là cô cảnh sát Nguyễn Thế Yên Bình trên vai áo đang mang là quân hàm trung tá. Bà chín mở tủ lạnh lấy ra ba chai nước suối với ba cái ly mời ba cô ngồi rồi tự tay mình mở một chai nước rót cho ba người.
– Bà Chín: Các cô dùng nước, nhìn mấy cô cực quá nắng nóng thế này chắc cũng khát rồi há mà cô cảnh sát này trông cô còn rất trẻ so với quân hàm của cô nha!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Dạ, cô quá khen!
– Trần Lâm Phương Mai: Bác ơi, cô ta đạt quán quân ba năm liền võ đối kháng chuyên nghiệp nữ và á quân hai năm liên tiếp 50m súng ngắn hơi nữ đó bác!
– Bà Chín: Trời, nhìn cô đây dáng người cũng tương đối vậy mà giỏi quá nha chả bù cho con gái của ta suốt ngày chỉ lo đi sống ảo!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Dạ, bác đừng nói vậy mỗi người có lý tưởng riêng ạ!
– Trần Lâm Phương Mai: Như con đây chỉ cần có anh đại gia nào để ý là con chịu liền, Ha ha ha!
Vừa nói Phương Mai đẩy vai mình vào Mỹ Kim một cái, Mỹ Kim hôm qua nhờ hai người bạn thân đây mới phát hiện ra tên sở khanh lâu nay cô quen đã có ý định xấu xa như thế nào khi hắn đã lấy đi trinh tiết của mình mà còn có ý định chiếm đoạt cả gia sản của ba cô. Phát hiện sớm thì nên vui nhưng đáng tiếc nó lại xảy ra đúng vào hôm sinh nhật mình mà sau đó còn xảy ra thêm chuyện “hoang đường” hồi hôm tại căn nhà này đúng là một ngày đáng quên của cô.
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Dạ, hôm qua con trải qua nhiều việc quá nên tới chiều con mới sắp xếp quay lại đây được với lại chiếc xe để lâu con sợ bất tiện cho ông với tên biến thái đó ạ, à không cậu ấy ạ!
Biết mình bị hố nên Mỹ Kim vội che miệng lại nhưng hành động đó không qua khỏi được ánh mắt của Yên Bình cùng cái miệng lẻo mép của Phương Mai.
– Trần Lâm Phương Mai: À há, bồ nói cho tụi mình nghe xem tên biến thái nào dạ?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Xem bộ người ta không chịu nổi cô đơn nha!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Hai người thôi đi nha tại mình lỡ lời, mà nói ra hai người cũng không tin và không hiểu đâu!
– Trần Lâm Phương Mai: Chắc người ta bị tiếng sét ái tình rồi há, yêu hận nhanh dữ há! Ha Ha Ha!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Mấy bồ thôi đi nha, mình quên giới thiệu đây là bà Chín, bác đây đã giúp mình hồi tối và đưa mình về nhưng bác ấy không sống ở đây nên giờ chúng ta cũng phải đợi ông nội về đã!
– Trần Lâm Phương Mai: Ông nội? Nè nè bạn tôi nhận ông nội luôn rồi nha! Ha ha!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Bồ trêu tui hoài tui giận đó nha!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Thôi, đừng trêu người ta nữa hồi người ta mách nội đó nha! Ha ha!
– Bà Chín: Có mấy đứa ta ở đây hôm nay cũng đỡ buồn nha!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Thế ông khi nào mới về dạ bác?
– Bà Chín: Ta không biết nữa, ông ta gọi ta qua trông nhà nhưng nghe cách nói của ổng thì ta nghĩ có chuyện gì quan trọng lắm mới làm ông ta gấp gáp tới vậy!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Còn cậu trai khi nào về bác có nghe nói không bác?
– Trần Lâm Phương Mai: Thấy chưa, người ta lại nhớ chịu không nổi rồi kìa!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Vậy cứ như cậu ế chổng mông chả ai thèm lấy há!
– Trần Lâm Phương Mai: Nè, đây mà chổng mông lên khối anh chảy dãi nha cưng.
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Hứ, chưa biết ai ngon hơn ai đâu nha!
– Trần Lâm Phương Mai: Thấy chưa người ta thấy mình có nhiều mối rồi xem thường chị em mình kìa!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Thôi, nhìn hai người như con nít hễ xíu là cà khịa nhau hà!
– Trần Lâm Phương Mai: Bọn này không bị bó buộc nguyên tắc như ai kia nha! Ha ha ha!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Này, tui chỉ bảo hai người thôi đi mà đừng có lôi tui vô.
– Bà Chín: Mấy cháu chắc thân nhau lâu rồi hả?
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Dạ, bọn con thân nhau từ hồi còn đi học phổ thông đến giờ cũng được mười năm rồi bác.
– Bà Chín: Ít ai mà chơi thân lâu được như mấy cháu lắm, như con gái bác có mỗi đứa bạn thân mà thấy nó giận hoài à.
– Trần Lâm Phương Mai: Thế em nó nhiêu tuổi rồi bác cho em nó nhập hội bọn con luôn, chúng cháu định đi du lịch vẫn còn thiếu một ghế nè bác! Hi hi!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Nè, tui chưa nói tui đi mà, tui còn nhiều công việc lắm!
– Trần Lâm Phương Mai: E hèm! Không biết ai than trời trách đất cả năm không được đi đâu xả stress dạ ta, ai nhỉ Mỹ Kim?
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: À mình nhớ rồi, hình như là bạn cảnh sát nào đó chăng! Ha ha ha!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ừ thì rồi sao, tại ai còn đang đợi ký hợp đồng gì há!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Vậy đợi mình xong chúng ta làm chuyến đi biển hay sao?
– Trần Lâm Phương Mai: Để hỏi em gái xem thích đi đâu?
– Bà Chín: Thôi cảm ơn mấy cháu nha, em nó mới tốt nghiệp đại học còn chuẩn bị nhiều thứ chắc không đi được đâu!
– Trần Lâm Phương Mai: Bác ơi, mới tốt nghiệp đại học phải thưởng cho em nó một vé du lịch hoành tráng chứ, nhìn bác tốt tính dễ gần như vầy tụi cháu thích lắm!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Nhà bác gần đây không để cháu lại đưa em lại đây mình cùng bàn chuyện luôn bác!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Coi bộ người ta nôn đi du lịch hơn mình nữa nha!
– Bà Chín: Ừm cũng gần đây mà em nó bận trông quán phở của bác rồi mấy cháu.
– Trần Lâm Phương Mai: Vậy bác cho cháu số điện thoại hay tài khoản mạng xã hội của em nó đi cháu sẽ tự mời luôn bác, chỉ cần bác đồng ý là việc còn lại cứ để cháu lo. Hi hi!
– Bà Chín: Được làm bạn với các cháu là con bác tốt phước lắm rồi đó, cháu cho bác số điện thoại bác gửi danh thiếp qua cho cháu.
– Trần Lâm Phương Mai: Bác cũng hay dùng mạng xã hội lắm ạ, hihi!
– Bà Chín: Cũng thường thường tại bè bạn người thân đều ở xa cháu ạ, có cái này thấy cũng tiện lợi quá!
– Trần Lâm Phương Mai(thái độ kinh ngạc): Mai Kim Bình!!!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Cậu làm gì la lên thế?
– Trần Lâm Phương Mai: Nè hai bồ xem, tài khoản em nó tên Mai Kim Bình, tên của ba chúng ta luôn.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Không biết là trùng hợp hay duyên số há, hihi!
– Bà Chín: Ha ha! Ai cũng thắc mắc sao nó đặt tên này nhưng thật ra em nó tên là Lâm Túc Dạ Thảo.
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: WAO! Tên em đẹp quá sao em không đặt ta?
– Trần Lâm Phương Mai: Ây da, thế ai tên là Tiểu Hồ Ly dạ ta?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Đúng rồi, ai tên Tiểu Hồ Ly dạ Hoa Vô Sắc há!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Cậu chỉ được cái nói đúng thôi đó, Meo Meo!
– Bà Chín: Vậy mấy cháu đây chơi mạng xã hội đều dùng tên ảo hết há!
Rồi cả bốn người phụ nữ ngồi bàn luận chém gió mọi thứ sôi nổi, được một lúc thì Phương Mai cảm thấy buồn tiểu nên hỏi nhà vệ sinh ở đâu rồi nhanh chóng chạy vào đó. Ngoài phòng khách lúc này còn Mỹ Kim và bà Chín tán gẫu còn Yên Bình bị chú ý bởi vài vết khô cứng như sáp trên tường, nàng đến gần lấy trong túi ra một cái găng tay y tế rồi quệt thử cái thứ kỳ lạ đó.
Nàng lấy hai ngón tay bóp bóp thì thấy nó có chất dính dính như keo mà lại có cái mùi gì hơi tanh tanh, Yên Bình lấy ly nước của mình bỏ thứ như sáp đó vào rồi lắc nhẹ nhẹ thì thấy nó hòa tan rất nhanh với nước định bụng sẽ gửi cho bên giám định thử xem nó là thứ gì nên cô rót hết ly nước vào trong chai nước suối đã được mở trước đó để riêng sang một bên.
Nhà nội Phúc Dương theo hơi hướng hoài cổ với lại ông nó thích sự đơn giản mộc mạc nên ở nhà khách chỉ mỗi cây quạt, phòng ngủ thì mới gắn cái máy lạnh được hơn một năm do thằng cháu cưng của ông năn nỉ hết lời nên những khi trời nắng thế này mà đứng gió thì ở trong nhà cũng như cái lò than nhưng được cái là tránh được cái nắng bể đầu ngoài kia. Cái nắng nóng này khiến cho một quả trứng cũng có thể thành món ốp la trong chốc lát, thấy vậy Yên Bình mang một chai nước trên bàn ra cho cậu bạn đồng nghiệp ngoài kia.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Sao rồi Văn Cường, nắng nóng lắm không mà nhìn cậu có vẻ căng thẳng thế?
Văn Cường nhỏ hơn sếp Bình một tuổi, chiều cao 1m72, dáng người hơi thô, tính tình gian xảo hay nịnh bợ, đặc biệt có tính lợi dụng và là một con “dê cụ” nhưng rất siêng năng và chấp hành tốt nhiệm vụ được giao phó.
– Văn Cường: Sếp lại đây xem, rõ ràng chị Mỹ Kim đã nói xe chị đâm xuống đây rồi chìm ngay chỗ này ấy vậy mà nãy giờ đợi đội cứu hộ đến em thử lấy cây xác định vị trí vậy mà không thấy có chiếc xe!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Sao như thế được, đây là ao tù không có nước ra vô nhìn sơ cũng biết là hồ phong thuỷ của chủ nhà cố tình xây vì nó được tạo hình rất rõ ràng thì làm gì có chuyện xe bị di chuyển do dòng nước?
– Văn Cường: Đó, đó là vấn đề của em đang thắc mắc, nãy giờ em đã thử tìm xung quanh ao rồi, ao này không sâu nhưng bùn rất là xốp giờ chỉ còn khoảng giữa ao là em không thọc cây tới được.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Hừm, cậu có để ý gì không?
– Văn Cường: Dạ, em nghĩ có thể xe chưa kéo thắng tay khi bị tai nạn nên có thể xe bị trồi vào sâu hơn vào phía giữa ao chăng?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Cậu nói cũng đúng nhưng cậu nhìn xem ao này trồng toàn là sen nó lại chen chúc với nhau, chỗ tai nạn Mỹ Kim có thể nhớ sai vì cô ta đã bất tỉnh nhưng cậu có thấy cả ao sen này hôm nay đều nở hoa và nhánh hoa của nó vươn cao hơn bình thường ta biết sao?
– Văn Cường: Ah đúng rồi sếp nói em mới để ý, nếu bị xe đâm xuống thì ít gì cũng phải có chỗ bị gãy hay xung quanh đó bị chiếc xe đè lên, nhưng sao nhìn cái ao này bình thường đến lạ nhỉ với lại bùn dày như vầy mà lại không để lại vết bánh xe?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Còn nữa, cậu thấy tất cả các bông hoa đã nở đều hướng về giữa ao, thực vật thường sẽ phát triển quay theo hướng sáng nhưng tất cả các hoa ở đây đều hướng về giữa ao, cậu thấy lạ không?
– Văn Cường: Trời ơi, nghe sếp nói em bắt đầu hơi ớn lạnh rồi đó vậy rốt cuộc Mỹ Kim có đâm xe xuống ao này hay không hoặc có thể cô ta nói dối?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Cậu im đi, Mỹ Kim rất ngây thơ cô ta rất ghét nói dối còn mới bị tên khốn nạn kia lừa gạt cô ta nghe cậu nói vậy là xúc phạm cô ấy và cả tôi nữa!
– Văn Cường: Dạ, em xin lỗi sếp, thế trường hợp này thế nào giờ?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Xe cứu hộ chưa đến nữa hả, đợi xe thôi chứ ta đâu có bơi xuống được, cậu chụp hình nhiều vào và nhớ cẩn thận tôi thấy nơi đây không bình thường đâu!
– Văn Cường: Sếp giao cho em ở đây một mình cũng đừng thêm câu đó chứ, tuy em không sợ nhưng sau khi nghe sếp phân tích thì em thấy chân hơi run rồi đó.
– Nguyễn Thế Yên Bình(xoa tay): Cậu cần tôi “đấm bóp” cho vài cái không?
– Văn Cường: Dạ, em cảm ơn ạ, sếp làm thế chắc em nghĩ hết phép còn lại trong năm quá!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Biết thế là tốt, tôi kiểm tra thử xung quanh, nào xe đến gọi tôi!
– Văn Cường: Dạ, xe đang bị trục trặc gì đó nên nãy họ gọi đến hơi trễ sếp.
Yên Bình quay lưng đi hướng về phía nhà kho, lúc này đã mười bốn giờ trời vẫn đang nắng gắt bỗng nhiên có mây đen kéo tới từ từ còn ở giữa ao thì đang nổi lên những bong bóng nhỏ rồi đến lớn phát ra tiếng “ục… ục”.
Nhà kho nhìn từ bên ngoài thì trông nó như cái tháp chuông ở nhà thờ vì ở phần trên mái nhà có một khoảng trống, chỗ này ở nhà thờ thường để cái chuông nhưng chắc chỗ đấy để lấy sáng với gió vào nhà cho thoáng khí. Bước đi xung quanh dạo một vòng, Yên Bình phát hiện ngoại trừ khoảng trống trên mái nhà và cửa chính thì nhà kho này hoàn toàn được xây bít, quay lại cửa chính thì cửa bị khóa nhưng chìa khóa thì được treo ngay trên cửa làm cho Yên Bình không khỏi tò mò.
– Nguyễn Thế Yên Bình: “Quái lạ, cửa khóa nhưng lại để chìa khóa, vậy rốt cuộc là có ý gì, hay là cửa này không gài chốt được nên phải dùng khóa hoặc sợ có con nít nó chạy vào đây”
Yên Bình đẩy thử cánh cửa hai cánh đó nhưng rõ ràng cửa lại được khóa hay gài từ bên trong làm cô bắt đầu hoang mang vì cửa vừa khóa ngoài mà cũng gài chốt phía trong. Nếu mở ổ khóa ngoài này thì làm sao vào được bên trong khi phía trong đã bị khóa, cô chợt nhớ đến cái lỗ gió trên nóc nhà rồi cô lại đi một vòng nữa tìm chỗ leo lên đó nhưng hoàn toàn không có một chỗ nào có thể leo lên được.
Không bỏ cuộc, cô quan sát thấy cửa sổ trên lầu của ngôi nhà hướng sang đây có thể quan sát được tổng thể mái nhà kho bên này, khi cô vừa định bước đi thì nghe tiếng “lọc cọc” từ phía bên trong. Yên Bình quay lại cửa chính cô thử đẩy nhẹ lần nữa thì lần này đẩy được một khe hở nhỏ giữa hai cánh cửa, định bụng có thể do cửa bị gài chặt lúc nãy do bị một vật nào đó chặn ngang bây giờ nó rơi ra nên cửa mới hé được. Vì không xâm phạm tư gia người khác là một nguyên tắc cô luôn ghi nhớ khi không có lệnh khám xét với lại cô là một người rất quy tắc luôn tôn trọng sự riêng tư của người khác.
Lợi dụng khe nhỏ vừa được hé, cô đưa mắt vô nhìn vào phía trong thì bên trong một màu tối đen, tối đến nỗi cô không thấy được bất cứ thứ gì bên trong, Yên Bình nhắm chặt mắt lại để yên khoảng mười mấy giây cho mắt quen dần với bóng tối thì có thể quan sát được bên trong là một kỹ năng đơn giản cô biết.
Khi cô nàng mở mắt ra thì ngay khe cửa cận kề với con mắt nàng là một con mắt mở trân trân hiện đầy chỉ máu nhìn cô làm Yên Bình giật mình té nhào ra phía sau, hai cánh cửa đóng sầm lại tiếp theo đó là tiếng “lọc cọc” lần nữa vang lên. Tim nàng đập loạn xạ nhưng với một người thực tế chưa từng gặp qua ma quỷ cô nghĩ có thể nắng quá mình bị say nắng nên nhìn gà hóa cuốc, cô bước đến đẩy cửa một lần nữa thì cửa lại được khóa chặt như ban đầu, nội tâm của cô lúc này rối loạn, gáy cô bắt đầu dựng đứng, cảm thấy không ổn nên Yên Bình nhanh chân chạy xa ra khỏi nhà kho chạy ngay vào nhà.
Vào nhà thì Yên Bình phát hiện trong nhà giờ có thêm một người đàn ông đứng quay lưng lại với cô nhưng cô không thấy những người khác, quan sát người đàn ông từ phía sau thì ông ta mặc bộ đồ lam màu trắng, tóc búi cao, hai tay chắp sau lưng dáng người không cao lắm tầm 1m70, linh cảm cho cô cảm giác bất an nên cô lên tiếng lão già:
– Nguyễn Thế Yên Bình: Cho hỏi bác là chủ nhà ở đây phải không ạ?
Ông lão vẫn không trả lời…
– Nguyễn Thế Yên Bình: Bác cho cháu hỏi bác là ông Phát phải không ạ?
Ông lão vẫn không hồi âm trở lại ông vẫn đứng yên tư thế như vậy…
– Nguyễn Thế Yên Bình: Bác ơi, thế mấy người trong nhà đâu hết rồi bác?
Lúc này ông lão mới ngẩn mặt lên trời cười thật lớn…
– Lão già: Ha ha ha, những người tò mò như ngươi thì không có kết cục tốt đâu ha ha ha ha ha…
– Nguyễn Thế Yên Bình: Bác đang nói gì thế ạ, cháu chỉ hỏi bạn cháu đâu? Rốt cuộc bác là ai?
Yên Bình bắt đầu thủ thế, lúc này lão già kia mới xoay lưng lại thì với một người cứng rắn như Yên Bình cũng há hốc mồm kinh sợ lui lại liền mấy bước khi phía trước người lão ta toàn là mấy con cóc đeo bám khắp thân thể phía trước không thấy được mặt mũi đâu, mấy con cóc bắt đầu rớt xuống đất kéo theo đó là một lớp nhầy nhụa chảy theo tạo thành tiếng “nhớp nháp”. Những con rơi xuống bắt đầu nhảy về phía Yên Bình còn thi nhau kêu “ộp… ộp” nhức cả đầu cùng với đó là từ miệng bọn nó bắn ra thứ dịch nhầy kia lại phía cô, thấy cảnh tượng kinh tởm như thế thì bỏ chạy là thượng sách, nàng quay lưng bỏ chạy thì thấy bóng lưng một người con trai cao tầm mét tám tóc hớt cao đứng ngay cửa, như một ánh sáng trong bóng tối của cái chết nàng nhắm mắt lao tới ôm chặt anh ta té nhào xuống đất.
– Văn Cường: Ây da, chết em sếp ơi, đau quá!
Yên Bình mở mắt thấy mình đang nằm ôm chặt Văn Cường, hai tay cậu ta thì để lên đầu vì cậu ấy cũng biết rõ gia thế nhà sếp mình phần nào, lớ ngớ có thể mất việc ngay chứ gặp em nào khác thì tên dê xồm như hắn thì không dễ bỏ qua đâu với lại hắn cũng phải giữ hình tượng để được gạ gẫm mấy bạn gái xinh đẹp của sếp mình nữa.
Cô vội đứng dậy chữa thẹn bằng cách hỏi vu vơ đội cứu hộ đến chưa và khiển trách cậu ta tại sao lại chạy lại đây còn ôm mình nữa.
– Văn Cường: Dạ sếp oan cho em quá, em đến báo sếp là xe họ đến rồi nhưng thấy sếp cứ đứng nhìn vào cái cửa nên em cũng đứng đợi không dám phiền sếp, rồi tự nhiên sếp quay qua ôm em té xuống đất, chuyện là như thế!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Đứng nhìn? Tôi đã đứng đây bao lâu rồi?
– Văn Cường: Dạ cũng được mười lăm phút rồi sếp!
Bây giờ thì Yên Bình bắt đầu cảm thấy nơi đây đáng sợ, trán cô đổ đầy mồ hôi, hóa ra những việc nãy giờ cô làm đều là ảo giác mà đặc biệt là từ lúc cô bước đến cánh cửa này là cô đã bị ảo giác hay cô ảo giác từ lúc đi xung quanh cái kho này, hàng tá câu hỏi làm cô phải suy nghĩ nhưng cô cần xác định lại nên cô quyết định đi xung quanh nhà kho một lần nữa. Lần này cô sợ bị ảo giác nữa nên gọi Văn Cường cùng đi chung, thấy sếp mình có điểm là lạ mà cậu ta cũng chưa dám nói ra nên đi theo sếp mình một vòng.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Quái lạ, rõ ràng là y như hồi nãy mình thấy, sao lại có việc như vậy được?
– Văn Cường: Thưa sếp, thấy gì ạ?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Nè, tôi hỏi cậu tôi đã đi vào đây được bao lâu rồi?
– Văn Cường: Từ lúc sếp quay lưng đi thì xe cũng tới đầu đường nên em gọi bảo họ chạy thẳng vào đây rồi em vào báo sếp.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Vậy là từ lúc đứng ở đây tôi đã bị ảo giác rồi sao? Tà môn gì đây?
– Văn Cường: Tà môn gì dạ sếp, nhưng mà sếp có cái này cho em nói thẳng?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Chuyện gì, cậu nói đi!
– Văn Cường: Cổ của sếp, mới nổi một mụt gì màu đỏ khi nãy em không thấy, chắc sếp bị kiến hay con gì đốt rồi đó!
Yên Bình đưa tay lên cổ sờ thử thì cảm giác có một mụt nhỏ bằng khoảng đầu đũa trên cổ mình, cô lệnh cho Văn Cường hướng dẫn bọn họ có thể xe nằm ở giữa ao tìm cách đưa xe lên còn mình thì đi nhanh vào nhà lấy đồ ra về vì cô cảm thấy không được khỏe trong người, cô cảm giác nơi đây rất tà môn cứ như đang có một ai đó đứng quan sát mình mà mình thì không thấy người đó đâu cả.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Ủa, chai nước tôi để đây đâu rồi?
– Trần Lâm Phương Mai: Cậu học ai hôm nay giấu chai nước uống một mình thế hả?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Hả, đâu có chai nước đó mình uống hết rồi mình để riêng bên này mà.
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Cái Mai đi vệ sinh ra rồi lấy uống hết rồi, mình chỉ uống có một ngụm à nha!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Cái gì! Các cậu quá đáng chai nước tớ chứa mẫu để đem về phân tích đó!
– Trần Lâm Phương Mai: Nè bồ, thật không đó tụi này thấy bình thường mà có mùi vị gì khác thường đâu?
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Xem kìa, cổ cậu mới nổi mụt gì y hệt mụt ở ngực của mình nè Yên Bình!
Phương Mai chạy đến xem của Yên Bình rồi lại xem ngực của Mỹ Kim…
– Nguyễn Thế Yên Bình: Thế nào?
– Trần Lâm Phương Mai: Đúng rồi, hai mụt y hệt nhau luôn, phải mình cũng có nữa cho đủ bộ ba chúng ta há, ha ha ha!
Bà Chín tặc lưỡi thở dài, nói nhỏ…
– Bà Chín: Hai… xem bộ hôm nay lại thêm được ba con mồi mới rồi… khà khà…
Trời bắt đầu đổ mưa, mọi việc cứu vớt tạm dừng lại vì giông gió rất mạnh, đội cứu hộ gồm bốn người đàn ông và anh cảnh sát chạy nhanh vào đứng núp dưới mái hiên nhà kho tán gẫu miệng thì người nào cũng phì phò khói thuốc chỉ riêng anh cảnh sát bị chú ý vào khoảng giữa ao.
Bọt bong bóng giữa ao càng lúc càng lớn, tiếp theo đó là một chiếc xe hơi từ giữa ao nổi lên, nhìn từ xa vẫn thấy được bên trong xe rõ ràng có một người phụ nữ đang ngồi ở ghế sau đang quay mặt về hướng nhà kho cười ma quái, đồng thời lúc đó trong nhà kho vang lên những tiếng “ư… ư…” rồi lại đến “a… a…” liên tục cùng hòa trộn với tiếng những sợi dây xích va vào nhau “lẻng kẻng”.
Bốn người đàn ông bị tiếng rên trong nhà chú ý nên quyết định đi vòng xung quanh để rình xem, còn Văn Cường anh ta như bị hút hồn từ cô gái ngồi trong xe, anh ta bước thẳng hướng ra xe mặc kệ mưa gió, từng bước từng bước chậm rãi, mỗi bước đi anh bắt đầu cởi từng nút áo mình ra, khi còn cách mép ao khoảng hai mét trên người anh chỉ còn mỗi cái quần lót màu xanh đen.
Thấy việc đáng ngờ, Yên Bình chạy vội ra nhằm cản Văn Cường lại vì cô thấy nơi đây không nên ở lâu giờ chiếc xe tự nổi lên lại thêm cậu đồng nghiệp mình có hành động kỳ lạ có thể bị ảo giác giống cô khi nãy. Cô chạy đến gần cách Văn Cường còn một mét thì cậu ta cũng dừng lại ngay mép ao nãy giờ như chờ đợi cô đến.
– Văn Cường: Hahaha, ngươi mau xuống ao gia nhập với bọn ta sẽ được tận hưởng dục lạc thế giới nếu không ngươi sẽ bị tên cóc già đó đụ đến chết, ha ha ha!
Tiếng nói của Văn Cường được thay thế bằng một giọng nói của người phụ nữ trung niên nhưng không làm Yên Bình sợ bằng tất cả những bông sen ở dưới ao đều đồng loạt xoay lại hướng về phía cô, ẩn chứa trong đó như những gương mặt biết cười đang mời gọi chính mình gia nhập.