Phần 127
Cùng lúc này, Trong phòng khách Phát đang ngồi đối diện với cha… Nét mặt của Trưởng Ban Đồng rất vui vẻ… Phát không biết cha mình đang nghỉ gì. Vui vẻ như vầy rất hiếm có. Vì vậy thuận miệng hỏi một câu.
– Ba… Bốn người Hải Phòng kia.
– “Sao? Con thấy có gì không ổn sao?” Đồng mỉm cười.
Phát ngần ngừ… không phải là không ổn mà hắn thấy quá không ổn, đúng ra là quái lạ. Từ Hải Phòng vô đây rồi nằm lì trong căn biệt thự ở Mỹ thọ không hề ra ngoài. Nhìn bộ dáng của họ, Phát biết không phải là thứ thường, đều là bọn giết người không gớm tay. Phát biết xưa nay cha mình làm việc rất là quyết đoán, cho nên Phát nghỉ cha hắn muốn giết người… Và người mà cha hắn muốn giết dĩ nhiên là thằng kia.
Nếu như vậy thì tốt quá, Phát mừng thầm, chờ đợi, nhưng suốt mấy ngày nay họ cứ ở lì trong biệt thự khiến Phát sốt ruột. Còn nữa, má của bọn Trung, nghĩa, Chánh thường lui tới rồi ở lì cả nữa ngày… Vậy là sao? Phát nghi hoặc… Có lý nào? Bà Diệp đã năm mươi rồi mà… Mấy thằng kia còn nhỏ hơn thằng Chánh… Phát không ngờ bà Diệp… thật là nhìn không ra.
– “Có gì thì nói thẳng ra…” Thấy Phát ngần ngừ… Đồng bất mãn.
– Con không hiểu họ từ Hải Phòng vô tới đây rồi mà sao cứ ru rú trong nhà…
– “Vậy con nghỉ sao?”Đồng nghe con trai nói, lão mỉm cười. Người trong nhà không hiểu vậy thì người ngoài khó mà nắm bắt đường đi nước bước của lão.
– Ba… Có phải họ đang chờ cái gì không?
– “Đúng vậy… Nhưng không phải là họ chờ… Mà là ba chờ… Không phải con muốn thằng kia chết sao? Ngày này năm tới sẽ là đám giỗ của nó…” Đồng gằn giọng… Ánh mắt lóe lên tia âm lãnh, tàn độc.
– “Ý của ba là…” Phát mừng run lên… hắn biết “thằng kia” là ai. Lâu nay hắn chỉ mong ngày này.
– “Chuyện dài dòng, con không cần phải biết nhiều… Chỉ cần biết sau ngày hôm nay, nó sẽ biến mất khỏi thế gian này” Đồng trầm giọng… lão nhìn đồng hồ, cũng xấp xỉ rồi. Mọi chuyện diễn biến theo kế hoạch, đoàn xe đã lăn bánh trực chỉ về Thành phố. Có CA Kiên Giang hộ tống vì vậy lão rất yên tâm. Coi như đã hoàn thành chuyến hàng. Bây giờ lão muốn nhổ cái gai trước mắt. Đã đến lúc hạ cờ chiếu tướng lấy mạng nó.
– Nghe nói trưa nay vợ chồng lão Mai văn Trường mở tiệc ở nhà hàng K. H… Nó là khách mời danh dự…
– “Chuyện này ba cũng biết cho nên cũng muốn tới chúc mừng… Nghe nói là kế hoạch đầu tư siêu thị hoành tráng gì đó mà… Thật ra kế hoạch này rất tốt cho nên ba nghỉ mình cũng nên góp chút vốn…” Đồng mỉm cười, bưng tách trà hớp một ngụm, vẻ mặt rất ung dung… Mặt Phát thì ngờ nghệch, mới vừa rồi không phải hắn nghe rất rõ ràng ngày này năm tới là đám giỗ của nó mà… bây giờ lại nghe cha hắn muốn tới chúc mừng, còn nói kế hoạch tốt, muốn tham gia khiến hắn thật không hiểu.
– “Không hiểu à? Aiz…”Đồng lắc đầu ra vẻ tiếc hận… lão nghỉ mình thông minh một đời sao lại có thằng con ngu si đần độn như vậy.
– Ai cũng nghỉ cha và hắn xích mích, bây giờ nhân dịp này tới chúc mừng và tham gia chuyện đầu tư của hắn… Nghỉ thử coi ngày mai hắn có bị gì đi nữa thì mấy cái công trình này sẽ vào tay ai? Đám đàn bà kia sẽ như đống cát rời, khống chế họ có khó gì?
Phát bừng tỉnh… Nếu tên kia nữa đường ngủm củ tỏi thì cha hắn sẽ là nhân tuyển thích hợp nhất để đứng ra chủ trì đại cuộc. Cho “hậu Trần Đức”… Nếu không thì ai trồng khoai đất này?
– “Nhưng mà… dự án này nghe nói tới mấy ngàn tỷ… Phải bỏ vốn nặng một chút mới có thể nắm được quyền chủ động.” Phát nhắc nhở.
– “Chuyện đó chờ con nhắc nhở sao… 500 tỷ đủ chưa. Ha ha ha” Đồng lấy ra một chi phiếu với số tiền 500 tỷ đưa cho con trai coi… Xem ra lão đã tỉ mỉ chuẩn bị trước hết rồi.
– “Ba… 500 tỷ này…” Phát lo ngại… bỗng nhiên cha hắn đưa tấm chi phiếu 500 tỷ này nói để đầu tư, nghe thì không có gì nhưng nghỉ kỹ lại thấy không ổn… Lương bổng của Phó Chủ tịch tỉnh khó mà giải thích được một cách hợp lý, như vậy chẳng khác nào lạy ông con ở bụi này? Bình thường thì không ai dám moi móc nhưng chỉ sợ nhất vạn mà không sợ vạn nhất.
– “Đồ ngu… Chỉ cần cha mày nói số tiền này là góp vốn của bạn bè thân hữu cho cha đại diện là được rồi… Hơn nữa khi nó “đi” rồi mình khống chế được mọi chuyện thì 500 tỷ này chẳng khác nào đưa ra tay trai lấy vào tay phải” Thấy con trai vẫn còn u mê khờ khạo… Đồng giải thích…
– “Ha ha ha ha…” Được khai sáng, Phát phấn khích… Cả hai cha con bật cười gian trá…
“Cộc… cộc cộc”… Có tiếng gõ cửa…
– “Vô đi”… Đồng trầm giọng… Vẻ mặt nghiêm túc trở lại… Cửa mở, Hải Yến bước vào.
– Trường ban… Xe đã chuẩn bị xong…
– Ừm… Ra ngoài chờ… 5 phút sau tôi ra ngay.
Hải Yến xoay người bước đi ra ngoài… Đợi nàng khuất bóng ở cửa ngoài… lão chỉ hai túi vải ở góc phòng căn dặn.
– Lát nữa, con ở đây chờ Chánh văn phòng Diệp tới rồi cùng bà ta tới biệt thự ở Mỹ Thọ… Mang hai túi này theo giao cho bọn người Hải Phòng…
– “Dạ được…” Phát gật đầu, không hỏi nhiều… Hắn biết đó là “đồ chơi”…
– “Nhớ kỷ… Phải đích thân giao cho họ. Không được nhờ ai…” Đồng vừa bước đi vừa căn dặn.
– Yên chí đi… Con nhớ mà…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Tên gọi nó là Minh, lúc còn học cấp hai bỗng có một thời gian không biết vì cái gì mà bị lác lốm đốm trên tay nên bạn bè trong lớp gọi nó là Minh lác nhưng sau đó thì cái tên Minh biến mất… Bây giờ thì ai cũng gọi nó là “Lác”… Riết rồi chính bản thân nó cũng quên tên thật của mình rồi… Ba Lác mất sớm, má nó tảo tần bán cá ngoài chợ, nuôi hai anh em nó ăn học để có chút chữ nghĩa trong đầu, bà hy vọng hai đứa con sau này có ơn trên phù hộ được làm công nhân viên nhà nước để bà nở mặt nở mày với người ta. Chỉ có thế thôi, giấc mộng bình thường…
Ậy… Mơ là một chuyện… sự thật lại là một chuyện khác… Đùng một cái, thằng Minh không phải là loại người “chi hồ giả giả” (có nghĩa là chuyên tâm học hành) bởi vậy giữa lớp 10 đã tự ý nghỉ học, ra ngoài kiếm ăn khi thì giữ xe, khi thì bưng phở, hủ tíu. Khi thì làm phụ hồ… Chuyện gì cũng làm. Vì chuyện này mà bà Năm khóc hết nước mắt nhưng cũng may là đứa con gái cũng rất là hiếu thuận giỏi giang nên bà cũng thấy an ủi phần nào.
Khi Vỏ được Đức ca phái xuống Cao lãnh để hỗ trợ cho chị Tiên thì Lác được Vỏ vừa mắt nên “kết nạp” làm đàn em dưới trướng. Lác mừng húm. Được làm đàn em của “Vỏ ca”, công việc nhàn hạ mà lương cao, trước kia được 2 triệu một tháng đã mừng lắm rồi nhưng cực hơn con chó, bây giờ được Vỏ ca “cho” 6 Triệu. Lại được ăn ngon mặc đẹp, cũng có thể nói là “công thành danh toại” rồi… Không những vậy, mỗi tháng còn có chút tiền dư chạy xe Dream láng cóng đem về cho bà Năm bỏ túi xài rủng rỉnh đi khoe xóm giềng là có thằng con hiếu thảo ăn nên làm ra. Bà Năm lúc đầu sợ lắm, tưởng Lác không trộm thì cướp của người ta nhưng được một thời gian đã bắt đầu yên tâm. Nghỉ thầm “Tổ tiên phù hộ a”.
Cũng không phải thuần túy vì thấy Lác thuận mắt mà Vỏ thu dụng dưới tay, số là Lác cũng rất có tài… gã lượn xe thì khỏi chê, kỹ thuật có thể sánh với những diễn viên đóng thế thân chuyên nghiệp, Vỏ đâm, chém đánh nhau thì giỏi, những màn phóng xe ngoạn mục thì chào thua bởi vậy thu nạp Lác làm đàn em… Không ngờ hôm nay có dịp dùng đến tài năng của nó. Tuy nhiên Vỏ cũng thấp tha thấp thỏm… Chạy Dream thì không sợ, đằng này kêu thằng Lác lái xế hộp tông vào xe tãi… Á đù, không biết có chết người không đây… Theo kế hoạch, Đức ca nói chỉ cần thằng Lác tông vào xe tãi là được, mục đích là gây ra tai nạn… Chỉ đơn giản là vậy thôi. Nhưng Đức ca nói tuyệt đối không muốn ai bị thương.
Cái này… Vỏ vỗ ngực bảo đảm. Mấy thuở mới được djp thể hiện với Đức ca, khi thời cơ đến nhất định phải nắm lấy cơ hội.
– “Lác… Có chắc không mày… Tao không muốn mày bị cái gì… Đức ca sẽ lột da tao đó…” Ngồi chờ tin tức trong quán cà phê, Vỏ một lần nữa hỏi đàn em…
– “Hắc hắc hắc… Yên chí đi Vỏ ca… Chuyện nhỏ thôi mà, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ “của Đảng và nhà nước giao phó”…”Lác một lần nữa cam kết… Nó cảm động vì thấy Vỏ ca thật sự quan tâm đến nó…
– “Á đù… Đừng nói bậy mày… Cái gì mà nhiệm vụ “của Đảng và nhà nước giao phó”. Cái con cặc tao nè… He he… Như vậy đi… Sau chuyện này tao nói với Đức ca một tiếng… Biết đâu sẽ có chuyện tốt cho bà già và em gái mày. Mày biết rồi đó, Đức ca có gì mà làm không được.” Vỏ hứa hẹn với đàm em… Không phải Vỏ hứa suông, gã biết Đức ca rất trọng tình nghĩa. Đức ca là là lão đại tốt, chỉ cần Đức ca nói một tiếng, bà già và em gái thằng Lác sẽ được đổi đời.
– “Cảm ơn nha Vỏ ca…” Lác cảm động… nó thấy Đức lão đại hai ba lần, nhưng chỉ là đứng xa xa mà ngưỡng mộ. Nó đã từng nghỉ qua nếu được vì Đức lão đại mà ra sức thì còn gì bằng… Hôm nay không ngờ lại có cơ hội.
Vỏ còn muốn nói thêm nhưng ngay lúc này di động reo lên… Vỏ bắt máy… Không biết bên đầu máy bên kia nói gì nhưng chỉ trong vòng một nốt nhạc… Vỏ cúp máy… nét mặt nghiêm túc.
– Tới giờ rồi… Mình đi…