Phần 23: Cá lớn cắn câu
Trong lớp học điện tử buổi chiều, giáo sư phát ra sóng âm thôi miên trên bục giảng, Vương Đại Lực bơ phờ nằm xuống bàn nói: “Tống Dương, lớp này có gì hay vậy? Mày xem có bao nhiêu người đến lớp? Đã là sinh viên năm bốn rồi còn sợ điểm danh à?”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Mày bớt bớt cái mồm đi được không, cảm thấy nhàm chán quá sao không ngủ đi?”
“Hừm, vậy tao ngủ đây, khi nào tan lớp gọi tao.”Sau đó, Vương Đại Lực úp sách lên mặt, bắt đầu tiến vào mộng đẹp.
Tôi sử dụng một cuốn sách che trước mặt, cầm điện thoại di động trên tay và lướt qua các tin nhắn riêng tư trên Weibo.
Ai đó đã gửi cho tôi những tin nhắn riêng bày tỏ sự ngưỡng mộ của họ và hỏi tôi có phải là cảnh sát không, một số hỏi tôi ở ký túc xá nào và có học cùng lớp với tôi trước đây không, một số nghi ngờ rằng tôi đang bốc phét và hỏi tôi rất nhiều câu hỏi lằng nhằng khác, Một cô gái đã gửi trực tiếp một bức ảnh dễ thương và hỏi tôi có muốn làm bạn trai của cô ấy không? Tôi thực sự có chút xiêu lòng, nhưng tôi nghe mọi người nói rằng đừng bao giờ tin bất cứ cái ảnh gái nào trên mạng, đặc biệt là kiểu bĩu môi dễ thương này. Thực tế có khi lại là một con khủng long!
Khó trách lại có câu người sợ nổi danh heo sợ mập. Thật khó để xem hết hơn 300 tin nhắn này, bất chợt tôi nhìn thấy. Có một tài khoản có avatar là một cô gái tên là “Gấu nhỏ” một mực đòi tôi tiết lộ diễn biến vụ án, hỏi đã tìm ra hung thủ thực sự chưa?
Người này thu hút sự chú ý của tôi, nhưng tôi vẫn không chắc đó là Đặng Siêu, vì vậy tôi quyết định thăm dò, tôi nói rằng quá trình điều tra vụ án đang tiến triển tốt.
Ba mươi giây sau, “Gấu nhỏ” lại nói: “Đại thám tử, có thể tiết lộ cho tôi một chút, thế nào là đang tiến triển tốt không?”
“Không, đây là bí mật. Cô có thể đọc trên báo khi bắt được hung thủ thực sự.” Tôi tiếp tục nhử.
“Thủ phạm thực sự là ai?”
“Chà, chuyện này không dễ tiết lộ đâu.”
“Tiết lộ một chút thì có gì to tát đâu, tôi cũng nói cho anh biết một bí mật, thực ra tôi học cùng lớp Đặng Siêu, tôi đã phải lòng anh ấy, anh ấy đột ngột qua đời, tôi thực sự rất sốc”.
Tôi đột nhiên kích động hẳn lên, người này quả nhiên rất khả nghi!
Tôi đã gõ một đoạn text dài nhưng sau khi suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn lại xóa nó đi. Nếu quả thật là Đặng Siêu, tôi phải cẩn thận tới từng cái dấu câu, tuyệt đối không bao giờ để hắn ta nghi ngờ rằng tôi đang bày bố âm mưu dẫn dụ hắn.
Tuy rằng chỉ là nhắn tin thông qua Weibo, nhưng tôi vẫn cảm thấy hồi hộp giống cảnh Lưu Đức Hoa và Lương Triều Vỹ dùng điện thoại để thăm dò thân phận của nhau trong “Vô gian đạo”, lòng bàn tay tôi thậm chí đã ướt mồ hôi.
Nghĩ vậy, tôi gõ một đoạn trả lời: “Vậy thì tôi sẽ kể cho cô nghe một chút. Tôi đã tìm thấy một bức thư tuyệt mệnh tại hiện trường vụ án sáng nay.” Sau khi đợi khoảng năm phút đồng hồ, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng đối phương đã phát hiện ra điều gì đó. Không nhịn được còn muốn gửi cho hắn ta một tin nhắn nữa, nhưng tôi liều mạng cảnh báo bản thân rằng phải giữ bình tĩnh!
Tôi có thể tưởng tượng rằng đối phương đang nghi ngờ, suy nghĩ và cố gắng tìm hiểu từng lời nói của tôi.
Cuối cùng, hắn ta cuối cùng cũng đáp lại với biểu cảm vẻ mặt khó hiểu, và hỏi: “Di thư? Là của ai viết?” Tôi gần như hét lên, tôi chắc chắn 200% rằng người này là Đặng Siêu!
Bởi vì trước đó người chết mà chúng tôi đề cập đến đều là Đặng Siêu, còn Trương Khải thì hoàn toàn không được nhắc đến, người bình thường phải nghĩ rằng đó là bức thư tuyệt mệnh của Đặng Siêu, nhưng hắn ta lại hỏi “ai viết nó?”
Vô hình chung tiết lộ, hắn biết rõ thư tuyệt mệnh không phải của Đặng Siêu, bởi vì Đặng Siêu vẫn còn sống, bởi vì hắn là Đặng Siêu!
Tôi thừa nhận rằng Đặng Siêu là một tên tội phạm có chỉ số thông minh cao, nhưng bất cứ ai cũng có một điểm mù trong suy nghĩ, nhiều trường hợp tội phạm bị bắt vì điều này.
Chẳng hạn, có một trường hợp được ghi lại trong “Thiên thần phán xét”, có người tham tài liền nổi sát cơ giết bạn đồng hành, sau đó giả vờ như không biết, trở về tìm vợ người chết vờ hỏi thăm. Lúc kêu cửa lại hỏi “Chị dâu, đại ca có nhà không”. Sau đó, Tống Từ đã hỏi anh ta tại sao anh ta biết rằng người chết không có ở nhà? Vì anh biết rằng người chết đã chết.
Người tù nhận tội ngay tại chỗ, và đây là một trường hợp kinh điển về việc vận dụng tư duy điểm mù trong suy nghĩ.
Tôi kích động đến phát run, và nói, “Tôi tìm thấy nó trong ký túc xá của Trương Khải. Nó rất sốc. Cô không thể nghĩ ra kẻ sát nhân là ai đâu!”
“Thực à, tôi có thể xem nó không?”
“Không thể nào, tôi còn chưa đưa nó cho cảnh sát!”
“Hừm, anh cứ ở đó mà bốc phét đi!”
Cuối cùng cá cũng cắn câu, tôi cười lạnh và gửi cho hắn ta một bức ảnh đã chuẩn bị trước. Đó là một bức thư tôi đã nhờ Lão út chỉnh sửa trong PS. Hoàn toàn giống như thật.
Đương nhiên, trong bức ảnh chỉ có một phần bức thư, không thấy được thông tin trọng yếu từ bức ảnh này, chỉ có thể thấy đây là bức thư tuyệt mệnh của Trương Khải.
Sau khi bức ảnh được gửi đi, đột nhiên bên kia ngừng trả lời, nhưng tôi không vội, thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra sự hoảng sợ của Đặng Siêu vào lúc này!
Tôi bình tĩnh nhắn lại một câu: “Thế nào, tôi không nói dối cô đúng không? Cô đừng phát tán bừa bãi tấm ảnh này. Sáng mai tôi sẽ giao cho công an.”
Bên kia đáp: “Tối nay chúng ta có thể gặp nhau một chút được không? Tôi thực sự quan tâm đến vụ án này và muốn biết kẻ sát nhân là ai.”
Đúng như tôi dự đoán, hắn đã động sát tâm với tôi, thời điểm tốt để thu lưới rồi nên tôi nói “Đêm nay thì không được đâu. Tôi còn đang tính ở hiện trường tiếp tục điều tra, aiiii… thật sự vất vả a.” Đầu dây…
Bên kia rep lại với icon vẻ mặt dễ thương động viên: “Cố lên, chúc anh sớm ngày phá án.”
“Cảm ơn!” Tôi đáp.
Tôi lay Vương Đại Lực tỉnh dậy, Vương Đại Lực phàn nàn: “Đm tao đang mơ hẹn hò với một nữ thần, sao lại đánh thức tao.”
“Nhìn này.” Tôi đưa điện thoại cho cậu ấy.
Vương Đại Lực dụi mắt ngạc nhiên nói: “Tống Dương, vcl thế!”
“Tao đã đoán đúng!” Tôi cười đắc thắng.
“CMN mày đã trưởng thành thật rồi, bắt đầu dụ gái được rồi đấy. Tầm này chắc phải nhai nuốt cả vỏ!”, Vương Đại Lực thốt lên.
Tôi gần như tức muốn phun máu. Hóa ra thằng này không nhận ra cuộc trò chuyện này có bao nhiêu quan trọng. Cũng khó trách, từ góc độ của một người ngoài, tôi đang khoe khoang với một fan nữ là mình đã phát hiện một manh mối quan trọng.
“Người này là Đặng Siêu!” Tôi nhắc nhở anh ta.
“Cái gì, mày chắc chứ?” Vương Đại Lực hỏi.
“Một trăm phần trăm chắc chắn!” Tôi đáp.
Vương Đại Lực nghiên cứu một hồi, mới nói: “Mày nói cho hắn biết đêm nay mày tới hiện trường, chẳng phải như thế hắn sẽ tới giết mày sao?”
“Tao chính là muốn dẫn hắn đến!” Ta nói.
“Mày dùng chính mình làm mồi nhử, mẹ nó, cú này chơi lớn quá rồi!” Vương Đại Lực nhìn tôi như người mất trí.
“Yên tâm, tao đã bày sẵn thiên la địa võng, chỉ chờ hắn tới, lúc đó mày cũng tới.” Tôi đáp.
Vương Đại Lực vò đầu bứt tai, ấp úng nói: “Ừm… Tối nay tao định ôn bài.”
Tôi hung hăng trừng hắn một cái, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, trừ ngày trước kỳ thi, còn có ngày nào nhìn thấy hắn ôn bài? Bốc phét mà cũng ngu nữa.
Dưới cái nhìn hung tợn của tôi, Vương Đại Lực cuối cùng cũng ỉu xìu nói: “Không… sẽ không có nguy hiểm, đúng không.”
“Đặng Siêu không phải ba đầu sáu tay. Không có nguy hiểm.” Tôi nói.
Vương Đại Lực cau mày nói: “Nhưng mà, sao mày lại bảo tới hiện trường, nơi đó bị ma ám!”
Tôi an ủi hắn: “Không sao, chúng ta đều là con trai, mày xem tên của chúng ta, một kẻ tên là Dương. Một thằng tên là Đại Lực, Dương khí mạnh mẽ, sợ đé* gì ma nữ, hẳn là không sao đâu. ” Vương Đại Lực khóc nói: ” Tống Dương, tao có thể rút khỏi vụ án này không…”
Tôi nói,”Không được!”
Tiếng chuông tan học vang lên. Các sinh viên đã ngủ hết tiết cũng lần lượt đi ra ngoài, tôi nói với Vương Đại Lực: “Đi, tranh thủ còn sớm, chạy ra ngoài mua chút đồ”.
Lúc này, Hoàng Tiểu Đào gọi điện thoại đến, tôi bấm nút trả lời, cô ấy lo lắng hét lên: “Tống Dương, cậu tính toán sai cả rồi. Người chết là Đặng Siêu!”