Phần 4
Sở tài chính Hậu Giang… Cùng thời gian…
Thời công nghệ thông tin hiện đại… mọi chuyện đều dễ dàng… Muốn biết Giám đốc Sở tài chính tên gì mặt mũi ra sao… Chỉ cần lấy di động lên mạng bấm vài cái tìm tòi là được rồi… Hình ảnh, tiểu sử… không chỉ Giám đốc hiện thời mà ngay cả mấy cha nội về đã về hưu hoặc đã đi bán muối đều có đủ hết…
Còn nữa… một mỹ nữ… quý phái sang trọng… Vào được Sở tài chính đi một vòng cũng không khó khăn gì… ai dám hạch hỏi gì chứ… Những mỹ nữ đẹp như minh tinh xứ Hàn xuất hiện nơi này… nếu không phải là bạn đụ của Giám đốc thì cũng là của Phó Giám đốc thôi… Bởi vậy Vịnh Hà lướt lên lầu ba như chỗ không người… Gặp ai cũng gật đầu chào tươi cười vô cùng hòa ái… dễ thương…
Hớn Tài ngồi trong văn phòng… hắn biết sáng nay bọn Huân, Quý hành động sờ gáy thằng cặc kia… Đời nó khốn nạn rồi… Có Trưởng ban tuyên giáo chống lưng thì sao chứ? Hắn không tin Trưởng ban My sẽ vì một Chủ tịch xã nhỏ nhoi mà đụng chạm với Sở CA tỉnh… Vì vậy tâm trạng vô cùng vui vẻ… Hắn bước ra ngoài đi một vòng… Đây là thói quen hàng ngày chỉ để chứng tỏ uy nghi của lãnh đạo…
Buổi sáng sung sức… thêm vào tâm trạng vui vẻ… Hắn vừa đi vừa nghỉ tới Trưởng Phòng Quản lý ngân sách… cặc trong quần Hớn Tài giật giật… khoái cảm dâng trào khi nghỉ tới người đàn bà này vừa mới lấy chồng không lâu mà đã chịu cởi quần cho hắn đụ… Hắn rảo bước đến Phòng Quản lý ngân sách… Gặp nữ Trưởng phòng thân tín để bàn thảo luận một chút… Bàn thảo con mẹ gì… hắc hắc… mục đích để nàng bú cặc hắn… hoặc nếu cao hứng nữa thì kéo váy lên… tuột cái quần xì xuống… Đánh du kích 10 phút đủ rồi…
Đang bước đi… Bất chợt nhìn thấy một mỹ nữ… mặt hao hao giống Lưu diệc Phi… Hớn Tài sửng sốt… mừng run… cố kìm cơn xúc động… mở lời tiếp cận… Biết đâu có thể giống như “Bị đần con”… được Lưu Diệc Phi hầu đụ?
– Hello… Không biết tôi có thể giúp gì được cho cô không…
– “Ouf… Thế thì tốt quá… Em từ nước ngoài về… muốn cho bà chị ngạc nhiên nên không thông báo… chẳng lẽ chị ấy không còn làm việc ở đây nữa?” Vịnh Hà “ngây thơ” nói…
– “Chị cô là…” Tài xúc động… Hèn chi xinh thế… Mấy em Việt Kiều này chịu chơi lắm…”One night stand” là chuyện thường nếu thấy vừa mắt… Hớn Tài tin tưởng vóc dáng mình không tệ…
– Chị em tên Bích Hà… làm ở Sở Tài nguyên…
– Ha ha… Cô lầm rồi… Đây là Sở tài chính… không phải Sở Tài nguyên…
– “Ouf”… Hi hi… Vịnh Hà “bẽn lẽn thẹn thùng” cười… vì sự “lầm lẫn” của minh… Hớn Tài ngẩn ngơ…
– “Tôi là Ngô Hớn Tài… Giám đốc Sở tài chính ở đây… Xin hỏi quý danh”… Hớn Tài đưa tay ra…
– “Hi hi… Em là Trương Vịnh Hà… Từ New York… Chào anh…”Vịnh Hà đưa tay bắt… Hớn Tài cầm lấy bàn tay người đẹp lắc lắc… Bàn tay trơn tru mềm mại… khiến hắn mê mẩn tâm thần… không để ý đến bàn tay có chút nhói đau như bị kim chích…
– Hay là… để tôi đưa cô Hà đến Sở Tài nguyên nhé… coi như cho tôi cơ hội tiếp đãi người đẹp từ nước ngoài về… Hi hi…
– “Ây ui… Giám đốc Tài thật có lòng… nhưng mà đâu có được… Bây giờ là giờ làm việc… để em tự đi là được rồi… hi hi… hay là anh cho em số nhé… Chiều nay sẽ liên lạc sau…” Vịnh Hà cười quyến rũ…
– “Ừm… được được…”Tài ngơ ngẩn… cô em đã “bá cháy” như vậy… Cô chị ở Sở Tài nguyên chắc cũng không tệ… Phải đi săn mới được… Hai người trao đổi số di động… Hắn nhìn Vịnh Hà lắc mông bước đi… cặc giật giật…
… Xoay người bước đi… Vịnh Hà nở một nụ cười “Tiếu Lý Tàng đao”…
– “Lãnh đạo… Bây giờ phải làm sao?” Hòa lại gần Đức Chủ tịch khúm núm hỏi nhỏ… Sau một hồi làm loạn… Đám dân bây giờ chuồn hết rồi… 4 chiến sĩ CA mặt không còn chút máu… đang ngồi run rẩy… hai chiếc xe CA bị lật bên hông…”Tứ nhân bang” đang thê thảm rên la thảm thiết… Đó là nhờ Đức ca đã dặn dò kỹ lưỡng… Chiến sĩ CA không có gì… từ con dân mà ra thôi… Tụi sỉ quan cấp cao mới là đáng tội… Vì vậy 4 chiến sĩ CA binh an vô sự… Chỉ bị một phen ú tim…
– Hắc hắc… anh gọi CA huyện đi… nói với họ… ừm… Ở đây xảy ra chuyện lớn… Trân Đức cần hỗ trợ… vậy là được rồi…
– “Ừm…”Hòa nhanh chóng gọi điện cho CA huyện… Nhân danh của Chủ tịch xã Trần Đức… Bên huyện mới chịu chuyển đến Trung tá Liêm Trưởng CA huyện… Liêm nhận được tín hiệu lập tức gọi Giám đốc Sở CA tỉnh… Hai tên kia cấp bậc đều là Thượng tá… Phải có Giám đốc Sở chủ trì đại cuộc mới dược…
Đại tá Châu chỉ chờ có thế… Cũng lập tức dẫn đội xuất phát… Thêm một lần này… Coi như nắm được toàn bộ Sở CA Hậu Giang trong tay… Từ nay tiếng nói của lão sẽ là nhất ngôn cửu đỉnh… Châu vô cùng phấn khích… Hai tên Huân, Quý này là hai cái gai trong mắt… được dịp này phải nhổ đi mới được… Còn hai con dâm phụ kia… hắc hắc… Bỏ qua cũng uổng… Nếu biết điều… cho hai con này con đường sống cũng không sao…
Thường thì không ai muốn xài đồ củ… nhưng nếu là đồ tốt thì phải suy nghỉ lại… Bỏ uổng… Không thể phí phạm… hắc hắc…
…
– “Các vị… không sao chứ? Yên chí đi… Đang liên lạc với CA huyện rồi… Họ sẽ nhanh chóng tới thôi… Chà, chà… coi bộ nặng ha… tay chân gãy hết rồi… Có đau không vậy? Đám dân này sao nặng tay vậy cà?”Đức lắc đầu… ra vẻ ngao ngán… nhưng nét mặt lộ ý cười… chứng tỏ tâm trạng rất vui…
– “Mày… mày…” Huân đủ kinh nghiệm để biết mọi chuyện do thằng này đứng phía sau dở trò… tức uất lên… lắp bắp… Nếu có thể hắn sẽ rút súng bóp cò giết thằng này cho hả giận… Nhưng tiếc là có lòng nhưng không có sức… Chỉ có thể giương mắt nhìn…
– Hắc hắc… có phải bây giờ tức lắm phải hong nè… Ây da… Chưa hết đâu… Trung tá và đàn em vô bệnh viện nằm đi ha… Nhớ đừng có chết nha… Còn nhiều trò vui đang chờ… hắc hắc… vậy đi nha… See you soon…
“Wow… Tiếng Anh của mình càng ngày càng có tiêu chuẩn rồi…”Đức đắc ý tự khen minh… nghênh ngang rời đi… Nhưng chỉ được vài bước… thộn mặt ra… một mỹ nữ đang nhìn hắn… miệng cười ranh mãnh…
– “Ha ha… Sao cô lại ở đây? Không phải tới tìm tôi đó chứ?” Đức nghi hoặc… Cô biên tập viên này đã hai lần gặp qua… Sao lại xuất hiện ở đây? Vào giờ này?
– Hi hi… dĩ nhiên là có chuyện nên tới tìm anh… Nếu không tới đây làm gì? Nói chuyện dư thừa…” Phương Linh “bĩu môi”… Nàng tới ngay lúc hắn “té”… sau đó mọi chuyện trở nên hỗn loạn… Là một phóng viên… những tình huống như vừa rồi không làm nàng sợ hãi… Trái lại phấn khích… nhưng vì chỉ một mình nên chỉ có thể lấy di động ra thu hình…
– Hả? Cô có hẹn hong vậy? Nếu không phải lấy hẹn đó… Tôi bận lắm a…
– “Vậy được… không làm phiền anh…”
… Quay lưng ngoe nguẩy bỏ đi… Phương Linh giận cành hông… Không hiểu tại sao Tú Nhi “trúng chiêu” của tên này… Nàng thấy hắn đâu có gì xuất sắc… Tầm thường thôi mà hơn nữa không biết galant với phụ nữ… Nói tóm lại là đáng ghét…
– “Ha ha… Đùa chút thôi mà… Sao dễ giận vậy… thật là… Nà… Có chuyện gì nói đi…” Tâm Đoan không biết Phương Linh… nhưng thấy nàng ta giận dỗi thì cười thầm trong bụng… tính hắn là vậy đó mà… Thục Hiền thì thấy cô này hình như ghét hắn… hình như giống minh… Bỗng sực nhớ lúc nãy… Tim đập thình thịch…
– “Hi hi… Vậy mới là gentleman chứ…” Đang ngoe nguẩy bước đi… Phương Linh quay lại nét mặt hớn hở… cười rúc rích ra vẻ đắc ý… Thái độ quay 180 độ… không có chút giận dữ như cách đây một phút…
– “Cô giỏi thiệt… Có gì nói đi…” Đức tự giận mình… luôn yếu lòng trước mỹ nữ nên dễ sa bẩy… ả này giả bộ y như thiệt…
– Là chuyện tốt cho anh đó… Chủ tịch Đức… Tôi muốn làm một phóng sự về cuộc quyên góp cứu trợ miền Trung của anh… Nghe mừng chưa? Với phóng sự này… anh không muốn nổi tiếng cũng không được… Biết điều một chút đi… nên suy nghỉ cảm ơn tôi như thế nào…
– Phóng sự? Phải ha… Sao mình không nghỉ tới điểm này vậy cà? Coi bộ ả nói không sai… mai mốt muốn không nổi tiếng cũng không được rồi… Hắc hắc hắc… Ậy… khoan đã…
– Nà… nà… Đừng có tưởng tui khờ nha… người nổi tiếng là cô chứ không phải là tui đâu à… Wow… Wow… đúng rồi… Phóng sự thực hiện bởi Phóng viên Phương Linh… Chà chà… xém chút nữa trúng kế cô rồi… ha ha… No way… Thư ký Tâm Đoan… Thục Hiền… Tiễn khách… Có người muốn bóc lột lợi dụng sự ngây thơ của Chủ tịch xã các người…
Hắn nói xong te te bỏ đi vào trong…
Tâm Đoan, Thục Hiền nhìn nhau… rồi nhìn Phương Linh… không biết làm sao cho phải… Là “ân oán” giữa hai người nha… Sao kéo chúng tôi vào? Phương Linh cũng chưng hửng… không ngờ bị hắn “lật tẩy ” sớm vậy… Quả nhiên là nếu phóng sự này thành công… nàng sẽ được nổi tiếng… nhưng hắn cũng có phần mà… Cái tên này… bụng dạ hẹp hòi… tính từng li từng chút…
– Ê… ê… anh đứng lại… Là ý của Tú Nhi đó… anh thật là… Anh có phải là đàn ông không vậy? Không phong độ chút nào…
– Hả… Là ý của Tú Nhi? Ha ha… vậy thì khác… sao không nói sớm…
– “Anh có phải là đàn ông không vậy?” Phương Linh đay nghiến… nàng thiệt hầm hơi…
– Cô hai à… Có cần tôi chứng minh tôi là đàn ông 100 phần trăm không vậy? Khó à nha…
– “Anh… anh…” Phương Linh biết mình nói hớ… mặt đỏ rực… Thục Hiền, Tâm Đoan cúi mặt vai run run cố nhịn cười…
Cũng may lúc này một đoàn xe CA 5 chiếc chạy vào… ngừng trước sân của Ủy ban… Giám đốc Sở CA tỉnh Đại Tá Châu từ trên chiếc xe đầu tiên kế đó là Trung Tá Liêm Trưởng CA huyện Châu Thành bước xuống…
– “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại như vậy?” Nhìn “Tứ nhân bang” trong tinh trạng thê thảm… Châu mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt “bất mãn” hỏi…
– Aiz… quần chúng nổi giận… sức mạnh thật là đáng sợ… Mấy trăm người… Aiz…
– “Xếp Châu… Đừng tin…” Huân. Quý mở miệng định la to tố cáo Đức dở trò… nhưng đám thuộc hạ của Châu như đã được căn dặn trước… nhanh chóng khóa mồm hai người này…
– “… Xếp Châu… để tôi báo cáo với ông… chuyện là như vầy…” Đức theo kịch bản mà nói… rất suôn sẻ… Dân trong xã mấy trăm người không kiềm được tức giận nên nổi loạn khi nghe “Tứ nhân bang vòi vĩnh tiền quyên góp cứu trợ miền Trung… Vòi vĩnh không được lại còn hành hung Chủ tịch xã với ý đồ đen tối…
Quá nhiều nhân chứng… Giám đốc Châu trước hết đem bọn “Tứ nhân bang” vào nhà thương… sau đó sẽ tiến hành điều tra… Nói là điều tra… chứ ai cũng biết là bọn này chết chắc rồi…
– “Anh cũng gian quá ha…” Phương Linh nhìn đoàn xe mang “tư nhân bang” rời đi… buộc miệng nói…
– Hắc hắc… Cái này tôi nhìn nhận… nhưng mà gian có ý tốt… Bọn người này hả… Là cặn bã của xã hội… Sao? Không đồng ý?
– “Nhằm nhò gì tới tui mà đồng ý với không đồng ý… Bây giờ anh tính sao?”Phương Linh sừng sộ…
– Được rồi… được rồi… cô nha… nhìn cô đi… sao hung dữ vậy? Cô muốn sao thì sao đi… nhưng mà vầy… mất lòng trước được lòng sau… Ra ngoài ấy… mọi việc phải nghe lời tôi… Nếu không… quên đi…
– Hi hi… Không thành vấn đề… cứ quyết định như vậy…
– Ừm… thời gian không còn nhiều đâu… Tâm Đoan… em điện thoại dùm anh… thông báo chiều nay đến họp tại… Ừm… quên nữa… Tâm Đoan… nhà em được không? Nếu không thì hỏi Tú Nhi…
– Ừm… em biết rồi…
– “Tâm Đoan phải không… Nhà bạn ở đâu? Chiều nay tôi cũng đến…”Phương Linh bắt đầu làm quen với Tâm Đoan… nàng nhìn ra quan hệ Tâm Đoan và hắn… Không phải là Thư ký bình thường…
Ngay lúc này di động reo lên…
– Chào phu nhân… ha ha… bà vẫn khỏe… a…
– “Sao xảy ra chuyện lớn như vậy? Cậu không sao chứ?” Chị Tư dĩ nhiên là biết hắn không sao rồi… Chỉ là lấy cớ gọi… Đức làm sao không hiểu được… Chị Tư động cỡn rồi… Mấy người phụ nữ cỡ như Trưởng ban My, Dì Hường, Chị Tư đều ở tuổi hồi xuân… ham muốn nhiều lắm… Hơn nữa… khi đụ mấy người này… hắn nắc thoải mái… Các người này đều thích hứng đòn… Trẻ tuổi như Đồng Giao, Tú Nhi thích dịu dàng hơn…
– Ha ha… đâu có sao… Bây giờ có rảnh không? Goi dì Tố My… Mình gặp nhau chỗ củ…
– “Ừm… lát gặp…” Yến chỉ là đang chờ câu nói này… bà nháy mắt với Tố My… hiện đang ngồi bên cạnh… Cả hai muốn hẹn hắn ra…
– Vậy được… Lát gặp…
– “Tâm Đoan… anh đưa em về… Hôm nay anh có việc quan trọng phải làm… Em về nhà chuẩn bị… nói anh Tuấn Hào có mặt 7 giờ… Có cuộc họp quan trọng… Ụa… Cô phóng viên kia đâu rồi?” Không thấy Phương Linh… Đức hỏi…
– Hi hi… Cô ấy đi trước rồi… nhưng em có cho địa chỉ nhà… Chiều nay cô ấy sẽ tới…
– “Ừm… Chuẩn bị đi… anh ra ngoài căn dặn hai anh Hòa… Định chút chuyện…” Đức bước ra ngoài… đi đến chỗ làm việc của Hòa… Định căn dặn nhưng việc hắn muốn hai người tiến hành… Xong lại gọi cho Vịnh Hà…
– Sao rồi… hắn thế nào?
– Hi hi… Xong rồi… sạch sẽ gọn gàng… Hán dám đụng tới anh… Em cho hắn sống không bằng chết…
– Ha ha… Giỏi lắm… ừm… Mai anh tới chỗ các em… Chuẩn bị tuần tới xuất phát…
– “Hả”Không phải hai tuần nữa à… Sao gấp vậy?
– Mai nói cho các em biết sau… Vậy đi… bye cưng…
Vừa cúp máy… Hường gọi tới… bà cũng đang muốn gặp hắn… Đến hẹn lại lên… Chờ hoài không thấy hắn gọi nên nóng lòng… lão Hữu ở Vị Thanh… Bà muốn gặp hắn… Nhìn màn hình… Đức bổng nghĩ đến Trưởng ban My và Chị Tư đang trên đường đi đến điểm hẹn, như vậy… Tại sao không? Phải có lần đầu mới có lần hai…
– A lô… thật là đúng lúc… định gọi cho Dì đây… Lát nữa rước dì được không… Đức muốn chém trước tâu sau. Chỉ cần ba người họ gặp nhau thì coi như chuyện đã rồi… hắc hắc…
– “Ừm”… Định mở miệng rủ rê nhưng còn chút ngại miệng… Hắn đã mở lời… Hường mở cờ trong bụng… lập tức đáp ứng… Mục đích bà gọi hắn là vậy đó mà…
Tố My và Chị Tư tới không lâu thì Đức chở Hường đến… Cả ba sửng sốt… nhìn nhau… có chút ngượng nghịu… Như vậy mà không hiểu thì không còn gì nói nữa… Lặng lẽ nối đuôi theo hắn vào nhà…
…
– Dữ hong… bây giờ mới thấy… Lần trược nghe Tố My nói cậu có ghé qua văn phòng nó mà không ghé qua đây… Chị Tư. Oán trách… Mục đích đẻ phá bầu không khí ngượng ngùng giữa ba người… Trước kia gặp nhau… ai cũng có hình tượng hiền thê lương mẫu nhưng bây giờ không cần đạo đức giả nữa… Cứ tự nhiên…
– “Ha ha… Bận bịu quá mà… Thì bây giờ cũng vậy thôi…” Đức biết Chủ tịch tỉnh Phu nhân, Trưởng ban Tố My và Phó Chủ tịch Tỉnh Phu nhân đều là những người đàn bà hồi xuân… khát tình nên không cần khách sáo… nói tiếng trước tiếng sau liền thoáy y… Trần truồng như nhộng… Cặc sừng sững mời mọc…
Hơn nữa không phải là lần đầu… ngại cái gì chứ? Chỉ cần bước đầu để khơi mào…
Hắn tiến gần Chị Tư… tay bóp vú… tay mò lồn… Kéo luôn Tố My đến gần… hai tay… bốn vú hai lồn… Cả ba trong phút chốc dường như quên mất sự hiện diện của Hường… Sờ soạng bú liếm lẫn nhau… Cảnh tượng vô cùng dâm dật… Chỉ có trong các loại phim cấp ba…
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh dâm dật như thế này… tim đập thình thịch… Hường cùng ngượng nghịu… nhưng dần dần bị lôi cuốn… Bà không ngờ cả hai người này đều cũng như minh… Có quan hệ với hắn… Người bà bắt đầu lên cơn sốt… Thèm muốn…
Tố My không ngại chút nào… Ngồi xuống cùng chị Tư bú cặc hắn… bà biết vợ lão Lương học hữu có mặt ở đây… chứng tỏ bà ta cũng như minh và chị Tư… Giống nhau thôi… Vậy thì cùng vui… Sợ cái nổi gì…
Thấy Hường đứng nhìn đến nỗi thất thần… Đức kéo bà lại… đưa tay cởi áo… muốn bà nhập cuộc… Hường để mặc hắn muốn làm gì thì làm… Hắn vừa cởi vừa bóp… cúi đầu ngậm đầu vú bà mút… Tay hắn đưa xuống dưới lòn vào quần… xoa chùm lông mịn màng… đút một ngón tay vào… Hường rúm người… thở hổn hển… tách hai chân ra cho hắn dễ hành động…
Lúc hắn nắc Chị Tư… Tay khều móc Tố My… Hường ngồi nhìn… Ba người đàn bà hồi xuân khát tình dục cứ thế luân phiên cho hắn nắc… khi thì hắn nắc dưới… khi thì nắc vào miệng… Nét mặt của cả ba đều lộ vẻ thỏa mãn cùng cực… Chỉ có hắn mới có khả năng làm cả ba bà cùng thỏa mãn một lúc… Vì vậy càng lúc họ càng lậm… càng mê mệt hắn…
Đức vừa nắc Tố My vừa nghỉ cách kéo Loan nhập cuộc… Nếu có thể một ngày cùng lúc… đụ bốn người thì còn gì bằng… Ờ phải… tại sao không? Nhưng Đồng Giao, Thụy Vũ, Thanh Nhã, Tú Nhi… không dễ… không dễ nha…
Còn nữa… Lần này kéo cả đám ra ngoài Hà Tỉnh… Phải khôn khéo sắp xếp mới được… Để coi… Đức lẩm bẩm tinh toán… Hương, Phương Anh, Thục Linh, Thu Tâm, Xuân Mai, Kim Chi, Dì Út… Ba chị em Mỹ Chi… Con nhỏ Hồng Phượng và ả Phương Linh không tính… có đụ được đâu mà tính…
Cứu trợ là một chuyện… chuyện đụ không thể thiếu được… Dỉ đụ vi tiên mà… Ừm… không biết lần này ra ngoài đó có vớt được em nào không ta?
Ở căn nhà bên cầu vĩnh Long… Trong lúc hắn hùng hổ nắc lia chia thì ở Hậu Giang… Thiên hạ xù xì…
Đầu tiên là cả Sở tài chính một phen náo loạn… Xe cứu thương được nhanh chóng goi đến hiện trường… Người ngoài không biết nhưng người trong Sở ai cũng biết Giám đốc Tài bị chứng “Thượng mã phong” trong văn phòng của Trưởng phòng Phòng Quản lý Ngân sách…
Ai cũng được lệnh cấm “phao tin thất thiệt làm hại uy tín của lãnh đạo… Nhưng chỉ một buổi chiều… Cả tỉnh đều biết… Giám đốc Tài cùng nữ Trưởng Phòng “vui vẻ” với nhau… trong lúc “phọt”… Giám đốc phọt hoài không ngừng kết quả là kiệt sức… Nằm liệt… Không đi đứng được…
Việc thứ hai là qua quá trình điều tra lâu ngày… Giám đốc Châu của Sở CA tỉnh đang bắt giam một đám người hủ bại trong Sở CA… gồm 4 người hai Trung tá… Một nữ Đại úy và một nữ Trung úy… Không những có những hành vi đồi trụy… Đặc biệt là ngày hôm nay… có hành vi tống tiền trắng trợn đối với lãnh đạo xã… khiến cho dân xã Đông Phú Huyện Châu Thành bất mãn… dẫn đến sự việc xô xát ẩu đả…
Sau một buổi chiều… Hường, Trưởng ban My và Chị Tư đã trở thành chị em vô cùng thân thiết… Nói với nhau… lần tới… đến hẹn lại lên… phải cho hắn “gục”…
…
– “Ngọc Trinh… Hay là em đi theo Tuấn Hào ra ngoài miền Trung cho khuây khỏa… Coi giúp được gì thì giúp… Ngồi nhà cũng buồn…”
Tuấn Anh sắp qua Lào đấu thầu công trình Thủy điện… Muốn mang vợ theo nhưng nghỉ bên Lào sẽ rất bận rộn… Không thể đi chơi đó đây được… Sực nhớ Tuấn Hào ra ngoài Hà Tỉnh… sẵn dịp Ngọc Trinh có thể đi theo cho biết… Dù sao phái đoàn có rất nhiều người… đỡ hơn ngồi nhà…
…
– “Ngọc Trinh… em sao rồi?”… Thấy vợ không đáp… tưởng vợ bệnh… Tuấn Anh lo ngại…
– “Hả… ừm… em không sao…” Ngọc Trinh quả thật đang có gì không ổn… Có thể nói tâm thần hoảng hốt từ sáng đến giờ… Trong giấc ngủ trưa… Nàng thấy làm tinh với hắn… Giật mình thức giấc… Phía dưới… bên trong quần lót ướt đẫm…