Phần 76: Bánh bao nhân thịt người
Tôi nhặt cái túi xách của Hoàng Tiểu Đào lên, quan sát 1 chút rồi lên tiếng: “Thôi được rồi, ra đây đi, đừng trốn nữa! Tôi biết cô đang nấp trong bụi cây!”
Lùm cây bên cạnh hơi lay động 1 chút, Hoàng Tiểu Đào từ bên trong đó chui ra, bắt 2 tay ở sau lưng cười hì hì: “Làm thế nào mà cậu lại thấy được? Cứ tưởng lừa được câu 1 vố rồi chứ!”
Tôi liền giải thích cho cô ấy 1 chút, đầu tiên là cái túi xách mà cô ấy mang theo hôm nay là loại có dây đeo khá nhỏ, nếu bị người ta dùng sức kéo hoặc giật lấy thì sẽ không có chuyện vẫn hoàn hảo không tổn hao gì như này. Tiếp theo, Hoàng Tiểu Đào dù gì cũng là cảnh sát, nếu có bị người ta bắt cóc thì ít nhất cũng phải ồn ào 1 chút chứ không phải là không có động tĩnh gì như vậy! Lý do cuối cùng, cũng khá quan trọng…
“Tôi thấy ở lùm cây có mùi hương của cô!” Tôi nói nốt.
“Mùi hương?” Hoàng Tiểu Đào đưa tay của chính mình lên mũi ngửi ngửi: “Tôi chưa bao giờ dùng nước hoa cả, lấy đâu ra mùi hương?”
“Là mùi vị của khí chất, khí chất đó!” Tôi như toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích bậy!
Hoàng Tiểu Đào liền trêu đùa tôi 1 chút, sau đó cả 2 đi tìm 1 chỗ để nghỉ ngơi chốc lát. Vừa ngồi nghỉ 1 lát, Hoàng Tiểu Đào đã ngáp 1 cái thật dài: “Tuần vừa rồi thật là vất vả, phải theo dõi 1 xưởng sản xuất ngầm, mất công theo dõi tới 4 – 5 buổi tối liền, tính ra cả tuần vừa rồi, tôi mới ngủ được chưa đến 20h!”
“Đội trưởng đội hình cảnh mà cũng phải làm mấy việc đó sao?” Tôi hơi ngạc nhiên hỏi!
“Chứ cậu muốn sao? Ngày thường rất hay nảy sinh ra những vụ án nhỏ, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội để đi điều tra những vụ án lớn! Đấy chính là trách nhiệm của cảnh sát, tính ra làm cố vấn như cậu lại tốt, chỉ khi nào phát sinh những vụ án đặc biệt mới phải “xuất sơn”. Thật ra, tôi định hôm nay được nghỉ sẽ ở nhà ngủ liền 1 ngày cho đã, nhưng mà đã lỡ nhận lời với cậu rồi!” Hoàng Tiểu Đào nói.
Hèn gì mà suốt từ sáng tới giờ tôi cứ có cảm giác là Hoàng Tiểu Đào đang bị làm sao! Bây giờ tôi mới nhận ra, hôm nay cô ấy có trang điểm nhẹ 1 chút, có lẽ là để che đi những dấu vết của sự mệt mỏi, tôi có chút không đành lòng: “Nếu vậy thì cô nên về nhà ngủ đi thôi!”
“Vớ vẩn! Hẹn tôi ra đây, rồi lại đuổi tôi về?” Hoàng Tiểu Đào cười: “Nếu mà là 1 tên nào có chút tâm cơ, bây giờ đều sẽ nói “hay là chúng ta thuê 1 phòng nghỉ ngơi chút ít”.”
Mặt tôi lại đỏ bừng lên, nhưng mà dĩ nhiên tôi biết, cô ấy chỉ là đang đùa tôi thôi, chắc chắn không phải là sự thật.
Hoàng Tiểu Đào xua xua tay: “Thôi bỏ đi, tôi chợp mắt ở đây 1 chút cũng được!”
“Ngủ ở chỗ này? Làm sao mà ngủ? Coi chừng bị cảm lạnh nữa!”
Tôi nói còn chưa hết câu, Hoàng Tiểu Đào đã đặt lưng nằm xuống cái ghế dài, đầu cô gối lên đùi tôi, tôi giật mình đánh thót 1 cái! Cô gái này, thật là quá tự nhiên đi!
Hoàng Tiểu Đào nhắm mắt lại: “Cậu cũng đừng có mà thừa nước đục thả câu!”
“Vớ… vớ vẩn! Chắc chắn là không rồi!”
Chưa được 1 lúc, thì từ phía Hoàng Tiểu Đào đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, xem ra cô ấy thực sự rất mệt.
Bộ dáng của cô ấy khi ngủ cũng thực là dễ thương. Nhưng mà, cái đùi của tôi bị cô ấy dùng làm gối đầu, giờ đã bắt đầu tê rần lên. Nhưng tôi cũng chẳng dám nhấc chân ra, sợ chẳng may đánh thức cô ấy. Ngồi không thế này quả thực là quá nhàm chán, đến cả điện thoại đang để trong túi quần cũng không có cách nào lôi ra mà nghịch được, đành chỉ ngồi ngây ra ngắm cảnh, thưởng thức hoa thơm, chim hót xung quanh, như 1 lão nhân!
Hoàng Tiểu Đào nằm ngủ đâu đó được khoảng 2 tiếng đồng hồ, trong lúc cô ấy ngủ, có 1 ông lão đi tập thể dục ngang qua, hướng về phía tôi mà cười, vẻ mặt khá ngưỡng mộ. Tôi cười cười trong lòng, ai dà ông ơi, cháu đâu có được gì đâu!!
Đến khoảng 4h chiều, Hoàng Tiểu Đào tỉnh lại, ngồi lên, sau đó vươn vai vặn mình: “Hahhh, ngủ được 1 giấc thật thoải mái! Cảm ơn cậu nhá!”
“Không cần khách sáo!” Tôi thấy 2 cái chân của mình đã mất hẳn cảm giác rồi!
Hoàng Tiểu Đào kiểm tra lại quần áo của mình 1lượt, cười: “Quả thật là cậu không bị loạn tâm mà thừa nước đục thả câu ha! Làm tôi tự nhiên nhớ đến 1 câu chuyện cười!”
“Chuyện cười gì cơ?” Tôi hỏi.
Cô ấy kể, có 1 đôi nam nữ cùng nằm ngủ chung trên 1 cái giường, cô gái để 1 cái que ở giữa 2 người, sau đó nói với người con trai: “Nếu mà buổi tối anh dám vượt qua cái que này, thì anh là đồ cầm thú!”. Kết quả, sáng hôm sau cô gái phát hiện anh ta không dám vượt qua cái que thật, liền nói với anh ta: “Anh là cái đồ không bằng cả cầm thú!”
Cây chuyện này tôi đã được nghe trước kia rồi, đỏ mặt xấu hổ nói: “Đúng là! Đã được phần hơn mà còn khoe mẽ!”
“Hahaa, xem cậu kìa, thành thật đến như thế, tối nay có muốn đến nhà chị ngủ không? Chị làm trứng bọc cơm cho ăn?” Hoàng Tiểu Đào nói.
Mặt tôi lập tức tê rần: “Không… không được! Sáng… sáng mai tôi còn có tiết!”
“Thật không đó? Sao mặt lại đỏ bừng lên thế kia? Nói thật đi, cậu là muốn đi lắm đúng không?” Cô ấy dùng điệu bộ vô cùng nghịch ngợm mà nói, đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, làm tôi càng lúc càng ngượng chín mặt, cuối cùng mới buông tha cho tôi, xua tay: “Được rồi, được rồi! Không trêu cậu nữa! Tôi thấy hơi đói rồi, tìm chỗ nào ăn cơm thôi!”
Hoàng Tiểu Đào đứng lên, đi vài bước rồi, chợt thấy tôi vẫn còn ngồi im không nhúc nhích liền giục: “Đi thôi!!!”
“Chờ 1 lát, chân tôi tê quá!”
Chờ 1 lúc cho chân tôi bớt tê, chúng tôi đi ra ngoài công viên, dọc đường tôi vẫn luôn quan sát xem có quán cơm nào có vẻ ngon không? Thì đột nhiên, rôi ngửi được 1 mùi thơm, Hoàng Tiểu Đào cũng hít hít mũi: “Hah! Hình như là bánh bao!”
Căn cứ vào mùi hương, thì có lẽ là bánh bao thịt, kẻ đói chỉ cần nhìn thấy thức ăn thì đó đều là đồ ngon tất, Hoàng Tiểu Đào nói đã lâu không có ăn bánh bao, muốn ăn lại 1 lần.
2 chúng tôi liền dò bước theo mùi thơm phát ra, đi tới 1 tiệm bánh bao ở 1 khu dân cư gần đó, cửa hàng không lớn, chỉ có 1 ông chủ và 1 người giúp việc. Ông chủ trông khá béo tốt, đeo 1 cái tạp dề dính đầy dầu mỡ, trên mặt có lớp mồ hôi dầu bóng nhờn, và 1 nụ cười luôn nở! Mẻ bánh bao đầu tiên vừa được đổ từ lồng hấp ra 1 cái khay đựng, ngay lập tức, không ít người xung quanh xông lên muốn mua trước, rất mau đã liền hết sạch.
“Buôn bán tốt như vậy, có lẽ hương vị của bánh bao ở đây rất là thơm ngon? Bảo sao người ta hay nói, đồ ăn ngon đều ở những chỗ mà người ta không hay chú ý đến! Tôi thèm đến chảy nước miếng ra rồi!” Hoàng Tiểu Đào sốt sắng.
Tôi đi tới, nói với ông chủ bán cho 10 chiếc bánh bao! Ông chủ tươi cười đáp: “Được! Có ngay, có ngay!”
Sau khi tôi trả tiền, Hoàng Tiểu Đào hòi: “Mua 10 cái? Định ăn đến chết hay sao?”
“Bây giờ ăn không hết, thì mang về, đêm đói thì lại ăn tiếp!” Tôi nói…
“Hah! Không nghĩ tới cậu lại còn biết suy tính đến vậy đó!” Hoàng Tiểu Đào tủm tỉm.
Rất nhanh sau đó, mẻ bánh thứ 2 đã được đổ ra, ông chủ nhanh nhẹn lấy cho chúng tôi 10 chiếc, cười: “Đi thong thả!”, 2 Chúng tôi đều đã đói đến đỏ mắt, bèn ngồi xổm ở ven đường cạnh công viên mà ăn luôn.
Bánh bao này, vỏ mỏng, nhân nhiều, cắn vào 1 miếng, hương thơm lan tỏa trong miệng, nước cốt thịt từ trong nhân chảy tràn trong miệng! Kẻ phàm ăn có thể không may mà nuốt mất lưỡi cũng nên! Vậy mà mỗi chiếc bánh bao chỉ bán có 8 xu, lòng tôi thầm nghĩ, cư dân ở khu này thật may mắn!
Hoàng Tiểu Đào đang nhai ngồm ngoàm, cô ấy vừa ăn vừa nói, 1 tay cầm bánh, 1 tay đỡ dưới miệng phòng hờ nước nhân bánh chảy xuống quần áo: “Ngo… ngon! Ngon quá! Đã lâu không được ăn bánh bao ngon vậy!”
“Đúng thế! Ăn vào thấy không giống thịt heo cho lắm…” Tôi chỉ thuận miệng mà nói theo, đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng, liền nhấm nhấm 1 chút nhân thật kỹ: “Chờ 1 chút!”
“Sao thế?” Hoàng Tiểu Đào miệng phồng lên toàn bánh bao, ngơ ngác hỏi!
“Đừng nuốt! Đừng có nuốt!”
Tôi liền đổ 1 ít nhân bánh lên mặt ghế, cũng mặc kệ là nhân bánh đang rất nóng, đưa đầu ngón tay tới miết qua miết lại, sau đó dùng “động u chi đồng” quan sát thật kỹ! Rất nhanh, tôi đã tìm ra cái điểm không đúng kia, quay sang nói với Hoàng Tiểu Đào: “Nhổ ra! Lập tức nhổ toàn bộ ra!”
Hoàng Tiểu Đào có chút luyến tiếc, vẫn để 1 miệng phồng lên hỏi: “Sao thế? Thịt heo bị thiu à?”
“Là thịt người!”
Vừa nghe mấy chữ này, Hoàng Tiểu Đào lập tức ọe 1 cái mà phun hết cả ra, sau đó phì phì liên tục, đi ra vòi nước liên tục rửa miệng: “Cậu chắc chứ?”
Tôi dùng đầu ngón tay gẩy gẩy nhân bánh cho cô ấy xem, tuy rằng nhân bánh đã được xay khá nhuyễn nhưng vẫn có 1 số phần xay chưa được kỹ lắm: “Cô thấy phần hoa văn này không? Chính là hoa văn chỉ có trên lớp da của con người. Con người là động vật không có lông, vì để gia tăng ma sát khi tiếp xúc hoặc nâng đỡ đồ vật khác, trên lớp da con người sẽ sinh ra những hoa văn như vậy! Đây là đặc điểm chỉ có trên da người mà thôi!”
Hoàng Tiểu Đào hít 1 hơi thật sâu, đừng nói cô ấy, đến chính tôi còn cảm thấy sợ hãi, chỉ chút nữa là đã nuốt vào bụng rồi!
“Báo về cục đi thôi!” Tôi nói.
“Được! Xem ra kỳ nghỉ lại phải chấm dứt sớm rồi!” Hoàng Tiểu Đào cười khổ!