Phần 61: Nói dối? Đôi khi cũng tốt
Tôi đang không biết trao đổi thế nào với lão Út về thù lao lần này, thì đột nhiên Hoàng Tiểu Đào giật lấy cái điện thoại: “Tôi là cộng sự của Tống Dương, cảnh sát Hoàng Tiểu Đào, cậu kêu là lão Út đúng không? Chỉ cần cậu chịu giúp chúng tôi, khoản tiền thưởng nếu phá án thành công của tôi đều sẽ là của cậu! Thế nào?”
Lão Út lập tức vui mừng: “Hoàng cảnh sát quả thật là hào phóng! Được, được, lập tức điều tra liền bây giờ!”
Sau đó Hoàng Tiểu Đào ngắt điện thoại, tung nó lên rơi thẳng vào ngực tôi, tôi kinh ngạc nói: “Vãi chưởng, cô cũng thật quá là dũng cảm đi! Lão Út chỉ cần điều tra 1 ít số liệu, đã cho hắn toàn bộ tiền thưởng của cô?”
Hoàng Tiểu Đào hạ vành mắt nhìn về phía tôi: “Có vẻ là cậu nghe thiếu thì phải, tôi nói là “khoản tiền thưởng mà tôi nhận lấy”, phát thưởng nhiều hay ít là chuyện của cấp trên, nhận nhiều hay ít lại là chuyện của tôi, thích thì tôi nhận vài trăm, mà không thích thì đến 1 tệ tôi cũng không nhận. Làm cảnh sát bao năm như vậy, tôi lại còn không chơi lại được 1 tên tiểu tử chưa ráo máu đầu hay sao?”
Tôi bội phục, cái cô Hoàng Tiểu Đào này thật là…
Hoàng Tiểu Đào lại nói: “Mà khoan, lão Út này giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ! Có phải là cái gã gay mà lần trước cậu nhắc đến?”
“Hêhê, hắn ta chính là ngoài miệng lúc nào cũng cãi không phải là gay, nhưng mà tất cả bạn bè trong lớp đều biết hắn “mặt trong như đã, mặt ngoài còn e”.”
“Vậy có phải là cậu cũng thích đàn ông luôn?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
“Vớ vẩn! Cô suy nghĩ lung tung đi đâu thế?” Tôi nghiêm mặt nói.
Hoàng Tiểu Đào nói thầm 1 câu rất nhỏ: “Hah, vậy thì liền an tâm, an tâm rồi!”
An tâm? An tâm cái gì? Tôi chả hiểu cái khỉ gì cả?
“Đi thôi!”
Hoàng Tiểu Đào khởi động ô tô, đi vào bệnh viện, sau đó từ trong tay lão Vương đón lấy cô bé kia, đưa vào trong.
Bác sĩ kiểm tra nhanh 1 chút, hóa ra cô bé không có vấn đề gì cả, chủ yếu là vì quá sợ hãi, hơn là đang bị đói mà thôi. Bác sĩ hỏi trong chúng tôi, ai là người giám hộ của cô bé? Hoàng Tiểu Đào liên đưa thẻ cảnh sát ra, vị bác sĩ kia cũng thôi không hỏi nữa, liền đi lấy 1 bịch glucose để truyền cho cô bé, đành để cô bé nghỉ ngơi ở phòng bệnh vậy.
Lão Vương đã ra ngoài hút thuốc, tôi liền ngồi xuống chỗ bên cạnh Hoàng Tiểu Đào, vừa mới ngồi xuống thì cô ta đứng dậy, kiếm chỗ khác ngồi!!!
Tôi âm thầm buồn bực: “Này, cô có ý kiến gì thì cứ nói!”
Hoàng Tiểu Đào ngửa mặt nhìn mấy cái đèn trần, không chút quan tâm: “Không có!”
Tôi đoán chắc, cô nàng này vẫn đang giận vì lúc nãy mình lỡ chạm vào ngực cô ta đây mà, nhưng mà tôi không dám nhắc lại, sợ bị ăn đòn. Suy nghĩ 1 lúc lâu, tôi thấy tốt nhất vẫn là “bồi thường” cho cô ta thì hơn, liền quay sang cô ta: “Chờ chúng ta quay lại Nam Giang, tôi mời cô đi ăn, có 1 nhà hàng pizza cũng ngon lắm!”
“Không cần, cảm ơn!” Hoàng Tiểu Đào lạnh lùng trả lời.
Lúc này, đột nhiên có tiếng khóc từ phòng bệnh vang tới, chúng tôi liền chạy vọt vào, phát hiện cô bé đã tỉnh lại, đang kêu khóc đòi gặp cha mẹ. Hoàng Tiểu Đào tiến tới, đưa tay xoa đầu cô bé, cô bé cuộn tròn người lại, thân thể cứ 1 chút lại run run lên, 2 tròng mắt đầy ngước, trên cặp lông mi dài cong vút vẫn còn lưu lại 1 giọt nước mắt, giống như con nai con bị dọa khóc vậy.
“Đừng sợ, chúng ta là cảnh sát…” Hoàng Tiểu Đào nói.
Cô bé vừa nghe tới 2 chữ cảnh sát liền khóc lớn lên: “Cô cảnh sát, có phải cha mẹ cháu xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hoàng Tiểu Đào gật gật đầu, cô bé lại ôm gối mà khóc nấc lên, vô cùng thương tâm.
Chờ cô bé bớt khóc, Hoàng Tiểu Đào liền hỏi cô bé 1 số vấn đề đơn giản, hóa ra cô bé này tên là Hoàng Cầu Cầu, chính là con gái của 2 nạn nhân, bởi vì 2 ngày trước gọi điện về nha cho cha mẹ không được, sau đó gọi điện cho 1 số thân nhân trong nhà hỏi thăm xem trong nhà xảy ra việc gì, nhưng mà mọi người đều ấp úng không sao trả lời được. Cô bé liền đoán chắc rằng trong nhà đã có chuyện gì rồi.
Vì thế nên cô bé mới trốn ra khỏi trường học, ngồi xe bus về nhà, tới nơi thì thấy trong nhà tối om, ngoài cửa có dán giấy niêm phong, lại còn mơ hồ nghe thấy động tĩnh gì đó trên lầu, giống như đang có vài “kẻ xấu” ở trong nhà cô bé mưu toan chuyện gì.
Nghe tới đó, tôi và Hoàng Tiểu Đào cùng quay sang nhìn nhau, hóa ra là cô bé quay về nhà đúng lúc tôi và Hoàng Tiểu Đào đang “diễn hung thuật”, bị cô bé hiểu lầm là người xấu.
Đương nhiên, đối mặt với cô bé đang vô cùng thương tâm như vậy, chúng tôi không thể nào cười nổi, cũng không muốn ngắt lời cô bé để giải thích gì cả.
Cô bé lúc đó do dự 1 lát, liền trông thấy 1 con mèo đen đang di chuyển vô cùng nhẹ nhàng từ nóc nhà hàng xóm, nhảy qua ban công, sau đó phi qua cửa sổ nhà mình mà vào trong nhà mình. Trên đường đi, con mèo đó còn quay đầu lại, dùng đôi mắt xanh lam sâu thẳm nhìn về phía cô bé, như muốn đánh giá gì đó. Cô bé không rõ ra sao, chỉ biết rằng con mèo đen này, rất không bình thường.
Một lát sau, con mèo đen kia đi ra ngoài thẳng theo cửa chính, đột nhiên lao thẳng về phía cô bé, sau đó thì cô bé không biết gì nữa, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm ở bệnh viện rồi.
“Mèo đen à?” Tôi trầm ngâm suy nghĩ, hay là bởi vì lúc chúng tôi sử dụng “diễn hung thuật” đã bị con mèo này chạy tới phá nhiễu, thế nên chúng tôi mới bị mất đi lý trí cùng cảm xúc như thế!
Hoặc còn 1 lý do đơn giản khác, là con mèo này bị 2 con chuột bạch hấp dẫn mà tới.
Cô bé kể xong 1 lát, liền lại khóc lóc hỏi: “Cha mẹ cháu chết như thế nào? Xin 2 người đừng có gạt cháu!!”
“Bọn họ…” Hoàng Tiểu Đào do dự, liếc mắt qua nhìn tôi cầu xin.
“Là rò rỉ khí than! Lúc bọn họ ăn cơm, khí than bị rò rỉ, nhưng không ai để ý phát hiện kịp thời, đã cùng nhau ra đi! Cũng không phải chịu đau đớn gì!” Tôi nói dối!
“Cháu có thể gặp bọn họ 1 lần cuối không?” Cô bé nhìn tôi cầu xin.
Tôi lắc đầu: “Cô bé, thực sự xin lỗi, thi thể họ đã bị pháp y giải phẫu, cháu gặp họ bây giờ, sẽ chỉ càng đau lòng mà thôi!”
Cô bé nghe thế, liền lại gục mặt vào gối mà khóc thút thít, gặp phải chuyện như vậy, làm gì có kẻ nào vô tâm mà chịu đựng nổi, chứ đừng nói là 1 cô bé mới có 12 – 13 tuổi như thế này, Hoàng Tiểu Đào còn muốn hỏi thêm gì đó, tôi lắc đầu, ý bảo cô ta chờ về sau hãy hỏi, thế nên 2 chúng tôi lại lui ra trông chừng bên ngoài phòng bệnh.
Hoàng Tiểu Đào nhìn sang: “Quả thật là không nghĩ tới, cậu cũng còn rất có lòng thương người!”
Tôi nói: “Cha mẹ mất đi là chuyện không thể lừa cô bé mãi được, tôi đành phải nói dối cô bé 1 chút! Nói dối! Đôi khi cũng tốt!”
“Vậy là chúng ta ở đây trông chừng cả đêm? Nếu vậy thì ngày mai khỏi cần đi điều tra tiếp nữa!” Hoàng Tiểu Đào nhún nhún vai.
Tôi nói: “Gọi 2 người cảnh sát lại đây, thay phiên nhau trông chừng, ngày mai chúng ta sẽ liên hệ với thân nhân của cô bé sau.”
Tôi bèn nhắn tin lên phòng chat chung của tổ chuyên án, đại khái là bây giờ đang có 1 nhiệm vụ quan trọng, cần có người tới bệnh viện trông chừng con gái của nạn nhân, ai đến sẽ được tính là tăng ca. Hoàng Tiểu Đào bên cạnh xem tôi gõ chữ, liền nhíu mày “xì” 1 tiếng: “Cái tên này! Lại còn tính là tăng ca? Chưa gì đã học thói tiêu tiền như cỏ rác rồi phải không??”
“Không phải, dù gì cũng bắt người ta trông chừng cả đêm, tính là tăng ca cũng đâu có quá?”
“Khen thưởng còn có rất nhiều loại, đôi khi chỉ 1 lời khen thôi cũng tính là khen thưởng.” Hoàng Tiểu Đào giật lấy cái điện thoại mà tôi còn đang gõ dở tin nhắn, xóa sạch, sau đó gõ nhanh 1 cái tin nhắn khác, đại khái, ai trực đêm nay, thì mai có thể được nghỉ 1 ngày phép.
Sau khi tin nhắn gửi lên, lập tức có vài vị cảnh sát xung phong đi trực đêm nay, Hoàng Tiểu Đào đắc ý trả lại điện thoại: “Còn phải học hỏi chị đây dài dài!!”
Trong lúc chờ người đến, tôi liền lấy điện thoại gọi tới ngôi trường mà cô bé đang học, thông báo cho giáo viên ở đó biết, cô bé hiện đang ở bệnh viện xxx, đã có cảnh sát trông coi.
Sau khoảng nửa giờ chờ đợi, 2 tên cảnh sát đã tới, tôi liền truyền đạt thêm cho họ, nếu cô bé có hỏi, cứ bảo là cha mẹ cùng bà cô bé ngộ độc khí than mà qua đời, tránh lộ tẩy là tôi nói dối. Hoàng Tiểu Đảo còn bổ sung 1 câu, tất thảy mọi thứ, tiền thuốc men, giường nệm, chi phí đi lại hay tiền cơm, đều phải xin hóa đơn, sau này sẽ có Liêu tổ trưởng chi trả.