Phần 190
– Đức Chủ tịch. Là cậu à?!
Đang bận rộn sắp xếp hồ sơ, nhìn thấy hắn, Hoa – Thư ký của Đồng Giao vội vàng đứng lên mỉm cười, chào hỏi rất là thân thiết.
– Hoa Thư ký. Chào chị. Nhờ chị thông truyền giùm, tôi có việc cần gặp Chủ tịch Đồng Giao.
Đức nhã nhặn gật đầu, mỉm cười chào nàng.
Sau khi tiễn Nancy, Song Kiều ở sân bay xong hắn vội vã tới đây, hắn có chuyện cần bàn trước khi trở về Cao Lãnh, luôn tiện hỏi khi nào các nàng có thì giờ để hắn xếp đặt cuộc “gặp gỡ” với Giang Ngọc Quế và chuyện đi Canada.
Tuy chưa chính thức nhưng tối qua Nancy đã hé lộ thông tin là Trương Hạo Nam sẽ ngồi vào ghế Bí thư, Thái Vân Cơ lên làm Chủ tịch Tỉnh, Trương Tấn Dũng sẽ ngồi vào ghế của Thái Vân Cơ, Thái Tuyết Cơ sẽ là Chánh văn phòng, và bên “Trên” sẽ điều một người từ Nam Định vào ngồi chỗ của Nguyễn Xuân Hoàng để lại. Kết cục như vậy coi như là cân bằng, nhưng Nancy lại muốn thâu tóm luôn 2 vị trí Chủ tịch TP Hồng Ngự của Thái Vân Cơ và Bí thư TP Sa Đéc của Trương Tấn Dũng. Nhân tuyển thích hợp cho vị trí Bí thư Sa Đéc chính là Đồng Giao hoặc Thanh Nhã còn nhân tuyển cho vị trí Chủ tịch Hồng Ngự thì không ai xa lạ, chính là Bí thư Nga. Và một khi Nga làm Chủ tịch Hồng Ngự. Ở Huyện Lấp Vò này, hắn sẽ dễ dàng và thuận tiện ngồi “một đít hai ghế”.
Nancy nói đúng, nếu cứ tập trung Thanh Nhã, Đồng Giao và Quyên ở Huyện Châu Thành này thì thật là lãng phí nhân tài trong tay, nhất là trong lúc phe ta đang thiếu người trầm trọng.
Vì vậy hôm nay Đức đến gặp Thanh Nhã, Đồng Giao với mục đích là để thuyết phục một trong hai nàng đồng ý chấp thuận đi xuống nhận chức Bí thư TP Sa Đéc.
– Dạ được! Chủ tịch Giao cùng Nhã Bí thư và 2 vị Phó Chủ tịch Quyên, Lộc đang họp bên trong. Để tôi đi thông báo. Anh ngồi chơi chờ xíu…
Hoa mỉm cười đứng lên đi ngay. Nếu là người nào khác, Hoa sẽ bảo họ yên phận ngồi chờ đến khi họp xong nhưng đối với người này, Hoa không dám mặc dù hắn chỉ là một Chủ tịch Huyện “nho nhỏ” nhưng mà 2 chữ “nho nhỏ” trong ngoặc kép ah. Hoa biết hắn có quyền lực ngầm rất khủng bố và vô cùng ghê gớm. Một người có thân phận như vậy, Hoa không dám mạo phạm trừ khi muốn tự mình tuyệt đường quan lộ của chính mình.
Hoa đã tính rồi, thông thường làm Thư ký cho Chủ tịch Huyện vài năm thì hy vọng khi được xuống tuyến dưới rèn luyện, ít ra cũng được ngồi vào ghế Phó Chủ tịch xã nhưng đối với Chủ tịch Giao thì khác. Chủ tịch Giao là con gái của Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh, Tố My và có một “Boyfriend” khủng bố như hắn thì tiền đồ của Chủ tịch Giao nhất định sẽ rất sáng lạng, thăng quan tiến chức sẽ nhanh chóng như ngồi hỏa tiễn. Chỉ cần bám riết thì một ngày nào đó khi Chủ tịch Giao lên Thành phố hoặc Tỉnh thì biết đâu mình sẽ dễ dàng là Chủ tịch hay Bí thư Huyện chứ chẳng nói chơi. Trong đầu nghĩ vậy cho nên đối với Đồng Giao, Hoa luôn rất trung thành cẩn cẩn.
Đàn ông bình thường thì rất khôn lanh nhưng khi gặp được mỹ nữ thì não dường như bị teo lại nên thường trở nên si khờ hay ngu đần. Đó cũng là trường hợp của Phó Chủ tịch Lộc. Lần trước tuy biết Đức là “Boyfriend” của Chủ tịch Đồng Giao nhưng gã vẫn còn có ý muốn rắp tâm bắn sẻ, hơn nữa nghĩ thầm trong bụng.
– Nếu không được Đồng Giao thì còn có Thanh Nhã, nếu không được Thanh Nhã thì vẫn còn Lệ Quyên…
Lộc nghĩ bản thân mình như vậy chẳng lẽ không cua được tới tay một trong ba nàng kia thì thật là quá tệ.
Bởi vậy gã rất chú ý, chăm sóc hình tượng bên ngoài của mình. Ngày ngày đi làm, tay xách cặp, tuy trời nóng nhưng vẫn luôn khoác áo vest sport lên người hoặc vắt lên cánh tay cho ra vẻ lịch sự.
Nói nào ngay, nhìn gã cũng sẽ thấy một bộ dáng rất tiêu sái phong lưu tài tử nhưng đối với bộ 3 Thanh Nhã, Đồng Giao, Lệ Quyên thì gã quá dung tục, tầm thường. So với Lý Gia Thành ngày trước vẫn còn kém vài bậc như vậy thì so sánh với Đức ca của các nàng thì chỉ như ánh sao bao quanh mặt Trăng ngày rằm mà thôi. Hơn nữa, tệ nhất là tật nói ngọng, không phân biệt được âm “lờ” với “nờ”.
Sáng hôm nay, sau buổi họp giao ban thường lệ, khi mọi người đã rời đi, Thanh Nhã, Quyên dự định sẽ ngồi nán lại với Đồng Giao để bàn thêm về chuyện quà cáp ngày Sinh nhật, chuyện đi Canada và gặp mặt trực tuyến “má chồng”… Cả 3 nàng muốn thống nhất ý kiến phải trừng trị mấy cái “tội tày đình” này của hắn như thế nào. Ai dè gã Lộc “trơ trẽn” kia cứ ngồi cười cười hoài không chịu đi khuất mắt cho.
Nói nào ngay, do hôm nay là sinh nhật thứ 35 của gã, lại là năm đầu tiên công tác ở đây, gã muốn mời Tam đại mỹ nhân của Huyện nể mặt cùng nhau ra ngoài ngồi xuống ăn bữa cơm trưa chúc mừng.
– Lộc Phó Chủ tịch còn chuyện gì sao?
Đồng Giao đuổi khéo, ý nàng ngầm nói có chuyện thì nói không chuyện thì cút.
Vấn đề là Lộc hiểu Đồng Giao đuổi khéo nhưng cố tình phớt lờ. Đối với gã muốn cua gái phải biết kiên trì, lì lợm, mặt chay mài đá, có công mài sắt có ngày nên kim, cứ trơ mặt cho đến khi tuột được cái quần sịp của em xuống, bú lồn em suốt đêm rồi châm em một phát lút cán, sẽ khiến em mê tới già, có chồng còn bỏ huống chi chỉ mới là “boyfriend”.
– Haha… “nà” thế “lầy”… Hôm nay là sinh nhật của tôi. Không biết các vị có “lễ” mặt ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm…
– Vậy à… Happy Birthday.
Đồng Giao lịch sự, làm chung cơ quan, ngày Sinh nhật của của đồng nghiệp, chúc mừng vài câu cũng rất là thường tình, nhưng ra ngoài ăn cơm? No way!!!
Nàng biết không những gã có ý với mình mà còn có ý với cả Thanh Nhã và Lệ Quyên. Cái kiểu như không được người này thì người kia cũng được nên vô cùng khinh thường, muốn giữ khoảng cách rõ ràng.
– Sinh nhật vui vẻ, Phó Chủ tịch Lộc.
Thanh Nhã, Lệ Quyên mỗi người một câu chúc mừng xã giao và cũng như Đồng Giao, không ai muốn đi ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng với gã.
“Cộc… Cộc… Cộc…”…
Ngay lúc này có tiếng gõ cửa.
Hoa Thư ký làm theo trình tự, sau khi gõ vài cái, chờ đợi vài giây rồi mở cửa bước vào.
– Lãnh đạo. Bên ngoài có Chủ tịch Đức nói có chuyện muốn gặp.
– Nói với Chủ tịch Đức ngồi chờ, chúng tôi đang bận. À… nè… Anh định đãi chúng tôi đi ăn ở đâu đây?
Đồng Giao phát tay ra dấu để Thư ký Hoa đi ra ngoài.
Sửng sốt một vài giây, Hoa quay người bước đi, thầm nghĩ “có chuyện lớn rồi”.
– Sao lại như vậy?
Nhưng Lãnh đạo đã nói như vậy thì mình cứ làm theo thôi.
– À… được. Tuy tôi tới đây chưa lâu nhưng được người quen giới thiệu nên biết được chỗ “lầy”, nghe nói thức ăn đạt tiêu chuẩn của nhà hàng “lăm” sao, rất là ngon miệng. Xin chờ một chút.
Được người đẹp gật đầu, Lộc cả mừng nhanh chóng bước ra cửa.
– Ê… Làm lớn vậy sao?
Thanh Nhã chột dạ.
– Phải đó Đồng Giao. Không nên quá nóng nảy…
Quyên can thiệp, thầm lo lắng. Nàng biết tính hắn rất bá đạo, không thể làm như vậy đâu à nhưng nhất thời không biết phải nói sao để ngăn Đồng Giao trong lúc này.
– Hai người đừng lo. Tôi biết chừng mực.
Đồng Giao tự tin phát tay. Thanh Nhã và Quyên, hai mặt nhìn nhau, thầm hy vọng hắn không hiểu lầm.
– Chủ tịch Đức. Lãnh đạo đang họp chuyện quan trọng, nói cậu ngồi chờ một chút. Tôi rót cà phê cho cậu nha.
Biết lãnh đạo mình đang “nóng đầu” tuy không hiểu vì sao nhưng kinh nghiệm cho Hoa biết, bọn trẻ hôm nay giận ngày mai thì gương vỡ lại lành nên Hoa ra ngoài tìm cách làm lắng dịu không khí trước đã, nàng mỉm cười, nói câu “Lãnh đạo đang họp chuyện quan trọng” để đơn giản hóa câu chuyện.
– Vậy à? Không sao…
Đức nhìn đồng hồ. Chậm về Cao Lãnh nữa hay một tiếng cũng không có vấn đề gì.
Nhưng bỗng ngay lúc này Lộc đi ra nét mặt đắc ý. Gã khẽ liếc nhìn Đức, nhưng coi hắn trong suốt để trả thù lần trước bị mất mặt.
– Chị Hoa. Nhờ chị gọi cho nhà hàng Mandala ở Cần Thơ đặt chỗ dùm cho 4 người. Hôm nay là sinh nhật của tôi. Chúng tôi ra ngoài ăn cơm, trò chuyện một chút.
Lộc hãnh diện nói lớn, cốt ý để Đức nghe. Mục đích của gã là muốn cho Đức biết trưa nay cao tầng UBND Huyện ra ngoài vui chơi mừng sinh nhật của gã, nên trong bụng thầm nghĩ.
– Thằng cặc! Mày là cái thá gì. Ngồi đó chờ mút mùa đi con.
Hoa sửng sốt nghĩ bụng.
– Nàng mới vừa nói Lãnh đạo đang họp chuyện quan trọng. Nhưng chưa được một phút thì gã này lại nói như vậy là sao? Thì ra “Chuyện quan trọng” là bàn chuyện đi chỗ nào để ăn mừng sinh nhật à?
Bởi vậy liếc nhìn Đức, Hoa vô cùng áy náy, không biết nói sao cho phải.
– Nếu là như vậy. Thôi để lần khác cũng được.
Đức đứng lên, hắn không muốn mất thời giờ cho những chuyện vô bổ.
– Oh. Là anh à, lần trước thật là xin lỗi nha, tôi thật không biết vì Đồng Giao chưa hề nhắc tới anh. Hay là hôm nay sẵn dịp sinh nhật tôi, thôi thì đi chung đi, thêm một người thì càng thêm náo nhiệt.
Lộc dở trò đểu cáng, làm như là gã và Đồng Giao, Thanh Nhã, Quyên vô cùng thân thiết.
– Haha… Không cần đâu, tôi bận lắm, phải về Cao Lãnh. Phó Chủ tịch Lộc phải không? Sinh nhật vui vẻ. Thôi chào nha. Thư ký Hoa. Cảm ơn nhiều, tôi đi đây.
Hắn nói xong, chẳng một chút vướng bận, quay lưng bước thẳng ra ngoài.
– Vậy anh từ từ đi nha.
Lộc nhìn theo đắc ý, cười khinh thường, thầm nghĩ:
– ĐMM, mày muốn đấu với tao? Thật là nực cười, tao chỉ mới ra một kế mọn là mày đã mắc bẫy rồi!
Lúc này vừa hay Quyên cũng từ trong phòng họp bước nhanh ra, nhìn quanh…
– Chị Hoa. Đức Chủ tịch đâu?
Sợ hắn hiểu lầm, Quyên trong lòng xốn xang. Nàng không nhịn được, quyết định đứng lên đi ra ngoài để thanh minh thanh nga…
Nhưng lúc này hắn đã đi rồi.
– Đã đi rồi. Cậu ấy nói để khi khác sẽ trở lại, còn nói các vị Lãnh đạo đi chơi vui vẻ.
Hoa nhìn Quyên bức xúc đáp.
– Cái gì!!!
Sắc mặt Quyên đại biến, vội vã quay người đi vào bên trong để báo tin, Hoa nối gót theo sau.
Lộc nheo mắt nhìn theo, tâm tình phấn khích vì ý đồ đen tối chia rẽ để xen vào đã thành công. Gã lấy di động bấm số gọi nhà hàng để đặt bàn.
– Anh ấy đi rồi…
Quyên vừa bước qua cửa đã thảng thốt nói.
– Cái gì? Đi rồi!!!
Đồng Giao đứng phắt dậy, sắc mặt trắng bệch!
Hắn không phải chờ bên ngoài sao? Nàng chỉ muốn làm mình làm mẩy một chút, muốn bắt hắn chờ 1~2 phút thôi mà. Như vậy cũng không được sao?
– Sao lại như vậy?
Thanh Nhã nhìn Hoa đồng thời lấy di động ra bấm. Nàng muốn giải thích với hắn Đồng Giao vì nóng giận nhất thời nên thiếu suy nghĩ chứ tuyệt đối không có cố ý. Hơn nữa không một ai trong số các nàng có ý gì gì đó với với tên “ngọng” kia. Nhưng rất tiếc là nàng không thể liên lạc được, hắn không bắt máy.
– Tôi nói với cậu ta ngồi chờ, lúc đầu thì không có gì nhưng Phó Chủ tịch Lộc bất thình lình tới nhờ tôi đặt bàn để các Lãnh đạo ra ngoài ăn trưa mừng sinh nhật…
Hoa phân bua cho mình.
– Không bắt máy!
Sau một lúc gọi nhiều lần nhưng hắn không bắt máy, nhìn Đồng Giao, Quyên, Thanh Nhã lắc đầu, ánh mắt có ý trách Đồng Giao tâm tính quá nông nổi nên mới sinh ra cớ sự này.
– Tôi đã đặt bàn rồi cho 4 người, trưa nay 12 giờ rưỡi!
Ngay lúc này Lộc bước vào. Làm như ngây thơ, không có chuyện gì vô tư vui vẻ nói.
– Xin lỗi nha. Tôi bỗng nhớ mình có hẹn, không thể đi cùng các người.
Thanh Nhã thẳng thừng phân rõ ranh giới.
– Oh. Nghe chị Nhã nói tôi mới sực nhớ trưa nay có hẹn đi ăn cơm với chị dâu. Anh Lộc. Sorry nha. Năm tới đi nha.
Quyên mỉm cười, quay lưng lắc mông bước đi. Đồng Giao “muốn chết” thì tự nhiên nhưng nàng cũng như Thanh Nhã còn đang rất yêu đời ah. Nàng rất hiểu con người của hắn, với ai cũng yêu thương và chiều chuộng nhưng sẽ không nhân nhượng với bất kỳ ai hết.
– Như vậy chỉ có tôi và Chủ tịch Giao thôi à. Vậy hơi mất vui nhưng thôi đành vậy.
Lộc giả khờ.
– Xin lỗi nha. Tôi cũng không có hứng thú. Chị Hoa, hủy tất cả những cuộc họp chiều nay, tôi bận việc…
Cầm xách tay, Đồng Giao đứng dậy, cùng Thanh Nhã đi nhanh ra ngoài.
– Dạ. Tôi làm ngay.
Hoa gật đầu bước theo Lãnh đạo nhưng được vài bước, quay lại nhìn Lộc. Hoa đứng chờ, cảm thấy ghét cay ghét đắng con người này, tuy vậy ngoài mặt vẫn rất cung kính không nói gì nhưng ánh mắt “mang hình viên đạn” này đã thay vạn lời nói.
– Đây là văn phòng của Lãnh đạo tôi, cô ấy đã đi rồi, ông còn ở đây làm gì?!
– Sorry chị Hoa.
Thấy ánh mắt “cung kính” của Hoa nhưng gã biết mình đang bị khinh thường, Lộc tức đến muốn hôn mê bất tỉnh. Gã bước đi ra ngoài, khuôn mặt lúc này đã đen như đít nồi.
Phản ứng của Đồng Giao thì gã hiểu được nhưng hoàn toàn không hiểu thái độ của cả 2 người Thanh Nhã và Quyên. Rõ ràng còn lẹ làng hơn cả Đồng Giao nhiều.
– Sao lại như vậy chứ? ĐĐM…
Gã lầu bầu chửi thề trong bụng nhưng quyết không dễ dàng chịu thua.