Phần 151
– “Anh bạn… hân hạnh được gặp… Ha ha… Chúng ta đã có nói chuyện qua điện thoại… Tôi là Trần Đức… Người này là chú của tôi…”Hắn mỉm cười nhìn gã mặt sẹo… đùi gã bị một phát súng, máu chảy lênh láng, mặt gã tái nhợt, bên cạnh, hai tên đồng bọn cũng không khá hơn… đều bị bắt nát vai, đang run rẩy ôm lấy vết thương, người con gái thì không có gì, nhưng nét mặt rất khủng hoảng. Chỉ bị thương thôi, như vậy là nhẹ rồi, đây cũng là vì bọn Ngọc Vân, Thu Tâm, Phương Anh mặc dù có “licence to kill” nhưng nếu không cần thiết thì không muốn giết người…
– Ha ha… chú Ba… mau gọi cho thím báo tin bình an… Thím và Hồng Phượng đang chờ tin chú…
– Khoan đã… Đụ má tụi mày mấy thằng khốn nạn tụi bây…
“Bịch… Bịch… Bịch Á… ối hu hu…” Tuy không bị ngược đãi, hành hạ nhưng uất khí, oán khí bùng lên, hơn nữa có thằng cháu và người của nó ở đây, không có gì phải sợ, Hùng nhào tới, tay đấm túi bụi chân đá, đạp vào mặt ba thằng côn đồ… Ngay cả cô gái cũng không chừa… Hai tên đàn em và cô gái vừa khóc vừa van xin. Gã mặt sẹo ăn đòn nặng nhất mặt sưng vù nhưng gã bặm môi không la tiếng nào. Gương mặt lầm lì.
– “Đủ rồi… đủ rồi chú ba… Gọi điện cho thím đi… Chuyện ở đây để cháu…” Đức kéo chú mình ra… Hùng ngừng tay, thở hồng hộc, cơn giận đã thuyên giảm rất nhiều…
– “Bắt cóc tống tiền… chặt chặt chặt… Còn có vũ khí và lựu đạn nữa… Đủ vô khám mút mùa lệ thủy rồi…” Đức mỉm cười, tặc lưỡi. Tên mặt sẹo vẫn thản nhiên, không nói gì… Nét mặt có vẻ khinh khỉnh… Chứng tỏ rất gan lì.
– “Hắc hắc… Vui thiệt… Lâu lắm rồi mới gặp được “hảo hán”… Nhưng để coi sao đã… Ngọc Như… Cho chút ý kiến đi… Em là chuyên gia mà…
– “Nói bậy hoài… Chuyên gia cái gì chứ… Em biết chút xíu thôi… Trên xe có máy khoan… Chờ em, chút em đi lấy…”Nàng xoay người nhanh chóng bước đi.
– “Wow… Lấy máy khoan làm cái gì?” Đức “sửng sốt”.
– “Có lần em nghe Ngọc Như nói nếu bắn thì một phát xuyên qua chân, không đau lắm vì tốc độ của viên đạn quá nhanh nhưng dùng máy từ từ khoan thủng qua xương thì là chuyện khác…” Nét mặt ranh mãnh, liếc nhìn hắn Thục Linh mỉm cười. Nàng, Ngọc Như cùng nhiều chị em khác sát cánh bên hắn lâu rồi nên tâm ý rất tương thông, hắn chổng cái đuôi lên là các nàng biết hắn muốn gì nên cùng nhau chơi đòn tâm lý muốn làm sụp đổ tinh thần của mấy tên côn đồ này.
Chưa đầy 1 phút, Ngọc Như trở lại với cái máy khoan điện trong tay, nàng bấm nút, tiếng máy chạy nghe “u… u”, trên gương mặt đẹp nở một nụ cười vô cùng khủng bố… Từ từ tiến gần…
Gã mặt sẹo biến sắc, hai tên đàn em mặt trắng bệch, mùi hôi thối bốc ra từ giữa hai chân của cô gái… Vậy mà Ngọc Như tỉnh bơ… Đưa đầu mũi khoan ngay xuống ống quyển của một trong hai tên đàn em của gã mặt sẹo.
– “Đại ca… Đại ca… Đừng mà, anh muốn biết cái gì… Tui nói… Tui nói… là nó… Hai đứa tui theo nó kiếm ăn thôi à… Nó nói sao tụi em làm vậy… Có phải vậy không Mười… mày nói cho đại ca này nghe đi”Một gã đàn em tay chân bị trói, thấy mũi khoan sắp đụng chân mình, sợ té đái liền tuông một tràng.
– “Đúng đúng đó đại ca… Nó là Phạm Tuấn sĩ, cha nó là Chủ tịch huyện Gò Quao Phạm tuấn dũng, anh rể nó là Phó Giám đốc Sở CA…” Thấy đồng bọn mở miệng, tên còn lạI sợ mất phần, móc ruột ra nói hết.
– “Đụ đỉ mẹ… Tụi mày không có nghĩa khí chút nào… Tụi mày cầu trời khẩn phật sau này đừng để tao gặp lại tụi bây nha” sĩ mặt sẹo hung dữ hăm dọa… Hai gã đàn em sợ hãi cúi mặt…
– “Phó Giám đốc Sở? Wow… hèn chi…”Đức gật gù. Đám mỹ nữ bên cạnh hắn mỉm cười… hình như nghe được chuyện gì thích thú lắm vậy.
– Đúng vậy… Anh rể tao là Trương Hữu Thành… Bây giờ tụi mày biết tao là ai rồi chứ gì… Còn không mau thả tao ra… Đụ má tụi mày…
“Bốp”… gã bị Ngọc Như tát vào mặt.
“Đụ…”
“Bốp”…
– “Chỉ được mở miệng khi được hỏi… Cấm nói tục, cấm chửi thề… Nếu không bà dây sẽ thiến mi… Nghe rõ chưa?” Ngọc Như quắc mắt…
Sĩ sẹo vừa giận vừa sợ. Không ngờ đám người này nghe đến tên anh rể gã mà cũng không nể mặt. Hắn nhìn những khẩu súng trên tay đám đàn bà và “tên đầu sỏ”… Bây giờ gã hối hận muốn chết vì biết mình đã chọc vào ổ kiến lửa…
– “Nghe rõ chưa? Người này là em vợ của Phó Giám đốc Sở CA Trương Hữu Thành… chậc chậc… Chờ một chút… Biết đâu là giả mạo thì sao… Phải kiểm chứng lại mới được.” Hắn ra vẻ khó xử, lấy di động ra gọi.
Thông thường 11 giờ đêm Thìn đã ngáy nhưng đêm nay lão mở mắt thao láo không ngủ được, đã vậy cứ 5, 10 phút thì lăn qua lăn lại khiến Cẩm Lệ bực mình… tưởng chồng “muốn”… Vậy thì cho lão chơi một cái cho rồi, bởi vậy nàng ngồi vậy cởi quần áo… Nằm xuống chàng hảng hai chân ra…
– Nè… Muốn thì làm đi… Xong rồi ngủ… Ông lăn qua lăn lại hoài… ai mà ngủ cho được.
– Hả… Bà xã… Anh làm em không ngủ được à… Sorry nha… Em hiểu lầm rồi… Anh đang có chuyện nghỉ không thông…
– “Có chuyện gì vậy?” Lệ sửng sốt… Ông xã nàng thấy vợ cởi quần là nhào tới úp mặt vào, sao hôm nay được mời mọc cũng không muốn… Không lẽ bị liệt rồi?
– “Hôm nay thằng Vinh ở Cần Thơ có gọi cho anh… Nó nói… anh có cơ hội” Thìn nói sơ lược cho vợ nghe… Nước chảy xuống, người nhìn lên… Hiện nay, lão không có thực quyền mặc dù cấp bậc cũng là một đại tá nhưng Thìn chỉ phụ trách những chuyện lông gà vỏ tỏi thành thử không có chút thực quyền… lão đang nghỉ có nên hay không chụp lấy cơ hội này được nở mày nở mặt nhưng đồng thời lão cũng rất hồi hộp, lão sợ rủi ro đụng chạm tới tai to mặt bự cỡ như Chủ Tịch hay Bí Thư Tỉnh thì bỏ mẹ, không chừng sẽ bị “đày” đi ở một chỗ hóc bò tó nào đó thì bỏ mẹ.
– “Anh… Anh thật là ngu mà…”Cẩm Lệ tỉnh ngủ… Hoàn toàn tỉnh ngủ… Nàng ngồi bật dậy như cái lò xo. Hận tại sao chồng của mình khù khờ như vậy, lẽ ra đi làm thầy chùa chứ không nên vào ngành CA… Mà ngay cả bọn thầy chùa bây giờ cũng gian tà, mánh mun như quỷ.
– Không phải đâu bà xã… Anh chỉ sợ đụng chạm người không nên đụng…
– “Sợ? Sợ cái gì? Đúng là ngu mà…” Cẩm Lệ tức giận thở phì phì… Nàng cũng là Trung tá ngồi “cạo giấy” của Công An Thành Phố Rạch Giá, dĩ nhiên cũng không phải là một chức vụ quan trọng, nay thấy chồng có cơ hội ngóc đầu mà không biết nắm bắt… nhút nhát, sợ đầu sợ đuôi. Vì vậy tức muốn điên lên…
Ngay lúc này di động của Thìn reo lên… Thìn nhìn là số lạ… lão đưa mắt nhìn vợ…
– “Bắt máy đi… Sao ngồi thừ ra vậy?”Tâm tư Cẩm Lệ chợt động… Nàng quát nhỏ.
– “A lô… Tôi là Thìn… Xin hỏi ai gọi vậy?”
– “Ha Ha… Tôi là Trần Đức… Thật xin lỗi đã khuya như vầy còn quấy rầy ông…”Đức không muốn nói mình là do Vinh giới thiệu, như vậy quá dư thừa…
– “Ha ha… Hân hạnh… Hân Hạnh… Có gì mà quấy rầy chứ, là bạn của anh Vinh thì cũng là bạn của Thìn tôi mà… Xin hỏi tôi có thể giúp được vì cho Chủ tịch Đức đây?”Thìn khiêm tốn, ân cần hỏi… Cẩm Lệ kế bên ghé tai hồi hộp nghe ké, đồng thời đưa ngón tay cái lên khen ngợi ông xã miệng lưỡi ngoại giao không tệ.
– Vậy thì tốt quá… Là như vầy, chắc Phó Vinh có nói với ông rồi… Chú tôi bị bắt cóc tống tiền… Ha ha… Thật là hên… Tôi tinh cờ bắt được bốn người… Trong đó có một người tên là Phạm Tuấn sĩ, gã nói là em vợ của Phó Giám đốc Sở Trương Hữu Thành… Tôi không biết có thật hay không cho nên muốn nhờ ông đến nhận diện dùm… Chỉ có vậy thôi…
Thìn sửng sốt… Trong đầu lão nghỉ bọn bắt cóc chỉ là bọn tép riu tầm thường, túng tiền làm bậy, hỗ trợ hắn truy tìm thì không thành vấn đề nhưng không ngờ bọn này có liên quan đến Phạm Tuấn sĩ. Vậy có nghĩa là liên quan tới Trương Hữu Thành rồi… Vì vậy lão ngồi sửng ra… Run lên… Không để ý Câm Lệ liên tục gật đầu, ý nàng muốn ông xã mình chụp lấy cơ hội để có thể tiến bộ…
– “Không thành vấn đề… Đức Chủ tịch… Ông ở đâu… Chúng tôi tới ngay…” Cẩm Lệ thấy ông xã mình “thỏ đế” khi nghe đến tên của Trương Hữu Thành, sợ mất cơ hội quý báu, nàng liền giật lấy di động thay chồng quyết định…
– “Tôi đang ở…” Đức nói địa điểm hiện tại của mình… Trong lòng có chút kỳ quái… nhưng sực nhớ giờ này gần nữa đêm mình gọi tới thì người phụ nữ này chắc là vợ của ông ta rồi… Theo cách nói… Hình như cũng là CA thì phải…
– “Còn không mau thay đồ…”Cẩm Lệ nhảy xuống giường vội vã mắc sắc phục CA thường ngày của mình… thấy chồng còn lề mề liền quát…
– “Ờ… Ờ… được… được.” Thấy bà xã hăng hái… Thìn không dám không làm theo… Hai vợ chồng ra xe chạy tới địa điểm…
Trong lúc này xe cứu thương đã được gọi đến băng bó cho bọn sĩ sẹo, tuy vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu để máu chảy thời gian lâu thì mất máu nhiều có thể bị tử vong… Phương Anh, Thục Linh, Thu Tâm lục soát toàn bộ căn nhà, tìm thấy được tìm thấy được rất nhiều thuốc lắc và một số lượng độc phẩm khác. Nghi ngờ nơi đây là nơi tàng trữ.
– “Nếu thằng này đúng là em vợ của Trương Hữu Thành thì sao…” Ngọc Vân hỏi nhỏ… Nàng biết hắn không đơn giản nể mặt một Phó Giám đốc CA.
– “Em đoán thử xem. Đoán trúng có thưởng…” Đức cười ám muội.
– “Em không trúng kế anh đâu…” Ngọc Vân lườm… Các nàng ai mà không biết hắn rất quỷ quái.
Ngay lúc này di động reo lên… Là Thủy gọi tới. Hùng đã gọi về nói đã được hắn cứu ra, bây giờ bình an, sáng mai sẽ về để nàng yên tâm nhưng thủy không yên tâm không phải vì Hùng mà là vì hắn. Lúc nghe tin Hùng bị bắt nàng chỉ vì tình nghĩa mà có phản ứng như vậy thôi chứ không còn cảm giác gì với chồng. Sợ hắn hiểu lầm, hơn nữa nhân câu chuyện này nàng đang suy nghĩ tìm cách ly dị vì vậy sau khi nói vài câu với Hùng thì cúp máy, gọi cho hắn.
– “A lô… Đã nói chuyện với chú ba rồi hả… Yên tâm đi, bảo đảm sáng mai chú ba về tới sau khi cho khẩu cung…” Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài, lời lẽ rất quy củ, đạo mạo, phải như vậy thôi, Thu Tâm, Phương Anh rất là thính tai, không thể để các nàng nghe được.
– “Nói chuyện đó làm gì… Khi nào về?”Thủy có chút tức giận… vừa sinh con của hắn vậy mà hắn làm như nàng còn vương vấn với chú hắn vậy.
– “Nhớ thím lắm nhưng sớm lắm là hai ba ngày nữa… Có chuyện gì vậy?” Đức nói nhỏ…
– Nhớ cho biết trước 24 tiếng… Lâu quá không qua bên kia cầu… – Nghe hắn nói nhớ mình, bao nhiêu hờn dỗi quên hết, Thủy buột miệng nói một câu mà ngay cả chính nàng cũng không ngờ mình có thể mở miệng nói như vậy. Trước đến giờ hắn chủ động rủ rê, bây giờ thì nàng mời mọc.
– Ừm…”được” rồi hả?
– Cái gì được với không được… Không muốn thì thôi…
– “Muốn… Sao lại không muốn, haha… Nhớ muốn chết…” Đức sự nhớ… Phải ha… Nancy sanh con đầu lòng nên kiêng cử, Thím ba đã sanh qua rồi… Nhung cũng vậy… Không cần phải kiêng cử lâu đâu à… hắc hắc… Phải được rồi chứ… Ây da… Mình ngu thiệt…
– “À Thím… Chú ngày mai về mà… Không sao đâu… Vậy đi nha… Cháu đang có việc phải làm…”Thấy Ngọc Vân cùng hai người đi vào, hắn đoán là hai vợ chồng Thìn vì vậy cố ý nói lớn… cúp máy.
– “Đây là Chủ Tịch huyện Đức…” Ngọc Vân giới thiệu…
– “Chủ Tịch Đức… Hân hạnh… hân hạnh… Tôi là Thìn, bà xã tôi Cẩm Lệ…” Thìn tự giới thiệu… Trong bụng đang chấn kinh không ít khi thấy một đám phụ nữ sĩ quan coi trọng một Chủ tịch huyện mà là một Chủ tịch huyện trẻ đến nổi lão không thể ngờ.
– “Chủ tịch Đức… hân hạnh… Tôi là Cẩm Lệ… Làm việc tại CA thành phố Rạch Giá…”Ngoài mặt điềm đạm nhưng trong lòng Cẩm Lệ còn kinh hải hơn cả ông xã mình.
– “Đại Tá Thìn, Trung Tá Lệ… Hân hạnh… Hai vị biết 4 người này? Họ bắt cóc chú tôi đòi tiền chuộc… người đầu sỏ tên là Phạm Tuấn sĩ, là em vợ của Phó Giám đốc Trương Hữu Thành… Xin hai vị xác nhận giùm để tranh mạo nhận…”Đưa tay chỉ 3 tên côn đồ và cô gái… Đức trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
– “Anh Thìn… Tôi là Phạm Tuấn sĩ…”Vừa nhìn thấy Thìn… Tên mặt sẹo mừng rỡ lên tiếng.
– “Đúng vậy… Người này là em vợ của xếp Thành…” Thìn gật đầu xác nhận đồng thời trong bụng đang chửi thề, đúng là xui xẻo, không ngờ mình sợ cái gì gặp cái đó. Giám Đốc Sở Hòa Bình vừa về với ông bà tổ tiên, theo tình lý, Phó Giám đốc Thành sẽ là người kế vị ngai vàng… Chuyện lớn rồi, không ngờ thằng sĩ sẹo này dám bắt cóc tống tiền người thân của “thứ dữ”… Á đù, tưởng dễ ăn ai dè khó nuốt, bây giờ làm sao đây? Thìn đứng thộn mặt ra, không ngờ mình rơi vào tình cảnh trên đe dưới búa này. Chỉ muốn làm một chút việc không ngờ chút việc này lại đụng chạm với lãnh đạo tương lai nên chùn bước.
– “Vậy được, chuyện này tôi giao lại cho CA Kiên Giang… Đại Tá Thìn, Trung tá Lệ… Mọi việc hai vị cứ làm theo trình tự là được…” Đức mỉm cười…
– “Chủ tịch Đức…” Thìn ấp úng… Đưa mắt nhìn vợ…
– “Chúng tôi nhất định sẽ theo trình tự mà làm… Chủ tịch Đức có thể an tâm…” Cẩm Lệ tiếp lời chồng.
– “Đụ má… Tưởng ngon lắm… Ai dè nghe tên anh rể tao thì xìu…”Nghe nói mình được giao lại cho Sở CA Kiên Giang xử lý… Có nghĩa là huề cả làng. Sĩ mặt thẹo thầm cười đắc ý… bĩu môi, khinh thường… Hai tên đồng bọn thì sắc mặt đại biến…
– “Vậy cảm ơn nhiều… Chúng ta sẽ liên lạc sau…” Đức cùng đám mỹ nữ ra về… Đã gần 12 giờ đêm, Hắn lái xe của mình về Cao lãnh, sợ có gì bất trắc, đám mỹ nữ nghe lời hắn hộ tống Hùng về Cần Thơ…
– “Xem ra xếp Thành rất có mặt mũi…”Nhìn đám người Đức rời đi, xe cứu thương chở ba tên kia và cô gái vào bệnh viện…
– “Kết quả như vầy là tốt rồi, giương cung bạt kiếm làm gì. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.” Thìn thở phào…
– “Anh lầm rồi… Người này tâm cơ thật khó lường” Cẩm Lệ lắc đầu… Nàng biết ông xã mình có cái nhìn quá nông cạn nhưng không ngờ lại nông cạn đến như vậy…
– “Anh không hiểu ý em…” Nghe bà xã nói… Thìn sửng sốt… Có gì phức tạp đâu chứ… rõ ràng Chủ tịch Đức nể mặt xếp Thành nên bỏ qua, hơn nữa thằng sĩ cũng đã bị bắn một phát rồi còn gì, như vậy là huề cả làng… Kết cục quá tốt rồi, không phải sao?
– Anh không nghe rõ sao? Hắn nói việc này cứ làm theo trình tự… Có nghĩa là hắn giao anh nhiệm vụ báo cáo lên trên. Trên là ai? Là Trương Hữu Thành… Anh nhìn ra chưa? Nếu anh nhìn ra thì sẽ thấy hắn không đơn giản…
Tuy lù khù chậm chạp nhưng không đến nổi ngáo ộp, nghe bà xã khai sáng một chút… Thìn chợt tỉnh ngộ… Phải rồi, Trương Hữu Thành luôn chùi đít cho thằng em vợ, sẽ phớt lờ đi chuyện này là cái chắc rồi. Chuyện đêm nay sẽ có người khai thác triệt để, chỉ cần có móc chuyện này ra… Nghỉ tới đây, Thìn trợn mắt há mồm… Hèn chi bà xã mình nói hắn tâm cơ sâu xa…
Nhìn sắc mặt, biết Thìn đã nhìn ra huyền cơ trong câu chuyện, Cẩm Lệ nói tiếp.
– Tuy Trương Hữu Thành đang có lợi thế để thượng vị nhưng không thể không có người dòm ngó cạnh tranh cho nên trong lúc này nếu có người biết được đứa em vợ của Giám đốc Sở tương lai bắt cóc tống tiền người ta thì sao? Họ sẽ quậy tùm lum lên. Cho nên Vị trí Giám Đốc Sở CA chưa chắc vào Trương Hữu Thành. Lần này thằng sĩ đã đụng vào ổ kiến lửa không ém được đâu… Chờ coi kịch đi…
– “Có khi nào…” Thìn kích động hai mắt sáng lên… nghỉ Trương Hữu Thành lúc nào cũng “môn lề” con vợ, sẽ tiếp tục ém như thường thôi, như vậy sẽ phạm sai lầm lớn, nếu là như vậy, biết đâu nếu mình ra sức thì có thể nào chiếc ghế Giám đốc vào tay mình?
– “Muốn nằm mơ thì về nhà…”Như đọc được ý nghỉ của chồng, Cẩm Lệ nói một câu như tạt nước lạnh vào lòng nhiệt huyết làm Thìn tiu nghỉu. Cẩm Lệ thở dài… khuyết điểm chết người của ông xã nàng là làm gì cũng sợ trước sợ sau, người như vậy rất khó làm nên việc lớn.