Phần 54
– “A lô… ngủ dậy rồi à… Ừm… Anh chờ em dưới nhà… Cứ từ từ… không gấp” Đức khách sáo… Có chút xa vắng… không còn cười cợt nữa… Hắn đã gọi và thông báo tất cả mọi người… Lần trước phái đoàn ra ngoài Hà Tĩnh đã quen biết… Hôm nay, Ngọc Lan Nhã Thy, Nhã Phương đến Cần Thơ… phải nên đón tiếp nồng nhiệt mới được. Trên đường đến Azerai rước Ngọc Lan và song Nhã… Đức gọi Gia Kỳ… Hắn đang đậu xe dưới nhà nàng… Rước nàng xong sẽ đến Restaurant & Cafe Lotus tụ họp cùng nhau ăn sáng… trò chuyện…
– “Sao không lên nhà?” Giọng Gia Kỳ có chút giận dỗi…
– Có tiện không… anh chờ dưới nhà được mà… em cứ từ từ…
– “Vậy không cần… em có xe… nếu em đi cũng không cần anh rước…” Gia Kỳ nói xong cúp máy… nàng giận muốn hôn mê bất tỉnh… Đêm qua nàng chờ hắn gọi… nhưng hắn “mất tích”… Sáng nay làm như người xa lạ…
Đức cười khổ… Gia Kỳ và Ngọc Lan là bạn thân… Hôm nay không có mặt Gia Kỳ… Coi không được… Thôi thì chịu lép vế một chút… Hắn xuống xe đi vào… lên lầu ba… nhấn chuông… Nét mặt “chù ụ”… Nàng mở cửa… khi nhìn thấy hắn… quay lưng ngoe nguẩy trở vào phòng khách… ánh mắt có chút đắc ý. Nhưng giọng nói sặc mùi thuốc nổ…
– Chịu lên rồi sao… Chủ tịch Đức… thật là làm khó cho anh…
– “Thì cũng phải chờ chủ nhà gật đầu mới lên… Không muốn người ta nói này nói nọ… Nói tui nằm mơ… như là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga… Con người có tự ái mà…” Đức “phản pháo…”
– Đồ nhỏ mọn… em nói chơi thôi mà… anh năn nỉ bạn gái thêm vài câu… bộ chết à? Gia Kỳ ủy khuất… nước mắt tràn mi…
– “Chuyện gì năn nỉ cũng được… nhưng anh hỏi bạn gái chìa khóa… em nói anh nằm mơ… Vậy em coi anh là gì? Không xứng với em? Vậy thì nói thẳng đi…” Đến lượt Đức tức giận…
– “Em… em không phải ý này…” Gia Kỳ lí nhí…
– Thôi bỏ đi… Mau thay đồ…
– “Nè”… Gia Kỳ đưa tay ra… hắn thấy chiếc chìa khóa… Trong bụng khoái tỉ tê nhưng ngoài mặt thì vẫn màu mè…
– Thôi… không cần đâu…
– “Cầm đi mà… em năn nỉ đó… anh không lấy… em buồn…”… Biết hắn màu mè… Gia Kỳ làm ra vẻ “van nài”… nét mặt vô cùng tiếu lâm…
“- Ha ha hi hi…” Cả hai bật cười… Giận hờn tan biến…
“Hài lòng chưa?” Gia Kỳ lườm… quay lưng bước vào phòng ngủ thay đồ… Đức bước theo…
– Anh… anh làm gì?
– “Coi có giúp được gì không mà… Có gì cứ sai bảo… Anh tình nguyện… Hi hi…” Đức trơ trẽn cười đáp…
– “Đức Chủ tịch… anh thật là lưu manh” Gia Kỳ thật là hết cách với tên này… Biết cố lên tiếng đuổi. Hắn cũng mặt chay mày đá… Hơn nữa thân hình nàng… có nơi nào hắn chưa thấy? Vì vậy nàng quay lưng… Chiếc áo ngủ vừa được cởi… hai bầu vú nàng bị hai tay hắn chiếm lấy… Hơi thở nóng hổi phà vào gáy nàng…
– “Anh nhớ em…” Hắn vừa hôn cổ… vừa rù rì bên tai nàng… một bàn tay lần xuống bụng… đi thẳng vào quần lót… chạm chùm lông mềm mại… xoa nắn…
– “Ngọc Lan đang chờ mình…” Gia Kỳ nói trong hơi thở… cảm giác nơi đó bắt đầu ẩm ướt…
– “Còn sớm mà… Mình còn thì giờ…”Đức ngồi xuống… chiếc quần lót nàng tuột xuống theo… hắn dang hai chân nàng ra… Gia Kỳ hiểu ý… hai tay chống lên tường… môi hắn vừa áp vào… nơi đó nước không ngừng tuôn… trở nên lầy lội… Bây giờ giận hờn trong lòng Gia Kỳ như tan biến… Nàng về quê ăn Tết… nghe Ngọc Lan bóng gió ám chỉ nên có chút ghen ghen… Sau đó là Thái Điệp và hai chị em song Nhã… Khiến trong lòng không thoải mái… bực bội… nổi tính tiểu thư… giận hờn vu vơ… Bây giờ hết rồi…
Đức nào hiểu tâm lý “phức tạp” của đàn bà… hắn thích nhìn phụ nữ tắm, thay đồ… Tưởng chỉ nhìn thôi… ai dè Gia Kỳ vừa cởi áo ngủ…”thằng em” phía dưới liền ngóc đầu… nhìn đồng hồ… cũng còn hơi sớm… Vì vậy khởi động bú liếm một hồi… rồi kéo quần xuống… cứ để nàng hai tay chống tường… mông chĩa về sau… Hắn đút vào… hai tay ôm trọn hai bầu vú săn cứng làm điểm tựa… từ sau nắc tới… nữa tiếng thôi… cũng đủ làm nàng “lên bờ xuống ruộng”… cuối cùng là bơ phờ… vào nhà tắm… Tắm thêm một lần…
Tưởng trễ nhưng không trễ… khi cả hai đến Azerai… Ngọc Lan… Nhã Thy, Nhã Phương cũng vừa trang điểm xong… Ba người mỗi người mỗi vẻ 10 phân vẹn 10… Song Nhã… Quần short Jean cao… khoe cặp đùi trắng, thon dài… áo T – shirt mỏng… hở rún nhìn thấy áo ngực đen bên trong… Ngọc Lan kín đáo hơn… áo đầm hở ngực… vùng núi đồi vun cao… làm hắn nhớ lại đêm đó… hắn úp mặt vào hôn hít… liếm láp nụ hồng…
– “Sao hả? Anh thấy bọn em thế nào? Có đẹp không?” Nhã Phương chỉ sợ thiên hạ không loạn… đứng làm dáng… chấp hai tay ra sau… ưỡn ngực nhìn hắn hỏi…
– Ha ha… nhất rồi… nhất rồi…
– “Vậy tụi em với chị Gia Kỳ… hi hi… ai đẹp hơn?” Nhã Thy cắc cớ hỏi vặn… hai mắt lém lỉnh nhìn Gia Kỳ… Nàng chỉ mỉm cười…
– “Anh càng trả lời… hai đứa nó sẽ làm tới… hi hi… Cứ mặc kệ đi…”… Ngọc Lan giải vây…
– “Chị Lan như vậy là không đúng rồi… Thấy trai đẹp là bỏ em út… Chị Gia Kỳ… coi chừng đấy…” Nhã Thy ly gián…
– “Ha ha… Có thật là biết nói chơi… Sợ mấy cô rồi… Lên xe đi… cả đám bạn đang chờ…” Đức đánh trống lảng… mở cửa xe… Song Nhã tạm thời mới chịu im… Gia Kỳ nhìn Ngọc Lan… khẽ lắc đầu…
…
Mọi người hầu như có mặt đầy đủ… Chỉ thiếu Đương, Hương và Ngọc Trinh… Phương Linh chắc ngại đường hơi xa… nhưng lại có thêm Tuấn Kiệt… và Tâm Đoan… Tuấn Kiệt thấy song Nhã… mắt sáng lên trước sự bất mãn của Ngọc Huệ… Thúy Ái và Tâm Đoan rất thu liễm nhưng hắn thì khác… Ai cũng ga lăng săn sóc tận tinh… một tuyệt chiêu để nàng nào cũng không cảm thấy bị hắn “quên”… Tâm cũng “giúp đỡ” không ít khiến bầu không khí vô cùng hòa hợp… Cả đám người vui cười trò chuyện… vô cùng náo nhiệt…
– “Hôm nay đi tham quan chỗ nào?” Ăn uống đã xong… mọi người cứ mải mê trò chuyện… Nhã Phương nóng lòng hỏi…
– “Yên chí đi… suốt ngày luôn… Chỉ cần chị thích… hi hi…” Được Đức dặn dò… Hồng Phượng hăng hái sốt sắng làm hướng đạo…
– “Có nhiều chỗ nhưng tôi nghỉ Vườn trái cây Ba Cống trước đi… đến đó chơi cũng hơn nữa ngày… tối xuống Bến Ninh Kiều ăn uống đi một vòng du thuyền trên sông” Tuấn Kiệt tỏ ra sành sỏi…
– “Ý kiến hay… Mọi người nghỉ sao?” Nhìn ra Tuấn Kiệt “có ý” với chị em song Nhã… rõ ràng bị “hớp hồn”… Đức mừng rỡ… nếu Tuấn Kiệt cua được thì tốt… Mình không cần phải suy nghĩ “ăn hay không ăn” chị em này… đỡ nhức đầu… Nhưng Ngọc Thúy thì sao đây? Ây da… Ngọc Huệ hình như không vui lắm… Hình như Tuấn Hào này… ây da thì ra là hai anh em này “thay lòng đổi dạ” rồi…
Quả nhiên Tuấn Hào cũng đang rạo rực khi nhìn thấy hai chị em Nhã Phương, Nhã Thy… Ngọc Lan thì hai anh em không dám dòm ngó… Tuấn Hào dư sức biết thằng em rể mình đã tới tay rồi…
– Chiều nay anh không phải đi rước chị Thái Điệp sao? Gia Kỳ nhắc khéo…
– Ha ha Đúng đúng… Cho nên tôi không đi bến Ninh Kiều… Sorry… Phải đi rước Bí thư Thái Điệp… Ngày mai tiếp tục…
– Hi hi… Anh bận việc thì cứ làm chuyện của anh đi… Cứ quyết định như vậy… Hồng Phương… Chị Tâm… với các anh chị khác hi hi. Làm hướng đạo dùm nha…
Thúy Ái, Tâm Đoan, Ngọc Lan trong bụng không vui… anh không đi… em đi làm gì. Nhưng trong bụng không nói ra…
– “Ha ha… không thành vấn đề…” Tuấn Kiệt vỗ ngực nhận nhiệm vụ… Trong lòng hớn hở… Quên mẹ Ngọc Thúy rồi…
Một đoàn xe bốn chiếc… chạy đến vườn Trái cây Ba cống…
…
Đồng Tháp…
Thái Minh Cơ năm nay đã 71… Tóc bạc trắng nhìn rất tiên phong đạo cốt… Sáng nào lão cũng thức sớm để đánh bài Thái Cực quyền… Ngày hai lần… đã hai mươi năm nay. Cứ như vậy… Sáng một lần, chiều một lần… cùng một bài quyền Thái Cực… vi vậy nhìn lão đánh bài quyền… Như là Trương tam Phong tái sinh… Vô cùng nhuần nhuyễn… Thái Hoàng Cơ, là em… kém Minh Cơ 7 tuổi, Tết vừa qua được 64… khác hẳn với người anh… Hoàng Cơ bản tính tham dâm hiếu sắc… Thấy đàn bà hai mắt láo liên tìm đủ mọi cách đụ cho bằng được… lão vô cùng biến thái… Thích bú lồn con nít… và thích chơi lỗ đít đàn bà… Chuyện này đối với người khác thì khó nhưng đối với Thái Hoàng Cơ… Được coi như là “Nhị lão Gia” của họ Thái ở Đồng Tháp… Nói tiền có tiền… muốn quyền có quyền… Thì là chuyện nhỏ như hột mè… Tuy vậy vẫn không gây ra không ít lùm xùm tai tiếng… Cũng may… con trai lão là Thái Kiêm Cơ, Trưởng CA Thành phố Cao lãnh vừa bỏ tiền, vừa hăm dọa để chuyện lớn hóa nhỏ… chuyện nhỏ hóa không… Vì vậy Hoàng Cơ mới không cần đi bốc lịch… Và gần đây lão cũng đã “thu liễm” không ít… Chỉ tại bởi sau vụ Trần Ngọc Sơn… Thái Kiêm Cơ rất e dè… thu mình trong vỏ ốc…
Có người nói họ Thái có nguồn gốc từ Trung Quốc… Bởi vì thời Tam quốc đã có họ Thái… Như Thái Ung chẳng hạn… Nhưng họ Thái được truyền qua Việt Nam từ thuở nào thì khó mà biết được… Ở Đồng Tháp… Nhà họ Thái là một gia tộc lớn… Điểm đặc biệt của gia tộc này là con trai hay con gái đều họ Thái… Tên Cơ… Chỉ khác nhau một chữ lót… Vì vậy chỉ cần nghe tên sẽ biết đó là cùng một nhánh hay một nhà…
Họ Thái tại Đồng Tháp có mặt trên cả hai lĩnh vực Thương và Quan Trường… lĩnh vực nào cũng khá mạnh… phát triển với tinh thần “Quan thương cấu kết” để cùng nhau phát triển… Hiện nay, tuy chưa có ai trong hàng ngủ lãnh đạo ở cấp quốc gia… nhưng ở cấp xã, Huyện, Thành phố, Tỉnh… họ Thái đều có mặt và thường chiếm ở những vị trí quan trọng… Thái Vân Cơ… Phó Chủ Tịch Tỉnh Đồng Tháp, Thái Kim Cơ… Trưởng CA Thành phố Cao lãnh, Thái Tuyết Cơ… Chủ Tịch Thành phố Hồng Ngự, Thái Hữu Cơ… Phó Chủ Tịch Huyện Lấp Vò… Đều là những gương mặt “điển hình” tiêu biểu cho lực lượng của gia tộc này trên chính trường Đồng Tháp…
Vân Cơ và Tuyết Cơ là hai người con của Minh Cơ… giống như cha… Là hai nữ quan khá “phụ mẫu” nhưng Thái Kim và Hữu Cơ thì khác… Đều giống cha là Hoàng Cơ… Kiêm Cơ tham tài… Hữu Cơ tham sắc… Vì vậy tuy cùng một gia tộc nhưng nhiều lúc cũng va chạm với nhau không ít…
Hôm nay là ngày giỗ của vợ… Bên ngoài con cháu ăn uống vui đùa… Trong thư phòng của Minh Cơ… Hữu Cơ đang giận bốc khói…”Miếng thịt” Chủ Tịch huyện đang nuốt vào tới cổ họng lại bị kéo trở ra… Mối nhục này hắn không chịu được… lớn tiếng trách Vân Cơ… làm Phó Chủ Tịch Tỉnh mà không giúp gì dược cho người nhà… Kim Cơ nét mặt âm trầm… có chút bất an…
– “Mày ngồi yên đó nghe chị Vân Cơ mày nói…” Hoàng Cơ trừng mắt nhìn Hữu Cơ quát mắng… Tuy tham dâm hiếu sắc nhưng lão cũng là người có đầu óc… nghỉ chắc là có khó khăn gì đó…
– “Mọi người ở đây chắc ai cũng nghe qua tên Phạm bá Thành, Lại Đức Quang rồi chứ gì… có biết vì sao họ rơi đài không?” Vân Cơ trầm giọng nói… Vận động cho Thái Hữu Cơ lên Chủ tịch huyện… bà đã bỏ không ít công sức… Thất bại giờ phút chót, dĩ nhiên là cũng rất tức giận… Mấy ngày nay… bã đã bỏ không ít thì giờ để tìm hiểu “Trần Đức” kia là thần thánh phương nào… Chính vì vậy mới kinh hãi bất an… Biết người biết ta trăm trận trăm thắng… nếu biết người ta đã mạnh như vậy mà còn ngoan cố đi đối đầu thì không phải là người khôn ngoan…
– “Lại Đức Quang? Phạm Bá Thành?”Mọi người kinh hãi… Phạm Bá Thành ở cấp huyện… Lại Đức Quang cấp Tỉnh… đều là hai nhân vật có thể “kêu gió gọi mưa”…
– “Có liên quan gì?” Hoàng Cơ trầm giọng hỏi…
– “Có ai còn nhớ… Năm ngoái có vụ bắn nhau ở khách sạn S. M hay không… Hắn là thủ lãnh”… Thái Kim Cơ phá tan sự trầm lặng… Tung bom tấn…
– “Hắn… Hắn là C. A?” Tuyết Cơ… Chủ Tịch Thành phố Hồng Ngự sửng sốt… Như vậy thân phận của người này quá đặc thù… Cái nào mới đúng đây?
– “Dĩ nhiên rồi… Nếu không sao có thể mang súng? Hơn nữa… Thủ hạ của hắn… Cấp nhỏ nhất là Trung Tá… Nhưng “tay nghề” không phải là một Trung Tá bình thường… Cho nên… người này… tuyệt đối không thể đối đầu…”Thái Kim Cơ hai mắt lóe hàn quang… hắn cũng muốn trả thù… Cả khói tài sản của Trần Ngọc Sơn bị phỏng tay trên… mấy năm âm mưu… đưa cả con vợ cho lão Sơn chơi… cuối cùng cũng chẳng được cái gì… Mối hận này không nhỏ… dĩ nhiên là không nuốt được… Nhưng hắn là người tâm cơ sâu sắc… không nhịn cũng phải nhịn…
– “Nhưng mà… nhưng mà” Hữu Cơ không cam lòng…
– “Mày có nghe anh mày nói chưa? Nhưng nhị cái gì nữa…”Thấy Hữu Cơ còn muốn cù nhây… Hoàng Cơ quát… Lợi ích của gia tộc họ Thái phải đặt lên hàng đầu… Phải biết xem nặng nhẹ… Lùi một bước sẽ thấy trời cao đất rộng… Thằng đó làm Chủ tịch huyện chỉ là một thời gian thôi… sau khi hắn đi… Ai sẽ trồng khoai đất này? Như vậy… nhịn là biện pháp tốt nhất… nếu có thể… nịnh nọt một chút cũng không sao… Nhưng không biết thằng Hữu Cơ này… Aiz… Hoàng Cơ lo ngại…
– “Thật ra… nếu chú muốn hả giận… cũng không phải là không có cách… Có nghe câu người ngu ra miệng. Người khôn ra tay chưa?” Kim Cơ cười bí hiểm…
– “Cách gì… Nói nghe thử…” Hữu Cơ mừng rỡ… Như vậy cũng mát bụng một chút… Có lý nào người ta đạp lên đầu mà mình phải nhăn răng cười…
– Mấy người có biết phóng viên Phương Linh không? Hổm rày con nhỏ này có làm một bài phóng sự…
– “Phương Linh? Là con gái của Chủ tịch Nam và là Cháu gái của Nguyên Thủ Tướng Trương Tấn Tài…” Tuyết Cơ bật thốt lên…
– “Ha ha… Đúng vậy… Con nhỏ này là bạn gái của con trai của Trưởng ban Đồng…” Kim Cơ hé lộ tin khủng… Mọi người hình như bắt đầu thấy mờ mờ bức tranh sắp được hình thành… Trưởng ban Đồng tức là Trưởng ban Tuyên Giáo Tỉnh Ủy Nguyễn văn Đồng… Thế lực không nhỏ… Nghe nói Trưởng Ban Đồng và Chủ Tịch Trương Hạo Nam sắp trở thành xui gia… Ouf… Chà chà… Chuyện hay rồi đây…
– “Ý của anh là…” Hữu Cơ kích động… Nếu thằng con của Trưởng ban Đồng vuột mất cái lồn vàng… chuyện vuột mất chức Chủ Tịch Huyện… là chuyện nhỏ…
– “Ha ha… Đúng vậy… Phương Linh kia là cháu của nguyên Thủ Tướng, con của Chủ tịch Nam và Trưởng ban Tổ Chức Hằng… Nếu lấy được con nhỏ này… sẽ giảm được ít nhất 10 năm phấn đấu… Bây giờ vuột khỏi tầm tay… Cha con Trưởng ban Đồng… cam chịu sao? Hắc hắc hắc…” Kim Cơ cười âm hiểm…
– “Phải ha… Chú rể hụt sẽ sống chết với thằng kia… ậy… Cũng chưa chắc đâu… Trưởng Ban Đồng này cũng không ngu…” Hữu Cơ lắc đầu… có chút tiếc nuối…
– Trưởng Ban Đồng không ngu nhưng thằng con lão chưa chắc khôn… Hơn nữa mình khéo léo châm mồi lửa… bảo đảm “sẽ nổ tung”… ha ha ha…
– “Anh Hai. Anh thật tài” Hữu Cơ đưa ngón tay cái… Chuyện châm ngòi… quá dễ dàng…
Còn có chuyện mà Kim Cơ không muốn nói ra… lúc bắn nhau ở khách sạn S. M… Có một tên nhờ bị gây mê nên mới giữ được tín mạng… hiện đang ngồi tù… Kim Cơ đang suy nghĩ Nếu bây giờ thông qua tên này để truyền đạt tin tức kẻ đầu xỏ của vụ “thảm sát” hôm đó vài ngày nữa sẽ là Chủ tịch huyện Lấp vò… Lúc đó… Không muốn náo nhiệt cũng không được…
– “Hai chú muốn làm sao thì làm… Nhưng tôi nói trước… Xảy ra chuyện gì cũng đừng gọi tôi…” Nghe hai người anh em chú bác bày mưu tinh kế… Chủ Tịch Vân Cơ bất mãn… bà đứng lên đi ra ngoài… nhưng chỉ được vài bước… Bà quay lưng lại…
– Nếu đã như vậy… Chuyện hợp tác làm ăn với nhà Trưởng ban Đồng… nếu được thì mau thu dọn sạch sẽ đi… Đừng để nước tới chân mới nhảy… Ba… Chú ba… con về trước… Nói xong Vân Cơ bỏ đi một mạch…
– “Chị Hai… Chờ em… Ba… Chú… Con Cũng về…” Tuyết Cơ cũng đứng lên đi về… Nếu không phải họ Thái… Bà cũng không muốn giao thiệp với hai người anh em chú bác này… Tránh có ngày mang họa…
…
– “Vân Cơ ngày thường không khẩn trương như vậy… Tụi bây liệu mà làm… Đừng để liên lụy gia tộc” Thái Minh Cơ từ đầu đến cuối ngồi im… bây giờ mới lên tiếng…
– Yên chí đi Bác Hai… Chuyện này con có chừng mực… Kim Cơ cam kết… Ném đá dấu tay thôi mà…
Thái Kim Cơ vô cùng cẩn thận… hắn không muốn cẩn thận cũng không được… Trước Tết hắn vừa nhận được công văn từ Bộ… Lệnh điều động Đại Tá Nguyễn Quỳnh Mai Thảo vào vị trí Phó Trưởng CA thường trực… nhân vật số 2 của Đội ngũ CA thành phố Cao lãnh… Chưa hết… Sáng nay hắn lại vừa nhận thêm một lệnh điều động Đại Tá Hoàng Xuân Mai vào vị trí Trưởng CA huyện Lấp Vò… Thái Kim Cơ nhớ lại thủ hạ của tên kia đều là “phụ nữ”… Có thể nào??? Điều này khiến hắn thấp thỏm… bất an…
Thái Kim Cơ quả nhiên đoán không sai… Bị đoạt vợ sắp cưới… làm hắn mất đi cái lồn vàng… Chuyện Phương Linh cho hắn ra rìa mấy ngày Tết đã lan truyền nhanh như tốc độ ánh sáng… Rắn có đường rắn… Chuột có đường chuột… Người bạn trai mới của Phương Linh… có khả năng cho Phát ra rìa cũng lần lần lộ diện… Ây da… Thì ra Phương Linh hai tuần ra ngoài Hà Tĩnh là vì chàng mà làm phóng sự… Hèn chi… mấy ngày trước Tết… chiếu ì xèo trên TV… Ây da… lại có lời đồn trai đơn gái chiếc ngoài Đà Nẵng… híc híc… không cần nói cũng biết mà…
Người nhiều chuyện nghe thấy khoái tai… Phát thì nổi điên… Nhưng chưa hết… Lại có tin đồn… Vài ngày nữa… Tân Chủ Tịch huyện Lấp Vò sắp đến nhận chức… Thì ra là bạn trai mới của Phương Linh… Một trong top 10 của mỹ nữ Đồng Tháp… Ai nấy mắt cũng sáng rỡ… háo hức… Chờ coi kịch hay…
… Có câu “Sau lưng của người đàn ông thành đạt… Nhất định phải có người đàn bà chống lưng”… Nancy không chỉ là người chống lưng… Việc thăng chức Chủ Tịch huyện của hắn… Nàng đã bỏ rất nhiều công phu để vượt nhiều chướng ngại…
Nói nào ngay… cũng nhờ có ba yếu tố “Thiên thời… Địa lợi… Nhân Hòa” nên mọi chuyện có thể nói là “suôn sẻ”…
Đối với Trung ương… Sự lũng đoạn quyền lực của gia tộc họ Thái ở Đồng Tháp là một sự nhức đầu… Trước đây vì muốn giảm bớt ảnh hưởng của gia tộc này nên đã nhiều lần “gửi” nhiều người “tài cao học rộng” không cử nhân kinh tế thì cũng là thạc sĩ gì gì đó… nghe thì ghê lắm… xuống hy vọng có thể thay đổi tình thế nhưng rút cục những người này nếu không bị “đồng hóa mua chuộc” thì là bỏ của chạy lấy người… Chính vì vậy mà quan điểm chọn người của Trung ương có chút biến hóa… giữa thời điểm này… Trần Đức “xuất hiện” với sự “tiến dẫn bồi dưỡng của Nancy… đã gợi ra không ít sự chú ý… bởi vậy hắn được gửi vào Trường Đảng… chiếc nôi của các “hạt giống đỏ”…
Khuyết điểm của Trần Đức là học vấn không cao… nhưng được cả hai người thuộc tầng lớp đỉnh cao quyền lực thưởng thức… Lý Hoàng Chương khi đề bạt hắn có viện dẫn rằng Mao Chủ tịch có nói “Không cần biết mèo trắng hay mèo đen… Chỉ cần bắt được chuột là mèo giỏi”… Nói cho cùng bằng cấp chỉ là tờ giấy lộn… Khó phân biệt thiệt giả vì vậy mà ngày nay không ít cán bộ với bằng cấp dỏm… ngồi ở chức cao nhưng chẳng ai có trình độ… Cái quan trọng là khả năng làm việc chớ không phải là bằng cấp… Trần Đức tốt nghiệp khóa lý luận Trường Đảng… làm việc hăng say không sợ gì hết… trái với những người khác luôn sợ đầu sợ đuôi, tính toán thiệt hơn… Thành tích của hắn thì không cần phải nói nhiều… Đây cũng là một trong những lý do Đức được phá lệ nhảy nhiều cấp được đề bạt làm Chủ tịch huyện Lấp Vò… mục đích là dùng hắn làm “tướng” tước bớt đi thế lực của họ Thái… Nếu hắn thành công thì tương lai việc nhảy cấp đề bạt sẽ không ai dám nói gì… ngược lại cũng không sao nhưng cứ từ từ mà bò lên…
Nancy dĩ nhiên là hiểu được điểm này… Vì vậy từ lúc biết chắc hắn sẽ là Chủ tịch huyện Lấp Vò… Nàng đã âm thầm huy động không ít lực lượng để “trải đường”… Muốn “tướng tài” làm nên đại sự… nhất định phải có người tài dưới trướng… Giám Đốc Sở CA La định Quốc tuy có thể nói là người nàng đề bạt sau khi Trần Ngọc Sơn hạ đài nhưng để có một hai người sát cánh với hắn… nhất định phải có người của mình… Lần trước… Vụ Trần Ngọc Sơn… Mai Thảo, Xuân Mai chưa lộ diện… Bây giờ… Là hai nhân tuyển thích hợp nhất…
Muốn làm việc dễ dàng ở một nơi nào đó… Quan trọng nhất là phải nắm C. A. Đây là lý do Nancy vận động để Mai Thảo và Xuân Mai điều xuống Cao lãnh… để hỗ trợ hắn… Xưa có câu “Tam quân chưa động… lương thảo đi trước”… Ngày nay… đối với Nancy…”Tướng chưa động… Phó tướng phải tiên phong”…
… Đức ca nào biết… Chưa đến nhậm chức… Nguy hiểm đã trùng trùng bủa vây… Giờ này… Hắn đang ở Phi Trường Trà Nóc… đón Bí Thư Thái Điệp… Hắn định mua bó hoa đón người đẹp như trong phim để tăng thêm phần lãng mạn… Nhưng nghỉ lại. Không nên… Hôm qua đón Gia Kỳ, Ngọc Lan không có hoa… bây giờ đón Thái Điệp với bó hoa hồng… Sau này nếu đổ bể… Đại họa lâm đầu… Không nên vì một phút bốc đồng mà gây họa “sát thân”…
Thái Điệp cuối cùng cũng như con chim sổ lòng bay ra khỏi vùng trời Hà Tĩnh… Lần đầu tiên đến miền Tây… Có chút hồi hộp… Váy trắng, áo T – shirt hồng… bộ ngực sửa vút cao… mông đầy đặn… Răng trắng môi hồng… đẹp não nùng… khó mà biết đây là Bí thư tương lai Thành phố Cao lãnh… Nàng đẩy xe hành lý ra cổng… nhìn dáo dác… Chợt thấy hắn đang vẩy tay…
– Chờ em lâu chưa… Thái Điêp dịu dàng hỏi…
– Không lâu… Anh chỉ tới trước 15 phút… Chuyến bay đến rất đúng giờ… Mệt không? Anh đưa em đến khách sạn… Tối nay đã hẹn với mọi người ở nhà hàng nổi bến Ninh Kiều… Nếu em không mệt… Hắn đón hành lý trên tay nàng… không quên hôn lên môi nàng một cái… Tình nhân mà… Phải lãng mạn một chút…
– “Hoa đâu? Sao không thấy vậy? Đón người đẹp phải có hoa…” Thái Điệp nũng nịu…
– Anh cũng nghỉ như em… nhưng sau đó anh đổi ý… hoa nào cũng không đẹp bằng em… hi hi…
– “Ba hoa…” Thái Điệp “mắng”… Trong lòng ngọt ngào… nở hoa…