Phần 11
– Em cảm ơn anh tối nay đã bên em.
– Có gì đâu chứ.
Huyền xuống xe. Bất ngờ em hôn nhẹ lên má tôi… “đây là quà cảm ơn… em còn hành anh dài dài… anh ngủ ngon nhé”, nói xong em chạy vào nhà. “Cô bé này cũng dễ thương đấy nhỉ” – tôi nghĩ thầm. Nhưng nghĩ về Nhi, tôi lại thở dài…
Trời đã khuya rồi nhưng tôi không về nhà. Phóng thẳng xe ra hồ Đào… “thím ơi lấy con chai rượu và con mực nhé”. Ngồi lai rai một mình thế này cũng có cái thú của nó… trời lạnh uống rượu vào thật…
– Alo Vũ à, ra hồ Đào uống với tao…
Tôi đã ngà ngà say rồi… tôi muốn có người nói chuyện, Còn ai hợp hơn Vũ nữa… thằng bạn thân của tôi. Chưa đầy 15 phút nó đã có mặt… từng làn gió lạnh lùa vào trong áo làm tôi run lên… Hôm nay lạnh, rất lạnh.
– Mày sao thế? – Vũ hỏi tôi.
– Mày biết cái Nhi làm nghề gì rồi đúng không?
– Ờ, tao biết… tao cũng biết mày chả quan tâm đâu.
– Uhm… tao không quan tâm nhưng Nhi thì có.
– Sao… nó từ chối mày rồi à…
– Uhm… tao giận nó… rất giận… tao rất kỳ vọng vào Nhi… tao muốn nó làm lại cuộc đời…
– Mày phải hiểu cho Nhi chứ… trong thâm tâm nó đau lắm chứ… nó đến với mày với tư cách một đứa cave… nó tự ti về bản thân lắm chứ…
– Sao tao không biết điều cơ bản ấy… Tao đối xử với nó như nào… chúng mày đều biết hết mà…
– Bọn tao biết mày sống như thế nào, thế nên bọn tao rất nể mày, thậm chí phục mày… Nhưng Nhi mày phải giúp nó chứ… mày phải làm nó tự tin mà sống chứ…
– Tao cố rồi… hết sức rồi… Nhi cứng đầu…
– Giờ mà mày bỏ cuộc thì Nhi quay lại con đường làm điếm mày có chấp nhận không?
Câu nói đó của Vũ như làm tôi bừng tỉnh. Không… không được… Nhi không thể làm điếm được, tôi đã nói rồi… tôi sẽ không cho bất kỳ thằng nào động vào em nữa… em chỉ là của tôi thôi… một mình tôi. Rút điện thoại ra bấm số em… “Thuê bao…”. Cái đkm… em làm cái mẹ gì mà tắt máy vậy… tôi bấm lại lần nữa… “Thuê bao…” – thuê bao cái cmm, tôi chửi thầm…
– Nhi tắt máy rồi… – tôi thở dài…
– Thì mai gọi – Vũ trả lời.
– Tao thấy không ổn.
– Không ổn cmm, mai gọi thì chết ai, nửa đêm rồi bố trẻ, để con người ta ngủ chứ.
– Tao biết tao phải làm gì rồi… về thôi.
Thằng Vũ nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Và nó đã nhìn thấu tôi.
– ĐMM, đừng bảo với tao mày tính phóng xe lên Lạng Sơn… Lần trước mày đi làm gì đừng tưởng bọn tao không biết.
– Cái đm… chả có cái lồn gì giấu được chúng mày.
– Đkm thằng điên này, giờ mày say rồi phóng lên đấy thì chết cmm.
– Kệ bố… mày về đi.
Tôi vặn ga toan phóng đi thì Vũ chặn lại.
– Đm thằng điên này về ngay.
– Ờ thì về, bỏ ra tao về.
Lần này Vũ cũng buông xuôi rồi, có cản nữa thì tôi vẫn làm.
– Được rồi, để tao đi với mày – Vũ nói với tôi.
– Cái gì?
– Mày điếc à, tao sẽ đi với mày…
Nói xong Vũ nhảy lên xe tôi…
– Thế còn xe của mày thì sao? – Tôi hỏi.
– Đm quên đấy, giờ đi cũng về nhà tao cất xe.
Sau khi về nhà Vũ, nó lấy ra 2 cái áo khoác to để 2 đứa mặc. Thời tiết thế này phóng lên Lạng Sơn mà ăn mặc phong phanh chắc chết giữa đường mất. Vũ chở tôi, 2 thằng phóng xe đi trong đêm… Lại một kỷ niệm đáng nhớ nữa. Trời mưa lất phất, mặt tôi lạnh buốt. Tự dưng cảm thấy có lỗi với thằng bạn, nó nhiệt tình quá mà. Nhớ hồi cấp 3 hai thằng ghét nhau như tró mấy lần suýt choảng nhau vì cùng thích con nhỏ cùng lớp. Nhưng lên lớp 12 sau một vụ choảng nhau với lớp bên cạnh, hai thằng từ đấy thân hơn anh em. Còn con nhỏ hai thằng cùng thích năm cấp 3 giờ không biết em nơi phương trời nào nữa). Đúng thời trẻ trâu nó lắm chuyện thế. Hai thằng vừa đi vừa mò đường vừa thay phiên nhau lái xe. Đến Lạng Sơn thì trời cũng đã sáng. Vì quá mệt nên hai thằng nhất trí thuê nhà trọ ngủ một giấc.
Mệt quá cũng chả còn nhớ tới Nhi nữa. Đặt lưng xuống giường là ngủ say như chết. Ngủ dậy thì cũng đã 1h chiều. Hai thằng trả phòng rồi đi ăn. Mà tôi cũng chả nhớ đường về nhà Nhi nữa… rách việc rồi. Gọi điện cho em thì vẫn thuê bao… Tôi cố lục trí nhớ xem đi hướng nào… Sau hơn 3 tiếng đồng hồ vừa mò đường vừa hỏi cuối cùng cũng tìm được nhà em… Tôi thấy Nhi đang đứng trước cửa nói chuyện với một thằng tóc đỏ. Tôi bảo Vũ dừng xe lại, đứng từ xa quan sát. Tôi thấy thằng kia rất to tiếng với em, nó kéo tay em đi nhưng em vùng vằng không chịu. Bỗng nó kéo mạnh tay em vào người rồi ôm chặt em. Nhi vẫn miễn cưỡng đẩy nó ra. Rồi Nhi tát nó một phát, em nói cái gì đó tôi nghe không rõ.
Thằng kia đẩy Nhi ngã ra, chửi to, đứng từ xa mà tôi vẫn nghe thấy: “Đm con phò này, mày có đi làm lại không thì bảo”. Máu nóng bốc lên tới đầu rồi, tôi bảo Vũ phóng xe ra chỗ Nhi. Đến gần tôi nhảy xuống đấm mạnh vào mặt thằng tóc đỏ một cú, nó ngã ra đất. Tôi nhảy vào đấm tiếp không cho nó cơ hội phản kháng. Vũ cũng xuống xe sút mấy phát vào bụng nó. Thằng tóc đỏ bị ăn đòn bất ngờ nên cứ nằm chịu trận.
Nhi chạy tới kéo tay tôi “Anh Tuấn, anh Tuấn, đủ rồi, tha cho anh ấy đi… hu… hu” – em vừa nói vừa khóc. Cảm thấy thằng kia không thể đứng dậy được nữa tôi mới buông nó ra. Nhi vẫn đứng ôm tôi khóc. Thằng kia cũng gượng dậy bỏ đi, trong lúc bỏ đi nó quay lại chửi “Đm lũ chúng mày, chúng mày cứ đợi đấy”. Thấy thế tôi và Vũ định xông ra nện nó tiếp thì Nhi cản lại. “Thôi… các anh tha… cho nó đi…”. Tôi ôm Nhi vào người.
– Cho anh vào nhà em nghỉ đã… mệt quá… – Tôi nói.
– Không được, thằng kia tí nó gọi lũ bạn nó đến thì anh nguy mất – Nhi trả lời.
Tôi thấy cũng có lý, đang ở nơi đất khách quê người nó gọi hội đến xử thì tôi và Vũ chắc bỏ mạng ở đây. Không gì kinh hơn trai làng.
– Được rồi… vào thành phố đi – Tôi bảo Nhi.
Bọn tôi kẹp 3 chạy xe vào thành phố. Cũng may không gặp mấy anh giao thông. Bọn tôi vào một quán café. Lúc này tôi mới được nói chuyện với Nhi. Thằng Vũ biết ý ra bàn khác ngồi. Tôi ngồi cùng Nhi nhưng không nói gì, một lúc sau em mới hỏi.
– Anh lên đây lâu chưa. – Nhi hỏi.
– Lên từ sáng.
– Các anh đi buổi đêm hả.
– Uhm.
– Chết… nguy hiểm thế… anh mà làm sao thì…
– Em thôi đi… sao em không nghe điện thoại của anh… (Tôi quát)
– Em… em…
– Em làm anh thất vọng đấy. Có phải em định không gặp anh nữa… rồi lại đi làm gái hả…
– Hu… hu… không… không phải… không phải đâu anh ơi…
– Thế em giải thích đi.
– Hức… em nghĩ mình không có tư cách để gặp anh… sáng nay em có gọi điện nhờ Hưng… bạn trai cũ của em để xin hộ em vào làm ở xưởng may nhà anh ấy… vừa nãy thì anh ấy đến nhà ép em phải đi làm gái… hức… hu… em không chịu nhưng anh ấy vẫn ép…
– Em có thấy ai dại bằng em không? Tốt đẹp thì không muốn, lại muốn… Hay em vẫn còn tình cảm với thằng kia?
– Không… không… bây giờ em chỉ có anh thôi… hức… em sai rồi… sai rồi anh ơi…
– (Thấy em khóc tôi cũng dịu lại) Được rồi, bây giờ nghe anh nói này.
– Dạ.
– Em nên nhớ em sắp làm bà chủ rồi. Em tự tin lên, không phải xấu hổ về bất cứ việc gì về bản thân cả.
– Vâng.
– Và em cũng đừng nhắc đến tư cách hay không tư cách. Anh cũng tốt đẹp gì hơn em. Em từng hỏi anh có khinh em làm nghề đấy không, giờ anh hỏi lại em, em có khinh anh khi anh đi chơi gái không?
– Em… em… không…
– Thế bây giờ em đang là bạn gái ai nào?
– Chỉ có anh thôi.
– Thế cùng anh về Hải Phòng thôi nào.
– Dạ.
Tôi bảo em đi xe khách về, còn tôi và Vũ phóng xe về. Tôi may mắn vì có thằng bạn như Vũ. Nếu hôm qua tôi đi LS với tình trạng say rượu như thế thì không biết bây giờ tôi đang nằm dưới gầm xe nào rồi. Nó cũng không kỳ thị Nhi, những lời khuyên chân thành của nó đã khiến tôi không thể bỏ mặc Nhi được. Nó giúp tôi, giúp cả Nhi nữa.
– Cảm ơn mày nhé – tôi nói.
– Đm, mày gay à… tự dưng ủy mị vkl.
– Cái đmm cảm ơn thôi cũng chửi.
– Cảm ơn thì mời bố 1 bữa.
– Đm, còn phải nhắc… 1 bữa Đồ Sơn nữa nhé.
– Ngon, được thế còn gì bằng…
Về đến HP thì cũng đã tối. Sau khi thả Vũ về nhà, gọi điện cho Nhi thì em đã ở nhà mẹ tôi rồi. Phóng về nhà thấy Nhi đang ngồi uống nước với mẹ tôi. Tất nhiên gặp mẹ thì không thể không nghe chửi.
– Thằng kia mày đi đâu từ đêm qua mà giờ mới mò về.
– Con phải về nhà con chứ, con có nhà cơ mà.
– Mày đừng có nói dối, về nhà gì mà bộ quần áo này mày mặc từ sáng qua mà giờ vẫn chưa thay.
– Ơ… mà mẹ soi khiếp thế…
– Mày đi tắm đi, bốc mùi lên kinh quá.
– Dạ… Nhi lên với anh…
Tôi dắt tay Nhi chạy biến vào phòng. Đóng cánh cửa lại thì em ôm chầm lấy tôi.
– Em có lỗi với anh… anh với mẹ tốt với em thế mà em nỡ… hức… hu… hu… – Nhi nói trong làn nước mắt.
Tôi không nói gì, nâng cằm em lên và đặt vào môi em một nụ hôn thật ngọt. Tôi muốn em tự tin vào bản thân, muốn em bỏ qua mặc cảm. Nhưng muốn em làm được chắc phải thêm thời gian.
Em tắm cho tôi như mọi lần nhưng tối nay tôi và em đều khá mệt sau quãng đường xa nên tôi ôm em ngủ. Không có làm gì đâu các bác khỏi hóng. Hôm sau thì tôi đã phải đi làm, thời gian nghỉ tết đã hết, giờ là thời gian kiếm tiền. Việc ở shop quần áo thì để 2 em Nhi và Huyền lo hết. Tôi dặn Nhi nếu khúc mắc gì hay có thiếu về tiền bạc gì thì phải gọi ngay cho… mẹ tôi.