Phần 164
Long Xuyên.
– “Mày… mày…” Nghe Hà Hà Vy kể lại sự tình ở Cần Thơ, miệng run run… Cao Thái vừa giận vừa sợ, nhìn thằng con, nếu có thể, lão sẽ bóp cổ nó chết mới có thể hả dạ… lão không ngờ từ nhỏ đến lớn ăn cao lương mỹ vị mà lớn lên ngu như heo. Đi chọc vào ổ kiến lửa. Tuy bây giờ Cao Thái Sơn đã được thả về nhưng dư âm còn chưa biết thế nào. Bên cạnh Thái Sơn, Hà Ninh đang hối hận muốn chết, gã chưa bao giờ nghỉ phía sau của một nhà hàng nho nhỏ có một nhân vật khủng chống lưng.
– Không phải đâu anh rể, đây là chuyện ngoài ý muốn…
– “Cậu câm miệng cho tôi… đầu đuôi mối nhợ cũng tại cậu hết… Cậu làm cậu nó kiểu nào vậy?” Cao Thái trừng mắt hét…
Hà Ninh hoảng sợ. Mắt nhìn chị mình cầu cứu… Nói nào ngay, Cái mác việt kiều thương nhân hiện giờ cũng là do người anh rể ban cho. Bên phía Việt Nam, Cao Thái xuất khẩu nhiều mặt hàng, bên trời Cali, Hà Ninh nhận hàng rồi bỏ mối lại kiếm lời, là em vợ của Cao Thái, Hà Ninh dễ dàng mượn đầu heo nấu cháo, gã không cần vốn bảo kê hàng hóa như những người khác còn được ưu tiên cho nên bấy lâu nay chuyện làm ăn buôn bán rất thuận lợi. Có thể nói Cao Thái là cha mẹ cơm áo gạo tiền của Hà Ninh nên đối với người anh rể này vì vậy gã vô cùng úy kỵ.
– “Hai cậu cháu còn đứng đây làm gì… Mau đi ra ngoài…” Hạ Vy quát… Nàng đuổi hai cậu cháu ra ngoài để Cao Thái bớt giận… Thái Sơn, Hà Ninh chỉ chờ có vậy, đứng lên chuồn ra ngoài. Cao Thái nhìn theo lắc đầu, thở dài.
– “Anh không cần phải nóng giận, chuyện đâu còn có đó, biết đâu trong cái rủi có cái may… Không ngờ con Ngọc rất thân thiết với hắn… Em có nói nếu Ngọc có thể giúp mình mời cậu ta đến dùng bữa cơm để thằng Sơn có dịp tạ tội thì mình sẽ không quên ơn… Chắc không có vấn đề gì đâu.”
Gõ cửa khắp Cần Thơ không ai dám đứng ra, được người quen chỉ điểm, Hà Vy tới gặp người em họ xa chỉ là cầu may trong lúc cùng đường bí lối nhưng không ngờ sau khi Ngọc gọi cú điện ra ngoài thì không đầy nữa giờ sau, Hà Ninh và Thái Sơn được thả ra ngoài khiến nàng chấn kinh không ít. Là người thông minh, kinh nghiệm nhiều trong giao tiếp, Hà Vy nhìn ra quan hệ của Ngọc và hắn không tầm thường nếu không muốn nói là tình nhân. Hà Vy lấy làm kỳ quái, nếu nàng nhớ không lầm, Ngọc cũng thuộc hàng băm rồi, hắn nhỏ hơn Ngọc ít nhất cũng chục tuổi.
– “Nếu được vậy thì tốt… nhưng hiện giờ còn có chuyện khác cũng rất quan trọng… Aiz…”Cao Thái tỏ vẻ lo lắng.
– “Chuyện gì nữa?” Bị cắt dòng tư tưởng, Hà Vy giật mình trở về với hiện tại.
– “Bí Thư Hoàng Trọng sắp được điều về Hà Nội làm Thứ Trưởng Bộ LĐ – TBXH…” Tuy trong phòng khách chỉ có hai vợ chồng nhưng Cao Thái vẫn nói nhỏ như sợ người khác nghe được, hơn nữa sắc mặt tỏ vẻ lo lắng. Vì chuyện này mà hai ngày nay, từ lúc nghe được tin lão ăn ngủ không yên. Mấy năm nay có Hoàng Trọng làm chỗ dựa cho mình, Trình Quốc Huy không dám không nể mặt vì vậy Cao Thái ước ao Thái Sơn cưới được Vân Anh thì hai họ Hoành – Cao là xui gia, không cần phải sợ ai nữa… Tiếc là chuyện không thành, nay Hoàng Trọng rời đi, Cao Thái nghỉ lão Trình Quốc Huy sẽ không để mình yên.
Hà Vy biến sắc… Chủ tịch Tỉnh Trình Quốc Huy là người tham lam. Bây giờ Bí Thư Hoàng Trọng rời đi… Có nghĩa là nhà họ Cao từ đây sẽ là cái “ngân hàng” để Trình quốc Huy vơ vét…
– Nghe nói Bí Thư sắp tới là một Trung tướng từ Bộ CA điều qua. Còn rất trẻ… Vừa 36 tuổi thôi…
– “Cái gì… 36?” Hà Vy sửng sốt… Mấy năm trước có Bí Thư 42 hay 43 gì đó đã là Bí Thư trẻ lắm rồi… Bây giờ có người còn trẻ hơn…
– “Còn chưa hết đâu, Bí Thư này con gái của Chủ Tịch Quốc Hội Hoàng Ngọc Hải… Tên là Hoàng Bích Trâm, anh còn nghe nói vẫn còn độc thân… Chuyện này mới đáng lo…” Cao Thái trầm giọng… Ánh mắt đầy vẻ lo âu.
– Hèn chi… mới 36 tuổi mà đã ngồi vào ghế Bí Thư… Nhưng mà có gì mà đáng lo… Là phụ nữ độc thân thì dễ tiếp cận hơn… Chuyện này để cho em…
– “Không phải đâu… Em đừng quên tên Trình quốc Cường… Đây mới là chuyện anh lo lắng… Em hiểu vấn đề rồi chứ gì?” Cao Thái không nói thẳng nhưng lão biết Hà Vy hiểu.
Hà Vy dĩ nhiên lo ngại, Cao Thái không phải lo sợ vô lý. Phó Giám đốc Sở Công thương Trình Quốc Cường là con trai của Trình quốc Huy, cũng còn độc thân, tốt nghiệp đại học hàng hiệu nước ngoài, có thể nói là phong lưu quý tộc, sát thủ tình trường của các cô gái. Nếu đúng như vậy thì thật là đáng lo… Một người chưa vợ, một người chưa chồng. Trình quốc Huy sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để đốc thúc con trai mình ẩm người đẹp về vinh, nếu lão và Chủ tịch Quốc hội làm xui với nhau, không cần suy nghĩ cũng biết được cả Tỉnh An Giang này sẽ nằm trong tay họ Trình. Chừng đó lão sẽ tha hồ vơ vét. Và đây là ác mộng của nhà họ Cao.
– “Cũng chưa chắc đâu… Con gái người ta… muốn cua tới tay là được à? Hơn nữa, biết đâu Bí thư đã có bạn trai rồi?” Hà Vy trấn an chồng.
– Hy vọng là vậy, nhưng mình cũng phải chuẩn bị một chút… bữa tiệc trong ngày lễ nhậm chức của tân Bí Thư mình nhất định phải có chỗ ngồi tốt. Chừng đó nếu có thể giao tiếp một hai câu với tân Bí Thư thì hay quá… Chuyện này em ráng mà tranh thủ…
– “Ừm được…” Hà Vy gật đầu. Chỗ ngồi trong các bữa tiệc như vầy rất là quan trọng dĩ nhiên cái giá cũng không ít, được ngồi cùng bàn với nhân vật số “1” thì không dám nghĩ đến nhưng nếu được xếp ngồi càng gần thì hy vọng được để ý và biết đâu có thể trò chuyện vài câu thì coi như là rất có mặt mũi lắm rồi, điều quan trọng là có thể nhân cơ hội lấy lòng làm thân vì vậy mà các đại gia trong tỉnh tranh nhau để được có chỗ tốt cũng là vì mục đích này. Việc tổ chức tiệc tiếp đón Tân Bí thư tỉnh ủy là trách nhiệm của Chánh văn phòng Tỉnh ủy Hương Giang. Giao tình của nàng với người này khá thân thiết nên Hà Vy tin tưởng sẽ không có vấn đề. Hơn nữa Hà Vy là phụ nữ hào phóng, rất chịu chi và chi rất đậm.
– “Ba… Má… Coi nè…”Thái Sơn đi ra chưa được bao lâu đã quay trở vô với cái Ipad trên tay đưa trước mặt Hà Vy… Một đoạn tin trên Youtube nhanh chóng lôi cuốn sự chú ý của nàng…
– “Chuyện gì vậy?” Cao Thái nhíu mày.
– “Ở Đồng Tháp xảy ra chuyện lớn… Chánh văn Phòng và Phó Chủ Tịch tỉnh bị bắt…” Hà Vy đáp, mắt không rời đoạn video trên màn hình, tuy chưa gặp hắn bên ngoài nhưng cũng đã thấy hình, nàng nhận ra có mặt của hắn trong đoạn video này… Rồi nàng sực nhớ cách đây mấy ngày, có vụ lình xình ở huyện Lấp Vò… Đêm hai chuyện xâu lại với nhau… Có thể nào là ăn miếng trả miếng? Có thể lắm chứ… Ngọc đã từng bóng gió khoe không có người nào có kết quả tốt khi chọc tới hắn.
– “Em đang suy nghĩ gì vậy?” Thấy Hà Vy suy nghĩ thất thần… Cao Thái thắc mắc hỏi.
– Em đang nghỉ nếu mình được người này chống lưng thì cho dù tân Bí Thư với Trình Quốc Huy bắt tay nhau. Cũng sẽ không có gì đáng sợ…
– “Hả, là ai vậy?” Cao Thái mừng rỡ.
– “Hắn là người mà thằng Sơn và thằng Ninh đắc tội, nhưng em nghỉ trong cái rủi mình sẽ có cái may, biết đâu qua chuyện này mình có thể quen được với hắn…” Hà Vy đưa tay chỉ màn hình Ipad.
– “Nếu mình có thể mời được người này dùng cơm… em hậu tạ em họ em nhiều một chút…” Cao Thái nghiêm túc nói…
– “Chuyện này để em lo…” Hà Vy gật đầu.
Cao lãnh.
Người Trung quốc có câu “Ba mươi năm Hà đông ba mươi năm Hà tây”, người Việt mình có câu “sông có khúc người có lúc”. Ý nói sự đời thay đổi khó lường, không một ai biết trước được mình ngày mai lên voi hay xuống chó. Đó là tình cảnh hiện nay trong nhà của Chánh văn Phòng Diệp, không khác biệt chút nào so với nhà của Đồng trưởng ban. Chỉ khác cái là Đồng bị tai nạn qua đời khiến dân Đồng Tháp ai cũng “tiếc thương”, còn Chánh văn Phòng Diệp thì phạm tội buôn lậu quốc tế khiến mọi người căm phẫn và khinh bỉ. Buổi sáng trước tiệc sinh nhật của Phó Chủ Tịch Hoàng, ngôi nhà, tấp nập khách ra vào thì xế chiều vắng như chùa bà Đanh. Ngay cả đám tôi tớ trong nhà nhìn nhau với ánh mắt lo âu, phập phồng lo sợ cho tương lai mịt mù… Mới ngày hôm qua nghĩa, Tín, Chánh nhìn Phát cười khinh thường thì hôm nay có người khác nhìn ba anh em cười khinh bỉ. Ánh mắt thân thiết nồng nhiệt của những bạn bè đồng nghiệp bổng lạnh lùng xa vắng.
Giờ này trong phòng khách, khói thuốc mịt mù, bốn cha con nhà chánh Diệp đang suy nghĩ tìm cách.
– “Chuyện quan trọng bây giờ là chạy chọt để má tụi bây ra ngoài rồi mới tính” Danh dụi điếu thuốc hút dở dang, trầm giọng nói.
– “Ba có quen người trên Bộ?” Nghe nói thì mừng nhưng nghĩa nghi hoặc, hắn chưa bao giờ nghe ba mình có bạn bè trên Bộ, như vậy làm sao chạy chọt được đây?
– “Quen người trên Bộ? Không… Bọn người trên Bộ không cần quen biết, họ chỉ nhận tiền không nhận người. Cho nên không cần phải rườm rà… Mình chỉ cần biết có người khác quen biết họ là được… Tụi bây có để ý không, lúc trưa này không thấy mặt lão La Định Quốc. Lão là Giám đốc Sở, chuyện của má tụi bây và Phó Chủ Tịch Hoàng sao không thấy bóng dáng của lão.” Danh trầm ngâm, suy nghĩ có nên tìm đến nhờ La Định Quốc “can thiệp”… Là số “1” của Sở CA, La Định Quốc nhất định có người ở trên đỡ đầu. Nếu La Định Quốc “nói” một tiếng thì có thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không?
– “Ý của ba là…” Tín bừng hy vọng… Nếu có thể mua chuộc được La Định Quốc thì tốt quá, là số,”1″ của Sở CA Đồng Tháp, có lý nào không có chỗ dựa trên Bộ? Chỉ cần La Định Quốc nhúng tay vào thì hy vọng rất lớn…
– “Cũng chưa chắc nhưng mình cũng có thể thử… Nhưng ba nghỉ không khó đâu nếu mình chịu chi đậm một chút, còn nữa, nghe nói lão thích nhất là mấy con nhỏ nhí… Ba có ý này, Mình mời lão ăn cơm, sau đó kiếm vài ba con bé còn gin phục vụ lão.” Danh gợi ý.
– “Chuyện này dễ thôi nhưng phải chi bao nhiêu mới gọi là chi đậm. Nếu lão há mồm sư tử, mình có khả năng không?” Tín nêu ra điểm chính của vấn đề.
– “Chuyện này ba không biết… Phải hỏi má tụi bây mới được, nhưng đã đến nước này thì lấy thân che của hay lấy của che thân thì tùy bả quyết định… Ngay từ bây giờ mình chia nhau đi làm việc, ba tìm cách móc nối với La Định Quốc, Tín, giao cho con chuyện tìm mấy con nhỏ nhí, Chánh, nghĩa, ngày mai hai đứa tới trụ sở CA thành phố gặp má tụi con hỏi ý bả coi sao…”Nét mặt ngưng trọng, Danh chỉ đạo “công tác” cứu vợ ra ngoài.
– “Được… Cứ quyết định như vậy…” nghĩa gật đầu.
– “Ba đi một vòng nghe ngóng tình hình…” Danh đứng dậy đi ra ngoài lên chiếc Toyota Yaris chạy đi… Danh không phải thật lòng cứu vợ ra ngoài mà chỉ muốn nhân cơ hội để kiếm chút cháo nuôi vợ bé bên ngoài. Lão nghỉ tiền và gái, có thằng nào lại không ham. Nếu 10 tỷ không được thì 15 tỷ hoặc 20 tỷ… La Định Quốc kia có lý nào ngoảnh mặt làm ngơ chứ? Có thù với tiền à… Thêm vào đó có mấy em nhí đưa lồn cho chơi, chỉ có thằng ngu mới nói không”. Danh âm thầm tính toán làm sao… Ừm… nếu La Định Quốc đòi 15 tỷ thì mình nói 20 tỷ, con mụ già kia thiếu gì tiền, nhất định sẽ bỏ ra để chạy án mà. Nghỉ tới vợ, Danh bĩu môi khinh thường… Mấy năm nay cho mấy thằng trẻ đụ tưởng lão không biết à? Chỉ là lão giả mù sa mưa mà thôi. Còn lão Đồng nữa… Đéo mẹ, cái gì mà trưởng ban Đồng đáng kính… Đáng kính cái con cặc.
– “Có hứng thú ra ngoài đi một vòng không?” Nòi nào, giòng gióng nấy. Danh vừa đi khỏi, Tín liền rủ rê…
– “Lúc này còn có tâm tình sao?” Nghĩa trách em.
– “Bây giờ ngồi nhà cũng đâu làm được gì… Ra ngoài cho khuây khỏa một chút, đôi khi tinh thần sảng khoái thì sẽ sáng suốt hơn. Còn nhớ ba chị em Mỹ Chi không? Họ về rồi, hay là mình ghé thăm hỏi một chút?” Tín mỉm cười, hắn biết nghĩa sẽ động lòng. Ba chị em Mỹ Chi vừa hấp dẫn vừa có tiền, cua được tới tay là tha hồ cơm no bò cưỡi.
– “Vậy sao không nói sớm… Đi…” nghĩa quả nhiên động lòng, hắn nhớ tới Mỹ Chi… Người vừa sang vừa đẹp. Là một vưu vật của trời. Cua được thì tốt, không cua được thì làm bạn trước, từ từ tính sau.
– “Là ba chị em nào vậy?” Chánh nghe nói liền động lòng, hỏi tới… Hắn biết hai người anh mình chỉ hứng thú với phụ nữ vừa có sắc vừa có tiền.
– Nói bây giờ mày cũng không biết đâu. Cứ theo hai anh mày tới đó… Nhất định sẽ có chỗ tốt cho thằng em mày… Hắc hắc hắc.
Cả ba hớn hở lên xe… Chuyện của bà má… Tạm thời để qua một bên.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
Mặc dù đã được Nhàn nói trước người này là má ruột mình nhưng đến lúc đối diện… Đức thật không có một chút cảm giác trái lại có chút dè dặt. Bên cạnh hắn, đám mỹ nữ đứng sững người ra, người này nhìn người kia để biết có phải mình nghe lầm khi chính từ miệng của Nhàn nói người đàn bà trước mặt đây là má ruột của hắn… Quá đột ngột, khó có thể tin được.
– “Đức… Con thật là giống ba con…” “Quế” “nghẹn ngào” rưng rưng nước mắt…
– “Mời dì vào nhà”… Nép qua một bên, Đức mỉm cười, lịch sự mời khách vào nhà, nét mặt không một chút xúc động. Hắn lấy làm lạ khi nhớ tới nhiều bộ phim Hàn quốc, Trung quốc cũng có nhiều màn mẹ con “gặp lại nhau” thì rất là lâm ly cảm động nhưng sao mình lại tỉnh bơ.
– “Xin mời vào trong…” Với tư cách “Bà chủ “, Mỹ Chi, Vịnh, Bích Hà đứng cạnh hắn, mỉm cười chào đón khách.
– “Vô nhà trước đi Quế… Từ từ nói sau…”Nhàn thân thiết cầm tay “Quế”, đi trước, Tâm và mọi người lần lượt nối đuôi đi vào phòng khách tráng lệ… Ngọc Lan và Thái Điệp đi sau cùng… Tâm cơ chợt động, hắn nắm tay Ngọc Lan nói nhỏ ” Nếu có thể… Đừng nói em đã từng học Trường Đại Học Mc Gill Montreal bên Canada”.
– “Hả… Ừm…” Thái Điệp, Ngọc Lan nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc, cả hai vừa nghe Nhàn nói má ruột của hắn từ Canada về, Ngọc Lan tốt nghiệp bác sĩ ở Đại Học Mc Gill Montreal, như vậy có thể coi như coi nhiều đề tài nói chuyện và sẽ thân mật hơn nhiều, vậy mà bỗng nhiên hắn căn dặn như vậy khiến nàng thắc mắc. Nhưng nàng nghỉ hắn có lý do gì đó nên không do dự gật đầu.
Tâm trạng của “Quế” đang rất vui vẻ… Xế trưa nhận được tin “tốt”từ bên kia nữa vòng trái đất là chị mình có vẻ không qua khỏi con trăng này và cách đây 1 giờ đồng hồ thì trên các mạng xã hội, hình ảnh Chủ tịch huyện cầm súng khiến ai cũng trầm trồ. Lúc đó “Quế” chẳng thấy oai phong gì hết ngoài chuyện cầu trời cho hắn bị một phát chết cho rồi, tiếc là không được như ý nguyện. Nhưng không sao, nếu càng có nhiều người muốn lấy mạng nó thì càng tốt, nàng sẽ lợi dụng tình thế cho người ra tay tiễn đưa nó một chặng để hai mẹ con “hội ngộ”. Coi như giúp chị mình thực hiện ý nguyện. Có ai sẽ nghỉ rằng do nàng làm chứ? Nàng là mẹ ruột nó mà… Không ngờ tình huống rất thuận lợi cho kế hoạch của mình nên tâm trạng “Quế” rất phấn khởi.
Vào trong phòng khách, mọi người lục tục ngồi xuống. Trà nước bánh trái được mang lên. Ai cũng nhìn Nhàn, chờ nàng mở lời giới thiệu.
– “Để tôi giới thiệu cho mọi người biết nhau ” Nà… Nhã Phương, Nhã Thy, Tâm dì Út thằng Đức thì Quế biết rồi, đây là Mỹ Chi, Vịnh Hà, Bích Hà, Tú Nhi, Ngọc Lan…”Nhàn giới thiệu từng người một nhưng không nói các nàng là gì của hắn. Thật ra Nhàn cũng không biết phải nói như thế nào… chẳng lẽ nói tất cả là bạn gái của hắn? Tuy đó là sự thật nhưng khó mà tin được. Cũng may “Quế” không quan tâm chuyện này, nàng đến đây để thực hiện 1 bước trong kế hoạch chứ không phải để thật sự nhận bà nhận con.
– “Dì thật là má ruột của ảnh?” Kiên nhẫn chờ Nhàn giới thiệu xong, Nhã Phương hai mắt trợn tròn xoe, hỏi câu mà ai cũng muốn hỏi nhưng hơi ngại miệng.
– “Nhã Phương… Muốn biết, mai mốt Dì kể cháu nghe.” Nhàn mỉm cười.
– “Không sao đâu chị Nhàn… Để em nói… Phải… Aiz… Chuyện cũng hăm mấy năm rồi… Lúc đó dì còn trẻ…” “Quế” ngồi kể, nét mặt vô cùng bi thương, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn quanh, trong đầu lấy làm lạ vì thấy chung quanh đều toàn là phụ nữ nhưng thấy chúng nữ chăm chú nghe câu chuyện xưa của mình, nàng mừng thầm. Bắt đầu từ hôm nay sẽ có nhiều người biết nàng là má ruột của nó.
– “Dì một mình về đây à? Ở Việt Nam còn có bà con nào không?” Đức điềm đạm hỏi.
– “Má… À không, Dì về một mình… Ở Việt Nam này không còn ai, bà con thân thuộc đã ra nước ngoài hết rồi… Nếu nói người thân thuộc… Chỉ còn có con thôi… À, còn có chị Nhàn nữa… tuy không phải máu mủ nhưng có thể nói còn hơn người thân” “Quế nghẹn ngào”…
– “Đúng đó… Có thể nói chúng ta là người một nhà”… Là người nhẹ dạ, Nhàn thấy mũi lòng nên dễ dàng cảm thông…
– “Vậy à…” Đức khẽ mỉm cười… Bây giờ hắn khẳng định người đàn bà này có vấn đề nhưng không biết vấn đề là ở đâu? Trong đầu vô cùng nghi hoặc khi nghĩ đến người đàn ông theo dõi mình và đoạn video mà người đàn bà này cùng với người đàn ông đó có vẻ bí mật liên lạc với nhau. Tại sao? Cả hai đều từ Canada về, tại sao phải lén lút? Nếu bây giờ người đàn ông đó cùng người đàn bà này đến đây, cho dù là quan hệ họ thế nào đi nữa, hắn sẽ thấy bình thường… Tại sao phải dấu diếm? Có mục đích gì? Thật là khó hiểu nhưng đồng thời hắn tự hỏi có phải mình quá đa nghi?
– “Hi hi. Nói ra cho mọi người biết nha. Thằng Đức còn có người dì, người này với má nó là hai chị em song sanh… Hăm mấy năm trước, hai chị em đứng kế nhau, khó mà phân biệt được ai là ai… Y chang luôn á… Có phải không Ngọc Quế… Ừa quên hỏi, Ngọc Hoa bây giờ ra sao, sao không về đây chơi… Nhớ hăm mấy năm trước, Ngọc Hoa quậy hết biết…” Nhàn vui vẻ nói chuyện xưa…
– “Ngọc Hoa… Nó… cũng được… Có lẽ năm tới nó sẽ về đây chơi…” “Quế” mỉm cười đáp…
– “Bên ngoài, tiệc Buffet đã sẵn sàng. Xin mời… Mọi người tự nhiên nha… Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện…” nãy giờ tạm vắng mặt để chuẩn bị khai tiệc, Mỹ Chi trở vô phòng khách thân thiết mời.
Buổi tiệc đứng có phục vụ hoành tráng, sang trọng được dọn ra bên cạnh hồ bơi. Coi như ăn mừng nhà mới, Mỹ Chi tốn rất nhiều tâm tư cho buổi tiệc này, tất cả món ăn và người phục vụ đều do nhà hàng đảm trách. Mặc dù khách không nhiều, chỉ là “chị em” trong nhà nhưng có đến mấy chục món ăn Việt, Tây, Tàu, Ấn độ và ngay cả các món Ả rập cũng có. Tất cả được bày ra trên cả chục bàn dài, mỗi bàn có 2 người phục vụ, khách thích ăn món gì, chỉ cần chỉ ngón tay là phục vụ để lên dỉa cho mình. Còn có món nướng, gà heo thì quên đi vì quá tầm thường. Thịt bò Kobe, Tôm Hùm Fourshu. Hàu King ở vùng biển Coffin… Nếu ai là người sành ăn biết cái giá của các món này nhìn thấy sẽ hết hồn…
Thức ăn như vậy, rượu nhất định phải tương xứng, đều là loại Hennessy Richard, hoặc Paradis… 1 chai cũng xấp xỉ 6o Triệu chứ ít sao, vậy mà xếp thành hàng… và các loại đồ uống khác… Bar rượu gần đó, có phục vụ lượn quanh, muốn uống gì chỉ cần lên tiếng, vài phút sau sẽ được mang đến. Nói tiệc “Buffet” thì không đúng lắm mà phải nói là một buổi tiệc đầy phong cách quý tộc thượng lưu. Mỹ Chi là đại gia của đại gia mà. Làm chuyện gì nhất định phải để lại ấn tượng.
– “Bà Chủ… Bên ngoài có ba người đàn ông nói là bạn của bà chủ…” Trong lúc mọi người vừa ăn uống vừa chuyện trò… Người làm vườn, cũng là người gác cổng bên ngoài tiến đến trước Mỹ Chi cung kính nói.
– “Em có bạn ở Cao lãnh à? Sao anh không biết vậy?” Đức sửng sốt…
– “Chính em cũng không biết thì làm sao anh biết được…” Mỹ Chi cười duyên.
– “Co khi nào là hai người mình gặp ở nhà hàng không?” Vịnh Hà nhắc nhở.
– “Ai mà biết chứ… Để chị ra coi…” Mỹ Chi đi ra ngoài, Bích Hà bước theo sau.
Từ ngoài cổng đến vườn sau tầm khoảng 300 thước, ba anh em nghĩa, Tín, Chánh đang đứng đợi bên ngoài, cả ba chỉ thấy ánh đèn lung linh và nghe tiếng cười nói phía sau.
– “Là hai vị à…” Cùng Bích Hà ra đến bên ngoài, nhận ra đây là hai người đã gặp ở nhà hàng…”Mỹ Chi lịch sự mỉm cười chào.
– “Tình cờ biết nhà các cô ở đây cho nên hôm nay đến thăm. Không làm phiền các cô chứ…” nghĩa mỉm cười…
– “Không… Không phiền… sẵn đang có party phía sau nhà, nếu các anh thấy thích… Vào uống ly nước cho vui…” Bích Hà tinh nghịch mời… Nàng muốn thử coi phản ứng của hắn thế nào… Có ghen hay không… Mỹ Chi cau mày nhưng không tiện phản đối.
– “Thật là tốt quá… Chúng tôi không có chỗ nào để đi…” Tín hớn hở…
– “Vậy xin mời… Vị này là…” Mỹ Chi nhìn Trung Chánh… hỏi…
– “À… Để tôi giới thiệu… Đây là em út của tôi… Trung Chánh hiện là Trưởng Phòng quản lý xây dựng Tỉnh…” nghĩa kiêu hãnh giới thiệu…
– “Chào anh… Các vị… xin mời…” Mỹ Chi quay lưng đi trước, Bích Hà cùng ba anh em nghĩa Trung Tín chậm rãi bước theo sau. Vừa đi vừa trò chuyện. Đây là lần đầu Chánh gặp Mỹ Chi và Bích Hà, vừa gặp đã thấy rung động, bởi vậy trong lòng háo hức nghe hai người anh mình nói ba chị em… Hai người chị “bá cháy” nên hắn tin chắc cô em cũng mỹ miều hiếm có.
– “Hi hi… Các vị… Chúng ta có ba người bạn mới… Xin giới thiệu… Đây là ba anh em nghĩa, Tín Chánh…” Bích Hà bô bô giới thiệu… Không để ý nét mặt của ba người khách mới đang hớn hở bỗng trở nên sa sầm. Thái Điệp, Ngọc Lan nhìn nhau cảm thấy khó chịu, Thanh Tình, Phương Linh nhìn nhau, trong lòng lấy làm lạ.
– “Chủ tịch Đức… Sao đúng lúc vậy… Anh cũng là bạn của Mỹ Chi à…”nghĩa mỉm cười, gọi tên “Mỹ Chi” vô cùng thân thiết… Mỹ Chi biến sắc mặt. Vịnh Hà, Bích Hà nhíu mày. Gọi tên như vậy phải là rất thân, tên này thật là có chút sỗ sàng.
– “Ừm… Đến đây ăn ké, uống ly nước, tán gẫu một hồi… Không ngờ các người cũng là bạn của bà chủ nhà” Đức nhún vai, nheo mắt nhìn lại… Trong lòng 4 người đều không ưa nhau vì vậy trong ánh mắt đều có sự khinh thị đối với đối phương.
– “Đức Chủ tịch thật là phước to mạng lớn, chắc là có ông bà phò hộ, chuyện hồi chiều này tôi cũng thấy trên Facebook” Tín mỉm cười.
– “Ha ha… Tôi chỉ tin ở chính mình nhưng có lẽ anh nói đúng hoặc là tôi được tổ tiên phò hộ hoặc là ở hiền gặp lành… Người nào đụng tới tôi cũng không có kết quả tốt… Phó Chủ tịch Tín… Nhà anh là người hiểu rõ nhất mà… À quên nữa… Chánh văn Phòng Diệp không sao chứ? Aiz… Sao lại như vậy?” Đức lắc đầu tiếc nuối, ra vẻ bi thương, nơi khóe miệng nhếch miệng cười…