Phần 67: Nội gián lộ mặt
Sau phát hiện vừa rồi của tôi, bầu không khí trong xe lại trở nên vô cùng khó xử, có vẻ là sau sự việc xảy ra tối hôm qua, tôi đã sinh ra 1 loại tình cảm nào đó với Hoàng Tiểu Đào rồi. Mà nhìn phản ứng vừa rồi của cô, tôi đoán, có lẽ cô ấy đối với tôi cũng…
Tôi biết, đem “động u chi đồng” ra mà quan sát nàng ta bây giờ chính là ăn gian, nhưng mà đối mặt với cô gái này tôi lại có 1 loại cảm giác khẩn trương kỳ lạ, không thể dừng được.
Tôi quyết định xác nhận lại 1 chút đã, 2 tay của Hoàng Tiểu Đào đang đặt ở 2 bên thành ghế, cách tay tôi 1 đoạn cũng không xa lắm.
Tôi bèn từ từ vươn ngón tay ra, trái tim tôi lại bắt đầu nhảy dựng lên đập thình thịch, nhưng mà còn chưa kịp làm gì thì đã bị phát hiện, Hoàng Tiểu Đào lập tức thu tay về, tâm trạng của tôi cứ như xuống dốc không phanh vậy!
Nhưng mà kết quả sau cùng lại càng bất ngờ hơn, cái bàn tay vừa mới thu về kia của Hoàng Tiểu Đào lại đáp lên mặt tôi, cô ấy dùng mu bàn tay áp nhẹ lên má tôi. Tay Hoàng Tiểu Đào mát lạnh như ngọc, nhưng thế quái nào lại làm cho mặt tôi càng lúc càng nóng lên!!
“Có phải nhiệt độ trong xe hơi cao quá không?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
“Không phải là cô đã mở điều hòa sao?” Tôi hoi.
Hoàng Tiểu Đào phụt cười 1 tiếng, hóa ra nãy giờ trong xe vẫn chưa có bật điều hòa, cô ta cũng thu tay về, nhưng không thu hẳn về mà lại đặt trên tay của tôi! Tôi nghĩ “chắc là do vô tình thôi, nhấc tay ra bây giờ ấy mà!”
Nhưng mà đôi tay cô ấy cũng không có nhấc ra, cứ giữ nguyên ở trên tay tôi, thông qua đôi bàn tay, tôi tưởng như nghe được tiếng trái tim của cô cũng đang đập rộn lên “thình thịch, thình thích”.
Lúc này, có thể cô ấy cảm thấy gấp gáp khẩn trương, nhưng tôi thì lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường, tôi cảm giác giữa 2 chúng tôi đang nảy sinh ra 1 thứ tình cảm gì đó vô cùng vi diệu, hoàn toàn không cần sử dụng đến ngôn ngữ mà có thể tâm linh tương thông???
Tôi nhìn thoáng qua nàng, cùng lúc đó nàng cũng đưa mắt qua nhìn tôi, sau đó 2 chúng tôi không nói mà hiểu, cùng đưa ánh mắt sang nơi khác, 2 bàn tay cũng tách rời nhau ra. Đột nhiên bên trong tôi như có gì đó thôi thúc, ừ thì dù gì tôi cũng là đàn ông, bèn lấy hết can đảm, xoay người sang nắm lấy 2 vai của Hoàng Tiểu Đào. Đôi bờ vai nhỏ nhắn tinh tế, nàng trong tay tôi hoàn toàn an phận như 1 chú thỏ con, đến 1 chút ý tứ phản kháng lại cũng không có.
Như được sự ủng hộ ngấm ngầm của nàng, tôi tiếp tục thừa thắng xông lên, đưa mặt tôi tiến lại gần mặt của nàng, bây giờ mới đến lúc mặt của nàng ửng đỏ lên, cắn nhẹ bờ môi anh đào, đưa ánh mắt ngượng ngùng lên mà nhìn tôi, tôi từ từ kề sát môi tôi tới môi của nàng, khao khát…
2 gương mặt càng lúc càng gần, thậm chí đã cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của nhau, Hoàng Tiểu Đào nhắm 2 mắt lại, chờ mong…
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đột ngột đổ chuông, phá tan cái không khí lãng mạn vừa rồi, tiễn thẳng nó về với hư không!
Tôi chán nản ngồi thẳng trở lại, cầm điện thoại lên, hóa ra là thằng trời đánh Vương Đại Lực gọi tới. Tôi bắt máy, nó liền nói: “Tống đại ca, cứu mạng!”
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Em quên mang giấy rồi, xin anh mau đến cứu em với!”
Tôi tức giận phì cười: “Được rồi, chờ chút anh đến đây – !”
Tôi ngắt cuộc gọi, quay sang nói với Hoàng Tiểu Đào: “Tôi đi giải cứ Đại Lực!”
“Ừ!” Cô đáp bâng quơ, đôi mắt nhìn lang thang ra ngoài xe, hình như đang cố giấu đi khuôn mặt đỏ bừng…
Xuống xe 1 lát, những cơn gió lạnh thổi giúp tôi trở nên thanh tỉnh rất nhiều, con mẹ nó, sự việc vừa rồi có phải hơi quá mức không nhỉ? Liệu Hoàng Tiểu Đào sẽ suy nghĩ về tôi như thế nào nhỉ? Suốt dọc đường đi giải cứu thằng trời đánh kia, tôi liên tục rơi vào trong những suy nghĩ rối rắm, không thể nào thoát ra được, suy nghĩ của tôi giống như bị rơi vào 1 đống cuộn len rối vậy!
Tôi đem Vương Đại Lực giải cứu thành công mang về xe, trong xe lập tức như được 500 ngọn đèn chiếu rọi, 1 chút không khí tình cảm yêu đương khi nãy cũng bị đánh bay mất không còn lại gì! Chúng tôi chờ đợi trong xe hơn 2h đồng hồ thì thấy từng đám công nhân đi ra ngoài, đã đến giờ nghỉ trưa, chúng tôi lập tức tập trung nhìn về cửa xưởng sản xuất.
Chờ tới lúc đám công nhân tản đi hết, Dư Quân mới từ bên trong bước ra, đi thẳng tới bên chiếc Passat màu đen. Chờ cho xe của hắn đi cách xa 1 đoạn, Hoàng Tiểu Đào mới lặng lẽ lái xe bám theo sau.
Hoàng Tiểu Đào vừa lái xe, vừa gửi tin nhắn cho ai đó, độ nửa giờ sau, chiếc xe của Dư Quân dừng lại ở 1 khu dân cư cũ, Hoàng Tiểu Đào cầm điện thoại lên đọc tin nhắn: “Tôi vừa hỏi Liêu tổ trưởng, nhà của Dư Quân không ở chỗ này!”
“Có lẽ là chỗ ở của bồ nhí?” Vương Đại Lực đoán.
“Không, khả năng cao đây là nơi hắn nuôi “linh miêu”!” Tôi nói.
Sau khi Dư Quân đi vào nhà được 1 lúc, tôi vẫn ngồi trên xe lưỡng lự, cuối cùng quyết định sẽ tiếp tục bám theo hắn, nhưng Hoàng Tiểu Đào nói: “Chờ hắn đi rồi, chúng ta vào nhà hắn xem xét!”
“Nhưng chúng ta không có lệnh khám nhà!” Vương Đại Lực nhắc nhở.
“Mọi thứ đều làm theo quy trình thì đến bao giờ mới điều tra xong vụ án này?” Hoàng Tiểu Đào nói.
Chúng tôi để ý, lúc này Dư Quân đang ở trước lầu 5 nói chuyện với ai đó, biểu cảm rất nghiêm túc, đột nhiên hắn liếc mắt ra ngoài cửa sổ, kéo tấm rèm xuống. Vương Đại Lực khẩn trương: “Có khi nào hắn phát hiện ra chúng ta?”
“Không thể nào!” Hoàng Tiểu Đào lắc lắc đầu.
1 lát sau, Dư Quân từ bên trên đi xuống, lái xe đi mất. Chúng tôi liền đi vào khu nhà đó, lúc này có 1 tên trẻ tuổi, mặc áo hoodie, đi từ trên lầu xuống, trong tay có xách theo 1 thứ gì đó, nhưng chúng tôi không để ý lắm.
Chúng tôi đi lên lầu 5, sau đó dừng lại trước cửa 1 căn phòng, Hoàng Tiểu Đào từ trên đầu lấy ra 2 cái kẹp tóc, đưa cho tôi: “Tống thần thám, tới lúc cậu “đại triển thần thông” rồi!”
Tôi nhớ tới lời nói lúc trước của Hoàng Tiểu Đào, nói: “Chờ lúc quay về, tôi sẽ mua 2 cái khác tặng cho cô!”
Hoàng Tiểu Đào vui vẻ cười haha: “Không tồi, không tồi, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy!”
Tôi chỉ cần dùng 1 phút, đã mở cửa thành công, bên trong căn phòng bài trí đơn giản, trên bàn không có thứ gì, trong phòng ngủ chỉ có kê 1 tấm nệm trực tiếp xuống đất chứ cũng không có giường, có lẽ có có người thường xuyên ở đây. Nhưng hiện tại nơi này trống không, chẳng còn sót lại gì, cũng không có dấu hiệu gì của “độ tài linh miêu” cả, nhưng ở 1 góc nhà, tôi phát hiện có 1 ít tàn hương rơi vãi trên mặt đất.
Chúng tôi lục soát lại thật kỹ 1 lần, thậm chí cả phía bên ngoài cửa sổ cũng xem qua, nhưng vẫn không thu hoạch thêm được gì.
Hoàng Tiểu Đào nói: “Không lẽ tên Dư Quân đã mang mọi thứ đi rồi?”
Tôi đột nhiên nhớ tới cái “gã hoodie” đi xuống lầu lúc nãy, kêu lên 1 tiếng: “Không xong rồi, chính là tên lúc nãy xuống lầu sau Dư Quân!”
Hoàng Tiểu Đào quyết đoán: “Đuổi theo!”
Chúng tôi vội vã lao xuống lầu, tìm kiếm trên này tốn khoảng 5 – 10 phút, người kia có lẽ đã cao chạy xa bay rồi, chúng tôi bèn gửi gắm hy vọng cuối cùng vào lão Vương, tôi rút điện thoại gọi cho ông ta, hỏi xem bây giờ ông ta đang ở đâu.
“Tiểu khu Quang Minh!” Lão Vương đáp.
Tôi vui mừng: “Chúng tôi cũng đang ở đó, nói vậy có nghĩa là Bạch Nhất Đao cũng đang ở đây?”
“Đúng thế, vừa rồi hắn có đi vào 1 tòa nhà, vừa mới ra tới lúc nãy, trong tay còn có xách theo 1 thứ gì đó!” Lão Vương nói.
“Thúc đang lái xe à?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy!” Lão Vương đáp lại.
“Vậy thúc có thể gửi vị trí hiện tại qua đây được không? Chúng tôi lập tức đuổi tới!”
Ngay sau khi ngắt điện thoại, tôi liền gọi Hoàng Tiểu Đào cùng chạy nhanh ra xe, đem tình hình hiện tại nói đơn giản 1 lần, rất có khả năng, kẻ lúc nãy chúng tôi gặp ở dưới lầu chính là Bạch Nhất Đao. Xem ra những sự phỏng đoán của tôi là đúng, hắn ta quả thật có móc nối với Dư Quân, hiện tại “độ tài linh miêu” đang nằm trong tay hắn.
Chúng tôi nhận được vị trí của lão Vương thông qua gps mà ông ta gửi đến, liền cấp tốc đuổi theo, xe dừng lại trước 1 khách sạn, lão Vương bỏ lại xe của mình, lên xe chúng tôi, nói: “Bạch Nhất Đao đang ở trong khách sạn này!”
“Chắc chắn là đang muốn thủ tiêu “linh miêu” rồi” Hoàng Tiểu Đào quả quyết.
“Chúng ta còn chờ ở đây làm cái gì? Sao không đi lên bắt quả tang hắn luôn!” Vương Đại Lực nóng lòng muốn lên.
“Không được!” Tôi lắc đầu: “Hiện tại chúng ta còn chưa biết, Bạch Nhất Đao còn có liên can đến những ai khác, hay chỉ đơn thuần chỉ có hắn cùng Dư Quân làm đồng mưu, vạn nhất đưa hắn vào thế chó cùng dứt dậu thì thực sự không tốt. Hơn nữa hắn còn mang theo cả súng!”
“Không quan trọng, có Vương Viện Triều ở đây, chấp thêm 10 tên Bạch Nhất Đao cũng không làm gì được!” Hoàng Tiểu Đào nói.
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chỗ này cách cục cảnh sát cũng không xa lắm, tốt nhất là bây giờ 1 mặt gọi cho Liêu tổ trưởng mang người tới đây hỗ trợ, mặt khác chúng ta lập tức xông lên trên. Như vậy cũng có thể có người làm chứng!” Tôi nói.
“Ý này rất hay! Chúng ta liền đi “bắt ba ba trong rọ” thôi!” Hoàng Tiểu Đào hưng phấn vỗ tay.