Phần 45
Hành hạ Nhàn đến gần sáng… Sau đó dĩ nhiên là nằm xuống giường là ngủ liền một giấc đến 9 giờ… Nếu Nancy không gọi… di động không reo… hắn vẫn còn trong giấc mộng đẹp…
– “A lô… anh ở đâu?” Tiếng Nancy trong trẻo…
– Ừm… trên giường… trong nhà… Tối qua nhà có tiệc… Say xỉn… Hi hi… Có chuyện gì à…
– Không có gì… Tối nay Giao Thừa… về sớm một chút… Mỹ Chi tới đón Giao Thừa với mình… Ăn uống… nhậu nhẹt như hôm trước… Ngày Tết mà…
– Ừm… Nhưng mà ăn thì được… nhậu… thì thôi đi… em cũng biết đó…
– “Hi hi… Đừng sợ… Không ai trách anh mà… Ngày Tết phải ăn nhậu chứ… Cứ quyết định như vậy…” Nancy nói xong cúp máy…
– Hả? Không ai trách? Vậy có nghĩa là… Mai này vào phòng Thục Linh, Ngọc Như, Mỹ Kiều hoặc bất cứ ai đều được chứ gì? Dù sao cũng “làm” rồi mà… Phải không? Cái gì mai mốt… Tối nay đi… Đêm Giao Thừa… ăn nhậu… rượu vào loạn tính một lần nữa… hắc hắc…
Ây… Hôm nay là ngày cuối Năm… Tranh thủ thời gian… Đức chạy đến nhà Ngân… bấm chuông… Ngân ra mở cửa… thấy hắn… mừng rỡ… Trong lòng nàng đang mong đợi… đang chuẩn bị các món ăn cho hắn thì Quyên và Ngọc đến thăm…
Ngân biết Quyên và Ngọc đến gặp hắn là chính… thăm nàng chỉ là phụ… nhưng không sao… Trước đây ba người cùng làm việc chung trong ủy ban… Giờ đây mỗi người mỗi nơi… nhưng có một điểm chung là ba người đều có mối quan hệ không bình thường với hắn… Trước kia… Ngân không hề nghỉ là mình có thể chấp nhận nhưng thời gian trôi qua… Nhiều chuyện đã xảy ra… Ngân bây giờ không như Ngân của ngày trước… Nàng yêu hắn… biết hắn không phải chỉ có mình nàng… nhưng nàng vẫn chấp nhận…
– Anh tới rồi… Vào đi… Chị Quyên và Chị Ngọc đang ở bên trong…
– Ha ha… Ngọn gió nào thổi hai người tới đây hôm nay vậy?
– “Tới thăm Ngân… có cần anh phê chuẩn hay không”… Quyên lườm hắn… có chút hờn giận… lúc hắn đến ủy ban… nàng về Thốt Nốt… hắn không gọi cho nàng… hôm nay biết hắn tới đây nên lấy cớ tới thăm Ngân… chờ… Nàng coi như đã ly thân với chồng… đang chờ ly dị… toàn tâm nguyện ý làm người đàn bà của hắn… Như Ngân vậy… Nàng và Ngân vì vậy mà tiến gần nhau hơn…
– “Đã lâu không gặp… Tưởng cậu quên chị Ngọc này rồi…”Ngọc ủy khuất nói… Từ lúc làm Trưởng phòng quản lý của ở xây dựng cũng ít gặp hắn… nguyên do là có chút mặc cảm… khi nàng đến với hắn. Nàng đã có hai con… Đôi lúc muốn gọi nhưng sợ hắn chê… bên người hắn… ai cũng là gái tơ… chưa có hoặc chỉ có một con… Hơn nữa… do áp lực công tác nên lúc này hơi xề… khiến nàng hổ thẹn… Hôm nay dò hỏi Ngân… biết được hắn sẽ đến đây nên nàng cố ý tới đây cầu cứu…
– Ngồi… ngồi đi… Ngân… lấy anh lon bia lạnh… khát nước quá…
– “Dạ” Ngân nhu mì như cô vợ nhỏ đem lon bia Heineken trong tủ lạnh ra… thêm nước ngọt và nước cam cho Quyên, Ngọc… Nàng ngồi xuống bên cạnh… hắn ôm nàng sát người hắn… Quyên cũng không e ngại… nàng khui lon bia đưa lên miệng hắn… Coi như chính thức xác nhận quan hệ giữa hai người…
– “… Lúc này công tác sao rồi? Mọi việc ổn chứ?” Thấy Ngọc ngần ngừ… Đức mở lời… Đã lâu không liên lạc nay đến gặp mình… Chắc là có ý muốn nhờ vả…
– “Chị Ngọc đang bị thằng cha Phó Giám đốc dê… anh giúp chị ấy đi”… Ngân nhanh miệng nói thay Ngọc… mắt lườm hắn… Hắn vừa nói chuyện vừa bắt đầu mò loạn… thiệt mắc cỡ chết đi được… Tuy đã có chuẩn bị tinh thần nhưng dù sao… ban ngày ban mặt… Cái tên này… Quyên thì bạo hơn… Cứ để tay hắn vuốt ve đùi nàng… trộm nháy mắt với Ngân… mỉm cười… ý nói… thây kệ hắn đi… không cản được hắn đâu…
– “Hả? Chuyện ra sao? Nói nghe…” Đức sa sầm mặt…
– “Là như vầy…” Ngọc ngần ngừ rồi từ từ kể… Thì ra gần đây ở Sở Xây dựng… Phó Giám đốc thường hay kiếm chuyện gây khó khăn cho nàng… Thấy nàng có nhan sắc… Đã nhiều lần bóng gió gợi ý nàng ngủ với hắn nhưng Ngọc không chịu… vì vậy hắn càng lúc càng quá đáng… Nàng đành phải đến tìm Đức cầu cứu…
– Chuyện xảy ra khi nào? Sao bây giờ mới nói…
– “Cách đây 3 tuần… Muốn tìm cậu nhưng lúc đó cậu ra ngoài Hà Tĩnh…” Ngọc sụt sùi nói…
– “Lời chị nói là sự thật?” Đức gằn giọng…
– “Hu hu… Là thiệt mà… Cậu có thể cho người điều tra…”Ngọc khóc nức nở…
– Hắn tên gì?
– “Lê văn Long… Trước kia hắn là Trưởng Phòng… Sau đó được thăng là Phó Giám Đốc… Chị là ngồi vào vị trí của hắn lúc trước” Ngọc trả lời… không biết Đức định làm gì…
– “Vậy được rồi…” Đức cầm di động lên gọi… muốn đụng người của Trần Đức tao? Đéo mẹ… chán sống rồi…
Lương học hữu ngày thường vui vẻ… Tết đến lão rất là phiền muộn… Nhật Lam phải theo chồng về quê ăn Tết… lão cũng bất đắc dĩ phải về Cần Thơ vui xuân bên bà vợ già… Hai vợ chồng Phó Chủ tịch Lương học hữu cả ngày không nói với nhau một câu… Trước kia. Trong nhà còn có Thanh Nhã, nay nàng đã dọn ra… Ngày Tết cũng không thấy bóng dáng… Aiz… Con gái lớn có cuộc sống của nó… hơn nữa lại là một Chủ tịch huyện…
Trong nhà… ông đi ra thì bà đi vô hoặc ngược lại… Phòng ai nấy ngủ… Lúc trước… Hường còn thèm… Biết lão không được nhưng thỉnh thoảng… thèm quá cũng mò cặc chồng để khởi động… Ngày nay bà khinh… cóc cần… Hường đã có hắn… Hắn chơi bà một lần… nhịn một hai tuần cũng đáng…
Chủ tịch Hữu đạn dược khan hiếm… không muốn phí phạm trên mình bà vợ già… Thân thể thơm tho của Nhật Lam lúc nào cũng trong đầu lão… khiến lão ngơ ngẩn cả ngày… Chỉ mong qua Tết… Trở lại Vị Thanh công tác…
Tuy trên có lệnh cấm quà biếu lãnh đạo nhưng ngày Tết… khác với năm trước vắng như chùa bà Đanh… năm nay nhà Phó Chủ tịch Hữu tấp nập khách ra vào… người nào cũng tay cầm tay xách… nói sẵn đi chợ dìa… ghé nói vài câu chúc Tết lãnh đạo rồi đứng lên hấp tấp ra về… Ây… vì vậy mà ai cũng lãng trí bỏ quên túi đồ… tuy vậy mặt vô cùng hớn hở… Mong lãnh đạo nhớ tên… mai này có cơ hội được đề bạt.
Vừa tiễn vài người khách… Hường lui cui kiểm cẩn thận ai “bỏ quên” món gì… Trong lòng vui vẻ… Đây là niềm vui của những ngày cuối năm… Nay đã khác xưa… đúng là “hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai”… giữa đống đồ “bỏ quên” chất như núi… Bà chỉ chú ý đến những hộp “khả nghi” chứa đầy đô la… Những cái khác… cứ nhắm mắt làm ngơ để lão đem cho con đỉ kia…
Hữu khinh thường… mấy món quà nhỏ như hột mè… thôi cứ để mụ già hưởng… coi như bù đắp… Dù sao mụ cũng biết điều… không làm lớn chuyện lão làm gian phu… đụ thư ký mình…
Ậy… đời là vậy… Hữu coi Hường là già chát… không thơm tho, không ngon lành… nhưng thật ra không phải vậy… ở cái tuổi này… vú đít của Hường vẫn không tệ… lồn vẫn còn bót… vẫn còn rất sung sức… mỗi lần cởi lên người hắn… bà hăng lắm… thường phi nước đại… không biết mệt là gì… lại có thể bú cặc hắn hàng giờ… không biết mỏi miệng… Hắn lại như hổ báo… không biết mệt… lắm trò đủ kiểu… làm Hường mê mệt…
Ngay lúc này… Di động reo… Hữu nhìn màn hình… vui lên… đây là cát nhân thiên tướng của lão…
– “Ha ha… Đức hả… Năm mới vui vẻ… Sao rồi… có rảnh tới làm vài ly…” Hữu hi hi ha ha… không để ý Hường vểnh tai nghe ngóng…
– Ha ha… Chú Hữu… Năm mới vui vẻ… muốn lắm nhưng không được… cuối năm vô cùng bận rộn việc nhà… Mai mốt nhất định sẽ đến làm vài ly với cô chú… Hôm nay cháu có việc muốn nhờ…
– Ha ha… Là cậu nói đó nha… ừm… Là chuyện gì vậy?
– “Chú Hữu… Là như vầy…” Đức đem chuyện Ngọc bị tên Phó Giám đốc Lê văn Long quấy rầy nói ra…
– “Thật là quá hủ bại rồi… Yên chí đi… Chuyện quấy rối tình dục này sẽ được điều tra và xử lý thỏa đáng…” Hữu nghiêm túc hứa hẹn… Nói thêm vài câu… cúp máy… Hường bĩu môi khinh thường… Cái lão già này ngày càng đạo đức giả rồi…
– “Yên chí đi… chủ tịch Hữu sẽ điều tra chuyện này…”… Đức cúp máy… nhìn Ngọc trấn an nàng… Hắn không tin tên Phó Giám đốc kia sẽ “an toàn”… Chủ Tịch Hữu được dịp sẽ làm tới bến để lấy danh tiếng…
– “Cảm ơn cậu… chị về…”Ngọc miễn cưỡng đứng lên… không muốn làm kỳ đà cản chuyện tốt của Quyên và Ngân… Nàng biết… Cả ba người sắp “Nhất Long hí song phụng” đây mà…
– “Khoan… chưa xong đâu… Ừm… Hắn có vợ con… nhà ở đâu biết không… Đi xe gì… màu gì chẳng hạn?” Nét mặt Đức ca lúc này rất côn đồ… Hắn không cho phép bất cứ ai có ý đồ với người đàn bà của hắn… đây là vấn đề nguyên tắc… Vừa rồi gọi cho Lương học hữu là muốn tuyệt đường quan lộ của thằng Long kia… nhưng chưa đủ… phải đánh gãy giò nó mới được… Giết một thằng… răn đe trăm thằng…
– “Vợ hắn là Phó Giáo Sư của Trường Y dược… đồng nghiệp nói hắn vừa ăn tân gia căn hộ ở khu chung cư cao cấp ở Bình Thủy… hắn chạy chiếc Subaru Forester màu đỏ bầm…” Ngọc đáp như cái máy… Nàng biết gì nói nấy… Nàng không biết Đức muốn làm gì… Vừa rồi nghe hắn nói chuyện với Chủ Tịch Hữu… nàng thầm sung sướng… vậy là quá đủ rồi… Nhưng kế đó. Ngọc không ngờ, lòng chấn kinh… nữa mừng nữa sợ… sửng sốt khi thấy hắn lại gọi điện ra ngoài… Nàng chỉ nghe hắn nói ” Tìm… Đập gãy giò tên đó cho tao”…
Ngọc cảm thấy lòng ấm áp… Nàng nghỉ quá xa rồi… hắn vẫn quan tâm nàng… Nếu không sao lại làm như vậy chứ…