Phần 88: Tẩm ướp
Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Vì sao lần này nạn nhân lại bị cắt cổ mà chết nhỉ?”
Tôi trầm ngâm: “Tôi có cảm giác là hung thủ đang không ngừng nâng cấp kỹ thuật của chính bản thân hắn.”
“Nâng… nâng cấp kỹ thuật?” Hoàng Tiểu Đào trợn mắt.
“Chờ 1 chút, tôi phải xác nhận thêm 1 số thứ đã.”
Tôi mở miệng nạn nhân ra nhìn vào trong, bên trong khoang miệng đã bị phân hủy khá nghiêm trọng, khi tôi cố mở miệng nạn nhân ra chỉ nghe thấy những âm thanh sền sệt, là do các loại gân cơ đã bị hủy hoại nghiêm trọng tạo ra.
Phần cơ 2 bên sườn má đã bắt đầu mềm hẳn đi, có cảm giác tôi chỉ cần dùng lực nhiều hơn 1 chút sẽ lỡ ta mà bẻ hẳn hàm dưới xuống, phần sụn bên hàm trên cũng đã bắt đầu phân hủy khá nghiêm trọng, mà bơi vì mất đi phần sụn này chống đỡ cho, nên mũi của nạn nhân cũng bắt đầu đổ sụp vào bên trong.
Khá nhiều dịch lỏng từ khoang mũi của nạn nhân đã chảy xuống khoang miệng, niêm mạc, đầu lưỡi của nạn nhân cũng đầu đã phân hủy khá nhiều, không trách được điều này, bởi vì khoang miệng vốn khá ẩm ướt, nên dễ sản sinh ra nhiều loại vi khuẩn và nấm. Khoang miệng nạn nhân thực sự là đã bị phân hủy quá mức nghiêm trọng, không có khả năng quan sát hay khám nghiệm để tìm kiếm manh mối nữa rồi.
Tôi cố nén ghê tởm, ghé mũi xuống ngửi, mới hít vào 1 hơi đã thấy xú khí nồng nặc, đất trời chao đảo, suýt nữa thì nằm lăn ra luôn. Cũng bởi vì mũi của tôi quá nhạy cảm so với mũi người bình thường, nhưng bất ngờ giữa mùi xú khí nồng nặc, tôi lại chợt thấy có 1 mùi máu khá nồng đậm chen vào, tựa hồ như là có máu chảy ngược vào khoang mũi của nạn nhân vậy! Tôi tự hỏi, chẳng nhẽ nạn nhân bị treo ngược lên rồi cắt cổ để lấy máu sao?
Tôi lập tức chuyển sang kiểm tra phần chân của nạn nhân, quả nhiên là ở dưới mắt cá chân có phát hiện được 1 vài dấu vết bị buộc chặt.
Nhìn cỗ thi thể này bây giờ thực sự vô cùng đáng sợ, dạ dày hoàn toàn lộ ra ngoài, đặc biệt là ở phần ruột non, có khá nhiều mỡ bám vào, mặt trên ruột non thì bò lúc nhúc những dòi, đôi lúc có thể thấy 1 đám giòi bọ béo múp chui ra chui vào từ phần ruột của nạn nhân.
Tôi dùng tay ấn ấn lên mặt ngoài của dạ dày, cảm thấy có gì đó phình phình, có lẽ là 1 phần đồ ăn hư thối tồn lại bên trong dạ dày sau khi nạn nhân tử vong, nhưng tôi cứ có cảm giác là có 1 ít đồ vật gì khác.
“Có dao giải phẫu không?” Tôi hỏi.
“Không phải cậu nói ngỗ tác không bao giờ giải phẫu thi thể sao?” Hoàng Tiểu Đào có chút bất ngờ.
“Không còn cách nào khác, thi thể đã bị phân hủy quá nghiêm trọng, đến cả khớp xương hay sụn cũng đã bị phân hủy, chỉ cần hơi động mạnh 1 chút sẽ làm thi thể bị rã ra. Không có dao thì kéo cũng được, tôi chỉ muốn xem qua dạ dày nạn nhân 1 chút!” Tôi giải thích.
Hoàng Tiểu Đào hỏi khắp 1 lượt, cuối cùng mang tới cho tôi 1 cái kéo nhỏ. Tôi dùng tay nhẹ nhàng nâng giữ phần dạ dày của nạn nhân lên, bảo Hoàng Tiểu Đào lót 1 tấm nilon phía dưới, đề phòng những thứ từ dạ dày chảy ra sẽ phá hủy mất những phần nội tạng khác. Sau đó tôi bảo mọi người lùi ra xa 1 chút, chính tôi thì cũng bắt đầu nín thở, bởi vì khi cắt mở dạ dày nạn nhân ra, làm sao có ai mà biết là có cái gì sẽ phun ra!!!
Quả nhiên, vừa có 1 đường kéo cắt xuống, đã nghe 1 tiếng “pục”, rồi có thứ gì đó phụt ra mang theo 1 thứ xú khí vô cùng ghê tởm! Tôi thì bởi vì ở quá gần nên ngay lập tức nhắm mắt lại đề phòng nó bắn vào mắt, lúc mở mắt ra chỉ thấy 1 dòng dịch màu đen cùng với 1 số thứ khác ùn ùn trào ra từ chỗ cắt.
Không ít cảnh sát thấy cảnh này thì sợ đến độ lùi liên tiếp về phía sau, tôi liều mạng dừng lại 1 chút, quay mặt ra chỗ khác hít 1 hơi! Dù đã quay đi nhưng xú khí vẫn rất kinh tởm, nếu trực tiếp hít vào từ phía trước thì chắc là tôi sẽ ngất đi mất.
Tôi lại tiếp tục dùng kéo cắt mở dạ dày của nạn nhân ra, nên biết rằng thành dạ dày được cấu thành từ 1 tầng cơ bắp khá kiên cố, tôi phải cố hết sức mới dùng kéo cắt ra được, mà tiếng kéo kèn kẹt kèn kẹt phát ra cũng làm tôi cảm thấy tê hết cả da đầu. Cắt ra xong, những đồ vật còn tồn đọng lại trong dạ dày nạn nhân đều chảy ra hết xuống lớp nilon lót sẵn phía dưới. Tôi liền bảo Hoàng Tiểu Đào lấy cho tôi thêm 1 túi nilon khác, nhận được túi, tôi liền nhấc cái lớp nilon lót sẵn lên, sau đó dùng túi nilon sạch bao bọc lấy dạ dày của nạn nhân, rồi đặt trở lại khoang bụng!
Làm như vậy thì nếu về sau phía pháp y có yêu cầu giải phẫu thi thể này 1 lần nữa thì các bộ phận nội tạng khác cũng sẽ không bị phá hỏng.
Tôi nhấc theo cái túi nilon chứa những thứ bên trong dạ dày nạn nhân chạy nhanh ra khỏi chỗ thi thể, hít lấy hít để không khí có phần trong lành. Bỗng nhiên, 1 đôi bàn tay đưa tới cho tôi 1 điếu thuốc, ngẩng đầu lên thì ra là Vương Viện Triều.
“Cảm ơn thúc, cháu không hút thuốc!”
Lão Vương cũng chả nói thêm câu nào, đưa luôn điếu thuốc kia lên miệng.
“Vương Viện Triều, ông tới từ lúc nào thế?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
“Nhận được điện thoại là tôi tới ngay.” Lão Vương trả lời.
Tôi cúi đầu nhìn xuống những thứ ở trong bao nilon, Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi có phát hiện được gì không, tôi trả lời rất nhỏ, làm cho Hoàng Tiểu Đào tuy vẫn hơi ghê tởm nhưng cũng đành phải thò đầu xuống: “Trông cứ như là hương liệu vậy?”
“Đúng thế! Trong này gồm có hoa tiêu, hoa hồi, vỏ quế, ớt!” Tôi phân tích.
Hoàng Tiểu Đào như muốn dựng ngược cả lông mày lên: “Thằng hung thủ khốn nạn này! Có phải nó muốn tôi từ nay về sau khỏi phải ăn những thứ này nữa không!” Sau đó lại hỏi tôi: “Nhưng tại sao trong dạ dày nạn nhân lại có những thứ này?”
“Có lẽ hung thủ muốn tẩm ướp từ bên trong để cải thiện hương vị thịt người!” Tôi đáp.
“Cải thiện… hương… vị!” Gương mặt cô ấy đúng là có vẻ đang run rẩy.
“Lúc nãy tôi để ý thấy thực quản của nạn nhân có dấu hiệu bị xước, có lẽ là đã bị nhét 1 cái ống vào, sau đó thông qua cái ống mà đổ đống hương liệu này vào, giống như người ta làm vịt quay bắc kinh vậy.”
“Biến thái!” Hoàng Tiểu Đào cau mày.
“Còn nữa, 2 chân nạn nhân có dấu hiệu bị buộc chặt, bên trong khoang mũi nạn nhân lại có 1 lượng máu lớn đọng lại, tôi đoán nạn nhân bị treo ngược lên sau đó mới bị cắt cổ…” Tôi dừng lại rồi nói tiếp: “Giống như người ta cắt cổ gà!”
Nghe thấy những lời này, những người có mặt quanh đó đồng loạt biến sắc. Nạn nhân này có lẽ là người đầu tiên bị hung thủ bắt cóc, lúc đó hung thủ có 1 ý nghĩ kỳ lạ thúc dục, hắn ép nạn nhân ăn vào 1 lượng lớn hương liệu, sau đó có lẽ hung thủ sẽ chờ đợi khoảng 12h đồng hồ cho hương liệu hoàn toàn “ngấm” vào nạn nhân, sau 12h đó hắn liền treo ngược nạn nhân lên, rồi cắt cổ lấy máu.
Coi 1 con người sống sờ sờ như là động vật, chăn nuôi rồi giết thịt, nếu hung thủ là người bình thường sẽ rất rất khó để bình tĩnh mà làm ra được những việc như vậy. Như vậy hung thủ phải có 2 đặc điểm rất quan trọng, 1 là không còn nhân tính, 2 là hung thủ phải có kinh nghiệm giết mổ động vật lâu năm.
Thi thể lần này và thi thể đầu tiên phát hiện được có rất nhiều điểm không tương đồng, nhưng vẫn hoàn toàn có thể kết luận là cùng 1 hung thủ, bởi vì từ 2 thi thể này có thể thấy được rất rõ ràng, hung thủ vẫn luôn tìm cách cải tiến nâng cao hương vị thịt người! Vì thế mà thủ đoạn của hung thủ có thể khác nhau sau mỗi lần ra tay.
Hiển nhiên là cách dùng hương liệu để cải biên hương vị này đã không thành công, thế nên lần thứ 2 gây án hung thủ mới dùng đến biện pháp gây tê.
Nói xong những lời này, tôi cũng hít vào 1 hơi thật sâu, đưa ra những phỏng đoán dựa theo tâm lý biến thái của hung thủ thế này cũng làm tôi loạn tâm đôi chút. Giống như người ta đi thăm dò 1 cái cống thoát nước đen thui, tối hù, dơ bẩn vậy, luôn mang lại cho người ta 1 tâm lý đặc biệt ghê tởm và áp lực.
Đặc biệt là khi tôi dựa theo tâm lý biến thái của hung thủ mà đưa ra những suy đoán, tôi có phần vừa không nỡ, vừa không dám đối mặt với thi thể nạn nhân đang nằm ở kia.
Mọi người xung quanh tôi đều đang im lặng, trầm mặc mất 1 lúc, có lẽ đối với đại bộ phận cảnh sát ở đây, trong suốt thời gian trong ngành đánh án cũng chưa từng phải đối mặt với loại hung thủ sở hữu tâm lý biến thái như vậy.
Cuối cùng, đánh tan sự im lặng và trầm mặc này lại là Vương Đại Lực, nó hưng phấn chạy tới chỗ tôi: “Tống Dương, thì ra mày ở đây! Thế nào, tao không đến muộn quá chứ?”
Vương Đại Lực nói xong liền nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, sau đó nó nhìn quanh, nhìn thấy cỗ thi thể kia thì lập tức sợ như là dẫm lên dây điện cao thế để trần vậy, nó nhảy dựng lên: “Ối mẹ ơi, con mẹ nó! Đây là người sao!”
Tôi hỏi nó: “Đồ tao nhờ mang tới đâu?”
“Đây, đây!”
Tôi liền bảo nó mở túi lấy ngay cái hộp “kẹo cao su” kia ra, bên trong là “tô hợp hương hoàn”, bởi vì chính tôi cũng sắp không chịu được cái mùi xú khí này nữa rồi. Nó nhanh chóng tìm được, đưa cho tôi 1 viên, tôi lập tức ngậm vào trong miệng, 1 mùi hương thanh mát mang theo mùi bạc hà xộc thẳng từ miệng lên mũi thấu tới tận não, thoải mái không thể tả nổi.
Tôi vẫn còn 1 ít bột tảo biển sót lại từ tối hôm trước, vẫn còn gói lại trong túi, tôi liền nhờ Vương Đại Lực lấy hộ, cả miếng vải đỏ đặc biệt của tôi nữa.
Tôi liền dùng 2 thứ này để khám nghiệm thêm 1 lần, giống hệt như ở thi thể trước, hung thủ đều mang găng tay, trên thi thể nạn nhân chỉ lưu lại 1 số “vết ấn” chứ không lưu lại vân tay. Nhưng trên túi nilon bọc xác thì lại thu được không ít dấu vết, chỉ tiếc đã bị ngâm quá lâu trong nước, những dấu vết thu được kia cũng không mang lại giá trị quá cao.
Tôi chăm chú nhìn những “vết ấn” và những dấu vân tay kia, Vương Đại Lực thì ở bên cạnh cứ luôn mồm hỏi gì đó nhưng tôi chẳng nghe ra được chữ nào với chữ nào.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Tống Dương, có phát hiện gì sao?”
Tôi như xuất thần mà nói: “Có vẻ là có 1 phát hiện cực lớn!”