Phần 224
Hoàng Bích Trâm nhìn đồng hồ thầm mắng “tên mắc dịch”… Tới giờ này mà chưa thấy bóng dáng khiến nàng bực mình, định gọi chất vấn thì di động reo lên… Nhìn màn hình, thấy là hắn gọi tới, nàng vội vã bắt máy “rủa” một tràng…
– A lô… Anh “chết” ở đâu vậy?
– Hi hi… Thì đang nhìn Bích Trâm Bí thư nè… Wow… Tối nay Bí Thư thiệt đẹp.
Bích Trâm sửng sốt… ngước mắt nhìn quanh tìm kiếm, khó khăn lắm mới thấy hắn đang ngồi ở một góc xa tít… nhìn về hướng nàng, mỉm cười…”Tên mắc dịch… Sao ngồi ở đó chứ…” Bích Trâm thầm mắng.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
– “Ha ha… Biết các người đang nóng lòng… Tôi không nói nhiều, long trọng tuyên bố buổi dạ vũ đêm nay bắt đầu… hãy tận tinh vui chơi…”
“Bốp. Bốp… bốp…” Một tràng pháo tay vang dội. Hoàng Ngọc Hải đưa micro cho Mỹ Thể, là MC của chương trinh hôm nay, nàng cầm micro mỉm cười, cất tiếng trong trẻo, ngọt như mía lùi.
– Để mở đầu chương trinh đêm dạ vũ hôm nay là thể điệu Tango với tiếng hát ngọt ngào của Hoàng Vân Anh… Xin mời Bí Thư Bích Trâm khai mạc buổi dạ vũ đêm nay.
Như đã xếp đặt trước, Hoàng Vân Anh trong bộ áo dạ hội màu ngà khoan thai bước ra, dàn nhạc trỗi lên. Bài hát “bài Tango cho em”… theo thể điệu Tango.
Mọi người nín thở, mọi ánh mắt đổ dồn về Trình Quốc Cường… Theo cá cược “1” ăn “1”… Người sáng chói nhất… Trình Quốc Cường đang chờ đợi giây phút này, nháy mắt với Michelle, ý nói canh chừng hai người Lý Hải, Trần chí Hùng… Hắn dợm người đứng lên…
Ngay lúc này Hoàng Bích Trâm chầm chậm bước tới về phía góc tận cuối nhà rạp trước nhiều cặp mắt sửng sốt, chỉ có bộ tứ của nàng hiểu, thì ra hắn đang ngồi ở đó.
– “Có biến rồi”… Mọi người không hẹn mà có cùng ý nghỉ khi thấy Bí thư tỉnh ủy xinh đẹp ánh mắt long lanh lướt qua Trình Quốc Cường, bước về phía tận cùng của nhà rạp…
– “Sao anh ngồi ở đây… Ra khai mạc với em đi…” Trước sự trợn mắt há mồm của hầu như tất cả mọi người… Bích Trâm nắm tay Đức kéo đi ra giữa sàn nhảy…
– “Anh Hai… Người này.”Linh lắp bắp rồi á khẩu…
– “Ông xã… Vừa rồi anh không có mạo phạm người ta chứ?” Hai vợ chồng Học – Oanh trợn mắt há mồm nhìn nhau… Oanh thấp thỏm hỏi…
– “Không… Không có… Nhưng…”Học ngước mắt nhìn em rể bà xã… lão chắc chắn mình không hề nói gì mạo phạm “anh bạn trẻ” nhưng em rể của bà xã lão thì rất cao cao tại thượng coi thường người ta… Em rể và em gái của Vy Oanh thì đang điếng hồn… Cặp Linh – Tuệ thì mừng thầm, không ngờ người bạn trẻ này là BF của tân Bí Thư… nãy giờ nói chuyện như vậy không biết có thể nói là bạn không? Hy vọng là vậy… Nếu được thì trúng mánh rồi… Con mẹ nó, đặt 10 “chai”… tên Trình Quốc Cường thắng… 10 “chai” đi đon rồi… Nhưng mà không sao nếu bắt được mối quan hệ này… Nghỉ tới đó Linh kích động, âm thầm trù tinh.
Lúc còn đi học, không quan tâm lắm đến chuyện học hành nhưng đờn ca hát xướng, nhảy nhót thì rất đam mê, cho nên rất là xuất sắc, có thể nói hắn đứng thứ nhì thì không ai dám đứng thứ nhất. Hoàng Bích Trâm nhảy đầm không giỏi, chỉ biết cơ bản, nhưng khi được hắn dìu thì bước đi vô cùng lả lướt… Sàn nhảy rộng như vậy mà chỉ có hắn và nàng…
– “Ông xã… Mình ra nhảy đi…” Từ một bàn gần đó, Hà Vy kéo Cao Thái ra… Biết vợ mình có chủ ý, Cao Thái nhanh nhẹn phối hợp, đây là cơ hội, hai vợ chồng quyết không bỏ lỡ. Một cặp đi ra, nhiều cặp khác mạnh dạn kéo nhau ra sàn nhảy… Chủ yếu là tới gần xem rõ BF của nữ Bí thư Tỉnh mình là thần thánh phương nào…
– “Hắn… là hắn…”Chị Hiền” cũng trong đám đông, đang tán gẫu cùng đám bạn COCC cùng độ tuổi, đợi chờ Trình Quốc Cường cùng Bí Thư xinh đẹp nhảy bản đầu tiên thì vỗ tay cổ vũ theo kịch bản, tức thời á khẩu nói không ra lời khi thấy tên mắc dịch đã đánh vào mông nàng và cũng vì hắn mà nàng lần đầu tiên trong đời bị nhốt… Nàng không ngờ hắn là BF của Bí Thư…”Chị Hiền” vừa giận, vừa sợ, lắp bắp nói không ra lời…
– “Sao… Sao kỳ vậy?” Hoàng Vân Anh vừa hát vừa chấn kinh, hắn là BF của Phương Linh mà… Sao bây giờ lại như là BF của Bí Thư vậy… MC Mỹ Thể chưng hửng… Sao Hoàng Vân Anh “phải lòng” BF của Bí Thư được chứ…
Chưa biết hắn là thần thánh phương nào nên Hương Giang trợn mắt há mồm… Hương Trầm muốn khóc, đặt cược 20 triệu trên người Trình Quốc Cường tưởng là ăn chắc không ngờ chỉ trong phút chốc 20T bốc hơi…
– “Quốc Cường… Tôi biết thằng này… Lần trước qua Cao lãnh xém đụng độ với nó… Nghe nói nó là Chủ tịch huyện…”Biến tâm trạng Trình Quốc Cường đang rất khó chịu… Micheal nói nhỏ…
– “Không có gì…”Trình Quốc Cường bình thản nói nhưng nét mặt của hắn tái xanh… Bên ngoài cá cược hắn là người nhảy bản đầu tiên. Bây giờ là một người khác, khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
– “Lý Hải… Đêm nay vui thiệt… Tôi mời anh một ly” Nhìn thấy nét mặt của Trình Quốc Cường… Trần Chí Hùng hả hê…
– Hi hi… Tôi mời anh mới phải… Nà… Cạn… Wow, người này là ai vậy, bước nhảy thật điêu luyện… Là cao thủ a… Nhìn kìa. Bí Thư Trâm có vẻ hạnh phúc lắm, trai tài gái sắc a… Có phải không mọi người… Trần Chí Hùng, Lý Hải vô cùng mát bụng… mỗi người một câu nói móc, miệng cười hi ha, rõ ràng cố ý chọc giận Trình Quốc Cường, mày không phải ăn chắc à? Nhìn kìa, sao bây giờ ngồi đó, làm cái gì đi chứ…
Bản nhạc vừa dứt, mọi người buông nhau ra.
– “Đức Chủ Tịch… Chào anh… Tôi là Hà Vy chị họ của Trưởng Phòng Ngọc…” Hà Vy thấp thỏm tự giới thiệu, nàng chưa gặp hắn lần nào, chỉ biết qua hình ảnh, nàng canh me nên cố tình cùng Cao Thái ở một khoảng cách rất gần… Khi bản nhạc vừa chấm dứt, nàng lên tiếng chào hỏi đồng thời tự giới thiệu… Ngọc đã căn dặn như vậy, Hà Vy cứ làm liều… Bên cạnh hà Vy, Cao Thái hết hồn… Mặc dù biết bà xã âm mưu nhưng không ngờ liều như vậy…
– “Thì ra là chị Hà Vy… Xin chào… Chị Ngọc có nói qua về chị…”Đức niềm nở mỉm cười… Đối với Cao Thái – Hà Vy, bao nhiêu đó cũng quá đủ rồi. Trước mắt mấy trăm người thuộc tầng lớp đỉnh cao của An Giang, chuyện trò “thân mật” với BF của Bí Thư Tỉnh ủy có ý nghĩa ra sao thì không cần phải nói nhiều. Nhưng chưa hết.
– “Bạn của anh à…”Bích Trâm quàng tay hắn… mỉm cười hỏi…
– “Ừm… Để giới thiệu cho em biết nha… Hai vị này là doanh nhân số “1” số “2” ở An Giang… Hai vị… Bí Thư Bích Trâm mới tới đây, hy vọng hai vị ủng hộ để làm cho An Giang ngày thêm phồn thịnh…” Đức thừa biết Cao Thái – Hà Vy muốn chính là những lời này thôi thì nể mặt Ngọc một chút, hơn nữa Bích Trâm cũng cần có các doanh nhân ở An Giang sốt sắng ủng hộ trong công tác của nàng.
– “Vậy thì cảm ơn trước…” Bích Trâm chìa tay…
– “Không có gì… Hy vọng được Bí Thư sai khiến…”Cao Thái – Hà Vy vội vã bắt tay nàng, lưng dĩ nhiên hơi cong xuống, trong lòng thầm nghỉ chị họ mình thật là có cách… Tặng chiếc Audi kia còn quá rẻ so với ân tình này…
– “Hai vị xin lỗi nha… Chúng ta gặp lại sau… Đi… Đi gặp ba em…”Bích Trâm quàng tay hắn bước đi…
– “Hai vị… Lát nữa nói chuyện sau…” Đức áy náy… mỉm cười.
– “Dạ được… dạ được…”Cao Thái – Hà Vy khẽ nghiêng mình. Trước nhiều cặp mắt hâm mộ, ganh tỵ. Bích Trâm sánh vai hắn đi về bàn của mình…
– “Ba… bạn con… Trần Đức… Bích Trâm ngắn gọn giới thiệu, tay quàng tay âu yếm, thân mật, một cách gián tiếp cho biết người này là “Bạch mã hoàng tử” của nàng. Bây giờ mọi người chợt hiểu, chỗ ngồi trống bên cạnh của Hoàng Bích Trâm là của hắn, đồng thời âm thầm rủa 18 đời tổ tông của Trình Quốc Cường làm mình thua tiền.
– “Chào Bác trai… Bác khỏe…” Hướng về Hoàng Ngọc Hải, Đức khẽ nghiêng mình tỏ lòng kính trọng, miệng cười không sủng nịnh, không một chút khép nép…
– “À… Ngồi đi…” Hoàng Ngọc Hải có chút sửng sốt… Người trẻ gặp lão thường khúm núm, ấp úng, nói không ra lời trong khi hắn rất tự nhiên không một chút rụt rè.
– “Bí Thư Trọng… Chủ Tịch Huy, Trưởng ban Định, Chánh văn Phòng Giang Xin chào…” Trước khi ngồi, hắn rất theo quy củ, lễ phép gật đầu chào…
– “Ha ha… Anh bạn trẻ, không cần phải khách sáo… Cứ tự nhiên đi…” Hoàng Trọng mỉm cười thân thiết… Trình Quốc Huy, Trương Định cả hai cùng hai vị phu nhân của mình khẽ gật đầu. Trương Định thì không có gì nhưng trong ánh mắt của Trình Quốc Huy rất khó chịu nhưng là người thâm trầm nên khéo léo che dấu. Lão đang hy vọng con trai mình thuận buồm xuôi gió cưa đổ Bích Trâm tới tay nhưng không ngờ xuất hiện một Trình Giảo Kim khiến Trình Quốc Huy không vui.
Tối hôm nay là đêm văn nghệ dạ vũ vì vậy Hương Giang không cần phải hình thức theo địa vị và thân phận như buổi sáng để sắp xếp chỗ ngồi. Tuy nhiên cũng phải theo ý của Bí Thư mà làm… Những bàn khác thì “tròn”, mỗi bàn 10 người nhưng bàn VIP số “1” rất đặc biệt, hình chữ “Nhật” vị trí đối diện ngay sân khấu… Ngoài Chủ tịch QH Hoàng Ngọc Hải, dĩ nhiên là bộ tứ thân tín của Bích Trâm, Bí thư Hoàng Trọng cùng con gái Hoàng Vân Anh, Trưởng ban Trương Định cùng phu nhân và con gái Trương Mỹ Thể… Chủ tịch Trình Quốc Huy và phu nhân dĩ nhiên cũng được an bày ngồi ở bàn này… Nhưng Trình Quốc Cường thì Bích Trâm gạt phăng, Hương Giang dĩ nhiên không dám trái ý. Vị trí cuối cùng là Hương Giang, với thân phận là “quản gia” của Tỉnh ủy, dĩ nhiên danh chánh ngôn thuận ngồi cùng bàn để Bí thư sai khiến…
– “Cậu là người trong thể chế?” Thấy hắn “điểm danh” chào hỏi không sai một ai trong cao tầng của An Giang, Hương Giang thắc mắc, buột miệng hỏi.
– “Ha ha… Tôi nhớ rồi… Cậu là Trần Đức… Hoàng vân Anh có nhiều lần nhắc qua… Nghe nó nói ông cụ Trương tấn Tài rất là thưởng thức cậu…” Hoàng Trọng chợt nhớ…
“Ông cụ Trương Tấn Tài? Nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài?” Trình Quốc Huy, Trương Định, Hương Giang chấn kinh, người này là BF của Bích Trâm, nhìn bộ dáng của nàng, có thể phán đoán được đây là rể đông sàng của Chủ tịch QH, vậy mà còn được nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài thưởng thức… Má ơi… hắn là ai vậy?
Nhưng mà nào hết đâu… Hoàng Ngọc Hải nói thêm một câu khiến Hoàng Trọng, Trình Quốc Huy, Trương Định, Hương Giang sững sờ.
– “Cách đây hai ngày, tôi có gặp Trung tướng Nancy và TBT… Hai người có nhắc cậu…”Chủ yếu của Hoàng Ngọc Hải là gián tiếp cho hắn biết lão “biết chuyện”… Hoàn toàn không để ý đến đám người Hoàng Trọng nghe câu này như sét đánh ngang tai… TBT, nguyên Thủ Tướng Trương Tấn Tài? Và ngay trước mắt là Chủ tịch Quốc Hội? Không thể tượng tượng được hắn có thể “quen biết” với các Đại… Đại lão của cả nước.
– “Dạ…”Nghe Hoàng Ngọc Hải nói như vậy, biết lão biết chuyện của mình và Nancy… Đức mỉm cười không biết phải nói sao cho phải. Hắn không dụ dỗ Bích Trâm, nàng biết hắn và Nancy và không chỉ có Nancy nhưng vẫn thích hắn… Còn biết làm sao chứ.
– “Nghe Bích Trâm nói cậu công tác rất tốt bên Cao lãnh, tưởng nó thổi phồng cậu nên tôi có kiểm tra qua… Không ngờ còn tốt hơn nó nói…” Hoàng Ngọc Hải thân thiết mỉm cười, lão thấy hắn trẻ hơn con gái mình nhưng rồi sao chứ, Nancy cũng trạc tuổi của Bích Trâm mà…
– “Dạ… Đây là nỗ lực của tất cả người trong ủy ban… Không phải của riêng cháu…” Đức khiêm tốn đáp…
– “Ha ha… Tốt… Tốt…”Hoàng Ngọc Hải thấy hắn khiêm tốn, không siểm nịnh, không khoe khoang tự cao tự đại nên vô cùng hài lòng… Một chút gút mắc trong lòng tan biến. Bây giờ lão hiểu vì sao TBT và cụ Lý Hoàng Chương chọn hắn…
Một người được các đại lão thưởng thức trong đó có TBT… Do chính từ miệng của Chủ tịch QH nói. Trình Quốc Huy không thể không tin nên vô cùng úy kỵ, thầm e dè cho con trai mình nhưng Trình Quốc Cường nào biết, vì vậy không phục, nghỉ Bích Trâm chưa biết hắn nhiều, rõ ràng nàng có cảm tinh với hắn mà, bằng chứng là hai ngày nay, sáng, trưa chiều, hắn tặng hoa, nàng đều nhận, vì vậy Trình Quốc Cường muốn tìm cách thể hiện để nàng có thể so sánh, cân nhắc. Hắn quyết định không dễ dàng bỏ cuộc. Cho dù tên kia là bạn trai của nàng thì sao chứ, 30 chưa phải là Tết. Trước khi nàng gã cho tên kia. Trình Quốc Cường cảm thấy hắn vẫn còn cơ hội… Cạnh tranh công bằng mà…
Bản nhạc theo thể điệu du dương trữ tình Bolero vừa dứt, Trình Quốc Cường liền bước lên sân khấu, hắn cầm lấy micro… đằng hắng vài cái… mỉm cười tiêu sái nói…
– Ha ha… Hôm nay vui như vầy… Trình Quốc Cường tôi xin được phép giúp vui hát một bài…
“Bốp… bốp… bốp…” Trình Quốc Cường chưa nói hết thì tiếng vỗ tay vang rền kéo dài tưởng chừng như không dứt, chứng tỏ được nhiều ái mộ.
– Hi hi… cảm ơn nhiều… Ừ… bài hát này có tên “Vì đó là em”… Đặc biệt tặng cho Bí Thư Bích Trâm của chúng ta…
Một bầu không khí đang náo nhiệt bổng im phăng phắc… Mọi người sửng sốt nhìn nhau… Chuyện lớn rồi… BF của người ta ở đây, chình ình trước mắt, hát một bài khác tặng cũng thấy kỳ kỳ rồi, còn hát bài “Vì đó là em”? Rõ ràng là muốn trắng trợn tỏ tình?
Sợ hắn hiểu lầm… Bích Trâm bóp mạnh tay hắn… Nàng không ngờ trước được chuyện này, liếc bộ tứ của mình, mặt Bích Trâm sa sầm, nếu không vì nghe lời “vui đùa ỡm ờ” một chút để ăn cá cược thì chuyện này không xảy ra…
Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh hết hồn… Không hề nghỉ Trình Quốc Cường ngu xuẩn, mặt chai mài đá không biết xấu hổ… Trình Quốc Cường nào biết đang bị các nàng phán án “tử hình”. Hắn cất tiếng hát… Bài hát này hắn đã tập dợt mấy chục lần cho nên không tệ…
‘Không cần biết em là ai…
Không cần biết em từ đâu…
Không cần biết em ngày sau…
Ta yêu em băng mây ngàn biển rộng…
Ta yêu em qua đông tàn ngày tận…
Yêu em như yêu vùng trời mênh mông…’
Hoàng Ngọc Hải cùng Hoàng Trọng, Trương Định to nhỏ nói chuyện trên trời dưới đất rất là tâm đắc, cả ba đang giả điếc… Vợ chồng Trình Quốc Huy ngượng ngùng. Hương Giang thì đang “chăm chú” nghe di động.
Hoàng Bích Trâm tảng lờ, không muốn nghe, tay nàng bóp mạnh tay hắn… Hắn bóp mạnh tay nàng, tập trung nghe hát, miệng mỉm cười… Trong thâm tâm dĩ nhiên biết đang bị trắng trợn khiêu chiến nhưng hắn không muốn so đo… Hoàng Bích Trâm thì khác… Nàng rù rì bên tai hắn.
– Có lần em nghe Nancy nói anh đàn hát hay lắm…
– “Hả? Vậy sao… Nancy nói chơi thôi… Đừng tin…”Hiểu ý Bích Trâm… Đức phát tay… Hắn không muốn hơn thua với Trình Quốc Cường… Vấn đề là Bích Trâm nào chịu, nàng từng bước ép sát, giọng rất ôn nhu nhưng đượm mùi thuốc nổ.
– Có phải nếu là Nancy thì anh sẽ hát không… Em không bằng Nancy à?
– “Anh không phải là ý này…” Đức phân bua.
– “Không phải thì được rồi… Lát nữa anh hát tặng em một bài đi, anh hát hay, dở gì cũng được, em thích vậy đó…”Bích Trâm nũng nịu, lắc lắc tay hắn…
– “Ừ… Vậy được…” Đức thầm than… Aiz…
Trình Quốc Cường vừa ê a hát vừa nhìn, thấy người ngọc không chú ý chút nào mà cứ nói cười to nhỏ với tình địch khiến hắn cảm thấy hụt hẫng, thất bại hơn bao giờ hết. Bởi vậy miễn cưỡng hát hết bài, đã như vậy tiếng vỗ tay thì lác đác.
Nhạc lại trồi lên. Một bản nhạc với thể điệu Rumba… Michael vuốt tóc, đứng dậy, chầm chậm tiến đến đứng trước Thanh Phượng, lão khẽ nghiêng người, thái độ cử chỉ rất tiêu sái mời nàng nhảy bản nhạc trữ tinh.
– May I?
– “What… Oh… Sorry… I don’t feel good…” Thanh Phương mỉm cười lắc đầu khéo léo từ chối. Không phải nàng không biết phép lịch sự xã giao nhưng nàng biết lão Mỹ già này có ý với nàng, ánh mắt của lão hau háu nhìn khiến nàng cảm thấy rất khó chịu…
Michael sượng trân… lão đứng ngây ra không biết làm sao cho phải, không ngờ bị lâm vào cảnh này… mặt mũi tối nay mất hết rồi… Trong lòng tức giận nhưng miệng mỉm cười ra vẻ tiêu sái quay lưng bước trở về bàn mình.
Được xếp ngồi cùng bàn Vip số “1” nhưng vì bận rộn phía sau sân khấu nên bây giờ Mỹ Thể, Vân Anh mới đi đến chào hỏi. Vân Anh trong lòng bức xúc, muốn hỏi cho ra lẽ hắn và Phương Linh “ra sao rồi? Break up? Nếu không thì tại sao “tay trong tay” với Bích Trâm chứ nhưng trước mặt mọi người không tiện đành chờ cơ hội. Mỹ Thể thì tò mò, Bích Trâm Bí thư xinh đẹp, BF chắc là có gì đó rất nổi bật hèn chi con nhỏ Vân Anh không được tập trung nhưng Mỹ Thể thấy hắn thường thôi, không có gì đặc biệt.
Nếu là người khác, thì có lẽ đã bỏ qua rồi, nhưng Trình Quốc Cường thì khác, tối nay hắn cảm thấy uy tín bị tổn thương trầm trọng nên không sáng suốt, hắn rảo bước đến bàn lấy cớ chào hỏi Hoàng Ngọc Hải, quay sang Đức, hắn mỉm cười, chia tay ra.
– Hello… Tôi là Trình Quốc Cường… Anh là…
– “Trần Đức… Tôi từ Cao lãnh qua… Chào anh… Anh hát hay lắm… Giọng rất điêu luyện, nghe như các ca sĩ vậy…” Đức khách sáo, mỉm cười, khen dồi, lời nói không mất tiền mua mà…
– Cảm ơn nhiều… Thường thôi, ca hát cho vui… Anh Đức cũng là người trong thể chế?
– Đúng vậy, tôi làm ở UBND huyện… Còn anh?
– Tôi là Phó Giám đốc Sở Công thương… Anh Đức thật may mắn, quen được với Bí Thư Bích Trâm, sẽ mau chóng thăng chức…
– “Hả? Anh cũng biết sao? Hi hi… Tôi được nàng mời làm cố vấn…” Hai mắt sáng ngời như gặp “tri kỷ”Đức sung sướng hãnh diện ưỡn ngực đáp.
– “Thật có chuyện này sao?” Trình Quốc Cường vừa nghe đã choáng váng mặt mày, giận muốn hôn mê bất tỉnh. Nói nào ngay, đối với hắn, Bích Trâm tuy là mỹ nữ nhưng không đến nổi làm hắn phải mê mệt, si tình như vậy… Cưa đổ được nàng là chiến công hiển hách, là niềm hãnh diện tự hào ai dè hôm nay bị mất mặt làm hắn giận muốn điên lên được vì vậy đến gần nói xiên nói xỏ nhưng rút cục tức càng thêm tức.”Cố vấn” không là chức sắc gì hết nhưng “cố vấn” cho Bí thư Tỉnh ủy mỹ nữ thì lại khác. Là niềm hãnh diện nhưng không phải là Trình Quốc Cường hắn mà là một thằng cặc từ lỗ nẻ nào đó chui ra.
Trần Đức là ai chứ, muốn đấu võ mồm? Vài câu thôi hắn đã chọc Trình Quốc Huy tức đến độ muốn hôn mê bất tỉnh.
Nào đã hết đâu… Thuộc loại “ngươi nể mặt ta thì ta nể mặt ngươi”, cà chớn hả? Vậy thì cho mi biết mặt. Đức bước lên sân khấu, nói gì đó với trưởng ban nhạc, người này liền đưa cho hắn cây guitar điện. Một khi cầm cây guitar trên tay thì hắn như một người khác…
– Hi hi… Tối nay vui như vầy, tôi cũng xin hát tặng Bí Thư Bích Trâm 1 bài… Ừm… Bài này có tựa đề là “Tình” của nhạc sĩ tài danh Văn Phụng… Vừa dứt lời, tay lã lướt bấm, tay gãy đàn hắn sô lô dạo nhạc khiến mọi người trợn mắt há mồm… Ban nhạc hứng chí đánh theo và hắn cất tiếng hát.
Tình là một chuyện muôn màu.
Tình là mình hạnh phúc thật mau.
Tình là một bài thơ sầu.
Tình là mình thành nhớ thương nhau.
Tình đẹp tựa mùa thu vàng.
Tình mình nhiều mộng ước miên man.
Tình là một chuyện huy hoàng.
Tình là mình thành nhớ hoang mang…
Bích Trâm và bộ tứ của nàng ánh mắt long lanh… Trong lòng các nàng đều có cùng ý nghỉ không biết hắn còn có “trò” hay gì khác nữa.
Ánh mắt Hoàng Vân Anh như si dại… Mỹ Thể chợt hiểu, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy rung động…
Miệng “chị Hiền” như chữ “O” có thể nhét vô 1 quả trứng gà… nàng không ngờ cái tên lưu manh này có sức thu hút bá cháy như vậy. Nhớ tới bị lúc hắn đánh vào mông…”Mặt “chị Hiền” thoáng hồng.
Tuy Micheal muốn nói vài câu để xoa dịu nỗi đau của Trình Quốc Cường như cũng không biết mở miệng nói làm sao cho phải. Rõ ràng không cùng một đẳng cấp mà…
… Không một ai ra sàn nhảy… Họ im lặng thưởng thức… Trên sân khấu, hắn nghiêng ngả theo tiếng nhạc, tay bấm nốt tay gảy đàn… Bộ dáng vô cùng phiêu lãng…
“Bốp… bốp… bốp…”
Tiếng vỗ tay vang dội xen lẫn tiếng huýt sáo…
– Oh my God… Bis… bis…
Trình Quốc Cường mặt đen như đít nồi… Đêm dạ vũ là do ý của hắn với mục đích làm nổi bật cho chính mình nhưng cuối cùng là trải thảm đỏ cho người khác… nói một cách bình dân thô tục là…
“Cầm cu chó đái”.