Phần 72: Tội ở ác nhân – linh miêu vô tội
Tôi đi tìm 1 cái bình nhỏ, đựng lấy 1 chút máu của Dư Quân, nếu như hắn đã cung khai tất cả, tôi cũng muốn giữ lấy lời hứa của mình, đảm bảo hắn không chết trong hôm nay.
Chúng tôi đi ra ngoài, thấy Liêu tổ trưởng và mọi người đang chờ ở ngoài đó, những ai không biết còn tưởng rằng ở đây sắp có sự kiện trọng yếu gì diễn ra, tôi nói: “Nghi phạm đã khai ra tất cả rồi! Mọi người mau tới ghi lại lời khai đi!”
Liêu tổ trưởng kinh hãi: “Tống Dương! Xảy ra chuyện gì rồi? Sao bây giờ cậu mới ra?”
Tôi cười: “Chỉ là dùng chút thủ đoạn thôi, bây giờ mới là 11 rưỡi, tôi đem máu của Dư Quân cho linh miêu trước đã, mọi người sẽ không gặp phải chuyện gì nữa cả, đều là chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thôi!”
Tôi biết bọn họ không phải là nhát gan, nhưng mà đã được biết sự lợi hại của việc “nguyền rủa” kia, hơn nữa lại không biết gì về cái thứ sinh vật từ trường nọ, nên mới bị Dư Quân uy hiếp, bởi vậy tôi không oán trách gì họ cả!
“Độ tài linh miêu” được đặt trên xe của lão Liêu, chúng tôi liền mượn chìa khóa của ông ta, sau đó đi ra bãi đỗ. Nhưng khi đến chỗ chiếc xe thì đều cảm thấy kinh hoàng, cửa sổ xe đã bị đập vỡ, bức tượng vốn được đặt ở ghế sau đã không cánh mà bay!!!
Hoàng Tiểu Đào thất sắc: “Sao có thể như thế? Nếu xe bị đập vỡ, thì còi báo động sẽ phải hú vang lên chứ? Mà sao tất cả chúng ta đều ở ngay trong cục lại không nghe được động tĩnh gì?”
“Trừ phi là có 1 thế lực siêu nhiên nào đó ra tay quấy phá ở đây!”
Tôi liền lôi túi bột mì ra, rải lên trên cánh cửa xe, lập tức hiện ra 1 dấu bàn tay nhỏ nhắn, tôi liền liên tưởng đến cô bé của buổi tối hôm đó!
Hoàng Tiểu Đào nói: “Không phải cô bé đã được người thân đón đi rồi sao?”
Tôi hồi tưởng lại tình cảnh hôm đó, cô bé và linh miêu cùng ở với nhau 1 chỗ. Có lẽ là có 1 khả năng thế này, vốn dĩ cô bé kia cũng có tên trong danh sách cần hạ sát của linh miêu, thế nhưng không biết là do nguyên nhân nào, con linh miêu kia buông tha cho cô bé, có thể là con linh miêu muốn cô bé giải phóng cho nó?
Quả thực việc này đã vượt qua mọi thứ lý luận bình thường, chỉ là dựa theo lời khai của Dư Quân cùng với diễn biến vụ án cùng với những thứ tôi trải qua mấy hôm nay, thì đó là khả năng duy nhất có thể xảy ra mà thôi!
Tôi nói: “Lập tức chia ra tìm, trước 12h đêm phải mang được đồ vật trở về không thể để nghi phạm cứ thế chết đi được!”
Chúng tôi lập tức chia ra tìm kiếm, thời gian lặng lẽ trôi qua từng phút, vừa lúc sắp tới 12h thì Hoàng Tiểu Đào gọi điện, nói đã tìm thấy cô bé kia ở trên cầu vượt, còn có cả bức tượng linh miêu.
Tôi vội vàng chạy tới, lão Vương thì đã tới trước tôi 1 bước, lão Vương cùng Hoàng Tiểu Đào chăn ở 2 phía cầu, cùng giơ súng hướng về phía cô bé, cô bé ôm bức tượng đứng giữa 2 người.
“Ngoan, đem bức tượng cho chị, đừng làm điều xằng bậy!” Hoàng Tiểu Đào nói.
Tôi để ý thấy, đôi mắt cô bé vẫn bình thường, tức là hiện tại không có bị nhập vào, nhưng cô ra sức ôm chặt bức tượng, không nói 1 lời nào. Tôi khuyên nhủ: “Cầu Cầu, hung thủ giết hại cha mẹ cháu đã nhận tội, hắn sẽ phải chịu án tử hình, cháu không cần dùng đến thủ đoạn này để trừng phạt hắn!”
Thấy cô bé không để ý, tôi lại bước thêm vài bước: “Nghe lời, đưa bức tượng kia cho anh!”
Cô bé đột nhiên giơ cao tay, đưa bức tượng ra phía ngoài cầu, tim chúng tôi như nhảy vọt lên tận cổ! Cô bé âm thầm nói: “Sau khi cha mẹ mất, con mèo nhỏ này tự tới tìm em, nhận tội rằng chính nó giết cha mẹ em, nhưng mà em không có hận nó, bởi vì nó không phải là tự muốn giết cha mẹ em…”
Tôi kinh ngạc: “Em có thể nói chuyện với nó sao?”
Cô bé gật đầu.
Tôi có nghe kể 1 truyền thuyết, đôi mắt của trẻ em vô cùng trong sạch, có thể nhìn thấy những thứ siêu nhiên! Có vẻ là sự thật rồi.
Cô bé nói tiếp: “Em biết, là do người xấu ép nó phải đi làm, nó cũng đáng thương lắm, nên em quyết định là sẽ giúp đỡ nó…”
“Người xấu sẽ phải chịu xử phạt của pháp luật, còn thứ này cứ giao cho anh xử lý là được!” Tôi nói.
Cô bé như bị kích động lên: “Không! Nó không phải là đồ vật, nó là 1 con mèo con đáng thương! Em không tin người lớn các người, trong mắt các người, nó chỉ là công cụ phát tài! Các người có được nó, liền sẽ lại dùng nó mà làm chuyện xấu!”
“Em sai rồi! Người lớn cũng chia ra người tốt người xấu!” Tôi giải thích.
Nhưng cô bé vẫn liều mạng lắc đầu, đôi tay mảnh khảnh nâng giữ bức tượng bắt đầu run lên, có vẻ là không chịu nổi sức nặng!
Hoàng Tiểu Đào nhắc nhở: “Tống Dương! Chỉ còn 1 phút!”
Đúng lúc này, cô bé quăng bức tượng linh miêu xuống dưới đường, chúng tôi đồng loạt kêu lên 1 tiếng. Tôi vọt tới lan can, dùng “động u chi đồng” quan sát phía dưới, chỉ thấy bức tượng đã vỡ vụn, nhưng mà thi thể con mèo bên trong bức tượng đã lại không cánh mà bay.
Sau đó chúng tôi cùng nghe được mấy tiếng “meow meow”, ngẩng đầu lên chỉ thấy con mèo đen đang ngồi trên 1 cành cây ven đường, nó im lặng mà nhìn về phía chúng tôi, có lẽ là đang nói lời cảm tạ cô bé chẳng? Sau đó, quay người biến mất.
“Nó được tự do rồi!” Cô bé vui vẻ nhảy lên.
“Nó sẽ quay về báo thù kẻ nô dịch nó là Dư Quân chứ?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
“Cũng có khả năng là như thế!”
Tôi bảo lão Vương cõng cô bé lên, rồi 4 người chúng tôi cùng gấp gáp quay lại cục cảnh sát. Giữa đường, chúng tôi gặp Vương Đại Lực đang chậm rãi đi tới, nó hỏi: “Mọi người tìm được rồi sao?”
Hoàng Tiểu Đào khinh bỉ: “Không lẽ còn trông chờ vào cậu? Chẳng bằng dạy heo leo cây còn nhanh hơn!”
Khi chúng tôi quay về tới cục, đêm đã khuya, nhưng may mắn Dư Quân vẫn sống, xem ra hắn không bị trả thù. Chúng tôi đều thở hắt ra 1 hơi.
Án mạng này rốt cục cũng kết thúc, bây giờ những công việc theo trình tự tư pháp, không phải việc mà chúng tôi cần quan tâm tới. Ngày hôm nay quả thực là đã quá mệt mỏi, trở về khách sạn, chúng tôi ngủ thẳng tới tận 9h sáng hôm sau, giữ trưa Hoàng Tiểu Đào mời bọn tôi đi ăn 1 ít món cay Tứ Xuyên. Đến chiều, chúng tôi chuẩn bị quay lại thành phố Nam Giang.
Liêu tổ trưởng cùng toàn bộ ban chuyên án đều tới tiễn bọn tôi, trước lúc chia tay, ông ta nói: “Tống Dương, án mạng này, là nhờ có cậu mới có thể phá được, không bàn tới những công lao gì khác, chỉ nội việc không bắt được hung thủ, đảm bảo sẽ còn có nhiều người khác bị hại, mà chúng tôi thì vẫn hoàn toàn bó tay. Thay mặt toàn bộ cư dân thị trấn võ khúc, tôi cảm ơn cậu rất nhiều!”
Nói xong, cả Liêu tổ trưởng lẫn mọi người đều hướng về chúng tôi, nghiêm chào, tình huống này quả thật làm tôi vô cùng ngượng nghịu, khiêm tốn nói: “Liêu tổ trưởng quá khen rồi! Chỉ là may mắn mà thôi!”
Lão Liêu cảm thán: “Cậu quả thực là thiên tài! Không làm cảnh sát, là 1 điều đáng tiếc!”
Tôi cười: “Không làm cảnh sát chẳng lẽ không thể cống hiến cho xã hội sao? Mục đích của chúng ta đều giống nhau, ác nhân đền tội, tẩy oan huyết án!”
“Lần sau hoan nghênh cậu tới võ khúc chơi, đội hình cảnh võ khúc chính là nợ cậu 1 tấm đại ân tình này, nếu cậu ở võ khúc gặp bất cứ chuyện gì, chúng tôi sẽ hết sức tương trợ giúp đỡ!”
“Liêu tổ trưởng quá khách khí rồi! Nhưng nếu có dịp, tôi nhất định sẽ ghé thăm!”
Từ Liêu tổ trưởng tôi được biết, Dư Quân đã bị chuyển tới trại tạm giam, Trình thính trưởng còn đích thân tới tòa án tối cao cấp tỉnh, nghiên cứu cách xử lý 2 vụ án mạng đặc biệt này! Khi tôi hỏi tới tình hình hiện tại của Bạch Nhất Đao và La Vi Vi, lão Liêu nói: “Nhất Đao không làm tròn trách nhiệm, bị cục xử phạt bãi miễn chức vụ 1 năm, La Vi Vi cũng mới đi làm lại hôm nay, nhưng mà cô ta vẫn còn không phục cách xử lý của cậu!”
La Vi Vi vẫn có ý kiến đối với tôi? Đó là điều tôi đã dự liệu từ trước. Hoàng Tiểu Đào châm chọc: “Có cha làm trưởng phòng cũng thật tốt! Phạm phải tội lớn như vậy mà cũng không cần ngồi tù!”
Tôi lại hỏi: “Mà cô bé kia đâu? Sẽ không bị khép vào tội phá hủy chứng cứ chứ?”
“Cô bé mới 12 tuổi, sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng mà vẫn phải bồi thường cho cánh cửa xe bị vỡ của tôi!” Nói đến đây, lão Liêu cười: “Tống Dương! Ý kiến của cậu thế nào?”
“Nên bỏ qua cho cô bé thôi! Cô bé đó nói rất đúng, linh miêu kia trong mắt chúng ta đều chỉ là công cụ, chỉ có cô bé biết được khát vọng tự do của nó. Tôi nghĩ, kết cục như vậy cũng là do ông trời đã an bài rồi!” Tôi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh thẳm…
Liêu tổ trưởng như suy ngẫm cái gì, sau đó gật gật đầu.
Sau khi từ biệt đám người Liêu tổ trưởng, chúng tôi 4 người lên xe quay về Nam Giang. Vương Đại Lực bữa trưa ăn no, giờ đã nằm ngủ ở ghế sau. Lão Vương bị nó dồn vào 1 góc, đang ngồi nhấp 1 ngụm rượu.
Tôi với Hoàng Tiểu Đào cũng không nói gì với nhau, chỉ là trên đường đi, cô ấy “không cẩn thận” mà chạm vào tay tôi, chúng tôi nhìn thoáng qua nhau, như cùng hiểu rõ, không nói mà cùng cười!