Phần 235
Ngọc Lan nói không sai chút nào… Tuy là nữa đêm nữa hôm nhưng ở Cần Thơ, Cao lãnh, Long Xuyên ngay cả Rạch Giá vẫn còn rất nhiều người chưa hoặc ngủ không được… Thời buổi công nghệ thông tin hiện đại, không phải đếm một ông sáng sao, hai ông sao sáng cho đến 1 ngàn sao sáng để giỗ giấc ngủ mà là lên mạng chuyện trò, xem chuyện xe cán chó, chó cán xe.
Ngọc Thy không phải khó ngủ mà đang bị Đương làm phiền, nên miễn cưỡng chiều chồng… Hai chân nàng dạng ra, phía dưới Đương đang hì hục bú liếm, nếu là lúc trước, nàng sẽ xoa đầu tóc Đương và ghì mạnh nhưng ngày nay, Ngọc Thy hoàn toàn đã mất hết cảm giác với chồng mình… Nàng chỉ miễn cưỡng làm bổn phận của người vợ.
Đương nay đã khác xưa, bây giờ không còn là anh hát dạo dẫn con gái lê la từ quán ăn này đến nhà hàng khác để kiếm hai bữa cơm cho gia đinh nữa mà là một Phó Giám đốc lương tháng 50 Triệu của Đức Lập Đồng Tháp. Một Công ty lớn. Nói nhiều không nhiều nhưng ở Cao lãnh này, người có mức lương tháng 50 Triệu, có thể đếm trên đầu ngón tay cho nên Đương có quyền tự hào…
Nhưng được cái này thì mất cái kia… Vấn đề chăn gối, Đương cảm giác Ngọc Thy càng lúc càng xa lánh mình… Đương biết mình yếu nhưng nhờ tài chính khả quan nên đã không ngừng tìm thầy kê toa uống thuốc… Nhờ vậy mà đỡ hơn lúc trước rất nhiều. Tối nay Đương muốn chứng tỏ hùng phong nên uống một viên Viagra… Bây giờ đang hì hục bú liếm…
Ngọc Thy hai mắt nhắm nghiền, không phải vì Đương làm nàng “phê” mà trong đầu nàng đang tưởng tượng tới ngôi nhà của nàng và hắn… ngôi nhà cấp 4 ở gần Sa Đéc… Nàng đã bỏ công trang trí làm tổ ấm uyên ương. Chờ hắn về là nàng và hắn đến đó ân ái… nghỉ tới đó Ngọc Thy mỉm cười… hắn mạnh thiệt, làm nàng ê ẩm phía dưới, đơ cả miệng mà vẫn trơ trơ, không phải là người mà. Nhiều lúc Thy hổ thẹn, nghỉ mình có phải là đàn bà dâm đãng? Nhưng nghỉ lại thì không phải nàng chỉ dâm với hắn thôi mà… Không phải là loại người lang chạ.
– “Em… Em bú anh đi…”Tác dụng của rượu và Viagra làm người nóng lên… Đương thở mạnh chìa cặc ngay miệng vợ.
– “Thôi đừng… Để em làm tay cho anh…” Bất đắc dĩ, Thy ngồi dậy cầm lấy khúc củi nóng hổi, bàn tay nàng ra vào… Đương lòn bàn tay vào bóp vú vợ… Thy sục chưa được 20 giây thì Đương gồng người lên, dòng khí trắng đục văng lên vú nàng.
– “Anh… Anh xin lỗi…” Đương thở dài… Tốn bao nhiêu tiền nhưng kết quả chẳng được bao nhiêu…
– “Không sao… Anh ngủ trước đi… Em đi tắm…”Ngọc Thy ngồi dậy, đi ra ngoài… Bên ngoài trời tối om… nàng vào phòng tắm, xối nước, chà xà bông, tắm rửa sạch sẽ, lau khô, mặc lại quần áo, đi trở về phòng mình, bất chợt thấy trong phòng Ngọc Thơ có ánh sáng đèn và tiếng cười rúc rích… Hiếu kỳ nàng đến bên cửa ghé mắt nhìn vào… Ngọc Thơ vẫn chưa ngủ, đang cười rúc rích trước mặt là cái Ipad. Nghe tiếng mở cửa, Ngọc Thơ quay lại, thấy chị mình, nàng cả mừng, ngồi bật dậy.
– “Í chị Hai… Chưa ngủ sao? Hi hi… Em đang nói chuyện với Ngọc Hân, nó tới Canada rồi… Wow… Chị hai, chị coi khách sạn nó ở 1200 mỹ kim một đêm lận đó… Nè… Chị nói chuyện với nó đi… Ngọc Hân. Má cháu nè…” Ngọc Thy hâm mộ… Không ngờ hắn tốt với cháu mình như vậy, được ngồi máy bay riêng, được ở khách sạn Ritz Carton bên trời Canada… Nghỉ tới đây, Ngọc Thơ giật mình…”Hay là hắn có ý với Ngọc Hân?”Chắc không phải đâu nhưng cũng có thể lắm, nếu không sao tốt với Ngọc Hân như vậy mà không tốt với mình… Ây da… Xem ra mình phải chủ động hơn nữa mới được…”Ngọc Thơ âm thầm quyết định.
– “Hello Má… Hi hi… má coi nè…” Ngọc Hân cầm máy đi khắp nơi để “livestream”… Tuy nói là “má coi nè nhưng thật ra đang khoe khoang với đám bạn cùng lớp. Trước đó hai tiểu la lỵ khoe với đám bạn cùng thầy cô trong trường là cả hai được đi qua Canada trên chuyến máy bay riêng nhưng ai cũng bụm miệng cười nói cả hai nổ như pháo nổ đêm giao thừa, bởi vậy hai tiểu la lỵ từ lúc trên máy bay, quay phim chụp hình “trứng cá” giá 35 ngàn đô một ký, ghế ngồi thượng đẳng, phòng khách, phòng ngủ trên máy bay “của mình” và bây giờ là khách sạn “hai chị” ở một đêm băm mấy triệu cho chúng mày chết khiếp…
– “Ngọc Hân… Sao con ăn mặc hở hang vậy?”Thấy con gái trong bộ đồ tắm hai mảnh. Ngọc Thy sửng sốt thầm nghỉ sao Ngọc Hân bạo như vậy… Nàng đâu có dạy nó đâu?
– “Hi hi. Ai cũng vậy mà má… Anh Đức cũng nói con đẹp… Hi hi… Má coi nè…”Ngọc Hân quay ống kính hướng về Đồng Giao, Thụy Vũ. Tuyết. Yến. Thanh Thanh. Phương Linh, Thanh Tình những người mà Ngọc Thy, Ngọc Thơ đều quen biết, tất cả đang õng ẹo, hí ha hí hửng tạo dáng chụp hình quay phim…
– “Tầm bậy… Anh Đức đâu… Ngọc Thy hết hồn khi nghe con gái nói ” Anh Đức cũng nói con đẹp”. Nàng lớn hơn hắn mười mấy tuổi, hắn hơn Ngọc Hân 5 hay 6 tuổi, có thể nào? Nghỉ tới đó Ngọc Thy lo lắng… Ấy chết, không phải Ngọc Thơ cũng đang mê mệt hắn sao? Không được, nhất định phải cản bằng mọi cách… Ngọc Thơ thì không sao nhưng nếu là Ngọc Hân thì… Có thể nào hai mẹ con cùng lấy một người đàn ông chứ? Nàng không dám nghỉ tới nữa…
– Anh Đức đang họp với Chị Tú Nhi và chị Nancy… Anh ấy bận việc lắm…
– “Ngọc Hân, con không đúng rồi… Phải gọi là “Dì” Tú Nhi,”Dì” Nancy…”Ngọc Thy cau mày…
– “HẢ hả… Má nói gì… Ụa… Di động hết pin rồi. Sao mau vậy cà?” Ngọc Hân nói tới đây cúp máy.
– “Nó cúp rồi… chị Hai… Có khi nào…”Ngọc Thơ lo lắng…
– “Có khi nào cái gì… Ậy… Đừng nói bậy, không có đâu… Ngọc Hân còn nhỏ mà…” Ngọc Thy phát tay…
– “Cũng không thể nói như vậy đâu chị hai, Ngọc Hân ngày càng trổ mã, con gái bây giờ biết sớm lắm… Hơn nữa hắn nha… Già không bỏ nhỏ không tha… Đúng là dê chúa mà…”Giọng Ngọc Thơ dỗi hờn vì hắn không nhìn nàng đến nửa con mắt…
– “Ậy… Nói bậy… Cái gì già không bỏ… Nhỏ không tha chứ…” Ngọc Thy chột dạ…
– “Đúng đó chị hai… Em nghi lắm… Hai bà Thanh Phương, Tuyết Hoa mỗi lần vào phòng hắn báo cáo công tác lần nào cũng nữa tiếng là ít nhất, mỗi lần trở ra nét mặt của hai bả sao sao ấy…” Ngọc Thơ nói một hơi, hình như là đã để bụng chuyện này lâu lắm rồi…
– “Ậy… Đừng nghỉ bậy… Ngủ đi, khuya lắm rồi…” Ngọc Thy quay người bước ra. Ngọc Thơ nhìn theo chợt sửng sốt, sực nhớ bà chị mình mỗi lần vào phòng hắn nói chuyện công tác cũng lâu như vậy mà…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/truyen-sex-thang-duc-quyen-2.html
– “Các em coi nè… Sáng mai, sau khi vào thăm má, anh đến văn phòng luật sư ký giấy, ăn cơm, buổi chiều đi họp ở công ty… ừm V. F. L gì đó… Sáng mốt xuống Quebec… chủ tọa họp ở công ty khác… Anh chưa chuẩn bị cho chuyện này…”
Trái với ý nghỉ của các nàng tưởng hắn dụ mình tắm chung rồi “xyz” với nhau trong cái phòng tắm đại xa xỉ nhưng khi nghe giọng hắn nghiêm túc, nét mặt đăm chiêu, các nàng mới biết hắn không đùa… Thì ra hắn gọi các nàng vào phòng là thật sự muốn bàn chuyện.
– “Vậy anh có chủ trương gì?” Mỹ Chi nhíu mày.
– “Trước hết gọi Giang Ngọc Hoa tới đây hỏi một vài thông tin quan trọng rồi mới quyết định sau… Ngọc Lan, em gọi Dì Hoa dùm anh… Tú Nhi. Em lên mạng tìm hiểu công ty V. F. L… sơ lược thôi được rồi, chi tiết mai mốt đào sâu thêm. Anh không muốn chiều mai vô họp mà ngồi đực mặt ra…” Hắn không còn hi hi ha ha đùa cợt nữa mà nghiêm túc phân phối công việc.
– “Ừm được…” Ngọc Lan lấy di động gọi Ngọc Hoa… Tú Nhi lấy laptop lên mạng…
– “Anh có nghỉ Luật Sư Trang giở trò… Nếu không tại sao không nói trước để anh có chuẩn bị… Bà ta biết anh qua đây để hợp thức hóa việc nhận tài sản của má anh mà…” Mỹ Chi ngờ vực…
– “Anh không nghỉ là Trang luật sư… Rất có thể là người trong công ty muốn thừa nước đục thả câu muốn, làm khó anh chẳng hạn. Phải chờ ngày mai mới biết được…” Đức lắc đầu.
– “Giang Ngọc Hoa nói tới liền…” Ngọc Lan cúp máy, nói…
– Ừm. Cảm ơn em… Hay là em mệt thì về phòng nghỉ đi… Đừng để Thái Điệp một mình. Có Tú Nhi và Nancy cùng Mỹ Chi được rồi.
– Không mệt… ngủ trên máy bay nhiều rồi… Chị Điệp chắc cũng đang livestream hay chụp hình với Gia Kỳ, Thúy Ái. Tâm Đoan…
“Cộc cộc cộc…” Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ… Ngọc Lan biết là Giang Ngọc Hoa nên bước đến mở cửa…
– “Có chuyện gì vậy?” Ngọc Hoa bước vào… Nghe Ngọc Lan nói hắn muốn gặp mình, nàng có chút khẩn trương.
– Ngồi… vô ngồi xuống rồi nói…
– “Ừm… Được…”Ngọc Hoa gật đầu, thản nhiên đi đến ngồi xuống… Ở đây là Canada, Nàng không cần phải sợ hắn. Ngày mai sau khi ký giấy, nàng nhận 10% của mình xong thì đường ai nấy đi, không có Dì cháu gì hết…
– Dì Hoa nè… Mọi chuyện trong quá khứ… Coi như phấn viết trên bảng xóa đi hết rồi… Có đúng không? Đức mỉm cười, tất cả chuyện coi như là quá khứ, hắn không ghét Ngọc Hoa… Là con người mà. Ai lại chẳng có lòng tham.
– “Là cậu nói đó… Mọi chuyện coi như phấn viết trên bảng, xóa đi… Được… Cậu muốn gì nói đi, giúp được tôi sẽ giúp nếu cậu cảm thấy tin tưởng…” Hoa dè dặt đáp.
– Hi hi… Nếu không tin tưởng thì kêu dì tới đây làm gì… Ừm… Công ty S. V. L là công ty gì vậy? Má tôi có mấy cái công ty? Ngắn gọn thôi được rồi. Dì biết gì cứ nói…
– “Là chuyện này à… Ừm… Chị hai có hai công ty… S. V. L ở Montreal, La Source ở Quebec… S. V. L có khoảng 200 nhân viên phân nữa là kỹ sư, phân nửa là buyer, manager và quản lý hành chánh, business của S. V. L là làm đồ điện cho Bambardier… Ở Montreal làm về conception, vẽ họa đồ, sản xuất thì giao cho China…” Hoa đắc ý nói một hơi, chứng tỏ rất rành nghiệp vụ…
– “Vậy còn công ty ở Quebec” Nancy cảm thấy thích thú…
– “Services… Bao gồm technician, kỹ sư, phần lớn là sửa chữa… Đừng coi nhẹ Sources… Nơi đây chính là nơi làm ra tiền… Revenu hàng năm lên tới hàng trăm triệu…” Về tới “bản xứ” Hoa cảm thấy thoải mái và dạn dĩ hơn nhiều nên nói năng lưu loát, xen lẫn tiếng Pháp… Cũng may, có một thời gian du học ở đây nên Ngọc Lan rất am tường, giải thích cho hắn cái gì là “Bombardier”…