Phần 10
Hôm sau em dậy sớm để về quê, em sẽ ở quê một ngày với bố mẹ xong mới về HP. Thế là cả ngày hôm nay sẽ không có em bên cạnh. Cảm giác cứ thấy thiếu thiếu. Buổi sáng tôi ra cửa hàng giám sát thợ làm việc. Đến tầm 10 giờ thì phóng qua shop ở đường Lương Khánh Thiện xem thợ làm đến đâu rồi. Đến đấy thì gặp Huyền cũng đang ở đó. Shop này việc thiết kế tôi giao cho em. Thấy tôi tới em tới chỗ tôi chào hỏi ngay.
– Em chào sếp ạ.
– Ặc, đã cho anh lên chức sếp từ bao giờ thế.
– Anh không là sếp thì là gì, hi. Mà Nhi đâu anh?
– Em ấy về quê mai mới lên, bên này tốt cả chứ em?
– Vâng, chắc xong ngày mai là xong thôi anh.
Tôi đi xem vài vòng rồi tạm biệt Huyền.
– Anh về nhé, mai anh qua.
– Anh ơi. (Huyền gọi tôi)
– Sao em?
– Anh ăn cơm chưa, đi ăn với em nhé.
– Anh chưa.
– Thế đi ăn luôn với em đi.
– Uhm, cũng được.
– Mà anh chở em nhé, em đi lấy mũ.
Huyền ngồi sau tôi hai tay ôm hờ lấy eo. Tôi hỏi em thích ăn gì. Em bảo thích ăn cơm. Con bé này ngày nào cũng ăn cơm không chán à – tôi nghĩ thầm. Tôi chở em vào một quán cơm sườn trên phố Cầu Đất, quán này ngon có tiếng tại HP. Vào chọn được chỗ ngồi, tôi gọi 2 suất. Nhìn em ăn ngon lành tôi cũng thấy vui vui. Một tình huống khá bất ngờ xảy đến. Tôi ăn chẳng may để một hạt cơm dính trên mép. Huyền lấy giúp tôi và bỏ vào miệng nhai luôn. Em nhìn tôi rồi cười làm tôi khá ngượng. Sau tình huống đấy tôi thấy không ổn với con bé này rồi.
– Em làm anh xấu hổ quá, nhắc anh là được rồi.
– Hì. Hạt cơm đó ngon thật.
– Lại còn đùa được, con bé này buồn cười.
– Ngon thật mà.
– Chịu em.
Ăn xong 2 đứa đi uống cafe. Tôi chọn quán có ban công, khi uống có thể nhìn xuống đường ngắm dòng người qua lại. Ở đây có món cacao trứng mà tôi rất thích. Nhấp ngụm cacao nóng hổi giữa thời tiết lạnh như vậy thật không gì tuyệt hơn. Vẻ đẹp của Huyền thật cuốn hút làm tôi không thể không ngắm em được. Thỉnh thoảng tôi liếc ngắm Huyền, thấy em cũng đang nhìn tôi, hai mắt chạm nhau, em mỉm cười e lệ. Nếu không có Nhi làm bạn gái thì tôi cũng đã cố tìm cách cưa đổ em rồi. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì em lên tiếng…
– Anh! Em với Nhi ai xinh hơn?
– Hả…
– Em với Nhi ai xinh hơn?
– Ờ thì mỗi người một vẻ, ai cũng xinh hết.
– Biết thừa anh sẽ trả lời thế.
– Tại em hỏi câu khó quá.
– Khó gì chứ, anh chỉ việc trả lời thật lòng thôi mà.
– Hì, em cứ biết là em rất đẹp là được rồi.
– Thật hả anh, hi hi.
– Em biết thừa điều đấy mà. Làm gì có ai không biết mình xinh đẹp cơ chứ.
– Nhưng em thích anh nói ra điều đấy cơ.
– Anh nói thì được gì chứ, ha ha.
Điện thoại rung… là Nhi.
– Alo em à. Về đến nhà chưa?
– Vâng, em về đến rồi. Anh ăn cơm chưa?
– Anh ăn rồi, đang ngồi cafe.
– Ngồi với ai à?
– Ừ, anh ngồi với Huyền.
– Dạ… thế anh nói chuyện với chị ấy đi. Em cúp đây.
– Này, vội thế… alo.
Em cúp máy rồi. Con bé này sao thế nhỉ. Đang nói chuyện.
– Nhi hả anh? – Huyền hỏi tôi.
– Ừ, con bé này buồn cười thật, chưa nói xong đã cúp.
– Em biết vì sao rồi.
– Vì sao hả em.
– Anh không biết thật hay giả vờ không biết thế.
– Ai mà biết, thôi kệ đi. Em uống gì nữa không anh gọi.
– Em thôi, mà mình về thôi anh.
Chở Huyền về là tôi gọi điện luôn cho Nhi. Con bé thái độ lạ lắm… Bấm số em… đợi một hồi chuông dài mà em vẫn không bắt máy, tôi hơi sốt ruột. Toan tắt đi thì…
– Anh à. (Giọng Nhi nghe khác)
– Em vừa sao thế, đang nói chuyện mà cúp vội thế.
– Anh đang ở với chị Huyền à?
– Không, anh chở Huyền về rồi. Nhi này…
– Dạ.
– Có chuyện gì thì phải nói anh biết nhé, giấu thì anh giận đấy.
– Em ghét anh…
– Hả… anh làm gì sai à?
– Anh thích chị Huyền, cái cách anh nhìn chị ấy em biết thừa… hức… hức… (giờ mới biết con bé đang ghen, bình thường suy nghĩ nhanh nhạy lắm tự dưng hôm nay éo nghĩ ra)
– Đâu có, em là bạn gái anh mà.
– Anh chỉ thương hại em thôi… em biết hết… anh đã bao giờ nói yêu em? Em biết đâu là tình yêu đâu là tình thương chứ… Em không xứng với anh… hức… hức…
– Này này, có gì mà xứng mới chả không xứng.
– Em chỉ là con điếm thôi… một con điếm thôi anh hiểu không… hức… hu… hu…
– Được rồi, em muốn thế chứ gì? Cứ ôm cái tư tưởng của em mà sống đi…
Không giữ được sự bình tĩnh, tôi đã to tiếng với Nhi. Tại sao em cứ phải hạ thấp bản thân như vậy, tôi giận em, thực sự rất giận… Được rồi em muốn làm gì thì em làm… em làm tôi thất vọng rồi…
Cả chiều hôm đấy tôi như người mất hồn, làm việc gì cũng chả tập trung được. Gần tối thì Huyền gọi điện cho tôi, rủ tôi đi ăn tối, vì đang rảnh nên tôi cũng đồng ý. Em lại kêu tôi đến đón… haiz… tính tiểu thư ăn vào máu rồi đây. Trong bữa ăn tôi chả nói câu nào… Huyền cũng hỏi tôi mấy câu nhưng tôi chỉ cười. Và em cũng nhận ra tôi đang có chuyện không vui. Em rủ tôi đi xem phim… Ừ thì đi… Em chọn một bộ phim hài nhưng cả buổi tôi chả cười lấy một tiếng… Trong đầu tôi lúc này đang rất rối bời… mấy lần định rút điện thoại toan gọi cho Nhi nhưng lại đút vào túi… Bất chợt Huyền nắm lấy tay tôi.
– Sao tối nay anh lạ thế.
– Không sao đâu em.
– Không sao là sao, thái độ của anh hiện hết lên mặt rồi kìa. (Em đưa tay vuốt nhẹ má tôi)
– Thôi, xem phim đi em…
Xem xong phim tôi chở Huyền về nhà… Ngồi sau tôi em không còn ôm hờ nữa mà ôm chặt luôn, ngực em áp vào lưng tôi và tôi cảm nhận rõ độ mềm cũng như độ to của chúng. Nhưng tôi chả có tâm trí đâu mà thưởng thức nữa. Về đến trước cửa nhà em, em vẫn không xuống mà vẫn ngồi trên xe ôm lấy tôi.
– Về đến nhà rồi kìa em. – Tôi nhắc Huyền.
– Em biết, nhưng cho em ôm anh thế này một lúc nữa đi.