Phần 82: Hắc dấm đâm thi
Nghe tôi nói xong, Hoàng Tiểu Đào trợn mắt: “Rốt cục là loại người nào mới có thể làm ra thứ việc táng tận lương tâm như này? Giữa hung thủ và nạn nhân phải có thù oán lớn đến mức nào mới có thể xuống tay như vậy!”
“Không! Chẳng những không có thù oán, thậm chí có thể nói, hung thủ giết người không phải là vì muốn giết người.” Tôi lắc đầu.
“Không phải là muốn giết người? Tức là thế nào?” Hoàng Tiểu Đào mơ hồ hỏi.
“Cô có thấy biểu cảm trên mặt nạn nhân không?”
Hoàng Tiểu Đào cùng vài cảnh sát nữa lại gần xem xét, sau đó khiếp sợ: “Cô ấy đang cười!!!”
Có 1 người khác đưa ra giả thuyết: “Có lẽ không phải là cười, mà là bởi vì đau đớn thống khổ đến tột cùng nên mới làm ra thứ biểu cảm như vậy?”
“Không, đây chính là cười, là nụ cười hoàn toàn tự nhiên. Khi cười, con người ta phải sử dụng tới hơn 20 cơ mặt, nên đây không phải là thứ biểu cảm nào khác!”
Tôi nói xong, không khí trong nhà xác tựa hồ có thêm vài phần kỳ lạ, người cảnh sát lúc nãy đưa ra giả thuyết hỏi: “Vậy thì cớ sao nạn nhân lại… lại cười?”
“Đáp án thực ra khá đơn giản, bởi vì hung thủ ép nạn nhân phải hít vào hơi bóng cười – N2O, mà loại khí này sau khi hít vào có thể gây tê cơ bắp, đồng thời làm cho người ta không thể tự chủ được mà cười liên tục.” Tôi nói.
Mọi người trong nhà xác đều nhất loạt ồ lên 1 tiếng khe khẽ, tức là đã hiểu ra vấn đề.
Hoàng Tiểu Đào khó hiểu: “Nhưng như vậy có phải càng khó hiểu hơn không? Mục đích cuối cùng của hung thủ vẫn cứ là giết người, cứ cho là sợ nạn nhân phát ra tiếng kêu la thì cùng lắm chỉ cần bịt kín miệng nạn nhân lại là xong, chứ cần gì phải gây tê toàn thân nạn nhân? Nên nhớ việc sử dụng các loại chất cấm sẽ rất dễ bị điều tra ra, không phải là tự gây nguy hiểm cho bản thân hung thủ sao?”
Tôi không lập tức trả lời cô ấy ngay, bởi vì tuy trong lòng tôi đã có đáp án, nhưng chính tôi cũng cảm thấy nó quá biến thái!
Chỉ chốc lát sau, người cảnh sát được phái đi mua đồ đã trở về, mang theo những thứ tôi cần. Tôi lấy 1 viên thuốc bỏ vào trong chai dấm, mặc kệ nó tan dần trong đó, sau đó tìm 1 cái chậu rửa mặt, bỏ rong biển và tảo đỏ vào đốt lên thành tro.
Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi đang làm cái gì, thì tôi đáp ngắn gọn rằng thứ này gọi là “bột tảo biển”, có thể dùng để kiểm tra dấu vân tay.
Thực tế đạo lý ở đây rất đơn giản, trong rong và tảo đỏ có 1 lượng lớn Iot, mà Iot lại được dùng khá nhiều trong công tác kiểm tra dấu vân tay! Mà thực ra thì chính các bác sĩ pháp y cũng ngày ngày sử dụng Iot để lấy dấu vân tay chứ đâu có xa xôi.
Tôi lấy 1 ít bột tảo biển rải thật cẩn thận lên thi thể, tránh để rơi vào các miệng vết thương. Bởi vì thi thể này vốn khắp mình toàn là vết thương nên phải vô cùng cẩn thận, rải bột xong, tôi mới nhẹ nhàng thổi bay lớp bột phủ thừa phía trên đi.
Nhưng bất ngờ là, trên lớp da của thi thể, tôi không tìm thấy bất cứ dấu vân tay nào cả!
“Lấy giúp tôi 1 cái đèn tia tử ngoại lại đây!”
1 người cảnh sát lập tức ra ngoài, sau đó nhanh chóng mang theo đèn tia tử ngoại quay lại, đáng tiếc cái ô của tôi bị hỏng từ lần trước vẫn chưa sửa lại được nếu không cũng không vất vả thế này, tôi đành phải dùng 1 đoạn vải lụa ngắn có ngâm qua nước thuốc, cũng coi như tạm thay thế cho cái ô kia.
Tôi bọc tấm vải lụa đó ở mặt ngoài của đèn tử ngoại, cẩn thận chiếu lên thi thể, quả nhiên là có xuất hiện 1 ít dấu vết có hình dạng bàn tay, nhưng vẫn không xuất hiện dấu vân tay, thay vào đó là vết hoa văn giống như đan len.
“Hung thủ có đeo găng tay lúc sát hại nạn nhân.” Sau đó tôi lại quan sát dấu bàn tay kia 1 chút: “Hung thủ là người thường xuyên phải lao động nặng, bàn tay khá là to, lực tay khá mạng, tuổi vào khoảng từ 40 – 50.”
Tôi vừa nói xong, thì lại là người cảnh sát lúc nãy đưa ra giả thuyết lên tiếng, anh ta quan sát bàn tay của chính mình nói: “Không đúng lắm Tống cố vấn, tôi nghe nói, bắt đầu từ lúc 30 tuổi, cơ thể sẽ bắt đầu rơi vào tình trạng lão hóa, người 40 – 50 tuổi sẽ có thể có bàn tay như thế kia được hay sao?”
Tôi cười, quả đúng là không phải ai làm cảnh sát cũng có thể có khả năng quan sát tốt được như vậy: “Anh nói rất đúng, con người sẽ dần dần già đi, nhưng chỉ có đôi bàn tay là ngoại lệ.”
“Ngoại lệ? Là thế nào?” Người cảnh sát kia không phục nói.
“Cả đời con người đều phải sử dụng đến đôi tay, cái này gọi là “dùng tiến, phế lui” (kiểu là có sử dụng thì mới có phát triển, không dùng sẽ bị thui chột đi ấy), con người ta khi đến độ tuổi 30 sẽ bắt đầu rơi vào tình trạng lão hóa. Nhưng với những người thường xuyên phải lao động chân tay, thì bàn tay của họ sẽ không rơi vào tình trạng lão hóa, mà ngược lại sẽ tiếp tục phát triển! Nếu không tin, anh có thể đi xem tay của những người làm nghề đầu bếp hoặc thợ mộc.”
Người cảnh sát kia vẫn còn có vẻ nghi hoặc, Hoàng Tiểu Đào thì gật gật đầu: “Điểm này thì tôi đồng ý, những người thường lao động chân tay dù có 40 – 50 tuổi thì đôi bàn có khi còn to dày hơn cả những người mới 20 – 30 tuổi nữa! Điển hình là tay Vương Viện Triều, vô cùng cường tráng!”
Sau đó cô ấy quay ra nói với tôi: “Tống Dương, ngày thường chắc cậu có sở thích quan sát tay người khác hay sao? Đến cả mấy chuyện thế này cũng biết?”
Tôi khiêm tốn: “Chỉ là sở thích thôi!”
Thực tế ra thì tổ tiên Tống gia chúng tôi có 1 vị kỳ tài, tổng hợp kinh nghiệm cả đời viết ra 1 bộ “kinh xem tay”, dĩ nhiên không phải là xem tay đoán mệnh, mà là dựa vào nghề nghiệp, độ tuổi của con người ta để phân biệt ra từng loại hình dạng của bàn tay.
Tuy nói là các loại nghề nghiệp xưa nay luôn khác nhau, nhưng tôi căn cứ theo ghi chép của bộ “kinh xem tay” này mà quan sát hàng ngày, dần dần cũng lưu lại được 1 ít kinh nghiệm riêng của bản thân.
Tôi bảo mấy người cảnh sát bắt đầu chụp ảnh để lấy tư liệu, sau đó tắt đèn tử ngoại, đổ nốt số bột tảo còn thừa vào mặt ngoài của cái túi nilon đựng xác. Sau khi thổi bớt lớp bột còn thừa bám bên ngoài vỏ bao, một sự việc không thể lường trước được đã xảy ra, thế quái nào mà trên mặt bao nilon lại hiện ra 1 số lượng lớn những vân tay, dấu tay hỗn độn.
Mọi người trong phòng ồ lên kinh ngạc, người cảnh sát cầm máy ảnh lập tức tiến lên, chụp liên tiếp mười mấy tấm, Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Đây là chuyện gì? Hung thủ rõ ràng vô cùng cẩn thận, thế mà lại lưu lại trên vỏ túi nilon vô số dấu vết như thế này?”
Kỳ thật là ngay lúc đó tôi cũng có chút ngây ngốc không hiểu nổi vì sao đột nhiên xuất hiện nhiều dấu vân tay như vậy, chỉ có thể đưa ra phỏng đoán: “Có khả năng hung thủ gồm 2 người, 1 kẻ giết người, 1 kẻ lo công tác giải quyết thi thể!”
Tôi để ý miệng túi nilon được buộc bằng gút thắt khá qua loa, trong khi lại có 1 số chỗ thì được buộc bằng gút chết, trong khi hung thủ ra tay sát hại nạn nhân lại vô cùng cẩn thận, có thể thấy được kẻ lo công tác giải quyết thi thể làm việc với tinh thần khá là hoảng loạn.
Đây nhẽ ra phải là chứng cứ quan trọng nhất của vụ án, nhưng khi tôi quán át kỹ những dấu vết mà bột tảo thu được thì lại có điểm nản chí, túi nilon bị kéo lê trên mặt đất, hơn nữa trong cống thoát nước lại có nước chảy liên tục, đã vô tình mà hủy hoại đi những dấu vân tay do hung thủ lưu lại, những dấu vết sót lại bây giờ đều vô cùng mờ ảo, rất rõ truy ra đặc điểm riêng biệt.
Hoàng Tiểu Đào cũng nhận ra điểm này: “Mặc kệ thế nào đi nữa, lát nữa vẫn nên để tổ kỹ thuật đem những dấu vân tay thu được đi kiểm tra đối chứng 1 chút.”
Tôi lắc đầu: “Tôi cảm thấy là không có hy vọng đâu, không nói đến việc dấu vân tay khá mơ hồ, đến cả hệ thống dây thừng cũng được chằng buộc khá hỗn loạn, có thể nói hung thủ lần này chỉ là tay mơ, có lẽ chưa có tiền án tiền sự.”
Tôi đi tới lấy lên chai dấm, sau khi viên thuốc lúc nãy tôi cho vào đã tan ra hoàn toàn, lọ dấm vốn có màu đen đã chuyển sang màu tím nâu, Hoàng Tiểu Đào tò mò: “Ấy! Lúc nãy cậu vừa mới cho gì vào lọ dấm vậy?”
“Là hóa dấm đan, có thể biến dấm thành nước bình thường!” Tôi đáp.
“Vậy sao cậu không trực tiếp dùng nước bình thường có hơn không?” Hoàng Tiểu Đào dở khóc dở cười.
Tôi cười: “Bởi vì dấm nặng hơn nước, mà tôi thì muốn đem lọ dấm này rót vào trong dạ dày nạn nhân, thế nhưng nếu để dấm chua lưu lại bên trong thì sẽ sinh ra tác dụng phân hủy cơ thể, nhưng hóa dấm đan này chỉ sau 1 giờ liền biến dấm thành nước, như vậy sẽ không le làm tổn hại thi thể nạn nhân! Tôn chỉ của ngỗ tác khi làm việc là “tra chết biết sinh, kính chết như sinh” (xem thi thể mà biết tình trạng lúc còn sống, kính trọng thi thể như kính trọng người sống), nếu có thể không cần hủy hoại thi thể thì nên tận lực không phá hủy!”
Hoàng Tiểu Đào câu hiểu câu không gật đầu: “Khá là biết để tâm!”
“Đương nhiên rồi!” Tôi đáp.
Thực ra cái thứ “hóa dấm đan” này vốn không phải là thuốc viên gì hết, mà là dùng rễ của cây liễu có tuổi thọ 10 năm, nuôi lấy 1 loại vị khuẩn tích tụ thành nhọt trong đó, thứ nhọt này có thể phân giải dấm. Để làm được thứ này, tôi đã phải đi đến các cửa hàng chuyên cung cấp đồ gỗ mỹ nghệ mà tìm mua rễ liễu, kinh phí không hề nhỏ!
Nhưng thân làm ngỗ tác, thì tôi phải biết tuân theo quy tắc mà tổ tiên đề ra, quy tắc đề ra không được phép phá hoại, nếu cố tình làm bừa làm bậy thì sớm muộn cũng phải gánh lấy hậu quả.
Tôi gọi 1 người cảnh sát giúp tôi nâng thi thể dậy, 1 người nữa giúp tôi đặt cái phễu vào miệng nạn nhân, còn tôi thì dĩ nhiên là cầm lọ dấm mà rót từ từ vào phễu.
Tôi lấy “xương tai mộc”, lắng nghe âm thanh lưu chuyển của dấm bên trong cơ thể nạn nhân, vô cùng nhập tâm, tựa hồ 1 hơi thở thôi cũng có thể làm gián đoạn công việc của mình. Cũng may trước đó tôi đã nhắc nhở mọi người giữ im lặng tuyệt đối, mà có thể nín thở được luôn thì càng tốt.
Thủ pháp tôi đang sử dụng là 1 thủ pháp khá là cao minh trong “xương tai biện âm”, thông qua âm thanh chất lỏng chảy trong nội tạng nạn nhân phản hồi lại mà có thể hình dung ra được hình dáng của nội tạng, đồng thơi phán đoán tổn thương về nội tạng của nạn nhân lúc qua đời, hoặc nạn nhân có bệnh lý nào liên quan tới nội tạng hay không!
Tôi chú ý lắng nghe trong khoảng 5 phút, suýt nữa làm cho đám người trong phòng đều tắc thở mà chết, rốt cuộc khi tôi đứng thẳng người lên, mới thấy mọi người trong phòng bắt đầu hít thở bình thường trở lại, Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Thế nào? Có phát hiện được gì không?”
Tôi nhăn mặt: “Dạ dày của nạn nhân hoàn toàn rỗng không!”