Phần 3: Thế thân táng
Đang lúc ta đang suy nghĩ khung xương này có chỗ nào không đúng, gia gia liền mở miệng: “Dương Nhi, ngươi phán đoán một chút, người này sinh thời làm nghề gì, tại sao lại chết? Là nam hay nữ, nếu là nữ nhân thì đã sinh con hay chưa? Chết năm bao nhiêu tuổi, sinh thời đã mắc chứng bệnh gì, biết được bao nhiêu cứ nói.”
“Gia gia, ngươi đây là đang khảo thí ta sao?” Ta hỏi.
“Xem như vậy đi!” Gia gia nhàn nhạt hút điếu thuốc.
Trong lòng ta lẩm bẩm trận khảo thí này con mẹ nó cũng quá tà môn đi? Nửa đêm đem ta từ trên giường lôi đầu dậy, mang ta đến bãi tha ma bắt ta đào mộ người chết, trong thiên hạ phỏng chừng lại không có gia gia thứ hai nào sẽ làm loại sự tình này.
“Làm nhanh đi, nơi này âm hàn chi khí quá nặng, bộ xương già này của ta sắp chịu không nổi nữa rồi.” Nói đoạn, gia gia dùng sức dậm dậm chân.
Ta tĩnh tâm lại bắt đầu đánh giá bộ xương, bãi tha ma chung quanh thỉnh thoảng truyền đến một ít động tĩnh khả nghi, hơn nữa nơi này âm khí dày đặc, thập phần ảnh hưởng tới cơ thể con người! Ta dần dần tập trung tinh thần, dần dần mà đem toàn bộ các thứ tạp nham quấy nhiễu bài trừ ra khỏi tâm cảnh.
Khối khung xương này bị ta hợp lại thi cốt từ đầu đến chân dài đến 1 mét 8, liền nghĩ đến người này sinh thời là một nam nhân cao lớn, nhưng cái chính là bàn chân lại rất nhỏ, điều này thật sự không khoa học. Bàn chân của con người cùng chiều cao ước chừng là tỷ lệ cố định một trên bảy, thân càng cao, bàn chân càng dài, trừ phi người này sinh thời giống nữ nhân thời xưa bọc chân nhỏ (tục bó chân đó các bác) đem chính bàn chân mình biến thành búp sen vàng ba tấc.
Ta tạm thời không quản tới thứ rối rắm này, lại đi phán đoán tới giới tính, từ khớp xương thô to ta phán đoán đầu tiên là nam nhân, nhưng khi nhìn vào xương chậu thì rõ ràng là đặc điểm của nữ nhân, trên xương mu cũng có đặc điểm. Vết sẹo do sinh nở!
Ta nhặt hộp sọ lên để xác nhận độ tuổi, và dựa vào đánh giá mức độ mòn và rách của răng, đó là một người trưởng thành khoảng ngoài ba mươi tuổi. Tuy nhiên, nhìn phần xương đùi thấy xương hơi nhạt là dấu hiệu của việc mất canxi, nhiều năm chịu áp lực nên bị cong, những đặc điểm này rõ ràng là một người lớn tuổi, điều này không khỏi quá quái dị đi…
Càng kỳ quái hơn là cánh tay và các khớp dày nên là đặc điểm của xương chân. Chẳng lẽ người này đi bằng bốn chân từ khi sinh ra?
Bộ xương cốt này từ đầu đến chân, không chỗ nào là không tràn ngập mâu thuẫn, khiến người ta càng ngày càng hồ đồ, nhưng đột nhiên, ta hiểu được ý đồ của gia gia, bài kiểm tra này sẽ không bao giờ đơn giản như vậy, trong lòng ta đã có đáp án rồi!
Ngồi xổm một thời gian khá lâu, ta đứng lên nhất thời bị một trận đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành màu đen, hai chân cứng đờ giống như cục đá tảng. Gia gia trước mặt ném đầy đất tàn thuốc, nguyên lai ta trong bất tri bất giác ngồi xổm nơi đó nhìn nửa canh giờ.
“Thế nào, Dương Nhi?” Gia gia hỏi.
“Người này khoảng 30 tuổi, vừa là nam vừa là nữ, sau khi sinh ra đã sống trong cảnh bị giam cầm quanh năm, đi bằng bốn chân, ăn thức ăn thô ráp, cũng sinh được bảy, tám đứa con rồi bị dìm xuống nước chết, sau đó lại bị người khác chém chết.”
“Đây là kết luận của ngươi?” Gia gia cười chế nhạo.
“Đúng vậy, bởi vì bộ xương này căn bản là không phải một người!” Ta nói.
“Nga?” Gia gia tỏ ra hứng thú: “Ngươi nói xem, hắn như thế nào không phải là một người.”
Ngoại trừ đầu, tất cả các bộ phận của bộ xương này đều là từ động vật mà vay mượn. Chân là cừu và tay là lợn. Xương chậu là của một con lợn nái già khác. Bàn tay và bàn chân được tạo ra từ những mảnh xương rời rạc, có thể là của chó mèo.
Nếu phải phán đoán nguyên nhân cái chết của người này, xét từ vết thương gãy xương cổ, hắn ta bị chặt đầu mà chết.
Nghe ta nói xong, gia gia vui mừng gật đầu: “Trẻ nhỏ dễ dạy, cổ nhân nói tin hết vào sách không bằng không sách, nếu như ngươi đến cả xương người cùng động vật đều phân không rõ, cái nghiệp kia cùng ngươi nói bao nhiêu đều là lãng phí thời gian, thực hảo, thực hảo, Tống gia ta quả nhiên có người kế nghiệp.”
“Nhưng mà gia gia…” Ta nói ra nghi hoặc trong lòng: ” Bộ khung xương này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Gia gia lại châm điếu thuốc, nói ra lai lịch của khung xương quỷ dị…
Đó là sự tình ba mươi năm trước…
Lúc đó thị trấn phụ cận Dương Thụ trang có một kẻ gọi là Hoàng Tam, Hoàng Tam là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, ngoại trừ uống rượu, đánh bạc, nửa đêm rình mò đào tường khoét vách ra thì không biết làm cái gì hết. Mới 20 tuổi đầu đã bức cho mẹ mình tức quá mà chết.
Tiểu tử này đương nhiên không lấy được lão bà, cả ngày chạy vạy khắp nơi vay tiền, người trong thôn đều thập phần ghét bỏ hắn, Hoàng Tam ở trong thôn lăn lộn không nổi nữa liền ra ngoài làm công, ở chỗ công trường làm hai ngày, ở chỗ nhà ăn làm hai ngày, trên tay có chút tiền liền ngựa quen đường cũ chạy đi đánh bạc.
Có một lần hắn thiếu nợ năm ngàn tệ đánh bạc liền bỏ chạy, chủ nợ đuổi tới tận trong thôn đòi tiền, lúc ấy số tiền kia chính là một bút kinh thiên cự khoản (ý nói số tiền vô cùng lớn), cũng đủ ở nông thôn xây mấy cái nhà khang trang, thân thích bằng hữu không ai nghĩ sẽ gánh thay hắn khoản nợ này, liền đều nói không quen biết hắn.
Vài ngày sau, một người nào đó tìm thấy một túi ni lông màu đen ở bên đường núi bên trong có một cái đầu bê bết máu và ngay lập tức gọi cảnh sát! Cảnh sát đã chụp ảnh và đăng thông báo nhận dạng xác chết trên các mặt báo. Một thúc thúc bà con xa nhận ra cái đầu kia đúng là Hoàng Tam, tiểu tử này tám phần là bị chủ nợ giết, mọi người đều cảm thấy tiểu tử này là chính mình tự tìm đường chết, hơn nữa người nhà quê tư tưởng bảo thủ, không nhắc tới tố tụng, cảnh sát cũng không lập hồ sơ để điều tra, thế là vụ án mạng cứ như vậy kết thúc, không giải quyết được gì.
Đầu của Hoàng Tam được đưa về trong thôn, mọi người đều cảm thấy Hoàng gia quá thảm, cứ như vậy chặt đứt hương khói, Hoàng Tam đến chết cũng không được toàn thây, sợ là sẽ phải âm hồn bất tán! Có một người tra được là mẫu thân của Hoàng Tam là người Triều Sá, vì thế dựa theo tập tục của Triều Sán, làm cho hắn một cái “thế thân táng”, chính là dùng các xương của động vật khác lắp cho hắn một khối thân mình hoàn chỉnh để an táng, cũng coi như là hắn sau khi chết có thể sống yên ổn.
Nói xong đoạn lai lịch của khung xương, gia gia kêu ta đem xương cốt Hoàng Tam chôn trở về, ta chôn xong lúc sau, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một xấp giấy vàng, lấy ra 1 mồi lửa châm lên, đặt ở mộ phần nói: “Hoàng Tam huynh đệ, đã quấy rầy rồi, ta biết ngươi bị chết oan, lại không có con cái, chút điểm cung phụng này cũng không để vào trong mắt. Chờ sang năm tới ngày giỗ ngươi, ta nhất định thỉnh một vị hòa thượng đạo sĩ vì ngươi làm phép, siêu độ vong linh ngươi!”
Vừa dứt lời, một cổ âm phong tự dưng nổi lên, thổi những ánh lửa lập lòe bất định, ta phảng phất nghe được trong gió còn kèm theo tiếng khóc như có như không, bọc lấy tro giấy bay tới tận thinh không.
Ta bị một màn này dọa ngây người, gia gia ấn lấy đầu của ta, bảo ta dập đầu mấy cái để xin lỗi.
Sau khi đứng dậy, quái phong đã biến mất không thấy, ta phát run hỏi gia gia: “Trên đời này thật sự có quỷ sao?”
“Có một số việc tin thì có, không tin thì không. Nhưng Dương Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, Ngỗ tác nghiệm thi chính là một loại mạo phạm đối với người đã khuất! Cho nên luôn luôn phải bảo trì kính sợ chi tâm, mới có thể không thẹn với thiên địa.”
Ta gật gật đầu: “Ta nhớ kỹ!”
Nhưng tâm niệm vừa chuyển, lời này ý tứ chẳng lẽ là nói ta về sau có thể làm pháp y, liền hỏi: “Gia gia, ngươi khảo nghiệm ta cũng thông qua, như vậy có phải là về sau ta sẽ được làm pháp y theo Tôn cảnh quan không?”
“Không được, tuyệt đối không được, Tống gia tổ huấn là tuyệt đối không thể vi phạm!” Gia gia lạnh giọng quát.