Phần 91: Xưởng chế biến thịt
Tôi đi xuống trước, 1 tay còn lại kéo theo Hoàng Tiểu Đào đi sau, tiến vào trong căn hầm, chiếc thang sắt này đã có từ lâu, quanh năm bị hơi ẩm bao phủ đã bị ăn mòn đi phần nào, lại thêm vô cùng trơn trượt, thế nên chúng tôi phải lần dò từng bước 1 thật cẩn thận!
Vách tường hầm được ốp các loại gạch men đã cũ, không còn nhìn ra được màu sắc nguyên bản, trên mặt gạch vẫn còn lưu lại 1 ít vệt nước, trên đỉnh trần hầm có treo 1 bóng đèn dây tóc nhưng cũng khá chập chờn lúc sáng lúc tối.
Toàn bộ diện tích tầng hầm được chia ra làm 2 bởi 1 tấm mành nhựa trong, tôi ngửi thấy rõ ràng phía sau bức mành kia là mùi máu tươi vô cùng nồng đậm, mà lại chính là mùi máu người nữa.
Người xưa có câu, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, đi tìm khắp nơi hóa ra hung thủ vẫn luôn ẩn nấp ngay ở dưới mi mắt chúng tôi. Hoàng Tiểu Đào rút súng ra, biểu tình trở nên vô cùng nghiêm trọng, cảnh giác!
Tôi đưa tay gạt tấm mành ra, Hoàng Tiểu Đào tiến vào phía bên đó cùng với tôi, trên trần nhà có 1 loạt móc sắt đã rỉ sét, chắc là dùng để treo thịt lên, ở trên móc vẫn còn đọng lại rất nhiều vết máu. Ngay trên cái bàn sắt ở giữa phòng có 1 cái bao nilon màu đen rất lớn, từ hình dạng của bao nilon, có lẽ bên trong bao nilon này là 1 xác người, từ mấy cái cạnh bàn, máu tươi liên tục nhỏ xuống, đọng thành 1 vũng nho nhỏ dưới mặt sàn.
Ở 1 góc bàn khác, có 1 cái thớt lớn hình tròn, trên mặt thớt là chi chít các vết dao. Cái thớt này có lẽ cũng đã được sử dụng từ lâu rồi, vì mặt thớt đã lõm hẳn xuống, trên mặt thớt vẫn còn đọng lại 1 ít máu nữa. Bên cạnh thớt là 1 đống các loại dao, từ dao chặt thịt, đến dao lọc xương, chuôi dao nhẫy mỡ, lưỡi dao sắc lạnh như tỏa ra hàn quang.
Phía dưới cùng của chiếc bàn, có gắn 1 cái máy xay thịt, bên dưới đặt 1 cái chậu đỏ. Bên trong chậu còn dính lại 1 ít thịt xay rồi! Chắc là thịt người đến 99%
Nhìn cảnh tượng trong căn hầm này, tóc gáy tôi như dựng ngược hết lên, dọc sống lưng thì lạnh buốt từng cơn mồ hôi lạnh! Không còn nghi ngờ gì nữa, căn hầm này chính là nơi dùng để gia công thịt người!
Hoàng Tiểu Đào lập tức rút điện thoại ra gọi điện về cục, đang lúc cô ấy gọi điện, tôi nghe thấy 1 vài tiếng động ở sau lưng, dường như là tiếng bước chân vô cùng rón rén nhẹ nhàng, tôi lập tức quay đầu nhìn lại.
1 bóng dáng mơ hồ, cao lớn đang đứng phía sau bức mành, tay đang giơ cao 1 chiếc gậy khá lớn. Nói thì lâu nhưng việc xảy ra thì nhanh, chỉ nghe vụt 1 tiếng, đã thấy chiếc gậy trực tiếp đi qua tấm mành, Hoàng Tiểu Đào kêu lên thảm thiết, chiếc di động văng ra xa, từ trán cô ấy máu tươi lập tức đổ xuống đầm đìa.
Hoàng Tiểu Đào vội vã lui về phía sau, 2 tay giữ chặt khẩu súng, chĩa về phía bóng dáng kia: “Lập tức buông vũ khí! Nếu không tôi nổ súng!”
1 cách chậm rãi chiếc mành 1 lần nữa bị cây gậy lăn bột gạt ra, chiều dài cây gậy có lẽ phải đến 1 mét, hoàn toàn có thể coi là thứ vũ khí lấy mạng người, bóng dáng phía sau bức mành cũng theo đó mà hiện ra, còn ai khác ngoài Canh lão!
Nhưng trông ông ta bây giờ cứ như 1 người khác, gương mặt không mang 1 nét âm trầm khủng bố nào, trái lại còn có vẻ đang tươi cười, từ khóe miệng có cảm giác đang chảy ra 1 dòng nước miếng, cặp mắt thì nhìn chăm chăm vào 2 chúng tôi, tựa hồ như hổ đói gặp được đồ ăn.
Đầu tôi lúc ấy không hiểu ra được chuyện gì, tại sao Canh lão lại có thể xuất hiện bất ngờ sau lưng chúng tôi theo cái cách mà thần không biết, quỷ không hay như vậy? Sau này không vụ án đã xong mới có thể hối hận, hóa ra lúc chúng tôi đi xuống dưới, đã hoàn toàn bị cái xưởng thịt này thu hút, không quan tâm đến những chỗ khác. Trong khi lúc đó Canh lão phát hiện có người đi xuống, nên đã âm thầm nấp vào chỗ chứa khoai tây, củ cải, chặn đi đường lui của 2 chúng tôi.
“Thịt! Thịt đưa tới cửa rồi!” Canh lão lẩm bẩm, tuy âm thanh là từ miệng ông ta mà ra, nhưng cứ như là của 1 người khác vậy.
“Ông là ai?” Tôi hỏi.
“Tao là người mà chúng mày vẫn luôn tìm đây! Mã Kim Hỏa là tao đây!” Hắn ta đáp.
Chúng tôi kinh sợ! Canh lão lại là Mã Kim Hỏa! Chẳng lẽ lão ta là 1 người đa nhân cách sao?
Thực ra trước kia tôi cũng không hẳn là không nghĩ tới trường hợp này, nhưng mà lúc ấy tôi cũng chỉ cho rằng tên Mã Kim Hỏa kia là 1 cá nhân khác với Canh lão, mà Mã Kim Hỏa lại bị tâm thần phân liệt mà thôi. Có đánh chết thì tôi cũng không bao giờ nghĩ tới, Mã Kim Hỏa mà chúng tôi truy tìm mấy ngày nay lại không tồn tại, hắn ta hóa ra lại chỉ là 1 nhân cách khác của Canh lão.
“Đừng nói láo, ông là Canh lão! Tôi ra lệnh cho ông buông bỏ vũ khí ngay lập tức! Quanh khu vực này đã có người của tôi trông chừng rồi!” Hoàng Tiểu Đào quát lớn.
Tôi chợt nhận ra, cô ấy đang cố tình nói to lên những điều ấy, bởi vì có lẽ chiếc điện thoại bị đánh bay vào 1 góc kia vẫn còn đang giữ cuộc gọi, người ở cục cảnh sát có thể dựa vào những điều cô ấy nói mà nhanh chóng tới tiếp viện.
Canh lão như không hề nghe thấy những gì cô ấy nói, cứ 1 bước lại 1 bước tiến lại gần, trên mặt lộ rõ vẻ tham lam, đói khát, lại như vô cùng điên cuồng. Có lẽ trong mắt hắn ta bây giờ, chúng tôi chỉ là 2 đống thịt sống, chẳng khác gì trâu lợn. Hắn ta cũng không ý thức là mình đang phạm tội, hắn ta giết người chỉ là vì muốn có thịt để làm bánh bao. Hắn ta ra tay chỉ đơn giản là vì muốn được ăn, đây mới chính là nguyên nhân làm tôi lúc này cảm thấy không rét mà run.
Canh lão đột nhiên vung cán chày lăn bột lên cao, Hoàng Tiểu Đào cũng đồng thời nổ súng, sau đó, cây súng bay khỏi tay cô ấy, viên đạn cũng đã bị trượt, chỉ bắn trúng vào vai trái của Canh lão mà thôi. Canh lão cúi đầu xem xét vết thương trên vai trái của mình, sau đó nhe răng trợn mắt, phẫn nộ mà quát: “Dám làm tao bị thương? 2 con cừu non ngoan cố này!”
Sau đó hắn điên cuồng vung cán chày lên.
Canh lão này dáng người cao to, cây chày trong tay ông ta có lẽ phải nặng đến cả chục cân, mỗi lần đập về phía trước tựa hồ như muốn làm nát sàn hầm, khiến cho chúng tôi phải không ngừng lui ngược về phía sau, chỉ chốc lát đã lùi đến chiếc bàn mổ giữa phòng.
Cây chày trong tay hắn ta cứ huơ qua huơ lại, có lúc chạm vào cái chao đèn, ngọn đèn lắc lư qua lại, làm cho khuôn mặt biến thái của hắn ta lúc sáng lúc tối, trông lại càng đáng sợ. Lúc này tôi mới để ý tới, tay trái Hoàng Tiểu Đào đang ôm chặt lấy cổ tay phải, hóa ra cổ tay phải cô ấy lúc nãy đã bị hắn ta đánh cho bị thương sưng vù lên, cô ấy nói với tôi: “Tôi ở lại cản hắn, cậu mau đi gọi người tới hỗ trợ!”
“Không được!” Tôi lập tức từ chối.
“Đừng có cãi, cậu không biết chiến đấu, để tôi giữ chân hắn, cậu mau chạy đi!”
Nói xong, cô ấy đã lao vụt về phía Canh lão, hình thể 2 người hoàn toàn khác biệt nhau, Canh lão đứng trước Hoàng Tiểu Đào cứ như là người khổng lồ. Hoàng Tiểu Đào chớp thời cơ, tung chân đá mạnh vào mạng sườn của Canh lão, thế nhưng cả cái thân thể to lớn của ông ta chỉ hơi rung động lên 1 tí, sau đó ông ta chụp lấy chân của Hoàng Tiểu Đào: “Haha, chân đẹp! Nấu lên chắc chắn là rất thơm ngon đây!”
Vừa nói, nước dãi của hắn ta đã chảy ròng ròng xuống chân Hoàng Tiểu Đào, sau đó tay kia của hắn ta vung cây chày lên, nhằm thẳng vào đỉnh đầu của Hoàng Tiểu Đào vụt tới.
Tôi sợ hãi muốn hét lên, thế nhưng Hoàng Tiểu Đào lại dựa vào thế đó mà tung người lên, thân thể nhỏ nhắn xoay giữa không trung, bên chân còn lại hung hăng đá thẳng vào cổ của Canh lão.
Canh lão tuy có cơ thể to lớn, nhưng cũng bị đá này làm cho chấn động, phải hạ tay xuống chống vào bàn mới có thể đứng vững lại được. Sau đó hắn ta tiện tay vứt luôn cây chày, rút ra 1 thanh dao phay rất lớn từ giá treo trên tường, Hoàng Tiểu Đào nhận ra tình hình không ổn, lập tức lùi lại rất nhanh về phía sau.
Nước dãi trong miệng Canh lão không ngừng chảy dài, cặp mắt lúc này như của diều hâu dõi theo Hoàng Tiểu Đào, dao phay trong tay liên tục chém về phía trước, làm cho Hoàng Tiểu Đào lại phải lúi ra chiếc bàn mổ. 2 tay cô liên tục quờ quạng ra sau lưng, hy vọng tìm được vật dụng nào khả dĩ chống lại hắn ta, nhưng mà trên mặt chiếc bàn sau lưng cô ấy bây giờ chỉ có 1 chiếc túi nilon đen đựng thi thể mà thôi.
Tôi tuy là sợ hãi vô cùng, nhưng mắt nhìn thấy Canh lão đang liên tục dồn ép Hoàng Tiểu Đào tôi không thể mặc kệ được, liền cắn môi, tiến lên nhặt lấy cây chày đang nằm lăn lóc dưới đất, sau đó không nghĩ gì nhiều, nhằm thẳng đầu Canh lão mà đập liền 2 gậy. Chỉ nghe âm thanh bộp bộp phát ra, mà đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi cầm thứ gì nặng như thế để đánh người, 2 cổ tay tôi tựa như muốn tê dại cả đi.
Canh lão quay lại nhìn tôi, nghiến răng kèn kẹt, máu tươi từ trán hắn ta chảy xuống đầm đìa trên mặt, càng làm cho khuôn mặt hắn ta trở nên đáng sợ: “Sao lại ngoan cố đến như thế!!!”
Hắn ta nổi giận gầm lên, quay dao chém về phía tôi, lưỡi dao xé gió, theo bản năng tôi lập tức giơ cây chày lên chắn đỡ lại, không ngờ phát chém của hắn ta cũng chém bay đến 1/3 cây gậy! Con mẹ nó, sức chém đến thế quá là mạnh rồi.
Tôi ngây hết cả người ra, Canh lão lại co chân đá thẳng vào bụng tôi. Tôi loạng choạng lùi liên tiếp về phía sau, bụng dạ như muốn lộn hết cả lên, đau quặn từng đợt, cái chày cũng rơi mất từ lúc nào không biết. Lúc này Hoàng Tiểu Đào quát lớn 1 tiếng, từ phía sau bổ nhào lên người Canh lão, đôi tay ghì chặt lấy cổ lão ta.
Canh lão lúc này cứ như 1 con trâu điên, không ngừng lắc lư thân thể hết bên này đến bên kia, tựa như sắp ném văng Hoàng Tiểu Đào ra đến nơi, sau cùng lão ta quay lưng lại phía bức tường, rồi liên tục lùi về phía sau phải đến 4 5 lần, âm thanh phát ra thình thình, tôi cảm tưởng Hoàng Tiểu Đào sẽ bị lão ta ép cho chết bẹp mất.
Quả nhiên chỉ sau 4 – 5 lần như thế, đã thấy Hoàng Tiểu Đao vô lực mà trượt xuống từ phía sau lưng lão ta. Canh lão tóm lấy tóc cô ấy, nhấc lên, cơn đau khi tóc bị kéo ngược lên vô tình lại đánh thức Hoàng Tiểu Đào dậy, cô ấy vùng vẫy tóm lấy đôi tay to bản của Canh lão, ra sức cạy mở muốn thoát ra, khuôn mặt đau đớn tột cùng.
Canh lão giơ cao con dao trong tay: “Cứ yên tâm! Tao nhất định sẽ đem mày làm thành loại bánh bao thơm ngon nhất!”
Mắt thấy con dao tai ác kia sắp chém tới cổ Hoàng Tiểu Đào, tôi không kịp suy nghĩ gì nữa, quơ đại 1 con dao trên giá, hình như là con dao lọc xương thì phải, sau đó lao vọt về phía Canh lão, hắn ta nghe thấy tiếng động cũng quay người lại, nhưng đã chậm hơn tôi 1 nhịp.
Phụp 1 tiếng, con dao lọc xương nhọn hoắt trong tay tôi đâm thẳng vào cái eo đầy mỡ của Canh lão, ngập hẳn vào đến 1 nửa thân dao…