Phần 46: Lưỡng quảng đệ nhất bộ khoái
Trước tiên, tôi bảo Hoàng Tiểu Đào lái xe về trường, sau đó tôi lên ký túc xá lấy vài thứ, quay lại xe thấy trên tay tôi cầm theo 1 cái túi, Hoàng Tiểu Đào tò mò hỏi: “Cậu không đem theo chiếc ô kia sao?”
“Đừng nhắc đến nữa, chiếc ô bị tôi lỡ tay làm hỏng, lần này không thể mang theo được!”
Nhớ lại buổi tối bắt giữ Bạch Dạ, lúc tình thế nguy khốn, tôi dùng chiếc ô đó đánh với hắn 1 chút, mặt ô có khả năng là do tiếp xúc với răng nanh của hắn, đã bị rách đi 1 mảng nhỏ, tuy là 1 mảng nhỏ nhưng cũng làm tôi buồn muốn chết được.
Ngỗ tác chúng tôi, vốn dĩ không có năng lực chiến đấu gì cả, trong cuốn “thiên thần xử án” cũng chỉ nhắc tới 1 loại bột phòng thân, trong lúc nguy cấp có thể ném thẳng vào mặt đối phương, có thể làm cho thần trí đối phương trở nên mơ hồ.
Nhưng tất nhiên, tổ tiên của tôi không phải ai cũng giống tôi, tức là thư sinh trói gà không chặt, trước kia có vài vị tổ tông từng làm bộ khoái trong Lục Phiến Môn, mỗi người đều sở hữu thân thủ phi phàm. Chiêu thức chủ yếu của bộ khoái là lấy chế địch làm chủ, vị tổ tông của tôi năm đó tên là Tống Bất Bình, được xưng tụng là Lưỡng Quảng đệ nhất bộ khoái, đã thu thập võ học bách gia, viết lại thành 1 quyển “Tống gia tầm long thập tam thủ”, quyển sách này tôi đã từng nhìn thấy trong đống sách mà ông nội cất giữ, nhưng mà tôi lại không hề có hứng thú với võ học. Thế nên, nói qua nói lại, sức chiến đấu của tôi chỉ ngang với 1 cọng bún, không hơn!
Trên đường đi, Vương Đại Lực nằm ở ghế sau, liên tục cựa quậy, đè cho Vương Viện Triều bị ép vào 1 góc. Còn Vương Viện Triều? Tay cầm 1 cái bình rượu bẹp bẹp màu bạc, cứ chốc lát lại làm 1 ngụm.
Hoàng Tiểu Đào nhìn qua gương chiếu hậu thấy vậy, cả giận nói: “Lão Vương, rượu ông uống còn chưa đủ sao?”
Vương Viện Triều bâng quơ trả lời: “Uống thêm vài ngụm, lại càng thấy tỉnh táo hơn!” Thật thiếu điều làm người ta tức muốn hộc máu.
Quãng đường đến thị trấn võ khúc dài khoảng 600km, tôi ngồi ở ghế phụ phía trước tranh thủ ngủ 1 chút, 1 lúc sau tỉnh dậy thấy Hoàng Tiểu Đào đang ngáp, liền nói: “Nếu cô mệt, nghỉ 1 chút đi, để tôi lái xe!”
“Cậu có bằng lái chưa?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
“Chưa có, nhưng mà đã học qua 1 chút.” Tôi cứ theo sự thật mà trả lời.
“Haha, kỹ thuật lái xe của cậu liệu có ổn không?” Hoàng Tiểu Đào có chút nghi ngờ nói.
“Chắc cũng không kém hơn cô đâu.” Tôi đáp lại.
Hoàng Tiểu Đào liền tìm 1 chỗ dừng xe lại, nhường lại vị trí ghế lái cho tôi nói: “Vậy tôi ngủ 1 lát, nếu trên đường có gặp cảnh sát giao thông thì gọi tôi dậy. Xe chúng ta có đến 2 cảnh sát hình sự, lại thêm 1 cố vấn, nếu bị cảnh sát giao thông tóm lại, quả thực là đáng cười…”
“Được!” Tôi gật đầu.
Lái xe, vốn là khi còn nhỏ tôi được cô cô dạy cho, cô tôi làm nghề lái xe, trong nhà lại có đến mấy chiếc xe, mà quê tôi thì lại rộng rãi, nên tôi thường được cô cho lấy xe lái chơi.
Vì đã nhiều năm không có cầm lái, nên tôi phải mất 1 lúc ngồi lần mò vài thứ, dần dần tìm lại được cảm giác lúc trước, liền vững vàng mở máy xe đi.
Đến khoảng 4h sang, nhà cửa 2 bên đường bắt đầu nhiều hơn, có thể nhìn thế trên chiêu bài có 2 chữ “võ khúc”, lúc này Vương Đại Lực lẩm bẩm nói: “Khát chết ta rồi, ai cho xin cốc nước!” Sau đó ngã đánh bịch 1 cái từ trên ghế sau xuống, làm cả Vương Viên Triều lẫn Hoàng Tiểu Đào đang ngủ gật đều giật mình tỉnh dậy.
Vương Đại Lực lồm cồm bò dậy, cả kinh kêu toáng lên: “ĐM sao tôi lại ở chỗ này? Có bắt cóc, ối dồi ôi, cứu mạng…”
“Câm mồm, ngồi im!” Hoàng Tiểu Đào cả giận nói.
Vương Đại Lực lúc này mới nhìn rõ cả 3 người chúng tôi, tôi cũng liền tóm tắt ngắn gọn tình huống cho nó, Vương Đại Lực nói: “Tao nói mày này Tống Dương, mày việc gì phải bận rộn làm vậy? Mới phá 1 vụ án mạng, lại lên đường đi phá tiếp 1 cái án mạng khác? Bằng không thế này, sau tốt nghiệp, 2 ta mở 1 văn phòng thám tử đi, đảm bảo phát tài!”
“Cho tao xin đi, làn này là nhận nhiệm vụ vô cùng cấp bách, coi như là 1 chuyến công tác đột xuất đi!” Tôi nói…
“Có tiền trợ cấp chứ?” Vương Đại Lực 2 mắt sang như sao nói.
Hoàng Tiểu Đào mắng: “Xem ngươi! Nói đến tiền liền sáng mắt! Bất quá ngươi yên tâm, Tôn lão hổ đã nói, tiền trợ cấp lần này ai cũng được chia đều như nhau không phân biệt!”
Vương Đại Lực cao hứng gật đầu: “Tống Dương, hảo huynh đệ, nhờ có mày, cuộc sống của tao bỗng nhiên trở nên phong phú nhiều sắc màu quá, về sau đi tán gái, lúc cần liền có cái để mà khoác lác, hahahaha”
Hoàng Tiểu Đào ghét bỏ nói: “Nhìn cậu xem, thật sự là không có tiền đồ, thật là “bụng cẩu không trang được 2 lượng dầu mè”.”
“Vụ án lần này, hẳn là vẫn có nguy hiểm? Aizz, không sao, miễn không nguy hiểm giống vụ lần trước là được rồi!” Vương Đại Lực không yên tâm nói.
Tôi bắt đầu thấy thằng này hơi phiền, nói: “Mày quay lại ngủ tiếp đi, tới nơi tao gọi!”
Vương Đại Lực vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn say rượu, đột nhiên 1 khối men say trườn lên theo đường cổ họng, liền lập tức lấy tay che miệng lại chực nôn, Hoàng Tiểu Đào hoảng hốt: “Ấy ấy, đừng có nôn trên xe, tôi mới rửa xe hồi đầu tuần đó!”
Vương Đại Lực trợn mắt nuốt khối men say kia xuống: “Không sao, tôi nhịn được, đợi lát nữa xuống xe rồi nôn!”
Khoảng 5 giờ sáng, thấy bên đường có 1 nhà hàng bán đồ ăn sáng, tôi liền dừng xe lại. Xe vừa dừng lại, Vương Đại Lực lập tức như chó điên lao ra khỏi chuồng, vọt ngay tới 1 cái cây ven đường, nôn thốc nôn tháo, Hoàng Tiểu Đào run run giọng nói: “Không thể nào hiểu nổi con người này!”
“Đồng cảm!” Tôi cười nói.
Trong lúc ăn sáng, Hoàng Tiểu Đào liền lấy điện thoại gọi trước cho đội cảnh sát hình sự thị trấn võ khúc. Ăn sáng xong, liền lái xe đưa cả bọn tới thẳng đội cảnh sát hình sự, chúng tôi đi vào, vừa đi vừa hỏi, biết được Liêu tổ trưởng – người phụ trách vụ án đang chờ chúng tôi ở lầu 2.
Vừa mới đi lên hành lang lầu 2, chúng tôi liền nghe được mấy tiếng nói bất thiện, là giọng nữ, có vẻ là khá bực tức: “Quả thực là biết trêu người, lại còn phái 1 sinh viên chưa tốt nghiệp đến hỗ trợ, còn không cho tôi khám nghiệm tử thi? Bắt tôi phải để lại cho tên sinh viên kia, Trình thính trưởng này thật là không để chúng ta vào mắt chút nào!”
“Thật sự là nói như vậy sao?” Giọng 1 người đàn ông khác vang lên phụ họa: “Tôi nghe nói sinh viên kia làm cái gì mà ngỗ tác, dùng 1 chút tiểu xảo sơn đông mãi võ, ở thành phố Nam Giang giống như chó đớp phải ruồi, phá được 2 vụ án mạng, liền được cục trưởng của bọn họ tâng lên tận mây xanh…”
“Cái gì, ngỗ tác?” Nữ nhân kia lại nói: “Thật là quá khôi hài đi, Trình thính trưởng này không biết là bị cho ăn bùa mê thuốc lú gì, thế mà lại đi tin tưởng cái phương pháp cổ hủ lạc hậu kia? Tôi đây tốt xấu gì cũng là tiến sĩ pháp y, vụ án này chúng ta phá không được, hắn là… cái gì mà ngỗ tác càng không phá được!”
Hoàng Tiểu Đào nhìn tôi, hơi mỉm cười nói: “Lại có người coi thường phương pháp của cậu nữa!”
“Đã quá quen thuộc.” Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
Hoàng Tiểu Đào liền ho khụ khụ 1 tiếng thật lớn, âm thanh bên trong lập tức biến mất, chúng tôi liền đi vào trong phòng họp, 1 vị cảnh sát trung niên dáng người mập mạp, tươi cười chào đón chúng tôi: “Mọi người là đoàn cố vấn đặc biệt đến từ thành phố Nam Giang? Hoan nghênh, hoan nghênh! Tôi tự giới thiệu trước, tôi họ Liêu, cứ gọi tôi lão Liêu được rồi.”
Hoàng Tiểu Đào thay mặt giới thiệu 4 người bọn tôi, tôi nhìn quanh 1 lượt trong phòng, có 1 vài cảnh sát hoặc đứng hoặc ngồi, trong đó có 1 người mặc áo blouse trắng, dáng người cao gầy nữ tính, vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn, tướng mạo rất đẹp, chắc là bác sĩ pháp y. Còn có 1 nam cảnh sát, khoảng hơn 20 tuổi, rất đẹp trai, giữa 2 chân mày lộ ra 1 phần tà khí, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía bọn tôi. Tôi đoán, chính 2 người này vừa mới nghị luận sôi nổi sau lưng chúng tôi.
Lão Liêu giới thiệu sơ qua với chúng tôi về những thành viên khác của tổ chuyên án, đến lúc giới thiệu tới 2 người này liền cười to nói: “Vị này là thành viên của đội pháp y, La vi vi, chính là hoa khôi của đội chúng tôi!”
Vương Đại Lực nhìn thấy mỹ nữ, liền xông tới cháo, cười hề hề giới thiệu, đưa tay ra muốn bắt tay với La Vi Vi, ai ngờ La Vi Vi ôm tay trước ngực, hừ lạnh 1 tiếng, căn bản chính là đếch quan tâm.
Lão Liêu lên tiếng trách móc: “Vi Vi! Cô làm sao mà lại như thế?”
Lòng tôi thầm nghĩ, cái cô La Vi Vi này, nhìn dáng vẻ hẳn không phải là đèn đã cạn dầu đi…