Phần 3
– Uhm, Nhi kute đấy à. (Tôi cố trêu để em không biết tôi đang buồn)
– Eo ôi, kute gì anh. Hi. Mà bảo gọi lại cho em sao anh không gọi làm em đợi mãi.
– Anh… anh…
– Em nghe giọng anh là biết rồi, anh đang có chuyện chứ gì, xì. (Cô nhóc tinh ý quá).
– Uhm, anh không được vui.
– Sao không vui, kể em nghe đi.
– Chuyện tình cảm ấy mà, anh không muốn nhắc. Qua rồi thì thôi.
– Giá em ở bên anh lúc này, em sẽ chiếm lấy đôi môi ngọt như kẹo của anh.
– Ha ha, anh cũng mong thế.
Chợt trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ.
– Hay là anh ra ngoài đấy với em nhé. – Tôi nói.
– Nhưng mà… muộn rồi anh.
– Muộn gì, anh ra đấy.
– Nhưng em về quê rồi.
– Thế hả, thế quê em ở đâu?
– Lạng Sơn anh ạ.
– Uầy, xa nhỉ.
– Vâng.
– Nhi này.
– Dạ. (Yêu vãi đái)
– Hay là anh về quê em chơi nhé. (Thất tình nên đầu óc tôi lú cmnr, đưa quyết định khá là vội vã).
– Hả… anh về quê em á, thật không anh.
– Thật đọc địa chỉ đi em.
– Dạ… dạ… anh đến thành phố Lạng Sơn em sẽ đón anh, mà anh đừng về quê em, đi xa vất vả anh ra, em sẽ sớm ra với anh mà.
– Thôi ngủ đi em, bye em. Ngủ ngon nhé.
– Dạ vâng, bye anh. Nhớ anh!
Thở dài, chợt nghĩ, sao mình quyết định vội vàng thế. Nhi có phải người yêu đâu, hay là mình… Không, không phải, làm mẹ có chuyện mình đi thích 1 đứa… Không, không được nghĩ em ấy là cave. Trong đầu tôi những dòng suy nghĩ nối tiếp nhau đầy mâu thuẫn. Không thích em ấy thì quyết định về quê em làm gì. Mở điện thoại check fb. Thấy một dòng stt em mới up lúc chiều.
“Sao lại khuôn mặt đó chứ, sao tôi lại yêu người mang khuôn mặt đã làm tim tôi tan nát?”
Yêu hả, yêu, ha ha. Tiếng yêu sao em nói dễ dàng vậy chứ? Em biết gì về tôi mà em viết là yêu tôi? Em biết tôi biết em là cave mà sao vẫn yêu? Hàng loạt câu hỏi chạy trong đầu tôi. Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau dậy rõ sớm, chả cần ai gọi. Tôi quyết định đi LS trong hôm nay. Không biết nên đi phương tiện gì nhỉ, ra bến bắt xe sao. Và một sự quyết định điên rồ nhất… tôi sẽ đi xe máy. Với tấm bản đồ trên điện thoại thì ngại gì không phượt một chuyến nhỉ, tôi tự nhủ. Trời khá lạnh nên tối quần áo khăn khố đóng đầy đủ. Sau lưng là một balo quần áo, tôi định tới đó vài ngày tiện thể du lịch luôn. Bon bon trên con AB lòng đầy mâu thuẫn, với ý nghĩ “không yêu sao phải khổ thế” cứ quanh quẩn trong đầu, thôi kệ ra sao thì ra.
Sau 8 tiếng lần mò thì tôi cũng đến được thành phố LS, điều thích thú nhất trên con đường đi tới đây là cảnh núi non hùng vĩ. Trông thật thích thú, tôi như 1 đứa trẻ đi khám phá thế giới mới vậy, mọi thứ hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Đứng trước chợ Đông Kinh, chả hiểu sao tôi mò được đến tận đây nữa, he he. Tôi rút điện thoại gọi cho em. Một giọng nhí nhảnh vang lên.
– Em đây anh.
– Em đang ở đâu đấy?
– Em đang ở nhà, nhớ anh muốn chết, sao cả ngày hôm nay không thấy gọi cho em, em gọi sao không bắt máy, anh ăn cơm chưa, anh đang làm gì ế…
– Hỏi từ từ thôi anh loạn.
– Vâng, nhớ anh quá!
– Anh đang ở LS này.
– Sao cơ! Anh đã ở Lạng Sơn rồi, đang ở bến xe nào em ra đón?
– Anh đang đứng trước chợ Đông Kinh này.
– Sao anh ra tận đấy. Đợi em xíu em ra liền.
Nhỏ cúp máy cái rụp chưa đợi tôi nói hết câu. Chắc đang vội chạy đến đón tôi. Ngồi quán nước đợi gần tiếng đồng hồ, cũng hơi sốt ruột vì phải đợi lâu.
Điện thoại rung lên, là em.
– Anh đâu rồi?
Tôi đứng dậy nhìn xung quanh thấy em ngồi trên chiếc xe vespa màu vàng. Em mặc áo trùm dài qua mông, quần bó sát kiểu như quần tất tôn lên cặp đùi thon gọn của mình. Em đi đôi guốc cao màu trắng trông rất hiện đại. Tôi chạy ra chỗ em.
– Nhi ơi.
– Anh! (Em xuống xe ôm chặt lấy tôi trước bao con mắt tò mò).
– Đến muộn thế, anh đợi em lâu rồi đấy.
– Tại xa mà, em xin lỗi. (Em chu mỏ nũng nịu).
– Hì, lỗi lầm gì, đón anh là tốt lắm rồi, mình đi kiếm chỗ nào ăn đi.
– Lên xe đi anh, em chở.
– Anh đi xe máy lên đây mà.
– Cái gì!!! (Em nói như hét) Anh điên rồi, sao không chạy xe khách, đi xe máy anh có biết là nguy hiểm lắm không.
– Sao đâu em. Anh vẫn nguyên vẹn nè. (Tôi cười tươi dang rộng hai tay ra)
– Em ghét anh!!! Anh có mệnh hệ gì sao em sống nổi. Hức, hức. (Nhỏ nói như sắp khóc đến nơi)
– Thôi anh xin, anh xin (tôi ôm em vào lồng ngực, cũng như bao thằng đàn ông, tôi sợ nước mắt con gái)
– Hu hu, nhỡ anh gặp tai nạn thì em chết mất.
– Lau mặt đi em, mình đi ăn, gặp anh không vui sao mà khóc hoài.
Em lấy khăn trong bóp ra lau nước mắt, đúng là cô bé mít ướt, 2 lần gặp là 2 lần em rơi lệ. Tôi chạy vào quán nước lấy xe, em dẫn tôi vào một quán vịt quay. Vịt quay ở đây khá thơm, vì đang đói nên tôi cứ cắm mặt mà gặm, còn em thì nhìn tôi ăn tủm tỉm cười.
– Sao em không ăn?
– Anh cứ ăn đi, ngắm anh em no rồi. Hì.
– Em làm thế sao anh dám ăn nữa, hic.
– Em ăn cơm ở nhà rồi anh cứ ăn.
Ăn uống xong xuôi em dẫn tôi uống cà phê, quán bài trí khá gọn gàng và bắt mắt. Hai đứa vừa uống nước vừa hàn huyên tâm sự.
– Em ở với ai thế – tôi hỏi…
– Em ở với gia đình. Bố nè, mẹ nè, em gái nè.
– Nhà em biết em làm gì không.
– Biết sao được anh, em không nói và cũng không muốn nói, họ chỉ biết em làm ở Hải Phòng. (Mặt em thoáng buồn)
– Em vất vả rồi. (Tôi định hỏi tại sao em xuống ĐS làm gái nhưng ngập ngừng lại thôi)
– Đời em cũng chỉ vứt đi, em sống đến bây giờ là cho em gái em thôi. Em không muốn nó phải đi theo vết xe đổ của em.
– Uhm…
– Em nhiều lúc muốn bỏ quách cái công việc chết tiệt kia nhưng nghĩ đến việc bỏ thì lấy đâu ra tiền mà nuôi em, bố em sửa xe, mẹ bị tai biến nằm một chỗ, nhà có em là thu nhập chính, bỏ nghề thì… hức… (mắt em đỏ hoe cúi xuống)
– Anh hiểu hoàn cảnh của em. (Tôi nắm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của em)
Trong đầu tôi rối bời, không rõ cảm xúc là gì nữa. Tôi chợt nghĩ đến câu nói “không nghe phò kể chuyện” tôi thấy hơi chột dạ. Tôi đúng là thằng đểu mà.
– Anh muốn nghỉ ở đâu, em thuê nhà nghỉ cho anh nhé – em hỏi tôi.
– Anh về nhà em có được không?
– Hả, anh muốn về nhà em?
– Uhm. (Tôi gật đầu)
– Anh về bố em bắt anh ở lại làm rể thì sao? (Em mỉm cười)
– Anh sợ chắc, ha ha. (Nghĩ lại thấy khi đó ăn nói liều quá)
– Anh thì ghê gớm rồi. Mình về nha anh.
Tôi đi cùng em, đường xa lắm, ra đến ngoại thành thành phố, dân cư bắt đầu thưa thớt rồi. Em dừng lại ở một căn nhà cấp 4, có mỗi tầng trệt. Bước vào phòng khách tôi thấy bất ngờ vì đồ đạc nhà em khá sơ sài, giữa nhà kê một bộ bàn ghế gỗ đã cũ. Bố em đang ngồi xem tv thấy người lạ bước vào ông liền đứng dậy.
– (Em) Con chào bố, đây là anh Tuấn, bạn con dưới Hải Phòng.
– (Tôi) Cháu chào bác! (Đưa bác túi hoa quả vừa mua làm quà).
– (Bố em) Chào cháu, cháu vào nhà ngồi uống nước, đến chơi với gia đình là bác vui rồi quà cáp gì cho tốn tiền. (Bác trai khá hiếu khách, bác cũng đã nhiều tuổi rồi, tôi đoán cũng gần 60)
– (Tôi) đáng bao nhiêu đâu bác.
Tôi ngồi xuống ghế đợi bác pha trà, còn em thì chạy vào buồng. Thấy thế tôi đứng dậy hỏi em.
– Mẹ em đâu?
– Trong này anh ạ.
Tôi đi vào buồng thấy mẹ em nằm trên giường. Em giới thiệu tôi với mẹ rồi về phòng, bà không nói gì chỉ nằm đấy mỉm cười gật đầu. Tôi hỏi thăm bác gái một lúc lâu thì ra ngoài phòng khách nói chuyện với bác trai. Nghe giọng điệu bác nói về 2 cô con gái thì bác tự hào về 2 đứa lắm. Một đứa thì học giỏi năm nào cũng được giấy khen, một đứa còn trẻ đã biết kiếm tiền về nuôi gia đình, nuôi em ăn học. Trong mắt bác ánh lên niềm tự hào làm tôi rất buồn cho em. À còn em gái em nữa. Đang thắc mắc thì có tiếng xe đạp phanh ngoài cửa. Tôi nhìn ra thấy một cô bé giống Nhi như tạc vậy.
– (Em gái Nhi) Con chào bố, ơ ai đây?
– (Bố Nhi) Đây là anh Tuấn, bạn chị Hường, còn đây là bé Hồng con gái thứ 2 của bác. (Bố Nhi quay ra nói với tôi, à mà giờ mới biết tên thật của Nhi là Hường, làm gì xấu mà cứ giấu).
– (Tôi) Anh chào em! Anh là Tuấn.
– Vâng! Chào anh.
Chào xong Hồng chạy một mạch vào buồng phía sau nhà, chắc đấy là phòng của 2 chị em. Ngồi chơi với bố Nhi một lúc thì Nhi đi ra, giờ em mặc bộ đồ ngủ dài tay trông rất dễ thương.
– Anh muốn xem phòng của 2 chị em em không?
– Có chứ.
Bước theo em, ngó vào phòng thì thấy cũng giản dị như căn nhà của em vậy, một chiếc giường đôi trải ga màu vàng của 2 chị em, một tủ quần áo khá lớn được đóng bằng tay, một chiếc bàn học có một dàn máy vi tính dành cho Hồng phục vụ việc học. Một bàn để mỹ phẩm của Nhi.
– Thôi muộn rồi, anh đi cả ngày mệt rồi nên ngủ sớm đi, ngồi xe máy lâu như vậy chắc anh nhức mỏi lắm, hay để em đấm bóp cho nhé.
– Thôi, làm gì có chỗ nằm.
– Giường em kìa.
– Thôi ngại chết, anh ra ngoài phòng khách đây.
Ra đến phòng khách thì thấy bác trai đã trải sẵn chăn gối ra ghế rồi, chắc bác được Nhi nhắc sắp chỗ ngủ cho tôi.
– Nhà chật cháu thông cảm ngủ tạm trên ghế một đêm nhé.
– Vâng, cháu dễ ngủ nằm đâu cũng được ạ.
Vệ sinh cá nhân xong, tôi cởi quần áo khoác bên ngoài ra mặc mỗi cái quần đùi cùng áo ngắn tay chui vào chăn được trải trên ghế. Bác trai tắt đèn về phòng ngủ cùng bác gái. Chắc Nhi cũng ngủ rồi. Mặc dù khá là mệt nhưng lạ nhà nên tôi vẫn khó ngủ, nằm mãi không ngủ được. Bỗng nghe tiếng bước chân tiến lại gần. Tôi giả bộ nhắm mắt. Mùi hương quen thuộc và tôi đoán là ai. Còn ai vào đây nữa, em lay nhẹ tôi. Thấy tôi vẫn nằm im chắc em nghĩ tôi ngủ rồi, tôi nghĩ trong bụng chắc em sẽ quay về phòng thôi.
Nhưng không, em lật chăn lên, nhẹ nhàng chui vào nằm cạnh tôi như 1 con mèo. Đầu em áp vào ngực tôi nằm gọn trong lòng tôi. Lúc này tôi mới lên tiếng.
– Sao em liều thế? Không sợ bố ra à?
– Hi, em nhớ anh muốn chết.
– Thế em nhớ cái gì của anh nào?
– Anh xấu tính, cứ trêu em.
– Anh hỏi thật mà.
– Nhớ cái này này…
Nói xong em trườn lên đặt vào môi tôi một nụ hôn, tôi hưởng ứng một cách mãnh liệt. Lưỡi chúng tôi xoắn chặt lấy nhau, tôi tham lam mút hết lưỡi và môi của em. Hai tay tôi xoa bóp mông em không ngừng. Tôi luồn tay hẳn vào trong quần mà xoa trực tiếp mông em. Hai tay em thì xoa khắp ngực tôi. Môi chúng tôi vẫn dính chặt với nhau, chúng tôi hôn lâu lắm. Xoa bóp mông em chán chê, tôi luồn tay ra phía trước vuốt nhẹ vào bím em. Một cảm giác quen thuộc, em ra quá là nhiều nước. Ngón tay tôi cong lên khều đúng điểm nhạy cảm nhất của em, người em như điện giật, em cắn môi tôi bật máu. Em liếm hết, mút mạnh môi tôi. Một tay tôi luồn xoa ngực, một tay tôi xoa bím em.
Em rời môi tôi thở hổn hển. Em như mất kiểm soát, giữ chặt cánh tay tôi đang xoa bím em lí nhí “đừng anh, em sắp…”. Tôi càng mạnh bạo chồm lên mút chặt môi em, tay xoa bóp mạnh bím em. Em rùng mình vì đang ra, hai mắt em nhắm nghiền, miệng vẫn đang dính vào miệng tôi nên không rên được. Tôi buông em ra là lúc em nằm xụi lơ, thở gấp. Tôi ôm em, em rúc đầu vào ngực tôi như 1 con mèo. Em ngước mắt lên nhìn tôi rồi hỏi:
– Em giúp anh ra nhé.
Tôi im lặng gật đầu. Em luồn tay vào trong quần tôi cầm lấy khúc gân đang cứng hết cỡ. Một luồng điện tê rần trong tôi. Tay em lên xuống nhịp nhàng, môi em lại tìm đến môi tôi. Em sục điêu luyện quá nên tôi chỉ cầm cự được 5 phút, thằng em chớ ra đầy quần tôi. Tôi rùng mình, cảm giác như trút bỏ gánh nặng.
– Bẩn hết quần anh rồi, sao giờ. – Tôi hỏi em.
– Hi hi, anh ra nhiều thế lại chả bẩn.
– Thế em ra ít nhỉ? Ha ha.
– Quần em cũng bẩn mà. Đi xuống nhà tắm với em.
Em đứng dậy kéo tay tôi đi, tôi lẽo đẽo đi theo em xuống nhà tắm. Em bảo tôi cởi quần áo ra rồi chạy lên nhà, tôi bảo em lấy hộ quần áo trong balo. Lúc sau em đi xuống nhà tắm với trang phục của eva. Một tay em cầm quần áo, một tay em cầm phích nước. Em pha nước ấm rồi lấy khăn lau khắp người tôi, em rửa sạch sẽ thằng em của tôi, tôi chỉ việc ngồi đấy để em phục vụ tôi như một người vợ. Vợ à, nghĩ đến đấy tôi bật cười, nụ cười đầy chua chát. Em hỏi tôi sao cười, tôi chỉ biết im lặng.