Phần 175
Trước màn hình của cái TV rộng, Nancy chính giữa, Kiều Nga bên trái, Kiều Chinh bên phải, kế đó là Nhung, 4 người quần bó sát, phần trên là chiếc áo ngực… Bốn nàng theo từng động tác hướng dẫn nhịp nhàng làm theo… Ngày hai lần, sáng chiều, các nàng siêng năng để giữ bụng nhỏ eo thon, không muốn thành một bà “xề” như các sản phụ khác.
… Gần đó Đức Chủ tịch đang ê ê a a với bốn đứa bé. Không biết hiểu hắn nói gì mà cả bốn đứa cũng ê ê a a… Làm như là 5 cha con trò chuyện thật vậy. Hơn nữa giờ rồi, hắn cứ nói chuyện với 4 đứa nhỏ… không chán chút nào. Tuy vậy mắt thỉnh thoảng liếc nhìn 4 cặp mông tròn và 4 cặp ngực mà ngẩn ngơ, thầm nghỉ không biết phải kiêng cử tới khi nào.
Cũng cách đó không xa, trong góc phòng bốn bà bầu Gia Kỳ, Thúy Ái, Tâm Đoan, Hương đang tập những động tác nhẹ nhàng hơn để dễ dàng cho việc sanh nở sau này. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Mỗi lần trước khi hắn về là Nancy thông báo, cho xe rước các nàng tới để hắn khỏi phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tránh việc hắn thăm người này bỏ sót người kia. Lẽ ra con có song Nhã, Nguyệt nhưng cả ba bận thi cử gì đó nên chưa đến. Dù sao cũng là người một nhà Nói tóm lại là khi hắn về thì Nancy muốn cả một nhà đầy đủ nếu có thể.
– “Chị Thảo đưa cho em… Nói cái này là Nguyễn Xuân Hoàng gửi cho anh”. Thục Linh đưa hắn bức thư mà Mai Thảo giao trước khi nàng và Ngọc Như trở về Cần Thơ.
– Thời buổi này còn thư tay sao? Đức ngạc nhiên mở ra… Đọc xong thở dài, đưa bức thư cho Thục Linh…
– “Em và Ngọc Như lo chuyện này…” Ánh mắt hắn đăm chiêu suy nghĩ.
– “Còn nữa… Trong quá trình điều tra, Chị Xuân Mai phát hiện Phó Chủ Tịch Hoàng có đưa con gái 14 tuổi bị mù đang ở với bà nội… Em gái này trong một lần…” Nó tới đây Thục Linh nghẹn ngào, nói không nên lời.
– “Không phải mù bẩm sinh, trong một lần bị bệnh gì đó rồi bị mù…” Ngọc Như thở dài, tiếp lời. Giết người là tội hình sự, hơn nữa còn là hai mạng, Nguyễn Xuân Hoàng sẽ bị tử hình là chắc rồi… Ông ta là một Phó Chủ tịch Tỉnh tốt, nếu không sao gia cảnh không đồ sộ như những cán bộ cao tầng khác. Không ngờ lại lâm cảnh này khiến mọi người cảm thấy không nở nhưng biết làm sao hơn.
– “Anh đa mưu túc trí… anh có cách gì không” Thục Linh đọc xong, mắt lệ nhạt nhòa. Buông tay, bức thư xuống nền nhà, Phương Anh lượm lên, Thu Tâm, Ngọc Như cùng ghé mắt vào… Nét chữ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng, có lẽ người viết dang trong tâm trạng vô cùng xúc động.
Ngày… Tháng năm…
Aiz… Trần Đức… Không biết lá thư này có đến tay cậu hay không nhưng tôi cứ viết… Giờ phút này không biết nói sao nữa… Cái số của tôi là như vậy… Suốt cuộc đời chuyện gì cũng không suôn sẻ, phải nói là đời đen như mõm chó. Bụng làm dạ chịu không trách ai.
Con chim sắp chết kêu tiếng bi ai, người sắp chết nói lời nói phải… Suốt đời của Nguyễn Xuân Hoàng này không phục ai chỉ phục cậu, trẻ tuổi, sự nghiệp vững vàng, có chỗ dựa tốt nhưng không vì vậy mà là sâu mọt đục khoét xương máu của đồng bào và trong một thời gian ngắn đã làm rất nhiều việc tốt… Phục cậu nhất chính là cái này…
Cậu tin hay không cũng được… Tôi giết Thái Hoàng Cơ vì tư thù thì ít mà vì muốn lấy lại công đạo cho rất nhiều người… Coi như là thế thiên hành đạo tiêu diệt một đại gian đại ác trong xã hội… Về phần Thúy Liễu, chỉ là bất đắc dĩ.
Trong tủ sắt của Thái Hoàng Cơ, có 30 Triệu mỹ kim… tôi chôn ở sau nhà… Hy vọng cậu giúp tôi đem số tiền này làm chút gì đó cho đồng bào…
Trân trọng…
Nguyễn Xuân Hoàng…
Ngày… tháng năm…
– “Anh… Anh đa mưu quỷ quái… mau tìm cách đi…” Bị lá thư làm xúc động, Ngọc Như thút thít, lắc lắc tay. Phương Anh, Thu Tâm nhìn hắn với ánh mắt mong đợi.
– Làm như anh là Gia Cát Lượng vậy…
– “Có chút tin tức”Ngay lúc này Ngọc Vân từ trên lầu 3 đi xuống, vì không muốn những người khác lo lắng nên đến bên cạnh hắn nói nhỏ.
– “Là tin tức của bọn Hải Phòng à?” Thấy nét mặt của Ngọc Vân, hắn đoán được ít nhiều. Từ lúc biết được âm mưu của cặp Hoa – Toán, Ngọc Vân đã dùng thân phận sĩ quan cục an ninh quốc nội của mình “làm việc” với các hãng máy bay để rà tên tất cả hành khách đặc biệt là những người từ Hải Phòng.
– Ừm, hôm nay trên chuyến bay của hãng Bamboo từ Phú Quốc đáp xuống Trà Nóc lúc 17h05 có người tên Trần Chí Hùng rất đáng nghi.
– “Phú Quốc? Mình đang tìm người từ Hải Phòng mà…”Đức ngạc nhiên.
– “Không có chuyến bay trực tiếp… Người từ Hải Phòng hoặc chuyển máy bay tại Thành phố HCM hoặc Phú Quốc…”Ngọc Vân giải thích…
– Ừm… Trần Chí Hùng? Tại sao em nói người này rất đáng nghi?
– Tên này là quân nhân xuất ngũ, người xã Hòa Khương huyện Hòa Vang, trong hồ sơ đã từng được tham gia khóa huấn luyện bắn tỉa. Sau khi xuất ngũ thì không làm gì hết nhưng cuộc sống rất là sung túc, thường xuất ngoại qua Pháp, Mỹ dưới dạng khách du lịch.
– “Không làm gì hết có nghĩa là không có thu nhập… Làm sao có tiền đi du lịch?” Đức ngạc nhiên.
– Không những vậy còn sống rất xa hoa, cho nên em nghi ngờ hắn là sát thủ… – Nếu không thì khó mà giải thích.
– “Suy nghĩ rất hợp lý nhưng cần phải xác định 100% trước khi ra tay…”Thu Tâm nhắc nhở…
– “Chuyện này cũng không khó, chỉ cần tên này liên lạc với cặp Hoa – Toán kia là có thể khẳng định được rồi. Hai người ở Canada lần đầu tiên về VN làm gì có giao tinh với một người ở Hải Phòng chứ… Khẳng định là nó rồi…”Đức gật gù…
– “Không được đâu. Anh không biết quy luật của chúng… Bọn sát thủ có tổ chức sẽ không bao giờ liên lạc với người “đặt hàng” mà chỉ nhận thông tin của mục tiêu từ tổ chức.” Thu Tâm lắc đầu…
– “Wow… Sao các em biết rõ vậy?” Thấy không chỉ Ngọc Vân, mà Thu Tâm còn Ngọc Như, Thục Linh nữa, nét mặt ai cũng có vẻ hiểu rõ về tổ chức của bọn sát thủ khiến Đức sửng sốt…
– “Hi hi. Anh đừng quên bọn em là ai…” Ngọc Vân mỉm cười…
– Phải ha… Ừm… Nói như vậy nếu tên này đúng là sát thủ thì hình anh sẽ có trong di động của nó rồi… Nếu không thì làm sao nó biết ai là mục tiêu chứ, Hắc hắc… Trần Chí Hùng phải không? Chỉ cần nó xuống Cao lãnh thì đích thị là nó rồi, Ở ngoài Hải Phòng vượt ngàn cây số tới Cao lãnh làm gì? Không cần phải khách sáo, cứ bắt nó đem về, kiểm tra cái di động của nó là được rồi… Nếu không phải thì coi như bắt nhầm nói xin lỗi đâu có sao chứ. Còn nếu trong cái di động của nó có thông tin về anh thì… Nói tới đây Đức chợt động tâm cơ…
– “Thì cái gì?” Thấy nét mặt hắn đăm chiêu… Ngọc Vân hỏi…
– Còn nhớ làm sao xử lý bọn tay chân của Phạm Bá Thành không?
– Ý của anh là…
– “Nó vừa đặt chân tới Cao lãnh thì bí mật bắt cóc nó… Nếu không phải là sát thủ thì thả ra… Còn nếu như phải thì nó còn có giá trị lợi dụng rất lớn… Hắc hắc…” Nói đến đây nét mặt Đức Chủ tịch trở nên vô cùng gian xảo.
– “Giá trị lợi dụng?” Bật thốt lên, Ngọc Vân nhin Thu Tâm, Thu Tâm nhìn Thục Linh, Thục Linh nhìn Ngọc Như… Tất cả đều sửng sốt… Hắn muốn làm gì đây?
– Là sát thủ tất nhiên đã giết nhiều người rồi phải không? Vậy thì bị giết cũng đáng mà.
– “Cái gì? Anh định bắt rồi giết nó?” Ngọc Vân sửng sốt…
– Í… Không phải… Anh sao lại giết nó làm gì chứ… Ậy… Chắc nó giết nhiều người rồi ha… Anh chỉ muốn giúp nó làm một chút việc thiện để giảm bớt tội nghiệt. Hắc hắc.
– “Lại cười gian nữa rồi… Còn không mau nói…” Ngọc Như quát.
– “Hi hi… Từ từ nói cho nghe, nà, bây giờ mình bắt nó rồi chờ lúc Phó Chủ tịch Hoàng bị xử thì… Có hiểu không hả?” Ngón trỏ tay trái đưa qua bên phải và ngược lại. Nét mặt hắn vô cùng ám muội…
– “Đánh tráo? Thay mận đổi đào?” Ngọc Vân sửng sốt… Thu Tâm. Phương Anh, Ngọc Như, Thục Linh mắt sáng ngời… Đã lâu chưa có hành động nào như Phạm bá Thành, Trần Ngọc Sơn… Bây giờ có hành động rồi.
– “Là thay mận đổi ô môi mới đúng…”Hắn ghét nhất là trái ô môi hôi rình bởi vậy khi nghe Ngọc Vân nói thay mận đổi đào liền sửa lại theo ý mình… làm sao có thể ví một tên giết mướn là trái đào được chứ. Trong thâm tâm chỉ có ngực mỹ nữ mới được coi là trái đào.
– “Có chuyện gì mà bàn cãi sôi nổi vậy?” Cùng song Kiều, Nhung vừa tập thể hình xong, người lắm tắm mồ hôi, thấy hắn cùng đám Ngọc Vân, Thu Tâm xù xì nên Nancy bước tới hỏi.
– “Em tới đúng lúc… Là như vầy…”Đưa bức thư tay cho Nancy coi, hắn nói kế hoạch thay mận đổi ô môi của mình.
– “Không được… Có sơ hở…” Nancy lắc đầu…
– Sơ hở?
– “Đồ khờ… Trước khi kết án tử hình hay tù chung thân thủ tục nhất cũng phải 3 hoặc 6 tháng, có khi kéo dài cả năm… Anh bắt tên kia giữ nó cả năm à?” Kiều Nga “giáo huấn”.
– “Còn nữa, chưa chắc là bị kết án tử hình, có khi là án tù chung thân thì sao? Cho nên kế hoạch này có nhiều khuyết điểm” Đến lượt Kiều Chinh dạy dỗ…
– “Ờ há… quên đi điểm này”… Đức tiu nghỉu…
– “Cũng không cần phải chờ tới lúc đó. Tử hình hay tù chung thân thì đâu có khác biệt gì, có nghỉ tới không nếu bây Nguyễn Xuân Hoàng chết đôi khi dễ tính hơn… suy nghĩ một chút đi…”Nancy mỉm cười…
“Bây giờ chết dễ tính hơn”? Ha ha… hiểu rồi… ” Đức bừng tỉnh.
– Vậy có nghĩa là sao? Thu Tâm hỏi, cũng là điều mà tất cả các nàng muốn hỏi.
– Nà… Nếu bây giờ mình dàn xếp cho Nguyễn Xuân Hoàng tự tử, dĩ nhiên là chết giả thôi, sau đó đưa xác ông ta ra ngoài, khi ra ngoài thì ông ta sống dậy, để người chết thiệt thế chỗ là được rồi. Có phải không.
– “Người chết là Trần Chí Hùng?” Thục Linh vỡ lẽ…
– Đúng vậy… Nó làm nghề giết mướn, chắc chắn là đã giết nhiều người rồi, bây giờ tới đây giết anh. Vậy thì có lý nào phải nhân từ với nó.
– “Không sai cần gì phải nhân từ với bọn máu lạnh này…” Ngọc Vân gật đầu…
– “Nhưng chuyện Nguyễn Xuân Hoàng tự tử thì không dễ làm… Lúc đó sẽ có người tới khám”Ngọc Như ngây thơ nói…
– “Ha ha hi hi…” Mọi người cười ồ lên, Ngọc Như này có lúc thì thông minh có lúc thì đần độn một cách đáng yêu.
– Ngọc Như à… Em khờ hay giả khờ vậy? Người tới là ai? Nancy mỉm cười…
– “Ouf… Phải ha…”Ngọc Như sực nhớ… Dưới Đồng Tháp, hầu như toàn bộ hệ thống CA đều là người của mình…
– Như vậy khi chuyến bay từ Phú Quốc đến, Ngọc Như, Thục Linh, hai em theo dõi tên Trần Chí Hùng này, nếu nó đi về hướng Cao lãnh thì phối hợp với Phương Anh và Thu Tâm… Các em biết làm sao rồi chứ gì… Kiểm tra di động của nó tìm thông tin nếu không có gì thì thôi còn không thì bắt đem về.
– “Bắt đem về đâu?” Trước kia mấy tên đồng bọn của Phạm bá Thành thì đem về biệt thự nhốt trong ga ra nhưng bây giờ biệt thự nhiều người, hơn nữa lại có em bé nên rất bất tiện nên Ngọc Như hỏi.
– Đem về căn biệt thự của Mỹ Chi là được rồi… Anh sẽ gọi cho Mỹ Chi biết.
– “Nhắc tới mới nhớ… Cái này mua cho anh…” Nancy đưa Iphone 13 Pro Max mới tinh cho hắn. Ngay sau khi biết hắn quăng di động xuống hồ, nữa giờ sau đó nàng liền mua một cái khác.
– “Wow… cảm ơn em Nancy” Đức cảm động, hình như trời sinh nàng để cho hắn.
– Tối hôm qua Ngọc Lan liên lạc anh không được nên gọi em… Giang Ngọc Hoa, má ruột anh bên Canada đang bị ung thư ở giai đoạn cuối, không còn bao nhiêu thời gian nữa người thân duy nhất là Giang Ngọc Quế…
– Lẹ như vậy đã có tin tức rồi?
– “Tại vì Giang Ngọc Quế không phải là người bình thường. Gia tài của bà ta không dưới nữa tỷ mỹ kim. Có nguồn tin là Giang Ngọc Quế lập di chúc, em bà ta là Giang Ngọc Hoa chỉ được 10 %… Còn nữa, Trịnh Toán là chồng của bà ta…”Nói tới đây, Nancy nhìn hắn mỉm cười. Nàng biết hắn hiểu vì sao Giang Ngọc Hoa mướn người giết hắn.
– Anh không ngạc nhiên chút nào, giết người chỉ có ba lý do là tình, tiền, thù. Giang Ngọc Hoa cho người giết anh là vì tiền… vì nếu anh chết thì bà ta là người hưởng trọn…
– “Không sai… Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, vậy cũng nên qua Canada một chuyến gặp Giang Ngọc Quế một lần, có thể lần đầu cũng là lần cuối… Chuyện hai vợ chồng Hoa – Toán… Anh không cần bận tâm, để Ngọc Vân và Thu Tâm chăm sóc họ…”Nói đến đây hai mắt Nancy lóe lên…
– “Có nên…” Ngọc Vân đưa tay lên cứa ngang cổ…
– “Không cần… Chỉ có tụi cùng hung cực ác như bọn giết mướn mới dùng biện pháp như vậy… Hi Hi…” nét mặt thản nhiên nhưng nụ cười hắn vô cùng lạnh lẽo.
– “Có ý nghỉ gì nói ra nghe thử?” Kiều Nga thích thú hỏi.
– Nếu bắt quả tang chỗ của họ có chừng nữa ki lô heroin thì sao?
– “Theo luật, hơn 100 gam thì từ 20 năm hoặc chung thân hoặc tử hình… Với số lượng nữa ký thì không cần phải nói nhiều.”Phương Anh đáp.
– “Vậy thì để nữa ký lô trong căn nhà mà tên Trịnh Toán mướn ở tạm… Trong lúc hai vợ chồng gặp nhau thì người của mình ập vào… Nhân chứng. Vật chứng có đủ… Muốn chạy khó hơn lên trời… Hắc hắc hắc…” Đức cười gian…
– “Không được… Kế hoạch này không ổn…” Nancy lắc đầu.
– Tại sao?
– Bây giờ ở Đồng Tháp nhiều người nghỉ bà ta là má ruột của anh… Không nên vì nóng lòng mà làm hư danh tiếng của mình…
– Phải ha… Anh quên đi điểm này, cũng là em chu đáo hơn… Như vậy chụp thằng cha Trịnh Toán trước… Chuyện này sẽ làm mụ ta sợ té đái…
– Ê… Không được ăn nói thô tục” Kiều Nga “lườm”…
– Hi hi… Sorry… Vậy… Ngọc Vân… chụp thằng cha Trịnh Toán trước…
– “Mình lấy đâu ra nữa ký lô heroin?” Thục Linh thắc mắc.
– “Nữa ký lô hêrôin thì không có nhưng nữa ký lô bột mì thì có chứ hả? Là người của mình mà, muốn nói sao lại không được… Có phải không?”Đức cười gian trá.
– “Chụp mũ? Ha ha hi hi…” Hiểu ý hắn… Chúng nữ bật cười… Đúng vậy, người của mình lập biên bản, nói gà là vịt cũng còn được huống chi bột mì và hêrôin không phải là ai với mắt thường cũng có thể phân biệt được.
– “Cứ thẳng tay làm đi… Không cần phải tội nghiệp thứ người này…”Nhìn Ngọc Vân, Thu Tâm, Nancy gật đầu… Nàng không thể dung thứ những người muốn giết hắn…
– “Yên tâm đi… Tụi em biết phải làm sao rồi…” Ngọc Vân gật đầu. Cùng Thu Tâm, Phương Anh, Thục Linh, Ngọc Như đi ra ngoài. Nói thì nhanh nhưng khi thực hiện cần phải chuẩn bị thật tỉ mỉ.
– “Em đi tắm… Người mồ hôi, rít chịt.” Nancy quay người đi lên lầu.
– “Hi hi… Tắm chung nha…” Hắn cười gian… Bước theo…
– “Chưa được đâu… Đừng có chộn rộn…”Biết ý gian của hắn… Nancy quay lại, lườm. Chúng nữ nhìn nhau cười trộm.
– Đừng hiểu lầm nha. Anh chỉ muốn chà lưng cho em thôi mà, nhưng em không muốn thì Kiều Nga hoặc Kiều Chinh hay là Nhung, ai muốn chà lưng thì anh chà cho.
– “Chưa được đâu”… Đi guốc trong bụng hắn, Kiều Nga quắc mắt… Kiều Chinh làm mặt quỷ, cả hai xoay người lắc mông đi lên lầu…
– Nhung em…
– “Hi hi Thôi đi, cảm ơn nhiều…” Nancy làm gương, Nhung nào dám xé rào, nên bất đắc dĩ cứ noi theo chị cả mà làm, chưa qua thời kỳ của bác sĩ nói, nàng không thể bật đèn xanh cho hắn muốn làm gì thì làm.
– “Đừng nhìn tụi em… Phải kiêng cử.” Thấy hắn nhìn về hướng mình, Gia Kỳ đại điện cho đám bà bầu như Thúy Ái, Tâm Đoan, Hương ngoảnh mặt làm ngơ. Các nàng nhìn nhau, thầm nghỉ thật là tội nghiệp, nếu bây giờ chỉ có mình và hắn thì nhất định chìu hắn rồi nhưng trước mặt chị em phải tỏ ra cứng rắn.
– “Thật là oan quá mà…”Đức lầu bầu trong miệng. Hắn nhìn đồng hồ, mới 9 giờ Aiz. Còn 5 tiếng nữa chuyến bay của Hoàng Bích Trâm sẽ tới… Phải lợi dụng chút thời giờ gọi thông báo số di động mới… Ui cha. Suýt chút nữa quên rồi. Tối nay chắc chắn không thể tới nhà của Phương Linh được. Đức lấy di động ra bấm.
– “A lô, tôi là Trương Thúy Hằng…” Đang ngồi trong văn phòng đọc văn kiện, thấy số lạ gọi tới Hằng ngạc nhiên bắt máy.
– Hi hi, là Đức đây…
– Còn Tưởng là ai chứ… Không ngờ là cậu… Đang ở đâu vậy?
– Máy cũ mất rồi, đây là số mới. Đang ở Cần Thơ, Ừm… gọi cho Dì muốn nói là tối nay không tới nhà của ông cụ bà cụ được… Nhờ dì nói lại dùm…
– “Cậu không phải vì giận Phương Linh mà không tới đó chứ?” Thúy Hằng bức xúc.
– “Hi hi… Dì nghỉ tới đâu rồi… Có chuyện quan trọng cần làm. Ừm, Luôn tiện nhờ dì nói số di động mới của Đức cho mọi người biết. Cảm ơn nhiều… Vậy đi nha… Mai mốt sẽ nói chuyện nhiều” Hắn nói xong, không đợi Hằng ừ hử cúp máy…
– “Sao gấp dữ vậy?” Hằng sửng sốt…
– “Gọi cho ai gọi hoài vậy?” Thúy Ái, Tâm Đoan thấy hắn cứ gọi điện hoài nên không hài lòng.
– “Ha ha… Đúng rồi… Ngu thiệt, vậy mà nghỉ không ra, nà, Thúy Ái, Tâm Đoan, Hương em nữa Ngân. Có nhiệm vụ chính trị cho các em làm nà, Rất là quan trọng… Lại đây giúp dùm đi… Các em gọi tất cả mọi người cho biết số di động mới của anh. Anh không có thời giờ… Vậy đi nha, ngoan đi, tối nay có thưởng.” Hắn vừa nói vừa đi ra xe.
– “Ê… ê… Anh đi đâu vậy?” Thúy Ái gọi với theo, Nhưng hắn đã lên xe phóng đi rồi.
– “Làm gì gấp dữ vậy?”Thúy Ái lầu bầu.
– “Chị không biết sao? Anh ấy đi phi trường rước Trung Tướng Hoàng Bích Trâm…”Tâm Đoan ra vẻ hiểu biết.
– Trung tướng? Không phải Bí thư sao? Em nghe chị Nhung nói là Bí Thư mà… Hương ngạc nhiên.
– “Như vậy là sắp có thêm một người nữa rồi…”Thúy Ái nhăn mặt…
– “Hi hi… Đừng có ghen mà… Nhìn chị Nancy kìa… Chị ấy đâu có ghen… Nếu mà chị ấy ghen thì chúng ta làm sao?” Tâm Đoan mỉm cười…
– “Em chỉ nói một chút thôi mà…” Thúy Ái ủy khuất…
Còn rộng thì giờ, Đức muốn ghé qua huyện Châu Thành để cho Thanh Nhã và Đồng Giao bất ngờ nên không điện báo trước. Hắn đậu xe bên ngoài, vai mang túi xách lửng thửng đi vào. Không phải lần đầu nên đã quen rồi, cứ thẳng tiến đến cầu thang định bước lên lầu hai… Bất thình linh có giọng quát vô cùng hách dịch.
– Anh kia… Anh kiếm ai… chỗ này không thể chạy loạn được đâu… Bảo vệ đâu rồi…
Đức quay người lại nhìn… Một gã đàn ông xấp xỉ 40, ăn mặc tươm tất đang nhíu mày, nhìn hắn với ánh mắt bất mãn.
– “Tôi tới tìm Chủ Tịch Đồng Giao…”Biết mình vào cơ quan nhà nước mà tự tiện nên có chút áy náy… Đức nhã nhặn đáp.
– “Anh là ai của Đồng Giao?” Người đàn ông nhíu mày…
– “Không phải chuyện của ông…” Đức phát tay tiếp tục đi thẳng lên lầu hai. Coi gã kia như không có ký lô nào… Người này dám gọi thẳng tên Đồng Giao như vậy làm hắn bực mình… Thân thiết lắm sao? Nhưng tạm thời không tiện phác tác.
– “Ê… Thằng kia… Đứng “nại”… Bảo vệ đâu… Bảo vệ đâu…”Người đàn ông la hét… gã nói ngọng, không phân biệt được giữa chữ “L” và “N”.
– “Đụ má… Thằng ngu…”Ở một góc, hai người bảo vệ âm thầm mắng Phó Chủ tịch huyện Lộc không biết viết chữ “chết” ra sao… Trước mặt đại nhân vật mà muốn ra vẻ ta đây. Bởi vậy cả hai đều giả điếc. Hai người này làm bảo vệ ở UBND đã lâu rồi nên rất là tỏ tường mọi chuyện. La Trung Nghĩa Bí thư, Chủ tịch Huỳnh Đức Toàn và Chánh văn Phòng Trần Minh Chiến không phải vì người này mà ngã ngựa hay sao. Vậy mà thằng cặc Phó Chủ tịch huyện này không biết trời cao đất rộng, muốn tìm đường chết thì cứ tự nhiên, Đừng có kéo người khác vào.
– “Chủ tịch Đức… Chủ tịch. Đức… Là cậu à…” Đang ở trong văn phòng mình, nghe tiếng quát tháo… Hòa đi ra coi có chuyện gì, nhìn thấy hắn nên vô cùng mừng rỡ. Không mừng rỡ sao được, lúc trước Hòa chỉ là một ủy viên xã tầm thường không được ai coi trọng, còn không phải nhờ hắn mà một bước lên trời hay sao? Ngày nay Hòa đã là Chánh văn phòng rồi. Bởi vậy Hòa luôn nhớ ơn đề bạt của Chủ tịch Đức.
– “Anh Hòa… Người này là…” Lộc Phó Chủ Tịch huyện nghe Hòa gọi “thằng trẻ” một Chủ tịch Đức, hai cũng Đức Chủ tịch khiến gã có chút bất ngờ, nhưng nghỉ bụng cùng lắm là một chủ tịch của một xã nào đó mà gã chưa biết nên không lấy làm quan trọng. Hơn nữa thằng trẻ này đến đây gặp Đồng Giao, người mà Lộc đang rắp tâm theo đuổi, khiến gã không vui chút nào.
Lộc từ Nam Định được điều vào đây làm Phó Chủ Tịch huyện… Lần đầu tiên vào Nam, đến xứ “đi dễ khó về”… vừa thấy Đồng Giao, Thanh Nhã thì chới với. Thần hồn điên đảo nên rắp tâm cua tới tay. Nhưng bấy lâu nay không một chút tiến triển, bây giờ thấy tên trẻ tìm Đồng Giao khiến gã cảm thấy khó chịu.
– “Phó Chủ Tịch Hòa, đây là Chủ tịch Đức… bạn thân của Bí Thư Nhã và Chủ tịch Đồng Giao…”Hòa mặt ngoài cung kính giới thiệu. Trong bụng khinh thường.”Thằng Lộc này lúc nào cũng cao cao tại thượng, hy vọng hôm nay sẽ biết trời cao đất rộng.
– “Í… Sao anh lại ở đây?”Ngay lúc này, Đồng Giao đi vào, hôm nay nàng có chút việc nên đến muộn, vừa thấy hắn liên mừng rỡ… Quá bất ngờ a…
– “Hôm nay có chú thời gian, muốn đến mời Chủ tịch Giao và Bí thư Nhã đi ăn bữa cơm… Hy vọng được nể mặt…” Đức mỉm cười…
– “Chị Nhã đi Thành phố… Đi… vào văn phòng nói chuyện…” Đồng Giao hớn hở nói.
– “Chủ tịch Đồng Giao… Hôm nay chúng ta có cuộc họp lúc 10 giờ…”Lộc trầm giọng nói.
– “Vậy sao? Chánh văn Phòng Hòa… Nhờ anh hủy cuộc họp giùm tôi… Tôi có việc quan trọng cần bàn thảo với Chủ Tịch Đức.” Đồng Giao thản nhiên nói.
– “Dạ được. Tôi đi thông báo ngay…” Đắc ý… Liếc nhìn sắc mặt của Lộc Phó Chủ tịch huyện, Hòa âm thầm khinh thường “Đồ ngu, không có gương thì nhìn vào vũng nước đái để coi mình giống ai… Đúng là không biết tự lượng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
– “Người này hình như có ấn tượng tốt với em…” Đi kế bên Đồng Giao, Đức nói nhỏ…
– “Kệ hắn… Ghen à…”Đồng Giao đáp. Cả hai nét mặt nghiêm túc như là bàn chuyện gì đại sự vậy.
– Dĩ nhiên rồi… Em đẹp như vậy… Anh không thích ánh mắt nó nhìn em… Anh đang nghỉ làm sao móc mắt nó…
– “Lẻo mép… Có quỷ mới tin anh…” Đồng Giao lườm… Không cần biết hắn có nói thật hay không nhưng khi nghe được hắn nói như vậy… Nàng thấy lòng nở hoa…