Phần 100: Bí ẩn chưa có lời giải
Tôi dùng tay mở miệng thi thể ra, dựa theo ghi chép trong “thiên thần xử án”, nếu như bị thiêu chết, miệng – mũi – khí quản sẽ hút vào 1 lượng lớn tro bụi, nhưng mà trong khoang miệng của 2 thi thể này lại vô cùng sạch sẽ! Thế rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây! Mặt khác lại có 1 điểm đáng ngờ thế này, bất kể là bị thiêu chết, hay chết rồi mới bị thiêu thì thi thể sẽ thường ở vào trạng thái “đấu quyền” tức là: Cánh tay giơ lên cao, bàn tay nắm chặt lại, giống như tư thế phòng thủ của boxing.
Nhưng mà cái tư thế đặc thù đó cũng không xuất hiện trên 2 thi thể này, làm cho tôi bắt đầu đặt ra 1 dấu hỏi cực lớn, đó là 2 người này thực sự bị thiêu chết sao? Tôi hỏi mượn dao giải phẫu của Tiểu Chu, cắt lấy 1 mẩu da để kiểm tra. Phát hiện được làn da đã vô cùng giòn, mạch máu bên trong đã bị nướng sạch. Đây lại là đặc điểm của việc bị thiêu chết hoặc thi thể bị thiêu cháy???
Đến lúc này, tôi chỉ có thể tạm thời đưa ra 1 kết luận: 2 cỗ thi thể này tràn ngập những điểm bất tương đồng!
Để có thể phán đoán nạn nhân là bị thiêu chết, hay là chết rồi mới bị thiêu là công việc vô cùng khó khăn với ngỗ tác. Có 1 vị tổ tông Tống gia, quan đề hình Tống Từ, khi còn sống đã từng dùng việc thiêu chết lợn sống và đốt cháy thi thể con lợn để cố tìm ra những điểm khác nhau.
Nhưng mà 2 cái thi thể này, vừa có điểm giống như bị thiêu chết, lại vừa có điểm giống với việc bị đốt thi! Làm tôi cảm thấy vô cùng nghi hoặc, đồng thời trong lòng cũng sinh ra 1 tia hưng phấn nữa!
Cảm giác hưng phấn này hoàn toàn giống với 1 người đam mê toán học khi gặp phải 1 bài toán khó vậy! Con mẹ nó, liệu tôi có hơi biến thái không nhỉ???
Tôi liền ngửi ngửi 1 chút 2 thi thể, có 1 mùi gì đó hơi gắt, nhưng không phải xăng, dầu hỏa hay cồn là những nhiên liệu đốt thường gặp, tôi không thể xác định ra đây là thứ gì nữa, liền đưa mảnh da mới cắt xuống lúc nãy cho Tiểu Chu, nhờ anh ta mang về làm 2 loại xét nghiệm! 1 là tìm ra vật dẫn hỏa, 2 là kiểm tra thành phần CO trong máu!
CO chỉ xuất hiện trong máu khi mà con người rơi vào trạng thái thiếu không khí đến cực điểm, lúc này huyết sắc tố sẽ phản ứng CO, đẩy Oxy ra khỏi máu, dẫn đến việc tế bào của cơ thể rơi vào trạng thái thiếu Oxy! Nếu nồng độ CO trong máu vượt qua 1 ngưỡng nhất định sẽ lập tức dẫn tới tử vong. Đây là 1 căn cứ quan trọng để tôi biết được nạn nhân là bị thiêu chết hay chết rồi mới bị thiêu.
Kỳ thật, chỉ cần dựa vào mắt thường cũng có thể đoán được trong máu có bị nhiễm nhiều CO hay, bởi vì lúc đó trên thi thể sẽ xuất hiện những đốm màu đỏ tươi hoặc hồng hay màu hoa anh đào gọi là “thi đốm”, nhưng mà cả 2 cỗ thi thể này đều không có những dấu hiệu đó???
Tôi nhờ Tiểu Chu làm xét nghiệm, cũng là để tìm ra xem, rốt cuộc 2 cỗ thi thể này có gì quỷ dị.
Tôi còn cắt 1 ít mẫu vải trên quần áo, để Tiểu Chu làm xét nghiệm xem trên thi thể và trên quần áo có thu được 1 loại chất dẫn hỏa tương đồng hay không?
Tiểu Chu cất mẫu vật vào ống nghiệm chuyên dụng, cười cười: “Tống thần thám, hình như cậu quên cái gì đó rồi!”
“Tôi quên gì?”
“DNA đó! Thứ quan trọng như vậy tại sao không làm xét nghiệm thể luôn?”
Tôi cười, việc nhỏ này còn cần anh nhắc tôi sao?: “Hiện tại còn chưa xác định được thân phận của nạn nhân, xét nghiệm DNA lúc này chả có ý nghĩa gì cả, bớt đi 1 việc đi! Mai cậu đi 1 chuyến đến mấy cái bệnh viện chuyên về nha khoa ở Nam Giang đi!”
Nói xong, tôi mở miệng thi thể ra, bảo Tiểu Chu nhìn 2 cái răng hàm bên trong xem, cậu ta chiếu đèn pin vào 1 chút nói: “Là kẻ có tiền đó! Nạm răng vàng nha!”
“Mắt anh sao thế? Đây rõ ràng là bọc sứ!” Tôi sửa lại.
Tiểu Chu nhìn xuống 1 lần nữa, bừng tỉnh: “Đúng đúng, là tôi nhìn nhầm rồi! Xác nhận là không phải răng vàng!”
Loại răng giả làm bằng sứ này là 1 loại răng giả có giá khá đắt, xét về tính thẩm mỹ còn vượt trội so với răng vàng nữa, tôi đoán rằng bệnh viện có loại răng này ở Nam Giang cũng không có quá 5 cái, cho Tiểu Chu đi kiểm tra danh sách những người làm răng giả ở các bệnh viện đó, sẽ dễ dàng tìm ra được thân phận của nạn nhân.
Tiểu Chu ngơ ngác mà nhìn tôi, tôi quay sang hỏi hắn ta làm sao thế, làm gì mà cứ nhìn tôi như si như mê thế làm gì???
Tiểu Chu đáp: “Tống Dương, cậu rõ ràng là học cả ngỗ tác lẫn pháp y đúng không? Tôi có cảm giác, nếu mà cậu tham gia khảo thí, nhất định chỉ nhoáng 1 cái là có thể có được giấy chứng nhận tư cách pháp y!!!”
Tôi cười cười: “Giấy chứng nhận mà làm gì? Bây giờ không phải cũng là đang khám nghiệm tử thi hay sao? Cậu có thể đi được rồi!”
“Không còn việc gì nữa sao?” Tiểu Chu hỏi.
“Không có, lông tóc với dấu vân tay tôi sẽ lấy sau, để lại cho tôi 1 cái đèn tử ngoại là được rồi! Tổ kỹ thuật có thể về rồi.” Tôi xua xua tay.
Chờ tổ kỹ thuật rời đi rồi, Hoàng Tiểu Đào tủm tỉm nhìn tôi: “Lúc nãy ra lệnh phân phó rất là có bộ dáng nha! Hay là lần này để cậu làm tổ trưởng tổ chuyên án đi!”
“Không không, tôi không muốn tiếm quyền làm gì cả! Cứ để tôi đóng vai “chư hầu hiệp thiên tử” đi thôi!” Tôi nói.
“Haha, nói vậy thì cậu nói tôi là thiên tử a? Vậy ra trong lòng cậu tôi lại là Võ Tắc Thiên hung ác cơ đấy???” Hoàng Tiểu Đào cả giận.
“Võ Tắc Thiên chính là 1 tuyệt đại mỹ nhân nha!” Tôi chữa cháy.
“Haha, tạm thời bỏ qua cho cậu!” Hoàng Tiểu Đào mỉm cười.
Tôi áp tai lên thi thể, bắt đầu dùng thủ pháp “xương tai biện âm”, dĩ nhiên là lót 1 tờ giấy bên trên để đảm bảo vệ sinh nhé! Tôi phán đoán, nếu như nạn nhân bị thiêu chết, thì nội tạng sẽ có biến hóa, tỷ như phổi có nhiều máu tích tụ, có bọt nước, thận cũng bị sưng to lên…
Nhưng mà cả 2 thi thể này cùng không có những đặc điểm như thế, mặt khác tôi thông qua những biến đổi của nội tạng mà đoán rằng, nạn nhân đã tử vọng được khoảng 10 ngày.
Tôi nhờ Hoàng Tiểu Đào lấy cho 1 cái kéo, và khi mà tôi cắt hết y phục của 1 thi thể thì tôi phát hiện 1 sự tình vô cùng đáng sợ: Nội y của nạn nhân thế mà dính chặt vào da, rất khó để bóc tách ra.
Tôi đưa ra kết luận: “Nạn nhân bị thiêu chết trong tình trạng mặc đầy đủ quần áo!”
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: “Nhưng quần áo của nạn nhân không bị hư hao chút nào cả? Chẳng lẽ đây là câu chuyện “cơ thể tự bốc cháy” trong truyền thuyết?”
“Cơ thể tự bốc cháy” là 1 trong 10 vấn đề lớn chưa có lời giải đáp, đã từng có câu chuyện về 1 người già đang nằm ngủ trên giường thì con cái ngửi thấy mùi thịt cháy, xốc mở chăn ra thì thấy 1 nửa thân thể người già kia đã hoàn toàn bị thiêu cháy rụi mất, thế nhưng chăn bông lẫn quần áo lại chẳng tổn hao chút nào.
Quốc tế cũng có vài trường hợp liên quan đến “cơ thể tự bốc cháy”, nạn nhân đang đi dạo phố, đột nhiên trên người bốc hỏa, cứ thế cháy bùng lên, người xung quanh nhanh chóng dùng nước dập tắt lửa nhưng dập lửa xong thì phát hiện thân thể của nạn nhân đã bị đốt thành tro rồi.
Hay có câu chuyện về 1 cô gái đang cầu nguyện ở giáo đường, lúc cô ta quỳ xuống hành lễ thì đột nhiên người ta phát hiện có khói bốc ra từ mũi, miệng của cô ta. Sau đó vội vàng dập lửa thì phát hiện cô ta đã bị thiêu chết, nội tạng hoàn toàn bị thiêu cháy, nhưng da thịt bên ngoài lại không hề bị tổn hại.
Nghĩ đến mấy chuyện đó, lại liên tưởng tới 2 cỗ thi thể quỷ dị này, tôi thở dài: “Rất khó nói!”
Hoàng Tiểu Đào cười: “Lần đầu tiên thấy cậu gặp khó! Rất là thú vị!”
“Cô còn ở đó mà cười trên nỗi đau của tôi! Án này không phá được thì người bị khiển trách cũng không phải là tôi nha!” Tôi châm chọc.
“Mà đúng rồi! Tên tiểu hộ vệ của cậu đâu?”
“Tôi nhờ nó về trường lấy mấy thứ cần thiết…”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn, Vương Đại Lực xách theo 1 cái túi, hưng phấn chạy lên lầu, nhìn thấy Hoàng Tiểu Đào thì liền nịnh nọt vài câu rồi mới đưa túi cho tôi. Tôi lấy ra “xương tai mộc”, cẩn thận nghe ngóng lại 2 cỗ thi thể 1 lần nữa, vẫn không phát hiện thêm gì đặc biệt. Cũng may, lần này tôi đã kịp sửa xong cái “ô nghiệm thi” đây rồi, tôi bung nó ra, kiểm tra xem trên thi thể có dấu vết ngoại thương hay không. Tôi nhờ Vương Đại Lực chiếu đèn giúp mình.
Đèn vừa bật lên chiếu vào ô, trên thi thể lập tức được phủ lên 1 tầng ánh sáng đỏ nhạt, tôi từ từ di chuyển, nhưng mà đi khắp 1 vòng cũng không tìm được dấu vết bên ngoài nào cả!!! Trên quần áo có 1 chút dấu vân tay, nhưng nhìn như có vẻ là của chính 2 nạn nhân lưu lại, tôi bảo Hoàng Tiểu Đào cho người tới chụp ảnh hiện trường đi thôi.
Tôi thu lại cái ô, buồn bực: “Đến lúc nào mới gặp được 1 tên hung thủ thành tâm lưu lại vài dấu vân tay đâyyyyy!”
Hoàng Tiểu Đào trêu: “Chỉ giỏi nói mồm, sợ là đến lúc gặp “hung thủ thành tâm” như vậy thì cậu lại thấy chán không muốn điều tra!”
Tôi cười: “Cô hiểu tôi đến thế luôn!”
“Xùy, tỷ tỷ đây mà còn không hiểu tính cách ngươi!”
Vương Đại Lực ở bên cạnh, dùng vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn 2 chúng tôi tung hứng lẫn nhau, kinh ngạc nói: “2 Vị à, có thể chú ý 1 chút chăng? Ở chỗ như này mà cũng muốn cho tôi ăn cơm chó?”
Hoàng Tiểu Đào trợn mắt: “Dám nói hươu nói vượn gì đó? Có tin tôi cho cậu về cục cảnh sát uống trà cả đêm nay để lấy lời khai không?”
“Tiểu Đào tỷ tỷ tha mạnggggg!” Vương Đại Lực chạy vọt ra ngoài.
Sau đó chúng tôi di chuyển sang căn phòng lúc nãy tôi phát hiện ra 2 cái túi ngủ, ở chỗ 2 cái túi ngủ có phát hiện được 1 ít vân tay và mấy sợi tóc, chắc chắn là bằng chứng, phải thu lại.
Tôi đưa chiếc ô qua lại trên mặt sàn, liền hiện lên 1 số dấu chân rất hỗn độn, nhưng cũng có thể giữ lại để so chiếu được, liền bảo Hoàng Tiểu Đào chụp ảnh lại. Trong đó có 2 dấu chân khá mạnh, hẳn là dấu giày của nạn nhân, có thể nói tình huống lúc ấy thế này, nạn nhân lúc đó gặp phải thứ gì đó vô cùng kinh khủng, thế nên chạy vội từ phòng này qua phòng khác trốn, kết quả vẫn không thoát được, bị thiêu chết.
Đúng lúc này, từ dưới lầu vọng lên 1 tiếng kêu sợ hãi…