Phần 145
– Có định ghé nhà đi Út không… Nhàn hỏi nhỏ…
– Dĩ nhiên rồi… hi hi… Nhưng chiều mới đi được, con phải ghé nhà hàng một chút…
– Vậy bây giờ má đi siêu thị mua chút đồ sau đó tới nhà và dì Út làm cơm… Chờ con chiều tới ăn…
– Ờ… Được được… Con đi trước…
Nhàn vừa bước vào nhà, chợt sửng sốt khi thấy song Nhã đang chuyện trò vui vẻ với một người đàn bà, cách ăn mặc vô cùng sang trọng, quý phái… Có gương mặt quen quen, nhất thời không biết gặp ở nơi nào…
– “Bác Hai… Dì Quế đã chờ bác lâu lắm rồi…”Đang trò chuyện với khách… Thấy Nhàn về… Nhã Thy mừng rỡ…
– “Dì Quế?” Nghe Nhã Thy gọi khác là dì Hảo… Mặt Nhàn đại biến… Nàng đã nhớ khách này là ai rồi.
– “Chị Nhàn… Đã gần 20 năm không gặp rồi… Chị còn nhớ tôi chứ…”
– “Nhớ chứ… Là Quế đây mà… Hi hi… Không có thay đổi gì nhiều… Lâu nay chị ở đâu?” Nhàn cười nhưng nụ cười rất gượng gạo…
– “Lâu nay tôi ở Canada…” Người đàn bà tên Quế mỉm cười đáp… Mắt nhìn quanh.
– “Bác Hai… anh Đức đâu rồi?” Nhìn ra cửa… Không thấy bóng dáng hắn… Nhã Thy thầm tức giận… Sao không quan tâm tới hai chị em nàng chút nào vậy…
– “Nó… Nó có chuyện đột xuất nên đi rồi…” Nhàn lấm lét… Ánh mắt của người khách thì sáng lên.
– “Dì Quế ngồi chơi… Cháu và Nhã Phương hôm nay có “cours”…” Nhã Thy, Nhã Phương đứng lên… Cả hai cố gắng lắm rồi nhưng vẫn bặm môi, đi có chút khập khiễng.
– “Hai cháu hình như không khỏe… Lên lầu nghỉ đi.” Nhìn bộ dáng của cả hai, biết đêm qua cả hai ở nhà của Nancy tiệc tùng ca hát uống rượu với thằng con… Nhàn nghi ngờ đã xảy ra chuyện… Nên tỏ vẻ bận tâm.
– “Cháu cũng nghỉ vậy… Xem ra không thể đi học rồi…” Nhã Phương bặm môi… Trong bụng nhất định tìm hắn “tính sổ”… Cả hai từ từ đi lên lầu vào phòng nằm nghỉ…
– “Chị Nhàn…”anh Đức” mà hai cô bé này nói… Có phải là nó không?”Bóng song Nhã vừa khuất, Quế nóng lòng buột miệng hỏi…
– “`Đúng vậy… Quế… Chị đi 20 năm nay rồi… Hôm nay không phải muốn trở về nhận lại con chứ hả? Chị làm như vậy… đâu có được.” Nhàn nhíu mày.
– “Ậy… Chị đừng có khẩn trương… Tôi chỉ muốn biết hình dáng nó ra sao, sống thế nào… Bây giờ thấy chị khá thì tôi cũng mừng… Chỉ có vậy thôi…” Thấy Nhàn có vẻ khẩn trương, Quế mỉm cười giải thích.
– Aiz… Khẩn trương cái gì chứ… Tôi không ích kỷ như vậy đâu, nói cho nó biết cũng đâu có sao… Nói cho cùng, nó lớn rồi, có cuộc sống riêng của nó mà. Ừm nè, nhìn chị bây giờ chắc là khá lắm phải không? Chị về đây định ở bao lâu?
– “Mấy chục năm qua tôi qua Canada sống, cũng nhờ ơn trên phù hộ, ăn nên làm ra, bây giờ muốn về xứ mình sống kiếm cái gì đó làm ăn. Coi như lá rụng về cội…”Quế mỉm cười.
– Chị qua Canada sống. Chắc cũng lập gia đình rồi hả? Được mấy cháu rồi…
– “Có… Aiz… Ông chồng của tôi vừa mới qua đời năm ngoái… Chúng tôi cũng không có con cái gì…”Quế thê lương đáp.
– “Xin lỗi…” áy náy khi vô tình nhắc lại nỗi đau buồn của người khác… Nhàn Chợt hiểu và cảm thấy thương hại… Người đàn bà hơn 40 không chồng, không con thật là cô độc… Có bao nhiêu tiền cũng vô dụng. Hèn chi muốn tìm lại thằng Đức.
– “Không có gì… Hơn năm mấy rồi… Cũng đã quen…”Quế mỉm cười…
– “À… Tôi nhớ chị còn có người em gái song sinh… Chị ấy cũng ở Canada à… Có khá không?”
– Ừm Nó cũng ở Canada, cũng khá, lâu rồi mà chị còn nhớ ha… Trí nhớ chị thật tốt…
– Hi hi… Chỉ tàm tạm thôi… Sở dĩ tôi nhớ rõ là vì hai chị em chị giống nhau như hai giọt nước…
– “Ừm… phải phải… Chúng tôi là hai chị em song sinh mà…” Quế mỉm cười…
– “Thằng Đức đang làm việc ở Cao lãnh nhưng tuần này nó đi lung tung… Bây giờ nó có ở đây nhưng xảy ra chút chuyện… Như vầy đi… Ngày mai hay mốt tôi đưa chị xuống Cao lãnh để hai mẹ con gặp nhau…” Nhàn cảm thấy thương hại Quế… Thôi thì cho hai mẹ con họ gặp nhau… Nhưng tối nay nàng muốn nói với hắn một tiếng trước…
– “Chị Nhàn… Chị thật tốt” Quế cảm động… Hai mắt sáng ngời.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/10/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
Cùng thời gian… Rạch Giá.
– “Mày yên chí đi… Sau khi thằng cháu mày đem tiền tới… Đại ca tụi tao sẽ thả mày về… Còn nếu như thiếu một cắc… Hắc hắc…”Bùm” mày hiểu không vậy?” Gã xăm mình đưa tay làm hình dáng khẩu súng bắn bằng miệng “bùm” một cái… Rồi cười hắc hắc… gã vừa nói tay vừa thọc vào quần cô gái trẻ măng bên cạnh khiến nàng uốn éo… Miệng không ngừng rên rỉ…
Biết mình sập bẫy của kẻ gian… Mặt tái nhợt… Nhận ra con nhỏ này. Nó làm trong quán “đấm bóp thư giãn”… Bây giờ Hùng thật hối hận, chỉ vì một phút không kìm hãm được mà phải ra nông nổi này… Mất tiền thì không sao, tiền mất có thể kiếm lại được, Hùng chỉ sợ sau khi bọn này lấy được tiền sẽ giết người diệt khẩu. Bây giờ Hùng chỉ hy vọng thằng cháu mình… Nó quen lớn, giao thiệp rộng, bạn gái nó là Thiếu tướng… Nhất định sẽ có cách.
– “Ê… Tao đang nói chuyện với mày… Đụ má… mày có nghe tao nói gì không vậy mậy?” Thấy Hùng không trả lời trả vốn… im re… gã xăm mình quát…
– “Nghe… Tui nghe mà… Cháu tui… sẽ mang tiền tới…” Hùng sợ hãi…
– Mong là như vậy… nhưng cháu mày mang tiền tới là một chuyện… Bây giờ mày nói tao nghe số mật mã của hai tấm thẻ này… mày có thể không nói, tao sẽ không giết mày, hắc hắc… nhưng mà cho mày nếm mùi đau khổ…
– “Tui nói tui nói…” Hùng sợ són đái vội vã nói số mật mã của thẻ ATM và thẻ tín dụng của mình ra…
– “Thẻ của mày. Mỗi ngày rút tối đa được bao nhiêu tiền mậy…”
– “Một trăm triệu. Nhưng môi lần chỉ được 10 triệu…” Hùng ngoan ngoãn đáp…
– Mày không gạt tao chứ?
– Không… Không dám…
– Hắc hắc… Thách mày cũng không dám… Thằng Quang… Thằng Mười. Hai đứa bây vô đây… gã mặt sẹo lấy viết ghi chép… gọi lớn. Chưa đến 10 giây… hai tên đàn em mở cửa phòng bước vào… gã đưa ra hai tấm thẻ…
– “Nà… Đây là số mật mã… Hai thằng bây chia nhau đi lấy tiền về… Nhớ đội nón, đeo kính mát đừng để ai thấy mặt tụi mày. Nhớ chưa. Lúc lấy tiền, đừng bao giờ bao giờ nhìn lên. Chỉ nhìn xuống… Đề phòng các máy thu hình” gã mặt sẹo tỉ mỉ dặn dò… chứng tỏ không phải lần đầu.
– “Biết rồi đại ca… Yên chí đi…” Hai gã đàn em hớn hở nhận nhiệm vụ, mỗi thằng nhận 1 tấm thẻ, đi ra ngoài… Trong phòng chỉ còn lại ba người… Hùng đang ngồi trên ghế, tay chân đều bị trói. Gã mặt sẹo và người con gái… lúc này mặt nàng đỏ ửng vì bàn tay của gã mặt sẹo không ngừng khều móc giữa hai đùi…
– Nà… Thấy mày ngoan ngoãn hợp tác như vậy… hắc hắc… Để tưởng thưởng khích lệ… Tao cho mày coi sô (Shows)…
– “Sao hả mậy? Không muốn coi à… Vậy để tao móc mắt mày…”… gã mặt sẹo thấy Hùng không ừ hử… hung dữ quát…
– Tôi muốn… Tôi muốn…
– Hắc hắc… Vậy mới gọi là biết điều… Nà… Nhớ nha… mày nhắm mắt thi tao móc mắt mày… cái tội lãng phí… hắc hắc… – gã nói xong kéo phéc mơ tuya quần xuống, móc cặc ra đưa ngay tới miệng cô gái trẻ… nàng liền há miệng cho gã đút vào… Hai tay gã nắm đầu tóc nàng nắc lia chia…
Hùng chỉ biết mở hai mắt nhìn… không dám chớp mắt…
Đối diện Vietcombank, một chiếc xe giường nằm biển số 65 chạy đến và đậu ở đó… Chưa được 5 phút… Có chiếc xe CSGT đến đuổi đi vì đây là vùng cấm nhưng không biết một mỹ nữ trên xe bước xuống đưa ra tấm thẻ gì… Vị chỉ huy CSGT xem xong rồi kính cẩn chào, Lên xe chạy đi. Sau đó thì không thấy chiếc xe CSGT nào tới quấy rầy nữa…
Cùng lúc này, chung quanh chùa Láng Cát, Ngọc Như ở vị trí lái xe, Kim Chi bên cạnh, Ngọc Vân ở hàng ghế sau… Ngọc Như lái chiếc Toyota Fortuner chạy chầm chậm để có thể quan sát nhưng ngôi nhà “khả nghi”… Nancy muốn trong thời gian ngắn nhất để truy tìm tông tích chú ba của hắn nên đã huy động khá nhiều nhân lực tiến hành song song cho một kế hoạch “Diều hâu” có thể nói là hoàn hảo… Nhưng chỉ có thể thành công nếu di động của Hùng mở hoặc là một trong hai tấm thẻ ATM và tín dụng được sử dụng để rút tiền…
Di động của Hùng thì chúng tắt nhưng khả năng dùng thẻ của Hùng để rút tiền là rất lớn vì chúng không thể nghỉ Hùng chỉ là thương gia, làm sao có khả năng trong tích tắc truy tìm và hơn nữa chúng đã vô cùng cẩn thận…
– “Có tín hiệu thẻ ATM và thẻ tín dụng đang có người dùng…” Trên chiếc xe giường nằm, ngồi trước khoảng 5 cái màn hình và chi chít máy vi tinh…”Thục Linh bổng thốt lên… Nàng nhìn trên hai màn hình, hệ thống camera của máy hai ATM truyền về hình ảnh hai người đàn ông, một bận áo T – shirt đỏ, mũ đen, đeo kính đen. Tên thứ hai mặc T – shirt trắng nón đỏ. Kính đen… đang rút tiền… Tuy không thấy rõ mặt nhưng bao nhiêu đây cũng quá đủ để nhận dạng. Thục Linh bấm 1 cái…
“Bíp… bíp… bíp”…” Trên chiếc Toyota Fortuner… Di động của, Kim Chi, Ngọc Vân cùng lúc nhận được… Như vậy chỉ cần để ý người mủ đen, T shirt đỏ và người T shirt trắng nón đỏ xuất hiện ở gần đây, hai gã vô ngôi nhà nào thì sẽ tìm được hành tung chú của hắn…
Trên chiếc xe giường nằm. Phương Anh, Thu Tâm, Xuân Mai kiên nhẫn chờ… mỗi lần chỉ rút được 10 T cho nên cần thời gian để rút tối đa… Chúng rút tiền xong, cầm túi tiền bước đi, đến một góc đường, cả hai lên xe dream… Chạy đi… Thu Tâm điều khiển xe bám theo ở một khoảng cách xa…
– “Thấy rồi…” Vài phút sau Ngọc Như thông báo… Nàng và Kim Chi, Ngọc Vân vừa phát hiện hai “đối tượng” như trong đoạn video… Ngọc Như cho xe chậm chậm bám theo… Xa xa gần đó Thu Tâm cũng điều khiển chiếc xe giường nằm chầm chậm chạy hướng ngược chiều…
Nhìn thấy hai đối tượng mình đang theo dõi chạy vào biệt thự… Cả bọn mỉm cười…
– “OK… Chờ gì nữa…” Kim Chi hăng hái móc súng ra chuẩn bị…
– “Không cần gấp… Chờ đến tối ảnh đến rồi hẳn hành động… Bây giờ mình chia ra canh chừng…” Ngọc Vân ngăn Kim Chi. Thục Linh lấy di động ra bấm…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/10/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
Một tháng trước…
General Hospital Montreal Canada…
Trong khu giường đặc biệt dành cho những người ung thư giai đoạn cuối, một khuôn mặt xanh xao gầy gò đang nhìn bức hình chụp ba người, mỉm cười…
– Là nó rồi…
– “Chỉ với bức hình này, làm sao chị có thể khẳng định được…” Một người đàn bà ngồi đối diện nghi hoặc.
– Không phải mới đây, tôi cho người điều tra khá lâu rồi… Người đàn bà trong hình tôi biết rất rõ… Là Lê Thanh Nhàn, người đàn ông là Trần Tuấn… Tuy đã lâu lắm rồi nhưng họ vẫn không thay đổi nhiều và gương mặt… Gương mặt này là mặt của cha nó lúc trẻ. Không còn nghi ngờ gì nữa…
– “Vậy được… Tôi sẽ làm di chúc như ý nguyện của chị… Sau khi chị ra đi… 90% tài sản của chị, người thanh niên tên Trần Đức… sinh ngày, tháng năm. Con của Trần Tuấn và Lê Thanh Nhàn sẽ là người thừa kế… Em gái chị Giang Ngọc Hoa chỉ được 10%…”…
– Cảm ơn chị nhiều… Trang Luật Sư.
– “Tôi làm việc cho chị đã lâu… Chi có trả lương cho tôi mà… cảm ơn cái gì… Thôi tôi về thảo bản di chúc… Chị nằm nghỉ đi…” mỉm cười. Luật Sư Trang đứng lên… Bước ra ngoài phòng bệnh…
– “Sao rồi Trang Luật sư…” Một người đàn bà đang chờ bên ngoài. Thấy Trang luật sư từ phòng bệnh bước ra… Hấp tấp tiến đến hỏi.
– “Chi Quế muốn lập di chúc… Phần của chị được 10 %… Xin lỗi nha… Vì giao tinh của chúng ta bấy lâu… Tôi chỉ có thể tiết lộ bấy nhiêu thôi…”Trang luật sư nói xong quay lưng bước đi…
Giang Ngọc Hoa ngồi phịch xuống… mặt trắng bệch.
Trong phòng bệnh… Nét mặt xanh xao… Giang Ngọc Quế nhìn tấm hình mỉm cười hiền hậu… Trong đầu đang ôn lại chuyện xưa…