Phần 30
Khi Viêm nghe tiếng bên kia… biết chuyện đã bể… hắn liền cúp máy… Không bằng không chứng… Chỉ bằng vào những lời nói của hai tên du đãng muốn kết tội một Phó Chủ tịch Tỉnh? Nực cười…
Chuyện không được như ý… Viêm tức giận… hai thằng cặc kia cái miệng nói giỏi lắm… đúng là bọn vô dụng… Hắn suy nghĩ… Bí Thư Lệ có vẻ coi trọng thằng nhóc này… Có phải nên tránh mặt một chút… Dù sao nó cũng sắp về xứ nó rồi…
Đụ đỉ mẹ… coi như nó chưa tới số đi… Viêm cầm di động búc (book) vé máy bay đi Đà Nẵng… trước là tránh mặt… sau là ăn chơi một hai ngày…
Chẳng lẽ nó ra Đà nẳng tìm minh? Hắc hắc hắc…
…
Là người của thôn Tân Thắng nhưng nhà của chị Lượm không ở đầu hoặc cuối thôn… Bắt đầu từ đây, con đường đi đến nhà chi… xe hơi không thể đi vào… Chỉ có thể xe hai bánh hoặc “gian nan trường sơn” đi bộ… thêm khoảng 4 cây số mới tới nhà…
Mọi người đành xuống xe…
– Ha ha… Xem ra hôm nay các cô phải chịu chút cực khổ rồi…
– “Chuyện nhỏ thôi… mỗi ngày tôi đi bộ trên máy ít nhất 5 cây số đấy…” Ngọc Lan khoe…
– “Hi hi… Anh tự lo cho anh đi… đừng quên tôi làm gì nha… mỗi ngày vừa đi… vừa chạy ít nhất cũng 5 cây số đó…” Phương Linh cũng phô trương thành tích…
– “Vậy là tốt rồi… Nà… mỗi cô một túi gạo… một thùng mì…” Đức mở cốp xe phía sau… Bên trong là 2 thùng mì và hai bao gạo… mỗi bao 5 ký…
Phương Linh và Ngọc Lan… sửng sốt… Tên này muốn “hù” người có phải không? Đi bộ 3 hoặc 4 cây số thì không nói gì… nhưng mang theo 5 ki lô trên người thì là một chuyện khác…
– “Vậy… vậy còn anh? ” Phương Linh “chất vấn”…
– Tôi? Ha ha… Thôi được… nếu cô muốn đổi… tôi đổi với cô… không thành vấn đề… Cô cõng bé Hiền nha…
Phương Linh nghe hắn nói… tá hỏa tam tinh… Bé Hiền cũng gần hoặc hơn 10 ký… bao gạo 5 ký cho mình… coi như hắn có “lương tâm” lắm rồi…
– “Thật không dám… để tôi cõng châu…” Chị Lượm áy náy… không muốn vất vả cho những người đã tận tâm giúp hai mẹ con chị…
– Ha ha… Không sao đâu. Cô ấy chỉ muốn đùa thôi…
– Đúng đúng… Là nói chơi thôi… Hi hi…” Phương Linh “hung hăng lườm nguýt” hắn…
– Ngọc Lan… cô thì sao?
– Không thành vấn đề…
Ngọc Lan trong lòng kinh hãi nhưng ngoài miệng nói cứng… thong dong đi bộ vài cây số và mang bao gạo 5 ký đi là hai khái niệm khác nhau a… nhưng bây giờ còn nói gì nữa chứ?
Nàng nhìn Phương Linh… Phương Linh nhìn nàng… Cả hai đồng thời liếc nhìn chị Lượm đang cười ngây ngô… Trong lòng bỗng nổi lên niềm kinh phục… Bụng mang bầu lại cõng con gái vượt đường xa như vậy… Vài cây số đâu có đáng gì.
– Vậy, chúng ta đi… ha ha… Bé Hiền… cậu cõng cháu… Hắn không đợi bé Hiền ừ hử… ngồi xuống để bé Hiền ngồi lên lưng…
Hắn cõng bé Hiền… tay phải xách một túi lớn… tay trái xách ba lô nhỏ… Phương Linh. Ngọc Lan ba lô trên lưng còn thêm một túi gạo… Chị Lượm thì hai thùng mì… Hai mỹ nữ hiếu kỳ… Đi một đêm thôi… tên này sao mang nhiều đố vậy?
– “Anh… có được không đó? Sao mang cái gì nhiều vậy?” Phương Linh hỏi…
– “Nà… Hai cô thay phiên… mang cái ba lô này giúp tôi…” Nghe Phương Linh hỏi… Đức đưa cái ba lô nhỏ cho nàng… nhưng chị Lượm nhanh chóng dành lấy…
– “Để tôi… để tôi…” Chị Lượm cầm ba lô trên tay… ba lô cũng không nặng lắm… đành vậy…
– Vậy được… cảm ơn…
Con đường khúc khuỷu có lúc lên dốc có lúc xuống đồi… không những hắn mà cả hai mỹ nữ cũng thở dốc… tuy chỉ gần 4 cây số nhưng cũng hai bốn, năm lần nghỉ chân… mãi hai giờ sau mới thấy cổng làng…
Chỉ có khoảng hai hoặc ba chục hộ trong ngôi làng nhỏ này… sống bằng nghề đánh cá… nhà nào cũng nghèo… đúng với câu “nhà tranh vách đất”…
– Chị Lượm… ở đây có tất cả bao nhiêu hộ?
– Dạ… Ở đây khoảng 40 hộ… Cách đây gần một cây số… thêm 50 chục hộ… trải dài trên hai cây số… tổng cộng gần 400 hộ ạ…
– Được rồi… cảm ơn chị… Thôi không làm phiền chị nữa… Tụi này đi tham quan một vòng…
– “Vậy… tôi nấu cơm… Cô cậu chiều về ăn cơm nhé…” Chị Lượm muốn đãi khách để tỏ chút lòng. Mấy ngày nay các người này đã giúp chị và con gái quá nhiều…
– Cảm ơn chị trước… Vậy chúng tôi đi… chiều gặp…
Lưng vác ba lô, tay xách túi… hắn đi trước… Hai nàng lẽo đẽo theo sau… nét mặt ngưng trọng… lo lắng… Cả hai bây giờ mới nhận thấy vấn đề lớn a… tối nay… ngủ ở đâu đây? Nhà chị Lượm chỉ có cái giường ọp ẹp… Nằm đất cũng được đi… một đêm thôi mà… nhưng vấn đề vệ sinh cá nhân thì làm thế nào? Khi nãy… Nhà vệ sinh trong nhà chị Lượm khiến hai nàng kinh hãi… ý thức được… vấn đề nghiêm trọng…
Suốt đường dài… Phương Linh chụp hình… Hắn cũng chụp hình… ghi chép… Ghé thăm một trường học… mặt hắn ngưng trọng… mái nhà loang lổ, bàn ghế xiêu vẹo… chỉ có ông giáo già nua. Một cô và một thầy giáo trẻ…
Tuy không muốn kinh động chính quyền thôn nhưng sự có mặt của ba người đã gây không ít sự chú ý của dân làng thuộc vùng quê hẻo lánh… Cuộc sống của họ mộc mạc đơn sơ nếu không nói là nghèo… nhưng lại rất hiếu khách… ai cũng đon đã chào mời vào nhà… Phần lớn là người lớn tuổi và trẻ em… Thanh niên trai tráng phần lớn đi làm ở các thành phố lớn… mỗi khi dịp Tết hoặc lễ lớn mới về nhà…
Nhà của ông trưởng thôn là khang trang nhất… ông có hai đứa con đi lao động xuất khẩu nước ngoài… Trưởng thôn nghe bọn họ đến thôn công tác nghiên cứu gì đó… Ông nhiệt tinh mời cả ba ở nhà ông… Phương Linh và Ngọc Lan mừng húm… Coi như giải quyết vấn đề…
Mặc dù ông trưởng thôn tận tinh mời cơm… Nhưng cả ba chỉ đành cảm ơn… Đã nói rồi… Buổi chiều… cả ba trở lại nhà chị Lượm dùng bữa chiều… Thức ăn không có gì… Chỉ là một đỉa rau luộc, một bát canh rau và vài quả trứng chiên. Hai mỹ nữ ăn ít nhưng hắn ăn ngon lành… như rồng… như hổ… khiến chị Lượm cười không khép miệng…
Buổi tối… hắn làm cả hai mỹ nữ sửng sốt khi hắn ra đồi phía sau nhà Trưởng thôn… căng lều trại… Thì ra hắn đã chuẩn bị hết rồi… Hèn chi cái túi vải lớn như vậy… thì ra trong đó chứa đủ đồ để cắm trại…
– “Anh đã chuẩn bị bị hết rồi?” Ngọc Lan “oán giận”… Nàng và Phương Linh mon men ra chỗ hắn căng lều… trong lòng hâm mộ… tối nằm ngủ ở đây thật là lý tưởng a… Sao hắn không nhắc nhở một tiếng…
– Tôi thích cắm trại nên mỗi lần có dịp đi về vùng quê hay miền núi đều đem theo lều… Có dịp về vùng quê thì phải biết tận hưởng cảnh thiên nhiên… Nhất là buổi sáng… nhìn cảnh mặt trời mọc… Ha ha… Rất đẹp… Tôi tưởng hai cô biết chứ…
– “Biết cái gì. Anh… anh không nói làm sao người ta biết được…” Phương Linh “ngang bướng”… Nàng thấy lều căng ra… đẹp, bên trong sáng sủa trong lòng thích thú… muốn “chiếm lấy”… Căn phòng của thôn trưởng dành cho hai nàng… không “hấp dẫn” như căn lều này… đúng là một buổi cắm trại dã ngoại lý tưởng…
– “Hi hi… không sao… Lều rộng cho 4 người… Nếu hai cô không ngại… tối nay ra ngoài này chơi… khi nào muốn ngủ thì vô nhà… nà… vô lều ngồi chơi… tôi nấu ấm nước… có trà… có cà phê hòa tan…” Hắn giới thiệu một tràng…
– Hi hi… Vậy để coi sao đã… Phương Linh bước vào lều… Ngọc Lan bước theo…
Bên trong lều… giống như cái phòng ngủ nhỏ… không khí thoáng… có cửa sổ… có cả ngọn đèn nhỏ… Chính giữa là cái túi ngủ… Cả hai thích thú…
– Không ngờ phải không? Ha ha… Cách đây 10 năm… Cắm trại đâu có thoải mái như bây giờ… dựng cái lều nhanh lắm cũng mất nữa tiếng… Bây giờ ha ha… không quá 10 phút… Lều lúc đó bít bùng… không có cửa sổ… bây giờ giống y chang như cái phòng ngủ nhỏ ngoài trời… Nà… ngồi xuống… hỏi ý kiến hai cô một chút…
Hắn vừa nói vừa rót chai nước lọc vào cái ấm nhỏ… để lên cái bếp ga dã chiến… Trong khi chờ đợi nước sôi… hắn bỏ túi trà vào ly giấy…
– Tối uống cà phê thì khó ngủ? Uống trà nha… Trà Ô Long…
– “Tôi nghe anh… uống trà”… Ngọc Lan nhu mì…
– Còn cô… Phương Linh…
– Trà đi… tối nay nhất định ngủ một giấc… mệt quá mà… Đi bộ cả ngày trời…
Trong không gian nhỏ bé của túp lều… Mùi trà thơm ngào ngạt…
– Nà… Đây là ý tưởng của tôi… các cô nghe… nếu thấy chỗ nào không ổn thì góp ý… OK… Hôm nay chúng ta đi trên con đường đất gần 10 cây số… mùa khô thì không nói… mùa mưa con đường này… bùn, sình lầy lội… đi bộ còn có vấn đề chứ đừng nói chi là xe đạp… hay các loại xe khác… Cho nên… phải làm đường…
– “Tốn tiền nhiều lắm đấy…” Ngọc Lan nhắc nhở… Xây một trạm y tế và chi phí vận hành mỗi năm cũng là một con số không nhỏ… bây giờ hắn muốn làm đường…
– “Không mắc lắm đâu… là công ty nhà…” Đức biết một trong hai mỹ nữ sẽ hỏi câu này nên đã dự trù câu trả lời hợp lý… Thật ra vấn đề tiền bạc thì không phải là chuyện lớn gì… Cứ lấy chiêu bài quyên góp từ thiện thì được rồi… Tiền của hai tên Phạm Bá Thành và Lại Đức Quang đang do hắn giữ… Xài vào mục đích như vầy… sẽ có lợi không ít cho tiền đồ chính trị sau này…
– “Đúng ha… sao quên mất anh là ông chủ của Công ty xây dựng ha…” Phương Linh biết hắn là ông chủ của Đức Lập… nghĩ đến Tú Nhi… Phương Linh có chút ganh tỵ…
Ngọc Lan nghe Phương Linh nói… vỡ lẽ ra… Trong lòng thiện cảm đối với hắn tăng vọt… không ngờ hắn còn trẻ vậy mà đã là ông chủ của Công ty xây dựng… Quan trọng là hắn thiệt có lòng… nghĩ đến Gia Kỳ… Ngọc Lan có chút ganh tỵ…
– Không tốn kém nhiều lắm đâu… Đâu phải là cao tốc… Đường dành cho xe hai bánh và người đi bộ mà… Chủ yếu là rải đá và tráng nhựa để mùa mưa không có sinh lầy… Di chuyển sẽ tiện lợi hơn nhiều… Ừm… Ngọc Lan… theo cô thì trạm y tế… nên xây chỗ nào?
– “Ngay bên trường học là tiện nhất…”Ngọc Lan không chần chừ đáp… Lúc chiều, nàng đã nhìn qua… đây là địa điểm thuận tiện nhất…
– Tôi cũng nghỉ vậy… ha ha… trạm y tế này nên có vài giường bệnh… cho bệnh nhân tạm thời nằm không quá 24 giờ… Nếu lâu hơn thì phải chuyển ra huyện hoặc thành phố… Đúng rồi phải có chiếc xe cấp cứu nữa…
– Xe cấp cứu? Cả hai Phương Linh và Ngọc Lan đều sửng sốt… làm đường, xây trạm y tế có xe cấp cứu… tu bổ trường học…
– Đúng rồi… không làm thì thôi… đã làm thì phải làm cho tốt… thử nghỉ xem… Ví dụ nha… có người cần được cứu cấp vậy làm sao đem đến trạm hoặc bệnh viện đây? Ậy… Nói xe cấp cứu cho oai… thật ra là xe ba bánh thôi… Không phải là xe hơi đâu à… loại xe hơi không đi đến chỗ này được… Ừm… tạm thời là như vậy… Sao thấy được không? Hai người đẹp…
…
Hôm nay trời trong mây tạnh… bầu trời thật đẹp… Ba người cười đùa châm chích nhau… Thấm thoát đã 9 giờ… Ở thành thị… 9 giờ là giờ là thời điểm của náo nhiệt… Nhưng ở vùng núi xa xôi… khỉ ho cò gáy… 9 giờ tối… thật là yên lặng… làm cho người thành thị như ba người họ có cảm giác như là nữa đêm…
– “Mệt rồi… thôi đi ngủ”… Phương Linh đưa tay che miệng… ngáp… ra vẻ mỏi mệt…
– Được… Vậy… Hai cô ngủ sớm đi…
– “Hi hi… Chị vào ngủ trước đi… tôi muốn ngồi thêm một lát…”Ngọc Lan nét mặt ửng hồng… cảm thấy có chút tùy tiện nhưng nàng thích khung cảnh màn đêm thơ mộng… bầu trời đầy sao… Vào bên trong… lạ chỗ… chưa chắc ngủ được… như vậy ở ngoài này nói chuyện… tốt hơn…
– “Ừm… Vậy tôi vào trước…” Phương Linh ngoe nguẩy quay người bước đi… Trong bụng tự tức minh đã vô tình tạo cơ hội cho đối thủ… Nhưng nếu bây giờ đổi ý… Vậy kỳ quá… Có sao chứ… Sắp về rồi… minh sẽ có cơ hội nhiều hơn… Bụng nghỉ vậy nên nuốt cơn tưng tức đi vào…
– “Không mệt à” Chỉ còn lại hai người… không khí hình như có chút quỷ dị… Dưới ánh đèn… Ngọc Lan đẹp não nùng… Trước đây vài phút… Ba người tập trung bàn chuyện thì không có gì… bây giờ trai đơn gái chiếc…
– Chút chút thôi… nhưng đêm nay ngủ thì uổng quá… nói chuyện phiếm… ngắm sao… Mấy thuở mới có dịp…
– Đúng vậy… mấy thuở mới có dịp… minh vừa ngắm sao vừa bàn…
– Anh đừng bàn chuyện có được không? Nhàm chán… không hiểu Gia Kỳ sao lại chấm anh…
– Tôi có cái đặc biệt của tôi… tại cô chưa biết đó thôi… hi hi… hay là nói về bạn trai của cô đi…
– Làm sao nói đây… Tôi chưa có bạn trai…
– Tôi không tin đâu… Có phải cô quá kén chọn rồi không? Cô đẹp như vậy… hi hi…
– “Anh thấy tôi đẹp à… Vậy tôi với Gia Kỳ… ai đẹp hơn?” Ngọc Lan tinh nghịch hỏi…
– Hả? Hi hi… mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười… hi hi…
… Im lặng…
– Hay là anh kể tôi nghe… Anh và Gia Kỳ… làm sao bắt đầu…
– Hả? Không nhớ… phải đó… không nhớ…
– “Vậy ai hôn ai trước… chuyện này phải nhớ chứ?”Thấy hắn bối rối… Ngọc Lan không tha… tiếp tục trêu tới…
– “Có lạnh không… nà… chui vào túi ngủ này đi… ấm lắm đó…”Đức lái câu chuyện sang hướng khác… Càng lúc khoảng cách càng gần… mùi hương trên người nàng làm cặc trong quần rục rịch… Hắn than thầm… hiếm khi một ngày cặc hắn rảnh rỗi… vì vậy nghe mùi hương thơm của đàn bà… ở dưới bắt đầu cương cứng…
– Vậy… anh thì sao?
– Tôi OK… đàn ông con trai mà… không thấy lạnh… Nà, chui vô đi cho ấm…
– “Ừm…” Ngọc Lan nghe lời… chui và túi ngủ… hắn nằm bên cạnh… Cả hai ngước mắt nhìn bầu trời… không ai nói một câu…
– “Nói đi… ai hôn ai trước” Ngọc Lan vẫn không tha…
– Quên rồi… hỏi cô nha… cô và bạn trai… ai hôn ai trước?
– Đã nói rồi… tôi chưa có bạn trai mà… Anh không tin thì thôi…
… Im lặng…
– “Nói đi… ai hôn ai t… ouf…” Ngọc Lan vẫn còn muốn trêu đùa… nhưng chưa dứt lời “đại họa” đã tới… môi nàng đã bị môi hắn bịt kín… Khoảng 30 giây đồng hồ thôi… nhưng cũng đủ để nàng ngây ngất… Nụ hôn đầy đời bị hắn như vậy mà lấy đi…
– Nhớ rồi… là như vậy đó…
– “Anh… anh… lưu manh…” Ngọc Lan “mắng”… nhưng trong lòng cảm thấy xốn xang…
– Đó đó… đúng rồi… Lúc đó Gia Kỳ cũng nói tôi như vậy… hi hi… Sau đó tát tôi một cái…
“Chát”… Hắn vừa dứt lời… Ngọc Lan liền bị nàng tát một cái…
– Đúng rồi… là như vậy… Gia Kỳ tát một cái… tôi hôn một cái…
Hắn dứt lời… môi nàng một lần nữa bị môi hắn bít kín… Ngọc Lan đưa tay “đẩy” nhưng đẩy cũng như không… Chẳng được lâu… hai tay nàng vòng sau gáy hắn… ghì mạnh…
– “Anh… anh gan thiệt… để xem anh làm sao ăn nói với Gia Kỳ…”Ngọc Lan nũng nịu…
.”Nà… khuya rồi… vào trong ngủ đi…” Trước sức hấp dẫn của nàng… Đức sắp chịu không nổi nữa rồi… Cặc hắn đang kháng nghị… muốn chui đầu ra ngoài tìm mục tiêu…
– Không… em muốn ở đây với anh… em chưa muốn ngủ…
Đèn trong lều tắt ngúm… chỉ còn ánh sáng trăng bên ngoài… Lại một lần nữa… môi hắn áp lên môi nàng… Ngọc Lan ghì mạnh vụng về đáp trả…
Hơi thở ấm áp của hắn di chuyển xuống cổ… ngực… từng hàng nút áo được mở ra… Áo ngực nàng được đẩy lên trên… Cặp vú trắng ngần lồ lộ dưới ánh trăng… Hắn cúi đầu ngậm lấy nụ hồng…
Lần đầu tiên trong đời… có người đàn ông mút liếm đầu ngực nàng… Phía dưới… Tay hắn lần mò khám hiểm giữa hai đùi… nơi đó có đám lông mềm mại… đã bắt đầu ươn ướt…
… Hắn kéo nàng rời khỏi túi ngủ… để tiện việc lột chiếc quần Jean trên người nàng… Dưới ánh trăng… Cặp đùi thon… trắng mịn… giữa hai đùi là màu đen…
Có câu… tuy chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy… Ngọc Lan tuy chưa từng làm chuyện ấy nhưng chắn cũng từng thấy qua phim ảnh… cũng nhìn thấy trai gái bú liếm nhau… Vì vậy tuy hồi hộp… khẩn trương mong đợi…
Hơi thở hắn di chuyển… Cùng lúc… hắn liếm khắp người nàng hắn liếm đến đâu Ngọc Lan rởn ốc đến đó…
Rồi hắn áp miệng ngay rốn nàng… Tay hắn mân mê vuốt ve đám lông mềm mại như tơ… Một mùi hương từ giữa hai đùi thoang thoảng làm cặc hắn đang cứng càng muốn nổ tung… Hắn dang hai chân nàng ra… úp mặt vào…
– “Ưm”… Ngọc Lan rên nhẹ… tâm hồn chơi vơi bay bổng khi miệng hắn chạm vào nơi đó… có cái gì mềm mại len lỏi vào cơ thể nàng… Nước trong người nàng tuôn trào… hai tay nàng bấu chặt vào đầu hắn…
Đức vừa bú, mút… tay vừa kéo quần mình xuống… Con cặc to bự đang bị dồn nén trong một không gian chật hẹp nay được giải thoát… ngẩn cao đầu… Hắn cầm tay nàng đưa xuống… Vừa chạm tới thôi… Ngọc Lan đã hết hồn… thụt tay lại nhưng tay nàng bị hắn giữ chặt…”ép” nàng vuốt ve…
Nàng không biết khi nào đầu hắn lọt giữa hai đùi mình… hắn không còn “chỉ đạo” nữa… nhưng tay nàng vẫn cầm khúc thịt to bự kia… đang ở trước mắt… nàng vừa làm động tác “lên xuống” vừa quan sát… hai má nóng bừng…
Ngọc Lan hoảng hốt… mím môi lại… hắn đang để “cái đó” ngay miệng… nàng chưa chuẩn bị tâm lý nên mím môi lại… mặc dù biết rằng… ngày nay ai cũng vậy mà… Trong bệnh viện… Có những lúc nàng tình cờ nghe đồng nghiệp cười rúc rích trao đổi kinh nghiệm phòng the… nên trong đầu có thể hình dung chút đỉnh…
Cặc Đức đang căng như dây đàn… hắn cần phọt… nhưng bàn tay của nàng vẫn còn vụng về… chưa đưa hắn tới bến được… Muốn đút vào nhưng hơi sợ… Đức biết cặc mình thuộc loại quá khủng… Bây giờ đút vào… sáng mai nàng nằm liệt thì thật là xấu hổ… vì vậy thử nhấp cặc ngay miệng nàng… hy vọng môi anh đào hé mở… đút được vào thì sướng biết mấy… Đợi về thành phố… đưa em vào hạ cũng không muộn…
Nói thì dễ… làm được hay không thì là một chuyện khác… Cái lồn thơm của một trong những đệ nhất mỹ nữ Hà Tĩnh đang trước mặt… bú cũng bú rồi… liếm cũng đã liếm rồi… không đút vào? Có ai ngu như vậy không? Tới đâu thì tới…
Ngọc Lan cũng đang mong đợi… Hắn hôn hít… khều móc… bú liếm chỗ đó của nàng… hắn không giải quyết… nàng sẽ “giết” hắn…
Nằm úp lên người nàng… miệng nút đầu ti… tay cầm cặc ra cửa động… nhấp tới… Ngọc Lan cắn vai… tay bấu lưng hắn… hắn biết nàng đang đau vì sự to bự của minh… hắn dừng lại… bú liếm đầu ti… để nàng tăng thêm phần khoái cảm… rồi bất thình lình… đẩy vào… một phát lút cán…
Vai và lưng Đức nhói đau… quen rồi… lần nào cũng vậy… phải chịu thôi…
– “Bớt đau chưa?”Hắn hôn lên trán nàng… hỏi… không đợi nàng ừ hử… đã bắt đầu nhấp nhè nhẹ…
– “Ưm”… Hai chân nàng cập vào eo hắn… hai tay ghì mạnh hắn kéo xuống… môi nàng tìm môi hắn…
…
Hắn rút cặc… buông nàng ra… Aiz… tội lỗi… tội lỗi… nhưng mà phải nói… Ngọc Lệ… Ngọc Lan… Hai mẹ con… ai cũng tuyệt vời…
Phương Linh không ngủ được… lăn qua lăn lại… con nhỏ Ngọc Lan này sao nhiều chuyện vậy… đúng là không nên nết mà… Nàng nhìn đồng hồ… đã một giờ khuya rồi… tức mình… bước xuống giường đi ra ngoài… Bất chợt nàng sửng sốt…
Dưới ánh trăng… trong lều tối om… không có ánh đèn…