Phần 103: Cái giá không tưởng
Buổi chiều, chúng tôi quyết định tới công ty môi giới BĐS kia xem sao, khi tới công ty thì có 1 nhân viên bán hàng ra chào đón, hỏi có phải chúng tôi muốn mua nhà không! Hoàng Tiểu Đào không dài dòng mà giơ thẻ ngành ra: “Không! Chúng tôi có việc cần điều tra!”
Nhân viên bán hàng kia liền đưa chúng tôi vào 1 phòng tiếp khách, sau khi chúng tôi nói mục đích tới đây, hắn ta mới đi đâu đó rồi mang về 1 chồng hồ sơ dày cộp nói: “Thật là không may! Đồng chí cảnh sát ạ, căn nhà mà đồng chí muốn biết hiện đã không còn thuộc bên chúng tôi quản lý nữa.”
Hóa ra là khoảng mấy ngày trước, chủ nhà đột nhiên gọi điện tới đây, yêu cầu giảm giá bán của căn nhà, từ giá gốc là 300 vạn tệ xuống còn có hơn 100 vạn. Theo lẽ đó, số tiền hoa hồng mà bên môi giới nhận được sẽ ít đi theo, tự nhiên sẽ không muốn như vậy, thế nên mới lôi hợp đồng cũ ra để nói lý lẽ, ai ngờ chủ nhà lập tức thanh toán luôn 2 vạn tiền vi phạm hợp đồng, thế là hợp đồng bị hủy.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Anh có tên và số điện thoại chủ nhà không?”
“Có, có! Để tôi tìm cho cô!” Gã nhân viên bán hàng vừa nói vừa giở lật mấy tập hồ sơ.
Chủ nhà tên là Kim Bảo Sơn, cũng giống với kết quả mà lão Út đã tra ra được từ trước, làm giám đốc 1 xí nghiệp ngoại tỉnh.
Thế là chúng tôi lại lên đường đến thẳng công ty kia, trên đường Vương Đại Lực nói: “1 Căn biệt thự 2 tầng mà bán chỉ có 100 vạn tệ! Cũng quá là rẻ mạt đi!”
Tôi nói: “Đúng thế! Giảm giá đến thẳng đứng như vậy! Cái gã Kim Bảo Sơn kia đột nhiên giảm giá như vậy, đảm bảo phải có nguyên nhân sâu xa.”
Chỉ chốc lát sau chúng tôi đã đến công ty kia, Kim Bảo Sơn cũng xuống dưới lầu gặp, trông qua thì đúng là 1 người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã, nhìn thấy cảnh sát đến không hề hoảng loạn, mà còn cười ha hả: “Các đồng chí cảnh sát! Tìm gặp tôi có chuyện gì vậy?”
Hoàng Tiểu Đào nói: “Nhà số 81 đường Tân Kiến có phải là nhà của ông không?”
“Trước kia thôi, đã bán 2 ngày nay rồi…” Kim Bảo Sơn đáp.
“Ông mua hết bao nhiêu tiền, bán được bao nhiêu?”
Kim Bảo Sơn nhíu mày: “Mua bán bao nhiêu tiền? Tôi nghĩ đây là chuyện cá nhân, mà cũng đâu có trái pháp luật?”
“Chúng tôi chỉ muốn hỏi 1 chút thôi, hy vọng ông có thể phối hợp.” Hoàng Tiểu Đào nghiêm túc.
Kim Bảo Sơn liền nói, ông ta bỏ ra 200 vạn mua vào, rồi bán ra được tới 300 vạn tệ! Khỏi cần dùng đến “động u chi đồng” cũng biết là ông ta đang nói dối.
Hoàng Tiểu Đào nói cho ông ta biết, trước khi đến đây, chúng tôi đã ghé qua chỗ công ty môi giới kia rồi, nhưng Kim Bảo Sơn vẫn bình tĩnh: “Thôi được rồi, tôi thừa nhận là vụ mua bán lần này là tôi phải chịu lỗ, chỉ có thể trách là tôi không có khiếu đầu tư BDS thôi vậy, học theo người ta mua qua bán lại, kết quả là lỗ vốn, tôi tự nhận là tôi xui xẻo! Nhưng mà đây cũng chỉ là chuyện cá nhân của tôi thôi chứ?”
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: “Việc mua bán nhà ở, dĩ nhiên phía cảnh sát chúng tôi không quản! Nhưng trong nhà có phát hiện thi thể, thì đó lại là việc của chúng tôi.”
Kim Bảo Sơn kinh ngạc: “Cái gì cơ? Phát hiện được thi thể trong nhà của tôi? Đồng chí cảnh sát à, đừng tùy tiện nói đùa vậy chứ! Chẳng lẽ…”
Tôi âm thầm triển khai “động u chi đồng”, mọi biểu hiện lúc này của Kim Bảo Sơn hoàn toàn là diễn xuất cả, tôi phát hiện hắn ta còn có vẻ khẩn trương nữa.
Kim Bảo Sơn liền hỏi han sự việc tìm được thi thể trong căn nhà của ông ta, chúng tôi dĩ nhiên không thể nào tiết lộ ra được, Hoàng Tiểu Đào nói: “Kim tiên sinh, tôi muốn biết tại sao ông lại đột ngột muốn giảm giá bán căn nhà vậy?”
“Cũng không có gì cả, chỉ là đột nhiên cảm thấy bong bóng BĐS sắp vỡ tới nơi, tôi không nhanh tay bán đi sẽ càng lỗ nhiều hơn…” Kim Bảo Sơn thở dài.
Cái lý do này hình như hơi gượng ép quá thì phải, nhưng mặc kệ Hoàng Tiểu Đào hỏi thế nào, hắn ta cứ nói loanh quanh mãi không thôi. Quả nhiên là 1 người giảo hoạt, tôi đang nghĩ làm sao để cạy miệng lão ra bây giờ, thì đột nhiên nhớ tới 1 việc. Vì thế, tôi liếc mắt ra hiệu cho Hoàng Tiểu Đào, ý bảo để tôi hỏi 1 chút.
Tôi đi thẳng luôn vào vấn đề: “Kim tiên sinh, ông đi giày cỡ bao nhiêu?”
Kim Bảo Sơn hơi khẩn trương lên: “Tôi đi giày cỡ bao nhiêu??? Cùng với chuyện tôi bán nhà giá bao nhiêu có liên quan sao?”
Tức là hắn không chịu nói, tôi liền nhìn xuống đôi giày ông ta đang đi: “Cỡ 39 đúng không?”
Kim Bảo Sơn hơi rụt đôi chân lại, tôi cố ý quay ra hỏi Hoàng Tiểu Đào: “Ở hiện trường không phải cũng tìm được mấy vết giày cỡ 39 sao?”
Hoàng Tiểu Đào phối hợp, làm bộ nghĩ nghĩ 1 chút rồi nói: “Đúng đúng!”
Dĩ nhiên việc này cốt là để tôi hù dọa ông ta mà thôi, tối qua đúng là chụp được ở hiện trường mười mấy dấu giày thật, nhưng đã có thời gian mà kiểm nghiệm gì đâu. Tôi nhìn thẳng vào mắt Kim Bảo Sơn: “Có phải ông có đi tới hiện trường không?”
Ông ta bị dọa đến toát mồ hôi đầy trán: “Tôi ngày thường vô cùng bận rộn, làm sao có thời gian mà ghé qua chỗ đó???”
Quá là ngoan cố rồi! Hoàng Tiểu Đào mới bóng gió: “Nếu ông cứ nhất định như vậy, chi bằng mời ông về cục cảnh sát 1 chuyến vậy.”
“Không, tôi không muốn đi! Tôi còn rất nhiều việc phải làm.” Kim Bảo Sơn cự tuyệt.
“Vậy ông giải thích cho tôi, vì sao ở hiện trường lại xuất hiện 1 dấu giày cỡ 39?”
Kim Bảo Sơn đứng bật dậy: “Các người muốn vu khống tôi sao? Có biết bao nhiêu người đi giày cỡ 39? Thế nào mà cứ quy hết vào đầu tôi? Tuy là 2 thi thể kia xuất hiện trong nhà tôi, nhưng mà làm sao nói được là tôi có quan hệ gì với chúng?”
Tôi cười gằn: “Sao ông lại biết trong nhà đó có 2 thi thể?”
Kim Bảo Sơn nhận ra mình vừa mới nói hớ, trợn tròn mắt, vô cùng chán nản ngồi thụp xuống ghế, thừa nhận 2 ngày trước hắn có đi đến căn nhà kia, phát hiện ra 2 cỗ thi thể không biết là ai bỏ lại. Hắn ta nghĩ, nếu để chuyện này lộ ra, chẳng những căn nhà lại phải giảm giá thêm, mà chính mình còn phải gặp phiền toái nữa kìa, thế là mới hạ giá cực điểm để bán đi.
Chuyện hắn nói ra tuy nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng tôi biết, hắn vẫn đang nói dối, thế nên: “Ông đừng che giấu nữa làm gì! Còn không muốn khai thật? Thì ngày mai là ngày đầu tiên mà ông bắt đầu ăn cơm tù đó…”
Kim Bảo Sơn ủ ê: “Đồng chí cảnh sát, tất cả những gì tôi nói đều là thật.”
Tôi cười gằn: “Thế sao chân ông cứ run bần bật lên thế kia? Lại còn 2 tay cứ liên tục xoa xoa 2 đùi làm gì?”
Nói dối cũng chính là 1 vở kịch, người nói dối sẽ tập trung mọi thứ lên biểu tình của khuôn mặt, vì thế sẽ vô ý mà bỏ qua những hành động khác, tỷ như tay, chân chẳng hạn. Chỉ cần chú ý 1 chút những chỗ đó có thể phát hiện ra khá dễ dàng 1 người đang nói dối hay không.
Kim Bảo Sơn rốt cục chịu thua, khai ra mọi sự tình, giống hệt như những gì tôi đã dự đoán từ trước, ông ta có biết danh tính của 2 người kia.
Nguyên lai là ông ta nghe lời đường mật của chủ nhà trước mà mua căn biệt thự này, cứ tưởng là căn biệt thự cao cấp, ai ngờ mua được không lâu liền biết là mình bị hớ? Cao cấp chỗ nào? Có mà là nhà bị ma ám thì có. Thế là ông ta rơi vào tình thế lưỡng nan, chính bản thân mình thì không dám ở, cho thuê cũng chả ai thèm thuê. Vì thế căn nhà cứ để mãi như vậy, dần dần thành 1 khối tâm bệnh của ông ta. Gần đây có 1 đôi chú cháu tới tìm ông ta, tự nhận là “hung trạch thí trụ viên”, nói rằng đã ở qua không ít nhà bị ma ám, danh tiếng trong ngành vô cùng tốt, bảo đảm có thể thanh tẩy căn nhà này!
Căn nhà tuy là tài sản lớn đấy, nhưng mà cứ để đó ở không được, bán không xong thì cũng chẳng đáng giá 1 đồng, Kim Bảo Sơn quyết tâm chữa chết thành sống, liền thuê luôn 2 chú cháu kia, đồng thời thanh toán tiền trước luôn.
Ông ta nói, 2 chú cháu kia rất là có phong phạm, lúc xem qua nhà cứ nói những cái gì mà phong thủy, từ trường, tinh thần với năng lượng gì gì đó làm ông ta tin như gặp thánh sống vậy. Thế là 2 chú cháu đó liền dọn vào ở, ở qua mấy ngày chả có sự gì xảy ra, tới buổi sáng ngày thứ 4, đột nhiên thấy 2 người đó không gọi điện báo cáo tình hình cho Kim Bảo Sơn. Thế là ông ta mới đích thân đi tới, tới nơi thì cảnh tượng ông ta gặp phải cũng giống hệt như của chúng tôi, 2 cỗ thi thể cháy đen thành than, Kim Bảo Sơn dĩ nhiên vô cùng sợ hãi.
Trái lo, phải nghĩ, việc này nhất định không thể báo cho phía cảnh sát, vì chỉ cần sự tình có người chết ở đây công khai ra, thì căn nhà này coi như xong. Thế là ông ta mới quyết đoán giảm giá thẳng tưng xuống mà bán gấp đi, cũng may có 1 người tới mua luôn!
Mấy lời này của ông ta đích là nói thật, nhưng tôi lại cảm thấy có điểm gì đó hơi thiếu tự nhiên: “Người mua tên là gì?”
“Nhậm Phát Tài, người ở Ôn Châu, đang muốn chuyển tới Nam Giang định cư.” Kim Bảo Sơn đáp rành mạch.
“Trông thế nào?”
“Trắng trẻo, béo tốt. Trên mặt có 1 vết sẹo.”
“Ông có ảnh chụp ông ta ở đây chứ?”
“Không có!” Ông ta lắc đầu.
“Vậy còn hợp đồng mua bán?”
“Hợp đồng tôi để ở nhà, nếu các vị muốn xem thì đợi tôi tan làm sẽ về lấy cho các vị.” Kim Bảo Sơn nhìn đồng hồ nói.
“Nhậm Phát Tài này mua nhà mà không cần xem qua sao? Trong phong còn có 2 cái thi thể nằm đó, mà cứ như vậy chuyển tiền sang tên? Mua 1 tặng 2 đấy hả?” Tôi gằn giọng.
Kim Bảo Sơn gãi đầu, nói rằng Nhậm Phát Tài đã nhắm cái biệt thự này lâu rồi, thế nhưng lúc bàn chuyện mua bán thì cứ lôi lý do ma ám ra để ép giá! Lúc đó dĩ nhiên Kim Bảo Sơn không đồng ý, cho nên thương vụ chưa có thành. Nhưng sau khi 2 gã “hung trạch thí trụ viên” kia tử vong, chẳng hiểu sao Nhậm Phát Tài lại đột nhiên liên hệ lại cho Kim Bảo Sơn, thương lượng lại giá cả, lúc này thì rõ ràng là kẻ muốn bán gấp, người muốn mua ngay! Thế là thương lượng giá cả 50 vạn, tiền trao cháo múc.
“50 Vạn???” Tôi kinh ngạc, lúc nãy ở công ty môi giới biết chuyện Kim Bảo Sơn đền bù vi phạm hợp đồng mất 2 vạn, vụ giao dịch này, ông ta đúng là lỗ đến chổng vó ra rồi.
Kim Bảo Sơn hơi hổ thẹn: “Nên lúc nãy tôi mới phải nói dối như vậy để cố vớt vát chút thể diện! 50 vạn mang đi đâu mà mua được biệt thự 2 tầng cao cấp! Nhưng mà tôi cũng hết cách, tình thế xô đẩy quá.”
Tôi cảm giác, cái gã Nhậm Phát Tài này có điểm nghi vấn rất lớn, có khi nào hắn ta là người đứng sau cái chết của 2 gã “hung trạch thí trụ viên” kia không…