Phần 159
Cùng lúc này, Đức Chủ tịch đang hồng phúc tề thiên ngồi chễm chệ giữa phòng khách, trên bàn đủ loại thức ăn của các nhà hàng xịn đã được mang tới, ngoài gần cả chục thùng bia Heineken chất đống gần đó, nổi bật nhất là 4 chai Chivas 25 để trên bàn khiến hắn trợn mắt há mồm.
– “Là ý của Lam Điền và Vệ Lan… Lâu lắm rồi mới có dịp vui… Tuyết và Tú Nhi nói: “Không sao… uống ở nhà chứ đâu phải ở ngoài, có say thì nằm xuống ngủ thôi, không cần phải lái xe về… Hi hi… Đức tổng, anh không ngại chứ?”… Hồng Ngọc tinh ranh, lúc nào cũng đem Tuyết và tú Nhi ra làm bia đỡ đạn, hiện nay người vui vẻ nhất chính là nàng, tin lão Đồng chết, nàng có cảm giác được tự do không bị kèm kẹp, không làm con rối, dở bỏ được tảng đá đè lên ngực, dưới bầu trời trong xanh, hít thở không khí trong lành. Hơn nữa trong đầu còn có ước vọng táo bạo thầm kín là muốn được làm người phụ nữ của hắn… Tuy biết rất là khó khăn nhưng cũng không phải là không có cách, bước đầu tiên là thân thiết làm chị em với Tú Nhi, Tuyết, hòa nhả, thân thiện với Thụy Vũ, Yên… Chiếm được cảm tinh của 4 người này là bước vô cùng quan trọng để tiến gần hắn…
Yên rất ngây thơ, Thụy Vũ bề ngoài là bà chằn nhưng rất mềm lòng không nghỉ xa xôi, có người ngọt ngào với mình là vô cùng dễ dãi. Tú Nhi, Tuyết thì khác, cả hai không phải không nhìn ra ý đồ của Hồng Ngọc muốn “bắn sẽ” BF của mình nhưng rồi sao chứ, thêm một người là thêm phần lực lượng, đâu có sao, cái quan trọng là thuộc “phe ta”. Có lực lượng hùng mạnh mới có thể cân bằng với thế lực của Nancy đang ngày một bành trướng, chinh vì lý do này mà nhắm mắt làm ngơ… Nói nào ngay, ngăn hắn cũng không được, chẳng lẽ cứ tò tò đi theo canh giữ hắn hoài? Thôi thì cứ mắt nhắm mắt mở…
– “Uống rượu thôi mà, Đức tổng, phụ nữ như chị em chúng tôi không ngại… Anh ngại sao? Uống chút bia rượu thôi, có chuyện gì lớn chứ nhưng nếu anh uống không được vậy anh uống nước ngọt được rồi…” Lam Điền mỉm cười, trong lời nói có ý khích tướng… Nàng không nghỉ nhiều, chỉ muốn hạ đo ván hắn… Cho hắn biết mặt.
– “Ây ui… Lam Điền… tửu lượng của Đức Tổng nhất định sẽ không tệ… Làm gì có chuyện mình uống bia rượu mà Đức tổng uống nước ngọt… Có phải không Đức tổng?” Vệ Lan phối hợp với Lam Điền từng bước ép sát…
– “Ha ha… Rượu vào loạn tính mà… Uống nhiều không tốt đâu… Chút chút thì được” Biết bị khích tướng nhưng không vì vậy mà trúng kế… Mặt hắn “bư” ra. Suy nghĩ không biết ba “quái nữ” này có âm mưu gì. Chẳng lẽ muốn “xâm phạm” mình?
– “… Nà… Hát vài bản di…” Thanh Tình cầm cây đàn tới… nãy giờ cùng Phương Linh và Yến, Tuyết hát karaoke nhưng mắt không ngừng nhìn về hướng này, Thấy Hồng Ngọc mắt đưa mài lại, nói chuyện với hắn mà nũng nịu quyết nên không muốn để Hồng Ngọc chiếm tiên cơ…
– “Đúng đó… Khá lâu rồi…”Phương Linh phụ họa…
– “Mau tắt máy Karaoke…” Yến, Tuyết, Thụy Vũ, Tú Nhi đều nhao nhao… mỗi nàng một câu hưởng ứng… Liền sau đó máy Karaoke được tắt, trong phòng im lặng.
– “Nhìn mọi người nôn nóng… Đức tổng có thể cho ba người chúng tôi mở rộng tầm mắt…” Hồng Ngọc mỉm cười…
– “Người nhà thì lúc nào cũng cổ vũ và “bơm” người nhà mà… Nhưng đúng là lúc này bận rộn nên ít đụng tới…” Đức khiêm nhường…
– “Anh biết vậy thì được rồi.”Phương Linh đưa cây đàn của Thanh Tình… Hắn cầm lấy, tức thì như biến thành một người khác… Bắt đầu dạo nhạc rồi cất tiếng ca trong phong thái của một soái ca phiêu lãng…
‘Hẹn hò yêu thương đón đưa em trước cổng trường…
Chiều thu mây vương lá me rơi rớt ngập đường…
Đưa em về Sài Gòn mây lên sắc tím…
Long lanh trong mắt em ngời trăng sao…’
(Trích đoạn bản nhạc Sài Gòn mùa thương cũ của tác giả Nguyễn Thanh Cảnh)
Hồng Ngọc ngẩn ngơ, Lam Điền, Vệ Lan sửng sốt… Thì ra là như vậy… Ngoài đặc điểm soái ca hắn còn lãng mạn như thế này… Thảo nào… Con gái “chết” vì hắn là phải… Nghỉ tới đây, tâm trạng Hồng Ngọc thấy xao xuyến.
“Bốp… bốp… bốp”… Hắn vừa dứt bản nhạc, tiếng vỗ tay vang rền…
– “Ậy… Đừng vỗ tay. Làm anh ngượng… Gà nhà vỗ tay không có tác dụng.” Đức mỉm cười…
– “Em thích nghe… Anh ca hay thiệt mờ… Có phải không mọi người” Yến ngây thơ, thật thà nói.
– “Vậy sao… Hi hi… Thích bài gì… nói đi nếu anh biết… anh hát tặng em…” Đức cảm thấy cao hứng.
– “Anh thật không công bằng…” Thụy Vũ cà nanh… Tú Nhi trừng mắt, tuy Yến là chị em thân nhất với mình nhưng Tuyết cũng cảm thấy ghen ghen… Phương Linh nhéo eo hắn… tỏ ý bất bình… Kế bên em gái, Thanh Tình tiếc hận vì nàng không là gì của hắn… Làm sao đòi hỏi chứ.
– Được được… mỗi người một bài… Vậy được chưa?
– “Tha cho anh… Hi hi… Coi như anh biết điều… Thưởng cho anh…” Thụy Vũ hôn lên môi hắn… Một người khởi đầu dĩ nhiên là Tú Nhi, Tuyết, Yến, Phương Linh không chịu lép vế…
– “Hi hi… Tối nay đặc biệt… 6 người mình ngủ chung nha…”Đức được dịp… làm tới vỗ mông Tú Nhi miệng dụ dỗ quên mất đi sự hiện diện của Thanh Tình và bộ ba Hồng Ngọc, Lam Điền, Vệ Lan… khiến 4 nàng mặt đỏ rực, thầm mắng “cái tên này, có thiệt không vậy?”
– “Anh thật là không nên nết” Tú Nhi lườm…
– “Ouf… ha ha… Sorry… đùa chơi cho vui thôi” Sực nhớ có khách. Hắn giả lả…
– “Đức tổng thật là vui tính… Hồng Ngọc xin phép mời anh một ly…” Hồng Ngọc rót Chivas đưa tới, ánh mắt nồng nàng, miệng cười quyến rũ.
– “Cảm ơn…” thầm nghỉ mình “sợ cái gì… chơi luôn”… Hắn nâng ly nốc cạn…
– “Tôi mời anh một ly… Coi như tạ tội…” Lam Điền rót cho hắn một ly…
– Hả… Đừng nói vậy mà… Cô có tội gì?
– “Hi hi… không biết… Anh nể mặt uống là được…” Lam Điền nâng ly chờ đợi… Bên cạnh Vệ Lan chờ tới lượt mình…
– “Ây, không cần mời qua mời lại… mỗi người một ly… uống mừng Đức Lập tiến quân Đồng Tháp thành công… Ai không uống rượu thì uống bia… Tất cả nâng ly…” ” Tú Nhi cầm chai bia giơ cao lên…
– “Mừng Đức Lập… Cheers!”
Hắn cao hứng cầm đàn biểu diễn. Cứ thế không biết bao nhiêu lần, càng uống càng hăng. Không khí vô cùng náo nhiệt.
Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến, Phương Linh, Thanh Tình nàng nằm la liệt, Hồng Ngọc, Lam Điền, Vệ Lan còn tỉnh chút chút nhưng hai mắt cũng mờ hết rồi…
– “Các cô lên phòng nghỉ đi” Hắn đứng dậy, vẫn còn khá tỉnh táo, đến bên Tú Nhi ẵm nàng lên lầu, dáng đi đứng có chút xiêu vẹo.
– “Để chúng tôi giúp anh…” Hồng Ngọc sốt sắng. Lam Điên, Vệ Lan cũng muốn giúp tay…
– “Ừm… cảm ơn” Hai người dìu một người… Tú Nhi mặt đỏ lừ say như chết từng bước từng bước đi lên phòng, hắn đặt Tú Nhi, Thụy Vũ lên giường, đắp mền, chăm sóc rất là chu đáo… lại chạy qua phòng Tuyết, Yến, Phương Linh Thanh Tình… Cứ thế mà làm.
– “Anh thật chu đáo…” Lam Điền hâm mộ.
– “Hết cách thôi… Không làm như vậy, sang mai sẽ bị đòn…” hắn pha trò…
Hồng Ngọc muốn hắn say rồi thực hiện kế hoạch “hoa rơi hữu ý… Chuyện đã rồi” nhưng hắn không say khiến nàng cảm thấy mất mác… Nào biết đối với nàng, Đức vô cùng cảnh giác khi cả ba người thay phiên mời hắn hết ly này đến ly khác…
– “Khuya rồi… Các cô nếu thích thì lên lầu nghỉ đi ha…” Hắn vươn vai, che miệng ngáp… tỏ vẻ mệt mỏi…
– Cảm ơn… Chúng tôi về. Anh cũng ngủ sớm đi…
Đức tiển ra xe… Đóng cửa quay trở vô nhà, hắn giật mình… Ngay cầu thang, Tú Nhi, Tuyết đang nhìn hắn cười ranh mãnh…
– “Ouf… khi nảy thấy hai em ngủ khì mà… Ạ… hiểu rồi… Thì ra là giả say…” Chợt hiểu… Hắn trừng mắt. Cũng may là vàng thiệt không sợ lửa.
– “Hi hi… Coi như anh cũng “đàng hoàng” ha” Tú Nhi mỉm cười…
– “Không tệ… không tệ…”Tụi em tưởng anh thấy gái đẹp là… hi hi…” Tuyết nhìn giữa hai đũng quần hắn… Cười rúc rích… hai nàng không ngu, làm sao có thể không nhìn ra ý đồ của Hồng Ngọc chứ nên muốn giả mù sa mưa ai dè thấy hắn sáng suốt không vì vậy mà động lòng vì vậy trong lòng càng yêu thương hơn.
– “Thôi… hết chuyện rồi… Ngủ đi… Sáng mai đi làm…”Tú Nhi che miệng ngáp…
– “Ngủ? Hắc hắc hắc… Muộn rồi… Em phải đền anh…”Hắn chụp lấy nàng đem tới giữa phòng khách… Tuyết “hốt hoảng” chạy lên lầu… Eo ơi hắn uống rượu. Chịu không nổi a…
– “Không được ở đây… lên phòng…” Tú Nhi ngượng nghịu… đèn đuốc sáng choang… Tên mắc dịch này… Còn con Tuyết kia nữa… Thấy chị em “gặp nạn” thì trốn biệt…
– “Đêm nay… không cho ai thoát…” Hắn hung hăng… Thân dưới của nàng mát lạnh rồi ngay đó có hơi thở ấm áp phà vào… Tú Nhi nhắm nghiền hai mắt… tâm hồn chơi vơi giữa chín từng mây… Hai tay nàng ghì mạnh đầu tóc hắn…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
Tuy được Chủ tịch Đức hẹn gặp lúc 9 giờ nhưng vừa hơn 8 giờ, Minh đã trịnh trọng xuất hiện trước cổng Ủy ban nhân dân huyện. Gã là Thư ký của Trưởng ban Đồng, dĩ nhiên là không những cả huyện mà cả Tỉnh Đồng Tháp này ai lại không biết, nhưng sáng nay trịnh trọng đến văn phòng Chủ tịch huyện ngồi chờ, dáng điệu rất là quy củ, khiến ai cũng cảm thán khi liên tưởng đến những gì xảy ra gần đây…
Cha vợ gã nghiêm túc căn dặn nhiều lần: “Nhớ kỷ, càng nhiều người thấy con đi gặp Chủ tịch huyện thì càng tốt, cho nên cần phải tới sớm, trong lúc ngồi chờ không được nhìn đồng hồ, không được tỏ ra nôn nóng…”
Tuy Văn Đường lúc về hưu chỉ là Phó Chủ tịch huyện nhưng Minh rất phục tầm nhìn thời cuộc của cha vợ nên nhất nhất làm theo.
Minh đến sớm, tưởng mình là người sớm nhất nhưng không ngờ trước gã đã có không ít người, Minh không biết họ nhưng họ lại biết gã. Cũng thường thôi, những người này không là Trưởng Phòng. Thì là Chủ tịch hoặc Bí Thư các xã lân cận, họ có bao giờ được dịp lên Tỉnh báo cáo công tác với Trưởng ban Đồng cho nên Minh không biết họ cũng không có gì lạ. Nếu trước đây họ thấy Minh sẽ khúm núm đứng lên đến gần cười chào thân thiết nhưng bây giờ thì mắt dán vào màn hình của laptop làm như là trên đó có gì để nghiên cứu, học tập vậy… Ậy, chào làm cái đéo gì, lão Đồng chết rồi, thằng này nghe nói bị Chánh văn phòng Diệp cho ra rìa còn đá giò lái… Bây giờ tới đầu quân với Đức Chủ tịch… Chờ coi sao mới nói đi…
Gần 8h30, Ngọc Thơ cùng Ngọc Thi đến… Em mơn mởn đào tơ, chị nây nẩy mặn mà. Bây giờ so với trước kia là một trời một vực… Một người là Chánh văn phòng, một người là Thư ký của Chủ tịch huyện, tuy không lớn gì nhưng chạm vào có thể bị phỏng tay, quan trọng là cả hai đều thân tín của Chủ tịch huyện quyền lực. Bởi vậy lúc này khách tới nhà nườm nượp mà có phải đi tay không đâu, ai cũng tay cầm tay xách, khi ra về thì đãng trí quên mang theo khiến bà Hoa cười không khép miệng được. Phải như vậy chứ…
Bà Hoa không phải làm tham lam nhưng rất coi trọng mặt mũi, mấy năm nay có bao giờ được vinh quang như bây giờ? Ngọc Thi đã có nơi có chốn thì không nói, Ngọc Thơ bây giờ lắm người đến mối mai, bà Hoa thì muốn lắm nhưng Ngọc Thơ thì “đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt”, không một chút động lòng khiến bà Hoa vô cùng phiền muộn, không biết con gái mình có phải hay không đồng tinh luyến ái nên bà thấy lo lo… Chỉ có Ngọc Thy biết em mình đang “phải lòng” hắn… Đúng là… Aiz… Ngọc Thy thầm than, Ngọc Thơ còn độc thân vui tính, yêu thích hắn thì đâu có vấn đề gì nhưng nàng thì khác, có chồng có con mà cũng rơi vào lưới tình.
– “Chánh văn Phòng Thy, Thư Ký Thơ… Xin chào…” Mọi người thấy Thy, Thơ bước vào vội vã đứng dậy, miệng cười vô cùng thân thiết. Minh cũng đứng lên miệng cười gượng gạo…
– “Chào các vị… Sao sớm vậy…” Biết họ tới sớm là theo quy củ nhưng Ngọc Thi, Ngọc Thơ vẫn đẩy đưa… gật đầu chào. Liếc nhìn thấy Minh, Thi có chút ngạc nhiên, nhè nhẹ gật đầu với hắn, coi như là nể mặt…
– “Không sớm… Ha ha… Không sớm…” Mọi người tranh nhau đáp lời… Ây ui, đến gặp lãnh đạo báo cáo tình hình công tác phải đến sớm… Thà sớm một giờ chứ không được trễ dù chỉ là một phút để tỏ lòng thành kính, đây là đạo lý bất thành văn ai cũng phải hiểu.
– “Ha ha… Chánh văn phòng Thi, Thư ký Thơ… thật là đúng lúc, khi nãy tôi có ghé qua tiệm uống cà phê ăn sáng… Luôn tiện mua thêm hai phần cho hai cô…”Chủ Tịch xã Tân Khánh Trung xum xoe đưa ra túi xách thơm phức khiến mọi người khác hâm mộ, ganh tỵ… Thầm nghỉ sao mình ngu vậy cà, chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không để ý…
– “Chú Năm thật là có lòng… cảm ơn nhiều…” Ngọc Thơ mỉm cười đưa tay đón túi xách…
– “Ậy… Sao lại khách sáo như vậy… Chú và anh Hiển ba cháu tình thân như thủ túc mà…” Chủ tịch xã Tân Khánh Trung được dịp khoe quan hệ…
– “Ha ha… Như vậy à… Có phần của tôi không?”… Tiếng nói làm mọi người giật mình, nhao nhao. Chủ Tịch Đức tới rồi, sao sớm vậy cà.
– “Đức Chủ tịch… ha ha… dĩ nhiên rồi, tôi cũng có dự trù một phần cho lãnh đạo…” Trước cặp mắt thán phục của mọi người… Chú Năm hãnh diện đưa ra thêm một túi… Trong đó có phần ăn sáng và ly cà phê sữa đá… Trình độ bợ đít như vậy thật là đáng cho mọi người học tập a…
Lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần sáng sớm lên huyện báo cáo công tác là Chú Năm cứ canh me chuẩn bị như thế này, không có cơ hội cũng không sao, đem về là được nhưng một khi có dịp đưa ra thì thật là… không biết phải nói sao nữa, nói tóm lại là được lãnh đạo chú ý đến lòng thành của mình là được…
– “Vậy thì cảm ơn nhiều… Í, Một ly cà phê thôi mà… Cái này không tính là hối lộ lãnh đạo nha…” Đức pha trò…
– “Ha ha… Hi hi” Mọi người bật cười vui vẻ… Đức gật đầu chào mọi người rồi bước vào văn phòng mình… Hai chị em Ngọc Thi và Ngọc Thơ bước theo sau.
– “Tôi có thấy Thư ký của Trưởng ban Đồng.” Ngọc Thy vừa đi vừa nói nhỏ… Nàng ngạc nhiên khi thấy Minh trong đám người đang ngồi chờ bên ngoài.
– Ừm… Tôi có nói anh ta 9 giờ hôm nay đến gặp… nhưng không cần xáo trộn giờ giấc của những người khác… Cứ để anh ta chờ – Đức phát tay… Ngọc Thy và Ngọc Thơ nhìn nhau… Không hiểu vì sao hắn làm vậy nhưng hắn là lãnh đạo… Hắn nói sao thì cứ y như thế mà làm…
– “Vậy tôi ra ngoài… 9 giờ sẽ bắt đầu cho người vào”… Ngọc Thơ quay lưng… Chợt sửng sốt khi nhận thấy có hai mỹ nữ tự ý mở cửa văn phòng của Chủ tịch huyện… Đang cầm ly cà phê đưa lên miệng hớp một ngụm… Đức nghe tiếng mở cửa, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ra… hắn trợn mắt há mồm… OMG… Sao lại là hai con nhỏ này…
– “Hello… Darling… Hai đứa em xuống thăm anh…” Nhã Phương, Nhã Thy hình như không cần biết nơi đây là nơi nào, to mồm vô cùng âu yếm với cụm từ “Hello… Darling”… rồi ngang nhiên đi vào…
– “Sao hai em lại xuống đây?” Đức thật là hết cách với hai người đẹp này… Trên thang điểm 10 của sự “bá đạo” nếu Thụy Vũ 7 thì Nhã Phương và Nhã Thy này phải nói ít nhất là 9… Rất khó hầu hạ.
– “Chuyện gì… Anh không thích gặp tụi em sao… Anh nha… Hôm đó làm tụi em đau muốn chết… vậy mà không một chút quan tâm. Điện thoại hỏi thăm một câu cũng không thấy, thật là vô lương tâm mà…” Nhã Phương trừng mắt…
– “Sorry… anh bận…” Đức hết hồn giả lả… Hắn Sợ hai “bà cô” này nói tiếp tục nói rồi khui cái vụ đó ra thì thật là mất mặt… Ai chứ hai bà cô này dám lắm…
– “Chúng tôi ra ngoài trước… Các vị từ từ nói chuyện…” Ngọc Thy nháy mắt, nàng và Ngọc Thơ ra ngoài khép cửa lại… Bên ngoài cả đám người rất quy củ, mắt không nhìn vào di động thì nhìn vào màn hình laptop và tai thì giả điếc. Đạo lý trong quan trường, cần phải biết khi nào thông minh, lúc nào thấy tường tận, khi nào nghe rõ mồn một và khi nào ngu đần, mắt mờ tai điếc thì mới có thể đường quan rộng mở a…
– Ngồi đi… Hai em đi bằng gì xuống đây? Đang ở khách sạn nào? Chừng nào về? Không đi học sao? – Đức hỏi một hơi…
– “Học online thì ở nơi nào học chả được? Sao lại ở khách sạn chứ? Hai đứa em theo chị Mỹ Chi xuống đây… Chị Mỹ Chi và Vinh Hà cùng Bích Hà đi siêu thị… Nói anh tối nay về nhà ăn cơm… Hai đứa em tới đây báo cho anh biết… Không được sao?”Nhã Thy lườm…
– “Còn nữa nha… Anh phải bỏ thì giờ đưa hai em đi chơi đó đây cho biết mới được… Chị Nancy nói đó…” Nhã Phương nói thêm…
– “Được… được, nhưng sau khi tan sở, chiều tối nha… Bây giờ anh bận mà… Ngoan đi… Về nghỉ trước đi ha…”Trước vẻ “hung hăng ” của song Nhã, lại còn đem Nancy ra dọa… Hắn còn có thể làm gì hơn là phải chìu chuộng hai nàng rồi, nếu không là chuyện lớn đó.
– “Thì anh cứ làm việc đi… Phiền gì chứ?”Nhã Phương xụ mặt…
– “Hả? Ây… không được đâu… Ngoan đi cưng ha…” Đức năn nỉ…
– “Hi hi… Đùa với anh thôi… Nà… Nhớ đó… Tối nay về ăn cơm…” Nhã Phương trừng mắt, đầu uy hiếp, ý muốn nói tối nay mà không về nhà Mỹ Chi ăn cơm thì sẽ “tự gánh” hậu quả.
– “Nhớ mà…”Đức đổ mồ hôi lạnh… ây da, chết mẹ rồi… Lại thêm hai bà chằn… Trước cặp mắt hâm mộ của đám cán bộ đực rựa, hắn tiển hai nàng ra bãi đậu xe, Mỹ Chi này rõ ràng muốn Cao lãnh này loạn mà… đưa chiếc Mercedes mui trần cho hai con bé này… Aiz.
– “Hai người này là ai vậy chị?” Ngọc Thơ thấy song Nhã có chút chướng mắt…
– “Làm sao chị biết được… Chắc là GF của hắn… Đừng để ý nhiều… Chị thật không biết hắn có bao nhiêu GF nữa…”Ngọc Thi làm ra vẻ thờ ơ đáp… Thật ra trong lòng lúc này đang có chút chua chua…
Mọi người lần lượt được gọi vào báo cáo công tác nhưng đã 11 giờ hơn Minh vẫn chưa được gọi tên. Tuy vậy gã rất quy củ, không một chút nóng lòng, không hề liếc nhìn đồng hồ, gã cứ kiên nhẫn chờ được gọi tên… Trái lại trong lòng rất phấn khích khi nhớ lại lời của cha vợ: “Nếu Chủ tịch Đức để con chờ càng lâu thì con càng có hy vọng… Cho nên không được hấp tấp nóng nảy… không được tỏ ý bất mãn vì chờ lâu… Khi lãnh đạo muốn dùng người thì đây là cách thử thách tốt nhất…”
Bởi vậy Minh rất bình thản… Kiên nhẫn vừa chờ vừa suy nghĩ lời nói của cha vợ… Nhưng gã vô cùng thắc mắc… Chủ tịch Đức này rõ ràng trẻ hơn mình nhiều, có lý nào cao siêu như vậy? Thật khó mà tin nổi, hèn chi Trưởng ban Đồng trầy da tróc vảy là phải… gã nào biết đâu Đức chủ tịch được rất nhiều “cố vấn” chỉ điểm dạy dỗ, trên thương trường cũng như trên chính trường… mà là những có vẫn có thân thế khủng… Qua mặt hắn hay đánh bại hắn là chuyện khó… rất khó nếu không muốn nói là không thể nào.
– “Khi nào anh gặp hắn vậy?” Thấy Minh ngồi chờ lâu mà chưa được hắn gọi vào… Ngọc Thi mềm lòng nên cảm thấy tội nghiệp.
– “Vậy sao? Anh ta thế nào? Than phiền à?” Đức mỉm cười…
– Ngọc Thơ nói hắn ngồi yên rất là quy củ, trừ khi đi toilet… Xem ra hắn rất kiên nhẫn… Anh tính làm gì…
– “Mình ra ngoài ăn cơm nha…” Đức thản nhiên nhìn đồng hồ…
– “Ra ngoài ăn cơm? Anh tinh cho hắn chờ tới khi nào?” Ngọc Thi sửng sốt… Tên này tính làm gì đây? Nàng không tin hắn muốn hành hạ người khác để làm vui.
– “Chị có nghe chưa muốn dùng người thì cần biết người đó như thế nào…” Hắn nháy mắt với nàng…
– “Anh muốn thử hắn?” Nàng hiểu rồi… Muốn dùng người thì phải coi người đó như thế nào… Ở Cao lãnh này, chuyện Trưởng ban Đồng chết, tên Minh này mất chỗ dựa còn bị Chánh văn Phòng Diệp xa lánh ai cũng biết nên bây giờ đến “đầu quân” tìm “chủ mới”… Vậy thì cũng nên thử thách hắn để biết hắn là người thế nào…
– Dĩ nhiên rồi… Chị không nghỉ tôi là người hách dịch muốn ra oai đó chứ?
– “Anh không nói… Làm sao tôi biết được…” Ngọc Thi lườm…
– “Vậy bây giờ em đi ăn cơm với anh nha… Kiếm chỗ thanh tịnh một chút…”Hai mắt hao háo nhìn vào ngực nàng… Hắn bỗng nhiên đổi cách xưng hô…
– “Muốn gì đây” Mặt Ngọc Thi đỏ bừng… làm sao nàng không hiểu hắn muốn gì, lòng xốn xang, tim đập thình thịch…
– Hi hi… Đi đi…