Phần 24: Cạm bẫy
Nghe những gì Hoàng Tiểu Đào nói, tôi sửng sốt ngay tại chỗ.
Cô nhanh chóng nói trên điện thoại: “Bác sĩ pháp y Tần đi đến ký túc xá của Đặng Siêu vào buổi sáng và thu thập tóc và lông từ đồ dùng cá nhân của Đặng Siêu, và so sánh chúng với ADN của người chết, cậu đoán xem?”
“DNA trùng khớp?”Tôi hỏi.
“Đúng! Suy luận trước đây của chúng ta đều sai. Đặng Siêu đã chết, kẻ sát nhân là người khác… Này, Tống Dương, cậu có nghe không?”
“Nghe đây!” Tôi nói.
“Cậu tuyệt đối đừng bị đả kích. Tôi vẫn tin tưởng cậu. Chúng ta một lần nữa điều tra lại, tôi lập tức tới trường học ngay.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, Vương Đại Lực nghe thấy, lo lắng nói: “Tống Dương, Chúng ta làm sao có thể phạm sai lầm được? Vậy chẳng phải công sức trước giờ đều đi tong sao?”
Nói thật, tôi bị tin tức này làm choáng một chút, nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Tao không sai được.”
Vương Đại Lực nói: “Mày đừng bảo nghe xong trầm cảm luôn rồi nhé? Kết quả DNA thì không thể sai được. Không có người nào trên thế giới có cùng DNA. Tao biết mày tin vào kinh nghiệm tổ tiên truyền lại, nhưng mày cũng đừng trách tao nói chuyện khó nghe. Ngỗ tác không thể so sánh với pháp y hiện đại. Con người bây giờ đã làm chủ được rất nhiều công nghệ tiên tiến.”
Tôi cười nhạt: “Tao không phủ nhận bác sĩ pháp y rất giỏi, nhưng loại bác sĩ pháp y như lão Tần thì bỏ qua! Bây giờ tao càng thêm tin tưởng vào phán đoán của tao, vì lão Tần lần này bị ăn một quả lừa to rồi”.
“Tống Dương…”Vương Đại Lực còn muốn nói thêm gì đó.
Tôi ngắt lời Vương Đại Lực: “Được rồi được rồi, mày đi mua ít đồ cho tao.” “Còn mày?” Vương Đại Lực hỏi.
“Về ký túc xá ngủ một lát lấy sức, tối nay sẽ bận bịu lắm đây…” Tôi nói.
Sau khi trở về ký túc xá ngủ một giấc, tôi bị tiếng đập mạnh vào giường đánh thức, khi tôi mở mắt ra thì thấy Hoàng Tiểu Đào và Vương Đại Lực đang ở cùng cô ấy. Vì sự xuất hiện của cô ấy, những người khác trong ký túc xá đều rất khẩn trương.
Hoàng Tiểu Đào cau mày nói: “Tống Dương, mau đứng lên đi. Chúng tôi đối với cậu không có mất lòng tin, cậu làm sao có thể từ bỏ vào lúc này?”
Ta buồn cười: “Tôi tại sao lại bỏ cuộc chứ?”
Vương Đại Lực nói: “Chứ không mày về KTX ngủ làm cái mẹ gì, cái này còn không phải là bỏ cuộc à, hiện tại chúng ta đang chậm hơn bác sĩ pháp y Tần, cần đẩy nhanh tiến độ vụ án đấy.”Hoàng Tiểu Đào sốt ruột nói.
“Àiiiii!” Tôi thở dài, “Cô ra ngoài một chút đi, tôi muốn thay đồ.”
Sau khi mặc quần áo xong, chúng tôi bước ra khỏi ký túc xá, nhìn thấy hai người họ có vẻ lo lắng, tôi biết nếu tôi không giải thích với họ, chắc họ nghĩ tôi đã sai.
“Mấy người nói chúng ta sắp thua bác sĩ pháp y Tần. Thực ra bác sĩ pháp y Tần mới chính là kẻ chậm hơn chúng ta, ông ta đã rơi vào một cái hố rất sâu sợ rằng leo ra không nổi đâu”, tôi nói.
“Tống Dương, kết quả xét nghiệm ADN đang ở trước mặt, cậu còn có thể nói những lời như này à? Tôi biết cậu rất tự tin, nhưng nếu quá tự tin thì chính là cuồng vọng, hiểu không?” Vẻ mặt của Hoàng Tiểu Đào có chút tức giận.
“Ừ, cứ chấp nhận thực tế đi. Không có gì đáng xấu hổ cả. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu”, Vương Đại Lực nói.
“Sao mọi người cứ cố không hiểu thế. Kết quả ADN đúng, nhưng không có nghĩa là suy luận của tôi sai. Hoàng Tiểu Đào, cô vừa nói lão Tần ngốc kia lấy mẫu DNA từ đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Đồ đạc cá nhân của Đặng Siêu, sao vậy?” Hoàng Tiểu Đào nói.
“Những sợi lông và tóc đó thực sự thuộc về Mã Bảo Bảo. Bác sĩ pháp y Tần đã thu thập mẫu DNA của Mã Bảo Bảo từ ký túc xá của Đặng Siêu, và so sánh chúng với xác Mã Bảo Bảo. Tất nhiên, ông ấy nghĩ rằng người chết là Đặng Siêu…” Tôi giải thích.
Hai người ngơ ngác nhìn tôi, và Vương Đại Lực là người đầu tiên hỏi: “Tại sao ký túc xá Đặng Siêu lại có lông và tóc Mã Bảo Bảo?”
“Đáp án chỉ có một cái. Đặng Siêu đã rắc những thứ này lên đồ cá nhân của mình từ trước, đào một cái hố và chờ cảnh sát đến sập bẫy. Anh ta là một tên tội phạm có chỉ số IQ rất cao, việc nảy ra thủ đoạn như vậy là điều bình thường”, tôi nói.
“Không đúng!” Hoàng Tiểu Đào ngắt lời tôi: “Mặc dù có thể giải thích theo cách này, nhưng đây đều là suy luận của anh. Anh không thể phủ nhận rằng DNA nhiều khả năng đến từ Đặng Siêu.”
“Căn bản là không có khả năng!” Tôi Nói.
“Cậu làm sao chứng minh?” Hoàng Tiểu Đào nói.
Tôi cười: “Đây mới là câu hỏi đúng này.”
Tôi lấy điện thoại của Đặng Siêu và cho họ xem danh sách mua sắm. Món cuối cùng trên đó là một chiếc dao cạo râu.
“Tại sao Đặng Siêu lại mua một con dao cạo? Chính là để cạo lông và tóc trên xác Mã Bảo Bảo.” Tôi nói.
Vương Đại Lực khó hiểu nói: “Chiêu này có phải là quá dư thừa không? Bọn con trai chúng ta thằng nào chả có dao cạo râu, tại sao lại phải mua thêm một cái.”
Tôi dở khóc dở cười: “Xài dao cạo râu của chính mình? Rồi lông tóc các thứ của bản thân dính trên đó thì tính sao? Chắc anh ta đã tính tới vấn đề này từ lâu rồi!”
Vẻ mặt của Hoàng Tiểu Đào dần dần tốt lên: “Cậu phân tích quá đúng. Đúng là như thế này. Lúc tôi gặp bác sĩ pháp y Tần ở văn phòng, ông ấy vẫn còn tự mãn với tôi. Xem ra lão già đáng chết này đã hoàn toàn rơi xuống hố, cứ để lão già này từ từ bò ra ngoài.”
“Chính vì vậy tôi mới nói chúng ta đi trước hắn, không phải là hắn dẫn trước chúng ta!”Khóe miệng tôi nhếch nụ cười.
Vương Đại Lực cảm thán: “Trời ạ, Đặng Siêu thật xứng đáng là thủ khoa. Anh ta quả là tính toán kỹ lưỡng. Thậm chí còn coi trọng những chi tiết nhỏ như vậy…”
“Đây không phải là một chi tiết nhỏ, là một bước quan trọng để anh ta sử dụng chiêu kim thiền thoát xác! Vở kịch diễn cho hai nữ sinh kia không quan trọng bằng, mấu chốt là lừa được cảnh sát, nếu cảnh sát điều tra vụ án theo quy trình bình thường, bọn họ sẽ hoàn toàn bị lừa.”Tôi nói.
Hoàng Tiểu Đào đột nhiên nói: “Tống Dương, tôi đột nhiên nghĩ cậu thật kinh khủng. Kẻ sát nhân đã suy nghĩ cẩn thận khác hẳn người thường, thế nhưng cậu vẫn có thể theo kịp từng bước! Nếu bộ não thiên tài của cậu dùng để gây án, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ bị quay vòng vòng mất”.
“Đừng lo, tôi sẽ không bao giờ phạm tội.”Tôi cười nhẹ.
“Hừm, dù sao tôi cũng không quan tâm, tôi đã để mắt đến cậu, để cậu đầu quân vào tôi, thay tôi lập công, đương nhiên tiền thưởng sẽ không thiếu phần cho cậu.” Hoàng Tiểu Đào khịt mũi một tiếng.
“Được rồi, từ nay tôi sẽ là người tư vấn cho cô.” Khi nhắc đến dao cạo râu, tôi chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi Hoàng Tiểu Đào: “Tiện thể, lúc sáng tôi bảo cô cho người trục vớt ở hồ nhân tạo. Sao rồi?”
“Hiện tại tôi không có đủ khả năng, đừng nói đến chuyện điều người, nếu đội trưởng Lâm phát hiện tôi hành động khi không được phép, ông ấy sẽ xử đẹp tôi mất.”Hoàng Tiểu Đào bất lực nói.
“Quên đi, dù sao cũng không muộn đâu.” Tôi thở dài.
“Có phải công cụ gây án của Đặng Siêu trong hồ nhân tạo không?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
“Chà, khả năng này rất cao, dù sao những thứ này sau này sẽ trở thành tang vật trọng yếu để buộc tội hắn giết người.” Tôi nói.
“Chẳng qua, cậu nói muốn dụ dỗ Đặng Siêu xuất hiện, có kết quả chưa?” Hoàng Tiểu Đào tiếp tục hỏi.
“Tất nhiên rồi!”
Tôi kể lại việc Đặng Siêu sử dụng Weibo để liên lạc với tôi, và sau đó nói về kế hoạch của mình. Tối nay, tôi dự định một mình đến lớp học âm nhạc. Tất nhiên, tôi không thực sự đi một mình. Hoàng Tiểu Đào và Vương Đại Lực bí mật mai phục, và xông ra bắt Đặng Siêu khi anh ta xuất hiện!
Ngay khi tôi đề cập đến việc đi đến lớp học âm nhạc, Vương Đại Lực lại bắt đầu muốn đánh bài chuồn, Hoàng Tiểu Đào đe dọa rằng nếu cậu ta không đi, cậu ta sẽ mất vị trí trong cuộc điều tra vụ án, Vương Đại Lực miễn cưỡng đồng ý.
Tôi hỏi Hoàng Tiểu Đào: “Nhân tiện, vụ án xác chết trong cây đàn dương cầm mười năm trước tôi yêu cầu điều tra, cô đã tìm thấy chưa?”
“Tôi đã tìm thấy, tên sát nhân là Tào Bất Phàm, còn cô gái tên là Hạ Mạt.” Hoàng Tiểu Đào đáp.
Tôi nhẩm lại nó và gật đầu: “Cảm ơn.”
“Tại sao cậu muốn tôi điều tra chuyện này? Nó đâu liên quan gì đến vụ án này.” Hoàng Tiểu Đào chất vấn.
“Không liên quan gì, nhưng tối nay có thể chúng ta sẽ gặp Hạ Mạt, nếu gặp mà đến tên người ta cũng không biết thì thật là quá thô lỗ đi.” Tôi cười.
“Cái… cái gì!” Vương Đại Lực sợ tới mức tái mặt: “Mày định gặp ma nữ đó, tao không đi, tao không đi, đánh chết tao cũng không đi!”
Hoàng Tiểu Đào nhíu mày, đột nhiên rút súng. Chỉ vào đầu Vương Đại Lực: “Là cậu nói không đi đấy nhé, vậy để tôi khoan một lỗ trên đầu cậu!”
Mặc dù biết nàng không thể bắn, nhưng dù gì thì vẫn là một khẩu súng thật đang chĩa vào đầu Vương Đại Lực khiến cậu ta sợ hãi: “Chị Tiểu Đào, em đi, em đi không được sao? Chị mau cất súng đi, lỡ cướp cò sẽ không tốt đâu.”
“Không sao, tôi vẫn đang đóng chốt an toàn.” Hoàng Tiểu Đào cất súng. Đột nhiên giả vờ: “Ồ, hóa ra là chốt vẫn mở. Tôi quên mất. Thật xin lỗi”
Vương Đại Lực sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nếu tôi không giữ cậu ấy suýt nữa thì ngã xuống đất.